Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Hạ Chấn nhìn Chu Mai Nương tiều tụy, tựa hồ có chút không đành lòng, đành ngó qua chỗ khác, khàn giọng nói, "Ngươi cho rằng chỉ cần một mình ngươi có thể giải quyết tất cả?"

Chu Mai Nương chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, run run thân mình, hỏi, "Cậu... cậu đây là ý gì? Chẳng lẽ một mình cháu chịu tội còn chưa đủ?"

Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn, sắc mặt xanh đen đi vào, hắn lạnh mặt nói, "Hạ gia, dựa theo phân phó của ngài, đã tập trung hết phụ nữ và trẻ em trên đảo vào một chỗ, có điều..."

Hạ Chấn vừa quay đầu lại, cau mày hỏi, "Cái gì?"

Nam tử kia cúi đầu, dáng vẻáy náy , "Đã là quá chậm, thuỷ quân Đề đốc Lôi Trường Thanh mang đến 120 chiếc thuyền, mười vạn thuỷ binh đã vây quanh Long Hưng không một khe hở."

Thân mình Hạ Chấn run run, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối đen, một hồi lâu mới đứng vững được, hắn phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, trước giờ chưa từng chật vật như vậy, cho dù là có lần thuyền đi lạc vào bến tàu Tinh La quốc, binh sĩ cầm dao kề cổ hắn cũng không có loại cảm giác tuyệt vọng này.

Ngoài cửa sổ gió biển vù vù thổi, thổi lòng người lạnh lẽo.

Hạ Chấn nói với nam tử kia, "Ngươi đi ra ngoài trước."

Nam tử kia rất cung kính với Hạ Chấn, cúi đầu lĩnh mệnh mà đi, nhưng trong lòng hận chết Chu Mai Nương , Hạ gia mất bao nhiêu tâm tư kinh doanh Long Hưng đảo, để quan phủ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, ngầm giúp Tín Dương hầu bao nhiêu sự tình?

Mắt thấy Tín Dương hầu bấy lâu thật mặc kệ , tưởng rằng sự đã thành, kết quả chỉ chớp mắt Tín Dương hầu bị người giết không nói, mọi người đều nói đây là Hạ gia bọn họ làm !

Quả thực buồn cười, lúc trước khi Tín Dương hầu đến nhậm chức Chiết Mân tổng đốc, Hạ gia đã nói qua, Tín Dương hầu tuy có chút tiểu tâm tư, nhưng vẫn có thể xem là một quan chịu vì dân chúng làm việc, ngược lại có thể từ chỗ hắn ta tìm một đường ra cho Long Hưng đảo, vì vậy, mấy năm nay mất bao nhiêu tâm tư? Có mấy lần Hạ gia vì âm thầm giúp Tín Dương hầu làm việc, thiếu chút nữa mất cả mạng, liều mạng như vậy chính là cho rằng có thể thuyết phục Tín Dương hầu tấu xin Hoàng Đế, giải trừ lệnh cấm biển, để cho những người bởi vì luật pháp cấm biển mà xa xứ có thể trở lại cố thổ mà thôi, kết quả chỉ chớp mắt kế hoạch cứ như vậy trở thành bọt nước.

Tín Dương hầu chết, tóc Hạ gia sắp bạc mấy phần, hắn nói trước đây chính hắn mang theo huynh đệ trên biển đầu cơ trục lợi buôn bán hàng lậu, mỗi ngày đánh nhau sống chết, dù bọn họ cũng là dạng liều mạng, cùng lắm thì đổi chỗ ở, nhưng là bây giờ trên đảo Long Hưng chỉ riêng dân chúng bình thường đã lên đến hơn ngàn, biết làm sao cho phải? Nhỡ đâu Hoàng Đế hạ chỉ tiêu diệt toàn bộ thì biết ứng phó kiểu gì?

Ai ngờ tại thời khắc mấu chốt, Chu Mai Nương thế nhưng vì cứu cha mẹ mình, bắt quý nhân bên cạnh Hoàng Đế đến đây.

Lúc đó hắn nghe xong, thiếu chút nữa ngất đi, đáng thương nhất không phải hắn, mà là dân chúng vô tội trên đảo, là những huynh đệ cho rằng tuy rằng phạm luật cấm biển, nhưng còn có thể sống qua ngày.

Nam tử tâm sự nặng nề đi ra ngoài.

Trong phòng Chu Mai Nương nghe lời của nam tử giống như là mất hồn, suy sụp ngồi xổm tại dưới đất, Hạ Chấn mắt lạnh nhìn nàng... , trong ánh mắt không hề có tình thân, vài giây sau, Chu Mai Nương bụm mặt giốn như đứa trẻ khóc òa lên, "Cậu, ta thật sự chỉ là muốn ép bọn họ thả cha mẹ ra mà thôi, vì sao lại trở thành như vậy?"

Hạ Chấn từ trong tay áo lấy một lọ dược để dưới đất, đối với Chu Mai Nương nói, "Mai Nương, chuyện ngươi làm, chính mình gánh vác đi." Hạ Chấn bi ai nghĩ, Hoàng Đế không phải hôn quân, vi hành còn mang theo người bên gối, như thế chính là coi trọng đến dường nào? Chỉ có thể trách nàng quá mức ngu xuẩn tham lam, vì tư dục bản thân, bồi thượng bằng sinh mạng cả đảo.

***

Thiên Tịch Dao cùng Tiểu Du nói chuyện phiếm, thuận miệng liền hỏi Tiểu Du tới đảo như thế nào, Tiểu Du đơn thuần, chỉ cảm thấy phu nhân trước mắt rất tốt, liền không nghi ngờ trả lời , nhắc tới chuyện thương tâm của mình cũng là nước mắt ròng ròng , nói, "Hồi nương sinh ta liền chết, ta cùng ca ca là được bà nuôi lớn, phụ thân là ngư dân rất giỏi, ngày tuy rằng khốn khó , nhưng là người một nhà ở với nhau đã khiến người ta hâm mộ rồi. Phu nhân không biết, trong thôn chúng ta có mấy nhà đều vì không sống nổi, đem nữ nhi bán đi, phụ thân ta thà rằng chính mình chịu nhiều khổ hơn nữa cũng không chịu bán ta, trong lòng ta rất vui vẻ... , nhưng là sau này có một lần thời tiết không tốt, trời mưa suốt một tháng, đừng nói là bắt cá , căn bản là không có cách nào rời bến, sai dịch lại thu thuế cá, cha ta thật sự là không có tiền nộp, những sai dịch kia liền nói muốn bắt phụ thân ta đi."

Tiểu Du nói tới chỗ này hốc mắt ửng đỏ, cúi đầu khịt khịt mũi nói, "Bà nội tuổi lớn, mắt không còn nhìn rõ, ca ca cũng chỉ lớn hơn ta một tuổi, nếu phụ thân bị bắt đi , chúng ta sẽ chết đói."

Thiên Tịch Dao nghe bất giác dừng động tác ăn quả táo, Hương nhi hiển nhiên cũng là nghe đến nhập thần, mang theo đồng tình nhìn Tiểu Du.

Tiểu Du phát ra tiếng khổ sở ngẹn ngào, "Ta liền... tự bán mình đi, bán đến trên tay kẻ buôn người, hắn bảo làm thị nữ, chỉ được hai lượng bạc, nếu bán đến trong thanh lâu lại là mười lượng bạc, bọn chúng nói dáng dấp ta không tệ."

Thiên Tịch Dao sắp nghe không nổi nữa, lại vẫn là cố nén hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sau này ta liền đem bạc cho trong nhà, đi thanh lâu." Bả vai Tiểu Du run run lên , hiển nhiên chuyện trong quá khứ bây giờ nhớ lại cũng rất thống khổ.

Trước đây Thiên Tịch Dao còn cảm thấy ngày tháng trong cung áp lực mà tịch mịch, kết quả gặp được Tiểu Du mới phát hiện, cái gì mới gọi là sống không nổi nữa? So sánh với những người này, khoảng thời gian trước khi được sủng ái tuy rằng bị thái giám ức hiếp, nhưng là tốt xấu có cơm ăn, có y phục mặc, thật sự là quá hạnh phúc.

"Ta cho rằng đời này cứ như vậy xong , sau này lúc ta chuẩn bị tiếp khách , cha ta đến tìm ta ." Tiểu nữ hài mở to hai mắt, nước mắt vô thanh vô tức chảy ra, thoạt nhìn đáng thương, "Cha ta liều chết đem ta từ thanh lâu cứu ra, một đường lôi kéo ta chạy, những người đó lại đuổi theo không ngừng, sau chạy tới bờ biển, cha ta nói, khuê nữ, là cha vô dụng, không thể để cho ngươi sống được ngày lành, chúng ta kiếp sau lại làm phụ nữ ( phụ thân nữ nhi ấy nha ), cha nhất định phải làm cho ngươi được ăn no mặc ấm."

Hương Nhi nước mắt tùm lum , dùng sức lôi tấm khăn.

Thiên Tịch Dao nhớ tới phụ thân Thiên Thu Bạch cũng từng đợt chua xót.

"Cứ tưởng rằng cứ thế mà chết , ai biết ông trời vẫn cho một đường sống, ta cùng phụ thân ngất đi trong biển , chờ lúc tỉnh lại mới phát hiện được người Hạ gia cứu , sau này chúng ta liền ở lại Long Hưng đảo." Chờ Tiểu Du nói xong, Thiên Tịch Dao không biết vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy chuyện xưa này tuy rằng thương cảm, nhưng là nghe vài phần quen tai.

Hương nhi cũng phản ứng lại, nàng nhảy dựng lên nói, "Phu nhân, thân thế Tiểu Du sao lại giống Thẩm tiểu Bắc kia thế, Tiểu Du cô nương, cha ngươi chắc không phải tên là Thẩm tam chứ?" Thẩm Tiểu Bắc chính là đứa nhỏ Thiên Tịch Dao mua cá ngày đó.

Thiên Tịch Dao vừa nghe, cũng nhớ lại, nghe được Hương nhi nói như vậy liền quay đầu đi xem Tiểu Du, nàng ấy nghe được tên Thẩm Tiểu Bắc cũng kích động, nói, "Phu nhân, Hương nhi tỷ tỷ, các người sao biết tên ca ca?"

Quả là thế giới nhỏ bé, Tiểu Du vừa biết Thiên Tịch Dao đã gặp qua ca ca nhà mình, vội vàng hỏi, " Ca ca ta cùng bà nội có khỏe không?" Nói xong liền lại nước mắt mông lung , vừa mới thu nước mắt lại trào ra, nói, "Ta cùng phụ thân ở Long Hưng đảo vẫn chưa liên lạc được với ca ca."

Thiên Tịch Dao nhớ tới tình huống của Thẩm Tiểu Bắc cũng thở dài một hơi, khi đó trước lúc rời đi Ngũ Tuyền có đưa đưa chút bạc, nhưng là nói chung một người già, một đứa nhỏ, có thể tốt đến đâu chứ?

Muốn triệt để giải quyết vấn đề, trước tiên vẫn phải là giải quyết vấn đề thuế cá , sau đó mới là để cho người nhà bọn họ đoàn tụ.

Tiểu Du thấy Thiên Tịch Dao dáng vẻ muốn nói lại thôi, bụm mặt ô ô khóc lên, nói, "Đều là ta hại ca ca cùng bà nội, phụ thân nếu không phải vì ta, sẽ không giống như bây giờ, có nhà không được về."

Hương nhi kỳ quái hỏi, "Chẳng qua chỉ là về nhà chào hỏi, khi chúng ta tới đảo thấy thuyền lui tới không ít, sao không trở về nhà được?"

Tiểu Du lắc đầu, nói, "Phu nhân, Hương nhi tỷ tỷ, các người có chỗ không biết, chỉ cần vào Long Hưng đảo này chúng ta liền bị quan binh xem như hải tặc , trở về chính là tử tội,đâu còn dám trở về liên lụy thân nhân? Huống chi, nhà ta không nộp đủ thuế cá, trở về chính là nộp mạng."

Thiên Tịch Dao sâu sắc cảm thấy, cấm biển cùng thuế cá, thật sự là hại dân chúng nơi đây đủ thảm, không biết Hoàng Đế tính toán gì. Nghĩ tới Hoàng Đế, Thiên Tịch Dao tự nhiên liền nghĩ đến thân phận chính mình bây giờ, bất quá là một con tin, tự thân còn khó bảo toàn , còn muốn làm cứu tinh cái gì?

Vài người trò chuyện trong chốc lát, Tiểu Du rất thân cận Thiên Tịch Dao, tựa hồ biết nàng cứu ca ca, chỉ hận không thể dính ở trên người nàng, đem tất cả những gì mình biết nói hết.

"Tuy rằng phụ thân ta không cho nói, nhưng là ta biết... , trên đảo thuyền buồm lớn có 30 chiếc, thường xuyên còn có thể nhìn đến người Tinh La quốc màu da đen, ánh mắt rất sắc, còn có người Nhật gần như là cạo trọc đầu, ngẫu nhiên còn có người tròng mắt xanh tóc đỏ, nhưng ta không thích nhất người Nhật Bản, trước đây thời điểm đại nhân Tín Dương Hầu chưa tới, thường xuyên cướp bóc chính là bọn họ."

Thiên Tịch Dao nghe lời của Tiểu Du thì thấy Long Hưng đảo này tính chất giống con đường tơ lụa ( ý là thông thương buôn bán ), Nhật Bản thì không cần nói, Tinh La quốc có thể là Ấn Độ, Malaysia các loại, về phần tròng mắt xanh dự tính chính là người Bắc Âu.

Nàng càng nghe càng thấy đầu lĩnh hải tặc Hạ Chấn không đơn giản, hiển nhiên là người vô cùng có ánh mắt, có trí óc, Long Hưng đảo này nghe nói là mấy năm gần đây mới tạo dựng lên, cùng Tín Dương hầu đạt thành giao kèo chung nào đó, hình như là hàng năm giao không ít bạc, cho nên quan phủ chưa có động tới nơi này.

Long Hưng đảo tương đương với một bến tàu lớn ở hiện đại, thuyền đến nơi này bổ sung nước ngọt cùng thức ăn , còn có nghỉ ngơi chỉnh đốn lực lượng, chỉ cần trả ít tiền thì tốt rồi, sau đó còn có thể ở trong này mua được tơ lụa, lá trà, đồ sứ Đại Kỳ, chỉ cần sau đan tử ( từ này ta cũng không hiểu, có 1 bộ truyện ta xem, giống như là kiểm duyệt ), qua vài ngày liền sẽ từ nội địa vận chuyển lại đây, bọn họ có thể dùng tê giác, hương liệu để đổi, quả thực chính là cảng quốc tế hiện đại, trách không được ngày hôm qua nhìn đến phòng ở đảo nhỏ đều là xa hoa như vậy.

Nhận định của Thiên Tịch Dao về Hạ Chấn từ thủ lĩnh hải tặc tầm thường thành một thủ lĩnh hải tặc có kiến thức.

Tiểu Du roàng rất sùng bái Hạ Chấn , nói thuyền của Long Hưng đảo liền tự nhiên nói tới hộ gia đình nơi này, nói, "Phàm là người không sống nổi ở bờ biển được nữa đều sẽ đến Long Hưng đảo, có đôi khi một ngày sẽ có một tốp cùng gia nhập, phần lớn đều là bởi vì giao không đủ ngư thuế, cũng có muốn trợ cấp trong nhà vụng trộm làm hàng lậu trên biển kết quả bị bắt được , tóm lại đại đa số đều là người không chỗ nào có thể đi chạy nạn, Hạ gia tâm từ bi , cho chúng ta chỗ ở, an bài việc làm, so ở đất liền tốt hơn gấp trăm lần."

Hương nhi nhịn không được hỏi, "Khả bên ngoài đều nói các ngươi là hải tặc, thường xuyên giết người cùng cướp bóc..."

Hương nhi còn chưa dứt lời liền bị Tiểu Du cắt đứt, Tiểu Du có vẻ thực kích động, hai nắm tay siết chặt, hai mắt tuôn lệ, nói, "Đó đều là người khác vu hãm Hạ gia chúng ta, Hạ gia cho tới bây giờ không làm chuyện giết người, chúng ta đều là nghiêm chỉnh mua bán, mỗi ngày dựa vào quản lý con thuyền, dỡ hàng cho người ta kiếm cái ăn , huống chi còn có mua bán có thể làm đâu, sao còn muốn đi cướp đoạt?"

Nếu là trước đây Thiên Tịch Dao khẳng định cũng không tin , cảm thấy TIểu Du nói dối, nhưng là từ lúc đến Long Hưng đảo này, nhìn ngó trước sau, liền cảm thấy này nàng nói là sự thật, bởi vì nàng ( TTD ) vừa mới liếc mắt nhìn liền cảm giác được bến tàu nơi này đặc biệt lớn, đại dương cũng đủ sâu, thủy cảng kiên cố, có năng lực cũng có điều kiện làm chỗ nghỉ chân cho thuyền buôn, đảo dù nhỏ không tính lớn, nhưng là cung ứng nước ngọt, thực vật, tiến hành giao dịch lại là dư sức.

Cuối cùng Thiên Tịch Dao kết luận, Hạ Chấn này, quả thực làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nếu như là phóng tới hiện đại, phỏng chừng chính là Bill Gates thứ hai, ánh mắt nhìn xa trông rộng, loại này quyết sách năng lực, càng trọng yếu hơn loại này thương xót đại chúng lòng dạ, căn bản chính là không người theo kịp .

Hương nhi nhíu mày, nói, "Sinh ý trên biển vốn là bị cấm , làm sao có thể được cho là mua bán đứng đắn đâu?" Hương nhi nói đến chuyện cấm biển.

Thẩm Tiểu Du nghe liền cúi đầu, nói, "Tỷ tỷ nói là, nhưng là ta không rõ vì cái gì muốn cấm biển, chúng ta một không ăn trộm, hai không cướp đoạt, chỉ là cầm đồ đạc của mình đi đổi đồ của bọn họ, giống như là trao đổi hàng hóa Nam Bắc, đơn giản vậy thôi mà."

Chờ Thẩm Tiểu Du đi, Hương nhi hiển nhiên cũng là bị nàng thuyết phục , lôi kéo Thiên Tịch Dao hỏi, "Phu nhân, ngươi nói vì cái gì cấm biển a? Kia Tiểu Du muội muội nói như vậy, ta cũng thật cảm thấy kỳ quái , đây không phải là sự tình rất tốt sao?"

"Nhìn ngươi kìa, bất quá nói vài câu liền mua được ngươi, đừng quên , chúng ta nhưng là bị cháu gái vị Hạ Chấn này bắt đến đây ." Thiên Tịch Dao bất đắc dĩ nói.

Hương nhi nghe nhắc tới Chu Mai Nương liền tức cành hông, tức giận nói, "Ta liền không rõ , Hạ gia làm người xem như quang minh chính đại, tại sao có thể có cháu gái như vậy? Quả thực chính là lý giải không được."

Hạ Chấn từ trong nhà đi ra, vừa tới cửa đã thấy có người chờ, thấy hắn đi ra, nói, "Hạ gia, chúng ta làm thế nào? Có hay không muốn các huynh đệ cầm vũ khí, liều mạng với bọn hắn!"

"Liều mạng? Tìm chết sao?" Hạ Chấn nhìn xa xa Bích Thủy nhộn nhạo đại dương, trong lòng suy nghĩ, đây chính là thủy sư triều đình, bởi vì luật cấm biển mà quy mô không lớn bằng trước đây, nhưng là danh xưng do Kỳ Minh Đế phong vang danh bốn bể không phải là nói suông mà thôi.

Vị quý nhân này, thật đúng là nhân vật khó lường, xuất hiện vào thời điểm này, có thể thấy suy nghĩ của Hoàng đế, nếu không phải chân tâm coi trọng người kia , chỉ sợ vì bận tâm thanh danh của nàng, nên mới không nói rõ ra?

"Hạ gia, chúng ta cũng có hỏa thương, còn có mấy ổ đại pháo mà." Vương Biển không cam lòng nói.

Hạ Chấn cười, đó là cười khổ, nói, "Ngươi chẳng lẽ không biết, lúc này đây trên biển ngạo trừ thủy sư, còn mang theo pháo đài doanh ư?"

Vương Biển hoảng sợ, "Hạ gia nói thật?" Nghe nói tầm bắn hỏa pháo của pháo đài doanh rất xa, hỏa lực cũng thực uy mãnh, đủ để một tiểu đảo nổ thành tro tàn.

"Ta cũng hi vọng không phải thật." Hạ Chấn nhìn kiến trúc trên đảo, dân trạch, cửa hàng, còn có kia bến tàu, đều là trước kia hắn ở trên bản vẽ từng chút một vẽ ra, sau đó dốc hết gia sản tạo ra, hiện tại sắp bị hủy .

Này có lẽ chính là mệnh đi?

Hạ Chấn hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm quyết định, nói, "A Biển, ngươi bây giờ nghe cho rõ." Hạ Chấn đột nhiên lạnh giọng, biểu tình nghiêm túc, khí thế kia lập tức liền khiến Vương Biển chấn động, hắn vội vàng đứng thẳng người, lại nghe Hạ Chấn tiếp tục nói, "Ngươi đem hai rương hoàng kim trong khố phòng kia chở đi, ta cũng ẩn dấu một ít gia sản trên đảo, ngươi đều rõ chỗ ... , đây không phải là đưa cho ngươi, ngươi phân phát cho các huynh đệ, còn có nhóm phụ nữ và trẻ em, ngươi mau dẫn bọn họ trốn đi."

"Hạ gia, ngươi đây là ý gì?"

"Còn không hiểu sao? Chúng ta xong rồi." Hạ Chấn bi ai nói.

"Hạ gia, ta không tin, ta đi theo ngươi tung hoành trên biển đã mười mấy năm, cho dù là tại Tinh La quốc bị kẻ khác kề dao lên cổ cũng không thấy ngươi chớp mắt, sao bây giờ đã vội đầu hàng?" Vương Biển nhịn không được muốn khóc.

"Lúc này đây không phải là hải tặc tiểu quốc Nhật Bản, mà là thủy sư Đại Kỳ, căn bản là không có phần thắng." Hạ Chấn nói, quay đầu về Vương Biển, "A Biển, nếu như có thể, kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ tốt!" Hạ Chấn vỗ vỗ bả vai Vương Biển, bước nhanh mà đi.

Vương Biển đứng tại chỗ, như một đứa nhỏ mất đi song thân, lớn tiếng khóc ồ lên.

Thiên Tịch Dao luôn cảm thấy đảo phát sinh biến hóa kỳ quái, còn có người hốt hoảng la lớn, các loại tâm tình bất an sôi trào lòng người.

Đã có chuyện?

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thẩm Tiểu Du xuất hiện trong tầm mắt Thiên Tịch Dao, phía sau nàng là một nam nhân dáng người cao ngất, dưới ánh mặt trời, mày kiếm mắt sáng, bén nhọn mũi ưng, khí thế bất phàm.

Tiểu Du co quắp trong chốc lát, rất nhanh khôi phục trấn định, nói, "Phu nhân, Hạ gia chúng ta muốn gặp người."

Thiên Tịch Dao trừ bỏ Hoàng Đế, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có khí chất hồn nhiên thiên thành đến như vậy.

Hương nhi giúp Thiên Tịch Dao đeo lên mũ sa, lại phủ thêm cho nàng áo choàng Trúc Diệp Thanh nạm tơ vàng phi phượng văn Đại Mao, thế này mới ra cửa.

Mặc dù là buổi chiều, nhưng là bên ngoài gió biển rất lớn.

Hạ Chấn hiển nhiên thực thủ lễ, vẫn cùng Thiên Tịch Dao duy trì một khoảng cách, nhưng là vừa vặn có thể nghe được tiếng nói của đối phương.

Thiên Tịch Dao đi theo Hạ Chấn lĩnh đến một chỗ trên sườn núi, triền núi này vừa vặn có thể nhìn đến toàn cảnh đảo nhỏ, phía đông là đại bến tàu, phía Tây là tiểu bến tàu đang xây, còn có cửa hàng trung gian, bên trái là tòa nhà, mỗi một cái đều có vẻ ngay ngắn chỉnh tề, cất chứa nhiều tâm tư.

Nhưng là bây giờ đảo nhỏ không còn sự bình tĩnh như trước, tràn đầy ý tứ sợ hãi, người người đều cõng hành lý, mang theo tâm tình lo lắng, hướng tới bến tàu mà đi, nơi bến tàu đang đậu mấy chiếc thuyền lớn, bận rộn sắp hành lý lên.

Thiên Tịch Dao có chút mơ hồ, lại nhìn phương xa, thoáng sững người, cờ Cửu Long đại biểu cho đế vương Đại Kỳ tại trên cột cờ tung bay, hiện rõ thế trận thuyền vây quanh đảo nhỏ hình thành một vòng vây.

Đây là Hoàng Đế tới?

Động tĩnh lớn như vậy?

Đang tại lúc Thiên Tịch Dao suy nghĩ tung bay, Hạ Chấn vẫn đứng tại bên cạnh nàng bỗng nhiên quỳ xuống.

"Phu nhân, ta biết người thân phận bất đồng tầm thường." Hạ Chấn hiển nhiên không có thói quen quỳ lạy, mới bắt đầu còn quay hạ eo, nhưng rất nhanh hắn liền cúi đầu.

Thiên Tịch Dao nhìn Hạ Chấn, bỗng nhiên không biết nói gì.

Hạ Chấn nói tiếp, "Phu nhân, chuyện lần này là cháu gái ta sai lầm, ta đã trị tội nàng, nàng cùng Trịnh tam, còn có những người thấy qua phu nhân đều đã bị giam tại Tây đại sảnh, ta đã cho người canh gác , về phần sau này đều nghe phu nhân ."

Thiên Tịch Dao trong lòng chấn động, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Chấn, thân phận của nàng không thể bại lộ, một khi người khác biết nàng là phi tử Hoàng Đế... , nàng làm sao còn có thể trở lại hậu cung? Hạ Chấn lại là lập tức giải quyết tất cả băn khoăn của nàng.

"Cũng bao gồm Lam tiên sinh?"

Ánh mắt Hạ Chấn không một chớp động nói, "Tự nhiên là... , về phần Tiểu Du cùng Vân di, hai người kia tuy có chút thô bỉ, nhưng là kính xin phu nhân thu tại bên người, Vân di biết chút công phu, Tiểu Du cũng là cô nương tốt thông minh."

Hạ Chấn hiển nhiên đã đem tất cả suy tính cẩn thận.

Thiên Tịch Dao lại không thoải mái như tưởng tượng của hắn, ngược lại mang theo nghi vấn hỏi, "Yêu cầu của ngươi?" Thiên Tịch Dao không tin sẽ có bánh rớt từ trên trời xuống, Hạ Chấn cùng nàng chỉ là lần đầu tiên gặp nhau, nếu không có mục đích, sao hắn sẽ vì nàng suy tính chu đáo đến vậy?

Hạ Chấn cắn chặt răng, "Phu nhân, ta chỉ hi vọng phu nhân có thể khuyên vị kia... , lưu đường sống cho người trên đảo, bọn họ đều là dân chúng đáng thương, cũng không phải là hải tặc, chỉ là kẻ cùng đường ."

Thiên Tịch Dao nhìn Hạ Chấn, lần đầu tiên có loại rung động không nói được, loại rung động này vượt qua nhận thức của nàng, nếu như người trước mắt không phải quá vô tư vô lợi, đó chính là quá giả dối .

"Chính là điều này?"

Hạ Chấn tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Thiên Tịch Dao, thản nhiên cười, "Cái này còn không đủ sao? Nơi này là 2000 mạng người đang sống sờ sờ."

Gió biển hô hô thổi, Thiên Tịch Dao nhìn Hạ Chấn, chỉ cảm thấy tâm tình nặng nề.

Thời điểm Đặng Khải Toàn tìm được Thiên Tịch Dao, nàng đang đứng trên sườn núi ngắm phong cảnh, y khuyết tung bay, tóc dài như mực, như là muốn phi thăng mà đi, hắn trố mắt nhìn hồi lâu, thẳng đến một bên người hầu chọc cánh tay hắn, nhắc nhở hắn thời gian không đủ , hắn mới từ trong mộng tỉnh lại, tiến lên hành lễ. ( heocon0808: ta rất rất rất rất ghét Đặng Khải Toàn, vì cái tên não phẳng lại tự cho mình thông mình này mà về sau chị Dao suốt mất mạng, tiếp đó là phải chịu khổ hơn 3 năm )

"Phu nhân."

Lúc này Thiên Tịch Dao đang đắm chìm trong lời vừa rồi của Hạ Chấn, nàng trước đây vẫn cho là chính mình chỉ là nữ nhân hậu cung, đại sự trong triều, cái gì hồng thủy, hạn lạo đều không quan trọng, trừ phi dân chúng tạo phản giết đến hậu cung, còn lại đều cùng nàng không có quan hệ gì, nhưng là lúc này đây vi hành lại khiến nàng có cảm xúc khác.

Nguyên lai nàng cũng có thể nắm giữ số mạng của những người này, loại quyền lợi này cũng không để cho nàng cảm thấy kích động, ngược lại là có loại gánh nặng nặng nề, sợ mình làm không tốt, làm ra quyết định sai lầm, thương tổn người khác.

Hoàng Đế có phải hay không cũng như vậy? Nhìn cao cao tại thượng, kỳ thật trên vai gánh nặng lại không phải kẻ thường có thể hiểu.

Đặng Khải Toàn cầm một bộ quần áo thị vệ cho Thiên Tịch Dao đổi, sau ngồi thuyền nhỏ mà đi.

Lúc Thiên Tịch Dao gặp lại Hoàng Đế, hắn đang ngồi tại trên ghế uống trà, mặc trường bào minh hoàng sắc Cửu Long, trên đầu Cửu Long trân châu quan cầm xuống dưới, lộ ra ghim viên tấn, mặt trên cắm một cây ngọc trâm, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn lãng thâm thúy vẫn bình tĩnh thong dong, giống như lúc thường nhàn nhã uống trà.

Vạn Phúc lôi kéo Hương nhi đi ra ngoài, yên tĩnh đóng cửa lại, hắn nghĩ, Bệ Hạ khẳng định có rất nhiều lời muốn cùng Trân tần nương nương nói.

Thiên Tịch Dao đột nhiên có chút cảm thấy không được tự nhiên, giờ khắc này, cái gì Hạ Chấn, cái gì Chu Mai Nương đều để qua sau đầu, lòng của nàng hiện tại chỉ có một ý niệm, Hoàng Đế đến cùng không có buông bỏ nàng.

Đây không phải thuyết minh hắn thật sự rất thích nàng?

Vạn Phúc nếu biết được Thiên Tịch Dao không xác định được tâm ý của Hoàng đế, ắt hẳn muốn hộc máu đi, cái này nếu không phải là thích, vậy thế nào mới được gọi là thích? Nhiều ngày nay Bệ Hạ vất vả bận rộn như vậy, hắn đều nhìn ở trong mắt.

Đương nhiên lúc này Thiên Tịch Dao tự nhiên không biết. Nàng ngây ngẩn đứng tại chỗ, bình thường hồn nhiên cười nói đều không biết đi nơi nào, kỳ thật nàng cảm thấy đặc biệt áy náy, điều động thủy sư thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng là Hoàng Đế đều đã làm , hơn nữa cũng không có gì do dự, từ lúc nàng bị bắt đi, cho tới hôm nay trở về kỳ thật ngắn ngủi bảy ngày, tốc độ điều động thần tốc như vậy ... , nàng không biết nên như thế nào biểu đạt tình cảm chính mình sắp tràn ra tới.

Một hồi lâu, Thiên Tịch Dao mới đem thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói, "Bệ Hạ, ta đã trở về."

Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn Thiên Tịch Dao, thời điểm mặt mũi quen thuộc kia đập vào mắt, không biết vì cái gì, bỗng nhiên liền cảm thấy hốc mắt có chút ướt át.

Sự tình hung hiểm như vậy, lại như là vừa mới đi một chuyến ngự hoa viên trở về, nhẹ nhàng nói một câu, ta đã trở về, nhưng so bất kỳ một câu êm tai tình thoại nào còn muốn lay động lòng người hơn.

"Lại đây." Hoàng Đế hướng Thiên Tịch Dao vẫy vẫy tay.

Thiên Tịch Dao vừa đến gần liền bị Hoàng Đế kéo tay, hung hăng ôm vào trong ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: