chương 2
Nửa tháng qua, Bá Nhân Sinh cũng chưa một lần đến thăm Lâm Nhiên, bên ngoài liền nói thiếu gia có thiếu phu nhân luận dung mạo, luận xuất thân đều cao quý, cũng sẽ không quan tâm một hạ nhân thấp kém.
Trong phòng hoa chúc cách chỗ ở Lâm Nhiên mất một đoạn thời gian mới đến, cũng là Bá Nhân Sinh vì Lâm Nhiên suy nghĩ.
"Phu quân, ngươi thật xấu, đêm hoa chúc lại để ta một mình." Lãnh Thu Nguyệt đưa tay vuốt ngực Bá Nhân Sinh, lộ ra câu dẫn nam nhân vạn người mê.
Ném tay Lãnh Thu Nguyệt xuống tránh đi đụng chạm, Bá Nhân Sinh hừ lạnh nói :" Ngươi không nên cho là thật, bổn thiếu từng cứu ngươi một mạng, ngươi từng nói sẽ vì bổn thiếu làm một việc. Đợi một đoạn thời gian, đến khi Nhiên nhi sức khỏe chuyển tốt, ngươi có thể rời đi."
"Ai nha, phu quân ngươi thật vô tình nha. Ta cũng là nữ nhân, ngươi muốn ta giúp ngươi xung hỉ cho nàng, đến khi ta hết giá trị lợi dụng, ngươi liền muốn đuổi ta đi? " Lãnh Thu Nguyện bộ dáng giận dỗi nói Bá Nhân Sinh.
" Nữ nhân? Nhưng nàng khác ngươi. Đừng nhiều lời, bổn thiếu nhắc nhở ngươi lần cuối, ngươi trong thời gian này tốt nhất yên phận làm thiếu phu nhân, tránh đến Nhiên nhi gì ngươi mang tiếng xấu." Bá Nhân Sinh mắt đe dọa nói.
"Ngươi.. " Lãnh Thu Nguyệt giận dữ bỏ lên giường, Bá Nhân Sinh cũng ly khai phòng.
Một ngày, Lãnh Thu Nguyệt mang theo tỳ nữ đến phòng Lâm Nhiên.
"Thiếu..phu nhân! " Lâm Nhiên hành lễ chào, Tiểu Ninh bên cạnh đỡ lấy nàng thân thể.
"Ngươi là Lâm Nhiên? " Lãnh Thu Nguyệt nhìn Lâm Nhiên đánh giá một lượt, không phải đẹp, lại là phế vật bệnh hoạn, lấy gì tranh nam nhân với nàng.
"Lâm Nhiên, ta nghe phu quân kể rất nhiều chuyện về ngươi. Lần đó hắn ném ngươi xuống sông, trong lòng không tránh khỏi ấy nấy, ngươi cũng đừng để trong lòng chuyện cũ, đúng rồi, ta thay phu quân hàng ngày sẽ đến thăm ngươi, sẵn tiện cấp ngươi canh bổ dưỡng, ngươi.. từ từ dùng. Ta phải đến chỗ lão gia phu nhân bồi chuyện." Lãnh Thu Nguyệt nhếch mép cười, trên mặt một bộ xem thường Lâm Nhiên.
Lãnh Thu Nguyệt rời khỏi, tiểu Ninh theo lệnh thiếu gia đều sẽ kiểm tra Lâm Nhiên sinh hoạt, vừa mở nắp canh, Tiểu Ninh nhíu mài đậy lại.
"Nàng ta thật nham hiểm. Lâm Nhiên tỷ sau này không được dùng đồ Lãnh Thu Nguyệt đưa đến." Tiểu Ninh dìu Lâm Nhiên lên giường nghỉ.
" Tiểu Ninh, nàng là thiếu phu nhân, về sau lời nói nên cẩn thận một chút.Nàng lại có lòng vì ta cấp dinh dưỡng, vừa rồi vẫn chưa cảm tạ nàng, thật ngại quá." Lâm Nhiên đều đều giọng nói.
Lãnh Thu Nguyệt nói không sai, đúng là kể từ khi Bá Nhân Sinh cứu nàng từ sông lên, thái độ liền thay đổi, không cần nàng bên cạnh nhắc nhở, hắn vẫn học tập tốt, cũng không kén ăn thịt, còn có hắn mười hai tuổi đã muốn gánh lấy quản lí Bá gia sự nghiệp.
Lâm Nhiên nhớ đến, cũng kể từ đó nàng luôn được hắn chăm sóc, ngày đêm bên cạnh, hắn còn gì nàng cấp đến Tiểu Ninh chiếu cố nàng, với thân phận như nàng, mà hắn không tiết dược phẩm đắc đỏ, đến cả ngự y trong cung hắn cũng mời đến.
Hắn là yêu nàng?
Hay....
Bá Nhân Sinh chỉ cảm thấy nợ nàng?
Tiểu Ninh bĩu môi cười " Lâm Nhiên tỷ, tỷ có nghe câu 'tri thân, tri diện, bất tri tâm', nàng ta vừa rồi nhìn đến đều không phải tốt lành gì." Tiểu Ninh mĩm cười, giúp Lâm Nhiên đắp chăn"Tỷ mệt rồi, nên nghĩ đi,muội không quấy rầy tỷ nghĩ ngơi." trước khi đi còn thuận tiện đem khay canh bổ dưỡng của Lãnh Thu Nguyệt rời khỏi.
Thư phòng Bá Nhân Sinh.
Bá Nhân Sinh nhíu mài kiếm, nhìn canh Tiểu Ninh đem đến, Lãnh Thu Nguyệt quả nhiên không chịu yên phận, lại dám chỉa mũi dáo đến Nhiên nhi.
"Tiểu Ninh, ngươi từ nay không được để Lãnh Thu Nguyệt đến gần Nhiên nhi. Nàng ta nham hiểm độc ác, Nhiên nhi đối với người quá tin tưởng đều sẽ không phòng bị." Bá Nhân Sinh ra lệnh "Ngươi đem canh này đổ đi."
Lãnh Thu Nguyệt ngày ngày đều có 'tâm' lo lắng cho Lâm Nhiên, chỉ cần Tiểu Ninh rời đi liền tiếp cận Lâm Nhiên khoe ra nàng ta cùng Bá Nhân Sinh hạnh phúc tràn đầy, đêm đêm đều rất mãnh liệt.
Một tháng sau, trong phòng Lâm Nhiên, nàng đem mấy bộ y phục xếp vào trong tai nải, Bá Nhân Sinh không đến chổ nàng, có lẽ hắn đều muốn nàng tự hiểu lấy thân phận, hắn đều đã có thê, nàng mặt dày ở lại chỉ khiến người ta đàm tiếu.
Tối đến Lâm Nhiên mượn nhà bếp hầm canh gà hạt sen hắn thích ăn, cũng lâu rồi nàng mới vì hắn xuống bếp, lần này, có lẽ là lần cuối nàng làm tròn nghĩa vụ hạ nhân của mình.
"Ah.. Phu quân, ah.. Ngươi nhẹ tay chút, ngươi ta đau a, ngươi mãnh liệt như vậy ta sợ a." Lãnh Thu Nguyệt trong thư phòng truyền đến thanh âm đầy khêu gợi, Lâm Nguyệt tay cầm khay run rẩy rớt xuống 'Bốp' hủ canh hầm vỡ vụn thành nhiều mảnh, Lâm Nhiên nước mắt đầm đìa dùng hết sức lực chạy khỏi.
"Hừ, đúng là ngu ngốc, loại bỏ ngươi quá dễ dàng!. " trong lúc đắt ý, cửa thư phòng mở ra, Bá Nhân Sinh khó chịu nhìn đến, Lãnh Thu Nguyệt gợi cảm y phục đỏ, hướng hắn ôm lấy, không ngừng vặn dẹo thân thể, lúc môi nàng chuẩn bị chạm đến môi hắn, Bá Nhân Sinh tay dùng lực ném Lãnh Thu Nguyệt ra khỏi phòng, khóa lại cửa thư phòng.
"Ngươi.. Bá Nhân Sinh ngươi thật tàn nhẫn, ta có điểm nào không bằng nàng ta, ngươi lại vì một ả hạ nhân thấp kém khi dễ ta, xem thường ta."
Lãnh Thu Nguyệt không ngừng dùng 'Hạ nhân','tiện nhân' ám chỉ Lâm Nhiên.
Bá Nhân Sinh đem cửa thư phòng mở ra, nói với Lãnh Thu Nguyệt vài lời, Lãnh Thu Nguyệt suy sụp ngồi bẹp xuống hành lang, một lúc liền cười cười rời khỏi.
Lúc Bá Nhân Sinh sắp đóng cửa thư phòng, gió nhẹ lùa qua đem mùi hương quen thuộc hấp dẫn hắn, Bá Nhân Sinh phóng khỏi thư phòng, nhìn đông ngó tây đều không thấy nàng, trong lòng tránh không được hụt hẳng, mắt lướt qua lại điểm đến dưới hành lang góc tối, khay nhỏ cùng hủ canh gà hấp hạt sen vỡ vụn.
Bá Nhân Sinh nghĩ đến Lâm Nhiên đối với đồ vật đều rất cẩn thận, sẽ không cẩn thận làm vỡ, nếu có, nàng cũng sẽ thu dọn, nhưng nếu nàng vội vã chạy đi... Vừa rồi trong thư phòng, Lãnh Thu Nguyệt y phục không chỉnh tề...
Lãnh Thu Nguyệt? Cư nhiên lại là nàng ta, bình thuờng hắn đều vào giờ này làm sổ sách, Lãnh Thu Nguyệt gợi cảm y phục... Lâm Nhiên sẽ nghĩ gì?
Bá Nhân Sinh không dám nghĩ, nhanh chân chạy đến phòng Lâm Nhiên, trong phòng tối om, nàng ngủ rồi?
"Nhiên nhi, bổn thiếu đến thăm nàng. Nhiên nhi? "
"...." đáp lại hắn là không gian tĩnh lặng, trong lòng truyền đến cảm giác bất an, không nghĩ ngợi, Bá Nhân Sinh đạp cửa xông vào.
"Nhiên nhi? "Bá Nhân Sinh gọi nàng, cũng không có phản ứng, tay run rẩy thắp sáng nến, phòng sáng lên, nhưng ngoại trừ hắn, đều không có nàng.
"Nhiên.. " Bá Nhân Sinh muốn hô lên thì đập vào mắt hắn là phong thư, chữ viết của nàng rất xấu, đều là hắn dạy nàng không tốt.
Mắt nhanh chóng lướt qua: Thiếu gia, ngươi đừng giận, là Lâm Nhiên tự ý rời khỏi, thật xin lỗi, ngày đại hôn của ngươi ta lại không có gì tặng, trên người cũng không có gì đáng giá, duy chỉ còn lại chiếc vòng cẩm thạch ngươi tặng ta, nếu thiếu phu nhân không chê, ta mong được nhìn thấy nàng đeo nó trên tay. Thiếu gia, phu nhân, lão gia đừng vì ta mà ấy nấy, ta đối với các người cảm kích trong lòng, là Bá gia cưu mang ta khôn lớn, đa tạ ngươi không ghét bỏ ta phế nhân. Thiếu gia, Lâm Nhiên chúc ngươi cùng thiếu phu nhân sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long. Ta không biết viết gì nữa, thiếu gia.. chuyện lúc trước ta không có trách ngươi, ngươi không cần cảm thấy trách nhiệm với ta. Lâm Nhiên quyết định rời đi, ở ngoài kia ta cũng sẽ sống rất tốt, ta mong ngươi cũng vậy. Thiếu gia, đừng tìm ta!
"Nhiên nhi nàng thật tàn nhẫn, nàng tàn nhẫn lắm. Được, nàng muốn trốn? Bổn thiếu không đồng ý." Bá Nhân Sinh bước ra khỏi phòng, mặt đanh lại như băng hô to:" Lâm Nhiên dám trốn khỏi phủ, lập tức tìm về cho ta, ai tìm được nàng, bổn thiếu thiếu thưởng người đó một trăm lượng. Nàng không về trực tiếp đánh gãy một chân."
Bá phủ một đêm mất ngủ, người người đều chia nhau ra tìm Lâm Nhiên.
Dương Châu rộng lớn cơ hồ bị Bá Nhân Sinh tìm đến không sót một viên gạch.
Ba ngày Bá Nhân Sinh không ăn không ngủ, Lâm Nhiên trong người có bệnh sẽ không đi xa, nàng lại khoing quen thuộc đường bên ngoài, Bá Nhân Sinh cho người tìm kiếm tung tích ngoài thành, vẫn không có tin gì của nàng.
Sáng ngày thứ tư, Lãnh Thu Nguyệt sảng khoái thức dậy, cái gai trong mắt đã rời đi, không ai có thể dành nam nhân của nàng, thiếu phu nhân Bá gia cũng chỉ thuộc về nàng.
Cửa phòng vừa mở,Bá Nhân Sinh râu mọc lỗm chỗm, mắt phờ phạc vẫn không nén đi vẻ anh tuấn của hắn.
"Phu quân, ngươi đến thăm ta? " Lãnh Thu Nguyệt cười tươi, hắn cuối cùng đã để tâm đến nàng, tay Lãnh Thu Nguyệt vươn ra muốn ôm lấy Bá Nhân Sinh.
"Bốp" thân thể Lãnh Thu Nguyệt ngã xuống sàn nhà, trên gương mặt trắng noãn in hằng năm dấu tay đỏ tươi, khóe miệng còn chảy máu.
"Ngươi đánh ta? Ngươi vì sao lại đánh ta? Ta đã làm gì khiến ngươi ra tay tàn nhẫn với ta như vậy? " Lãnh Thu Nguyệt la hét không ngừng.
Nàng nghĩ Lâm Nhiên rời đi Bá Nhân Sinh sẽ chú ý nàng, nhưng hắn lại đối với nàng hạ thủ.
"Ngươi đã làm gì? Hừ, Lãnh Thu Nguyệt a, Lãnh Thu Nguyệt, bổn thiếu đối với ngươi đã nói rõ, ngươi cùng nàng không giống nhau, là bổn thiếu sai lầm mới nhờ ngươi nữ nhân độc ác giúp nàng xung hỉ. Ngươi nói, là ai hằng ngày đem canh đại bổ đến ép Nhiên nhi uống? Là ai dở trò trong thư phòng của bổn thiếu? "
"Ta... Ta không có lỗi, ta chỉ muốn nàng nhanh chóng khỏe lại, ngươi nhất định vui vẻ.. " Lãnh Thu Nguyệt tìm lí do chống chế, liền bị Bá Nhân Sinh tiếp lời " Ngươi xuất thân Hầu gia phủ, học đến không ít dược thư, ngươi biết nàng thân thể suy nhược đều phải thanh đạm ăn uống, ngươi lại đem đến đại bổ canh, không phải muốn ép chết nàng sao?"
"Ta không có....ta.. ta là vì yêu ngươi..ta không có lỗi. Là ngươi, chính ngươi mới là kẻ có lỗi. Ngươi biết ta yêu ngươi, ngươi lại cho ta hy vọng...lại cho ta thất vọng. Ta không phục, ta đường đường là thiên kim thế gia, lại thua trong tay tiện nhân thấp kém, nếu nàng ta rời đi sớm hơn... Không, nếu nàng ta chết, ta tin tưởng ngươi nhất định yêu ta. " Lãnh Thu Nguyệt nước mắt đầm đìa, nàng đứng lên chỉ tay vào Bá Nhân Sinh, thốt lên.
'Bốp! ' Thanh thúy một tiếng, Lãnh Thu Nguyệt vẫn đứng yên một chỗ, trên má còn lại của nàng in lần nữa năm ngón tay đỏ tươi, khóe miệng lại chảy ra máu.
Lãnh Thu Nguyệt khó tin nhìn chằm chằm Bá Nhân Sinh, nam nhân nàng ôm mộng hằng đêm, nam nhân nàng yêu đến mất đi lí trí, lại gì một ả tiện nhân tát nàng hai cái.
"Lãnh Thu Nguyệt, mặc kệ ngươi là vì yêu ta, bổn thiếu đã nhắc nhỡ ngươi, Nhiên nhi là nữ nhân duy nhất Bá Nhân Sinh đời đời kiếp kiếp muốn bảo hộ nàng. Ngươi không chỉ hại nàng, còn liên tục dùng lời dơ bẩn khinh thường nàng. Ngươi xem, trong mắt mọi người ai mới là ti tiện, nữ nhân tâm địa rắn rết như ngươi, ngươ nghĩ bổn thiếu sẽ yêu ngươi? " Bá Nhân Sinh lần nữa vạch trần Lãnh Thu Nguyệt, kẻ dám hại nữ nhân của hắn, dù là ai cũng sẽ không tha.
"Ngươi.. nói ta, Lãnh Thu Nguyệt ta là nữ nhân rắn rết? Ha.. Ha.. Ha Bá Nhân Sinh, ngươi có phải rất hối hận gì năm xưa đã cứu ta?" Lãnh Thu Nguyệt cố gắng chống đỡ, nếu hắn nói không hối hận, nàng mặc kệ hắn chán ghét vẫn sẽ ở bên hắn, yêu hắn.
Bá Nhân Sinh nhắm nhẹ mắt, đều giọng nói " Phải, bổn thiếu hối hận rồi, nhưng là hối hận đã nhờ cậy ngươi. Năm đó dù là ai rơi xuống sông, bổn thiếu vẫn sẽ cứu người đó." Năm đó suýt nữa Bá Nhân Sinh đã hại chết Lâm Nhiên, dù nàng vẫn bình yên, nhưng hắn vẫn luôn ám ảnh nàng dãy vụa, gào lên 'cứu mạng', nên người cứu Lãnh Thu Nguyệt là Lâm Nhiên.
"Ngươi tuyệt tình lắm! Được lắm,...vậy ta phải làm sao ngươi mới đồng ý tha cho ta, chấp nhận ta? " Lãnh Thu Nguyệt gống lên.
"Tha cho ngươi? Lãnh Thu Nguyệt, bổn thiếu từng kể cho ngươi nghe năm đó Nhiên nhi vì bổn thiếu không hiểu chuyện, nhất thời tức giận ném nàng xuống sông...lúc đó, trên bờ sông có rất nhiều người, bọn họ chỉ biết nói, không biết ngăn bổn thiếu ít kỉ, đến khi bổn thiếu cho họ năm mươi lượng, bọn chúng mới nhảy xuống cứu nàng,..hừ, ngươi nghĩ bổn thiếu sẽ thưởng cho chúng? " Bá Nhân Sinh hỏi Lãnh Thu Nguyệt, nàng không đáp, hắn lại nói:" Bổn thiếu là ban cho chúng năm mươi lượng... với điều kiện, mỗi người có mặt đều phải tát nhau năm mươi cái thật đau. Còn ngươi, ngươi nghĩ ngươi năm lần bảy lượt muốn hại chết nàng, khiến nàng tuyệt vọng rời khỏi Bá gia, bổn thiếu sẽ tha cho ngươi? "
"Ngươi muốn làm gì?" Lãnh Thu Nguyệt lui về sau hai bước, nghi hoặc hỏi.
"Bốn thiếu muốn ngươi sống không được, chết không xong. Người đâu, đem ả đến Hầu phủ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, các ngươi nhớ. Bổn thiếu muốn xem xem, Hầu gia cả đời quan minh, lỗi lạc, lại thế nào dạy ra nữ nhi độc ác như ngươi. Đem đi? "
"Dạ, thiếu gia." gia đinh cầm dây thừng xong vào trong hai người tiến đến Lãnh Thu Nguyệt.
"Không, Sinh.. Ngươi không thể đối với ta như vậy, ta thực sự quá yêu ngươi mới mất đi lí trí.. Sinh.." Lãnh Thu Nguyệt la hét cầu Bá Nhân Sinh cứu, nhưng gia đinh theo cử chỉ nhíu mài của Bá Nhân Sinh đem vải nhét vào miệng nàng, Lãnh Thu Nguyệt bị đưa đi, nước mắt dàn dụa.
Trong xe ngựa nhỏ tiến về kinh thành, Lãnh Thu Nguyệt tay chân bị trói, miệng mỏi, cổ họng khô rát, nhưng nàng không đau, Bá Nhân Sinh đã cho nàng một vết thương trí mạng trong tim.
Nước mắt không ngừng chảy xuống gò má, Lãnh Thu Nguyệt hồi tưởng đến đêm đó ở thư phòng, nàng giận dữ la hét, mắng Lâm Nhiên không ngừng, hắn chỉ lạnh lùng nói với nàng:"Lãnh Thu Nguyệt, Nhiên nhi không phải người ngươi có thể tùy tiện mắng, mặc kệ cái gì thân phận, nàng đời này là nữ nhân Bá Nhân Sinh bảo hộ, ngươi rất đẹp, xuất thân cao quý, so với ngươi nàng không là gì cả, nhưng trong lòng ta, ngươi mãi mãi không bằng nàng. CÚT! "
Lần đó Bá Nhân Sinh chỉ cảnh cáo nàng thức tỉnh, cũng không ra tay đánh nàng, nghĩ lại lúc đó Lãnh Thu Nguyệt nàng vẫn còn giá trị cho hắn lợi dụng, Lâm Nhiên rời đi, Bá Nhân Sinh đổ hết nàng tội lỗi, còn ra tay đánh nàng chảy máu.
Vì sao Lâm Nhiên không làm gì lại được Bá Nhân Sinh bảo hộ trong lòng, còn nàng vì hắn đến thể diện nữ nhân cũng không cần, chỉ cần được gả cho hắn, dù là giúp nữ nhân của hắn xung hỉ, nàng cũng vui vẻ chấp nhận.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng cam đoan có thể đối tốt với Lâm Nhiên, ba người cùng nhau một chỗ.
Nếu thời gian quay trở lại, nàng nguyện ý chết đi, cũng không để Bá Nhân Sinh cứu sống.
Nhưng không có gì giúp nàng quay lại thiện lương nữ nhân, phía trước của nàng, vì hắn, sớm đã nhuộm đen rồi.
Không bao lâu sau khi Lãnh Thu nguyệt về đến Hầu gia, Hầu gia cấp tốc xuống Bá gia thay nữ nhi nhận lỗi, đều động người giúp Bá Nhân Sinh tìm Lâm Nhiên.
Riêng phần Lãnh Thu Nguyệt, Hầu gia nhìn mặt nữ nhi sưng tím, cũng không nỡ đánh nàng, nhưng nàng đều khiến Hầu gia đời này mang tiếng rồi, dù Bá Nhân Sinh đồng ý không để chuyện lộ ra ngoài, nhưng Hầu gia đời này chỉ sợ không dám nhìn thẳng Bá gia.
Lãnh Thu Nguyệt bị Hầu gia cho người đem đến An Ni Sơn, xuất gia làm ni cô, dành nửa đời còn lại rửa sạch tâm địa đen tối của mình.
Ba năm thấm thoát trôi nhanh, số người tìm kiếm Lâm Nhiên đã nhiều hơn hạt cơm trong bát, nhưng một tin tức của nàng cũng không tìm thấy, Bá Nhân Sinh ngày đi tìm người, tối ngồi trong phòng Lâm Nhiên, uống rượu, tự trách mình.
"Nhiên nhi, nàng còn giận ta, nên mới không muốn nhìn thấy ta, đúng không?"
"Bá Nhân Sinh này luôn tự cho mình thông minh, ...vậy mà nhìn xem, ngay cả nữ nhân ta yêu cũng rời bỏ ta."
"Nhiên nhi, nàng nghĩ bổn thiếu cảm thấy có lỗi mới đối với nàng tốt? Không phải.. Hoàn toàn không phải.. Bổn thiếu là yêu nàng" Bá Nhân Sinh bộ dạng say rượu nói "Lâm Nhiên, Bá Nhân Sinh yêu nàng... Yêu đến không cứu được nữa,.. Không.. Có nàng, không được nhìn thấy nàng cười...ta sẽ chết mất. "
"Nhiên nhi, hứa với ta, đợi ngươi hết giận, sẽ về bên cạnh ta.." Bá Nhân Sinh gục trên bàn, Bá lão gia, Bá phu nhân nhìn nhau lắc đầu, đau lòng cho nhi tử.
Bộ dáng của Bá Nhân Sinh thật thê thảm, Bá phu nhân cùng Bá lão gia đau lòng đến không cầm được vui sướng, bọn họ a, làm phụ mẫu cũng quá thất bại, từ khi lên hai, Bá Nhân Sinh đã vỡ ra gương mặt ngươi nợ ta trăm lượng chưa trả, càng lớn, bọn họ càng không quản được hắn, mấy chục năm qua, hai cái đầu già bọn họ đều là khổ não, bị Bá Nhân Sinh chỉnh đến điên rồi, bọn họ mong muốn, một lần nhìn thấy nhi tử lộ ra khổ sở bộ dáng, hôm nay ah, đúng là bọn họ tu thành chín quả a.
"Mong Lâm Nhiên trốn kĩ chút, đừng để hắn nhanh bắt về người khổ lại là hai cái mạng già này ah."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro