chap 1 :đã xuyên qua rồi? (1)
Diệp Tương Tư từ từ mở mắt ra, cô ngủ bao lâu rồi, cầm điện thoại lên xem, đã 10 giờ, còn hai tiếng nữa, phải viết thêm mười nghìn từ nếu không tháng này sẽ không có tiền chuyên cần.
Sớm biết vậy, ban ngày cô đã không ra ngoài dạo chơi, ăn đồ nướng. Lần này thì tốt rồi, ăn đến đau bụng phải uống thuốc ngủ trưa một giấc làm chậm trễ việc gõ chữ.
Cảm giác giấc ngủ này dài như một thế kỉ, cô còn mơ một giấc mơ rất kì lạ. Trong mơ cô thấy một côgái mặc một bộ đồ cổ trang màu đỏ, khắp người đầy máu me, còn lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu trắng đứng trước mặt, trong tay người đàn ông đó là một thanh kiếm đang chảy máu..
Diệp Tương Tư không khỏi run lên một cái, mặc dù chỉ là một giấc mơ thế nhưng không biết tại sao Diệp Tương Tư lại cảm giác giấc mơ này rất thật, giống như đã từng.. xảy ra như thế.
Trong mơ cô gái áo đỏ và người đàn ông áo trắng dường như rất đau khổ. Giấc mơ này, không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy, chỉ là mỗi lần mơ nội dung lại khác nhau, nhưng trong mơ đều là cùng mộtngười.
cô gái áo đỏ và người đàn ông áo trắng trong mơ rốt cuộc là ai?
Mặc dù là mơ, nhưng lại khiến Diệp Tương Tư suy nghĩ rất lâu. Trước đây cô từng đọc qua một quyển sách, nếu như một người có giấc mơ tương tự kéo dài, thì giấc mơ này đang báo hiệu cho người mơ một thông tin quan trọng nào đó. Giấc mơ của cô tuy là cùng một người nhưng hoàn cảnh lại khác nhau.
"Đào Tử, cậu còn nhớ giấc mơ mà lần trước mình nói với cậu không?" Đào Tử là bạn đồng nghiệp của Diệp Tương Tư, hai người bọn họ cùng nhau ký hợp đồng viết truyện trên mạng.
"Nhớ chứ, đúng lúc có thể lấy làm tư liệu để sáng tác." Tuy rằng Đào Tử và Diệp Tương Tư đều là nhà văn viết truyện trên mạng nhưng thể loại Đào Tử viết chính là đam mỹ.
"Nhưng mà, hôm nay mình lại mơ thấy, vẫn là cô gái mặc áo đỏ và người đàn ông mặc áo trắng, chỉ là lần này là người nam giết người nữ.." Diệp Tương Tư nói nhỏ lại, cô cảm thấy rất kì lạ, nếu như cô đem những giấc mơ này nối lại với nhau thì có thể viết được một bộ tiểu thuyết.
"Tương Tư, mình có biết một bán tiên nhi xem bói rất chuẩn, để hôm nào sẽ giới thiệu cho cậu." Đào Tử nói.
"Nhưng mà cậu không cảm thấy rất kì lạ sao.." Tương Tư còn chưa nói xong thì đã bị Đào Tử cắt ngang.
"Trời ơi, có cái gì kì lạ đâu, mình thấy là do cậu viết quá nhiều tiểu thuyết đấy, nói không chừng đây là Chu Công tặng cho cậu để đỡ phải động não!" Đào Tử nói.
"Cũng có thể.." Có lẽ là do cô nghĩ nhiều quá rồi.
"đã viết xong số lượng từ của tháng này chưa?" Đào Tử hỏi.
"Còn thiếu mười nghìn chữ nữa."
"Vậy cậu còn không mau viết đi, nếu không thì sẽ không có chuyên cần đấy." nói xong, Đào Tử cúp điện thoại.
Diệp Tương Tư mở máy tính ra, nhìn thời gian một chút, hai tiếng mà viết xong mười nghìn chữ là không thể nào được. Đột nhiên trên màn ảnh máy tính hiện ra một khung chat, trên đó hiện ra mộtdòng nhắn: Tương Tư đại đại, tại sao "Khuynh Thành Vương Phi" chưa có chương mới?
Khuynh Thành Vương Phi?
Diệp Tương Tư sững sờ, cái gì mà khuynh thành vương phi, từ lúc nào mà cô viết cuốn tiểu thuyết như vậy? Từ khi ký hợp đồng viết truyện trên mạng tới nay, Diệp Tương Tư viết xong ba quyển sách, xuất bản một quyển, đạt được như vậy cô đã rất mừng rồi. cô là người chỉ tốt nghiệp đại học phổ thông, tìm được việc làm đều không hợp ý, cứ kiên trì sở thích của mình là viết tiểu thuyết.
Mỗi tháng dựa vào tiền chuyên cần để sống, may mà trước khi ba mẹ đi có để lại nhà cho cô, nếu khôngdựa vào toàn bộ điểm chuyên cần của cô ở phòng trọ Bắc Kinh cũng không đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro