Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Vào buổi sáng của ngày hôm sau, đúng giờ Trần Minh tỉnh giấc thì phát hiện bên cạnh mình có gì đó khác thường, dụi mắt nhìn kỹ mới phát hiện một đại nam nhân cao lớn anh tuấn đang ở trước mặt. Sau một hồi lâu ngồi ngốc tại chổ thì mới chịu lên tiếng:

“Hoàng thượng, sao người lại đến đây?”

Không sai, nam nhân kia chính là đương kim Hoàng đế. Hôm qua vào buổi tối người của Lễ bộ đến bẩm báo, nói là đã nói cho Trần Minh nghe về một số việc ở trong cung. Hắn trong lòng không kiềm chế được nữa nên vừa xong buổi tảo triều hắn đã lập tức ra cung.

Hoàng đế nhìn Trần Minh một hồi lâu mới mỉm cười: “Tống Ngọc*, đã mấy tháng chúng ta không gặp nhau. Khanh có nhớ trẫm không?”.

*Nhũ danh Trần Minh, tự Tống Ngọc.

Từ khi sau Tiết Đoan Ngọ*, hai người đã không gặp nhau hơn ba tháng. Người ta thường nói, một ngày không gặp như cách ba thu. ‘Đế – Hậu’ hiện tại đã ba tháng không gặp, như đã cách mấy trăm mùa thu.

*Tiết Đoan Ngọ: Mười lăm tháng Giêng âm lịch hằng năm.

Trần Minh ngượng ngùng không nói gì. Bọn họ không phải là chưa từng nói chuyện với nhau, chỉ là lúc gặp mặt đều ở Hoàng cung. Trần Minh mặc dù cùng Hoàng đế có giao hảo nhưng lại luôn giữ khoảng cách, không có tiếp xúc thân mật. Mà giờ đây một người ngồi ở đầu giường, nhìn một người ngồi ở trong giường quả thực không khí có chút xấu hổ.

Hoàng đế thấy Trần Minh ngượng ngùng khóe miệng nhịn không được giãn ra, rồi nói: “Rửa mặt đi, chúng ta đi nói chuyện với phụ mẫu của khanh”.

Hoàng đế hôm nay ra cung có hai việc, việc thứ nhất chính là đến Trần gia thăm hỏi, việc thứ hai là xuất cung điều tra vụ án tham ô của Huệ An Vương. Vào buổi tảo triều một tháng trước, Ngôn quan Lý Chi Sinh đứng ra hạch tội, nói Huệ An Vương tham ô tiền cứu trợ thiên tai, hại chết rất nhiều mạng người. Huệ An Vương từ khi Hoàng đế đăng cơ đã lui về trấn thủ ở phía Nam, lại là đứa con Thái hậu nhất mực yêu thương, nếu nói là Vương một cõi cũng không sai. Xảy ra vụ án tham ô như vậy quả thực khiến cho người dân bức xúc không thôi.

Hoàng đế vốn dĩ đã sai đích thân Hình Bộ Thượng thư đi điều tra sự tình, nhưng một tháng bôn ba bên ngoài chỉ tra ra một ít manh mối. Do sự việc có liên can đến con ruột của Thái hậu nên Hoàng đế muốn đích thân điều ra. Phải biết, Thái hậu từ lúc còn làm Hoàng hậu của Tiên đế đã an phận thủ thường, làm tròn mọi chức trách. Ngay cả Hoàng đế tuy không phải là con ruột của bà mà cũng được bà nhất mực yêu thương.

Lại nói đến mẫu thân của Hoàng đế, bà vốn là Đoan Quý phi, được Tiên đế hết mực yêu thương quý trọng, nên lúc mang thai được chăm sóc kỹ lưỡng. Chỉ là người tính không bằng trời tính, Đoan Quý phi khi sinh đau đớn băng huyết, chỉ giữ lại được đứa trẻ. Tiên đế đau lòng không thôi truy phong bà thành Đoan Ý Hoàng Quý phi, chôn vào Thái lăng. Đứa trẻ được Hoàng hậu nuôi dưỡng cho đến khi Tiên đế băng hà.
___
Sau khi Trần Minh đã rửa mặt xong ra chính viện đã thấy Hoàng đế ngồi ở thượng vị, hai vị lão nhân gia ngồi ở phía bên trái. Đại ca đại tẩu ngồi ở phía bên phải. Vốn đang phân vân không biết phải ngồi ở đâu thì Hoàng đế nhìn về phía cái ghế trống bên cạnh mình. Khóe mắt Trần Minh giật giật, tiến thoái lưỡng nan. Rốt cuộc vẫn phải ngồi bên cạnh Hoàng đế.

Hoàng đế thấy Trần Minh ngồi cạnh cảm thấy rất vừa lòng, nhìn về hướng Trần lão gia: “Trần lão gia, trẫm hôm nay đến đây không có ý gì khác, chỉ là đột nhiên muốn gặp Tống Ngọc mà thôi”.

Trần lão gia nghe Hoàng đế nói muốn gặp con mình trong lòng cũng thầm vui vẻ: “Hoàng thượng nhớ thương nhi tử, thần cảm kích trong lòng”.

Hoàng đế nghe Trần lão gia ăn nói khách khí cảm thấy có chút cứng nhắt, nói: “Trần lão gia đừng ăn nói khách khí như vậy, Tống Ngọc sau này khi bước vào cung sẽ trở thành Hoàng hậu. Mà Tống Ngọc lại là nhi tử của khanh, cho nên trước mặt trẫm và Tống Ngọc cũng đừng ăn nói khách khí như vậy”.

Trần Dung thấy vậy nở nụ cười càng thêm tươi, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng cho phép như vậy, gia đình vi thần mừng vui không tả. Nhưng nếu để người ngoài nghe thấy sẽ khiến cho hiểu lầm sảy ra. Nói gia đình vi thần cậy sủng sinh kiêu, e là không hay đâu”.

Hoàng đế nghe vậy cũng không nói gì thêm. Ngụy Lễ nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm, nhìn về hướng Hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm chúng ta còn phải khởi hành, nếu còn chậm trễ e là không kịp”.

Hoàng đế nhìn Trần Minh: “Tống Ngọc, ngươi cùng trẫm đi đi”.

Trần Dung vừa nghe Hoàng đế nói muốn cho Trần Minh đi theo thì trong đầu xuất hiện một tiếng ‘ong’ rất lớn. Liền nói: “Hoàng thượng, chuyện này liên hệ trọng đại, đưa Minh nhi theo e là không thích hợp đâu”.

Từ khi Lý Quy Sinh hạch tội Huệ An Vương, Hoàng đế đã hạ lệnh chuyện này phải điều tra bí mật, mọi chuyện đều không thể truyền ra bên ngoài. Lần này đích thân Hoàng đế xuất cung điều tra, nếu ngay cả Trần Minh cũng đi theo e là triều thần biết chuyện sẽ không hay.

Hoàng đế không để những lời Trần Dung vào lòng, tiếp tục nói: “Trần Dung, khanh đừng lo lắng như vậy. Trẫm cùng Hoàng hậu của mình đi ra ngoài tuần du cũng là chuyện bình thường. Nếu lo lắng hay là khanh đi theo đi”.

Hoàng hậu gì chứ? Rõ ràng còn chưa vào cung, chưa ra mắt Tổ tông mà đã luôn miệng gọi là Hoàng hậu, Hoàng hậu. Bộ sợ không được gọi sao? – Trong đầu Trần Minh suy nghĩ như vây.

Trần Dung á khẩu không nói được cái gì nữa, đành phải đi theo ‘Đế – Hậu’ làm tùy tùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #devuongcong