Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 60:




Đầu tháng 5, nhị nữ nhi của Khanh Bình trưởng công chúa Mạnh Vân tổ chức lễ cập kê.

Trước ngày lễ vài ngày, phu thê Khang Nghi trưởng công chúa mang theo nữ nhi trở về phủ công chúa, hôm sau nàng liền dẫn A Uyển sang phủ của Khang Bình trưởng công chúa thăm hỏi.

Khang Bình trưởng công chúa thấy muội muội đến, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, tự mình ra đón hai mẹ con Khang Nghi trưởng công chúa vào cửa.

"Tự nhi đang cùng hai tỷ tỷ các nàng chơi ở Lung Linh viên, Thọ An tự đi tìm các nàng chơi đi." Khang Bình trưởng công chúa cười nói với A Uyển, kêu nha hoàn dẫn nàng qua đó.

A Uyển biết đây là ý muốn đuổi nàng để hai tỷ muội có thể nói chuyện riêng với nhau, trong lòng tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có ý muốn lưu lại, rất nghe lời đi theo nha hoàn đến Linh Lung Viện.

Chờ sau khi A Uyển rời đi, nụ cười trên mặt khang Bình trưởng công chúa liền mất vài phần, nàng phất tay cho nha hoàn hầu hạ lui ra ngoài, mới cùng muội muội nói chuyện.

"Lần trước khi tỷ tiến cung, hoàng thượng liền cùng tỷ nói, đợi Vân nhi qua lễ cập kê, ngài ấy sẽ hạ chỉ tứ hôn cho Vân nhi làm Thái Tử Phi. Không chỉ có Vân Nhi, bọn họ còn chọn được mấy nhà quý nữ làm Thái Tử trắc phi..." Nói tới đây, Khang Bình trưởng công chúa trong lòng có chút mỏi mệt, trên mặt không khỏi lộ ra nét tiều tuỵ: "Tuy nhị nha đầu không bằng đại tỷ dịu dàng ngoan ngoãn, cũng không hoạt bát đáng yêu như Tự nhi, nhưng nàng là tiểu cô nương thông tuệ, bên ngoài trông có vẻ lạnh nhạt khó gần, nhưng thực chất bản tính nàng rất thuần khiết, nếu tương lai gặp phải chuyện không như ý muốn, chắc chắc cả đời nàng sẽ không được hạnh phúc. Có đôi khi tỷ thực sự mong rằng, nàng đơn thuần giống tỷ tỷ hay muội muội mình thì tốt biết bao...."

Khang Nghi trưởng công chúa vỗ vỗ tay nàng, nói: "Vân nhi là một hài tử thông minh, tỷ hẳn là nên mừng mới đúng. Thông minh chút, vẫn tốt hơn là ngu dốt, thế gian này nữ tử sống thật không dễ dàng, đặc biệt là nữ nhân trong cung, thông minh mới có thể bảo toàn chính mình."

Khang Bình trưởng công chúa lắc đầu, "Tỷ sợ nàng thông minh quá bị thông minh đánh bại, trong mắt nàng lại không chịu được một hạt cát, nơi nào có thể thích ứng được môi trường trong cung? Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng, sợ là cả đời đều phải vì nàng nhọc lòng......"

Khang Nghi trưởng công chúa thực mau minh bạch mình đang nhiều lời vô ích, tỷ tỷ hiện tại chính là cần một người tâm sự, chỉ cần an tĩnh lắng nghe, hơn nữa phụ họa vài câu, để tỷ ấy cảm thấy tâm tình nhẹ nhành hơn là được. Mạnh Vân tiến cung là ý của hoàng thượng, không gì có thể thay đổi được, dù muốn hay không cũng chỉ còn cách chấp nhận.

A Uyển đi theo nha hoàn hướng về phía Linh Lung Viện, trong lòng thầm nghĩ Khang Nghi trưởng công chúa rất coi trọng lễ cặp kê này của Mạnh Vân.

Tuy rằng công chúa mẫu thân không nói rõ, nhưng A Uyển vẫn nhận ra bà cũng thập phần chú trọng lễ cập kê của Mạnh Vân, đầu tiền là hồi phủ sớm hơn dự định, xong còn chuẩn bị bộ trang sức quý giá tặng Mạnh Vân.

Bộ trang sức kia được làm thủ công tinh xảo, so với mặt trăng trên trời còn muốn rực rỡ hơn, cực kỳ hoa lệ, công chúa mẫu thân từ nói với nàng, chờ khi nào nàng xuất giá sẽ tặng nàng làm sính lễ, nhưng có vẻ nó không có duyên với nàng đi.

Trong lúc suy nghĩ miên man, A Uyển ngẩng đầu đánh giá xung quanh phủ, phát hiện còn chưa tới lễ cập kê của Mạnh Vân, nhưng toàn bộ phủ đã tràn ngập không khí vui vẻ, nha hoàn bà tử ai nấy cũng đều vui mừng ra mặt, hiển nhiên là cao hứng vì chủ tử.

Khi tới gần Linh Lung Viện, A Uyển không cần nha hoàn dẫn đường, liền đi thẳng vào khuê phòng Mạnh Vân. Nàng cùng Mạnh gia tỷ đệ có quan hệ thân thiết, có thể nói là thân như người trong nhà, mỗi lần lui tới căn bản đều không cần thông báo. Chờ A Uyển đến nơi, liền thấy đại nha hoàn của Mạnh Vân là Tố Ảnh cùng mấy nha hoàn khác đang thêu hoa ngoài cửa, vừa thấy nàng liền đứng dậy niềm nở hành lễ.

"Tố Ảnh tỷ tỷ, nhị biểu tỷ các nàng đang ở bên trong?" A Uyển cười hỏi.

"Dạ, vừa rồi tam quận chúa còn nhắc đến người đấy." Tố Ảnh vừa nói vừa đứng dậy dẫn nàng đi vào, đồng thời sang phòng nước chuẩn bị trà.

A Uyển vào phòng, liền thấy Mạnh Vân đang lười biếng nằm trên ghế mỹ nhân gần cửa số, trong tay còn mân mê thưởng thức miếng ngọc gì đó. Dáng người nàng thon dài, ngực to eo nhỏ chân dài, trên người mặc váy áo màu lục đậm, biên tay áo nạm màu vàng nhạt, da trắng đến vô khuyết, đôi mắt đen láy, phảng phất nhưng nhìn thấu hết thảy nhân tâm, lộng lẫy bắt mắt, khí chất từ nội tâm đến bên ngoài.

Mạnh Tự ngồi bên cạnh nàng, một bên lải nhải nói, một bên gặm điểm tâm trên bàn, Mạnh Vân câu được câu không mà nghe tiểu muội lải nhải, tỷ muội không khí rất hài hòa. Một người thanh cao như ưu lãnh, một người kiều mỹ đáng yêu, hai chị em mỗi người mỗi vẻ, đều là mỹ nhân.

Nhìn thấy A Uyển đã đến, hai chị em đều thật cao hứng, Mạnh Tự cao hứng vì lại có người nghe nàng lải nhải, mà Mạnh Vân cao hứng là vì rốt cuộc cũng có thể thoát khỏ tiểu muội muội lảm nhảm nãy giờ.

"Nghe nói muội mới hồi phủ công chúa hôm qua, ở phủ Ân Bá chơi có vui không?" Mạnh Vân kéo A Uyển gầy yếu lên ghế ngồi với mình, A Uyển tuy rằng hơi ốm yếu, nhưng vẫn một tiểu cô nương rất đáng yêu.

Mạnh Vân bề ngoài trong có vẻ lạnh lùng vậy thôi, nhưng thực chất cũng là một nữ hài tử bình thường, đôi khi cũng thích ôm A Uyển, hôn má nàng, sau đó trên mặt sẽ lộ ra nụ cười tươi thoả mãn.

"Muội cũng không đi chơi được đâu." A Uyển kể lại đơn giản sinh hoạt hàng ngày ở Ân Bá phủ, quả nhiên thấy hai người kia nghe xong không có gì hứng thú, A Uyển thân thể vẫn chưa thể khoẻ mạnh như người thường, nên ngày ngày nằm ở trong phòng làm cái ấm thuốc, nếu không có các tỷ muội khác sang thăm thì nàng hầu như đều ở trong phòng hoặc là đi dạo sân thôi.

"Hai ngày nữa là đến sinh thần của nhị tỷ rồi, lúc đó tỷ được làm lễ cập kê, mẫu thân nói tỷ tỷ còn có thể được người đến hỏi cưới." Mạnh Tự tinh thần phấn chấn nói tiếp: "Không biết tỷ phu tương lai như thế nào, có hay không giống như tỷ phu đại tỷ là một người tuấn tú đáng tin cậy, ai da..."

Tiểu cô nương bị nhị tỷ nàng gõ trán, tức khắc nước mắt muốn lưng tròng.

"Ngươi là cái tiểu nha đầu, biết cái gì mà nói." Mạnh Vân nhàn nhạt nói.

A Uyển quay người lại đầu an ủi tiểu cô nương, khi nhìn Mạnh Vân, mới phát hiện nàng sắc mặt thực bình tĩnh, căn bản không thèm biết cảm giác thẹn thùng là gì, quá bình tĩnh, loại bình tĩnh này cũng không giống các cô nương thời đại này vừa nói đến hôn sự liền mặt đỏ e lệ, hận không thể trốn vào trong phòng để không một ai thấy. A Uyển nghĩ đến công chúa mẫu thân đối với nàng coi trọng như vậy, cảm thấy Mạnh Vân tương lai tuyệt đối là một đại nhân vật.

Mạnh Tự là một tiểu cô nương không mang thù, vả lại còn rất hiếu kì nhiều thứ, nên chỉ thút thít một lát, lại nhịn không được thò lại gần hỏi: "Kia, Nhị tỷ có nghĩ tới muốn hôn phu dáng vẻ ra sao?"

Mạnh Vân rũ mắt thấy nàng, thấy tiểu muội muội bám dí không buông tha mình, nên thuận miệng nói: "Giống như dượng La vậy."

A Uyển sửng sốt.

Mạnh Tự cũng ngây ngẩn cả người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn mà nói: "Dượng La lớn lên xác thật rất tuấn tú, nghe nói năm đó ông là đệ nhất mỹ nam của kinh thành, nguyên lai Nhị tỷ tỷ thích kiểu nam tử lớn lên đẹp mắt nha!"

A Uyển: "..." Nàng cảm thấy ý của Mạnh Vân là thích kiểu phụ thân nàng chung thuỷ với công chúa mẫu thân, chứ không phải là thích ông tuấn mỹ đi.

Quả nhiên, liền thấy Mạnh Vân triều nàng chụp một cái tát, "Ngốc tử! Lớn lên đẹp thôi thì tính là gì? Phải biết nghe lời nữa mới được!"

Mạnh Tự: "..."

A Uyển nghĩ nghĩ, phát hiện phụ thân nàng lớn lên tuấn tú lịch sự không nói, còn nhất nhất nghe lời công chúa mẫu thân, chỉ cần công chúa mẫu thân nói tốt, ông chưa từng nói không tốt, chỉ cần công chúa mẫu không thích, ông cũng không thích theo luôn. Công chúa mẫu thân không vui nếu ông nhìn phụ nữ bên ngoài, ông liền không thèm để ý.

Phụ thân quả là người chồng lý tưởng.

Mạnh Vân quả nhiên thật tinh mắt!

Tuy vãn bối không được nói về trưởng bối, nhưng nhà nào cũng có sóng gió riêng, bên ngoài Mạnh gia nhìn có vẻ yên bình, nhưng bên trong cũng ngầm sóng gió không ít, cho nên thật mau, Mạnh Tự liền hiểu ra tại sao nhị tỷ lại cảm thấy dượng La là tốt nhất, tức khắc nắm lấy tay tỷ mình nói: "Muội về sau cũng muốn lấy một người vừa đẹp vừa nghe lời như dượng La vậy."

Mạnh Vân cười nhạo: "Muội mới là một tiểu nha đầu, biết cái gì mà nói? Theo như tỷ thấy, tương lai muội nên tìm một nam nhân trầm mặc ít lời mới hảo."

"Tại sao?" Mạnh Tự trong lúc nhất thời khó hiểu.

A Uyển minh bạch ý tứ  trong lời nói Mạnh Vân, nhịn không được mà cười rộ lên. Một cái miệng không chịu ngồi yên cứ thích lảm nhảm, tự nhiên cần một nam nhân trầm mặc ít lời lại có thể bao dung nàng, như vậy không những có thể bổ sung cho nhau, còn có thể làm đời sống hôn nhân trở nên thú vị mỗi ngày. Mạnh Tự tuy rằng khuyết điểm nhỏ này, nhưng là lại một cô nương có tính tình hoạt bát đáng yêu làm người ta yêu thích, Mạnh Vân có đôi khi có chút nghiêm khắc, nhưng đều là vì muốn tốt cho tiểu muội mình thôi.

Thấy A Uyển cười, Mạnh Tự lại nhịn không được hỏi nàng cười cái gì, chờ nghe được A Uyển nói khi, nàng tức khắc thẹn quá hoá giận, nhào qua đi cào nhị tỷ mình.

Ba cô nương ở trên giường chơi đùa lên, tiếng cười từ cửa sổ truyền ra, làm bọn nha hoàn ngồi ở bên ngoài tấm bình phong cũng không nhịn được cười.

****

Không khí ở Mạnh gia vui vẻ là thế, nhưng ngược lại ở Phượng Nghi cung của Hoàng Hậu lại khá đình trệ. 

Đời này việc mà Hoàng Hậu kiêu ngạo nhất, chính là có thể gả cho hoàng đế trở thành mẫu nghi thiên hạ, hơn nữa còn sinh được hai hài tử thông minh lanh lợi, khiến nàng có được không ít thể diện ở trong cung này.

Là một người mẹ, khi thấy hài tử mình dần dần trưởng thành, bà tự nhiên sẽ đối với hôn sự của con mình quan tâm trên hết, Thái Tử Phi không chỉ đơn giản là con dâu, nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, tự nhiên bà càng muốn thận trọng lựa chọn hơn.

Khi biết hoàng đế chưa thương lượng gì với mình đã định ra người làm Thái Tử Phi, Hoàng Hầu cơ hồ như bị tạc một gáo nước lạnh vào mặt.

Mặc dù phu quân là thiên tử, nhưng bà cũng là chính thê của ông, là mẫu thân của hai đứa con ông, việc hôn nhân đại sự của hài tử mình thể nào ông cũng phải nói trước với bà một tiếng mới đúng, thương lượng một chút, hỏi ý kiến bà, chứ không phải là đưa ra quyết định rồi mới thông báo, giống như Hoàng Hậu là bà là vật dụng bày trí trong cung vậy.

Dù buồn bực thì đã sao, hoàng đế căn bản chưa bao giờ suy xét qua nguyên ý của Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu đờ mặt ngồi một chỗ, Văn Đức Đế bưng chung trà rũ mắt chậm rãi thưởng thức, chờ Hoàng Hậu hoàn hồn.

Hoàng Hậu yên lặng nhìn khuôn mặt bình tĩnh cùng tuấn tú của hoàng đế, dù hơi rũ mí mắt che bớt đi vẻ uy nghiêm, nhưng chung quy là bà cũng không có đủ dũng khí để nháo cùng ông, chỉ gượng gạo nói: "Hoàng Thượng quyết định từ khi nào? Thật ra ngoài Huệ An, trong kinh thành này còn rất nhiều cô nương khác không tệ, giống như An Quốc Công, Trấn Nam Hầu, hoặc là cô nương phủ Thùa An Công...." 

"Đúng là tất cả đều rất tốt, bất quá Thái Tử Phi chỉ có một, trẫm thấy Huệ An là một hài tử tốt, nàng cũng nhìn nàng ấy lớn lên, hẳn là nên biết phẩm tính nàng ra sao." Văn Đức Đế đạm nhiên nói.

Nghĩ đến bộ dáng thanh lãnh của Mạnh Vân, tuy là quý quận chúa, nhưng xương gò má nàng hơi cao, Hoàng Hậu liền có chút không dễ chịu. Kỳ thực bà thích cô nương phủ Thừa Ân Công nhà mẹ đẻ mình hơn, ôn nhu thức thời, còn biết cách lấy lòng người mẹ chồng là bà. Bà biết nam nay Hoàng Thượng sẽ vì nhi tử mà chọn Thái Tử Phi, cho nên gần đây luôn tuyên cô nương nhà mẹ đẻ vào cung nói chuyện, còn để cho nàng lộ mặt trước Thái Hậu, cho họ biết cô nương phủ Thừa Ân Công có thể đảm đương vị trí Thái Tử Phi.

Chính là, hiện tại mọi dự tính đều tan tành.

Hoàng Hậu có chút không cam lòng, ngập ngừng nói: "Có phải hay không quá qua loa..."

"Mẫu hậu cũng đồng ý!" Văn Đức Đế buông trong tay chung trà, nói: "Diệp Nhi là trưởng tử của trẫm, cũng là Thái Tử, trẫm tất nhiên là phải vì hắn hảo hảo tính toán, cho nên Huệ An là nhất thích hợp."

Thấy Hoàng Hậu kia mang bộ dáng khó hiểu, Văn Đức Đế nhịn không được dùng tay đè đè thái dương, nếu là Trịnh Quý Phi nghe ông nói như vậy, đã sớm có thể lĩnh hội ý tứ ông, trái lại Hoàng Hậu, rất nhiều chuyện cần phải nói trắng ra mới được, đầu óc quả thực tệ không chịu nổi. Bất quá, Hoàng Hậu không có đầu óc cũng tốt, tiền triều cùng hậu cung đều yêu cầu cân bằng, có một Hoàng Hậu thiếu đầu óc cũng bớt lo.

Hoàng Hậu tuy rằng không rõ ràng ý tứ của hoàng đế, nhưng là phu thê gần hai mươi năm, thấy ông thần sắc không đúng, liền biết là mình lại làm ông không vui, nên dù muốn dù không cũng phải cho qua chuyện này, lại nói: "Vậy Thái Tử trắc phi thì? Hoàng Thượng đã tuyển những ai?"

Văn Đức Đế nhìn về phía bà, nhìn đến khi Hoàng Hậu bắt đầu thấy lo mới nói: "Diệp Nhi thân mình không tốt, thái y lần trước bắt mạch cho hắn, nói hắn mấy năm nay không nên gần nữ sắc, cho nên trẫm cảm thấy, trước phong Thái Tử Phi, về việc chọn trắc phi thì đợi thân thể hắn tốt lên đã."

"Nga." Hoàng Hậu khô cằn mà lên tiếng.

Văn Đức Đế nhịn không được lại nhìn về phía Hoàng Hậu, Hoàng Hậu năm nay tuy rằng đã 40 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, có thể sinh ra Thái Tử vừa tuấn tú vừa nho nhã vô song, Hoàng Hậu đương nhiên cũng sở hữu nhan sắc hơn người, chỉ tiếc ăn nói vụng về thiếu đầu óc, không đủ cơ trí, dù mỹ mạo mười phần cũng bị bộ dáng thiếu não làm giảm đi vài phần.

Hoàng Hậu lúc trẻ cũng từng được Văn Đức Đế sủng một đoạn thời gian, chỉ tiếc gỗ mục không thể điêu, hai người tư duy không ở một cấp bậc, Văn Đức Đế chung quy không có biện pháp cùng nàng nhiều thêm vài câu, phu thê liền dần dần xa cách, về sau hậu cung mỹ nhân càng ngày càng nhiều, Hoàng Hậu cũng dần dần già đi.

"Hoàng Hậu nghĩ trước đi, trẫm còn có chính sự gấp." Dứt lời, Văn Đức Đế liền đứng dậy rời đi.

Hoàng Hậu vội đứng dậy cung tiễn hoàng đế, chờ sau khi ông rời đi, nghĩ đến những lời  hoàng đế, tức giận đến ngực phát đau. Càng làm cho bà tức giận chính là, mới từ Phượng Nghi Cung đi ra hoàng đế rõ ràng nói có chính sự gấp, nhưng nơi ông đến tiếp theo lại là Triều Dương Cung, thiếu chút nữa làm tức muốn ngất.

Khi Thanh ninh công chúa lại đây, liền nhìn thấy bộ dáng mẫu thân hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cả kinh, vội đến ngồi bên người Hoàng Hậu, lo lắng nói: "Mẫu hậu, người làm sao vậy? Lúc trước phụ hoàng tới nói đã nói gì?"

Hoàng Hậu trong lòng ủy khuất, cùng nữ nhi nói: "Hoàng Thượng đã sớm vì Diệp Nhi tuyển xong Thái Tử Phi, thế nhưng không cho ta biết một tiếng..."

"Cái gì?" Thanh ninh công chúa chấn động, bất chấp an ủi nàng, vội hỏi nói: "Phụ hoàng chính là chọn ai?"

"Là con gái của khang Bình, quận chúa Huệ An." Hoàng Hậu đối này nữ nhi cực kỳ tín nhiệm, loại chuyện này tự nhiên là muốn cùng nữ nhi nói, dù sao nữ nhi hiểu chuyện, sẽ không để lộ ra ngoài.

Thanh ninh công chúa nghe xong vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng vì Thái Tử ca ca cao hứng. Ca ca nhà nàng sống được trong cung thực không dễ dàng, nàng luôn muốn giúp huynh ấy cao hứng một chút, biết hắn ái mộ Mạnh Vân, tuy rằng cảm thấy Mạnh Vân không phải người tốt nhất để chọn, như vẫn muốn nàng ấy làm Thái Tử phi. Không nghĩ tới Thái Tử Phi thế nhưng sẽ là Mạnh Vân, thanh ninh công chúa trong lòng thực sự cao hứng.

Hoàng Hậu thấy nữ nhi cao hứng bộ dáng, tức khắc không vui nói: "Ngươi như thế cao hứng như vậy?"

Thanh ninh công chúa cười nói: "Nữ nhi là vì Thái Tử ca ca cao hứng, Thái Tử ca ca tuổi lớn, vốn nên nhanh chống định Thái Tử Phi, hiện nay đã chọn được nên nữ nhi cũng bớt đi phiền muộn, nữ nhi tự nhiên là cao hứng."

Hoàng Hậu không vui nói: "Nhưng bổn cung thích nữ nhi của cữu cữu con hơn."

Thanh ninh công chúa gương mặt tươi cười cứng đờ, ánh mắt lộ ra trào phúng, gia đình cữu cữu nhận được thừa ân bất quá là vì có mẫu tộc là Hoàng Hậu, con cháu căn bản không có bản lĩnh gì, nếu để cô nương nhà họ làm Thái Tử Phi, chỉ sợ không chỉ không thể trợ lực giúp Thái Tử, mà ngược lại sẽ liên lụy huynh ấy.

Cho nên, vẫn là Mạnh Vân tốt nhất.

Hoàng Hậu thấy nữ nhi không nói lời nào, lại tiếp tục nói: "Phụ hoàng con lần này chỉ chọn cho câc con một Thái Tử Phi, đến trắc phi cũng không có, quả thực là quá keo kiệt với Diệp Nhi. Dù Diệp Nhi thân thể không tốt, cũng có thể nạp người vào trước, về sau thân mình tốt lên..."

"Mẫu hậu!" Thanh ninh công chúa đau đầu mà đánh gãy lời bà: " Phụ hoàng làm như thế là tốt."

Hoàng Hậu tức khắc sinh khí, "Tốt chỗ nào? Rõ ràng là ở không vừa mắt ca ca con!"

Thanh ninh công chúa: =__=! Đầu đau quá, thật là lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

Đợi trời tối hơn một chút một ít, Thanh Ninh công chúa cho người lặng lẽ cấp tin tức đến Đông Cung Thái Tử.

Thái Tử ngồi trước đèn lưu li chiếu sáng, mở giấy mà muội muội cho người đưa tới, khuôn mặt tuấn tú mới nở nụ cười như trút được gánh nặng. 

Hai ngày sau khi tổ chức lễ cập kê cho nữ nhi thứ hai của Khang Bình trưởng công chúa, thì triều đình truyền đến tin tức, hoàng để tự mình khâm điểm chọn nữ nhi thứ hai của Khang Bình trưởng công chúa là Huệ An quận chúa làm Thái Tử Phi, sau hai năm sẽ tổ chức hôn lễ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro