Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Nàng là đặc biệt

- Tiểu thư ... tiểu thư!! Người tỉnh lại, tỉnh lại a!!! - Nhu nhi lay lay Thiên Mỹ bất tỉnh trên giường

- Ưm ... gì vậy??? - Thiên Mỹ mở miệng, tay vươn về phía Nhu nhi.

- Tiểu thư, người tỉnh rồi! - Nhu nhi vui mừng ôm nàng

- Phong ca ca đi rồi sao? - Thiên Mỹ chớp chớp mắt.

- Dạ. Lúc đó Nhu nhi đang hái thảo dược cho người. Vết thương có lẽ người đó đã băng cho người rồi.

- Ân. Ta thấy đói, Nhu nhi - Nàng đưa tay nắm lấy tay Nhu nhi, bộ dạng làm nũng

- Vâng, tiểu thư, Nhu nhi ra lấy đồ ăn cho người - Nhu nhi bước ra ngoài

Thiên Mỹ gục đầu vào đầu gối, rúc vào góc giường. Khó khăn lắm, nàng mới có thể kết giao với người ngoài. Nhớ lại kiếp trước, nàng có một tỷ một ca. Bây giờ coi Nhu nhi là tỷ. Nàng muốn coi Hàn Bảo Phong là ca nàng. Hay là ... hắn biết nàng là phế vật Âu Dương Thiên Mỹ phải không? Ai ... cũng muốn rời xa nàng, ghét bỏ nàng.

Nàng không khóc, nàng không bao giờ khóc, khi từ bụng Bạch Tuyết Sương đi ra, nàng không khóc. Lần đầu bị đánh đập là lúc 3 tuổi, nàng khóc lóc thảm thiết. Nhưng cái hình phạt dần tăng nặng, nàng kiên cường hơ , thề rằng không bao giờ khóc nữ . Nàng khóc trong kiếp này, không có lần thứ hai.

***************************

Canh 2 hôm đó.

Thiên Mỹ nằm trên tràng kỷ, nghe tiếng lá cây xào xạc trong đêm, trăng soi rọi khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của nàng. Tất thảy đều hoàn mỹ, chỉ riêng một bên má bông băng che lại.

Cảm nhận được một hơi thở nóng ấm phả vào mặt, tay Thiên Mỹ khẽ giơ lên trước mặt. Tay nàng cư nhiên đụng vào một cái mặt người, tiếp tục sờ loạn từng chỗ. Môi hồng nhẹ cười khanh khách.

Hắn cuối cùng cũng ko chịu nổi việc nàng cấu véo trên khuôn mặt hắn như vậy, cầm chặt hai bàn tay mềm như bông của nàng, nghiến răng nghiến lợi phun ra 1 chữ :

- Đủ !

Hàn Bảo Phong hắn cư nhiên là người có ơn tất báo, có thù tất trả, tối nay là đến để trả ơn cứu mạng của nàng.

Thiên Mỹ vẫn nằm dài trên tràng kỷ. Bị hai tay hắn nắm lại, không ngừng nghĩ, tay người này sao lạnh như băng vậy???

- Phong ca ca?? - Nàng khẽ cười, nói.

- Ân

- Sao huynh lại rời đi, như vậy sẽ vết thương sẽ bị nứt ra đó! - Nàng bật dậy, tay lần lấy tay hắn, cầm lấy.

- Ta có việc. Chứ ngươi nghĩ ta đi làm gì?

Ánh mắt Thiên Mỹ trầm xuống, thỏ thẻ:

- Muội nghĩ ... huynh như những người khác, đều xa lánh muội ...

- .... - Hắn im lặng. Không ngờ Thiên Mỹ này luôn mang tâm tư như vậy, luôn bị xa lánh, xua đuổi

- Vậy huynh quên thứ gì sao?

- Không

- Vậy sao huynh tới?

Hắn thở dài, nữ oa nhi này thật nói nhiều, ai nói phế vật Âu Dương Thiên Mỹ là trầm cảm chứ?

- Ta tới trả ơn cứu mạng cho ngươi.

- Vậy sao? - Thiên Mỹ cười khanh khách, tiếng cười thực trong sáng. - Vậy huynh muốn trả gì cho muội?

- .... Làm biến mất vết thương trên mặt ngươi? - hắn chạm vào vết thương của nàng, nhíu mày nói.

- Cảm ơn huynh!!! - Thiên Mỹ tiếp tục cười

Hàn Bảo Phong bỏ từng chỗ băng của nàng ra, bôi thuốc trên tay.

- Phong ca ca, huynh có thể đến đây mỗi ngày tới khi muộn khỏi không? - Thiên Mỹ khua tay cầm lấy ống áo hắn, vẻ mặt buồn bã.

- ... - Hắn im lặng. Nếu có người phát hiện hắn thường tới đây, có lẽ không chỉ mang lại phiền phức cho hắn mà còn có thể mang nàng làm vật để trao đổi.

- Huynh không thể sao?

- Có thể.

Hắn bây giờ mới tỉnh lại, sao lại nói có thể chứ??

- Hay quá!!! Thiên Mỹ rất thích được lên cao!!! Hôm nào khỏi huynh cho muội lên cao nhé!!! -- Thiên Mỹ nắm tay hắn, cười xinh đẹp.

- Ân.

Hắn như trước vẫn lạnh lùng như vậy, trong tâm hắn, nàng là 1 người đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro