Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11:

edior: Shi lạc quan

Bị phụ thân ôm về đến biệt viện, đối với Vệ Huyên mà nói thập phần xa xôi.

Đến lúc không còn nhìn thấy viện của A Uyển nữa, hắn mới cảm thấy thật sự mất mát, hiện tại hắn đang bị phụ thân cao lớn oai hùng ôm như vậy, tựa hồ như thực xa lạ, lại rất quen thuộc, ký ức đời trước lúc sáu tuổi đối với hắn đã mơ hồ, bởi vì thời điểm đó không có việc gì đáng để được nhớ cả.

Bởi vì hắn đang bệnh, cho nên phụ vương cũng giống như những phụ thân bình thường khác, ôm hắn đi, dùng một loại tư thế cực kỳ yêu quý bế hắn. Hắn hơi hơi ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, thần sắc lại có chút hoảng hốt, người nam nhân này thực sự vẫn còn trẻ, thậm chí không phải là người phụ thân nhẫn tâm đuổi hắn đi như trong ký ức.

Sau đó hắn yên lặng rũ mắt, trong đầu không khỏi suy nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra.

Giờ khắc này hắn mới nhận ra, trong cuộc chiến đẫm máu kia, hắn đã chết, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, mà thời gian quay ngược lại năm hắn sáu tuổi, hắn từ một người trưởng thành biến thành một tiểu hài tử. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng đối với hắn lại là chuyện đáng mừng, A Uyển còn chưa đính hôn, hắn vẫn chưa bị trục xuất...

Thật là tốt...!

Thụy Vương đem nhi tử trở về phòng, đầu tiên là cảnh cáo, sau lại thấy hắn rũ đầu ngồi trên giường, nghĩ đến hắn bình thường thích ầm ĩ, hiện tại xem như đã rất ngoan rồi, liền duỗi tay xoa nhẹ đầu hắn, dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới rời đi. Tuy rằng hiện tại hài tử sinh bệnh phải nghỉ lại dịch quán này, nhưng ông vẫn còn nhiều việc cần giải quyết, nên cũng không có phút giây nào rảnh rỗi.

Thụy Vương phi lưu lại trong phòng một lát, thấy Vệ Huyên không để ý đến bà, đành miễn cưỡng dặn dò vài câu, chờ hắn uống thuốc xong, mới an tâm về phòng nghỉ.

Vệ Huyên vẫn duy trì tư thế ngồi cúi đầu.

Thấy hắn ngồi an tĩnh như thế, An ma ma cùng đám hạ nhân cũng không dám quấy rầy, lỡ chọc tiểu chủ tử không vui thì khổ. Đừng nhìn hắn còn nhỏ mà xem thường, mưu ma quỷ chước đặc biệt nhiều, ai thử không nghe lời hắn xem, đảm bảo sẽ chịu kết cục rất thảm, trên đời này người có thể làm hắn nghe lời cũng chỉ đếm trên từng ngón tay.

Một lúc sau, lại nghe Vệ Huyên nói: "Các người ra ngoài trước đi."

An ma ma vội nói: "Tiểu thế tử vừa uống thuốc, thân thể không tốt, vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi trước." Dứt lời liền phân phó nha hoàn lấy nước rửa mặt cho Vệ Huyên.

Vệ Huyên nhàn nhạt đáp ứng.

Vệ Huyên một lần nữa mặc áo ngủ, chăn nệm lúc này cũng đã được hong ấm vừa phải, hắn mới nói: "Được rồi, các người đều lui ra."

Hài tử của những gia đình quyền quý trước mười tuổi đều có người trông chừng ngủ, An ma ma trước giờ luôn bồi tiểu chủ tử ngủ, xưa nay đều không dám giao nhiệm vụ cho người khác, nên khi nghe Vệ Huyên nói vậy liền thấy nghi hoặc. Đang định lên tiếng giải thích, thì An ma ma đã bị ánh mắt lạnh lẽo của nam hài tử trên giường quét tới, lòng bà liền run lên. Mặc dù vẫn là tiểu thế tử, nhưng sao bà vẫn cảm thấy hắn có gì đó khác xưa.

"Ra ngoài đi, gọi Lộ Bình vào đây." Vệ Huyên nói.

An ma ma mặc dù không yên tâm, nhưng chỉ có thể thở dài lui ra, đem Lộ Bình đã tắm rửa sạch sẽ đưa vào phòng.

Lộ Bình là cô nhi, làm khất cái cho đến năm tuổi thì được quản sự Trấn Nam Hầu phu mua về, mang tiếng là hạ nhân của Trấn Nam Hầu phủ vậy thôi chứ hắn chỉ là một hạ nhân thô sử, chờ hắn lớn lên một chút sẽ phân phó hắn đến làm chân chạy vặt cho công tử Hầu phủ. Mỗi ngày làm việc cực nhọc lại không được ăn uống tử tế, nên thân người hắn vừa đen vừa gầy, mặc dù hiện tại đã tắm rửa mặc y phục mới, hắn vẫn như cũ bộ dáng cực kỳ xấu.

Rất nhiều người khó hiểu tại sao Vệ Huyên lại nhìn trúng hắn, còn cho rằng tiểu chủ tử muốn có bạn chơi cùng, nhưng qua một màn hôm qua hắn mới nhận thức được, Vệ Huyên cơ hồ không chỉ muốn hắn chơi cùng.

Vệ Huyên liếc mắt nhìn Lộ Bình, phất phất tay, ra hiệu cho hắn đi đến cạnh mình.

Chỉ cần nhìn thấy Lộ Bình, hắn liền nhớ đến tin tức A Uyển qua đời trong quá khứ, nội tâm bất giác đau đớn.

Hiện tại mọi quyền chủ động đều nằm ở hắn, nếu hắn còn không có được A Uyển, vậy thì cùng chết với nhau!

Trong đầu Vệ Huyên chậm rãi đưa ra những kế hoạch ban đầu, chỉ mới suy nghĩ một lát, hắn liền cảm thấy mệt mỏi, quả nhiên thân thể hiện tại vẫn đang rất yếu, hắn nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của chính mình, trong lòng không vui, chỉ là không có biện pháp nhanh lớn lên được. Vừa mới uống thuốc nên thuốc liền phát huy tác dụng, cơn buồn ngủ nhanh chống ập đến, hắn vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, như thế mới có tinh thần đi tìm A Uyển của hắn.

Nghĩ đến nàng đang ở rất gần mình, cả người hắn liền cảm thấy hưng phấn, véo véo lòng bàn tay, cảm nhận được đau đớn hắn mới an tâm, đây không phải là giấc mơ.

Nàng đang ở bên kia, thật là... thật là quá tốt!

****

Dư cảm của A Uyển cực kỳ chính xác, bởi vì sáng hôm sau Vệ Huyên lại tới nữa.

Vệ Huyên quang minh chính đại mà đến, vừa vào sân viện đã đi thẳng lên sương phòng nàng.

A Uyển quả thật sợ ngây người, giờ mới là sáng sớm thôi mà? Chẳng lẽ hắn không cần ngủ? Hơn nữa trong viện còn có thị vệ, sao có thể tùy ý để hắn xông vào như vậy?

Càng làm cho nàng nghẹn họng trân trối hơn là, tên tiểu quỷ này vẫn như hôm qua, vừa thấy nàng liền nhào tới, miệng hướng mặt nàng gặm một cái, sau đó liếm liếm. Cảm giác được cái lưỡi trơn trơn đang ở trên má mình, da gà của nàng bắt đầu nổi lên từng cục.

Nếu chỉ là một tiểu hài tử gặm mặt nàng, A Uyển sẽ không cảm thấy gì, ngược lại còn cho rằng hắn thuần khiết đáng yêu. Nhưng cái tên này ngoại hình đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng ánh mắt cứ quỷ dị thế nào ấy, làm gì có tiểu hài tử nào gặm mặt người ta còn có biểu tình tà đạo như vậy...? Tuy nói thì nói vậy, bộ dáng của hắn vẫn rất đáng yêu, nhưng A Uyển vẫn không cách nào quen được.

"Thế tử đừng như vậy." A Uyển nghiêm trang nói, thử dùng đạo lý giảng dạy: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"

"Phốc!"

Không chỉ có Vệ Huyên cười, ngay cả Thanh Yên cùng mấy nha hoàn trong phòng cũng không nhịn được bật cười, một tiểu cô nương sáu tuổi mặt hoa da phấn nghiêm trang nói mấy lời này, đúng thật rất đáng yêu.

Vệ Huyên tủm tỉm nhìn nàng cười, thấy nàng trông giống như bà cụ non liền vui vẻ lên tiếng: "Biểu tỷ không thích sao? Ta thật sự thích biểu tỷ, cho nên mới muốn thân thiết với tỷ! Giống như Hoàng tổ mẫu cùng hoàng bá vậy, ta cũng hay hôn như thế."

Hóa ra là đem nàng trở thành trưởng bối? Không không không, trưởng bối cái mô tê gì? Hôm qua còn lớn tiếng muốn cưới nàng về làm thế tử phi gì đó!

A Uyển hoài nghi nhìn hắn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, so sánh với đứa nhỏ bốn tuổi nàng từng gặp, với bộ dáng âm trầm hiện tại của hắn... suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy tên tiểu quỷ này đang muốn dọa nàng, nên mới nói mấy lời quỷ dị hôm qua. Tuy rằng trong lúc nhất thời không hiểu hắn nói cái gì, nhưng chung quy vẫn có thể hiểu hắn là một tiểu hài tử bướng bỉnh mê chơi đi.

Nàng xuyên qua thế giới này, tuy rằng không hiểu lý do tại sao, nhưng cũng coi như là trái với đạo luật nhân quả, sống một cuộc sống không biết có phải thuộc về mình hay không. Nàng tưởng mình là trường hợp đặc biệt, nào biết được trên đời này vẫn còn cái gọi là trọng sinh. Vệ Huyên tuy rằng có chút khác thường, nhưng nàng tuyệt đối không dám nghĩ tới việc hắn có thể trọng sinh gì đó.

Đúng lúc này, phu thê trưởng công chúa nghe được tin tức đã đến phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro