chap 7
Người truyền chỉ vừa đi, lại có vài phi tần tới thăm, Phượng Thiển cũng không nhớ kỹ ai, mỹ danh viết: "Cô nãi nãi mất trí nhớ."
Chính là chỉ có hoàng đế trong truyền thuyết lại không xuất hiện.
Phượng Thiển nhịn không được nghĩ tới, chẳng lẽ bởi vì nàng mất trí nhớ, cho nên hoàng đế chướng mắt nàng?
"Thật là không lương tâm!"
Tốt xấu cũng phải ban cho mấy vạn lượng hoàng kim!
Vì thế Phượng Thiển có chút tức giận, cung nhân lại càng ngày càng lo lắng.
Mới đầu Đông Dương cùng Lưu Nguyệt còn có thể an ủi nàng hai câu, nhưng dần dần, chuyện này trở thành cấm kỵ trong Dao Hoa cung, không ai dám nhắc tới.
Gió lạnh nổi lên, mai vàng ngoài cửa sổ ngạo nghễ kiên đĩnh. Trong phòng đốt than, thường thường phát ra âm thanh "tư tư", vài tiểu cung nữ lén lút khóc nức nở.
"Sao bọn họ có thể như vậy, Hoàng Thượng bận rộn chính sự mới không có đến thăm chủ tử, đến Lưu Nguyệt tỷ tỷ bệnh nặng như vậy, nhưng lại không có ai đến chữa trị..."
Lưu Nguyệt sốt cao không lùi, bệnh thật sự nghiêm trọng.
Đặt ở hiện đại hoàn toàn là một bệnh nhỏ, nhưng đây là cổ đại, nếu không chữa kịp thời, bệnh nhân khẳng định sẽ chết!
"Chủ tử..." Là Lưu Nguyệt gọi nàng.
Phượng Thiển lập tức ngồi vào bên giường vỗ tay nàng, nhỏ giọng nói: "Lưu Nguyệt, hiện tại ngươi đừng nói gì cả, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Lưu Nguyệt suy yếu cười cười: "Chủ tử, có chút lời nếu giờ Lưu Nguyệt không nói thì không còn kịp rồi."
"Nói hưu nói vượn gì đó!" Phượng Thiển tức giận chặn lời nàng, mũi đã ê ẩm: "Nha đầu ngốc, sẽ tốt lên thôi. Ta cho người tìm thái y!"
Lưu Nguyệt không biết làm sao có khí lực, kéo tay nàng lại: "Chủ tử..." Phượng Thiển ngạc nhiên, chỉ thấy Lưu Nguyệt lắc đầu: "Không cần đi, không cần vì nha hoàn như Lưu Nguyệt mà bị tức giận. Nếu thái y muốn đến, bọn họ sớm đã tới rồi."
Phượng Thiển cắn răng, ở trong lòng mắng lão thất phu trăm ngàn lần.
"Lưu Nguyệt ngươi yên tâm, dù sao ta cũng là một Tài nhân, thái y sẽ cho ta chút mặt mũi!"
Nàng đặt tay Lưu Nguyệt vào chăn, lại dặn Đông Dương chiếu cố, sau đó cùng Yên Nhi đi ra ngoài, không nghe lời ngăn cản phía sau.
Nàng rất rõ ràng, tại cổ đại mệnh nha đầu không đáng giá tiền, nếu chính mình không cứu nàng, nàng thật sự xong rồi.
Lúc Phượng Thiển đến thái y viện, hầu như tất cả thái y đều đang làm việc.
Thái y nhìn y phục của nàng chỉ biết nàng không phải cung nữ, nếu là chủ tử được sủng ái, nào có ai tự chạy tới Thái Y viện?
Vì thế trực tiếp không nhìn nàng.
"Vị thái y này, có thể phiền ngươi đi bắt mạch cho cung nhân trong cung ta một chút khong?" Phượng Thiển tìm một thái y có vẻ đang nhàn rỗi.
"Cung nhân trong cung ngươi? Ngươi là người cung nào?" Thái y đảo cổ bắt tay vào làm dược thảo, không chút để ý hỏi.
"Dao Hoa cung." Phượng Thiển cũng không tức giận: "Nha đầu của ta sốt cao không lùi, phiền toái thái y cùng ta đi xem một chút."
Thấy thái y kia nửa ngày không đáp lời nàng, dáng vẻ xa cách, Phượng Thiển không thừa lời, đè nặng âm thanh: "Ta có thể trả tiền khám rất cao."
Kỳ thật trong cung xem bệnh không cần mất tiền, nhưng Phượng Thiển không thân phận không địa vị, chỉ có thể trả thù lao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro