Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64:




Mưa gió giật đêm khuya, ngẫu nhiên lại vang lên tiếng sét ầm ầm, to lớn thanh thế như vậy, thật giống như ngày tận thế, trước thiên nhiên đầy uy lực, con người trở nên thực nhỏ bé.

Mưa to rớt vào song cửa sổ, chỉ nghe được tiếng lộp bộp, dù cửa sổ đang đóng chặt, cũng có thể tưởng tượng được bên ngoài mưa gió lớn cỡ nào. Cho nên khi mở cửa ra, âm thanh kia càng rõ ràng, làm A Uyển nhịn không được cuộn thành một cục trong chăn, nàng cho rằng mẫu thân lo lắng nên đến tìm mình, nhưng chỉ thấy Thanh Chi vẻ mặt khó xử tiến vào.

"Quận chúa, thế tử lại đây." Thanh Chi nhỏ giọng mà nói.

A Uyển ngẩn ra, lập tức nhảy xuống giường, đương lúc muốn đi ra, thì bị Thanh Chi vội vàng giữ lại, khoác thêm kiện áo cho nàng. Lúc này nàng mới nhớ ra, trên người mình chỉ mặc áo ngủ, không tiện để gặp mặt người khác. Tuy rằng trong lòng xem Vệ Huyên là đệ đệ, cũng cảm thấy chính mình như vậy không ổn, đây là thời đại phong kiến đầy quy củ, nên nàng không cự tuyệt, để Thanh Chi khoác thêm áo rồi mới ra xem.

Cửa gian ngoài đã đóng lại, bất quá bởi vì lúc trước mở ra, nước mưa tạt vào làm ướt một mảng dưới nền. Trong phòng có một chiếc đèn lưu li chiếu sáng, ánh sáng cũng không tính quá sáng. Ánh đèn chiếu lên người thiếu niên y phục ướt đẫm, tóc dính lên gương mặt trắng nõn, thoạt nhìn thập phần chật vật.

Thanh Yên cũng đứng ở ngoài gian, cấp hạ nhân chuẩn bị canh gà, sau đó tìm kiếm khăn sạch để hắn lau người.

"Ngươi như thế nào lại đây?" A Uyển hỏi, mới vừa đi đến gần hắn, sét lại vang âm trời, tức khắc bước chân dừng lại.

"Đừng sợ!" Vệ Huyên vội vàng bắt lấy cổ tay của nàng.

Tay hắn ướt dầm dề, bởi vì mắc mưa, có tay bị nhiễm lạnh, làm nàng có chút không thoải mái. Thấy hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm chính mình, khuôn mặt dính đầy nước mưa, một đôi mắt ướt dầm dề, A Uyển nhịn không được cười nói: "Ta cũng không sợ a! Thanh Yên, nhanh lên lấy khăn sạch lại đây."

Thanh Yên cầm khăn lau tóc giúp Vệ Huyên, thấy y phục trên người hắn cũng ướt nhẹp nhỏ nước, liền nói: "Thế tử cũng đem áo ngoài cởi ra đi."

Vệ Huyên ừ một tiếng, đem áo ngoài cởi, bên trong quần áo tự nhiên cũng là ướt dầm dề, A Uyển xem đến nhíu mày, nếu để hắn mặc một thân quần áo ướt, như vậy thực dễ sinh bệnh, hơn nữa trong phòng này lại không có quần áo của hắn, tức khắc có chút bất đắc dĩ, chỉ đành phải đem hắn kéo vào trong phòng.

Thanh Chi thấy hành động A Uyển, theo bản năng liền muốn ngăn cản, nhưng bị Thanh Yên giơ tay đè lại. Thanh Yên triều nàng lắc đầu, nói: "Công chúa nói, chỉ cần không truyền ra ngoài ảnh hưởng đến khuê danh của quận chúa, liền để hai người đó tuỳ ý." Huống chi thế tử đêm khuya mưa to gió lớn mà vì quận chúa chạy tới, cũng coi như là có tâm.

Trong phòng, Vệ Huyên nhìn chằm chằm A Uyển, yết hầu có chút phát khẩn, nói: "Thật sự muốn ta thay..." Ánh mắt nhịn không được vẫn luôn nhìn tiểu cô nương dưới ánh đèn, không khỏi có chút thẹn thùng, hắn còn chưa muốn ở trước mặt A Uyển thoát ly quần áo đâu...

"Đều ướt, không thay chờ sinh bệnh sao?" A Uyển lấy từ trong hòm ra một cái chăn mỏng đưa cho hắn, sau đó kéo hắn đến sau bình phong thay đồ.

Mưa này không biết khi nào mới tạnh, cũng không thể bắt hắn dầm mưa trở về, càng không thể để hắn mặc quần áo ướt được. Lấy kinh nghiệm ở chung mấy năm với tiểu tử này, mỗi lần hắn chạy đến, liền không có khả năng đem hắn đuổi đi. Huống chi nàng cũng không như vậy nhẫn tâm, để hắn dầm mưa to trở về.

Vệ Huyên xách theo chăn mỏng đi đến bình phong, trong lòng thất vọng vô hạn, chờ cởi quần áo xong, liền nhìn đồ vật ở hai chân mình, càng thêm thất vọng, oán hận mà lau mặt, rốt cuộc khi nào mới có thể lớn lên? Như vậy nhật tử sau này thật sự là quá bi thôi.

Đương lúc Vệ Huyên cởi quần áo, A Uyển cũng kêu nha hoàn mang nửa bồn nước ấm tiến vào. Bởi vì nàng một năm bốn mùa đều không uống nước sôi để nguội, cho nên gian ngoài ban đêm vẫn luôn nhóm bếp lò nấu nước, trong phong vừa vặn có một bồn nước sạch, chỉ cần pha nước là có thể dùng.

Thanh Yên cùng Thanh Chi bưng nước tiến vào, hai nàng nhìn nhìn, ánh mắt liền dừng ở phía sau bình phong, thấy A Uyển an tĩnh mà ngồi ở trên ghế, liền đem thủy để lên trên bàn. A Uyển suy xét đến Vệ Huyên mặt mũi, nên cho hai nha hoàn đi ra ngoài, chính mình lấy một cái khăn sạch sẽ, kêu Vệ Huyên sau bình phong đi ra rửa mặt.

Vệ Huyên bọc một kiện chăn mỏng ra tới, tuy rằng nhìn giống thiếu niên mười hai tuổi, nhưng là vóc người còn chưa lớn lên, hiện quấn một kiện chăn mỏng, đầu tóc do ướt mà trở nên rối tung, khuôn mặt quá xinh đẹp, thoạt nhìn tựa như một cô nương xinh đẹp vừa chịu khổ nạn... A Uyển rất muốn cười, nhưng sợ hắn bị tổn thương lòng tự trọng, nên chỉ yên lặng mà nhịn xuống.

"Chính mình đi rửa mặt đi." A Uyển nói với hắn, rồi đem quần áo ướt của hắn giao cho hai nha hoàn, xong cho các nàng lấy lò bếp nhỏ lại đây, sau đó phân phó Thanh Yên lấy hai ly nước ấm, rồi tự mình mang vào.

Hai cái nha hoàn nhìn nhìn quần áo ướt, đồng thời cũng biết nơi này nhưng không có chỗ cho Vệ Huyên tắm rửa thay quần áo, cho nên lúc này không cần nói cũng biết là hắn không mặc quần áo, liền không nhiều lắm lời mà lui ra.

Chờ A Uyển đi vào, thấy nam hài đã bọc chăn ngồi ở trên giường nàng, vì tò mò mà duỗi tay sờ tới sờ lui, bước chân nàng dừng một chút.

Vệ Huyên nhìn thấy nàng tiến vào, nhanh chống ngồi thẳng người dậy, đặc biệt thuần khiết mà nhìn nàng.

"Uống nước." A Uyển đem ly đưa qua, đồng thời lại nói: "Đợi mưa tạnh, kêu phòng bếp nấu cho ngươi chén nước gừng ngọt."

Vệ Huyên nghe được nước gừng ngọt, quả nhiên mặt nhíu lại, rõ ràng có chút ghét bỏ bộ dáng. Hắn một ngụm uống cạn ly nước, đem ly nước phóng tới ngăn tủ nhỏ trên đầu giường , sau đó kéo A Uyển ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn nàng chằm chằm.

"Làm sao vậy?" A Uyển bị hắn nhìn muốn thủng da hỏi.

Vệ Huyên kỳ quái nói: "Tủ không sợ sét?"

A Uyển bị hắn làm cho mỉm cười không thôi, bật cười nói: "Tuy rằng nghe thực đáng sợ, nhưng có Thanh Yên các nàng ở bên, không có gì sợ quá."

Vệ Huyên ồ một tiếng, trong lòng lại có chút hồ nghi. A Uyển thế nhưng không sợ sét đánh? Sao có thể? Đời trước A Uyển sợ nhất sét đánh, chỉ cần sét đánh, nàng liền sẽ cả người run rẩy, đem chính mình vùi vào trong ổ chăn, sợ tới mức giống như thỏ nhỏ bị chấn kinh. Hắn có một lần phát hiện ra, quả thực đau lòng muốn chết, nên chỉ cần trời mưa có sét đánh, hắn đều nghĩ đến nàng, thậm chí nhịn không được trộm đi xem nàng, trong lòng chỉ lo nàng ở một mình sẽ hoảng sợ.

Nhưng thực mau Vệ Huyên lại nghĩ tới cái gì, tức khắc hiểu rõ.

Hiện tại A Uyển tự nhiên là không sợ, bởi vì phu thê Khang Nghi trưởng công chúa phu thê còn chưa chết trông đêm dông tố kia, cho nên A Uyển trong lòng không có lưu lại bóng ma ấy.

Như vậy thực hảo!

A Uyển không biết nam hài đang nghĩ đến cái gì, nói: "Về sau đừng chạy loạn khi trời mưa, nếu là bị sét đánh, chính là sẽ chết người." Vừa nói vừa duỗi tay xoa đầu hắn.

Vệ Huyên bắt lấy tay nàng, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà cọ lại ôm lấy nàng, xoa nhẹ lên mặt nàng: "Ta cho rằng tỷ sẽ sợ, cho nên liền tới đây. Lúc ấy không có nghĩ nhiều, không nghĩ tới mưa sẽ lớn như vậy, hiện nay hồi tưởng lên đều cảm thấy đáng sợ..."

A Uyển nghe được trong lòng có chút phức tạp, đang định đẩy hắn ra liền dừng lại, lại xoa xoa hắn đầu, sờ vào mái tóc dài của hắn.

Lúc này, Thanh Cho ở cạnh cửa nói: "Quận chúa, công chúa cho người lại đây, hỏi ngài thế nào."

A Uyển sau khi nghe xong, lập tức ra tiếng nói: "Nói với mẫu thân, ta thực hảo, bảo người không cần lo lắng."

Thanh Yên thanh thúy mà trả lời một tiếng, sau đó lại nói cho A Uyển, mới vừa có đoàn người đi ngang qua khi, bởi vì mưa quá lớn, cho nên tới thôn trang mượn địa phương tránh mưa, vì bọn họ, cho nên Khang Nghi trưởng công chúa mới chậm trễ việc cho người để hỏi nàng.

A Uyển lên tiếng, cũng không có đem việc này để ở trong lòng.

Chờ nha hoàn do Khang Nghi trưởng công chúa phái tới rời đi, A Uyển đối Vệ Huyên nói: "Ngốc, chờ hết mưa rồi ngươi liền trở về đi, nhưng đừng để người khác nhìn thấy."

Vệ Huyên ừ một tiếng, tự nhiên sẽ không làm ra việc phá hư danh tiết của A Uyển, mặc dù hắn luôn khát vọng lúc nào cũng cùng nàng ở bên nhau, chính là bọn họ tuổi vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều sự không thể làm, cũng chỉ có thể khắc chế.

Trời mưa thật lâu, A Uyển ngáp một cái, Vệ Huyên thấy thế, liền để nàng lên giường ngủ trước.

A Uyển thân thể tuy rằng mấy năm nay tốt hơn rất nhiều, nhưng so với người bình thường vẫn là kém nhiều, nếu buổi tối nghỉ ngơi không tốt, ngày hôm sau sắc mặt liền sẽ tái nhợt, thập phần không xong. Mà thời gian nàng nghỉ ngơi xưa nay có quy luật, hiện nay bởi vì bồi Vệ Huyên ở chỗ này, bên ngoài mưa đại cũng không có đáng sợ nữa, bất giác cơn buồn ngủ ập đến.

Nghe được Vệ Huyên nói, A Uyển căng một chút liền chịu đựng không nổi, vẫn là bò lên trên giường nằm xuống.

"A Uyển?"

Vệ Huyên ngồi ở mép giường, nhẹ giọng kêu một tiếng, phát hiện nàng hô hấp đều đều, hiển nhiên là ngủ rồi, không kìm được đi đến mép giường, thò mặt qua xem nàng, duỗi tay nhẹ nhàng mà sờ soạng nàng mặt.

Có thể yên tâm mà ngủ như vậy? Cùng đúng thôi, hắn hiện tại căn bản vẫn chưa phải nam nhân, vẫn là bọn họ đều còn nhỏ, hắn có thể làm ra cái gì? Vô luận có loại nào suy nghĩ gì, cũng chỉ có thể sốt ruột mà chờ đợi.

Vệ Huyên lại nhỏ giọng mà gọi một tiếng, sau đó thò lại gần, tiểu tâm mà cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng mềm mại của nàng.

Lông mi đang nhắm của hắn rung đến lợi hại, long mi cong vút như hai cây bàn chải nhỏ, bao phủ đôi mắt nóng đến doạ người, thẳng đến khi hô hấp nặng nề, hắn mới chậm rãi ngồi dậy. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt nam hài đỏ đến lợi hại, hắn nắm chặt lấy tay mình, tựa hồ như khắc chế cái gì đó, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới, phảng phất ở đấy vẫn lưu lại tự vị mỹ diệu kia.

****

Mưa gió không biết khi nào đã dừng lại, lúc A Uyển khôi phục ý thức thì trời đã sáng

Nàng ngồi dậy, kéo chăn trên người ra, ngơ ngác mà ngồi một lát, định tìm người đã chạy đến đây trong đêm mưa bão là Vệ Huyên. Không thể phủ nhận, nàng lúc ấy bị hành động của nam hài này làm cảm động, sau khi cảm động, lại có chút bất đắc dĩ, nào có người chỉ vì một suy đón không xác thực mà đội mưa chạy tới?

A Uyển nhìn nhìn trong nhà, phát hiện Vệ Huyên không còn nữa, đoán chừng là đã trở về, nghe tiếng hạ nhân bên ngoài, gió vẫn còn lớn, nhưng mưa đã nhỏ hơn tối qua rất nhiều, hiện tại cũng không con sét nữa. Cũng không biết có phải hay không có bão đổ bộ, cho nên mới có thể tạo thành như mưa lớn như vậy.

Nha hoàn thủ bên ngoài nghe được thanh âm, liền chạy nhanh tiến vào.

A Uyển thấy Thanh Yên cùng Thanh Chi tiến vào, liền hỏi: "Thế tử đâu?"

"Đến giờ Dần thì mưa cũng nhỏ lại, nên ngài ấy đã trở về." Thanh Yên nói, trong lòng thực vừa lòng hành động tự chủ này của Vệ Huyên. Tuy nói bọn họ có hôn ước, nhưng hiện tại tuổi đã lớn, cũng không thể giống lúc nhỏ có thể tùy tiện vào khuê phòng cô nương đương gia, tối hôm qua để Vệ Huyên lưu lại là không hợp với quy củ, loại chuyện này tự nhiên không thể để người khác nhìn thấy.

A Uyển sau khi nghe xong, liền an tâm.

Chờ nàng rửa mặt xong, Khang Nghi trưởng công chúa lại cho người đến hỏi nàng ngủ có ngon không, bởi vì bên ngoài còn mưa nhỏ, cho nên nàng không cần phải đi chính viện bồi bọn họ dùng đồ ăn sáng, ăn ở phòng mình là được rồi.

A Uyển tất nhiên là đồng ý, không có cậy mạnh.

Chờ nàng ăn xong đồ ăn sáng, liền thấy Vệ Huyên lại đến, lúc này hắn cầm dù lại đây, chân mang guốc gỗ, quần áo vạt áo dính chút nước mưa, cũng bị làm ướt một khối, y phục màu đỏ sẫm sau khi bị ướt càng thêm nặng huyết sắc. 

"Mưa còn chưa tạnh, ngươi tới đây làm gì?" A Uyển trách mắng, choThanh Hoàn đi kêu phòng bếp lấy cho hắn chén nước gừng ngọt lại đây.

Thanh Hoàn năm nay mới vừa tròn mười tuổi, hai năm trước được Khang Nghi trưởng công chúa đặc biệt để Dư ma ma dạy dỗ, sau đó đưa đến hầu hạ bên cạnh nữ nhi, về sau tiếp nhận vị trí giống Thanh Yên và Thanh Chi. Trừ bỏ Thanh Hoàn, còn có vài nha hoàn đủ độ tuổi làm nha hoàn dự bị. Thanh Yên và Thanh Chi tuy rằng trọng ổn đáng tin cậy, nhưng tuổi đã lớn, về sau nếu họ gả chồng, sẽ không có người hầu hạ bên cạnh A Uyển.

Vệ Huyên hiển nhiên có chút ghét bỏ loại nước gừng ngọt này, nhưng thấy A Uyển nhìn mình, chỉ đành ngoan ngoãn nuốt xuống, sau khi cởi giày, thì leo lên ghế mĩ nhân ngồi cùng nàng.

Hai người ngồi cùng nhau, A Uyển đột nhiên nói: "Hôm nay là mùng bảy tháng bảy, không nghĩ tới mưa sẽ lớn như vậy, cũng không biết đêm nay còn có thể hay không tổ chức Tết Khất Xảo."

"Buổi tối hẳn là sẽ mưa đã tạnh. Hơn nữa thời tiết này nóng, mặt đất cũng rất nhanh được hong khô, tỷ không cần lo lắng." Vệ Huyên lấy trái cây trên bàn gặm, hơi hơi nheo đôi mắt lại, nghĩ đến sự tình vừa rồi, khoé miệng không khỏi cong thành nụ cười tươi, đối A Uyển nói: "Vừa rồi ta nghe nói, tối hôm qua đoàn người tới thôn trang tá túc là người của phủ Trấn Nam Hầu."

A Uyển sửng sốt, nhớ tới lão phu nhân của phủ Trấn Nam Hầu không phải là Khánh An đại trưởng công chúa sao. Khánh An đại trưởng công chúa mấy năm nay tuy rằng an cư ở Giang Nam, nhưng thánh ân chưa từng giảm, bà là em gái cùng mẹ với tiên đế, sau khi tiên đế bình an đăng cơ, đã được phong cho phủ Trấn Nam Hầu. Tiên đế thẹn với muội muội này, nên lúc nào cũng chiếu cố phủ Trấn Nam Hầu, kể cả sau khi Văn Đức Đế đăng cơ, Khánh An đại trưởng công chúa cũng trước sau như một mà tôn vinh vô hạn, cuộc sống thập phần dễ chịu, không có bởi vì thay triều đổi vị mà có bất luận biến hoá gì.

"Người tới có những ai? Có Khánh An đại trưởng công chúa?"

Vệ Huyên nhìn nàng một cái, trong không để ý việc nàng không xưng cô tổ mẫu với Khánh An đại trưởng công chúa , cười nói: "Không có, Khánh An đại trưởng công chúa tuổi lớn, có lẽ phải mất thêm một đoạn thời gian nữa mới đến kinh thành, trước để cho bọn tiểu bối vào kinh. Bọn họ vì đại hôn Thái Tử mà vào kinh, vì sợ trễ thời gian nên phải đi đường suốt đêm, lại không nghĩ sẽ  gặp phải mưa to như vậy."

A Uyển lên tiếng, không có đem chuyện này để ở trong lòng, cùng hắn hàn huyên một lát sau, liền cầm lấy tmột quyển kì phổ rên bàn đọc.

Vệ Huyên ngồi trên ghế mĩ nhân, tay cầm trái cây gặm, đôi mắt hơi hơi nheo lại, A Uyển nhìn hắn một cái, cảm giác giống như hắn đang muốn lên kế hoạch làm chuyện xấu, loại hơi thở quỷ dị tà ác này thực là không thể tắt ngay được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro