Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76 - 80

  Chương 76  

  Tây Hạo Nhiên cười đùa quở trách người nọ.

"Hừ, xem chiêu, hôm nay nhất định đánh bại ngươi " Thất nương vô cùng quật cường.

Không ngờ mười năm trước bọn họ quen biết, nhưng một cuộc tai nạn làm cho hai người xa nhau, gặp nhau lần nữa nhưng lại là trường hợp như vậy.

Thất nương hình như quên hết những chuyện trước kia, thì làm sao có thể nhớ ra Tây Hạo Nhiên.

Duyên phận vốn được trời định trước, nhưng người hữu duyên vô phận, không phải chỗ nào cũng có.[pedieu.ddlqđ]

"Thất nương, nàng có nhớ ta không?"

Tây Hạo Nhiên vứt bỏ kiếm trong tay, tiến lên đỡ thất nương dậy.

Mọi người dưới đài, vô cùng kinh ngạc với sự thay đổi này.

Tây Hạo Nhiên nhặt cây trâm vừa nãy mớ rớt lên, nắm chặt trong tay.

Gương mặt đầy vương vấn, ánh mắt nhìn Thất nương không còn phóng đãng không kiềm chế được cũng không phải trêu chọc

Cảm giác mà Hàn Vũ cảm nhận được từ ánh mắt đó chính là chân thành tha thiết và vui sướng.

"Cây trâm này là tự tay ta vì nàng mà làm. Nàng có nhớ không?"

Thất nương từ đầu tới giờ không có nói chuyện, nhưng khi hắn nhắc tới xuất xứ của cây trâm thì đầu nàng đột nhiên đau vô cùng.

Sau đó ánh mắt ghét bỏ của Bắc Trấn Thiên khiến nàng hạ quyết tâm phải chiến thắng.

Lúc này mọi người đều cho rằng sẽ chứng kiến một cảnh tượng trùng phùng lãng mạng, Thất nương lại cầm kiếm lên đâm xuyên qua thân thể Tây Hạo Nhiên.

Cuộc tỷ thí này nàng nhất định phải thắng.

"Thất nương, nàng. . . Tại sao? Nàng không phải nhớ ra ta sao? Thật không nhớ rõ? Vậy vì sao nàng vẫn luôn giữ cây trâm ta đưa cho nàng?"

Tây Hạo Nhiên không thể tin được, thật sự nàng chính là thất nương mười năm trước kia sao?

"Hừ, buồn cười, cây trâm này là Bắc Tuyết quốc quốc chủ tặng cho ta, có quan hệ gì tới ngươi?"

Thất nương rút kiếm ra khỏi thân thể Tây Hạo Nhiên, máu chạy dọc theo kiếm. Hắn thật biết nói đùa, cây trâm này rõ ràng chính tay Bắc Trấn Thiên cài lên cho nàng, sao lại là do hắn làm ra. Buồn cười, thật là buồn cười.

Tây Hạo Nhiên ôm thân thể bị thương, đau, không phải đau vì vết thương, tim, đau đớn khó nhịn. Thất nương vậy mà không thừa nhận, cây trâm này là bọn họ cùng nhau làm ra. Nàng đã quên thật rồi.

Vì sao? Chẳng lẽ một chút nàng cũng không nhớ sao? Là thật đã quên? Hay còn bí ẩn nào nữa?

"Xem kiếm"

Tỷ thí chưa kết thúc, nàng vẫn chưa thắng, nếu như thua, Bắc Trấn Thiên càng không liếc nhìn nàng một cái.

Kiếm vô tình về phía Tây Hạo Nhiêm lần nữa, Tây Hạo Nhiên ra tay bắt được kiếm, máu dọc theo cánh tay của hắn nhỏ xuống. . . Nhỏ xuống.

"Thất nương, ta nhận thua, nàng thắng."

Nàng liều mạng tranh đấu, được, hắn nhận thua. Theo ý nàng.[pedieu.annhien]

"Ha ha ha ha, đa tạ Tây quốc chủ. Thất nương, trở lại."

Bắc Trấn Thiên đạt được ý nguyện, không quan tâm việc bí mật có bị phát hiện hay không.

Thất nương chuẩn bị thu kiếm, nhưng Tây Hạo Nhiên trước sau đều không nguyện buông tay.

Vết thương của Tây Hạo Nhiên càng ngày càng sâu.

Ngồi ở trên khán đài, Đại công chúa, đôi mắt nàng càng lúc càng thâm thúy.

"Thất nương, mười năm trước, chúng ta gặp nhau ở Tây Phong trên Tây sơn, khi đó nàng nữ giả nam trang, thề nhất định phải đánh bại ta, một lần lại một lần tỷ thí, i lần thứ nhất nàng thua, nhưng nàng buông tha, cách mỗi ba ngày chúng ta sẽ gặp ở trên Tây sơn tỷ võ. Ta không biết nàng là nữ nhi, dần dần ta coi nàng là huynh đệ. Chỉ có nàng dám nói thật với ta, chỉ có nàng dám ra tay với ta. Lần đó cũng chiêu thức này, cắt trúng tóc nàng, tóc nàng theo gió phất phới, cũng là lần đó, nàng đánh lén ta...ta thua, hôm nay mười năm sau, ta lại lần nữa nhận thua, nhưng nàng đã không còn nhớ rõ năm đó chúng ta gặp nhau cùng làm bạn nhau. Sau lần đó ta đều chờ nàng trên Tây Sơn, nhưng nàng chưa từng xuất hiện nữa. Nàng đã từng nói với ta phải đối xử thật tốt với nữ nhân, ta làm được, nàng cũng từng nói với ta không được quên nàng, ta làm được, nàng còn nói với ta phải chờ nàng, nàng sẽ trở về. Mười năm qua, ta đều đang đợi nàng, nhưng nàng trước sau vẫn không trở lại."

Tây Hạo Nhiên lấy từ trong ngực ra dải băng buộc tóc của mười năm trước, nắm thật chặt trong tay. Nhìn dải băng, cười tự giễu.

Bản thân chờ đợi mười năm, không ngờ chờ đợi là kết quả như thế này.

Là hắn quá cố chấp, mà thực tế thì quá tàn khốc.

Nếu nàng đã quên hắn, vậy hắn chờ đợi mười năm thì có nghĩa gì.

Thất nương nhìn dải băng buộc tóc, rất quen thuộc, nhưng chỉ cần nàng nhớ lại chuyện cũ, đầu sẽ đau nhức, cái loại đau nhức đó hành hạ nàng mười năm rồi.

Dần dần, nàng không còn muốn nhớ rõ chuyện cũ, cứ như vậy đi theo Bắc Trấn Thiên, người đã cứu nàng.

Cây trâm đó, lúc tỉnh lại sau hôn mê, nàng thấy trên tay Bắc Trấn Thiên, là hắn cài cây trâm lên đầu nàng, nàng cứ nghĩ rằng là Bắc Trấn Thiên tặng cho nàng.

Sau này Bắc Trấn Thiên chăm sóc chu đáo đến khi nàng phục hồi như cũ.

Tuy nhiên nàng đã quên hết quá khứ.

Bắc Trấn Thiên nói cho nàng biết, nếu quên thì thôi, tương lai có hắn bên nàng.

Sau đó nàng đi theo Bắc Trấn Thiên, tu luyện chỉ số võ công thật tốt, hi vọng có thể báo ơn cứu mạng của hắn.

Mặc dù vẫn cảm thấy đã quên mất một chuyện quan trọng nào đó, mỗi lần cố nhớ thì đầu nàng sẽ rất đau, loáng thoáng có một bóng dáng nam tử, nàng vẫn cho đó chính là bóng dáng của Bắc Trấn Thiên. Dần dần thành thói quen xuất hiện hình bóng người kia trong ý thức.

Nhìn dải băng đó, đầu lại bắt đầu đau đớn.[pedieu.ddlqđ]

"Thất nương, trở lại"

Bắc Trấn Thiên không muốn mất đi nàng, một con cờ tốt như vậy, vừa một cô gái, chỉ số võ công cũng đến thiên thê tầng hai, hiện tại mất đi nàng, tổn thất không nhỏ, mười năm, mười năm vun trồng, tâm huyết của hắn không ít.

Thất nương rất muốn trở về, nhưng Tây Hạo Nhiên vẫn nắm kiếm của nàng, thanh kiếm kia, là Bắc Trấn Thiên đưa cho nàng, sao nàng có thể vứt bỏ.

"Buông tay"

Thất nương lôi kéo kiếm của nàng, nhưng Tây Hạo Nhiên trước sau không buông tay.

"Thất nương, Thất nương"

Tây Hạo Nhiên dịu dàng kêu tên Thất nương

Cái cảm giác quen thuộc, ở trong lòng Thất nương dấy lên, thế nhưng, đầu của nàng đã đau đến nỗi nàng không thể chịu được nữa.

Thất nương buông kiếm, hôn mê bất tỉnh.

Tây Hạo Nhiên đón được thân thể thất nương phi thân rời đi.

"Hạo Nhiên, Hạo Nhiên"

Đại công chúa trên khán đài, kêu tên Tây Hạo Nhiên, thế nhưng hắn không quay đầu lại.

Coi như hiện tại có người tấn công quốc gia của hắn, hắn cũng có thể không quan tâm.

Thất nương, là điều hiện tại duy nhất hắn quan tâm.

Ban đầu lên làm quốc chủ Tây Phong quốc, đó cũng là nguyện vọng của Thất nương, nàng nói nàng muốn trừng trị tham quan, nhà của nàng chính là bị tham quan giết hại.

Nguyên nhân nàng ám sát hắn, bởi vì biết được hắn là hoàng tử Tây Phong quốc.

Vì giúp nàng, hắn mới tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Mặc kệ nàng rời đi, hắn cũng không buông tha, lấy được ngôi vị hoàng đế, nhưng lại không giúp nàng.

Ngay cả tìm, cũng không tìm thấy nàng.

Không ngờ, nàng đi Bắc Tuyết quốc, thần phục Hoàng đế Bắc Tuyết quốc, trong này có ẩn tình gì, hay là từ đầu quen biết căn bản là một lời nói dối.

Sau khi Tây Hạo Nhiên và Thất nương rời đi, Đại công chúa cũng rời đi, hoàng thượng nhìn bóng dáng của Đại công chúa, không có ngăn cản.

Hàn Vũ nhìn ở trong mắt. Nếu như Quân Tà Diễm con trai của Linh Mẫn quý phi, công chúa lớn như vậy, nàng. . .

Hừ, xem ra, kịch hay còn ở phía sau.

Cũng không biết người chủ mưu trò chơi này, có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng hay không.

Xem ra, hai mươi năm trước âm mưu kia, sẽ bị mở ra.  

  Chương 77  

  Edit: giọt biển

"Cuộc tỷ thí này, Bắc Tuyết quốc thắng, cuộc chiến kế tiếp, Đông Lâm quốc đấu với Nam Dương quốc, xin mời hai thí sinh ra sân."

Người tỷ thí của Nam Dương quốc là Nam Dương Huyễn, nhưng chỉ số võ công của hắn là cao nhất trong bốn vị quốc chủ kia.

Hắn đã đạt tới tầng tám rồi, ở Võ Đại lục này, người đời biết cấp cao nhất là Thánh Giả.

Đông Lâm quốc đến nay cũng không có một người đạt tới chỉ số võ công cao tầng thứ tám, lần này Đông Lâm quốc xem ra hi vọng mong manh.

"Aiii, xem ra Đông Lâm quốc phải thua rồi"

"Đúng vậy, cao thủ cao nhất của Nam Quốc Chủ cũng đạt chỉ số võ công cao tầng thứ bảy"

"Uhm, hắn là người tiếp cận gần Thánh Giả nhất, Đông Lâm Quốc không có người nào có thể đối đầu với hắn, bằng không lần trước chiến quyền làm sao lại rơi vào tay Nam Dương quốc"

Mọi người nghị luận ầm ĩ, Quân Phong Hiếu cũng giật mình, cuộc tỷ thí này là Nam Dương Huyễn tự mình ra sân. [diendanlequydon]

Quân Phong Hiếu muốn chính mình ra sân đấu, nhưng cơ bản công lực của hắn không bằng Nam Dương Huyễn, Hàn tướng quân còn có thể thử một lần, nhưng mỗi người chỉ có thể tỷ thí một trận, trừ phi người tỷ thí chỉ ra tên người bị tỷ thí, bằng không, muốn tỷ thí lần hai căn bản là không thể, quy định chính là như vậy, hắn cũng không thể đánh vỡ, làm như thế nào cho phải?

"Đông Quốc Chủ, Nam Dương quốc muốn đặc biệt tuyển chọn người tham gia của Đông Lâm Quốc, ý người như thế nào?"

Đặc biệt tuyển chọn người, nhưng cần phải được hai thí sinh tỷ thí đồng ý, vả lại hắn rốt cuộc muốn điểm người nào tham gia tỷ thí.

"Được, trẫm muốn nàng tham gia tỷ thí." Nam Dương Huyễn chỉ vào Hàn Vũ.

"Đó không phải là nữ nhi của Hàn tướng quân sao, nghe nói trước đây không lâu mới vừa được phong làm đệ nhất tài nữ của Đông Lâm Quốc "

"Đúng vậy, chỉ là nàng giống như không có chỉ số võ công nào, Nam Dương quốc muốn nữ nhi Hàn tướng quân ra sân tỷ thí, là có ý gì?"

"Ta xem, hắn cố ý làm khó nữ nhi Hàn tướng quân"

"Hả? Ta xem không giống, Nam Quốc chủ và Hàn gia không có ân oán? Vì sao phải làm khó Hàn gia?"

"Cái này. . . Ta cũng không biết"

"Sẽ không phải là Nam Quốc chủ coi trọng nữ nhi Hàn tướng quân chứ?"

"Ha ha ha, ta xem có khả năng này "

Dưới khán đài mọi người nhốn nháo, Hàn Vũ cũng biết vì sao Nam Dương Huyễn chọn mình để tham gia tỷ thí, nàng không phải đối thủ của hắn, Hàn Vũ không muốn dùng đoản kiếm đấu với Nam Dương Huyễn, mới vừa nhận được ca ca, hiện tại hắn liền muốn đánh nhau chết sống. Hắn đây có ý gì?

"Vũ nhi, ta nói rồi, ta muốn đưa một món lễ lớn cho ngươi"

Nam Dương Huyễn lặp lại lời nói lần trước hắn nói, Hàn Vũ nghe thật kinh hãi. [diendanlequydon]

Đây chính là ở giữa quốc gia và lợi ích của quốc gia, tại sao hắn có thể qua loa như thế, nàng thật sự muốn lấy được chiến quyền cho Đông Lâm Quốc, nhưng là đối chiến với Nam Dương Huyễn mà nói, có phải hay không quá không công bằng, hắn trở về nước, bản thân hắn muốn giao phó thế nào với con dân? Hắn ở trong triều đình, hắn đối mặt như thế nào với những lời chỉ trích của đại thần?

"Hàn Vũ, ngươi có bằng lòng tham gia hay không?" Quân Phong Hiếu nhìn ra một chút mờ ám, lần này tỷ thí, ai thua ai thắng, còn chưa biết. Hắn mặc kệ giữa bọn hắn có ước định gì, cái hắn muốn, cũng chỉ là chiến quyền mà thôi.

"Tỷ tỷ, tỷ không thể tham gia, tỷ không phải là đối thủ của Nam Quốc chủ"

Hàn Thạc muốn khuyên Hàn Vũ, nhưng Hàn Vũ không cảm kích chút nào.

"Ta tham gia" Hàn Vũ cắt đứt lời khuyên của đệ đệ, phi thân về phía sân đấu võ.

"Ah? Nàng không phải một chút công lực cũng không có sao? Làm sao lại như vậy?"

"Đúng vậy... Đúng vậy, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng có chỉ số võ công?"

"Không thể nào, một người không có cách nào có thể che giấu chỉ số võ công của mình lâu như vậy được, coi như có thể che giấu, thì chỉ có những người thuộc bậc Thánh Giả, ngươi cảm thấy nàng đã đến cấp bậc Thánh Giả sao?"

"Quả thật không thể nào, cái này phải . ."

Mọi người không hiểu, Hàn Vũ không có chỉ số võ công, như thế nào nàng lại làm được.

Bắc Trấn Thiên nhìn nàng cười cười, hắn biết nàng có bí mật không thể cho người khác biết được, một cô gái thông minh, làm sao có thể để mặc người khác chém giết.

Không có một chút thực lực, nàng cũng không có tư cách kêu gào.

Hàn Vũ phi thân về sân thi đấu, lông mày kẻ đen mềm mại mở ra hoành xa tụ, tóc mai dày nhiễm màu xanh xuân sắc, tựa như thuận gió mà đi như tiên nữ hạ phàm, nàng xoay người một cái rơi trên mặt đất, quần áo bay trong gió, phong hoa tuyệt đại, thanh nhã thoát tục.

Hàn Vũ rơi xuống đất thi lễ một cái với Nam Dương Huyễn, bày tỏ sự tôn trọng.

Trong lúc thi lễ vô tình để lộ bàn tay trắng nõn, gió thổi tay áo bay bồng bềnh, nhưng dáng người lại mềm mại.

"Vũ nhi, có trách ta tự quyết định không?"

Nam Dương Huyễn cầm một cây quạt, căn bản không phải là tới tỷ thí, mà là... tán gẫu .

"Ca, ngươi tại sao muốn làm như vậy. . ."

Hai người nói rất nhỏ, Hàn Vũ cố ý hạ thấp giọng.

Nhưng mà, lời của bọn hắn, sao lại có thể thoát được lỗ tai Quân Tà Diễm và Bắc Trấn Thiên.

"Đây là lễ ra mắt cho ngươi, nhìn ra, ngươi rất cố gắng, muốn Đông Lâm Quốc thắng để giành chiến quyền, ta có thể giúp ngươi"

"Vậy ngươi về nước phải giao phó như thế nào? Chúng ta chỉ là mới gặp mặt mấy lần, ta biết rõ ngươi xem ta là muội muội của ngươi, mà ta từ trước đến nay là người Đông Lâm Quốc."

"Ngươi nguyện ý coi ta là ca ca là được rồi"

Nếu chỉ như vậy cũng được sao? Hắn rốt cuộc có mục đích gì?

Hàn Vũ vẫn không cách nào tin tưởng lời hắn nói, nếu lần này tỷ thí thắng, vậy cuộc tỷ thí sau phải đấu với Bắc Trấn Thiên rồi. Thắng Bắc Trấn Thiên, nếu như thắng thêm một trận, chiến quyền liền thuộc về Đông Lâm quốc. Nam Dương Huyễn, thật nguyện ý buông tha sao.

"Được, ca ca, cám ơn lễ ra mắt của ngươi, ta nhận!"

Nam Dương Huyễn cười cười, mở cây quạt ra.

"Tỷ thí lần này Nam Dương quốc nhận thua"

Nam Dương Huyễn nói ra, làm cho nơi tỷ thí yên lặng như tờ.

"Nam Quốc chủ nhận thua?"

"Ta không nghe lầm chứ?"

"Ngươi không có nghe lầm, ta cũng nghe y như vậy, chuyện gì xảy ra?"

"Nam Quốc chủ không phải đam mê nữ sắc chứ?"

"Nhưng nghe nói Nam Quốc chủ không phải người như vậy."

"Xem ra, thiên hạ này, phải đổi rồi. Lần tranh đoạt chiến quyền này, hình như so với quá khứ đặc sắc hơn."

"Đúng vậy, Tây Quốc chủ nhận thua một cô gái, hiện tại Nam Quốc chủ cũng nhận thua trước một cô gái. Chuyện này. . . Aiiii, không hiểu bọn họ muốn như thế nào?"

Đừng bảo bách tính ở đây khiếp sợ, ngay cả Bắc Trấn Thiên và Quân Phong Hiếu cũng kinh hãi.

Nam Dương Huyễn muốn làm chuyện gì?

"Nam Dương quốc nhận thua, Đông Lâm quốc thắng "

Trọng tài thật lâu mới tuyên bố kết quả tỷ thí, hắn cũng kinh hãi.

Hàn Vũ và Nam Dương Huyễn trở lại chỗ ngồi của mình.

"Tỷ. . . Tỷ tỷ, đây là chuyện gì xảy ra?" Hàn Thạc trước sau hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề có phải hay không, Nam Dương Huyễn chủ động nhận thua, buông tha tranh đoạt chiến quyền.

"Chính là chuyện ngươi thấy như vậy"

Quân Phong Hiếu nhìn Hàn Vũ không có hỏi thăm nàng, chỉ là nhìn nàng gật đầu một cái.

"Cuộc tỷ thí cuối cùng chính thức bắt đầu, người dự thi của Đông Lâm Quốc và Bắc Tuyết Quốc xin mời."

"Hàn Vũ, cẩn thận một chút"

Hàn tướng quân đi tới bên cạnh Hàn Vũ, hắn rất lo lắng cho Hàn Vũ, lần này đối chiến với Bắc Tuyết quốc, Bắc Tuyết quốc sẽ không giống Nam Dương quốc nhận thua.

"Sao vậy? Phụ thân, lần này con còn phải ra trận?" Hàn Vũ không rõ, một người không phải chỉ có thể tỷ thí một lần sao?

"Dĩ nhiên, lần này con dự thi là do đối thủ yêu cầu ra sân, trận kế tiếp con phải là người tỷ thí tiếp."

Trời ạ, Hàn Vũ im lặng, còn có quy định như thế.

Thật là lừa bịp mà, nàng bật thốt.

"Yên tâm, Bắc Tuyết quốc lợi hại nhất chính là Bắc Trấn Thiên, chỉ cần hắn không ra trận, liền. . ."

Lời của Hàn Tướng Quân vẫn chưa nói hết, chỉ thấy Bắc Trấn Thiên đứng dậy đi ra sân.  

  Chương 78  

  "Hàn Vũ, còn không lên sân, sợ sao?"

Bắc Trấn Thiên đứng ở trên trận tỷ thí, vừa như cười nhạo vừa như khiêu khich Hàn Vũ.

Lần này muốn hay không Hàn Vũ đều phải tỷ thí.

Hàn Vũ nhìn Bắc Trấn Thiên cười cười, hừ, sợ, cho tới bây giờ Hàn Vũ chưa từng sợ ai.

Hàn Vũ đi đến sân tỷ thí, hai người giằng co.

"Hàn Vũ, ta cũng có thể nhận thua, chỉ là, ngươi phải đồng ý ta một chuyện"

Bắc Trấn Thiên nói ra những lời này, mọi người đang chứng kiến xôn xao lần nữa.

Hôm nay là ngày gì? Đều không phải tới tranh đoạt chiến quyền sao? Hay tranh đoạt nữ nhân?

"Cuộc so tài tranh đoạt chiến quyền này, thật là một cuộc tỷ thí xưa nay chưa từng có"

"Đúng vậy, trừ Đông Lâm quốc, quốc chủ ba nước khác, ta xem, bọn họ..."

"Xuỵt, cái này mà ngươi cũng dám nghị luận ."

Chỉ thấy người nọ, vội vàng lấy tay che miệng của mình.

"Điều kiện gì?" Hàn Vũ không ngờ, cuộc so tài lần này lại không thú vị gì, chẳng lẽ tối hôm qua đầu óc của mấy vị quốc chủ này bị cửa kẹp hết rồi hả?

"Gả cho ta"

Hàn Vũ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đứng không vững.

"Ngươi không có bệnh chứ?" mặc dù Hàn Vũ biết hắn không có bệnh, nhưng vẫn muốn xác định.

Trên khán đài Quân Tà Diễm, nắm chặt nắm tay.

Hừ, Bắc Trấn Thiên, thời điểm ngươi nói ra những lời này, ngươi đã không có cơ hội còn sống rời đi Đông Lâm quốc rồi.

"Ha ha ha, coi như ngươi không đồng ý cũng không được, ngươi nhất định phải gả cho ta"

"Tại sao?"

"Chỉ bằng vào ngày ái thê, là ta đoạt quan."

"Quan ta P. . . Mắc mớ gì tới ta?" Hàn Vũ thiếu chút nữa bạophát nói tục rồi, từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế này.

"Chẳng lẽ ngươi không biết nguồn gốc ngày ái thê và ý nghĩa của trận đấu kia sao?"

"Biết thì như thế nào?" Hàn Vũ trước sau nhàn nhã trả lời Bắc Trấn Thiên.

"Về hạng nhất sẽ được một yêu cầu, ngươi không thể cự tuyệt" thái độ của Hàn Vũ chọc giận Bắc Trấn Thiên.

"Chuyện cười, cái quy định gì? Lấy giấy trắng mực đen ra cho ta xem một chút, quy củ này ghi lại ở đâu?"

"Ngươi. . ."

Hàn Vũ muốn hắn lấy quy định ra, hắn đi đâu mà lấy, cái này chỉ là truyền thống, mấy trăm năm qua vẫn luôn như vậy, cho tới bây giờ cũng không có người nào yêu cầu giống nàng.

"Ngươi nguỵ biện" Bắc Trấn Thiên sắp không nói lại được nữa, không ngờ Hàn Vũ lại biết ăn nói như thế.

"Không lấy ra được thì không thể bắt ta phải lấy ngươi, đây là tỷ thí tranh đoạt chiến quyền, không phải lôi đài kén rể."

"Hừ, không phải ngươi nói cự tuyệt là có thể cự tuyệt, quốc chủ Đông Lâm quốc đã đồng ý với ta"

Sự tự tin của Bắc Trấn Thiên cũng không đánh đổ được thần thái nhàn nhã của Hàn Vũ.

"Thật sao? Hoàng thượng, không biết ngài đồng ý Bắc quốc chủ cái gì?" Hàn Vũ nhìn lên khán đài, hỏi Quân Phong Hiếu.

"Trẫm đồng ý hắn, có thể ở Đông Lâm quốc lựa chọn một cô gái mang về nước."

Quân Phong Hiếu không che giấu, nói ra hắn cũng không có lỗi, hắn chỉ đồng ý Bắc Trấn Thiên có thể chọn một cô gái, cũng không có đồng ý cô gái kia chính là Hàn Vũ.

"Hoàng thượng, ngài còn thiếu ta hai chuyện, hiện tại ta muốn nói ra yêu cầu thứ hai, chính là hôn nhân của ta tự ta quyết định, xin hoàng thượng đồng ý."

Bởi vì Hàn Vũ không cần quỳ lạy bất luận kẻ nào, nàng chỉ hơi hơi khom người.

"Không. . ." Bắc Trấn Thiên chưa kịp ngăn cản. . .

"Được, trẫm đồng ý, ha ha ha"

Hàn Vũ thật thông minh, không hổ là Đệ Nhất Tài Nữ Đông Lâm quốc. Tài nữ như vậy, hiện tại hắn không muốn đưa nàng đến Bắc Tuyết quốc đâu.

"Hừ, Đông Quốc chủ đồng ý thì như thế nào, ta đã nhìn trúng ngươi. Đông quốc chủ, ta lấy thân phận người về nhất trong ngày ái thê yêu cầu ngài cho ta lấy Hàn Vũ"

Hừ, coi như Quân Phong Hiếu đồng ý thì như thế nào.

"Chuyện này. . . Hàn Vũ, ngươi xem?" Quân Phong Hiếu không nghĩ tới, Bắc Trấn Thiên quyết không bỏ qua.

"Nếu Bắc quốc chủ lấy vị trí đứng đầu trong ngày ái thê ra nói lên yêu cầu, vậy ta cự tuyệt, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi"

Nếu như cự tuyệt, nhất định phải tiếp nhận sự khiêu chiến của người đứng đầu. Thắng, thì có thể cự tuyệt tràng hôn sự này, thua, vậy nhất định phải gả cho hắn theo yêu cầu.

"Hừ, ngươi đánh thắng được ta sao?" Không phải Bắc Trấn Thiên xem thường nàng, nàng một chút chỉ số võ công cũng không có, hắn không muốn thương tổn nàng, nếu tỷ thí, trong lúc không khống chế được lực đạo đả thương nàng thì sao.

"Không thử làm sao biết"

"Được, hừ, ngươi nhất định gả cho ta" Bắc Trấn Thiên vô cùng tự tin.

"Thế nhưng còn cuộc tỷ thí đoạt chiến quyền, không nên làm chậm trễ thời gian của người khác, như vậy chúng ta đánh cược lớn hơn đi?"

"Ngươi nghĩ như thế nào?"

Hàn Vũ khí phách và tự tin, vô tình hấp dẫn Bắc Trấn Thiên, chính là cô gái như vậy mới xứng với hắn.

Chỉ có Hàn Vũ, mới xứng với hậu vị, cùng hắn tận hưởng giang sơn.

"Nếu ngươi thắng, ta sẽ gả cho ngươi, nếu ngươi thua, chuyện này chấm dứt, trận tranh đoạt chiến quyền này Đông Lâm quốc thắng như thế nào?"

"Ha ha ha ha, được, đầy khí phách, đủ cơ trí, ngươi, ta muốn có."

"Vậy phải xem Bắc quốc chủ có bản lãnh này hay không."

Bắc Trấn Thiên lấy ra nhuyễn kiếm của hắn, Hàn Vũ lấy ra đoản kiếm của nàng, không khí bỗng chốc đến cao trào.

" Vũ khí của Hàn cô nương chính là cái này? Nhất định sẽ thua."

"Ta xem a, Hàn cô nương không nhất định sẽ thua, cô ấy tự tin như vậy, không giống khùng rỗng kêu to."

"Nhưng nàng một chút chỉ số võ công cũng không có chính là sự thật."

"Cứ xem đi, kết thúc chẳng phải sẽ biết"

Quân Tà Diễm trên khán đài, mặt không chút thay đổi, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

"Tỷ. . . Tỷ phu, huynh nói tỷ tỷ có phải sợ đến choáng váng hay không? Sao nàng có thể là đối thủ của Bắc Trấn Thiên được, nếu như bị đả thương thì làm thế nào?"

Hàn Thạc rất lo lắng, nhưng khi nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của Quân Tà Diễm, chẳng lẽ hắn không có chút nào lo lắng, đáng thương tỷ tỷ còn bảo vệ cho hắn.

Hừ, nếu tỷ tỷ thắng hắn nhất định sẽ đi tố cáo .

"Ta tin tưởng nàng, nàng là của ta, mặc kệ thắng hay thua, nàng là của ta , hừ, Bắc Trấn Thiên, cuộc đấu đoạt chiến quyền lần sau, sẽ không nhìn thấy hắn nữa."

"A?"

Hàn Thạc còn chưa kịp hiểu lời của Quân Tà Diễm, sau khi hiểu, quả thật không thể tin được, có phải hắn nhất thời nói ra hay là đã có ý định này rồi?

Bắc Trấn Thiên là vua một nước, chẳng lẽ hắn không sợ gây ra chiến tranh hay sao?

Khó trách tỷ tỷ bảo vệ cho hắn như thế, Quân Tà Diễm và Hàn Vũ cùng một loại người, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm.

Quân Tà Diễm quay đầu lại nhìn Hàn Thạc, cười cười. Hắn còn đang vui mừng vì một câu tỷ phu của Hàn Thạc.

"Tỷ. . . Tỷ phu, huynh cần phải suy nghĩ thật kỹ, huynh cần phải hiểu rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, tỷ tỷ là nữ nhi của Hàn tướng quân Đông Lâm quốc, nếu huynh làm chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của quốc gia, đến lúc nó hai nước khai chiến, tỷ tỷ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, hồng nhan họa thủy"

Hàn Thạc không muốn hai nước khai chiến, mặc dù trên chiến trường có thể khai triển ý đồ lớn, thế nhưng, nếu tỷ tỷ bị gán cho danh hiệu hồng nhan họa thủy, lúc đó mẫu thân sao có thể chấp nhận được.

"Yên tâm, sẽ không, về sau toàn bộ thiên hạ sẽ là của Hàn gia "

Hàn Thạc rõ ràng thấy miệng của Quân Tà Diễm vẫn không nhúc nhích, nhưng sao có thể truyền lời vào lỗ tai hắn?

Hàn Thạc đứng ở tại chỗ, Quân Tà Diễm hắn, thật đã đạt tới Thánh Giả.

Hắn nói những lời này có ý gì? Phụ thân không hề có ý muốn mưu triều soát vị, trời ạ, rốt cuộc phụ thân đã nhận được một nữ nhi như thế nào.

Rốt cuộc tỷ tỷ gả cho một nam nhân gì đây.  

  Chương 79  

  Edit: giọt biển

Gió lớn thổi qua, trên sân đấu võ giờ nổi lên trận trận bụi bậm, gió lớn tới kỳ hoặc, nhưng bây giờ mọi người quan tâm nhất là Hàn Vũ rốt cuộc sẽ dùng cách nào để đối chọi với Bắc Trấn Thiên. Những người vây xem trợn to cặp mắt nhìn trận giằng co giữa hai người trên sân đấu võ.

Nàng không có chỉ số võ công, làm sao có thể đấu với một người cấp bậc thiên thê đây?

Hàn Vũ giơ đoản kiếm lên, bằng tốc độ nhanh nhất xông tới Bắc Trấn Thiên.

Bắc Trấn Thiên nhìn Hàn Vũ tấn công không có lực sát thương, không cười, coi như bị Hàn Vũ đâm thì như thế nào chứ.

Không hổ là vua của một nước, Hàn Vũ cầm đoản kiếm đâm tới thân thể Bắc Trấn Thiên thì Bắc Trấn Thiên cảm thấy nguy hiểm nghiêng người, tránh được tấn công của Hàn Vũ .

Hàn Vũ và Bắc Trấn Thiên va chạm thoáng qua. Đột nhiên Hàn Vũ xoay người, đánh một chưởng về phía sau lưng của Bắc Trấn Thiên, nhưng vẫn bị Bắc Trấn Thiên tránh được.

"Cái đoản kiếm đó, không đơn giản, Hàn Vũ, cái đoản kiếm đó ngươi từ đâu mà có?"

Bắc Trấn Thiên cảm thấy cái đoản kiếm đó không phải là một đoản kiếm bình thường, nó có chứa lực sát thương lớn, trực giác Bắc Trấn Thiên nói cho hắn biết, không thể đụng vào đoản kiếm đó, nó rất nguy hiểm.

"Muốn biết? Ha ha ha, cũng không nói cho ngươi biết"

Trên sân đấu võ nghiêm túc Hàn Vũ khó mà phát ra một giọng cười giỡn.

"Ha ha ha, không hổ là Hàn Vũ ta muốn lấy được nàng, lúc quan trọng như thế mà vẫn thanh nhàn, ngươi cần phải có chừng mực, nàng phải trở thành nương tử của ta rồi, ta xem, vẫn là không nên đánh, ngươi theo ta về Bắc Tuyết quốc, làm hoàng hậu của ta đi, ta và ngươi cùng hưởng giang sơn!"

"Khoác lác vô sỉ, hoàng hậu Bắc Tuyết quốc? Hừ, ta không lạ gì."

"Hừ, vậy ngươi chờ thua đi, chờ ta đánh thắng ngươi, ngươi và ta trở về, đến lúc đó không được đối xử tốt như vậy đâu."

Bắc Trấn Thiên nói xong trực tiếp tấn công, vũ khí của hắn là. . . Roi.

Hàn Vũ hiện tại mới phát giác sự việc khó giải quyết, chỉ số võ công của nàng chỉ thích hợp chiến đấu gần, nhưng Bắc Trấn Thiên dùng roi, khiến Hàn Vũ căn bản không đụng được vào thân thể của Bắc Trấn Thiên.

Chẳng lẽ. . . Lại muốn tự tổn thương mình mới có thể thắng?

Hàn Vũ nhìn về phía Quân Tà Diễm đang đứng trên đài, nếu dùng một chiêu kia, chàng sẽ tức giận.

"Lão bà, tùy ý hành động!"

Bên tai Hàn Vũ vang lên âm thanh của Quân Tà Diễm. Hơi giật mình, hơn nữa là vui mừng.

Không ngờ Quân Tà Diễm đã đến cấp bậc Thánh Giả rồi. Ha ha ha ha, không hổ là người Hàn Vũ xem trọng.

Nếu để cho mọi người ở chỗ này biết chỉ số võ công của hắn, vậy muốn có bao nhiêu ánh mắt thì có bấy nhiêu, có biết bao nhiêu người đau lòng.

Có người cả đời không thể đột phá đến cấp bậc thiên thê, coi như nỗ lực không ngừng đạt đến cấp bậc thiên thê, nhưng cấp bậc Thánh Giả, không phải cố gắng là có thể đột phá.

Để đột phá tới cấp bậc Thánh Giả, phải có cơ hội với thực lực, thiên phú bẩm sinh, có một sư phụ tốt cũng là một lợi thế, nhưng ai lại có vận khí tốt như vậy, tìm một Thánh Giả làm sư phụ đây.

Hàn Vũ cười cười, không bỏ công sức ra thì làm sao nhận lại kết quả được.

Hừ, tổn thương thân thể của chính mình, ặc, thân thể của nàng khôi phục tương đối nhanh.

Xem ra, Hàn Vũ nàng muốn trình diễn khổ nhục kế rồi.

"Làm ngươi bị thương, không phải là ý của ta, ngươi chớ có trách ta, vì lấy được ngươi...ta không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, ta cũng mang ngươi về Bắc Tuyết Quốc"

Bắc Trấn Thiên lấy trường tiên của hắn ra, xem ra, Bắc Trấn Thiên quyết tâm muốn mang Hàn Vũ về Bắc Tuyết Quốc.

"Thắng rồi nói"

Hàn Vũ liều mạng xông lên phía trước, Bắc Trấn Thiên quất một roi, Hàn Vũ tận lực né tránh, nhưng vẫn bị roi của Bắc Trấn Thiên sượt trúng một bên.

Mẹ nó, một roi, thật đúng là xuống tay không một chút lưu tình.

Rốt cuộc Bắc Trấn Thiên muốn mang thi thể nàng về hay mang người sống về?

Bất đắc dĩ Hàn Vũ nàng cũng không trông cậy Bắc Trấn Thiên sẽ xuống tay lưu tình.

Mấy hiệp, Hàn Vũ rơi vào thế hạ phong.

Vẫn luôn đang lẩn tránh đường roi của Bắc Trấn Thiên, không có cơ hội đến gần Bắc Trấn Thiên.

Mọi người thấy thân thể Hàn Vũ linh hoạt, rất khó tưởng tượng được một người không có chỉ số võ công, mà làm được như thế.

Quân Phong Hiếu và Hàn tướng quân cũng lấy làm kỳ lạ.

Quân Phong Hiếu rốt cuộc biết Hàn Vũ làm thế nào giết chết thị vệ của Lạc phu nhân, rốt cuộc Hàn Vũ dùng công pháp gì, một chút chỉ số võ công không có, nhưng cơ thể lại linh hoạt như thế, nhiều lần thiếu chút nữa đả thương Bắc Trấn Thiên, vốn nhiệm vụ điều tra Hàn Vũ giao cho Hàn tướng quân, nhưng Hàn tướng quân báo lên một cách không thật, điều tra không ra còn khuyên mình không cần tra xét, xem ra, hắn phải điều tra Hàn Vũ cho tốt.

Quân Phong Hiếu nhìn về phía Hàn tướng quân. Lúc này thấy gương mặt Hàn tướng quân lo lắng, nhưng nhiều hơn là vui mừng và tự hào.

Hàn Vũ sử dụng công pháp đặc biệt của Hàn gia, không có người nào có thể lĩnh ngộ ra, nhưng Hàn Vũ lại làm được, chẳng lẽ, đây chính là duyên phận sao? Ông trời cướp đi nữ nhi ruột thịt của hắn, lại đưa tới một nữ nhi khác tới an ủi hắn!

Thời gian chiến kéo dài, đã khiến Bắc Trấn Thiên mất kiên nhẫn, đánh như vậy đến khi nào?

Hàn Vũ lại định thần khí nhàn chơi đùa với Bắc Trấn Thiên, nàng có kiên nhẫn.

"Hàn Vũ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có theo ta về Bắc Tuyết Quốc hay không?"

Bắc Trấn Thiên thật không muốn thương tổn Hàn Vũ, nhưng Hàn Vũ nhiều lần cự tuyệt hắn, khiến hắn không cách nào chịu được.

"Ta nói rồi, ngươi thắng hãy nói" xem ra Bắc Trấn Thiên chuẩn bị đánh thật rồi.

"Hừ, làm ngươi bị thương, chớ có trách ta, tiếp chiêu"

Bắc Trấn Thiên rút trường tiên ra tiến tới Hàn Vũ, cái roi đó giống như sống, trực tiếp quấn vòng quanh thân thể Hàn Vũ, đợi quấn thêm mấy vòng, Bắc Trấn Thiên quất roi, Hàn Vũ bị vứt bay ra ngoài. Nhìn một chiêu đó thì không nặng, nhưng Bắc Trấn Thiên lại dùng công lực cấp bậc thiên thê, bị vung lên như vậy, Hàn Vũ ngã trên mặt đất không có hơi sức để đứng lên.

Hàn Vũ ngồi dưới đất, chờ đợi thân thể mình khôi phục.

"Nhận thua đi, Hàn Vũ, ngươi không thể nào thắng ta ."

Nhìn Hàn Vũ ngồi dưới đất, dáng vẻ không còn hơi sức, Bắc Trấn Thiên đau lòng và có vẻ bất nhẫn. Hắn không phải xuống tay quá nặng, dù Hàn Vũ dùng công pháp kỳ quái gì, cuối cùng cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Nhận thua? Làm sao có thể, nói thật, Bắc Trấn Thiên, ta chết rồi, thi thể cũng không phải của ngươi, có người giúp ta nhặt xác, ngươi nghĩ mang thi thể của ta về Bắc Tuyết quốc được thuận lợi hay sao, ha ha ha"

Hàn Vũ không có kiêng kỵ, trực tiếp gọi tên Bắc Trấn Thiên.

"Ha ha ha, ta xem ai có thể gây khó khăn, ngươi chết, coi như giành, ta cũng sẽ mang thi thể của ngươi đoạt lại, ta nói rồi, ngươi là của ta, chỉ có thể là ta."

"Ha ha ha, hi vọng ngươi có bản lãnh đó!"

Hàn Vũ đứng lên, giật giật hai tay hai chân, không tệ, khôi phục khá nhanh!

"Tiếp tục đi!" Hàn Vũ tay cầm đoản kiếm, nói xong liền vọt tới chỗ Bắc Trấn Thiên.

Đám người quan sát, còn tưởng rằng Hàn Vũ không đứng lên nổi, nhìn bộ dáng yếu ớt của nàng ngồi dưới đất, vốn tưởng rằng nàng sẽ nhận thua, thật không nghĩ đến, không nói hai lời nàng lại đứng lên đánh tiếp.

"Thật là Nữ Trung Hào Kiệt."

"Đúng vậy, không ngờ trừ một Hàn hoàng hậu Đông Lâm Quốc, Hàn Vũ cũng không thua kém đấng mày râu, Hàn gia thật có nhiều nhân tài xuất hiện lớp lớp!"

"Hàn Vũ, cố gắng lên"

"Cố gắng lên, nhất định phải thắng."

Bốn phía tiếng hoan hô, khích lệ Hàn Vũ chiến đấu, nàng không nghĩ nàng cũng nhận được sự ủng hộ của mọi người.  

  Chương 80  

  Bắc Trấn Thiên cũng kinh hãi, một chiêu vừa nãy đủ để Hàn Vũ không có sức lực tiếp tục chiến đấu, nhưng không ngờ, mới chỉ trong chốc lát, nàng đã khôi phục.

Xem ra, Hàn Vũ còn có rất nhiều bí mật mà hắn không biết.

Bắc Trấn Thiên giơ trường tiên lên, trường tiên thẳng tắp phóng tới Hàn Vũ.

Bọn họ đã tỷ thí khá lâu, cũng không phân thắng bại, xem ra, Bắc Trấn Thiên muốn dùng một chiêu cuối cùng đánh bại Hàn Vũ.

Hàn Vũ cũng nghĩ giống vậy, tiếp tục đấu cũng không được gì.

Nàng không thể giữ mình toàn vẹn mà có thể thắng được Bắc Trấn Thiên.

Trường tiên của Bắc Trấn Thiên đâm thẳng về Hàn Vũ, tất cả mọi người nghĩ rằng Hàn Vũ sẽ dễ dàng tránh được một chiêu này, nhưng đều không tưởng đã xảy ra.

Hàn Vũ không ngần ngại tiến thẳng về phía trước, trường tiên cộng thêm chỉ số võ công của Bắc Trấn Thiên, đâm xuyên qua cánh tay trái của Hàn Vũ.

Hàn Vũ cười cười tự giễu, cũng chỉ có thể dùng chiêu này thôi, bằng không căn bản không có biện pháp đến gần Bắc Trấn Thiên, làm sao có thể đả thương được hắn.

Đợi Bắc Trấn Thiên phản ứng kịp, Hàn Vũ nhanh chóng đến bên người Bắc Trấn Thiên, Bắc Trấn Thiên nhìn máu theo cánh tay Hàn Vũ chảy xuống, hắn muốn rút ra trường tiên.

Hàn Vũ phát hiện ý nghĩ của hắn, thật vất vả mới tới gần Bắc Trấn Thiên như vậy, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Hàn Vũ bắt được trường tiên của Bắc Trấn Thiên, một chiêu thức bát quái Thái Cực, kéo gần khoảng cách của hai người, Bắc Trấn Thiên không buông trường tiên ra, theo trường tiên đi tới phía trước Hàn Vũ.

Cơ hội tới, bát quái Thái Cực lấy nhu thắng cương, dùng đối phó Bắc Trấn Thiên không thể tốt hơn, thật may trước ngày thi đấu mình luyện tập Thái Cực chứ không phải Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Một chân của Hàn Vũ chặn lại một chân của Bắc Trấn Thiên, bắt được trường tiên liền phóng thẳng về hướng Bắc Trấn Thiên, Bắc Trấn Thiên không hề né tránh, nhưng hắn không có trực tiếp ngã xuống mà ôm lấy eo nhỏ thon thon của Hàn Vũ, hai người rối rít té ngã.

Hàn Vũ nằm trên người Bắc Trấn Thiên.

"Thật là thơm. . ." Bắc Trấn Thiên lên tiếng .

Hàn Vũ không vì bị hắn trêu chọc mà biến sắc, nàng rất lý trí kề đoản kiếm lên cổ Bắc Trấn Thiên.

"Ngươi thua."

Bắc Trấn Thiên cảm nhận một trận lạnh lẽo áp sát cổ hắn đồng thời một cỗ khí tức âm trầm đánh úp tới ngực hắn.

Hàn Vũ thấy Bắc Trấn Thiên không nói, nàng lại kề chủy thủ gần thêm, chỉ cần dùng sức hơn nữa, Bắc Trấn Thiên sẽ bị mất mạng.

"Ta thua"

Mặc dù Bắc Trấn Thiên vô cùng không muốn thừa nhận mình thua, nhưng hắn không thể đánh cuộc, hắn không dám chắc Hàn Vũ sẽ không đả thương hắn.

Nhìn về phía tròng mắt Hàn Vũ , cặp mắt kia nói cho hắn biết, nếu như hắn còn không nhận thua, Hàn Vũ sẽ không nương tay.

Bắc Trấn Thiên không biết điều kì diệu của đoản kiếm, nếu Hàn Vũ dùng đoản kiếm tước đi tính mạng hắn là điều dễ dàng.

"Bắc quốc chủ nhận thua, Đông Lâm quốc thắng." người phụ trách tuyên bố kết quả cuối cùng.

"Thắng?"

"Bắc quốc chủ nhận thua?"

"Hình như là thắng. . ."

"Thật?"

Mọi người đang xem còn không có phản ứng kịp, chỉ nhìn chằm chằm hai người đang nằm trên đất dưới sân kia.

Hàn Vũ muốn đứng dậy, nhưng Bắc Trấn Thiên ôm thật chặt hông của nàng không muốn buông tay.

"Buông ra, nếu không ta chặt tay ngươi"

Hàn Vũ bắt đầu tức giận, trước mặt nhiều người như vậy sàm sở nàng.

Huống chi, Diễm còn đang ở trên khán đài

"Hừ, ngươi nỡ sao?"

"Buồn cười" Hàn Vũ hạ đoản kiếm xuống tay Bắc Trấn Thiên . .

Nhưng nàng chưa kịp xuống tay, đã bị Bắc Trấn Thiên lật người, hai người đổi vị trí.

"Khốn kiếp, Bắc Trấn Thiên, ngươi mau buông tay, có nghe hay không."

Hàn Vũ vốn không phải là đối thủ của Bắc Trấn Thiên, dùng khổ nhục kế mới thắng được hắn, bây giờ bị Bắc Trấn Thiên quấn lấy, thật đúng là không có cách nào thoát thân.

"Nói cho ta biết, vì sao không cùng ta trở về Bắc Tuyết quốc, ta sẽ cho người tận hưởng vinh hoa và phú quý"

"Hừ, ngươi căn bản không hiểu ta, vinh hoa phú quý ở Đông Lâm quốc ta không có hay sao? Những thứ đó chỉ là mây trôi mà thôi, ta cảnh cáo ngươi, nếu không buông tay người hối hận sẽ là ngươi"

"Ta không buông tay, nói cho ngươi biết, coi như ta thua rồi, ta vẫn sẽ mang ngươi về Bắc Tuyết quốc, tin ta, ta có thực lực này"

Hàn Vũ nhìn gương mặt vô cùng tự tin của hắn, giờ phút này nàng nghĩ đến Quân Tà Diễm, có Quân Tà Diễm ở đây, sao có thể để Bắc Trấn Thiên ở chỗ này càn rỡ.

Nghĩ đến Quân Tà Diễm, Quân Tà Diễm liền xuất hiện.

"Muốn dẫn nương tử của ta đi, vậy phải xem ta có đồng ý hay không."

Vừa dứt lời, Bắc Trấn Thiên nhanh chóng buông Hàn Vũ ra, lui về phía sau hơn trăm thước.

Căn bản Bắc Trấn Thiên không cảm nhận được có người đến gần, thật may hắn lẳng trốn nhanh, nếu không, nằm ở kia chính là thân thể của hắn chứ không phải trường tiên.

Người kia, không cảm nhận chỉ số võ công của hắn, chẳng lẽ cùng Hàn Vũ luyện chung một loại công pháp? Hay là nói, hắn đã đạt tới cấp bậc Thánh Giả rồi hả? Không thể nào, nhìn tuổi hắn, cũng không nhiều chừng hai mươi. Cho tới bây giờ Bắc Trấn Thiên không có nghe nói đến sự tồn tại của một người lợi hại như vậy.

"Ngươi là người phương nào, vì sao tự tiện xông vào nơi tỷ thí?" Người tuyên bố nhìn về phía Quân Tà Diễm, hắn căn bản không hề thấy có ngươi đi vào nơi tỷ thí, sao bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.

Quân Phong Hiếu nhìn Quân Tà Diễm trên sân tỷ thí, chỉ nhìn một cái mọi việc đều sáng tỏ.

Cái nhìn kia, bao hàm tình cảm hai mươi năm, cái nhìn kia, tràn đầy sự áy náy hai mươi năm, cái nhìn kia, tác động trực tiếp đến ý nghĩ của Quân Phong Hiếu.

Đúng lúc nên kết thúc tất cả.

"Ta tới đón nương tử nhà ta ."

Quân Tà Diễm đỡ Hàn Vũ dậy, vỗ vỗ bụi bậm trên người nàng, không quan tâm ánh mắt người khác, hôn một cái lên trán Hàn Vũ.

"Về sau không cho phép thương tổn bản thân thêm lần nào nữa, chuyện sau này, để ta xử lý"

Nói xong liền rút trường tiên còn nằm trên bả vai Hàn Vũ xuống, ném qua một bên.

Ngỡ khí của Quân Tà Diễm không phải hỏi ý kiến Hàn Vũ, mà là trực tiếp định đoạt.

"Được."

Dù mạnh mẽ thế nào, Hàn Vũ cũng chỉ là một cô gái, một cô gái cần chính là được người mình yêu thương yêu, điều Hàn Vũ mong muốn cũng chỉ có vậy.

"Tại sao không nghe nói Hàn cô nương đã thành thân rồi hả ?"

"Đúng vậy, ta cũng không có nghe nói, ta chỉ nghe nói Hàn cô nương còn là khuê nữ"

"Đoán chừng đã sớm định hôn phối rồi"

Rốt cuộc Quân Phong Hiếu cũng hiểu, chẳng trách mình giao nhiệm vụ cho Hàn Vũ nhanh như vậy đã hoàn thành, quá khứ hắn phái nhiều cao thủ, đều có đi không có về, không ngờ nàng cái tiểu nha đầu này, thời gian một ngày đã tra ra nhiều như vậy, ngẫm lại. . . Chuyện tốt sắp tới.

Không tệ, hắn chấp nhận cô con dâu này, thông tuệ như thế, can đảm như thế, xứng với con hắn.

Hàn tướng quân lão thất phu kia chắc đã sớm biết, nhưng khi Quân Phong Hiếu nhìn về phía Hàn tướng quân thì nhìn gương mặt mờ mịt của ông, Quân Phong Hiếu cười to lên.

"Ha ha ha, Hàn tướng quân, đừng nói là ngươi cũng không biết chuyện này? Ngươi thật sự đã nhận được một nữ nhi tuyệt vời, ha ha ha"

Quả thật, Hàn tướng quân thật không biết chuyện. Hàn Vũ mang đến cho hắn quá nhiều vui mừng và ngoài ý muốn.

Lúc này Hàn Thạc đã phục sát đất tỷ tỷ và tỷ phu của hắn, thật là một đôi quái nhân.

Cuộc đấu tranh đoạt chiến quyền lần này, gần như không tốn nhiều công sức đã thắng hai trận, chỉ cần thắng thêm một trận nữa, như vậy chiến quyền lần này sẽ thuộc về Đông Lâm quốc. Chỉ cần trong mấy năm tới củng cố thật tốt thực lực Đông Lâm quốc, đến lúc chiến tranh thực sự bùng nổ, ngày Đông Lâm quốc nhất thống Võ đại lục không còn xa.

Hàn Thạc nhìn về phía hai người trên sân đấu võ, lúc này bọn họ xứng đôi biết bao, trai tài gái sắc, hai người đều có can đảm và thực lực, ha ha ha, không tệ, tỷ phu này, hắn nhận!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #edit#hoàn