Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81 - 85

  Chương 81  

  Quân Tà Diễm trực tiếp ôm lấy Hàn Vũ từ sân thi đấu bay lên trên khán đài.

Hai người bay múa trên không trung, mọi người dưới đất đều lóe cả mắt.

Mọi người tại hiện trường đều nhìn về phía hai người bay múa kia, vô cùng thán phục.

Nam tử kia sao lại anh tuấn như thế, khiến các nam nhân dưới khán đài cũng thèm nhỏ dãi.

Vạt áo theo gió phất phới, Hàn Vũ ôm cổ của hắn, tựa vào trong ngực hắn.

Đợi hai người rơi xuống khán đài, tiếng vỗ tay phía dưới nổi lên bốn phía.

"Hàn cô nương, vẫn tốt chứ."

"Hàn cô nương thật là Nữ Trung Hào Kiệt."

"Không hổ là người của Hàn gia."

Hàn tướng quân đi đến bên người Hàn Vũ, nhìn tay của Quân Tà Diễm không đàng hoàng, còn để ngang hông của Hàn Vũ.

"Khụ. . . Khụ khụ" Hàn tướng quân khụ khụ hai tiếng, nhìn Quân Tà Diễm không có động tĩnh. Không tự giác khụ khụ...hai người.

"Phụ thân, người chỗ nào không thoải mái?"

Hàn Vũ rốt cuộc cũng chú ý tới Hàn tướng quân, đi lên phía trước. Tay Quân Tà Diễm cũng theo đó buông ra .

"Vũ nhi, con khổ cực rồi. Cuộc so tài lần này, con có công thật lớn, chờ sau khi kết thúc cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền, phụ thân cho con cử hành hôn sự, cái đó. . ."

Hàn tướng quân chuẩn bị giới thiệu một nam nhân mà hắn nhìn trúng cho Hàn Vũ, tuy nhiên ý tưởng này bị Quân Tà Diễm cắt đứt.

"Nhạc phụ, chờ sau khi kết thúc cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền, con sẽ tới cửa cầu hôn."

"Ai là nhạc phụ của ngươi? Tiểu tử ngươi từ đâu đến, trước mặt mọi người, liền hủy danh tiếng ái nữ ta, hừ. . ."

Thật không biết vì sao Hàn tướng quân lại tức giận, vì Hàn Vũ giấu chuyện của hắn, hay là vì Quân Tà Diễm hôn Hàn Vũ trước mặt mọi người.

"Phụ thân, có chuyện gì, chờ kết thúc hãy nói, nơi này nói chuyện không tiện"

Hàn Vũ ở giữa giải hòa, không thể để cho hai người kia đối địch nhau.

Bọn họ đối địch nhau, người bị khổ là Hàn Vũ.

"Trải qua thỏa thuận giữa Tứ Quốc, năm nay cuộc tỷ thí cuối cùng, mỗi nước phái ra ba người tiến vào Huyễn Lâm, lấy huyết mễ sâu trong Huyễn Lâm"

Khi người phụ trách nói ra nội dung cuộc tỷ thí cuối cùng, người bình tĩnh nhất Hàn Vũ rốt cuộc cũng muốn nổi nóng.

Nàng ở Tà Cung bị thương, gần nửa tháng đều là ăn cháo được chế biến từ huyễn mễ, bây giờ cuộc tỷ thí cuối cùng là đi vào sâu trong Huyễn Lâm trộm huyết mễ.

"Cuộc tỷ thí cuối cùng năm nay rất nguy hiểm, nghe nói sâu trong Huyễn Lâm tồn tại nhiều loại thú nguy hiểm."

"Đúng vậy, không biết là người nào lại trồng huyết mễ ở chỗ sâu như vậy. Người đó có bản lĩnh như thế nào?"

"Bắc Tuyết Quốc, Bắc quốc chủ với hai người thuộc hạ của hắn, Tây Phong quốc, Trần tướng quân với hai người thuộc hạ của hắn, Nam Dương quốc, Nam Quốc chủ với hai người thủ hạ của hắn "

"Phụ thân, Nam Quốc chủ không phải đã tỷ thí rồi sao? Thế nào hắn còn có thể tham gia?" Hàn Vũ cảm thấy tò mò hỏi Hàn tướng quân.

"Bởi vì chiến quyền lần trước hắn đoạt huy chương, cho nên, hắn có quyền lợi này."

"Xem ra trong chiến quyền quốc gia đoạt huy chương, phúc lợi nhiều hơn. Vậy Bắc quốc thì sao? Hắn vì sao có thể tham gia lần nữa?"

"Cuộc thi đấu trước, hắn không có tham gia, hắn cho Thất nương tham gia. Bắc quốc chủ chỉ là thay thế trận đấu mà thôi."

Xem ra, cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền này còn rất nhiều sơ hở.

"Đông Lâm quốc, Hàn Vũ, Hàn Thạc và Quân Tà Diễm."

Bởi vì Hàn Vũ ra sân tỷ thí là do Nam Dương Huyễn lựa chọn, cho nên lần này nàng có thể tham gia.

"Quân Tà Diễm? Đây là người nào? Tại sao không có nghe qua? Chỉ là nghe quen tai?"

"Đúng vậy, rất quen tai, không nghĩ ra, ở nơi nào nghe qua rồi, người họ Quân không nhiều lắm, làm sao lại nghĩ không ra"

"Quân Tà Diễm. . . Quân Tà Diễm. . . Tà? Aaa, ta nhớ ra rồi, là Cung Chủ Tà Cung."

"Cái gì? Làm sao có thể? Tà Cung và triều đình không đội trời chung, làm sao giúp triều đình tranh đoạt chiến quyền đây?

Khi Lạc đại nhân nghe được tên tuổi của Quân Tà Diễm thì hình như hắn thấy được tương lai của hắn sẽ ra sao, những ngày an nhàn tốt đẹp sắp chấm dứt rồi.

Bắt đầu từ khi nào tên tặc tử Quân Tà Diễm kia với người của triều đình liên quan, lại còn quan hệ với người Hàn gia, trọn đời Lạc đại nhân dồn hết sức lực tranh đấu với Hàn gia. Nhưng, vạn lần không ngờ, tên tặc tử kia lại cấu kết với Hàn gia, điều này hắn phải làm như thế nào đây. Phải nhanh tìm Lạc thục phi, suy nghĩ kế sách đối phó với tiểu tử Quân Tà Diễm kia.

"Ngạch? Phụ thân, cuộc tỷ thí lần này có con? Có thật không? Con không phải nghe lầm chứ?"

Hàn Thạc hưng phấn, rốt cuộc hắn cũng có ngày thể hiện tài năng khi vào trận.

"Vốn là Cung Vĩ, nhưng Cung Vĩ phụ trách trật tự trường thi, ta liền thỉnh cầu Hoàng thượng đổi cho con..., lần này con phải thể hiện cho tốt, không thể làm mất mặc Hàn gia."

"Ngài yên tâm đi phụ thân, con theo tỷ tỷ và tỷ. . . Ặc, với Diễm đại ca nhất định sẽ không thua, lần này chiến quyền ngoài Đông Lâm quốc thì không ai giành được."

"Ha ha ha, được, các ngươi chuẩn bị"

Hàn tướng quân nói xong chuẩn bị rời đi, lại bị Hàn Vũ ngăn lại.

"Phụ thân, đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao Diễm được tham gia?"

Chẳng lẽ Hoàng thượng biết chàng trở lại nơi này sao? Chẳng lẽ hắn xác định được chàng sẽ đáp ứng tham gia sao?

"Đây là vừa mới quyết định, vốn là Hoàng thượng tham gia, chẳng biết tại sao, ở thời điểm trọng tài tuyên bố người tham gia tỷ thí, Hoàng thượng thay đổi chủ ý, ta cũng không biết vì sao, chuyện này hay là chờ tỷ thí kết thúc hãy nói, cuộc tỷ thí cuối cùng nhất định phải thắng, năm nay chiến quyền, Đông Lâm quốc nhất định phải có."

"Dạ, phụ thân, ngài để lại một trăm hai mươi cái tâm, chờ tin tức tốt."

Bởi vì trận tỷ thí này mọi người không cách nào quan sát, các khán giả lục tục bắt đầu rời đi, phần lớn còn lại thì đến bên ngoài Huyễn Lâm chờ các thí sinh của các quốc gia đến.

Huyễn Lâm là nơi không phải muốn vào là vào, nghĩ ra là ra.

Không biết mười hai người tham gia này, có thể bình yên vô sự trở ra hay không?

Trong mười hai người này, đều là người nổi bật của các quốc gia, nếu ở Huyễn Lâm này không may xảy ra chuyện gì, hậu quả không thể lường trước được.

Coi như tìm được huyết mễ, có bản lĩnh mang huyết mễ ra khỏi chỗ này hay không là một vấn đề, người trồng huyết mễ, nhất định không phải dạng người bình thường, có thể ở nơi sâu trong Huyễn Lâm lui tới, rốt cuộc chỉ số võ công của người kia đã đến trình độ nào?

Không biết trong mười hai người này ai có thể địch qua được người đó. Bọn họ có thể hợp lực cướp đoạt huyết mễ hay không?

Không biết thực hư, khiến tất cả mọi người cùng mong đợi.

"Diễm, nếu như chàng không muốn tham gia có thể rút lui, ta không muốn chàng làm chuyện mình không muốn làm."

"Tỷ phu, huynh không phải muốn tham gia sao? Đây chính là cơ hội tốt, lần này huynh phải thể hiện tốt, nói không chừng cha ta vui mừng đồng ý hôn sự của các người, nếu không, huynh muốn lấy tỷ tỷ của ta không có dễ dàng như vậy, huống chi huynh chính là Giáo chủ tà giáo, huynh cũng biết tà giáo và triều đình mâu thuẫn như thế nào, không vì triều đình làm chút chuyện, coi như phụ thân ta đồng ý hôn sự của các người, Hoàng thượng cũng không đồng ý, thật không biết làm sao Hoàng thượng để cho huynh tham gia. . ."

Hàn Thạc không biết quá nhiều chuyện, thời điểm hiện tại cũng không phải nói những chuyện này, hắn muốn chuẩn bị cẩn thận, nhất định phải đoạt được huyết mễ trở về.

"Hai người đi Đông Phượng lâu ăn một chút gì, ta đi lấy huyết mễ mang ra"

Quân Tà Diễm dùng mật ngữ nói với Hàn Vũ, Hàn Vũ gật đầu một cái.

Hàn Thạc ở đằng kia hưng phấn, sao lại chịu đi ăn.

"Tỷ tỷ, tỷ đi một mình đi, ta muốn trở về chuẩn bị thật tốt." Nói xong liền rời khỏi.

"Đợi chút, đệ đệ, không cần, ngươi đi theo ta...ta đi Đông Phượng lâu mua chút điểm tâm mang theo, mang mấy hũ nước nữa, sau đó mua cá lớn một chút, mua mấy con gà, ngươi có uống rượu không? Có thể mang theo mấy hũ rượu, ta suy nghĩ còn phải mang cái gì. . ."

"Tỷ tỷ? tỷ không phải là mới vừa rồi bị thương ở đầu chứ? Huyễn Lâm là nơi vô cùng nguy hiểm, người muốn làm cái gì?"

"Nghe ta không sai, đi một lát, chúng ta đi mua đồ. . ."

Hàn Vũ kéo mạnh đệ đệ của mình rời khỏi trường thi. 

  Chương 82  

  Hai người tới Đông Phượng lâu, Hàn Vũ gặp phải người mà nàng không muốn gặp nhất - Bắc Trấn Thiên.

"Hàn Vũ, thương thế của ngươi khá hơn chút nào chưa?"

Bắc Trấn Thiên còn đang tự trách vì mình đả thương Hàn Vũ, nếu như làm lại lần nữa, Bắc Trấn Thiên vẫn sẽ không chút do dự đã thương Hàn Vũ, hắn muốn thắng cuộc tỷ thí kia, đáng tiếc, hắn đã thua. Hắn thân là vua của một nước, sao lại có thể mềm yếu giống đàn bà được, sau khi chiếm được, hắn sẽ càng quan tâm và yêu mến, như vậy cũng đã là ân điển rồi.

"Không nhọc lòng Bắc quốc chủ lo lắng, tục ngữ nói không sai, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương, Bắc quốc chủ nên quan tâm Thất nương và Tây quốc chủ đang ở nơi nào thì tốt hơn"

Hàn Vũ và Hàn Thạc chuẩn bị ngồi xuống, nhưng Bắc Trấn Thiên làm như không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hàn Vũ, rất tự giác ngồi xuống bên cạnh Hàn Vũ.

"Mặc kệ Thất nương và Tây quốc chủ đi đâu, Thất nương cũng sẽ trở lại, ta cần gì phải lo lắng, ngược lại Hàn Vũ ngươi...ngươi nên chú ý, nói không chừng ngày nào đó sáng sớm tỉnh lại, ngươi đang ở Bắc Tuyết quốc, ha ha ha"

"Thạc nhi, chúng ta đi, cũng không biết Đông Phượng lâu dọn vệ sinh như thế nào, một con ruồi lớn như vậy ở nơi này bay vù vù, cũng không có ai xử lý, ảnh hưởng người đến ăn, đi, chúng ta đi Vô Tình các."

Tiếng cười của Bắc Trấn Thiên dừng lại ở một câu con ruồi kia. . .

Hai người đi tới Vô Tình Các, bên trong Vô Tình Các náo nhiệt vô cùng.

Phục vụ khách đều là những tiểu nha đầu buổi tối không cần làm việc.

Tiểu Nhã là người quản lý những nha đầu đó, điểm đặc biệt nhất của Vô Tình Các chính là tiểu nhị đều là các tiểu nha đầu phụ trách, đoán chừng phần lớn khách đến đây đều vì điểm này

Hàn Vũ đi vào Vô Tình Các nhìn thấy Tiểu Nhã đã thay đổi, vui vẻ hơn thì nàng rất vui mừng.

Lúc mang Tiểu Nhã đến Vô Tình Các tâm trạng cô ấy rất sa sút, Hàn Vũ thấy rất đau lòng.

Cho tới bây giờ, Hàn Vũ cũng không có đi điều tra chuyện của Tiểu Nhã, nàng từng hỏi Tiểu Nhã, trong nhà còn người nào không thì cô ấy đều im lặng không trả lời.

Nếu Tiểu Nhã không muốn nói, nàng cũng không ép buộc, mỗi người đều có bí mật của mình, nếu tiểu Nhã lựa chọn chôn giấu, vậy thì chỉ có thể để cô ấy chịu đựng!

Chỉ là, Hàn Vũ tin rằng cô ấy có thể vượt qua được, có thể bước ra từ bóng ma quá khứ.

"Tiểu Nhã, cầm bộ y phục cho ta đến phòng ta, y phục đơn giản lưu loát một chút"

"Vâng, Lạc tỷ tỷ"

"Tỷ, nàng ấy tại sao gọi tỷ là Lạc tỷ tỷ?"

"Hả?"

Hàn Vũ còn chưa phản ứng kịp, sau một lúc phục hồi tinh thần, mới nhớ tới, lúc đầu Tiểu Nhã hỏi tên nàng, Hàn Vũ để cho nàng ấy gọi mình là Lạc tỷ tỷ.

"Sao hỏi nhiều quá vậy, mau lên đi."

"Không hỏi thì không hỏi, làm gì dữ vậy, thật không biết Diễm đại ca yêu thích điểm gì ở tỷ . . ."

"Đệ nói cái gì?"

Hàn Vũ quay đầu lại, ánh mắt kia giống Quân Tà Diễm đến tám phần.

"Không có. . . Không có gì

Hai người tới gian phòng.

"Tỷ tỷ, thương thế của tỷ không sao chứ?"

Nhìn vết máu nơi bả vai của Hàn Vũ, thế nhưng nhìn nàng bây giờ thế nào cũng giống người bình thường, chẳng lẽ một chút cũng không đau sao?

"Không có việc gì, chỉ là trầy da, đệ đi chuẩn bị những thứ lúc nãy ta nói với đệ đi!"

"Đợi chút, tỷ tỷ, tỷ có thấy rằng tiểu Nhã nhìn rất quen hay không?"

Hàn Thạc lần đầu nhìn thấy Tiểu Nhã, cảm thấy nàng rất quen mặt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu, đã gặp hay chưa từng gặp, hay chỉ vì có hình dáng giống với người khác mà thôi, nhưng mà nàng giống ai mới được? Hàn Thạc nhất thời không thể nhớ ra được.

"Đệ đệ, sẽ không phải là đệ thường xuyên đến Vô Tình Các chứ? Sao lại quen thuộc với tiểu nha đầu ở nơi này như vậy?"

Hàn Vũ không thể tin, Hàn Thạc không giống người thường xuyên ra vào kỹ viện.

"Nói cái gì đó, đệ nào có, đệ chính là cảm thấy nàng ấy rất quen mặt, sao đệ lại tới Vô Tình Các. . ."

"Cái người này không phải đã đến rồi sao."

"Éc. . . Tới ban ngày không giống nhau, ban ngày Vô Tình Các không phải quán cơm sao?"

"Lạc tỷ tỷ, y phục ta đã mang đến, ngài xem có vừa người không."

Tiểu Nhã gõ cửa, ở ngoài cửa nói vào.

"Vào đi"

"Lạc tỷ tỷ, đây"

Từ lúc Tiểu Nhã bước vào đến bây giờ Hàn Thạc luôn nhìn chằm chằm Tiểu Nhã, thế nhưng Tiểu Nhã lại không chú ý đến ánh mắt mãnh liệt đó.

"Đệ đệ, đệ có thể đi ra ngoài"

Vốn tưởng rằng Hàn Thạc chỉ nói đùa, nhưng giờ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, chẳng lẽ hắn và Tiểu Nhã từng có quen biết sao?

"A, vậy đệ đi trước chuẩn bị những thứ tỷ dặn dò, nhưng mà tỷ tỷ, phòng bếp ở đâu? Đệ đi đâu, những thứ kia đầu bếp sẽ cho đệ sao?"

"Tiểu Nhã, ngươi đi cùng hắn, nói cho người phòng bếp, hắn muốn cái gì thì cho cái đó."

"Vâng, Lạc tỷ tỷ, công tử mời đi bên này."

Tiểu Nhã dẫn Hàn Thạc ra ngoài phòng.

Hàn thạc đang chuyên tâm xem xét gương mặt Tiểu Nhã

"Tiểu Nhã? Chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?"

Hàn Thạc tò mò hỏi.

"Không có"

Tiểu Nhã trả lời như không có chuyện gì xảy ra.

"Vậy ngươi có tỷ muội hoặc huynh đệ nào hay không?"

"Không có"

"Vậy. . ."

"Không có"

"Ta còn chưa hỏi mà"

Tiểu Nhã tăng nhanh bước chân đi ở phía trước.

Sau đó trên đường đi hai người vẫn luôn không mở miệng nói chuyện nữa.

Hàn Vũ thay xong quần áo đi ra khỏi bình phong liền thấy Diễm đang ngồi cạnh bàn nhàn nhã uống trà.

"Diễm, huyết mễ lấy được rồi hả ?"

Hàn Vũ rót cho mình một chén nước.

"Bắc Trấn Thiên nói gì với nàng hả?"

Hàn Vũ hỏi một đằng, Quân Tà Diễm trả lời một nẻo, điều hắn quan tâm là việc Bắc Trấn Thiên dám thương nhớ nương tử của hắn

"Hắn nói muốn dẫn ta đến Bắc Tuyết quốc"

Hàn Vũ thành thật trả lời, vẫn không quên quan sát nét mặt Quân Tà Diễm, có phải lúc Quân Tà Diễm ghen sẽ rất đáng yêu hay không"

"Cuồng vọng, tìm chết"

Rắc, cái ly trong tay Quân Tà Diễm nát bấy.

Tròng mắt Quân Tà Diễm phát ra sắc lạnh, thế nhưng Hàn Vũ cảm thấy như vậy rất đáng yêu.

Hắn đang ghen!

Hàn Vũ cầm tay Quân Tà Diễm, giúp hắn dọn dẹp mảnh vỡ trên tay, thật ra thì cũng không có mảnh vỡ để dọn dẹp, bởi vì cái chén kia đã thành bột vụn.

"Diễm, bây giờ chàng nghĩ đến cái gì?"

"Ta chỉ nghĩ đến nàng"

Đúng, lòng của hắn bình thản hai mươi năm, từ sau lần đầu tiên thấy Hàn Vũ lòng hắn không thể bình thản nữa.

Hắn chỉ nghĩ đến nàng, nàng cũng chỉ có thể thuộc về hắn.

"Hạnh phúc thật ra thì rất đơn giản, nhưng nếu trên đường hạnh phúc xuất hiện trở ngại thì làm sao đây?"

Hàn Vũ nghĩ rất nhiều, muốn hai người ở chung một chỗ không khó, nhưng sau khi ở chung một chỗ, nếu bị người mạnh mẽ hơn mình đến phá hoại thì phải làm sao?

Coi như bản thân hai người cường đại, nhưng còn những người bên cạnh, bọn họ có đủ thực lực để tự bảo vệ bản thân sao?

So với hạnh phúc của bản thân, Hàn Vũ quan tâm hạnh phúc của những người bên cạnh hơn.

"Giết"

Đơn giản một chữ, đã có thể chứng minh tất cả, nhưng mà Quân Tà Diễm không có khái niệm người thân.

"Người ở trong cung thì sao? Người của Hàn gia thì sao? Chúng ta giết người trở ngại chúng ta, những người khác đi đối phó với bọn họ thì làm thế nào? Khi đó, cuộc sống của chúng ta chỉ là trả thù lẫn nhau, điều ta muốn chính là giải quyết tất cả những thứ sẽ trở ngại hạnh phúc của chúng ta, ta muốn tất cả chúng ta đều hạnh phúc"

"Ta hiểu, lão bà, ta đều nghe lời nàng."

"Diễm"

Hàn Vũ tựa vào trong ngực Quân Tà Diễm, cảm thụ nhịp tim của hắn, trước giờ hắn đều không hoài nghi mình điều gì, dù có thể hắn sẽ bị mình lợi dụng, hắn đều chưa từng có một chút hoài nghi nào.

Loại tin tưởng này, khiến Hàn Vũ vô cùng cảm động.

Thì ra thời điểm trời cao đoạt đi một vài thứ của ngươi, sẽ trả lại ngươi một vài thứ khác.

"Diễm, nếu như chàng có quyền lực tối cao vẫn chỉ cần một mình ta chứ? "

"Ta nói rồi, ta chỉ cần nàng"

"Không hối hận?"

Hàn Vũ sợ! Đến lúc quyền lực chí cao đặt trước mặt của hắn, hắn vẫn sẽ không động lòng chứ, lúc đó không chỉ còn là một Đông Lâm quốc nhỏ bé nữa mà là cả Võ đại lục, nam nhân nào lại không ham muốn quyền lực.

Quân Tà Diễm nhìn ánh mắt mong đợi của Hàn Vũ, hắn không có trả lời, mà dùng hành động tỏ rõ tất cả.

Quân Tà Diễm đứng lên, tay ôm eo thon Hàn Vũ, hôn lên đôi môi dụ người của Hàn Vũ!

Này chính là câu trả lời của Quân Tà Diễm, như thế cũng đủ để đại biểu tất cả.

Ở trong lòng hắn, Hàn Vũ quan trọng hơn so với toàn bộ thiên hạ. 

  Chương 83  

  "Tỷ tỷ. . ." Hàn Thạc cửa cũng không gõ liền xông vào.

Hai người đang ngay ngất không phát hiện có người đến gần, xem ra, hai người hôn đến quên hết tất cả luôn rồi.

"Ặc, các người cứ tiếp tục. . ."

Hàn Thạc đi ra ngoài, rất tự giác đóng cửa lại.

"Quay lại, đệ chuẩn bị đồ xong chưa?"

Quân Tà Diễm buông Hàn Vũ ra, Hàn Vũ gọi Hàn Thạc trở lại.

Hàn Thạc đẩy cửa ra, nhìn hai người, bọn họ không chút thẹn thùng, ngược lại Hàn Thạc lại đỏ mặt.

"Đã chuẩn bị xong, chúng ta lúc nào thì lên đường? Nếu như bị nước khác vượt lên trước cũng không hay, lần này đệ đã đồng ý với phụ thân nhất định phải thắng!"

Hàn Thạc rất nóng nảy, người nước khác, đoán chừng hiện tại đã lên đường, bọn họ vẫn còn ở nơi này nói lời yêu thương, cũng không biết gấp gáp.

Quân Tà Diễm lấy huyết mễ ra đặt lên bàn.

Hàn Thạc tò mò nhìn đó là vật gì, tại sao lại màu đỏ, giống như gạo.

"Này, đây chính là huyết mễ sâu trong Huyễn Lâm?"

"Chính xác" Hàn Vũ nhìn nét mặt khôi hài của Hàn Thạc, ngày càng thích.

"Tỷ phu, làm sao huynh có?"

"Đệ chớ quên tỷ phu đệ là làm ăn cái gì, hắn là Giáo chủ Tà cung đó, một chút khả năng cũng không có, đoán chừng ngày mai Tà cung bị người ta chiếm rồi."

Bây giờ Hàn Thạc bắt đầu sùng bái Quân Tà Diễm rồi, thật là một người lợi hại.

"Tỷ phu, chúng ta còn đi Huyễn Lâm hay không?"

Thật ra thì Hàn Thạc rất thất vọng, thật vất vả mới được tham gia thi đấu, trớ trêu thay không còn cơ hội để thể hiện.

Lần tranh đoạt chiến quyền này thật là quá dễ dàng.

"Đi"

Trả lời đơn giản dứt khoát, Hàn Thạc cảm thấy khí khái hào sảng, hắn

lại học không được.

"Chúng ta đã có huyết mễ, tại sao còn đi đến nơi nguy hiểm đó? Tỷ tỷ vừa mới bị thương. . ."

"Tỷ không sao, Huyễn Lâm nhất định phải đi, không đi chẳng phải là cô phụ tâm ý người đề ra cuộc tỷ thí này sao."

Đừng tưởng rằng chỉ là đi lấy huyết mễ, nguyên do trong đó, Quân Tà Diễm và Hàn Vũ như thế nào lại không biết.

Bọn họ muốn là Thiên Lôi Thạch nằm sâu trong Huyễn Lâm. Thánh Giả, ai không nghĩ tới?

"Trong Huyễn Lâm, có Thiên Lôi Thạch, chỉ cần có được Thiên Lôi Thạch, là có thể tìm được hai nơi trong truyền thuyết vong tình lâm và chân trời góc biển, là nơi cất giấu bí mật để trở thành Thánh Giả"

Những thứ này đều do Quân Tà Diễm điều tra được. Trước kia có nghe sư phụ Tà Lão đầu nhắc qua.

"Vong tình lâm và chân trời góc biển? Nơi đó không phải mấy trăm năm trước, là nơi Thánh Giả duy nhất nghỉ ngơi sao?"

"Đệ biết cũng không ít, những thứ kia chỉ là truyền thuyết mà thôi, thật ra thì mấy trăm năm trước căn bản Thánh Giả đó không có chết."

"Tỷ tỷ, làm sao tỷ biết?"

Hàn Thạc không thể tin được, tỷ tỷ của hắn biết những chuyện này, những truyền thuyết kia chẳng lẽ chỉ là bịa đặt? Nếu như Thánh Giả đó không có chết, thì hiện tại ở đâu?

Chẳng lẽ ở vong tình lâm và chân trời góc biển?

"Ta đoán "

Thật Ra Hàn Vũ chỉ đoán, chỉ là nàng phỏng đoán có căn cứ .

"Éc. . . Tỷ tỷ, cái này không thể nói lung tung, tỷ biết vị Thánh Giả kia rất cường đại không? Chỉ một mình hắn cũng có thể thống nhất Võ Đại lục được, tỷ có biết, rốt cuộc hắn mạnh bao nhiêu, mấy trăm năm trước, sau khi ái thê hắn chết, liền không có tin tức của hắn."

"Thật dài dòng, mau dọn dẹp một chút, chúng ta đi Huyễn Lâm."

Ba người chuẩn bị rời phòng, lại bị tiểu Nhã ngăn cản ở cửa, xin phép nói Diễm Nương có chuyện tìm Hàn Vũ.

Khi tiểu Nhã và Quân Tà Diễm gặp mặt nhau, trong nháy mắt đó đôi mắt của hai người cùng lóe lên, dĩ nhiên Hàn Vũ không bỏ qua chi tiết đó, trong mắt của tiểu Nhã nóng bỏng.

Ánh mắt đó không phải cái loại ái mộ, mà là nhìn thấy người thân đã lâu không gặp.

Tiểu Nhã, ngươi rốt cuộc là ai. Hàn Vũ trong lòng sợ là đã sớm đoán được.

"Ngươi là ai? Tên gì?"

"Tiểu Nhã, ngươi là Quân Tà Diễm?"

"Đúng"

Đối thoại đơn giản, lại bao hàm quá nhiều tâm tình.

Hàn Vũ càng chắc chắn suy đoán của mình

"Aaa, tỷ tỷ, tỷ xem, đệ đã nói nhìn tiểu Nhã rất quen, nhìn nàng cùng tỷ phu rất giống, mặc dù nam nữ có sự khác biệt, nhưng thật rất giống."

"Giống cái gì mà giống, đi mau, không muốn tham gia thi đấu nữa hả?"

Trước khi đi, Hàn Vũ nói với tiểu Nhã : "Ở Vô Tình các cho thật tốt, chờ chúng ta trở lại, nếu có chuyện gì, thì cầm cái này đi tìm Tà Yêu."

Hàn Vũ đưa ngọc bội hình rồng của sư phụ cho nàng. Nếu bị phát hiện, như vậy tiểu Nhã nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.

" Tỷ tỷ, tỷ đã sớm biết?"

Tiểu Nhã không thể tin được, nàng cũng biết rồi.

"Ừm"

"Thật xin lỗi, ta không cố ý lừa cô . ."

"Ta hiểu, có chuyện gì, chờ chúng ta trở lại hẳng nói."

"Được"

Ba người Hàn Vũ đi tới Huyễn Lâm, dọc theo đường đi thấy mọi người im lặng chờ kết quả.

Người Trung Quốc, mặc kệ đến chỗ nào đều thích vây xem náo nhiệt, chỉ là, không biết trong đám người này có người Trung Quốc hay không?

Ba người Hàn Vũ không nhìn những người vây xem, đi thẳng vào trong Huyễn Lâm.

"Hàn cô nương cố gắng lên"

"Cố gắng lên, chúng tôi ủng hộ !"

Hàn Vũ vô cùng xấu hổ.

"Hàn công tử, bọc đồ lớn như vậy đựng cái gì?"

"Đoán chừng là trang bị bí mật gì đó, sâu trong Huyễn Lâm rất nguy hiểm."

Hàn Thạc rất xấu hổ, nếu như bị bọn họ biết bên trong bọc đồ là những thứ gì, đoán chừng bọn họ sẽ ngất đi.

"Ừ, đoán chừng, Giáo chủ tà giáo thật sẽ giúp Đông Lâm quốc thắng được lần tranh tài này sao?"

"Cái này. . . Không xác định chắc chắn, dù nói thế nào hắn cũng là người của Đông Lâm Quốc, cũng phải ra một phần lực đi"

"Nhất định như vậy, các ngươi cũng biết, triều đình mặc dù không trông nom chuyện giang hồ, nhưng chẳng biết tại sao đối với tà giáo cả đời không qua lại với nhau, thậm chí từng xảy ra chuyện không vui"

"Ừ..ừ, ta cũng nghe nói vậy, không biết lần này hắn tham gia để làm gì"

"Có phải là cố ý giúp đỡ để được vào, sau đó cản trở? Muốn tới phá hư?"

Hàn Vũ và Hàn Thạc hai người vô cùng xấu hổ, trí tưởng tượng của đám người kia quá phong phú rồi.

Quân Tà Diễm lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Những người đó nghĩ cái gì không liên quan tới hắn, hiện tại hắn không quan tâm tới ánh mắt của bất cứ người nào.

Hàn Vũ đi vào Huyễn Lâm đầu tiên đụng phải đội ngũ của Nam Dương Huyễn.

Ở chỗ này không có bằng hữu, chỉ có cướp đoạt.

Nhưng dường như Nam Dương Huyễn không có ý nghĩ như vậy.

"Vũ nhi, chúng ta cùng đi với nhau chứ?"

Nam Dương huyễn chủ động mời, Hàn Vũ lại không thể cự tuyệt.

"Ặc, được, Nam Quốc chủ"

Ba người đội ngũ biến thành sáu người.

Lúc đến gần sâu trong Huyễn Lâm Hàn Vũ đề nghị nghỉ ngơi.

"Tỷ tỷ, gần tới rồi, hơn nữa chúng ta mới đi một đoạn, sao lại nghỉ ngơi rồi."

"Tỷ nói nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, ngoan, nghe lời nha"

". . ."

Hàn thạc im lặng, người tỷ tỷ này của hắn, hắn không thể nói lời nào.

"Được, chúng ta ở nơi đây nghỉ ngơi"

Tình cảm, Nam Dương Huyễn là dây dưa với Hàn Vũ.

Quân Tà Diễm có chút khó chịu.

"Đệ đệ, đem đồ vật lấy ra."

Hàn Thạc cởi bọc đồ ra, lấy những thứ mình mang theo ra, ba người Nam Dương Huyễn nhìn rất là ngạc nhiên.

Bọn họ tới Huyễn Lâm là lấy trộm huyết mễ chứ không phải tới cắm trại?

"Ha ha ha, Vũ nhi, xem ra muội là có chuẩn bị mà đến."

Nam Dương Huyễn đối với cuộc tranh đoạt chiến quyền lần này có cũng được không có cũng chẳng sao, hắn tham gia cuộc tranh tài cuối cùng, là bởi vì, nơi này, có Hàn Vũ.

Hắn muốn bảo vệ Hàn Vũ, mặc kệ nàng có cần hay không, hắn đều phải bảo vệ nàng. Để đền bù cho Yến tử yêu mến không còn tồn tại nữa.  

  Chương 84  

  "Ha ha, Nam Quốc chủ, lần này huynh thật là có lộc ăn, ta sẽ làm gà ăn mày, không biết có thể khiến Lão sư tới đây hay không."

Hàn Vũ bắt đầu làm độc môn gà ăn mày có một không hai ở Võ Đại lục.

"Vũ nhi, Bắc Trấn Thiên không phải dạng người dễ đối phó, nếu như có chuyện gì cần ta giúp một tay thì muội cứ việc nói."

Nam Dương Huyễn thật lòng muốn bảo vệ Hàn Vũ thật tốt, nhưng lại có người không cảm kích

"Không cần, nương tử của ta ta sẽ bảo vệ, không cần người ngoài nhúng tay."

Quân Tà Diễm cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội cướp đi vợ hắn.

"Ha ha ha"

Hàn Vũ chỉ có thể cười ngây ngô.

Hàn Thạc vẫn còn đang đợi làm xong món gà ăn mày.

"Năm năm trước, muội muội của ta Yến tử vì để cho ta đoạt được chiến quyền, tình nguyện mất mạng trong cuộc tỷ thí, mặc dù đoạt được chiến quyền nhưng ta lại mất đi muội ấy. Sau mới biết rằng, thì ra là, chiến quyền chẳng là gì so với tình thân, nhìn quyền lệnh lạnh như băng này, tất cả đã muộn không có cơ hội làm lại lần nữa. Không thể thấy được Yến Tử cười, không thấy được Yến Tử khóc, không thấy được muội ấy làm nũng, không thấy được sự tinh quái của muội ấy, không thể thấy tất cả về muội ấy. Mặc dù quốc dân đều nói muội ấy anh dũng đền nợ nước, vì nước hi sinh, vậy thì có thể thay đổi được gì? Không hiểu, tất cả bọn họ đều không hiểu, bọn họ không đánh mất tình cảm chân thành, thì làm sao có thể hiểu được. Vũ nhi và Yến Tử rất giống nhau, đều thông minh, đều có nụ cười rực rỡ, đều muốn vì quốc gia của mình đoạt được chiến quyền, cá tính không chịu khuất phục, rất giống, thật sự rất giống. Dây xích Hàn Vũ mang trên tay, chính là do Yến Tử làm ra, chữ Tiểu Yến Tử là ta vì muội ấy mà khắc lên, đáng tiếc, muội ấy sẽ không thể thấy được. Đây là di vật duy nhất muội ấy để lại cho ta"

Nam Dương Huyễn ngồi ở trên cỏ, nói những lời này không biết là tự nói với mình hay là nói cho Quân Tà Diễm nghe.

"Ta sẽ không để cho người yêu của ta làm bất cứ chuyện gì vì ta, những sai lầm kia đều do ngươi không kịp nhận ra, nếu như sớm nhận ra sẽ không có kết cục bi thảm như vậy, những việc này không trách được người khác. Quyền lợi, vinh hoa phú quý, nếu như không có người chia sẻ, muốn nó có ích lợi gì? Mình gây ra lỗi phải tự mình gánh vác."

Quân Tà Diễm lần đầu tiên cùng người ngoài nói nhiều như thế, những lời này vừa là nói cho những người ở đây nghe vừa là nói cho chính hắn nghe.

Hắn sẽ không để chuyện bi thảm đã từng xảy ra với Nam Dương Huyễn lại tái diễn với mình.

"Quyền lợi, vinh hoa phú quý, nếu như không có người chia sẻ, muốn nó có ích lợi gì? Ha ha ha ha, uổng cho ta sống hai mươi mấy năm, đạo lý đơn giản như vậy lại không hiểu được, ha ha ha ha"

Nam Dương Huyễn cười tự giễu. Đúng vậy, lấy được đồ không ai chia sẻ, lấy nó có ích lợi gì? Lấy nó có ích lợi gì?

"Tỷ phu, huynh nói hơi quá đáng. . ."

Cái người tỷ phu này thật không biết nói chuyện, dầu gì hắn cũng là vua một nước, hơn nữa hiện tại còn là quốc gia cường đại nhất, đắc tội hắn nếu dẫn đến chiến sự thì phải làm thế nào.

"Tỷ phu huynh nói không sai, nếu Nam quốc chủ mà sớm nhận ra những điều hư vô kia, thì sao có kết cục bi thảm ngày hôm nay."

Hàn Vũ cảm thấy Quân Tà Diễm không nói sai, chỉ là, hắn không biết cách diễn đạt, giọng nói không được nhẹ nhàng.

"Không sai, Diễm huynh đệ nói không sai, Vũ nhi có thể tìm được một phu quân như người, thật là có phúc."

Yến Tử của hắn còn chưa kịp thành thân, còn chưa hưởng thụ vui vẻ đã phải rời khỏi nhân thế

"Nam Quốc chủ, người chết không thể sống lại, ngài xin kiềm chế đau thương, tin rằng muội muội của huynh trên trời có linh thiêng, cũng không hi vọng huynh sống không vui vẻ."

Hàn Vũ khuyên bảo, nổi đau mất đi người thân nàng có thể hiểu, những đau thương kia chỉ có tự mình chịu đựng, người khác không giúp được gì.

Không lâu sau, độc môn gà ăn mày của Hàn Vũ đã tản ra mùi thơm.

"Tỷ tỷ, có phải đã chín hay không? Giống như, còn có mùi thơm của lá sen, làm sao tỷ nghĩ ra được, còn có thể ăn gà theo cách này."

Hàn Thạc đã chờ không kịp nữa, trong mắt phản chiếu ánh sáng thèm thuồng, thật là cậu bé chưa lớn.

"Tỷ tỷ của đệ hiểu biết rất nhiều, sau này đệ còn nhiều kinh ngạc!"

Hàn Vũ biết rất nhiều thứ mà những người ở đây không thể biết, nhưng nàng lại không thể thể hiện từng cái được.

Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ đầy tình cảm, biết rõ nàng nhất định đang nhớ đến chuyện trước kia.

Hiện tại, Quân Tà Diễm không biết gì hết về quá khứ của Hàn Vũ, nhưng vì Hàn Vũ không muốn nói. Hắn sẽ không bức ép Hàn Vũ, thời điểm nên nói, Hàn Vũ khẳng định sẽ nói cho hắn biết.

Dù cho đến cuối cùng phát hiện mình bị lừa dối, hắn cũng sẽ không hối hận.

Nếu sợ, hắn sẽ không chọn một người nữ nhân bí ẩn như nàng làm nương tử.

"Được rồi...!"

Hàn Vũ đào gà ăn mày lên chia cho mọi người, Nam Dương Huyễn chưa từng ăn gà ăn mày, lúc này không biết nên ăn như thế nào mới đúng.

Hàn Vũ hướng dẫn cận kẽ, nàng quyết định, về sau sẽ phát triển món ăn độc môn gà ăn mày này.

Ăn xong gà ăn mày, thu dọn đồ đạc, sáu người Hàn Vũ đi sâu vào trong Huyễn Lâm

Bên trong chờ đợi bọn họ là cái gì, bọn họ không biết, duy nhất chỉ biết là ở một nơi nào đó, nhất định sẽ gặp Bắc Trấn Thiên.

Càng đi càng xa, sâu trong Huyễn Lâm, âm khí càng ngày càng dày đặc.

Xem ra, hai người đi sau lưng Nam Dương Huyễn có võ công chỉ số không yếu, người bình thường, không thể nào có thể kháng trụ âm khí này mà không bị ảnh hưởng gì.

Hàn Vũ quay đầu nhìn về phía Hàn Thạc, sắc mặt của hắn tái nhợt, hình như sắp không trụ được nữa rồi.

"Đệ đệ, đệ không cần đi theo, đệ đi về trước đi, đệ mang huyết mễ về là được rồi, dù sao chúng ta đã thắng cuộc tỷ thí này rồi, chiến quyền đã thuộc về Đông Lâm quốc, sâu trong Huyễn Lâm, không biết có nguy hiểm gì đang chờ chúng ta, ta không yên tâm về đệ."

Hàn Vũ khuyên Hàn Thạc rời đi, nàng không muốn người mình quan tâm gặp phải nguy hiểm gì.

"Không được, vậy sao có thể, tỷ tỷ cũng có thể đi vào, tại sao đệ có thể lâm trận bỏ chạy, đệ chính là con trai của Hàn tướng quân, biết có nguy hiểm liền lùi bước, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn cho đệ bị người chê cười sao!"

Hàn Thạc là một đức trẻ bướng bỉnh. Nhưng chính sự bướng bỉnh này tạo nên sức hút và khí phách của hắn, hắn không phải một người tham sống sợ chết.

Quân Tà Diễm nhìn thấy tất cả, hắn lấy từ trong ngực ra một vật có hình dáng giống như phi tiêu đưa cho Hàn Thạc.

"Linh Lung tiêu?"

Hàn Thạc nhận lấy thứ mà Quân Tà Diễm đưa cho, cẩn thận quan sát, cuối cùng nhận ra, đây chính là tuyệt đối hộ thể Linh Lung tiêu.

"Tỷ phu, đây chính là Linh Lung tiêu có đúng hay không?"

Vẻ mặt Hàn Thạc vô cùng kích động, có thể nhận thấy cái được gọi là Linh Lung tiêu hiếm thấy như thế nào.

"Đúng"

Mặc của Quân Tà Diễm lại rất bình thản, không vì cái Linh Lung tiêu đó mà cảm thấy vui mừng.

"Cho đệ?"

Hàn Thạc không thể tin được, Quân Tà Diễm lại cho hắn Linh Lung tiêu, đây chính là bảo bối, truyền thuyết kể rằng Linh Lung tiêu là Hộ Thân Phù của Thánh Giả đời trước, nhưng mà tại sao Quân Tà Diễm lại có thể có nó được.

"Quà gặp mặt"

Ách.., cái quà gặp mặt này cũng quá quý giá rồi.

"Ha ha ha, vậy đệ cũng không khách khí nữa..., tỷ tỷ đệ liền giao cho huynh á! Ha ha ha"

"Tiểu tử thúi, chẳng lẽ đệ lấy cái tiêu dỏm này đến để so sánh với ta sao? Một cái tiêu dỏm liền bán đứng ta."

Hàn Vũ không phục Ặc, cái tiêu này đáng giá vậy sao?

"Tỷ tỷ, cái này cũng không phải là tiêu dỏm, công dụng của cái tiêu này rất nhiều, không chỉ có thể hộ thể không bị âm khí xâm nhập, còn có thể trừ độc!"

"Thần kỳ như vậy? Cái Linh Lung tiêu này lại thần kỳ như vậy sao? Làm sao có thể?"  

  Chương 85  

  "Cái mũi tên Linh Lung này chính là Thánh Giả đời trước lưu lại, cái này có chỉ số võ công cường đại, có rất nhiều chỗ dùng, chỉ có điều đệ không nhớ rõ, trên kệ sách đệ đã nhìn thấy một quyển dã sử có hình vẽ này, đệ mới nhận ra, nếu không biết nó, người bình thường sẽ vứt nó rồi!"

"Nếu đã đưa cho đệ, đệ cứ nhận đi!"

"Ha ha, cám ơn tỷ phu!"

Hàn Thạc không khách khí chút nào nhận lấy Linh Lung tiêu!

Nam Dương Huyễn nhìn thấy Quân Tà Diễm lấy ra vật gì đó, hắn đưa tay lại rụt trở về, vật của hắn sao có thể so sánh với cái Linh Lung tiêu đó.

"Trước mắt sẽ có ma thú chỉ số võ công cấp thấp xuất hiện, mặc dù không khó giải quyết, nhưng số lượng nhiều, nên cẩn thận"

Quân Tà Diễm nhắc nhở mọi người. [diendanlequydon]

Mọi người để ý đi tới, còn phải tản ra chỉ số võ công để đề phòng âm khí trong rừng rậm phát tán.

"Ti Ti. Tách tách"

"Âm thanh gì?"

Một tướng sĩ đi theo sau lưng Nam Dương Huyễn lên tiếng hỏi, vốn là chỗ sâu yên tĩnh, truyền đến hàng loạt âm thanh Ti Ti.

Mọi người dừng bước, nghe thấy âm thanh kia càng ngày càng gần.

"Đây là thảo mãng, bình thường không có xuất hiện, xem ra, có người còn tới sớm hơn chúng ta "

Hách Huyễn Minh giải thích .

"Thảo mãng? chỉ số võ công cấp thấp, rất dễ đối phó"

Tên tướng sĩ kia vốn còn đang lo lắng, sau khi nghe được là thảo mãng, lòng thấp thỏm liền để xuống.

"Vị đại ca này, một thảo mãng đúng là dễ ứng phó, nhưng mười thão mãng thì sao? 50 thảo mảng thì sao? 100 thảo mãng thì sao? thảo mãng ở chung Linh Thú, bình thường sẽ không đơn độc xuất hiện."

Hàn Thạc đối với Linh Thú cấp thấp trong Huyễn Lâm rất hiểu rõ.

"Ở chung? Nhưng là, nghe cái âm thanh này cũng chỉ có hai ba tên mà thôi"

Một gã tướng sĩ khác cẩn thận biện giải, chạy đến nơi phát ra âm thanh kia.

Đến gần, kinh hãi.

Buội cỏ bên kia trải rộng thi thể thảo mãng.

"Thật là lòng dạ độc ác, không hổ là Bắc Trấn Thiên"[diendanlequydon]

Nam Dương Huyễn hiểu rõ cách làm người của Bắc Trấn Thiên, hành xử của hắn rất tàn ác.

"Không được để dính máu, chỗ sâu nhất trong Huyễn Lâm có một ma thú thảo mãng rất thích máu. Chỉ là, xem ra, con ma thú kia không cần chúng ta đối phó."

Bắc Trấn Thiên giết nhiều thảo mãng như vậy, không thể nào không dính một vết máu nào, hừ, ma thú sẽ tiếp đón hắn thật tốt.

"Tỷ phu, vậy chúng ta làm sao vượt qua?"

"Bay qua"

Ngu ngốc, vấn đề đơn giản vậy cũng hỏi.

"Éc. . . Ha ha ha"

Xem ra Hàn Thạc khẩn trương hơi quá.

"Lão bà, ta mang nàng qua"

Không đợi Hàn Vũ trả lời, Quân Tà Diễm liền ôm lấy Hàn Vũ bay qua đống thảo mãng kia, hai người bay tới một nơi cách đó không xa.

Chỉ là trong nháy mắt, đám người Nam Dương Huyễn còn chưa chuẩn bị xong, Hàn Vũ và Quân Tà Diễm đã cách xa bọn họ ngàn mét.

"Hàn Thạc, ngươi biết chỉ số võ công của tỷ phu ngươi đã đạt gần đến trình độ nào không?"

Nam Dương Huyễn hoàn toàn không có dự liệu được, hắn đã là truyền kỳ ở Võ Đại lục, không ngờ Quân Tà Diễm tuổi còn nhỏ hơn hắn nhưng chỉ số võ công lại cao hơn hắn.

"Nam quốc chủ, võ công của ngài đã đạt đến Thiên thê tầng cuối rồi, ngài còn không nhìn ra trình độ của tỷ phu ta, ta ngay cả Thiên Thê còn chưa tới làm sao ta biết!"

Nói đùa, Hàn Thạc sao lại không biết chỉ là không nói cho hắn biết, bây giờ mặc dù đồng hành với nhau, một ngày kia không chừng liền thay đổi thành kẻ địch!

"Chủ tử, chúng ta đi thôi"

Hàn Vũ và Quân Tà Diễm ở phía trước chờ mọi người đồng thời quan sát tình cảnh xung quanh.

"Diễm, chàng nói mục đích lần này của Bắc Trấn Thiên thật sự là Thiên Lôi thạch sao? Hắn muốn Thiên Lôi thạch có ích lợi gì? Chẳng lẽ là vì tìm chân trời góc biển và vong tình lâm?" [diendanlequydon]

Hàn Vũ không hiểu, tại sao hắn muốn mượn cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền lần này tiến vào Huyễn Lâm, chẳng lẽ hắn đợi không kịp cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền kết thúc sao?

Quân Tà Diễm biết Hàn Vũ đang phỏng đoán cái gì, cầm tay của nàng nói "Thiên Lôi thạch xuất hiện cũng cần có thời cơ, một trăm năm xuất hiện một lần, mà Thiên Lôi thạch sẽ xuất hiện vào hai ngày kết tiếp ở nơi này, Bắc Trấn Thiên sẽ phải ở Huyễn Lâm nghỉ ngơi mấy ngày. Chúng ta cũng đợi Thiên Lôi thạch xuất hiện"

Vậy Quân Tà Diễm cũng muốn ở Huyễn Lâm nghỉ ngơi mấy ngày.

"Không được, hôm nay chàng phải trở về, tối mai chàng . . ."

"Lão bà, nàng yên tâm, không có chuyện gì, nàng ở đây, không có chuyện gì!"

Quân Tà Diễm cắt đứt lời nói của Hàn Vũ.

"Không được, tại sao chàng muốn đợi Thiên Lôi thạch xuất hiện? Chẳng lẽ chàng cũng cần nó?"

Hàn Vũ không rõ, đây là lần đầu hắn không nghe lời của nàng..., vì sao? Chẳng lẽ cái Thiên Lôi thạch đó quan trọng?

"Ừm, ta cũng cần nó"

Quân Tà Diễm rất thẳng thắn, đúng, hắn cần nó, cần nó tìm đến chân trời góc biển.

"Có tác dụng gì?"

"Lấy được Thiên Lôi thạch, có thể tìm được chân trời góc biển, nơi đó, có thể giúp ta giải hết biến hóa những ngày cuối tháng."

"Thật? Vì sao chàng không nói sớm?" [diendanlequydon]

Hàn Vũ vui mừng, mặc dù nàng không để ý chuyện hắn biến hình vào ngày ấy, nhưng Quân Tà Diễm chắc hẳn rất muốn được làm một người bình thường, chắn hắn rất khổ sở.

"Nơi đó, quá nguy hiểm, ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm."

"Chàng cảm thấy ta sẽ sợ sao? Nếu như đổi lại, chàng sẽ làm như thế nào? Để cho ta một thân một mình?"

Quân Tà Diễm trầm mặc, còn muốn nói tiếp thêm nữa, nhưng mấy người Hàn Thạc đã đi tới.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!"

"Được, đệ cẩn thận một chút!"

Sắc trời bắt đầu tối! Vẫn không thấy bóng dáng của Bắc Trấn Thiên.

Xem ra hắn không kịp chờ đợi muốn có được Thiên Lôi thạch!

Không bao lâu, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau.

"Diễm, xem ra có người mở đường cho chúng ta." Trừ Bắc Trấn Thiên còn ai vào đây.

Nói đến thật kỳ quái, sau khi Tây Hạo Nhiên mang theo thất nương rời đi, chưa xuất hiện lần nào nữa, ba người Tây Phong quốc, ở trong Huyễn Lâm cũng không thấy, chẳng lẽ bọn họ buông tha tỷ thí? Hay là có âm mưu gì?

Một nhóm sáu người bắt đầu nghỉ ngơi!

"Nam quốc chủ, Tây Phong quốc đã xảy ra chuyện gì? Lần này Tây quốc chủ tới Đông Lâm quốc, hình như không phải tới đoạt chiến quyền ."

"Hắn? Ha ha ha, thật ra thì bây giờ trong Tứ Quốc, không phải Đông Lâm quốc là yếu nhất, mà là Tây Phong quốc, mặc dù Tây Phong quốc thuộc trong Tứ Quốc, nhưng Tây Phong quốc đã kém xa ngày trước, kể từ quốc chủ đời trước thối vị, Tây Phong quốc dần dần suy thoái, căn bản Tây Hạo Nhiên không có lòng trị quốc, nếu không phải nhờ những đại thần kia chống đở, bây giờ Tây Phong quốc sớm đã bị Bắc Tuyết quốc đánh chiếm. Bắc Tuyết quốc ngại vì Tây Phong quốc còn nằm trong Tứ Quốc, nên không có trắng trợn tấn công Tây Phong quốc."

"Vậy nếu như lần này Tây Hạo Nhiên đoạt được chiến quyền, không phải có thể cứu vớt Tây Phong quốc sao? Vì sao hiện tại hắn không biết đi đâu? Chẳng lẽ hắn đứng đầu một quốc gia mà không có một chút trách nhiệm? Hắn làm thế nào ăn nói với bách tính đây?"

Hàn Vũ bất bình thay bách tính Tây Phong quốc, có một quốc chủ như vậy, xem ra, ngày Tây Phong quốc mất nước không xa.

"Trách nhiệm? Muội biết Tây Hạo Nhiên lấy được ngôi vị hoàng đế như thế nào không?"

"Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không phải là đạp trên thi thể người khác à, ngôi vị hoàng đế không phải dựa vào sự hy sinh đúc thành ."

"Vũ nhi, muội sai rồi, ngôi vị của hắn là do mẫu hậu của hắn giúp hắn đoạt được, lúc quốc chủ đời trước thối vị nhường ngôi cho hắn, hắn nói ra một điều kiện"

"Điều kiện gì?"

Kỳ quái, thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy? Không muốn ngôi vị hoàng đế, còn bị người buộc thừa kế?

"Điều kiện của hắn là tìm một cô gái, nếu tìm được rồi, sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế"

"Chẳng lẽ Tây Phong quốc không có hoàng tử khác hả? Phải trao ngôi vị lại cho một người không muốn làm hoàng đế?"

"Là mẫu hậu của Tây Hạo Nhiên ép hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #edit#hoàn