Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Nhưng nàng càng nói, người bên cạnh trực tiếp bỏ qua nàng.

Phải biết rằng, chủ tử có chút sủng ái, ngay cả nha hoàn quét rác cũng vênh váo tự đắc!

Hơn nữa thái y kia nghe thấy ba chữ "Dao Hoa cung", phát hiện đó là chủ tử hộ giá có công, kết quả chỉ được phong tài nhân đến mặt hoàng thượng cũng chưa thấy, trong lúc đó trong ánh mắt đều là xem thường.

Huống chi, thay một nha hoàn đến cầu chữa bệnh?

Thật sự khiến cho người ta xem thường!

Không có mắt sao, không thấy bản thái y đang vội vàng sao?"

Thái y ỷ vào mình có ưu thế, miệt thị Phượng Thiển liếc mắt một cái, giọng điệu chanh chua.

Lông mi Phượng Thiển nhảy lên, lại nhảy lên.

Sau đó nàng hít một hơi thật sâu, tự nói phải nhẫn...

Phải nhẫn... Nhẫn!

"Đi nhanh đi, chậm trễ chuyện của nương nương các cung, ngươi không có gì tốt đâu!"

Thái y thấy Phượng Thiển đứng bất động trước mặt hắn, cười lạnh một tiếng, sau đó đẩy mạnh Phượng Thiển ra xa.

Phượng Thiển nhất thời không bắt bẻ, chân lảo đảo.

Nhẫn...

Nhẫn cái em gái ngươi!

"Không phải bản Tài nhân không có mắt, thật sự là mắt bản Tài nhân cao, không nhìn thấy cẩu nô tài ỷ thế hiếp người!" Phượng Thiển chửi ầm lên, còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "Cẩu nô tài".

Dám nói cô nãi nãi không có mắt? Dám đẩy cô nãi nãi ra?

Hừ, dù sao cô nãi nãi mất trí nhớ, liền cho tính tình thay đổi!

Còn về yêu ma quỷ quái trong hậu cung, các ngươi yêu chức liền quan chức, yêu thử liền thử thăm dò đi!

"Ngươi... Ngươi ngươi ngươi..." Thái y trừng mắt, dáng vẻ không thể tin: "Ngươi dám nói năng lỗ mãng với bản thái y?"

"Bản Tài nhân có cái gì không dám?" Hai tay Phượng Thiển chống nạnh, cười lạnh liên tục: "Nói cho lão thất phu, hiện tại đầu óc bản Tài nhân không tốt, nếu mạo phạm bản Tài nhân, bản Tài nhân liền chặt ngươi làm tám khúc, vứt cho chó ăn!"

Thái y thiếu chút nữa ngất xỉu, rống to: "Người đâu, đuổi bà tử điên này ra cho ta!"

"Ngươi mới là bà tử điên! Cả nhà ngươi là bà điên! Cô nãi nãi ta bình thường, khỏe mạnh!"

"Còn không mau đuổi ra!"

Kết quả là, Phượng Thiển thích, nhưng kết quả liền có thể nghĩ.

Phượng Thiển thật ảo não, sao mình không nhịn xuống? Hiện tại tốt rồi, chính mình cậy mồm nhanh, Lưu Nguyệt làm sao bây giờ?

Nếu không trộm lấy ít thuốc?

Nhưng nàng khôn biết gì về trung y...

Lúc rời Thái Y viện, sắc trời đã tối, chỉ có vài chấm vàng trên bầu trời, không ánh sáng, ngay cả ánh trăng cũng không được sáng.

Phượng Thiển buồn bực đá hòn đá nhỏ, nghĩ nên làm cái gì bây giờ, sau đó bi kịch phát hiện không tìm thấy đường về.

Bà nội nó, thật đúng là phúc vô song chí, họa vô đơn chí!

Đi qua núi giả, Phượng Thiển đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhắc váy chạy tới. Theo ánh trăng, loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người cao thấp, giống như là một nam một nữ.

Ngao ngao ngao, không phải mình bắt gặp người yêu đương vụng trộm chứ?

Hai mắt Phượng Thiển tỏa sáng, nàng còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đột nhiên một đạo kình phong đánh úp lại, chờ Phượng Thiển phản ứng lại, toàn bộ người đã bị ném đi.

Nàng giật giật, lập tức hét thảm một tiếng, khuỷu tay cùng mắt cá chân đau quá! Khẳng định là bị thương!

"Đờ mờ!" Phượng Thiển bực mình.

Gặp quỷ sao!

Tại sao chưa nói nửa câu liền trực tiếp động thủ!

Phượng Thiển tính mở miệng, nhưng... Nhưng người nọ có võ công... Không thể mắng người, nhất định phải nhịn xuống... Phượng Thiển không cốt khí nghĩ, vẫn nên lui ra...

Nàng nhổm dậy, đau quá, lập tức lùi ra sau.

Nam nhân trước mắt không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ nàng nghĩ có thể đào tẩu ngay trước mí mắt mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro