Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

Câu hỏi này của Tề chiêu nghi quả thật quá sắc bén, gần như là khiêu khích, mọi người đều cho rằng Hoàng Hậu sẽ nổi giận, sau đó xử phạt Tề chiêu nghi, kết quả nàng lại sửa sang lại quần áo, càng thêm nghiêm cẩn nói, "Tất nhiên rồi." Còn dùng ánh mắt, đây là tất nhiên, nhìn mọi người.

Thiên Tịch Dao thật muốn hộc máu, nghĩ, có phải hôm nay Hoàng Hậu bị bệnh? (heocon: Hoàng hậu vĩnh viễn không con nên tất nhiên nói ra nhẹ nhàng rồi.)

Tề chiêu nghi lén nhéo nhéo tay Thiên Tịch Dao, bảo nàng an tâm một chút chớ nóng, nói, "Vậy thì thật tốt, ta đã sớm nghe nói phu nhân nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu năm nay đã bốn mươi tuổi nhưng lại vừa có được nhi tử, lại từng nghe thuở thiếu thời lão gia gia Tần gia phải chịu tang con trai, nay rất cô đơn, không bằng để đứa bé kia đi theo lão gia gia có được không?"

Ai cũng biết đại phòng Tần gia, chính là hệ mạch của Hoàng Hậu, đích tự gian nan, mẫu thân Hoàng Hậu Từ thị sinh Hoàng Hậu sau đó sinh thêm được hai nhi tử, nhưng đều bất hạnh chết non, sau nhờ thiếp thất sinh được thứ tử, ôm đến bên người nuôi dưỡng. Chỉ là không ngờ đến Từ thị đã bốn mươi tuổi, thế nhưng có thể hoài thai sinh ra một cậu con trai, cả nhà đều mừng khôn tả xiết, đặc biệt Từ thị, cả ngày tươi cười, Hoàng Hậu sau khi biết còn tặng đại lễ, đây là chuyện mọi người đều biết.

Về phần vị lão gia gia, kỳ thật cũng không phải là mẹ chồng của Từ thị, mà là tục huyền (vợ kế), gả vào Tần gia sinh một đôi long phượng thai nhưng vì khó sinh mà chết, lão gia gia không dễ dàng gì mới bảo vệ được tính mạng, nhưng lại không thể có con được nữa, đại gia Tần gia (cha Hoàng hậu) cùng vị phu nhân tục huyền này có chút ân oán, nghe nói vị này từ trước lúc mẫu thân đại gia qua đời đã có quan hệ với Tần lão gia..., nên khi Tần lão gia vừa đi, lão gia gia liền sống một mình một viện, nhưng chuyện này cũng không có mấy người biết. Cho nên Tề chiêu nghi đề nghị Từ thị giao con trai cho lão gia gia nuôi, không khiến người khác cảm thấy là làm khó Hoàng Hậu, mà là đương nhiên, chung quy cho dù là tục huyền, thì cũng là tổ mẫu không phải sao? Chẳng lẽ còn có thể hại chết đứa nhỏ?

Hoàng Hậu đột nhiên ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Tề chiêu nghi.

Tề chiêu nghi không sợ hãi, ánh mắt hờ hững nhìn lại, nói, "Như thế nào, chẳng lẽ hiếu đạo nương nương nói chỉ đúng với nhà người ta? Hay chỉ có đứa nhỏ nhà nương nương mới có quyền ở bên mẫu thân ruột?"

Trên mặt Hoàng Hậu lộ ra vài phần bi phẫn, nói, "Tề chiêu nghi, ngươi làm càn!"

Tề chiêu nghi cười lạnh, mang theo vài phần châm chọc, nói, "Ta làm sai tất nhiên sẽ lĩnh tội, chỉ là nương nương nên thu lại lời nói vừa rồi của mình đi, nhưng mà sợ là không dễ dàng đâu, tai mọi người đâu có bệnh a."

Hoàng Hậu nhìn Hoàng Đế, lại chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, không thấy một tia ấm áp, âm thầm rùng mình, nói, "Vậy là Tề chiêu nghi không biết tình trạng của nhà ta."

Tề chiêu nghi lại ngắt lời nói, "Ai không có băn khoăn, nhưng nếu cứ băn khoăn cái này, băn khoăn cái kia, còn có thể làm chuyện gì? Tóm lại xét nặng nhẹ, dựa theo cách nói của Hoàng Hậu nương nương, hiếu đạo hàng đầu không phải sao? Ta cũng không tin, chẳng lẽ giao đứa nhỏ cho lão gia gia thì sẽ gặp nguy hiểm? Thường nói lão nhân mềm lòng nhất, nhìn thấy đứa nhỏ đều sẽ thích, có phải hay không, Thái Hậu nương nương?"

Thái Hậu mắt thấy lửa đốt tới chỗ mình, nhịn không được trong lòng chán ghét, cảm thấy Tề chiêu nghi này thật đúng là cùng một dạng với cha nàng, căn bản là không biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, trách không được dù chiến công hiển hách cũng chỉ là tướng quân Ngọc Môn quan mà thôi. ( heocon: lão thái thái à, ngu thì giấu nói ra chi vậy, tướng quân trấn giữ biên quan mà không quan trọng à?)

Thái Hậu ba phải, ha hả cười nói, "Người khác ta không biết, nhưng mà ta lớn tuổi, tự nhiên sẽ thích trẻ con." Ý tứ Thái Hậu chính là, chuyện người khác ta không biết.

Hoàng Hậu hít sâu vài hơi, lần đầu tiên phát hiện Tề chiêu nghi quá nhanh mồm nhanh miệng, câu câu trí mạng, làm cho không người nào có thể chống đỡ, vô luận hiện tại nàng giải thích thế nào, chỉ cần không đồng ý để mẫu thân Từ thị đem con đến chỗ tổ mẫu thì đồng nghĩa với vừa rồi nàng dụng tâm kín đáo đối phó Trân phi, đến lúc đó Hoàng Đế nhìn nàng như thế nào? Thái Hậu nhìn nàng như thế nào? Nàng còn có thể sống yên ổn ở hậu cung? Hoàng Hậu càng nghĩ càng tức giận, lại chỉ có thể cắn răng nói, "Ngươi nói đúng."

Lần đầu tiên, ánh mắt của Hoàng Hậu lộ ra vài phần mê mang, tựa hồ như không thể lý giải tình cảnh hiện tại, nhưng mà trước giờ tâm trí nàng kiên định, lập tức liền khôi phục trấn định.

Tề chiêu nghi nói, "Vậy Hoàng Hậu nương nương có muốn ngày mai triệu Từ phu nhân tiến cung hay không?" Tề chiêu nghi vẫn không buông tha, từng bước ép sát.

Cả người Hoàng Hậu run rẩy, một hồi lâu mới ám ách nói, "Chủ ý này tốt." Lập tức phân phó cung nhân bên cạnh.

Tề chiêu nghi mới cười to, nói, "Hoàng Hậu nương nương trước giờ làm gương tốt, thật khiến ta bội phục không thôi."

Hoàng Hậu lại đột nhiên quay mặt sang hướng Tề chiêu nghi nói, "Tề chiêu nghi, ngươi cả gan làm loạn, bất kính bề trên, còn bừa bãi dĩ hạ phạm thượng, vả miệng hai mươi cái."

Tề chiêu nghi biết mục đích đã đạt tới, cũng thản nhiên cười, nói, "Lĩnh chỉ."

Thiên Tịch Dao sao có thể trơ mắt nhìn Tề chiêu nghi vì ra mặt giúp mình mà bị phạt, hai mươi tát tai, chỉ sợ một tháng mặt cũng chưa hồi phục, càng đừng nói chấp hành đều là tâm phúc của Hoàng Hậu, thẳng tay thì ngay cả răng cũng có thể rớt, chính là hủy dung.

"Hoàng Hậu nương nương, hôm nay là yến tiệc của Huyền Nghị, người nể mặt Huyền Nghị không cần phạt có được không?" giọng Thiên Tịch Dao mềm mại, nói những lời này, càng chất chứa vài phần đáng thương.

Hoàng Hậu nghiêm mặt, nói, " Trong hậu cung này còn quy củ hay không?"

Thiên Tịch Dao nghĩ, ta đã cho ngươi mặt mũi, ngươi lại không buông tha bọn ta, tốt, vậy ta cũng chỉ có thể ra tuyệt chiêu, lập tức trong mắt ngập nước, khóc nói, "Đều là ta sai, ta không nên sống sót, không sống sót cũng sẽ không có những chuyện này." Hoàn hảo lúc Thiên Tịch Dao mang bầu đã luyện kỹ năng khóc rất thành thục, nay ngẫm lại tuyệt vọng lúc sinh con, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.

Hiện tại rất nhiều người đều muốn đầu quân theo Thiên Tịch Dao, tất nhiên có một đống người tới dỗ, nào là, ngươi hồng phúc tề thiên nên mẫu tử Bình An, lúc này phải kiên cường mới đúng, cái kia lại nói Tề chiêu nghi chỉ là ngữ khí không đúng, sao lại bị cho là bất kính với tôn trưởng? Cuối cùng bắt đầu chất vấn Hoàng Hậu vì sao lại trách phạt Tề chiêu nghi?

Hoàng Hậu tức thiếu chút nữa ngất đi, quay đầu liếc Hoàng Đế, chỉ thấy sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, một bộ tức giận sắp phát tác, trong lòng không tự chủ cảm thấy sợ hãi.

"Nếu thân thể Trân phi không tốt, tất cả giải tán đi." Rốt cuộc Hoàng Đế không kiên nhẫn nhìn Hoàng Hậu, lớn tiếng nói, lập tức quay đầu hướng Thái Hậu, "Mẫu hậu, nhi thần bồi người trở về."

Thái Hậu cũng đang muốn đi, tính tình Hoàng Hậu này thật đúng là..., mới vừa rồi còn cảm thấy nàng ta cũng xem như biết lòng người, hiện tại mới biết mình nhận định quá sớm, bằng không cũng sẽ không đem một yến tiệc đang vui vẻ biến thành ô yên chướng khí, làm bà không còn chút tâm trạng nào, khó trách Hoàng Đế không thích nàng.

Hoàng Đế trấn an vỗ vỗ tay Thiên Tịch Dao, nói, "Trẫm đi một lát liền trở về." Lại để cho Vạn Phúc hộ tống mẫu tử Thiên Tịch Dao hồi Linh Khê cung, lúc này mới bồi Thái Hậu đi ra ngoài.

Chúng phi tần ai đi đường nấy, chỉ còn lại một mình Hoàng Hậu có vẻ xấu hổ đứng ở trung tâm.

Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, mọi người nhìn Trân phi ngày càng được sủng ái, Hoàng Hậu lại càng bị Hoàng Đế vắng vẻ, tự nhiên là trong lòng có phán đoán, hơn nữa Trân phi nuôi hoàng trưởng tử, cho nên liền tính dù không nói thay cho Trân phi, cũng không nguyện ý thân cận Hoàng Hậu, đều ai nấy tự tán đi.

Thiên Tịch Dao cùng Tề chiêu nghi cùng nhau trở về, trên đường Thiên Tịch Dao nhịn không được nói, "Ngươi không cần ra mặt giúp ta như vậy, ta đều có biện pháp, lại nói, Bệ Hạ đã sớm nói để ta nuôi nấng đứa nhỏ, chắc chắn sẽ không đưa đến chỗ Thái Hậu." Không ai rõ Hoàng Đế thích đứa nhỏ này nhiều thế nào bằng Thiên Tịch Dao, chính là đau đến trong tâm khảm cũng không đủ, làm sao có thể vì lấy lòng Thái Hậu liền đưa đến bên kia? Đừng nói là nàng không đồng ý, dù cho nàng đồng ý, Hoàng Đế tuyệt đối không gật đầu.

Mọi người đều biết, một đứa nhỏ vẫn nên dưỡng bên cạnh mẫu thân, Hoàng Đế bảy tuổi đã phải rời khỏi Yến vương phi tới kinh đô, nên càng hiểu rõ hơn.

Cho nên hắn tuyệt đối, cũng khẳng định sẽ không để chuyện đó diễn ra trên người con trai bảo bối của hắn.

Tề chiêu nghi lại nói, "Ta nói thật với ngươi." Nàng nhìn tiểu hoàng tử đã ngủ say trong lòng Thiên Tịch Dao, lạnh lùng trên mặt hóa ôn nhu, ngữ khí hòa hoãn rất nhiều, "Tề gia cùng Tần gia có chút không tốt, trước đó ta đã từng nói với ngươi, cho nên kỳ thật ta đã sớm nhìn nàng ta không vừa mắt, đừng nhìn miệng đầy nữ đức, kỳ thật là kẻ lòng dạ hẹp hòi toan tính tiểu nhân mà thôi."

Thiên Tịch Dao nhớ tới lần đầu tiên Tề chiêu nghi đến tìm nàng, đã nói thẳng, nàng ấy muốn tìm núi dựa để sống thật tốt ở hậu cung, người đầu tiên nghĩ đến hẳn nên là Hoàng Hậu, nhưng hai nhà có chút thù cũ, cho nên mới tìm đến nàng.

Bây giờ suy nghĩ một chút Tề chiêu nghi giống như trước vẫn luôn thẳng thắn như vậy, lúc trước mình không từ chối nàng ấy không phải là vì cảm thấy những lời thẳng thắn như vậy thật sự đáng yêu, thậm chí lười dùng kỹ xảo, trực tiếp bày tỏ tâm tư trước mặt nàng, khiến nàng cảm thấy nếu không tiếp nhận thì thật có lỗi với đối phương.

Đương nhiên khi đó nàng cảm thấy mình chỉ được Hoàng đế để mắt một chút thôi, không bao lâu Hoàng Đế sẽ quên mất nàng, nhưng ai lại có thể nghĩ tới chỉ vừa chớp mắt thì đến cả con trai cũng đã sinh rồi.

Thật là thế sự khó lường.

"Nhà các ngươi cùng Hoàng Hậu có thù cũ gì?" Thiên Tịch Dao nhịn không được hỏi.

Tề chiêu nghi cúi đầu sờ sờ mặt tiểu hoàng tử, nói, "Đều là ân oán trước đây, nhị bá của ta vì cha nàng ta mà chết."

"Là sao?"

"Cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, nương ta cũng không chịu nói cho ta biết, nhưng lúc nhị bá chết nhị bá nương cũng đi theo, khi đó ta thích ăn nhất là tô đường nhị bá nương làm, cho nên ngủ trưa dậy thì liền đi tìm bà ấy, kết quả nhìn thấy nhị bá nương treo cổ trong phòng, thè lưỡi, mặt không có chút máu."

Thiên Tịch Dao nghe thì nhịn không được mà run, nói, "Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi? Có phải bị dọa sợ không?"

"Không có, ta không sợ... , ta còn lấy ghế, định dùng chủy thủ phụ thân mua cho ta cứu nhị bá nương." Tề chiêu nghi nói tới đây lộ ra vài phần đau lòng, "Nhưng ta thật vô dụng, tay quá ngắn, với không tới đai lưng kia, cuối cùng còn ngã xuống đất."

"Đều đã qua rồi, lại nói ... Nhị bá mẫu hẳn rất yêu nhị bá của ngươi, nên mới cảm thấy sống không bằng chết." Thiên Tịch Dao không tự chủ nhớ tới Hoàng Đế.

Tề chiêu nghi gật đầu, "Nghe nói nhị bá mẫu cùng nhị bá phụ là thanh mai trúc mã, thông thường lúc gả đi tân nương hay khóc từ biệt song thân, kết quả nhị bá mẫu lại là cười nói, ta rất cao hứng, tuyệt không khóc, khiến cha mẹ nhị bá mẫu dở khóc dở cười, nói chưa thấy qua nương tử mới gả nào mà lại không cần mặt mũi như vậy, cũng may hai nhà là Thông gia tốt, ngược lại không bởi vì chuyện này coi thường nhị bá mẫu, tổ mẫu ta thương nhị bá mẫu nhất."

Thiên Tịch Dao nhịn không được trong lòng thoáng trầm xuống, nghĩ, loại tình yêu thề nguyện cùng sinh cùng tử này thật khiến người cảm động, chỉ là khổ đứa nhỏ, hỏi, "Đứa bé thì sao?"

"Họ còn chưa có con." Tề chiêu nghi khổ sở nói, quay đầu thấy hốc mắt Thiên Tịch Dao đều đỏ, một bộ dáng vẻ muốn khóc, lập tức an ủi, "Đừng khóc, ta sợ nhất là thấy người khác khóc."

Hai người nói chuyện một hồi, Tề chiêu nghi uống một ly trà trong Linh Khê cung xong mới đi.

Ngày hôm sau đại phu nhân Tần gia Từ thị đến Phượng Tê cung của Hoàng Hậu, không chỉ đi một mình, còn mang theo đứa nhỏ mới ba tháng.

Tiểu hài tử không tính xinh đẹp, nhưng trong mắt Từ thị đó chính là đứa nhỏ đáng yêu nhất trên đời này .

Từ thị nhìn nữ nhi đã lâu chưa gặp, trong lòng rất kiêu ngạo, đại nữ nhi này từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, nhưng lại cực kì thông minh, được bà chăm sóc như châu như bảo, mọi người đều nói chỉ là đứa con gái sao phải phí tâm như vậy, gả ra ngoài chính là người nhà người ta, nhưng bà không tin, vẫn bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cũng may bà không nhìn sai, nay mọi người đều nói Hoàng Hậu hiền lành rộng lượng, là Hoàng Hậu tốt khó có được, đương nhiên nếu như... Có thể sinh hoàng tử thì càng hoàn mĩ vô khuyết hơn.

Nghĩ lúc mình chuẩn bị tiến cung, lão tổ tông nhị phòng cùng tam phòng nhờ nàng mang không ít đồ cho Hoàng Hậu liền không nhịn được đắc ý, trước đây đều coi thường đại phòng bọn họ xuống dốc, nhân đinh thưa thớt, bây giờ thì sao? Tần gia bọn họ có thể hãnh diện như vậy không phải là bởi vì có nữ nhi này sao?

Chuyện tốt cứ nối đuôi nhau đến, đầu tiên là nữ nhi làm Hoàng Hậu, bây giờ bà lại có thêm con trai, tuy nói thứ tử kia cũng dưỡng dưới danh nghĩa của bà nhưng sao có thể sánh bằng con trai do mình dứt ruột sinh ra?

Đương nhiên, gần đây chuyện gần đây Trân phi được ân sủng quá nhiều cũng là vấn đề, nhưng Từ thị cũng xem như biết rõ Hoàng Đế, đó là một người có tình có nghĩa, cũng không phải như người khác nói là kẻ lãnh khốc vô tình, chỉ cần Hoàng Hậu không phạm sai lầm, dù Trân phi sinh hoàng trưởng tử thì thế nào, trăm năm sau, nhi tử nàng ta còn phải gọi hoàng hậu một tiếng mẫu hậu.

Hoàng Hậu nhìn thấy Từ thị ôm đứa nhỏ tiến vào, lại như là không nhìn thấy, sai cung nữ đỡ Từ thị vào chỗ ngồi, lại để cho người dâng trà lên.

Từ thị thấy cung nhân bận rộn tới lui, hành lễ xong ngồi xuống cũng không có sốt ruột nói chuyện, nhưng trên mặt cực hồng hào, nét mặt toả sáng.

Chờ tất cả cung nhân lui ra, Từ thị liền vội vàng đứng lên, "Nương nương, người nhìn đứa bé này xem, có phải rất đáng yêu hay không."

Hoàng Hậu nhìn thoáng qua, mặt vuông, mũi to, mày rậm, đều là diện mạo Tần gia bọn họ, liếc mắt nhìn liền cảm thấy rất thân thiết, nhìn đứa nhỏ không ngừng bĩu môi chọc người thương mến, Hoàng Hậu càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu cầm bánh gạo nếp phòng ăn đưa đến muốn đi vào, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Từ thị khóc, còn mang theo vài phần tức giận, nói, "Nương nương, người muốn lấy mạng của ta sao?"

Cung nữ đứng ở bên ngoài không dám động, nghĩ một hồi vẫn quyết định không vào.

Không biết Hoàng Hậu lại nói gì nữa mà tiếng Từ thị khóc càng lớn hơn, nói, "Lúc trước ta mời Thục Đức phu nhân đến dạy ngươi, không phải để ngươi dùng để đối phó mẫu thân, ngươi xem ngươi vừa nói cái gì? Muốn ta giao đệ đệ của ngươi cho lão bất tử kia? Lúc trước khi Long Phượng thai của bà ta chết, bà ta vẫn luôn cho là lão gia nhà chúng ta giở thủ đoạn, căm thù đến tận xương tủy, ngươi lại bảo ta ném đệ đệ của ngươi vào hố lửa sao?"

Trong phòng, sắc mặt Hoàng Hậu u ám, Từ thị đối diện đã khóc như ruột gan đứt từng khúc, ôm chặt nhi tử nói, "Không được, ta tuyệt không đồng ý, đây là sinh mạng của ta, ngươi không biết ta vất vả thế nào mới sinh được hắn, bởi vì tuổi tác lớn, thiếu chút nữa rong huyết, nếu không phải cha ngươi thỉnh được đại phu y thuật cao minh, không biết giờ ta còn có thể đứng ở đây hay không."

"Nương, Đại Kỳ lấy hiếu trị quốc, tổ mẫu lẻ loi một người quả thật đáng thương, người nếu không để đệ đệ qua đó, sớm muộn gì có một ngày người khác sẽ nói Tần gia chúng ta khắc bạc, khi đó ta làm sao có thể đứng vững ở hậu cung? Nương, người có nghĩ tới tình cảnh của ta không?" Hoàng Hậu không động, từng câu từng từ lại là phát ra từ phế phủ.

Chỉ là lời nữ nhi nói nghe vào trong lỗ tai Từ thị giống như cắt tim, "Chẳng lẽ vì mặt mũi ngươi sẵn lòng hy sinh đệ đệ ruột thịt của mình, ta van cầu ngươi, chỉ lần này, ngươi đừng bắt ta giao đệ đệ của ngươi cho lão bất tử kia "

Hoàng Hậu trong nháy mắt mờ mịt xót xa, nhìn mẫu thân khổ sở như vậy, nghĩ thật sự cần phải như vậy sao? Kỳ thật chỉ cần nàng giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì liền có thể lấp liếm qua chuyện, chẳng lẽ Tề chiêu nghi dám đến tìm nàng đối chất?

Chỉ là nghĩ tới biểu tình Hoàng Đế càng thêm băng lãnh không kiên nhẫn, nàng lại khôi phục trấn định ngày xưa, làm một hiền hậu vô tiền khoáng hậu, danh truyền thiên cổ là mục tiêu của nàng, nàng không thể nửa đường buông tha, máu lạnh vô tình nói, "Nương, đệ đệ chắc chắn phải đưa đi."

Cung nữ đứng ở bên ngoài nửa canh giờ, chờ Từ thị ánh mắt sưng đỏ lảo đảo rời đi, mới dám đi vào, vừa đi vào liền nhìn thấy Hoàng Hậu lấy tay áo rộng lớn chắn mặt, trên bàn trước mặt Hoàng Hậu đầy nước mắt.

***

Qua vài ngày, Tề chiêu nghi tới tìm Thiên Tịch Dao, nói Từ thị khóc đưa con trai đến chỗ lão gia gia, lão gia gia rất vui vẻ nhận nuôi, còn nói nhất định sẽ nuôi dưỡng thật tốt, khiến Từ thị thiếu chút nữa ngất đi, sau đó lại bồi thêm một câu, "Đúng là tự ôm đá đập vào chân mình mà, Hoàng Hậu nương nương miệng đầy nữ đức, nữ giới, rốt cuộc cũng làm cho nàng ta được nữ đức một hồi."

Thiên Tịch Dao nghe nhịn không được cười, cảm thấy tâm địa của mình thật xấu, lúc này lại cảm thấy cực kì thống khoái, nàng nghĩ tới Hoàng Hậu từng muốn đưa con đến chỗ Thái Hậu, sâu sắc cảm thấy Hoàng hậu đang bị quả báo.

Hai người xem như đã kết thù, kỳ thật từ lúc Thiên Tịch Dao sinh hoàng trưởng tử, nàng đã lờ mờ cảm nhận được mình uy hiếp Hoàng Hậu, nếu là trước đây Thiên Tịch Dao còn có thể nghĩ, có nên đẩy Hoàng Đế ra ngoài, cân bằng hậu cung, cho Hoàng Hậu chút mặt mũi hay không, nhưng từ lần trước sau khi Hoàng Đế thiếu chút nữa sủng hạnh Thục phi, nàng liền cảm thấy... , nhi tử mình sẽ dưỡng, nam nhân cũng phải trông chừng cho tốt, ai cũng không cho nhúng chàm.

Tiễn Tề chiêu nghi về, Thiên Tịch Dao liền bắt đầu cân nhắc nên coi chừng người đàn ông này như thế nào.

Nói tới cũng là hổ thẹn, trước đây nàng vẫn luôn bị động hưởng thụ sủng ái của Hoàng Đế, đến nay còn chưa hề chủ động làm cái gì, lúc trước vì muốn cùng Hoàng Đế Nam tuần còn làm một đôi tất, nhưng là cũng không nhiều lắm, sau nàng lại mang thai, lại sinh con, liên tục bị xoay vòng, sau lại là giảm béo, cho nên căn bản không có cơ hội lấy lòng Hoàng Đế.

Cũng may bây giờ còn không muộn, lúc này biết được tầm quan trọng của Hoàng Đế, so với đã mất đi mới biết được vẫn tốt hơn nhiểu không phải sao?

Thiên Tịch Dao nghĩ nghĩ, mình cùng Hoàng Đế gặp mặt không đến nửa ngày liền lăn ra giường, không khỏi không đủ lãng mạn, cũng khuyết thiếu trình tự yêu đương, bây giờ ắt hẳn nên bắt đầu từ viết thư tình, nàng muốn từng chút từng chút đem quá trình yêu đương theo chuẩn hiện đại đều trải qua một lần cùng Hoàng Đế.

Nhưng khi mở ra giấy suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được từ ngữ tuyệt mỹ, trong đầu nàng mực nước hữu hạn, đương nhiên không có khả năng như Lí Thanh Chiếu, nhíu mày liền xuất ra được thơ phú lưu danh hậu thế.

Lý Thanh Chiếu: nữ tác gia nổi tiếng thời Tống, được đánh giá là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.

Nhưng mà đầu óc Thiên Tịch Dao luân chuyển rất nhanh, mục đích của thư tình không phải vì khoe khoang tài hoa của mình, đương nhiên nàng khẳng định Hoàng Đế biết mình có bao nhiêu cân lượng, cho nên cũng không cần phồng má giả làm người mập, ( ý là giả dạng mình tài hoa ) viết thơ hoa lệ, mục đích thư tình chính là biểu đạt tình ý tha thiết chân thành của mình, điểm ấy đủ được rồi không phải sao? Câu nệ hình thức làm gì?

Vừa nghĩ như thế, Thiên Tịch Dao đã hạ bút thao thao bất tuyệt .

Lúc Hoàng Đế hạ triều liền nhận được một phong thư hồng nhạt, bên trong phong thư còn có một đóa cúc dại.

Hoàng Đế nhìn Vạn Phúc, hỏi, "Là Hương Nhi bên cạnh Trân phi nương nương đưa đến?"

Vạn Phúc gật đầu, kỳ thật hắn rất tò mò, muốn biết bên trong đến cùng viết cái gì... , có lời gì không thể đợi tối về nói, nhất định phải viết thư! Trong hồ lô Trân phi nương nương này rốt cuộc bán thuốc gì a?

Hoàng Đế đặt đóa cúc dại màu vàng qua một bên, mở thư ra, mặt trên vẽ hình trái tim, còn bị mũi tên bắn xuyên qua ... , thoạt nhìn có vẻ hơi tàn bạo.

Bệ Hạ thân ái

Lần đầu tiên nhìn thấy Bệ Hạ trong Ngự Hoa viên, khi đó ta còn chưa nghĩ tới sẽ được Bệ Hạ sủng ái, chỉ cảm thấy vì sao Bệ Hạ có thể anh tuấn loá mắt đến vậy, là nam tử anh tuấn nhất ta từng gặp...

Hoàng Đế nhìn đến đoạn này không tự chủ có chút tim đập rộn lên, ngẩng đầu nhìn Vạn Phúc, thấy hắn rướn cổ liếc xem, nhất thời Hoàng Đế liền lạnh mặt nói, "Lui ra."

Vạn Phúc uất ức lui xuống, trong phòng chỉ còn một mình Hoàng Đế.

Hoàng Đế lại lấy thư ra, vừa đọc vừa lộ ra các loại biểu cảm, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, nhìn đến hàng cuối cùng, Bệ Hạ ta thực thích chàng, băng tuyết trên mặt tan rã, lộ ra tươi cười như nắng xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: