chap 2
Trong lòng Phượng Thiển lộp bộp một cái, còn thay hoàng thượng cản một kiếm?
Cúi đầu nhìn tẩm y trắng như tuyết trên người, đau quá!
Trong lúc ngủ mơ, một thanh trường kiếm không ngừng tới gần nàng, cuối cùng đâm vào ngực nàng, máu tươi chảy ra. Nàng còn tưởng rằng là ác mộng, sao tỉnh lại cảnh trong mơ lại trở thành sự thật!
Mẹ nó, thật sự rất khủng bố...
Nàng ôm ngực, vẻ mặt khổ sở nhìn mọi người nói: "Kỳ thật ta không có lo lắng gì, chính là... Chính là ta giống như không nhớ cái gì cả. Các ngươi là ai?"
Oanh!
Mới vừa rồi Dao Hoa cung còn vui sướng trong phút chốc một tiếng vang cũng không có, yên tĩnh quỷ dị.
Mọi người đứng chết trân, nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Thật sự là bị bọn họ khiến cho sợ hãi, Phượng Thiển không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, lại hỏi một lần: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Lúc này mọi người đều hiểu tiểu chủ mất trí nhớ!
Lưu Nguyệt lo lắng: "Này... Này... Tại sao tiểu chủ có thể như vậy?"
Sao mệnh của tiểu chủ khổ như vậy?
Nói cái gì đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, nay "Phúc" từ đâu mà đến?
Tiểu chủ cứu Hoàng Thượng không giả, nhưng nàng ngã xuống ngay trước thánh giá, có không ít người hoài nghi nàng và thích khách có quen biết, thậm chí trong cung có lời đồn nàng là chủ mưu. Nói cái gì mà cái gọi là cứu giá, bất quá là khổ nhục kế, mục đích vì khiến Hoàng Thượng chú ý, tranh thủ Hoàng Thượng tin tưởng, chẳng qua cuối cùng thích khách bởi vì kinh hoảng mà thất thủ, mới làm nàng hôn mê bất tỉnh.
Nếu không có Hoàng Thượng tận lực ép lại, nghiêm trị người truyền lời này ra, cũng tự mình đến Dao Hoa cung thăm tiểu chủ, chỉ sợ mạng của tiểu chủ đã không còn!
Hiện tại tiểu chủ thật vất vả tỉnh lại, vậy mà lại mất trí nhớ, phải làm sao đây?
"Tiểu chủ..." Lưu Nguyệt run run khóc nức nở, lại đột nhiên bị một cung nữ kéo qua, thấp giọng nói: "Lưu Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy!"
"Tiểu chủ tỉnh là chuyện tốt, chỉ là mê man lâu mới có thể tạm thời mất trí nhớ, nghỉ ngơi hai ngày tự nhiên không có việc gì. Huống hồ tiểu chủ cứu giá có công, ngày sau vinh sủng vô hạn, ngươi đừng nói ủ rũ nữa!"
Lưu Nguyệt tuy bị mắng, nhưng trong một lát liên tục gật đầu, nín khóc mỉm cười: "Đúng đúng, Đông Dương tỷ tỷ dạy bảo phải, là Lưu Nguyệt không đúng, tiểu chủ là người tốt có hảo báo, ngày sau nhất định đại phú đại quý, sủng quan lục cung!"
Phượng Thiển không nói gì nhìn các nàng: "Các ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro