Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79

Không khí ngưng đọng, ánh mắt Hoàng Đế thâm trầm, Thiên Tịch Dao đỏ mặt vội vàng kéo áo choàng lên, vâng vâng dạ dạ nói, "Bệ Hạ, ta mệt, đi về trước ngủ." Sau đó gần như là trốn chạy mất dạng.

Rất nhanh thư phòng đã trống trơn, kiều diễm phong tình vừa rồi đã biến mất vô tung vô ảnh, thậm chí để lại vài phần tịch liêu, nhưng Hoàng Đế lại cảm thấy yết hầu căng lên, thân mình cương trực, một màn mê người kia giống như khắc tại trong đầu, làm người ta nhiệt huyết sôi trào.

Hoàng Đế cầm chặt bút, cắn răng nói, "Thật là... Không thể bớt lo mà."

Thiên Tịch Dao trở lại nội thất thì vẫn nghe tiếng tim đập thình thịch của mình, giống như một con thỏ đang nhảy trong đó, ai ai ai, sao lại khẩn trương như vậy chứ? Cứ như là đi ăn trộm ấy.

Nàng vùi đầu vào trong chăn, thẳng đến khi xoang mũi bị lắp đầy bởi mùi nắng mai, mới thở phào nhẹ nhõm, len lén lộ ra nửa khuôn mặt, nghĩ rằng, thật là học nghệ chưa thành mà xuất sư thì sẽ chết.

Thật là mất mặt!

Hoàng Đế có cười nhạo nàng không? Hay là cảm thấy nàng không đoan chính? Ân, nghĩ đến Hoàng Đế luôn luôn nghiêm cẩn, tựa hồ sẽ không thích như vậy?

Thiên Tịch Dao càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình sẽ thành sự thật, nếu vạn nhất Hoàng Đế chụp cho mình cái mũ không đoan chính thì sao? Rốt cuộc nàng đã nghĩ gì mà lại mặc bộ quần áo tính thú này chứ? Lúc này, trong đầu Thiên Tịch Dao toàn là hình ảnh số điểm của mình trong lòng Hoàng đế đang tuột dốc và ánh mắt thâm trầm của hắn!

Muốn chết mà!

Thiên Tịch Dao ôm đầu, lăn lộn trên giường, hận không thể tìm một cái lổ đễ chui xuống!

Đương nhiên, Thiên Tịch Dao đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình căn bản không hề phát hiện, sau khi nàng bỏ chạy nửa ngày Hoàng Đế không phê duyệt được nửa, cuối cùng phát hiện được nguồn gốc của sự buồn bực! Sau đó... , sau đó Hoàng Đế đương nhiên muốn tìm đầu sỏ gây chuyện chất vấn một phen!

Dĩ nhiên đối với lý do này Hoàng Đế rất hài lòng, hắn luôn muốn giáo huấn nữ nhân không ngoan ngoãn này mà? Quả thực là được sủng đến mức coi trời bằng vung rồi mà!

Kết quả Hoàng Đế mang một bụng tối tăm đến thì nhìn thấy cảnh tượng làm người ta nhiệt huyết sôi trào, người vừa chọc cho hắn phát hỏa vừa rồi đang lăn lộn trên giường, váy lụa dài tới đầu gối đã bị cuốn tới rốn, lộ ra một chân trắng dài cân xứng, bên trong mặc một bộ đồ lót cùng màu với thắt lưng ... Chỉ có thể che khuất vị trí mấu chốt, nhưng mà so với việc để lộ tất cả lại làm cho người nhìn thấy cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, xúc động khó hiểu!

Hoàng Đế thâm trầm, thân mình căng cứng, nhìn hai chân trắng nõn đang quấn lấy chăn bông đỏ, làm nổi bật da thịt của nàng, càng thêm lộng lẫy mê người, làm say lòng người.

Màu đỏ sậm dưới ngọn đèn, trong mắt Hoàng đế đang ẩn chứa một trận cuồng phong, giống như muốn phá hủy mọi thứ ngay lập tức.

Thiên Tịch Dao bỗng nhiên liền cảm giác được có người đang kéo chăn, sau đó bản thân bị ôm vào trong lồng ngực của ai đó, rất nhanh, nàng gần như trần truồng mà đối đầu với thân hình cường ngạnh của đối phương.

Nàng giật mình, thét chói tai.

Người nọ hung hăng đem nàng đặt dưới thân, từ phía sau lưng tách mở đùi nàng, không chút do dự hung mãnh tiến vào, miệng thở ra khí nóng làm cho tâm tình người khác nhộn nhạo.

"Tự làm tự chịu! Mới vừa rồi còn ra vẻ câu dẫn, sao bây giờ lại thẹn thùng?" giọng nói thuần hậu của Hoàng Đế vang lên trong đêm yên tĩnh, mang theo một chút khàn, nhưng lại như ma âm, lọt vào tai, rót vào ngực.

Thiên Tịch Dao nghe được giọng nói, thân mình buông lỏng, chỉ là cảm giác lại càng rõ ràng, giống như bị điện giật, nhộn nhạo, làm cho nàng giống như trôi nổi trong không trung, lại giống như người sắp chết đuối giãy dụa, cảm giác lúc thì ở thiên đường lúc thì rơi xuống địa ngục như đang bị tra tấn.

Hoàng Đế thở hổn hển, chôn đầu vào ngực của nàng, cảm giác vui sướng đánh ập vào thân thể hai người

Trước mắt là màn che là đung đưa, bên tai là tiếng hít thở mạnh mẽ của nam nhân, Thiên Tịch Dao cảm thấy nàng sắp chết chìm trong sự cố vô tâm này rồi.

Thiên Tịch Dao mơ hồ cảm nhận được, hôm nay Hoàng Đế có vẻ rất hưng phấn, tựa hồ như đang trở về ngày đầu tiên nàng được sủng hạnh, kì lạ như vậy, thậm chí làm cho nàng hoài nghi, có phải trước đây Hoàng Đế chưa từng chạm vào nữ nhân hay không , tóm lại, buổi sáng, Thiên Tịch Dao eo mỏi lưng đau bò ra từ trong ổ chăn, tuy rằng quá trình có chút quanh co, nhưng là kết quả vẫn khả quan, Hoàng Đế đầu hôm là sói, sau nửa đêm thì biến thành ôn nhu, hết sức ôn tồn, nàng cảm thấy phi thường hài lòng!

Nhưng mà hậu quả của sự cố vô tâm lần này thì..., hôm sau Hoàng Đế bảo Vạn Phúc mang mười bảy cây lụa lưới đầy đủ sắc màu đến, Vạn Phúc tuy rằng vẻ mặt nghiêm trang, nhưng không biết là do Thiên Tịch Dao chột dạ hay sao mà nàng luôn cảm thấy ánh mắt kia mang theo một tia sùng bái và tán thưởng.

Thiên Tịch Dao cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Vạn Phúc đã bị phá hủy rồi, Thiên Tịch Dao đỏ mặt ngây người ở trong phòng ba ngày, mãi đến hôm biểu diễn kịch mới chịu ra ngoài.

Trong cung đã lâu không có nào nhiệt, Hoàng Hậu không được Hoàng Đế thích, càng thêm thành thật, năm trước mùa thu còn tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa cúc, năm nay lại không có chút động tĩnh gì, về phần Thái Hậu, càng thích yên tĩnh hơn, cho nên hoạt động lần này của Thiên Tịch Dao gần như được toàn bộ nữ nhân chờ đợi.

Thiên Tịch Dao thấy không còn chỗ ngồi ở thuỷ tạ, nhịn không được hỏi Vạn Phúc, "Đây đều là ngươi gọi tới à?"

Vạn Phúc ủy khuất, nói, "Nương nương, ta gọi vài vị, những điều này đều là... , đi cùng."

Thiên Tịch Dao nhìn một đám người tụ năm tụ ba ngồi theo nhóm thì biết, đoán chừng là người này gọi người kia, người kia lại gọi thêm vài người thân thiết với mình, cứ như vậy một gọi ba, ba gọi sau, nhân số liền biến thành nhiều, ất nhiều người cũng không cần ngồi, chỉ cần có thể xem là đã hài lòng, chung quy hậu cung hôm nay đích thực quá gian nan.

Thái Hậu đến cuối cùng, Thục phi đi theo, Thiên Tịch Dao cùng Hoàng Hậu đều đi qua đón, Thái Hậu trước giờ ôn hòa, đối với Thiên Tịch Dao cũng rất là ôn hòa, không hề giống với những lão thái thái khó khăn luôn thích quy củ, làm cho người khác rất thích.

Chỉ một lát sau, tuồng đã mở màn, Thiên Tịch Dao cầm danh sách đế Thái Hậu chọn, vì để cho Thái Hậu cao hứng, Thiên Tịch Dao còn làm cho người diễn vài tuồng lục lang thám mẫu, quả nhiên Thái hậu rất thích, tuồng đầu tiên liền chọn lục lang thám mẫu, Trư Bát Giới trong Tôn Ngộ Không đòi cưới vợ.

Thường thì lúc diễn viên trên đài đang hát thì người phía dưới im lặng nghe, nhưng lần này lại khác, người xem Trư Bát Giới cưới tức phụ, tháy bộ dáng buồn cười của Trư Bát Giới, lời kịch dí dỏm, mọi người đều nhịn cười không được, Thái Hậu còn vỗ tay cười, nắm tay Thiên Tịch Dao nói, "Hay lắm, sau này mỗi tháng diễn một lần đi." Hiển nhiên là rất thích.

Thiên Tịch Dao chưa bao giờ nghĩ tới, kịch phổ thông sao lại chưa từng được hoan nghênh, nhịn không được nghĩ thầm, quả nhiên là để nữ nhân xuyên không đến mới phát huy mà?

A, sau này có thể dùng loại kịch này để diễn khắp đại giang nam bắc, lại lăng xê thêm vài thần tượng, bọn họ ở phía trước diễn trò, nàng ở phía sau đếm tiền? Không đúng... , hẳn là bạc mới đúng, từng cân từng cân, dùng bao tải để chứa, Thiên Tịch Dao càng nghĩ càng vui.

"Thái Hậu thích là được ạ." Thiên Tịch Dao nhịn không được trong lòng đầy ánh hào quanh, trên mặt nhu thuận tươi cười, ôn thanh nói.

Chờ xem xong Trư Bát Giới, Thái Hậu cao hứng thưởng bạc, lại quay đầu ý muốn xem tiết mục mới, bởi vì thời gian ngắn, kịch bản cũng ít, cuối cùng Tây sương ký cũng cho diễn, bằng không sẽ không có gì để xem.

Lúc diễn Tây sương ký, Thiên Tịch Dao chú ý thấy rất nhiều người đều khóc, thậm chí cả Thái Hậu cũng vậy, dựa theo lý giải của Thiên Tịch Dao thì người bình thường đều thích con cháu đầy đàn, hiếu phụ, nhưng nàng phát hiện Thái Hậu đối với loại tình yêu này, không hề chán ghét, còn xem rất nhập tâm, nàng không nhịn được nghĩ, gả cho tình lang, hạnh phúc an khang sống cả đời, đây có lẽ là giấc mộng của mọi nữ nhân?

Thái Hậu ngồi ở chủ vị, phía đông là Hoàng Hậu, phía Tây là Thục phi, Thiên Tịch Dao là ngồi sau lưng Thục phi.

Phía trước bày bàn dài, mặt trên có trà hoa quả, điểm tâm, hạt dưa, chỉ có thể nghe được giọng nói của các diễn viên trên sân khấu, còn có âm thanh rót nước trà.

Người khác đều tại nghiêm túc xem kịch, chỉ có Thục phi... , Thiên Tịch Dao luôn cảm thấy nàng ta liên tiếp quay đầu nhìn mình, thái độ muốn nói lại thôi.

Thiên Tịch Dao không nhịn được nghĩ, nàng ta có ý gì?

Kết quả chờ đến đoạn Thôi Oanh Oanh bái đường, Thục phi muốn châm trà cho Thái Hậu, lại cầm tách trà không vững, nước trà chưa đưa đến chỗ Thái hậu thì đã vẩy lên người Thiên Tịch Dao.

Thục phi rất là áy náy, đứng dậy nói, "Xin lỗi , ta bồi muội muội đi thay quần áo khác."

Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Thục phi, Thiên Tịch Dao có dự cảm không tốt, nói, "Chỉ là lỡ tay, Thục phi tỷ tỷ không cần quá lo lắng! Ta tự đi thay là được rồi, lại nói ở đây có nhiều cung nhân hầu hạ, chẳng lẽ còn có thể để ta tự mình làm sao?" Thiên Tịch Dao tuy rằng khách sáo, nhưng là ngữ khí lại rất kiên quyết.

Thục phi lại là một bước cũng không nhường, nói, "Vậy làm sao được? Nếu để cho muội muội tự mình trở về, người không biết còn tưởng rằng ta tiến cung trước, cố ý khi dễ Trân phi muội muội đó." Thục phi tươi cười ân cần, nhưng đã đứng lên, trong giọng nói cất giấu khí thế bức người.

Thiên Tịch Dao thậm chí cảm thấy, nếu mình không đáp ứng, Thục phi khẳng định còn có thể làm loạn, nhưng nàng ta càng như vậy, nàng càng không muốn cùng Thục phi ở cùng một chỗ, kết quả đang muốn mở miệng cự tuyệt, Thái Hậu đã cười nói, "Có chuyện gì lớn đâu, Trân phi, ngươi cho Thục phi bồi ngươi đi, nếu không làm được gì cho ngươi con bé sẽ không thoải mái."

Thiên Tịch Dao lần đầu tiên cảm thấy lão thái thái này không hề hòa ái, quả nhiên vẫn là người nha với nhau.

Thái Hậu đã lên tiếng, Thiên Tịch Dao không đồng ý cũng không được, đành phải gật đầu đi theo Thục phi thay quần áo.

Thục phi ngồi trong phòng khách uống trà chờ nàng, trong nội thất, Thiên Tịch Dao để Hương nhi giúp đổi váy mới, vừa nghĩ, trong hồ lô của Thục phi có cái gì?

Chờ nàng kéo dài thời gian xong đi ra, Thục phi vẫn ngồi ngay ngắn, thấy nàng lại gần thì lộ ra nụ cười ôn nhu, giống như nàng là muội muội mà nàng ta yêu quý nhất, nói, "Cái váy màu hồng này còn đẹp hơn cả cái lúc nãy, tôn lên làn da trắng trẻo của muội muội."

Thiên Tịch Dao không đoán được ý của Thục phi, chỉ có thể tiếp lời nàng ta, nói, "Thục phi nương nương khen nhầm." Nàng cũng không muốn gọi tỷ tỷ muội muội, nàng và nàng ta còn chưa có thân như vậy.

Thục phi hiển nhiên đã hiểu, nhưng là trên mặt vẫn treo ý cười ôn hòa, Thiên Tịch Dao xem ra rất cẩn thận.

"Nếu xong rồi, vậy thì đi thôi, nói không chừng Thái Hậu nương nương vẫn chờ chúng ta đó." Nói xong thì tiến lên ôm chặt bả vai Thiên Tịch Dao, như là tỷ muội thân thiết, "Kịch này của ngươi cũng thật biết điều, không có hát hò, đều là hội thoại, giống như chuyện đời thường, có đôi khi lại như những câu chuyện của người khác."

Thiên Tịch Dao nghĩ, loại kịch này chính là dựa theo cuộc sống thường ngày mà làm? Bất quá nàng không muốn nói chuyện với Thục phi, cho nên Thục phi nói cái gì cũng ậm ừ cho qua, thái độ không hứng thú.

Tất nhiên đây là lần đầu tiên Thục phi gặp một người không hiểu chuyện như vậy, nói hồi lâu, miệng khô lưỡi khô mới thấy nàng ta bỏ đi một ít phòng bị, làm nàng có chút uể oải.

Khi sắp đến sân khấu, Thiên Tịch Dao muốn nhanh chóng trở về, kết quả lại bị Thục phi kéo lại.

Ánh mắt Thục phi không còn ôn hòa và kiên nhân, nàng ta nói, "Muội muội, ta có lời muốn nói với ngươi."

Thiên Tịch Dao cảm thấy tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng được thả xuống, nàng không sợ Thục phi có việc, chỉ sợ nàng ta không nói.

"Là chuyện gì?"

Thục phi thấy Thiên Tịch Dao không từ chối như vừa rồi mà hỏi thẳng, trên mặt lộ ra vài phần tiếc hận, nói, "Kỳ thật nói tới có lẽ là ta nhiều chuyện, nhưng mà luôn cảm thấy nên nói cho ngươi biết."

Thiên Tịch Dao vểnh tai, chăm chú nhìn Thục phi.

Thục phi cúi đầu, thở dài một hơi, như một tỷ tỷ lo lắng cho muội muội của mình, lộ ra thần sắc không đành lòng, đến gần bên tai của nàng nhỏ giọng nói.

Chờ Thục phi nói xong, vẻ mặt Thiên Tịch Dao rất khó coi, Thục phi thở dài khuyên lơn, "Muội muội ngươi đừng buồn, kỳ thật trong hậu cung này đều là như vậy, hôm nay ngươi được sủng ái, ngày mai chính là nàng ta, không có sủng ái mãi mãi, cũng không có tình cảm lâu dài, huống chi là tình cảm tỷ muội?"

Sau trưa ánh nắng rất gắt, chiếu lên người mang theo vài phần mong lung, làm nổi bậc làn da trắng nõn của Thiên Tịch Dao, càng có vẻ mĩ lệ, giống tiên tử lưu lạc ở nhân gian.

Thục phi nhìn nhịn không được nghĩ, quả nhiên người được Bệ Hạ sủng ái lại càng thêm đẹp, nàng nhìn gương mặt trắng bệch của Thiên Tịch Dao, đáy mắt là không giấu được đắc ý.

Thiên Tịch Dao ngây ngây dại dại trở lại vị trí, đến cả Thái Hậu hỏi cũng không nghe thấy, thẳng đến khi Thục phi nhắc nhở mới giật mình hồi hông, hỏi, "Thái Hậu nương nương ngươi mới vừa nói gì?"

Thái Hậu từ ái cười nói, "Xem ra là bồi ta lão thái bà này ngồi lâu, không kiên nhẫn nữa à? Được rồi, ta cũng không câu nệ ngươi, mấy tuồng diễn này ngươi đã sớm xem qua rồi, nói vậy không có ý nghĩa, cứ đi dạo trong vườn đi, lát nữa quay lại là được." lời nói này của Thái Hậu có vẻ như là sự quan của trưởng bối dành cho hậu bối, lại có ý đùa giỡn, làm cho người nghe sinh hảo cảm.

Nhưng có lẽ là bởi vì chuyện lúc nãy, Thiên Tịch Dao lại thấy vị này không giống trước đây nữa, luôn cảm thấy bà ta mang thêm một lớp khăn che trên mặt, không dám khinh thường, đứng lên cười nói, "Xem Thái Hậu nương nương nói kìa, người lễ Phật đã lâu, cho nên trên người luôn tỏa ra tiên khí, ta ngồi gần người luôn cảm thấy rất thoải mái, Thái Hậu vội đuổi ta đi như vậy, có phải là sợ ta hút hết tiên khí của người không?"

Thái Hậu không nghĩ tới Thiên Tịch Dao trước giờ dịu ngoan còn có thể biết ăn nói, trong lòng kinh ngạc, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, cười nói, "Xem cái miệng ngọt này của ngươi nè, thật đúng là lanh lợi, trách không được hoàng nhi thích ngươi như vậy." Nói xong liền thân thiết kéo tay nàng, "Vậy được, lão thái thái ta kéo ngươi xem cùng, không được chán đâu đó."

Thiên Tịch Dao liền cùng Thái Hậu thân thiết ngồi chung một chỗ, Thục phi ở một bên góp vui thêm vài câu, người ở bên ngoài thấy bọn họ vô cùng thân thiết, chỉ có Hoàng Hậu cúi đầu, mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần châm chọc.

Thái Hậu hứng thú không giảm, xem lại tuồng Tây sương ký một lần, mới thỏa mãn ra về.

Đợi đến trở về Linh Khê cung, Thiên Tịch Dao mệt mỏi nằm bệt trên giường, nghĩ rằng, quả nhiên ngây ngốc trong vũng bùn hậu câu lâu này, dần dà nàng cũng biết nói chuyện xả giao rồi.

Vốn tưởng mình có thể cùng Hoàng đế chơi trò lãng mạn, kết quả lại... , cuối cùng còn phải xã giao Thái Hậu, ngẫm lại nàng càng cảm thấy phiền lòng.

Nhưng là càng làm cho nàng cảm thấy tâm phiền ý loạn là lời Thục phi vừa nói, nàng càng nghĩ càng phát giác chuyện này ổn

Tại sao lại như vậy chứ?

Lúc Thiên Tịch Dao suy nghĩ tung bay thì nhũ mẫu ôm tiểu hoàng tử tới, Thiên Tịch Dao nhìn đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu, mới cảm thấy trong lòng thư thản một chút, nàng ôm con thật chặc vào trong ngực nghĩ, trăm ngàn đừng là thật sự.

Thiên Tịch Dao không thích đoán lung tung, liền muốn tìm người nghe ngóng tin tức, cuối cùng gọi Hương nhi đến, nói, "Ngươi tìm người theo dõi Tề chiêu nghi."

"Nương nương?" Hương nhi kinh ngạc nói.

Thiên Tịch Dao lại nói, "Nhất định phải tìm người đáng tin, không thể để cho Tề chiêu nghi biết."

Hương nhi gật đầu, quay đầu liền rầu rỉ, đây là lần đầu nàng làm chuyện này, luôn cảm thấy để ai đi cũng không thích hợp, vốn muốn hỏi ý Vạn Phúc, nhưng ngẫm lại, chẳng lẽ chuyện gì cũng trông cậy vào hắn? Lại nói nương nương bảo nàng làm, thì nàng phải tự nghĩ cách mới đúng, nàng chọn được tiểu thái giám tên là Lý Lương, bảo hắn đi theo dõi.

Lý Lương là người được bổ sung sau khi Thiên Tịch Dao chuyển đến Linh Khê cung, vẫn luôn muốn xuất hiện trước mặt chủ nhân, biểu vài lòng trung thành, Hương nhi phái hắn đi làm việc vài lần, thấy hắn cũng nhanh nhẹn nên mới quyết định để hắn đi theo dõi.

Lạ mặt, người của Tề chiêu nghi sẽ không nhận ra, cộng thêm việc là thái giám hành động dễ dàng hơn.

Mới bắt đầu Hương nhi không yên lòng mỗi ngày đều hỏi thăm, sau này thấy Lý Lương rất cơ trí, không chỉ tìm hiểu được hành tung của Tề chiêu nghi, thậm chí ngay cả buổi sáng buổi tối nàng ta ăn cái gì cũng biết, quả thật là suy một ra ba, rất thông minh, sau này dần dần yên lòng.

Hoàng Đế lại làm liên tục mấy ngày, vẫn nghỉ tại ngự thư phòng, Thiên Tịch Dao cô độc mấy ngày, có chút buồn chán, liền mời Tề chiêu nghi đến chơi, kết quả Tề chiêu nghi lại phá lệ từ chối, làm Thiên Tịch Dao càng nghi ngờ.

Lá cây bắt đầu biến vàng, điêu tàn, cuối mùa thu đã đến, tối hôm đó Hoàng Đế lại nghỉ tại ngự thư phòng, Thiên Tịch Dao tính tính ngày, chừng năm ngày rồi, nàng có nên đưa con trai đi thăm Hoàng đế hay không? Gần đây hai người luôn thân thiết, một khắc cũng không muốn tách ra.

Chỉ là nhìn một chút, sẽ quay về ngay, cũng sẽ không quấy rầy đến Hoàng Đế, Thiên Tịch Dao nghĩ nghĩ liền vui vẻ, chải đầu trang điểm, lại một bộ quần áo thêu hoa phù dung, búi tóc trụy mã tấn, nhìn rất là xinh đẹp khả ái, nàng soi gương cảm thấy hài lòng, thế này mới ra cửa.

Thiên Tịch Dao bảo Hương nhi nói phòng ăn làm canh cẩu kỷ mứt táo củ sen, vừa đi vừa nghĩ, cũng có ngày mình phải đi tặng canh sao, 囧.

Chờ đến ngự thư phòng, Thiên Tịch Dao nhờ người đi thông báo, những người đó tự nhiên nhận ra được Trân phi nương nương, nhưng mà lại mặt lộ vẻ vẻ khổ sở, nói, "Nương nương, thực không dám giấu diếm, Bệ Hạ, vừa mới đi ra ngoài, chưa có trở về."

Thiên Tịch Dao không nhịn được nghĩ , Hoàng Đế cho người truyền lời nói mình tại ngự thư phòng, sao lại không ở đây? Hỏi, "Về Long Khê điện sao?" bình thường Hoàng Đế chỉ ở hai chỗ này, đương nhiên có đôi khi còn có thể đến Linh Khê cung.

Thái giám kia lắc đầu, nói, "Nô tài đích thực không biết."

Ánh trăng leo lên cao, lúc đến thì hưng trí bừng bừng, lúc về thì uể oải.

Hương nhi có chút chịu không được, nói, "Nương nương, có lẽ, Bệ Hạ đến Linh Khê cung."

Thiên Tịch Dao vừa nghe, lập tức vực dậy ngay tinh thần, nói, "Ngươi nói đúng." Bởi vì này thời đại này không có điện thoại di động, cho nên mới có thể xảy ra khả năng này.

Kết quả hai người bước nhanh trở về Linh Khê cung, thì nhìn thấy Lý Lương, nàng nhịn không được nhíu mày, sao lại trở về rồi?

Lý Lương thấy Thiên Tịch Dao cùng Hương nhi trở lại, vội vàng tiến lên hành lễ.

Hương nhi hỏi, "Sao ngươi lại trở về?"

Lý Lương do do dự dự nửa ngày, khó khăn nói, "Nói ngay bây giờ sao?" Sau đó mắt nhìn Thiên Tịch Dao sau lưng Hương nhi.

"Ngươi nói đi." Thiên Tịch Dao bỗng nhiên có cảm giác bất an, sao Lý Lương lại có thần sắc như vậy chứ, khẳng định là có chuyện.

"Là như vậy... , nô tài hôm nay ở bên ngoài canh chừng thì thấy Tề chiêu nghi đi ngự hoa viên, sau đó nô tài liền theo sau, kết quả nhìn thấy..." Lý Lương ấp a ấp úng.

"Rốt cuộc là cái gì, ngươi nói mau a."

"Là Bệ Hạ, Tề chiêu nghi cùng Bệ Hạ ở cùng một chỗ." đầu Lý Lương cuối thấp cũng sắp đụng đất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: