Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ta là xuyên qua

  Mí mắt nặng trĩu, bên tai Thiên Mỹ vang vảng tiếng khóc cùng tiếng nỉ non của Nhu nhi, nàng thực sự không thể mở mắt nổi.

  Âu Dương Thiên Mỹ -  cái tên theo nàng suốt hai mươi mốt năm trời. Nàng nhớ lại khi ở kiếp trước, nàng là học sinh cấp ba, ưu tú và suất xắc. Chỉ số IQ tới gần 200 nhưng khuôn mặt bình thường, cơ thể bình thường, cuộc sống bình thường, đều bình ổn cả.

  Đùng 1 cái, nàng chết do tai nạn giao thông, nàng như thế bình thường làm lão thiên gia bất bình hay sao? Sao không thể cho nàng yên ổn chết đi như những người khác, sao lại cho nàng đầu thai mà còn nhớ như in những chuyện kiếp trước. Trời bất bình với nàng, nàng vốn hoạt bát năng động, tại sao giờ lại trầm cảm như vậy. Lão thiên gia muốn nàng có cuộc sống đầy sóng gió, mẫu thân mất khi nàng vừa ra đời, nàng bị mù, không có nội lực , không học được võ, bị người khi dễ, bị người đời chà đạp và sỉ nhục. Thứ duy nhất trời cho nàng là khuôn mặt này cùng Nhu nhi.

 Thôi thì, trước mắt cầu Nại Hà đây rồi, chỉ một chút nữa, nàng sẽ được giải phóng khởi chỗ này, nàng sẽ được tự do.

 - Tiểu thư ... tiểu thư ... xin hãy quay lại với Nhu nhi!! Nhu nhi không thể sống thiếu người!!! 

 Phía sau Thiên Mỹ, Nhu nhi bộ mặt giàn giụa nước mắt, Nhu nhi là người còn sống, cư nhiên không thể lên cầu Nại Hà. Nàng để ngoài tai tất cả, tiếp tục đi.  Xin lỗi Nhu nhi, là ta có tội với ngươi, có kiếp sau, chỉ mong được làm bạn với ngươi một lần nữa. Thiên Mỹ rảo bước, mũi cay cay, nước mắt tràn mi.

- Tiểu Mỹ. Nàng đứng lại!

Bước chân nàng chậm lại rồi dừng hẳn. Thiên Mỹ quay người lại. Là một nam nhân? Khuôn mặt của hắn hoàn toàn bị bóng tối bao phủ. Có vẻ còn trẻ, sao lại gọi nàng thân mật như vậy? Nàng không quen hắn. Nhưng giọng nói trầm ấm này, thật quen thuộc. Chân nàng không nghe lời nàng nữa, tự chủ đi tới vòng tay sẵn dang rộng của nam nhân kia. Cái ôm này rất ấm áp, thân thuộc. Nhưng hắn là ai? Quen nàng ư? Nàng không hiểu ...

......

-A!!! - nàng hét lên, ngã xuống đất, có cái gì đó ngáng chân nàng.

Nhu nhi trong phòng đang ngủ liền bật dậy, chạy ra.

- Tiểu thư, người sao vậy -  Nhu nhi tới đỡ nàng dậy.

- Nhu nhi, có mùi máu! -  Nàng khịt khịt mũi

Nhu nhi nghe vậy, liền nhìn xung quanh, trợn mắt

- Tiểu ... tiểu thư!!! Có người chết -  Nhu nhi mặt trắng bệch, ôm nàng lùi lại

- Ra xem còn hơi thở không. Nếu còn thì cứu.

- Tiểu thư ....! Ta ....

- Được rồi, để ta -  Nàng thở dài, mần mò lên mũi của người kia.

Còn thở !!!

- Tiểu thư ... ! Đó có phải ....

- Còn sống, ngươi cùng ta nâng vào.

- Dạ !  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro