Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103: Cuối cùng thì em cũng đến rồi..

Điền Chính Quốc hỏi hắn đã trốn đi đâu, sao tìm mãi không thấy, vừa rồi họ gần như đã lật cả ký túc lên, khiến cậu sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập.

Nhưng Kim Thái Hanh chỉ trốn trong tủ.

Khoảnh khắc cửa tủ được mở ra, hắn lo lắng đến mức không nhìn thấy ánh sáng, trong tiềm thức muốn lui ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra có gì đó không ổn.

Mọi người đều không nhìn thấy hắn, như thể hắn hoàn toàn không tồn tại.

Lúc nhận ra điều này, hắn đã choáng váng, đầu óc trống rỗng và không thể phản ứng.

Bên ngoài tủ có tiếng nói, hắn nghe thấy đứa nhỏ kia vùng vằng xin lỗi Điền Chính Quốc, khi những người đó đều đã rời đi, Điền Chính Quốc muốn ra ngoài tìm hắn.

Kim Thái Hanh liền đi ra, thân thể nhanh hơn đầu óc, lập tức kéo vạt áo Điền Chính Quốc.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn quả thực hơi sợ.

Đột nhiên đến một nơi xa lạ rồi đột nhiên biến mất trong giây lát, lần sau, hắn sẽ hoàn toàn biến mất sao? Ký ức của những người biết hắn sẽ nhanh chóng phai nhạt, sẽ không ai biết hắn đã từng đến thế giới này.

Gương mặt hắn căng chặt, nhưng ánh mắt lại hiện lên một chút hoảng sợ.

Sau đó, Điền Chính Quốc quay lại nhìn thấy hắn, cậu không chút do dự ôm hắn, mạnh đến mức Kim Thái Hanh không thể không lùi lại một bước.

Cái ôm thật chặt, nhưng nó mang đến cho hắn một cảm giác chân thực đến khó tả.

Khi người khác không nhìn thấy hắn, cho nên không phát hiện hắn, hắn chẳng hề cảm thấy may mắn thả lỏng, ngược lại cảm thấy không bằng bị phát hiện còn hơn. So sánh hai việc đó thì biến mất ở trong không khí đáng sợ hơn nhiều.

Kim Thái Hanh không trả lời mình đã trốn ở đâu, Điền Chính Quốc cũng không đuổi theo để tìm câu trả lời. Có thể thoát khỏi tai ương đã là điều hạnh phúc nhất rồi. Cậu sợ giáo viên tìm thấy Kim Thái Hanh thì sẽ gửi hắn lại cho những người cha mẹ tồi tệ đó.

Đêm đó, Kim Thái Hanh vốn là ít lời còn ít nói hơn nhiều so với ngày thường.

Điền Chính Quốc cảm nhận được bầu không khí vi diệu đó, còn tưởng Kim Thái Hanh đang sợ hãi, muốn an ủi hắn.

Lúc chuẩn bị ngủ, Điền Chính Quốc hỏi: "Mộc Mộc muốn ngủ bên trong à?"

Kim Thái Hanh mặt vô biểu tình nói: "Sao cũng được."

Sau đó, dưới ánh mắt Điền Chính Quốc, hắn leo đến bên giường, nằm xuống. Rõ ràng không quen quay lưng đối diện với người khác, nhưng hôm nay có chút không bình thường, Kim Thái Hanh đối mặt với bức tường trắng, rất gần, giống như muốn dán vào tường vậy.

Điền Chính Quốc tắt đèn rồi cũng nằm xuống giường.

Cậu giơ tay chọt chọt lưng Kim Thái Hanh "Tâm trạng Mộc Mộc không vui sao?"

Kim Thái Hanh quay lưng về phía cậu, không nói gì.

Điền Chính Quốc thầm thở dài, cậu vươn tay kéo chăn bông đắp lên trên người hai người, còn dém thật chặt không cho gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.

Sau đó, cậu cẩn thận nhích lại gần, tấm ván giường phát ra một âm thanh cót két nhỏ.

Cậu cọ qua, hai người rất gần gũi, cũng rất ấm áp.

Kim Thái Hanh lập tức cứng người.

Điền Chính Quốc tì trán lên lưng Kim Thái Hanh, hai tay ôm lấy eo hắn như muốn xoa dịu con mèo đang hoảng sợ, rồi lại ngại mình khiến nó sợ hơn.

Điền Chính Quốc thì thào, dịu dàng nói: "Nếu không vui có thể nói với tớ, tớ sẽ dỗ dành cậu."

Bàn tay Kim Thái Hanh trên ga giường cuộn lại, vô tình chạm vào vách tường, hơi lạnh lập tức ập vào người hắn.

Thấy hắn không nói gì, Điền Chính Quốc cũng không biết phải làm sao.

Cậu suy nghĩ một hồi, không biết vì sao, cậu chợt nhớ tới sừng của Kim Thái Hanh, liền buột miệng nói: "Cậu chưa thấy tai thỏ của tớ đúng không?"

Kim Thái Hanh nghe vậy thì sững sờ, rõ ràng hắn có thể nghe rõ Điền Chính Quốc đang nói gì, nhưng sau khi tổng hợp lại, hắn lại không hiểu được ý cậu.

Tai thỏ? Là cái gì? Đồ trang sức à?

Trước khi hắn nghĩ ra, Kim Thái Hanh đã cảm thấy tay mình bị giữ chặt. Tay Điền Chính Quốc rất ấm, nhiệt độ cơ thể truyền đến, hắn liền cảm thấy tay mình đang được đặt trên thứ gì đó mềm mại.

Kim Thái Hanh giật mình nhìn lại.

Phản ứng đầu tiên là Điền Chính Quốc có nuôi một con thỏ, nhưng trước đây hắn chưa từng thấy nó bao giờ, hơn nữa vị trí này...

Hắn quay lại thì thấy đôi tai thỏ lộ ra trên đỉnh đầu Điền Chính Quốc, nó trắng như tuyết có pha chút hồng, khẽ rơi xuống bên cạnh khuôn mặt cậu, khiến cậu trông rất dễ thương và vô hại.

Kim Thái Hanh sửng sốt đến mức quên cả nói, tại sao trên đỉnh đầu người lại mọc tai thỏ? Hắn chạm vào vành tai đó, nó hoàn toàn không phải là một vật trang trí, nó là thật, lại rất ấm áp.

Điền Chính Quốc cười cong mắt như trăng non: "Lúc trước tớ đã thấy sừng hươu của cậu, giờ cho cậu xem tai thỏ của tớ, chúng ta trao đổi bí mật, không thể nói cho người khác nghe nha."

Kim Thái Hanh há hốc miệng, nhất thời như quên mất cách nói, một hồi lâu mới khó khăn phun ra mấy chữ "Ngươi... cũng có?"

Ở nơi đó của hắn, vì một lần bị những kẻ gọi là huynh đệ bắt nạt, cảm xúc quá mức kích động, không cẩn thận liền để lộ sừng trên đỉnh đầu, sau đó bị gọi là quái vật. Dù bên ngoài là mặt vô biểu tình không dao động, nhưng trong lòng sao có thể không để bụng.

Không ngờ hắn lại gặp được một người khác cũng giống mình.

Điền Chính Quốc cũng nói: "Cũng bình thường, không chỉ tớ với cậu đâu, có người cũng sẽ mọc ra vài đặc điểm phụ, nhưng số lượng ít. Sừng của cậu rất đáng yêu, tớ có thể chạm vào được không?"

Kim Thái Hanh vẫn đang cầm trong tay đôi tai thỏ của Điền Chính Quốc, cảm giác lông tơ rất mềm mại nên hắn vô thức sờ thêm hai lần nữa. Nhưng nghe cậu hỏi thì hắn vẫn lắc đầu, không cho chạm vào sừng của mình.

Điền Chính Quốc liền sâu kín nhìn chằm chằm hắn, ý bảo phải có qua có lại chứ.

Kim Thái Hanh dừng một chút, có hơi chột dạ buông lỏng tay.

Sau khi ở cùng nhau, cảnh giác của Kim Thái Hanh đối với Điền Chính Quốc càng ngày càng giảm, hiện tại nhìn thấy đôi tai thỏ của cậu, hắn liền có cảm giác như gặp được đồng loại, tâm trạng lại càng thêm khác thường.

Hắn bình đạm nói: "Ta không thể khống chế được nó, có khi nó sẽ đột nhiên lộ ra, có lúc ta muốn nó lộ ra cũng không nhất định có thể thành công."

"Không sao, do cậu còn chưa quen thôi, có thể từ từ khống chế mà."

Kim Thái Hanh thử một chút, không ngờ lần này lại thành công.

Hai chiếc sừng rồng nhỏ nhô lên khỏi lớp tóc đen mềm mại. Chỉ có điều người khác không biết đó là sừng rồng thôi.

Điền Chính Quốc không khỏi mở lớn hai mắt, sau đó thử thăm dò vươn tay đụng vào, xúc cảm khó có thể hình dung, nhưng cậu rất thích, không nhịn được liền sờ soạng vài lần.

Nhưng Kim Thái Hanh không quen thân cận quá mức với người khác, Điền Chính Quốc là một ngoại lệ hiếm hoi, nhưng cứ như thế này, cảm giác như thể bị bắt được nhược điểm khiến hắn vừa hụt hẫng vừa khó chịu.

Hắn nắm tay Điền Chính Quốc, không cho cậu chạm vào.

Nhưng Điền Chính Quốc lại nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời, anh mắt đó khiến người ta không sao từ chối được.

Kim Thái Hanh im lặng một hồi, để cho cậu sờ, lát sau thực sự không nhịn được, hắn thu sừng lại.

Điền Chính Quốc rất là tiếc nuối, ngay sau đó lại dặn dò hắn, không thể để người khác biết việc này, bao gồm cả cha mẹ hắn. Dù sao cũng là những kẻ ngược đãi trẻ em, chắc sẽ càng không trân trọng đứa bé là Omega trân quý đâu, rất có thể sẽ thực sự tổn thương Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc cũng chưa biết nhiều về việc phân hóa thành Omega, nhưng cậu lớn hơn Kim Thái Hanh, nên sẽ phân hóa sớm hơn, khi có kinh nghiệm, cậu có thể dạy cho Kim Thái Hanh những điều cần chú ý, cũng đừng để bị cơ quan chuyên trách phát hiện rồi mang đi.

Hai người chạm vào tai thỏ và sừng rồng của nhau, tâm trạng từ từ bình tĩnh trở lại.

Bất tri bất giác, hai đứa trẻ đều đã ngủ rồi.

Họ tựa vào nhau, đầu đối đầu, đặt tay lên eo nhau, giống như hai thú con đang rúc vào nhau ngủ.

Trong chiếc chăn bông mềm mại, họ ủ ấm cho nhau, khuôn mặt ửng hồng vì ngủ, mặt chìm vào trong gối, ấn ra một khối thịt má mềm mại, tóc tai rối bù, còn có mấy sợi tóc ngốc đang dựng lên, chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Một đêm vô mộng, ngủ rất ngon.

Sau sự việc này, mối quan hệ giữa Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc trở nên thân thiết hơn, họ nói chuyện với nhau nhiều hơn, đôi khi hắn còn trêu chọc Điền Chính Quốc, hiển nhiên là đã trở nên vui vẻ hơn một chút.

Giống như một con ốc sên vẫn luôn cuộn mình trốn tránh, giờ rốt cuộc cũng thử vươn một chút râu, muốn cảm thụ thế giới này.

Điền Chính Quốc đã nhìn ra, càng tích cực nói chuyện với hắn hơn, cậu muốn hắn lúc nào cũng vui vẻ.

Việc bị biến mất vài giây trong tủ đã không xảy ra nữa. Kim Thái Hanh cũng không có cách nào đối phó, đành phải thôi không nghĩ nữa.

Mọi thứ dường như trở lại bình thường.

Điền Chính Quốc dạy hắn chữ, dạy những thường thức cơ bản, chia nhau dịch dinh dưỡng, cùng tắm cùng ngủ.

Mãi đến một hôm có không khí lạnh khiến Điền Chính Quốc bị ốm.

Ban đầu cậu chỉ ho hai lần, không rõ ràng, nhưng một lần cậu ra khỏi ký túc xá, mà lúc về lại về với giáo viên, trên tay cầm cả thuốc và dịch dinh dưỡng. Cô giáo dặn cậu phải uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời đừng ra ngoài hứng gió, giáo viên sẽ đến kiểm tra đó, phải ngoan ngoãn nha.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, giáo viên nhìn cậu một lần rồi rời đi.

Sau khi người rời đi, Kim Thái Hanh đang trốn trên ban công rốt cuộc cũng đi ra, hắn chạy nhanh tới, chống hai tay vào mép giường nhìn Điền Chính Quốc. Khuôn mặt nhỏ bé luôn căng chặt, cảnh giác với mọi người, chẳng mấy khi biểu hiện ra ngoài, nhưng lúc này, trong mắt hắn đã lộ ra nét căng thẳng không che giấu được.

"Ngươi bị cảm rồi sao?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc chăm chú, ngón tay vô thức nắm lấy góc chăn bông, túm đến mức nhăn nhúm.

Điền Chính Quốc gật đầu, cảm lạnh ấy mà, sẽ sớm ổn thôi, không có gì phải lo lắng cả.

Nhưng cậu không biết mình và Kim Thái Hanh đến từ hai thế giới khác nhau và có nhận thức rất khác nhau.

Đối với cậu, đó chỉ là một căn bệnh nhỏ, nhưng thời cổ đại, nhiều người đã mất mạng vì căn bệnh này.

Kim Thái Hanh cũng từng bị mẹ đẻ hạ lệnh ngâm nước lạnh đến mức phong hàn, khi đó hắn vô cùng khó chịu, thân thể nhũn giống như linh hồn phiêu bạt giữa không trung, tùy thời có thể chết. Hắn nhờ có dược liệu sang quý trong cung mà bệnh tình mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù vậy, sau khi khỏi hẳn, thân thể cũng sẽ suy yếu một thời gian.

Mà hiện tại Điền Chính Quốc cũng mắc bệnh này, chỉ ăn mấy viên nho nhỏ màu trắng, loại dược này thật sự có thể chữa khỏi bệnh sao? Có phải là vì không có cách trị nên giáo viên đó cứ bỏ mặc cậu ở đây tự sinh tự diệt sao?

Kim Thái Hanh suy nghĩ rất nhiều thứ lung tung rối loạn, vẻ mặt cũng càng ngày càng khó coi, nhìn còn giống bệnh nhân hơn cả Điền Chính Quốc.

Sắc mặt Điền Chính Quốc tái nhợt, môi không còn tia máu, lâu lâu lại ho hai lần, đầu đau nhức, chân tay cũng đau nhức, yếu ớt không còn sức lực. Cả người cậu nằm co quắp trên giường, cằm bị chặn khiến khuôn mặt trông nhỏ hơn bình thường, có cảm giác rất mỏng manh.

Cậu mơ màng nói: "... Muốn uống nước."

Kim Thái Hanh nghiêng người, nghe vậy, lập tức xoay người đi lấy cái cốc trẻ con mập mạp kia rồi vội vàng chạy đến bình nước cuối hành lang rót đầy nước. Khi ra ngoài, hắn chỉ mở hé cửa rồi nhanh chóng đóng lại để tránh gió lạnh lùa vào.

Không mất nhiều thời gian, Kim Thái Hanh đã cầm chiếc cốc quay lại. Cái cốc này nhỏ nhắn mập mạp, nhưng đối với Kim Thái Hanh còn nhỏ mà nói, đó là một cái cốc khá lớn, hắn phải dùng hai tay mới cầm được, nước nóng khiến lòng bàn tay hắn đỏ bừng.

Hắn mở nắp cốc, đưa ống hút lên miệng Điền Chính Quốc, cho cậu uống vài ngụm.

Cổ họng ẩm ướt khiến Điền Chính Quốc cảm thấy khá hơn một chút, cậu nói cảm ơn xong liền nhắm mắt ngủ tiếp.

Theo lý mà nói, lúc Điền Chính Quốc đang như vậy thì Kim Thái Hanh nên tranh thủ rời đi, bọn họ vốn cũng không phải rất quen thuộc, quen biết mới hai mươi ngày, còn lâu mới tới mức sinh tử chi giao.

Nhưng Kim Thái Hanh lúc này chỉ là một đứa trẻ, chưa hề hắn hóa thô bạo như trong tương lai, nội tâm vẫn rất mềm mại, hắn chỉ sợ bị tổn thương nên mới lạnh mặt. Nhưng nếu người khác đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ tốt lại. Mà nếu người này đối với hắn cực kỳ tốt, thì hắn có thể cho người đó tất cả những gì hắn có.

Kim Thái Hanh đặt ly nước ở đầu giường, sau đó liền cởi giày bò lên trên giường chui vào ổ chăn, hắn đắp chăn kín mít cho Điền Chính Quốc, sau đó bản thân cũng nằm co bên cạnh Điền Chính Quốc, làm một túi chườm nóng hình người.

Lúc Điền Chính Quốc bị cảm thì càng sợ lạnh, bên cạnh có nguồn nhiệt thì đương nhiên sẽ vô thức ôm chặt không rời.

Kim Thái Hanh không chút kháng cự, ngoan ngoãn để cậu ôm, cứ như trở thành một người khác.

Tuy đang nằm nhưng Kim Thái Hanh cũng không ngủ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, giống như chỉ cần nháy mắt thì cậu sẽ biến mất vậy.

Cứ nhìn như vậy, không biết qua bao lâu, Kim Thái Hanh cảm thấy đói bụng, nghĩ hẳn là đã tới giờ ăn cơm rồi, liền cẩn thận bò dậy, duỗi tay cầm hộp dịch dinh dưỡng nhỏ, học theo động tác ngày thường của Điền Chính Quốc, hắn cắm ống hút rồi đánh thức Điền Chính Quốc, cho cậu uống dịch dinh dưỡng bổ sung năng lượng.

Điền Chính Quốc ốm đến mức không còn khí lực, nụ cười rạng rỡ thường ngày biến mất, phản ứng cũng chậm chạp, tựa như chỉ nghe theo lời nhắc nhở của người khác mà ngoan ngoãn làm theo.

Cậu cúi đầu, chậm rãi uống dịch dinh dưỡng, uống gần một nửa, cậu mới chợt nhớ ra mình không uống một mình, còn phải chia cho Kim Thái Hanh.

Cậu chợt ảo não "Lẽ ra cậu phải uống trước chứ, để tớ uống trước xong cậu uống thì dễ lây bệnh lắm."

Kim Thái Hanh không bận tâm, vốn hắn cũng không định uống, bởi vì rõ ràng Điền Chính Quốc đang ốm cần bổ sung dinh dưỡng, còn hắn đã quen nhịn đói rồi.

Ở cùng một thời gian, mặc dù Kim Thái Hanh luôn lạnh mặt, nhưng Điền Chính Quốc vẫn có thể ít nhiều đoán được một chút cảm xúc của hắn. Điền Chính Quốc đương nhiên không đồng ý để hắn nhịn đói, nhưng cũng không dám để Kim Thái Hanh uống dịch dinh dưỡng này, cậu liền lấy đồ ăn vặt mình vẫn lén giấu cho Kim Thái Hanh.

Nhưng vì bị cảm lạnh, toàn thân đau nhức, yếu ớt, muốn đứng dậy ra khỏi giường cũng không dễ, Kim Thái Hanh nhanh chóng ngăn cậu lại, ấn cậu lại giường.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc rất bướng bỉnh và kiên trì, để ngăn không cho cậu đứng dậy, Kim Thái Hanh đành phải tự mình đi lấy một ít đồ ăn nhẹ và ăn vài miếng trước mặt Điền Chính Quốc, tới khi đó cậu mới thôi.

Ăn cơm xong sau, Điền Chính Quốc đã tỉnh táo hơn chút, cậu nhắc nhở nhóc em trai dính người này: "Mộc Mộc, đừng tới gần tớ quá, sẽ lây bệnh."

Trước đó khi hai người vừa quen nhau, Kim Thái Hanh luôn lạnh nhạt, dáng vẻ cách xa ta một chút, giờ lại biến thành Điền Chính Quốc nói như vậy. Hơn nữa cậu vừa dứt lời, đáy mắt Kim Thái Hanh đã ảm đạm, như chó con bị chủ nhân ghét bỏ, thương tâm ngao ô một tiếng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng xoa xoa.

Điền Chính Quốc thấy thế, đành phải đề nghị nói: "Tớ muốn nghe truyện cổ tích, Mộc Mộc đọc cho tớ được không?"

Kim Thái Hanh không trả lời, hắn xoay người lấy quyển truyện, cởi giày, leo lên giường, ngồi ở bên cạnh Điền Chính Quốc, cũng không chịu ngoan ngoãn tránh xa cậu.

Kim Thái Hanh chưa biết nhiều chữ lắm, nhưng cũng đủ để đọc sách thiếu nhi rồi, ngẫu nhiên có một hai từ không hiểu cũng không ảnh hưởng.

Khuyết điểm có lẽ là hắn thiếu cảm xúc nên sẽ không thể hiện được phong thái và giọng điệu vui tươi, phấn khích, buồn bã và tức giận như những người khác, nhưng đọc thì vẫn ổn.

Điền Chính Quốc nghe xong đang tỉnh cũng thấy buồn ngủ, có hơi buồn cười, nhưng đương nhiên là không thể cười, như vậy sẽ đả kích bạn nhỏ, như thế sau này Kim Thái Hanh sẽ không muốn đọc nữa.

Cậu vừa hỏi Kim Thái Hanh có thể đọc truyện cho cậu trước khi đi ngủ không, nhưng không ngờ Kim Thái Hanh sẽ thực sự đồng ý, điều này có hơi bất ngờ.

Đây là em trai nuông chiều anh trai sao?

Điền Chính Quốc rất vui, nheo mắt lại cười.

Nhưng lại khiến Kim Thái Hanh hơi bối rối, truyện hắn đọc có phải truyện hài đâu.

Không biết qua bao lâu, Điền Chính Quốc ngủ thiếp đi, Kim Thái Hanh cũng ngủ bên cạnh cậu.

Buổi chiều, Điền Chính Quốc đột nhiên ho rất nặng, giống như muốn ho ra hết nội tạng ra vậy, sắc mặt cậu tái nhợt không còn chút máu, khi tỉnh lại, ý thức vẫn còn mờ mịt, Kim Thái Hanh hỏi mà cậu còn chưa kịp trả lời, có vẻ ốm nặng lắm rồi.

Ít nhất trong mắt Kim Thái Hanh chính là như vậy. Hắn từng thấy hậu cung có phi tần hoàng tử bị phong hàn mà chết. Hắn đột nhiên sợ hãi, sợ Điền Chính Quốc cũng như họ.

Bản thân hắn cũng không nhận ra, nhưng sau khi cơn ho của Điền Chính Quốc dịu đi, khi hắn ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt đã đỏ hoe như sắp khóc.

Điền Chính Quốc giật mình, nhanh chóng xoa xoa đầu hắn "Sao vậy? Cậu cũng bị bệnh sao? Tớ đã nói đừng tới gần tớ mà."

Kim Thái Hanh trầm mặc lắc đầu, khẽ nói gì đó, thanh âm rất nhỏ, nhưng Điền Chính Quốc cẩn thận nghe. Vốn đang do dự sợ lây bệnh nên không dám ôm Kim Thái Hanh an ủi, nhưng khi nghe hắn nói những lời này, cậu không kịp nghĩ nhiều đã ôm chặt lấy hắn, vỗ vỗ lưng an ủi.

"Tớ chỉ bị cảm, là bệnh nhẹ thôi. Tớ sẽ sớm khỏe lại, không thể chết được. Ngày mai là sẽ khỏi hoàn toàn. Đừng lo lắng, đừng sợ hãi."

Nói thật thì Kim Thái Hanh cũng không khóc, nhưng hai mắt hắn đỏ hoe, cố nén nước mắt, trong tiềm thức không để cho bản thân khóc. Nhưng như vậy trông còn xót xa hơn khóc, hắn còn nhỏ, làm sao có thể cứ nín nhịn, không cho bản thân cơ hội yếu đuối được. Rốt cuộc thì hắn đã phải sống ở môi trường nào mà lại có tính cách như vậy.

Giờ Điền Chính Quốc không quan tâm đến chuyện cảm lạnh nữa, cậu chỉ muốn ôm Kim Thái Hanh dỗ dành, nói với hắn về Omega, coi hắn như người anh em tốt nhất, còn muốn kiếm tiền nuôi hắn nữa, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, chúng ta sẽ là người thân của nhau...

Đó đều là những suy nghĩ trong lòng Điền Chính Quốc, cậu rất thích Kim Thái Hanh, trên người Kim Thái Hanh, cậu tìm được cảm giác người nhà, muốn sau này luôn ở bên Kim Thái Hanh cũng là thật.

Hai đứa trẻ nói mệt rồi lăn ra ngủ, khoé mắt còn vương những giọt nước mắt, nhưng họ vẫn ôm nhau ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau, như lời Điền Chính Quốc nói, cậu đã khỏi bệnh, da dẻ hồng hào, tác dụng của thuốc rất tốt.

Điền Chính Quốc còn đứng trên mặt đất nhảy nhảy vài lần, chứng tỏ cho Kim Thái Hanh thấy mình có sức sống như thế nào.

Kim Thái Hanh có hơi khó chịu, cảm thấy ngày hôm qua mình quá ngốc, nhưng phải thừa nhận Điền Chính Quốc vẫn ổn và sống sót, điều này khiến hắn nhẹ nhõm và rất vui.

Mọi thứ đều đã trở lại bình thường.

Mười ngày sau, kỳ nghỉ đông kết thúc, Điền Chính Quốc phải đi học, buổi trưa sẽ ở trường, buổi chiều mới có thể trở lại.

Trong khoảng thời gian này, Kim Thái Hanh chỉ có thể ở ký túc xá.

Lúc Điền Chính Quốc lên lớp, cậu không thể khống chế được đầu óc mình miên man, nghĩ đến Kim Thái Hanh ở viện phúc lợi, còn lo hắn chỉ có một mình sẽ rất cô đơn.

Vì vậy, ngay khi tan học, cậu không bỏ sót một giây nào, đeo cặp sách, lao ra khỏi lớp, rồi chạy về ký túc xá của viện phúc lợi.

Sau đó, cậu ôm Kim Thái Hanh, kể cho hắn nghe những chuyện thú vị xảy ra trong trường, nhiều lắm, như không nói hết được.

Kim Thái Hanh không nói nhiều, nhưng hắn đang lắng nghe, rất khác với thái độ lạnh lùng và cảnh giác trước đây.

Điền Chính Quốc nói ra suy nghĩ của mình, nhìn Kim Thái Hanh và nghiêm túc nói: "Cậu không thể ở trong ký túc xá cả ngày được, cậu phải ra ngoài học đi, tớ sẽ tìm cách nói chuyện với viện trưởng xem sao."

Kim Thái Hanh không chút do dự từ chối, hắn lắc đầu nói: "Ta không muốn đi học."

Điền Chính Quốc cảm thấy cha mẹ hắn đã không dạy con mình nhận ra tầm quan trọng và thú vị của việc đi học nên đã dỗ dành: "Cậu có thể học được nhiều kiến thức mới và làm quen với nhiều bạn tốt trong trường."

Kim Thái Hanh bất động thanh sắc, vẫn lắc đầu "Ta không cần bạn bè, hiện tại là đủ rồi."

Bạn bè.

Hắn nhớ tới những thị đồng của mấy tên hoàng huynh, đứa nhóc cầm đầu bắt nạt Điền Chính Quốc, còn có Trần Lương. Hắn không ưa ai cả, cũng không cảm thấy kết bạn thì có gì tốt.

Điền Chính Quốc lại khuyên một hồi lâu: "Một mình cậu ở đây sẽ rất cô đơn, tớ không yên tâm."

Kim Thái Hanh bình đạm nói: "Ta đã quen, không cần lo lắng."

Tim Điền Chính Quốc lệch một nhịp, cảm xúc phức tạp, cuối cùng không nhịn được nói: "Mộc Mộc không muốn đi học với tớ sao? Như vậy ban ngày chúng ta cũng có thể cùng nhau nói chuyện, chơi đùa."

Kim Thái Hanh hơi động tâm, nhưng vừa lúc Điền Chính Quốc nghĩ hắn sẽ đồng ý thì hắn lại lắc đầu từ chối. Kim Thái Hanh cũng không biết bản thân có thể ở đây bao lâu.

Cuộc trò chuyện này tan rã trong không vui.

Hai người vẫn nói chuyện, nhưng bầu không khí có hơi vi diệu.

Cho đến sáng hôm sau, Điền Chính Quốc chuẩn bị đến trường.

Kim Thái Hanh nhìn cậu rõ ràng là ngủ không đủ giấc, hai mắt thâm quầng ngáp một cái, không khỏi có hơi do dự, có nên đồng ý đi học chung không.

Nhưng đúng lúc ấy, biến cố đã đột ngột xảy ra.

Có lẽ cũng không phải đột ngột mà thực ra mọi thứ đều đã có dấu hiệu rồi, chẳng hạn như khoảnh khắc Kim Thái Hanh biến mất khi trốn trong tủ.

Điền Chính Quốc đã nói chiều gặp lại hắn, còn vẫy vẫy tay cười rất xán lạn.

Sau đó, Điền Chính Quốc xoay người chậm rãi bước đi, chỉ để lại bóng lưng nhỏ bé.

Không hiểu sao Kim Thái Hanh bỗng thấy hoảng hốt.

Hắn vươn tay muốn đuổi theo Điền Chính Quốc, nhưng hai chân không thể động đậy, cứ như bị đóng đinh tại chỗ.

Kinh hoàng hơn nữa.

Hắn thấy bàn tay của mình đã trở nên trong suốt và đang dần biến mất.

Kim Thái Hanh đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc và hoảng sợ, một cảm xúc phức tạp khó tả dâng lên trong lòng, đi thẳng lên đỉnh đầu, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể. Vì không làm được gì nên hắn vô cùng bất lực và khó chịu.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng không thể chạm tới ấy không chớp mắt, mở miệng nói chuyện cũng rất khó khăn, hắn còn tưởng bản thân đã hét lớn một tiếng, nhưng thật ra trong cổ họng chỉ có một giọng nói khàn khàn mơ hồ, như thể bị thứ gì đó ăn mòn.

Thời gian biến mất rất ngắn, chỉ có vài giây nhưng dường như dài vô cùng.

Kim Thái Hanh cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn như một làn khói, không để lại dấu vết, chỉ còn căn phòng trống rỗng và im lặng.

Giống như nơi đây chưa từng tồn tại một người như vậy.

Từ đầu đến cuối, Kim Thái Hanh không thốt ra được một chữ nào.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, cho đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn rời khỏi tầm mắt.

Trước mắt hắn chỉ còn lại mảnh lạnh băng đen như mực.

...

Sau cơn choáng váng.

Kim Thái Hanh lại mở mắt ra, khi tỉnh lại thì đã trở về lỗ chó rồi.

Mấy vị hoàng huynh cười nhạo, ra lệnh cho người đè hắn xuống đất, cho hắn chui qua lỗ chó rồi vào lãnh cung nhìn kỹ người mẹ ruột điên cuồng của hắn, Thục phi nương nương.

Kim Thái Hanh chống cự vùng vẫy, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên hắn không phải là đối thủ của chúng, cuối cùng hắn vẫn bị đẩy vào.

Sau đó, hắn vô tình đi sang một thế giới khác.

Nhưng bây giờ, hắn đã trở lại.

Lúc hắn ra khỏi lỗ chó, chỉ thấy mấy tên hoàng huynh hoàng đệ đang từ trên cao nhìn xuống hắn.

Kim Thái Hanh sững sờ, không muốn tin, lại cố gắng chui vào lỗ chó, muốn trở lại thế giới đó một lần nữa.

Nhưng những gì hắn nhìn thấy chỉ là cỏ dại cằn cỗi trong lãnh cung, hoang tàn lạnh lẽo.

Thông đạo kia đã biến mất rồi.

Đại não Kim Thái Hanh như nổ tung, hắn đột nhiên nhận ra điều này, hắn chui qua chui lại lỗ chó mấy lần, muốn quay lại lần nữa. Hắn vẫn còn rất nhiều điều để nói, thậm chí còn chưa kịp chính thức nói lời chia tay.

Những huynh đệ của hắn thấy vậy đều cười to, bảo hắn điên rồi, giống như mẫu thân của hắn.

Nhìn lỗ chó một hồi, chúng bắt đầu thấy nhàm chán, liền sai người ngăn Kim Thái Hanh lại, muốn chuyển sang bắt nạt kiểu khác. Nhưng Kim Thái Hanh vừa bị ngăn trở liền đột nhiên bạo phát, hai mắt hắn đỏ lên, điên cuồng tấn công như không muốn sống, bất kể là ai tới gần hắn, đều sẽ bị đánh.

Theo lý mà nói, hầu hết những người có mặt ở đó đều lớn tuổi hơn Kim Thái Hanh, cũng rất tự tin, nhưng trạng thái bất thường của Kim Thái Hanh khiến họ sợ hãi. Ai sẽ lý luận với một kẻ điên chứ, lỡ như bị thương hoặc để phụ hoàng biết chuyện sẽ phiền phức hơn.

Vì thế, họ ném hắn lại đó rồi đi mất.

Kim Thái Hanh không chịu thua, nhìn chằm chằm vào lỗ chó.

Hắn rõ ràng đã gặp Điền Chính Quốc, còn ở chỗ đó ở hơn một tháng, nhưng khi trở về đây, thời gian chỉ không đến một chén trà.

Dường như mọi thứ chỉ là một giấc mộng Nam Kha, là trí tưởng tượng của hắn, không có cái gọi là thế giới khác, cũng không có Điền Chính Quốc.

Nhưng Kim Thái Hanh vẫn tin đó là sự thật.

Mỗi ngày sau đó, Kim Thái Hanh đều sẽ tới lỗ chó ngồi xổm, chỉ để xem có thể xuyên qua hay không, nhưng mỗi lần cố gắng, kết quả đều chỉ là thất vọng.

Đôi khi, cặp sừng rồng của hắn sẽ lộ ra, hắn sẽ đưa tay ra chạm vào nó, nghĩ đến đôi tai thỏ bông của Điền Chính Quốc, và nghĩ cậu đã nói mình không phải là quái vật.

Rất muốn gặp lại Điền Chính Quốc.

Thời gian trôi qua, vẻ mập mạp trên khuôn mặt của Kim Thái Hanh từ từ biến mất, hắn trở lại vẻ mặt vô cảm, thậm chí lạnh lùng còn hơn trước, một hàng rào vô hình được dựng lên, không cho ai đến gần.

Lạnh nhạt mà nội liễm, thần thái trầm tĩnh, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Kim Thái Hanh trở nên rất chăm chỉ, lúc trước hắn đã không đồng ý đi học cùng Điền Chính Quốc, nhưng ở thời cổ đại này, hắn đã hoàn thành tất cả các việc học của mình cực kỳ tốt. Hắn nghĩ nếu sau này có thể gặp lại Điền Chính Quốc, hắn sẽ bày ra hết những mặt tốt đó của mình, khi Điền Chính Quốc nhìn thấy, cậu nhất định sẽ rất vui mừng và khen ngợi hắn.

Nhưng năm tháng trôi qua, tâm trạng của hắn cũng dần thay đổi, giống như một con quỷ bị phong ấn trong chai, ban đầu còn mong đợi một người nào đó đến, nhưng càng về sau, hắn càng cảm thấy mình bị bỏ rơi, tâm lý cũng trở nên méo mó.

Hắn nghĩ, nếu Điền Chính Quốc xuất hiện, hắn nhất định sẽ nhốt cậu lại, ôm chặt cậu xem cậu có thể đi đâu.

Có lẽ bởi vì quy tắc hạn chế do bọn họ không cùng một thế giới, ký ức về Điền Chính Quốc đã nhanh chóng mờ đi trong tâm trí hắn.

Kim Thái Hanh nỗ lực muốn nhớ kỹ, muốn viết, muốn vẽ ra, nhưng luôn bị bản thân không coi trọng mà ném đi khi ký ức mơ hồ.

Chuyện cầu bất đắc ấy cuối cùng đã biến thành một chấp niệm điên cuồng.

Chính Kim Thái Hanh cũng không hiểu, rõ ràng chỉ ngắn ngủi ở chung có hơn một tháng, thực sự có quan trọng như vậy sao? Đến mức hắn không muốn quên?

Chỉ là một chút ấm áp khi còn nhỏ mà thôi, vì lâu không gặp nên đầu óc cũng không ngừng tô điểm cho người ấy, có lẽ, nếu thật sự gặp lại, hắn cũng không quan tâm.

Kim Thái Hanh trên cao nhìn xuống bức tranh do chính hắn vẽ khi có ký ức rõ ràng, nhớ tới dáng vẻ Điền Chính Quốc rồi vẽ dáng vẻ khi cậu lớn lên. Đầu ngón tay khẽ chạm, nhẹ nhàng miêu tả gương mặt Điền Chính Quốc, biểu tình lạnh nhạt phức tạp.

Mãi cho đến hắn đăng cơ làm Hoàng đế, hắn cũng không gặp lại Điền Chính Quốc.

Nhưng đột nhiên một ngày, có người rất giống Điền Chính Quốc mà hắn đã vẽ xuất hiện.

Kim Thái Hanh sững sờ một hồi, trong cơn mê man, hắn thật sự cho rằng chính Điền Chính Quốc đã tới đây. Nhưng ngay sau đó, hắn đã phát hiện hai người họ không có gì giống nhau. Cho dù một người lớn lên thì một vài thói quen động tác nhỏ cũng sẽ không thay đổi, nhất định phải có một chút dấu vết quen thuộc.

Người này là giả.

Có người đã trông thấy bức hoạ của hắn rồi tìm một người mang dáng vẻ tương tự, dịch dung thành Điền Chính Quốc rồi cố ý đưa đến trước mặt hắn vì tranh danh đoạt lợi.

Sau khi Kim Thái Hanh hiểu ra, hắn không chút khoan nhượng, trực tiếp ra lệnh giết tất cả những người có liên quan.

Bức hoạ đó trở thành một điều cấm kỵ, không ai biết về nó nữa.

Sau khi tâm trạng Kim Thái Hanh nổi lên gợn sóng, rồi một lần nữa khôi phục bình tĩnh, đáy mắt hắn như một mảnh nước lặng.

Hắn cảm thấy đã đến lúc phải từ bỏ, những bức tranh và thư pháp này chẳng có ý nghĩa gì nữa, chúng chỉ khiến hắn trở nên lố bịch mà thôi.

Kim Thái Hanh đốt hết thư pháp và tranh vẽ, nhìn chúng bốc cháy thành tro.

Nhưng không lâu sau, con thứ của Quảng Dương Hầu được đưa vào cung.

Dường như là vận mệnh, hắn tình cờ bước tới toà cung điện hẻo lánh đó.

Một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.

Chỉ cách có vài bước.

Và cách mười một năm dài đằng đẵng.

Hắn thực sự đã gặp lại Điền Chính Quốc.

Trong bóng tối lạnh lẽo và im lặng, dường như có một tia nắng ấm áp xuyên qua rồi rơi xuống.

...Cuối cùng thì em cũng đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro