Chương 6 - 10
Chương 6: Khiêu Chiến Vô Tình Các
"Kỳ quái, biểu ca, ngươi là một hoàng tử, cũng không ở lại hoàng cung sao?"
"khi hoàng tử được 20 tuổi phải chuyển ra ngoài, sau đó hoàng thượng căn cứ vào công lao mà sẽ tấn phong danh hào"
"Như vậy phong hào của ngươi là gì?"
"Còn chưa có"
Còn chưa có tấn phong? Vậy là chưa có công lao? Hắc hắc, không biết thế lực của vị biểu ca này thế nào. Đứng về phía hắn có lợi hay không? Quên đi, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, haizzz, vấn đề là trên người của nàng một văn tiền cũng không có, như thế nào tạo dựng sự nghiệp.
Đi vào Đông Phượng Lâu, Quân Phong Khải cùng tiểu chính thái lên lầu, đê Hàn VŨ một mình ở trong đại sảnh, trời, có phải bọn họ quá yên tâm đến Hàn Vũ đó chứ.
"Hàn Vũ, Hàn Vũ?"
"Hoảng, gọi ta sao?"
"Không gọi ngươi thì gọi ai? Đang suy nghĩ điều gì thế?"
Đúng vậy, bây giờ Vũ Quân đã không còn là Vũ Quân nữa, mà là Hàn Vũ, nhất định phải tập thói quen với tên mới này thôi.
"Chuyện gì" Hàn Vũ hỏi, phải quen với tên này mới tốt.
"Ở đây chờ chúng ta, đừng đi lung tung"
"Biết rồi, biết rồi"
Nhất định có chuyện gì mờ ám mới không cho nàng đi theo, quên đi, Hàn Vũ còn không muốn biết đâu.
Một mình Hàn Vũ đi ra trong Đông Phượng Lâu, hiện tại trên đường cũng không còn tấp nập, các tiểu thương cũng dã dọn hàn khá nhiều, các cửa hàng cũng đã đóng cửa.
Kỳ quái, đây là nơi nào?Lại không có ai có thể hỏi thăm.
Thời điểm nàng lo lắng lại thấy trước mặt vài nam tử đi đến
"Lão đại, đêm nay vẫn là đi đến Tình Nương lâu sao?"
"Đương nhiên, tiểu Phù Dung ở đó đang vẫn chờ ta, hắc hắc" Tiếng cười thật đáng khinh, nghe qua đều muốn giảm thọ.
Tình Nương lâu, tên này rất giống kỹ viện, Hàn Vũ quyết định đi xem.
Phía trước thật náo nhiệt, ha ha, cuối cùng nàng cũng đã tìm được rồi, nếu đã đến cổ đại mà không đi dạo kỹ viện thật sự là uổng phí mà.
Vô Tình các? Tên kỹ viện này thật dặc biệt, là muốn cho người khác không cần hữu tình lúc này, hay là trở nên vô tình sau khi bị thương? Tốt, liền chọn nơi này.
"Công tử, mời vào bên trong"
Có điểm không giống, không phải trong TV cùng sách báo nói đón tiếp ngoài cửa là ma ma sao? Như thế nào nơi đây là lại một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.
"Thoạt nhìn công tử là lần đầu tiên đến nơi này? Có cần ta giúp gì không?"
Hàn Vũ cao thấp đánh giá nàng, dáng vẻ thướt tha mềm mại đầy sức quyến rũ, không dung tục, ngũ quan thanh tú. lại thấy thế nào cũng không giống như là.....Bán.
"Ta tìm lão bản của ngươi, phiền toái ngươi giúp ta gọi hắn ra được không?"
"Công tử xin chờ một chút"
Một hồi đi ra một nữ tử, nhìn như thế nào cũng không giống Tú bà, chẳng lẻ lỹ viện nơi này khác biệt, hay là do kỹ viện nàng khác?
Người tới là một nữ tử không lớn tuổi lắm, thoạt nhìn cùng tuổi với Hàn phu nhân, trên mặt nàng cũng không lưu lại dấu vết gì của tuổi tác, ngược lại có thành thục, một thân quàn áo màu lam nhạt càng lộ vẻ thanh tú, thật sự là chỗ nào cũng có mỹ nữ.
"Công tử tìm ta có chuyện gì? Ma ma ta không có tiếp khách! Nhưng ở đây dạng gì chúng ta đều có" Ma ma phong tình vạn chủng hướng ta giới thiệu qua.
Hoảng, thế này mới giống một cái kỹ viện chứ!
"Ma ma, ta tìm ngươi là muốn kiếm chút bạc, có muốn thương lượng một chút hay không?"
"Kiếm bạc, công tử, Vô Tình các của ta đây thật kiếm được rất nhiều bạc, đến đây đều là vương tôn quý tộc, ngươi còn để cho ta kiếm bạc như thế nào?"
"Ta sẽ cho các ngươi thấy"
"Bản lĩnh cũng không phải chỉ dựa vào lời nói suông, tài nghệ các cô nương của chúng ta ở kinh thành này cũng không có ai có thể so sánh"
"Nhưng nếu ta muốn so tài thì sao?" Tú bà này còn rất khoe khoang, thật sự có thực lực như thế sao? Nàng rất chờ mong nha.
"Ngươi, tốt, theo ta"
Nàng cùng Tú bà đi vào một gian phòng, sau đó được nàng ấy cấp cho một bộ quần áo nữ tử màu đỏ thẫm
"Đem quần áo mặc vào, ta muốn nhìn xem ngươi như thế nào mà dám so tài cùng các cô nương ở đây". Thì ra tú bà này đã sớm biết Hàn Vũ là nữ tữ.
Thay đổi xong quần áo, xem xét, quần áo này mặc trên người nàng thật xinh đẹp.
Lúc này tiểu nha hoàn tiến vào giúp Hàn Vũ trang điểm, vừa xong, mở mắt ra, nàng cũng hoảng sợ, đây thật sự là nàng sao?
Chính mình vốn bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lúc này lại có thể xinh đẹp đến thế, giống hồ ly tinh như mọi người thường nói, bất quá Hàn Vũ lại thích, trang điểm tuy đậm nhưng nhìn vào lại nhẹ nhàng khoan khoái. Rốc cuộc nàng muốn như thế nào đây? Nàng thích chính mình bình thường, nhưng nàng cũng thích mình xinh đẹp, thật ra nàng thích khoa trương nhưng lại không thích có quá nhiều ánh mắt nhìn, vẫn là im lặng thì tốt hơn. Nhìn chính mình trong gương, hoàn toàn lãng quên mọi thứ xung quanh.
Bên kia tú bà cũng đang tỉ mỉ đánh giá nàng, Hàn Vũ liền phóng cho nàng ấy một ánh mắt đưa tình, tú bà nhanh chóng thu hồi tâm tình.
"Đúng rồi có thể cho ta một khăn lụa che mặt không, ta không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của ta" Nhất định phải làm ra vẻ thần bí.
Tú bà quăng cho Hàn Vũ một cái khăn lụa phấn hồng, Hàn Vũ cầm lấy đeo lên mặt mình.
"Tất cả các cô nương ở nơi này đều gọi ta là Tình ma ma, ngươi không phải ở đây, có thể gọi ta là Tình tỷ"
"Tình tỷ, tốt, Ta gọi là tiểu Lạc"
"Đi theo ta"
Theo chân Tình tỷ tiến vào đại đường, chính giữa đại đường có một vũ đài thật lớn, các nàng đang đứng ở tầng hai của vũ đài, tầm mắt nơi này thật tốt, hơn nữa còn có vẻ rõ ràng.
"Các vị khách quan, hôm nay các ngươi đến thật đúng lúc, hôm nay có một cô nương đến muốn so tài cùng các cô nương Vô Tình các của chúng ta, các ngươi cũng biết tài nghệ của chúng ta như thế nào, hôm nay ta cũng thật muốn nhìn bản lãnh của cô nương này đến tột cùng như thế nào mà cũng dám đến Vô Tình các của chúng ta mà kêu gào"
Hoảng, Tình tỷ tỷ này thật giỏi nắm bắt lòng người a.
"Tình tỷ, so tài cái gì?" Một công tử dưới lầu lên tiếng hỏi
"So tài cái gì sẽ do cô nương đó quyết định, thắng thua sẽ do các vị đến định đoạt như thế nào?"
"Hảo, hảo" mọi người dưới lầu rất là chờ mong.
Bên ngoài lầu hai cũng tụ tập rất nhiều người, lúc này có rất nhiều cửa sổ đã mở ra
Ừ, hiểu quả này rất tốt.
Ặc, cái kia không phải là Lạc Đà sao? ha ha, kinh thành này thật đúng là nhỏ nha.
"Cho mời Lạc cô nương"
Nàng tiêu sái tiến lên vũ đài
"Lạc cô nương, ngươi muốn so tài cái gì?
"Tình tỷ quyết định là tốt rồi" Hàn Vũ cảm thấy khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn, như thế lợi thế càng nhiều hơn.
"Tốt, nếu để ta quyết định, vậy tất cả cầm kỳ thư họa đều so tài đi, Lạc cô nương thấy sao?"
Thật ác độc mà.
"Tốt, tất cả đều so đi. nhưng ta muốn hỏi Tình tỷ một chuyện, so tài này ngươi muốn một người cùng ta so hay là một người so một thứ?"
"Hừ, Hàn Vũ cũng không tin, Vô Tình các này có người toàn vẹn đến vậy.
"Này..." Nàng vốn là muốn cho một người có sở trường đó đến so tài, nhưng nếu bị hỏi như vậy mà vẫn làm như thế sẽ cho là Vô Tình các khi dễ cô nương này.
"Nếu cô nương chỉ có một người, như vậy đương nhiên Vô Tình các cũng sẽ cử ra một người, chúng ta sẽ cho hoa khôi đến tranh tài với ngươi"
"Tốt, tốt, lần này đến thật không uổng mà, Diễm nương mỗi tháng chỉ biểu diễn có một lần a" Người ngồi dưới hưng phấn không thôi.
Hoa khôi, hẳn là người giỏi nhất của Vô Tình các đi, nếu như nàng thắng hoa khôi này...ha ha.. không sai, rất có động lực!
"Đi mời Diễm nương đến đây." Tình tỷ phân phó nha hoàn phía sau.
Trong khi chờ đợi Diễm nương đến, Hàn Vũ đưa mắt đánh giá tình hình xung quanh, thoạt nhìn nơi này không giống một kỹ viện dơ bẩn, thật ra lại giống một trà lâu hơn, không có thanh âm đùa giỡn, không có kêu gào ầm ầm, là một nơi có cấp bậc cao, hẳn là có bối cảnh ở phía sau, nếu không xuất sắc như vậy lại không có một ai đến gây rối, hơn nữa Tình tỷ cũng đã nói đến đây đều là vương tôn quý tộc. Xem ra lai lịch của Vô Tình các này không nhỏ, Hàn Vũ nghĩ sau lưng nhất định có người chống lưng, hơn nữa người này có bối cảnh cũng không tầm thường, không biết lần này có phát sinh sự tình gì không , nàng thật sự rất là chờ mong.
Trên lầu hai trong một lô ghế
"Chủ tử, người thấy thế nào?"
"Rất thú vị, tiếp tục xem" Nói chuyện là Tà Yêu, đường chủ của một trong Tứ đường, chưởng quản thanh lâu.
Tại một ghế lô khác
"Công tử, nữ tử này rất là thú vị"
"Ừ, rất thú vị, một cô nương lại chạy đến nơi này so tài cùng người khác, ha ha, thú vị" Nói chuyện là đại hoàng tử của đương kim hoàng thượng Quân Hiếu Liêm
Aizzzz, hoàng tử ở quốc gia này thật đúng là nhàn nha.
Lại một ghế lô khác
"Thiếu gia, người xem, thật là một nữ tử xinh đẹp, ngươi cũng đừng tức giận, đợi lát nữa nhờ Tình tỷ mời cô nương kia đến đây ngồi một chút, người thấy sao?"
"Cũng được, hừ, sớm muôn gì ta cũng sẽ cho Hàn Thạc kia biết tay, mỗi ngày đi theo sau lưng nhị hoàng tử, để xem sau này bọn họ có kết cục tốt như thế nào?" Nói chuyện đúng là người bị Hàn Vũ giáo huấn Lạc Đà, khuôn mặt vốn đã khó coi, hiện tại lại càng khó coi hơn.
"Diễm nương đến" Thanh âm thông báo của nha hoàn truyền đến, nhất thời không khí liền yên tĩnh trở lại, xem ra Diễm nương này rất được hoan nghênh.
Chương 7: Tỷ Thí Đầu Tiên
Diễm nương đi vào phía sau Tình tỷ, không tỏ ra kiêu ngạo như những hoa khôi bình thường khác, nhìn đến dạng này, làm cho tâm tình muốn so tài của Hàn Vũ giảm đi không ít, vốn là một người không tranh sự đời, nàng còn cùng Diễm nương tranh làm gì chứ? Diễm nương một thân quần áo dài thuần trắng kéo dài đến chân, đơn giản, hé ra gương mặt thuần khiết trắng trong, so sánh với Hàn Vũ, một người tựa như ánh mặt trời đỏ rực, một người lại là ánh trăng khuya ôn hòa.
"Diễm nương, ma ma gọi ngươi ra là muốn ngươi cùng Lạc cô nương so tài, mỗi ngày ngươi ở trong phòng cũng không cảm thấy vui, không bằng đồng ý với ma ma đi? Vị cô nương này nói Vô Tình các của chúng ta bất quá cũng chỉ có thế, ngươi cũng biết các chủ rất để ý đến Vô Tình các mà" . Diễm nương này không có nghe theo lời nàng, nàng ấy vì chủ tử mới ở trong này, nếu như bị Diễm nương này cự tuyệt sẽ không còn mặt mũi đành phải lôi chủ tử ra.
"Tốt, ta đồng ý" Thanh âm này thật dễ nghe, thật nhẹ nhàng! Nàng ấy làm sao lại ở trong này đây? Mặc dù thân ở trong kỹ viện, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nàng ấy không nhiễm mùi bùn, khí chất thoát tục, một thân không có quá nhiều trang sức cùng quần áo rườm rà, nhìn tựa hồ nhu nhược làm người khác không tiếc thân mà bảo vệ! Aizzz, nữ tử như vậy sẽ làm tất cả nam nhân đều muốn giữ không chịu bỏ đi. Hàn Vũ im lặng đánh giá Diễm nương, vừa vẹn nàng ấy cũng đang đánh giá nàng.
"Đầu tiên, so tài cầm kỹ"
"Hoa khôi, mời" Hàn Vũ làm một tư thế mời ưu nhã.
Gã sai vặt đem đàn đến, Diễm nương ngồi xuống, bắt đầu đàn, tư thế tuyệt đẹp làm cho người ta tưởng không phải là một nữ nhân đang đánh đàn mà là một bức họa không sao tả xiết, đẹp không gì sánh nổi.
Tiếng đàn vang lên, giống như con người của nàng ấy vậy, dịu dàng yếu ớt, tiếng đàn nghe vô cùng dịu dàng, cuồn cuộn uyển chuyển kéo dài, giống như đang nhớ đến ai, đối với ai kể ra tình cảm của nàng. Hàn Vũ nghĩ Diễm nương thật ra đang bày tỏ tấm lòng của mình với một ai đó ở nơi đây. Một nam nhân như thế nào mà nữ tử như thế cũng không cần?
Thật là dễ nghe, nhưng tuyệt đối không rung động, đây là trận thi đấu, không phải là thời điểm bày tỏ tình yêu.
Lúc này Hàn Vũ tràn đầy tự tin cùng chờ đợi chính mình biểu diễn.
Một khúc "Tư Tuyết" ở một cảnh ngộ bi thương mà chấm dứt, làm người ta thương cảm cùng tiếc hận, hoàn loạt tiếng vỗ tay cùng thanh âm khen ngợi truyền đến không ngớt, nhưng thật sự không biết có bao nhiêu người hiểu được tiếng đàn u buồn của nàng ta đây.
Diễm nương đứng dậy nhường vị trí lại cho Hàn Vũ, Hàn Vũ đi tới, nàng đã nghĩ ra nên đàn cái gì rồi! Vốn là nơi phong hoa tuyết nguyệt, chuyện tình yêu ở đây đã không còn phổ biến, Tình tỷ nói qua ở trong này đều có quyền có thế, những người như vậy nghe thủ khúc này hẳn là sẽ thích.
Tiếng đàn của Hàn Vũ gây cảm xúc mạnh mẽ cho mọi người ở đây.
Lúc này mọi người đang chìm đắm trong tiếng đàn phập phồng lên xuống không ngừng, Hàn Vũ hết sức hài lòng nhìn biểu tình của họ, không sai, nàng muốn chính là điều này.
Tiếng đàn chấm dứt nhưng không có một ai vỗ tay, dường như mọi ngừơi vẫn còn trầm luân trong hơi thở nguy hiểm đó mà không phục hồi lại thần trí. Không lâu, tiếng vỗ tay liền vang lên, âm thanh rất lớn, Hàn Vũ hoài nghi không biết bọn họ có bị đau tay hay không?
"Không biết thủ khúc này của Lạc cô nương tên là gì? Ai sáng tác?" Một người ngồi ghế lô trên lầu hai đi ra hỏi, đó chính là thủ hạ của Tà Yêu, vâng mệnh Tà Yêu đi ra.
"Khúc danh này gọi "Thập diện mai phục", do chính ta sáng tác, ha ha, tiểu nữ bất tài, chỉ sáng tác một khúc nhỏ, mọi người đừng nên chê cười" hắc, hắc, không có xâm quyền, tuyệt đối không có xâm quyền! Trăm ngàn lần đừng đến tìm nàng, trong lòng Hàn Vũ âm thầm cầu nguyện.
"Tốt, tốt, quả nhiên tài nghệ của cô nương bất phàm, "Thập diện mai phục" thật có thể cảm nhận được nguy cơ nổi lên bốn phía, thấm vào lòng người, không sai, khó trách lại dám đến Vô Tình các khiêu chiến như vậy, trận này Lạc cô nương thắng" Người kia lên tiếng tuyên bố.
Hàn Vũ tò mò đánh giá hắn, hắn nói nàng thắng thì nàng sẽ thắng sao?
"Không biết có người nào còn ý kiến không?" Dường như cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Hàn Vũ, hắn lại lên tiếng hỏi mọi người xung quanh.
"Không có ý kiến"
"Không có"...
Ha ha , nàng thắng.
"Tốt, đề mục này Lạc cô nương thắng" Tình tỷ chính thức tuyên bố.
Diễm nương liếc mắt nhìn Hàn Vũ một cái, giống như thắng thua đối với nàng không có gì quan trọng, điều này làm cho tâm lý Hàn Vũ rất là khó chịu.
Ngươi đã không cần thắng thua như vậy, ta liền cùng ngươi đùa lớn một chút, trong lòng Hàn Vũ quyết định.
"Tình tỷ, ta cảm thấy so tài này không có bao nhiêu hứng thú, thắng thua không quan trong gì cả, không có tiền đặt cược, so tài như vậy chẳng có động lực"
"Hả? Ngươi muốn thế nào?" Tình tỷ không biết Hàn Vũ định làm cái gì, bất quá nàng cũng rất chờ mong.
"Không bằng chúng ta thêm tiền cược đi, nếu ta thắng Vô Tình các sẽ là của ta"
Sau khi Hàn Vũ nói xong, nghe được thanh âm hút không khí đứt quãng, ha ha, xác thực tiền đặt cược này có lớn một chút.
"Nếu như ngươi thua thì sao?" Tình tỷ cười hỏi
"Ta sẽ không thua" Chê cười, nếu ta thua còn nói làm gì, Vô Tình các này ta thắng chắc rồi, chỉ sợ các ngươi không đáp ứng, Hàn Vũ vui mừng tính toán.
"Khẩu khí thật lớn" Diễm nương rốt cuộc lên tiếng "Ngươi sẽ không thua, ngươi cần gì phải thua đâu? Ngươi có cái gì có thể đem ra so sánh với Vô Tình các của chúng ta sao?"
Xem nàng nhu nhược như thế, nhưng lúc này khí thế lại bừng bừng, có ý tứ, Diễm nương thật quan tâm đến nơi này, quả nhiên Hàn Vũ không có nghĩ sai.
"Lạc cô nương, chờ ta đi xin ý kiến" Tình tỷ bị nam tử vừa hỏi khúc danh trên ghế lô lầu hai gọi
Tình tỷ tiến vào quỳ trên mặt đất
"Củ tử, ngươi tìm ta có chuyện gì phân phó?"
"Đáp ứng yêu cầu của nàng, cùng nàng tỷ thí" Tà Yêu ngồi ở vị trí chủ thượng nói
"Nhưng, chủ tử, vậy phải nói với cung chủ như thế nào ?
Tà Yêu nhìn thoáng qua Tình tỷ, rất nguy hiểm, tỏ vẻ dường như nàng đã quan tâm đến quá nhiều chuyện.
Tình tỷ tiếp tục hỏi "Chủ tử, nếu như nàng thua thì sẽ thế nào?"
"Nàng sẽ không thua"
"A, chủ tử, đây không phải là muốn đem Vô Tình các đưa cho...."
Trong mắt Tà Yêu lại truyền đến hơi thở nguy hiểm, TÌnh tỷ nhanh chóng đồng ý rồi lui ra ngoài.
Tình tỷ sau khi trở về liền đến nói với Diễm nương
"Diễm nương, chủ tử đã đáp ứng rồi"
"Cái gì? Hắn làm sao có thể, nếu như bị cung chủ biết được, hắn làm sao thoát khỏi liên quan?"
"Ngươi cũng biết, một khi chủ tử đã quyết định chuyện gì thì nhất định chúng ta phải tuân thủ, ta biết ngươi không muốn chủ tử bị cung chủ trách phạt, như vậy ngươi nhất định phải thắng, biết không?"
Diễm nương gật đầu, trong ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ cùng thương cảm.Biểu tình đó của Diễm nương không thoát khỏi ánh mắt quan sát của Hàn Vũ bên cạnh.
"Lạc cô nương, nếu ngươi thua thì sao?" Tình tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Ta nói ta sẽ không thua, Tình tỷ không muốn từ bỏ ý đó sao?" Hàn Vũ tự tin nói với nàng.
Điều này làm cho Diễm nương đứng ở một bên rất là tức giận, Hàn Vũ hướng Diễm nương cười đắc ý.
"Tiếp theo sẽ tỷ thí cái gì?" Diễm nương hỏi, nàng một chút cũng không muốn hắn bị cung chủ trách phạt, nàng đau lòng thay hắn,
"Tỷ thí kì nghệ"
Thời điểm nghe đến kỳ nghệ, Hàn Vũ liền hoảng, không phải là cờ vây chứ? làm sao bây giờ?
Hàn Vũ còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên tìm vận may ở đâu, trên ghế lô ở lầu hai lại đi ra một người, hắn giúp Hàn Vũ giải quyết vấn đề!
Chương 8: Cuộc Tỷ Thí Thứ Hai
Nam nhân ngồi trên ghế lô tầng hai bước ra, Hàn Vũ cảm thấy người này rất quen mặt, giống như là đã từng gặp qua, suy nghĩ một chút nàng chợt bừng tỉnh, người đó không phải rất giống Boss lớn đó sao? Cũng rất giống Quân Phong Khải, xem tuổi người này chắc là đại hoàng tử, đại hoàng tử này đến thật đúng lúc, hắn thế nhưng lại có quan hệ với Lạc Đà.
Quân Hiếu Liêm đi vào trên vũ đài nói với Tình tỷ "Tình tỷ, tiểu hoàng cảm thấy không thể tỷ thí đơn giản như vậy, Tình tỷ thấy sao?"
"Không biết đaị hoàng tử có ý gì?"Tình tỷ cung kính hồi đáp.
"Tiểu hoàng ở trong hoàng cung mới biết được một phương pháp chơi cờ mới, rất thú vị, tiểu hoàng cảm thấy hai vị cô nương này nên thử một lần, dám không?"
Nam tử ở quốc gia này phóng khoáng như vậy sao? Hay là dạo kỹ viện mới phóng khoáng như vậy? Hoàng tử nhưng một chút cũng không kiêng kỵ?
Kỳ thật Hàn Vũ cũng không biết ở Đông Lâm quốc này đến kỹ viện cũng rất bình thường, không có gì cả, nó được mở ra là để giải trí, một số người có tiền có quyền sẽ chọn nơi đây để bàn chuyện làm ăn, mỹ thực mỹ nữ, chuyện hợp tác cũng thành công hơn một nửa rồi. Mà Vô Tình các ở knih thành chính là nơi thích hợp nhất.
Hàn Vũ nghe đề nghị của đại hoàng tử liền đáp ứng, nếu như là tỷ thí cờ vây thì nàng chết không thể nghi ngờ, còn chơi cờ khác, cả hai bên đều không biết, như vậy nàng còn có khả năng thắng.
Diễm nương do dự một chút, nhìn thấy Hàn Vũ đáp ứng mới miễn cưởng đồng ý, mặt mũi của đại hoàng tử nhất định phải nể.
Sau khi nghe xong phương pháp chơi cờ mà đại hoàng tử nói, trong lòng Hàn Vũ mừng như điên, thì ra đại hoàng tử nói đến chính là cờ năm quân, trời cũng giúp cho nàng mà. Đương nhiên, Hàn Vũ cũng không dám biểu hiện tâm tình vui sướng của mình mà chỉ bày ra một bộ mặt nhăn nhó.
Diễm nương nhìn thấy Hàn Vũ khó xử, trong lòng cũng rất cao hứng.
Dọn xong bàn cờ, Hàn Vũ để cho Diễm nương đi trước.
Cờ năm quân cũng không khó, rất nhanh Diễm nương liền nắm được điểm quan trọng, càng ngày càng quen thuộc vì vậy chơi càng ngày càng nhanh. Hàn Vũ thấy đã đến lúc, mới bắt đầu chơi thực sự.
Thời gian im lặng trôi qua không một tiếng động, Hàn Vũ vốn có thể thắng Diễm nương vô cùng đơn giản, nhưng Diễm nương cũng thật thông minh, đi cờ linh hoạt, hai người hạ cờ đều cố hết sức.
Cuối cùng, Hàn Vũ lấy tam giác tam tử (cái này không hiểu nhá) thắng Diễm nương, phàm là người am hiểu tam giác tam tử rất khéo léo, không có biện pháp ngăn cản hình thành tứ tử.
Diễm nương cảm thấy không có cách nào xoay chuyển được tình hình, đứng lên nói "Ta thua" . Rốc cuộc trên mặt cũng có biểu tình.
Đại hoàng tử nhìn thấy Diễm nương thương cảm, trên mặt tràn đày tự trách, vốn là sau khi hắn nghe thấy tiếng đàn của Hàn Vũ, cảm thấy nàng không đơn giản, hơn nữa hắn biết kỳ nghệ của Diễm nương cũng không tinh thông, sợ Diễm nương thua, hắn cảm thấy Diễm nương thông minh như vậy nên học cờ năm quân này hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà....Thật sự việc đời khó đoán trước được.
Đại hoàng tử vội vàng muốn giúp, nhưng mà giúp sai lầm rồi.
Hàn Vũ đã thắng được hai đề mục. Nhìn đồng hồ thấy đã trễ, đến lúc phải trở về rồi.
"Tình tỷ, cuộc tỷ thí hôm nay tạm dưng đi, cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về"
"Vậy cuộc tỷ thí này phải làm sao? Đã đánh cuộc rồi mà" Tình tỷ rất muốn nghe Hàn Vũ nói chuyện lúc trước chẳng qua là đùa giỡn mà thôi, nhưng nàng nghĩ sai rồi
"Ba ngày sau ta sẽ lại đến" Sau đó lại nhỏ giọng nói với Tình tỷ " Ta nói sẽ giúp các ngươi kiếm bạc mà"
"Ba ngày sau ta sẽ cùng Diễm nương tiếp tục cuộc tỷ thí, Hi vọng các vị khách quan có thể đặt trước cho mình một chỗ ngồi tốt, nếu không đến lúc đó muốn xem biểu diễn lại không còn chỗ ngồi"
Sau khi nói xong Hàn Vũ liền rời đi.
Cuộc tỷ thí ba ngày sau được truyền ra khắp kinh thành. Mọi người đều biết Vô Tình các là một kỹ viện lớn, triều đình lại không tra ra lão bản phía sau là ai, hơn nữa mỗi ngày thám tử đi vào nhưng lại không thể đi ra được, lần này nếu lấy Vô Tình các làm tiền đặt cược sẽ rất thú vị.
Đương nhiên những chuyện này Hàn Vũ đều không biết, nàng chỉ muốn lấy một thân phận khác ở nơi này để phát triển thực lực của chính mình, có thể bảo vệ tốt bản thân mình.
Thay đổi xong quần áo, Tình tỷ hướng dẫn Hàn Vũ theo cửa sau đi ra, hướng đến Đông Phượng lâu. Nhưng nàng lại không biết phía sau có một người võ công cao cường theo dõi.
Đi vào Đông Phượng lâu, tiểu chính thái cùng Quân Phong Khải cũng đã rời đi, hai người kia thật sự là quá đáng mà, để một mình nàng ở nơi này, hừ.
Xoay người đi ra chợt thấy tiểu chính thái ở nơi xa đang chạy lại, một phen nắm lấy tay nàng " Ngươi. Ngươi đã đi nơi nào, không phải đã bảo đừng có chạy lung tung sao? Đi cũng không thông báo một tiếng, ngươi nói xem, ngươi là một nữ nhi..." Trời, lại bắt đầu thuyết giáo của Đường tăng.
"Ngừng, ngừng, ngừng, ta chỉ đi dạo xung quanh một chút, vốn có thể trở lại nhanh, không ngờ lại xảy ra một chút chuyện liền chậm trễ, tốt lắm, đã trễ thế này rồi nên trở về thôi, đúng rồi, biểu ca đâu, không phải hắn cùng với ngươi chờ ta ở đây sao?" Nếu không ngăn cản tiểu chính thái, còn không biết hắn nói đến khi nào, rất nhanh nàng vội nói sang chuyện khác, Hàn Vũ thật sự không thể chịu được những lời thuyết giáo của hắn.
"A, đúng rồi, biểu ca hắn....hắn đã trở về rồi" Nhìn ánh mắt né tránh của tiểu chính thái, nàng biết hắn đang giấu giếm chuyện gì đó, nhưng nàng cũng không nghĩ hỏi đến cùng, ai cũng có bí mật của chính mình.
"Ta tìm ngươi khắp nơi đều không thấy, đành kêu Cung tướng quân đến đây giúp, ngươi có thấy hắn không?" Rất nhanh tiểu chính thái cũng nói sang chuyện khác.
"Ta không thấy, chúng ta trở về thôi" Còn nói là thị vệ của nàng, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Hàn Vũ cùng tiểu chính thái trở về tướng quân phủ không bao lâu thì Cung Vĩ cũng trở lại. Hắn đi vào thư phòng của Hàn tướng quân
"Hàn lão, thời điểm tìm thấy tiểu thư là lúc nàng từ cửa sau của Vô Tình các đi ra, hơn nữa còn có cao thủ võ công Thiên Thê tầng một đi theo, sau khi bị ta phát hiện cũng không có ra tay mà rời đi"
"Thiên Thê tầng một, ở trong kinh thành cũng không có nhiều, rốt cuộc là ai? Tiểu thư sao có thể đến Vô Tình các?"
"Thuộc hạ không biết, thuộc hạ mới bước vào tầng một của Thiên Thê nên cũng không dám mạo hiểm đi theo, sợ đã thảo kinh xà"
"Tiểu Vĩ làm như vậy rất tốt, bắt đầu ngày mai ngươi làm thị vệ bên người tiểu thư đi"
"Vâng"
Trong Vô Tình các
"Chủ tử, nàng là người của phủ Hàn tướng quân" Nói chuyện chính là Ngôn Li người đi theo sau Hàn Vũ, là thủ hạ đắc lực của Tà Yêu
"Phủ Hàn tướng quân? Khi nào thì phủ tướng quân lại có thêm một nữ nhi? Đem việc nào bẩm báo lại cho cung chủ"
"Vâng, chủ tử" Ngôn Li lui ra ngoài, nói đến cũng thật kỳ quái, không biết tại sao gần đây cung chủ lại quan tâm đến việc trong triều đình.
Tà Yêu nhìn đến người đứng trước cửa, vẫn biết là ai nhưng cũng không có biện pháp cho nàng đi vào, hắn không muốn làm nàng tổn thương, từ sau khi vào Tà cung, bọn họ không thể giống như trước kia vô ưu vô lo được nữa, không có biện pháp đem lại hạnh phúc cho nàng thì cũng không cần cho nàng thêm hi vọng.
Tà Yêu xoay người bay ra ngoài cửa sổ, Diễm nương đứng bồi hồi trước cửa, cuối cùng cũng rời đi.
Chương 9: Hắn Nói Hắn Là Nam Nhân.
Bởi vì hưng phấn nên ban đêm Hàn Vũ không ngủ được, nghĩ đến cuộc tỷ thí ba ngày sau, nàng rất tự tin mình có thể chiến thắng. Nhưng mà nếu thắng rồi, Vô Tình các kia có thể trở thành của nàng sao? Một chút thế lực nàng cũng không có, tiếp nhận Vô Tình các rồi thì làm thế nào để kinh doanh đây? Chưa từng làm ăn làn nào, nàng có thể gặp phải những khó khăn trong đó không? Bất quá, Hàn Vũ thật suy nghĩ sâu xa, Vô Tình các có thể đến tay nàng hay không còn là một vấn đề lớn mà.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đến gần, Hàn Vũ nhắm hai mắt lại, tinh thần lập tức tỉnh táo, người đến càng ngày càng gần, Hàn Vũ cảm giác được người đó đang tiến lại gần giường của nàng, nếu như nàng đột nhiên mở mắt ra có thể dọa đến hắn hay không? Hoảng, Hàn Vũ tưởng tượng thật nhiều, ai dọa đến ai còn chưa biết đâu.
Đột nhiên nàng mở to đôi mắt, bốn mắt nhìn nhau, đứng trước mặt nàng là một người mang nặt nạ, may mắn không phải là một mặt nạ khủng bố chỉ là một mặt nạ bạc, cùng với quần áo màu bạc. tóc màu bạc theo gió đêm lay động, phối hợp với ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, thật tuyệt mỹ.
Một tay hắn vịn bên giường, một tay đặt lên vết thương trước ngực.
Người đến chính là Cung chủ Tà cung Quân Tà Diễm, sư phụ bảo hắn chú ý đến một nử tử xa lạ, tuy rằng không biết lão có ý gì, nhưng mọi chuyện của sư phụ hắn đều nghe theo, Sư phụ là thân nhân duy nhất, cũng là cha mệ tái sinh của hắn.
Tà Yêu báo cáo gần đây phủ Hàn tướng quân đến một nữ tử xa lạ, rất nhanh đem những biểu hiện của nàng ở Vô Tình các bẩm báo với hắn, cho nên đêm nay Quân tà Diễm tự mình đi xem xét, nhưng trên đường lại gặp Độc Quân, hắn ra tay quá nặng. Độc Quân là sự đệ của sư phụ hắn, là sư thúc của hắn, tuy hiện giờ quan hệ của hai người đối nghịch, không tiện cùng Độc Quân dây dưa, vì nóng lòng muốn thoát thân nên bị Độc Quân chưởng một phát, may mắn là không có độc, nếu không còn không biết có đến được phủ Hàn tướng quân hay không, xú lão đầu này, cũng không biết cùng sư phụ phát sinh chuyện gì, sư phụ không cho hắn tiếp xúc với lão, lão lại động thủ với hắn, nếu không nể mặt mũi của sư phụ, Quân Tà Diễm đã giết chết lão từ sớm.
Quân tà Diễm nhìn Hàn Vũ, một khuôn mặt bình thường lại có một đôi mắt linh động có thể đem người hút vào trong đó, trong mắt dường như là cả một thế giới khác, làm cho người khác đụng không tới.
Cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, ai đều không có mở miệng, cả hai cũng không hi vọng đánh vỡ không khí tốt đẹp này, đột nhiên Quân Tà Diễm ngã lên trên giường, Hàn Vũ sợ tới mức trở tay không kịp, không bắt được hắn nên cứ như vậy bị đặt ở phía dưới. Hàn Vũ đẩy Quân Tà Diễm ra nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, cứ như vậy ngất đi, phải mất thật lớn sức lực nàng mới có thể đẩy hắn nằm xuống, vội vàng đứng dậy xem xét.
Nội tâm Hàn Vũ quay cuồng, tình huống gì thế này? Người này là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện trong phòng nàng? Người trong phủ không phát hiện được sao? Là sát thủ sao? Nếu Quân Tà Diễm biết Hàn Vũ xem chính mình trở thành sát thủ cấp thấp không biết sẽ có biểu tình gì.
Không biết vì sao nhưng thật ra mặt nạ này cũng rất đẹp. Muốn nhìn hắn lớn lên trông như thế nào vvif vậy Hàn Vũ vươn tay ra muốn tháo mặt nạ này xuống nhưng vừa chạm tới đã bị bắt được.
"Ngươi muốn làm gì?" Hắn thô bạo hỏi.
"Không làm gì hết"
"Vậy ngươi chạm vào mặt nạ của ta làm cái gì, chẳng lẻ ngươi muốn tháo nó xuống sao?" 20 năm qua không có bất kỳ ai chạm vào mặt nạ của hắn. Hàn khí trên người Quân Tà Diễm tản mát ra thật kinh người, đem Hàn Vũ đông lạnh thấu xương.
"Ta lấy xuống được sao? Không phải nó vẫn ở trên người ngươi đó thôi?" Nàng trả lời vô sỉ.
Hoảng, nói xong hắn đem mặt nạ tháo xuống, hắn tốt như vậy sao? Sớm biết sẽ không tháo được mà.
Này, đây là nam hay nữ? Chẳng lẻ không khí ở cổ đại không bị ô nhiễm nên chuyên môn tạo ra mỹ nữ, soái ca sao?
Khuôn mặt xuất hiện trước mặt Hàn Vũ làm cho con ngươi của nàng muốn rớt ra ngoài luôn, một đôi mắt xếch, hàng lông mi ngay cả nữ nhân cũng phải ganh tỵ, mũi cao thẳng mê người, môi khẽ nhếch tản ra mùi thơm ngát khi nói chuyện, đương nhiên trừ bỏ thưởng thức ra thì chẳng có gì khác, nhưng sự vật đẹp như thế ai mà chẳng thích chứ.
Gió nhẹ thổi tới mặt Tà Diễm, hắn mới giật mình, tại sao lại tháo ra mặt nạ của mình đây? Lúc này Tà Diễm cũng không biết mình đang làm cái gì, tại sao lại thất lễ như vậy, vội đem mặt nạ mang trở lại.
Vừa nhìn thấy mặt hắn, Hàn Vũ lập tức vươn tay sờ soạng trên người hắn ( Cái này có phải là chị ấy ăn đậu hũ của anh ấy không ta?)
"Ngươi...ngươi lại làm gì thế?"
"Đầu năm nay xem mặt đã không còn đáng tin được nữa, ta sờ ngươi, đương nhiên là muốn xác định xem ngươi là nam hay nữ?"
"Ngươi..." Nếu nàng nói là nam hay nữ? Là đực, cái? Đực, cái? Lúc này Quân Tà Diễm vô cùng tức giận, càng tức giận chính là nữ nhân này đã nhìn thấy dung mạo của hắn thế nhưng hắn lại không ra tay giết người diệt khẩu.
"Nếu là nam nhân thì sao?" Quân Tà Diễm thật sự muốn nổi điên, trong lòng luôn suy nghĩ đến lời nói của nàng, chính mình như thế nào có thể nói ra.
"Hoảng, nam nhân thì có thể ở lại, nếu là nữ nhân thì mời ra ngoài" Ha ha ha, Hàn Vũ nghẹn cười đã muốn nội thương.
"Ta hỏi ngươi hơn nửa đêm mang mặt nạ đi ra ngoài dọa người làm cái gì, sao lại chạy đến phòng ta? Chẳng lẻ ngươi là hái hoa tặc? Nhưng mà khuôn mặt này cũng không giống! Ta xem ngươi đã bị thương rồi, chẳng lẻ thời điễm đang đùa giỡn với người ta bị trượng phu họ phát hiện đánh sao?" Hàn Vũ phát huy sức tưởng tượng của nàng.
Quân Tà Diễm còn chưa có phục hồi lại tinh thần sau chuyện hồi nãy, hắn không nghĩ tới mình lại phát sinh sai lầm như thế, nếu như bị thuộc hạ biết được, về sau cung không cần dùng đến mặt nạ để ra ngoài gặp người, chính mình nói mình là nam cho rồi.
Chậm rãi bình tĩnh lại nghe Hàn Vũ nói như thế, thiếu chút nữa đã muốn ngất lại lần nữa.
Quân Tà Diễm phát hiện mình đang nằm trên giường Hàn Vũ, mơ hồ còn truyền đến mùi hương thơm ngát của nữ tử, tuy trên giang hồ Quân Tà Vũ là cung chủ đệ nhất tà phái, ai nghe đến đều sợ mất mặt thế nhưng cũng chưa từng tiếp xúc đến chuyện nam nữ, hiện giờ lại cùng Hàn Vũ nằm trên cùng một giường bất giác sắc mặt dần đỏ ửng lên, thời khắc này thật đáng giá để kỷ niệm a.
"Tại sao lại không nói, ngươi có biết vừa rồi ngươi té xỉu, khó khăn lắm ta mới chuyển được ngươi lên giường, hơn nữa ngươi hôn mê lâu như vậy ta cũng không có bỏ đi, sợ ngươi tỉnh lại sốt ruột vì không thấy ta" Hàn Vũ nói dối không chớp mắt lấy một cái.
"Ngươi muốn như thế nào?" Quân Tà Diễm biết vừa rồi hắn hôn mê rất ngắn mà dường như là trực tiếp ngã xuống giường, nữ nhân này thật đúng là.....
"Cái gọi là được người giúp việc nhỏ, trả ơn người việc lớn, đạo lý này ngươi biết không?" Hàn Vũ tiếp tục dụ dỗ.
"Biết, vậy thì sao?" Ngữ khí nói chuyện của Quân Tà Diễm bắt đầu không tốt, nhưng hình như đối với nàng cũng không có một chút đe dọa nào.
"Có thể nói ta vừa rồi mới cứu ngươi, đúng không? Nếu nằm trên mặt đất mà bị cảm lạnh thì phải làm sao? Rồi sau đó bởi vì cảm lạnh mà sẽ gặp phải rất nhiều bệnh không có thuốc chữa, mạng nhỏ của ngươi đã không còn. Như vậy ta có ân cứu mạng ngươi cho nên về sau an toàn của ta sẽ do ngươi phụ trách, ngươi thấy sao?" Hàn Vũ muốn có một chút quan hệ với hắn, không muốn chỉ gặp một lần như vậy, tuy biết là mình vô lý nhưng đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
Quân Tà Diễm cảm thấy buồn cười nhìn nàng, thật là yêu cầu vô lý, nếu hiện giờ là người khác đưa ra yêu cầu như vậy chắc chắn đã sớm đến gặp Diêm vương báo danh rồi, nhưng hắn lại không nghĩ từ chối nàng.
"Bên cạnh ta có hai loại người, thứ nhất là có quan hệ với ta nhưng lại không cần ta bao hộ, bởi vì bọn họ đều mạnh. Loại thứ hai là người nhìn thấy mặt ta nhưng cũng không cần ta bảo vệ, bởi vì họ đã sớm đến Địa phủ báo danh, ngươi..."
"Ta sẽ là loại thứ ba" Hàn Vũ nhìn hắn, cũng không sợ hắn giết người diệt khẩu, bởi vì nàng biết hắn sẽ không làm như vậy, cái Hàn Vũ sợ chính là về sau sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa.
Quân Tà Diễm nở nụ cười, Hàn Vũ liền bị mê hoặc giống như có ma lực vậy. Quân Tà Diễm cười quá mức chói mắt, nhìn hắn như thế làm cho Hàn Vũ có cảm giác muốn cúng bái hắn, điều này làm cho nàng rất tự ti tại sao chính mình lại quá mức nhỏ bé.
"Loại thứ ba?" Quân Tà Diễm cũng không nghĩ còn có loại người nào khác ở bên cạnh hắn
"Tốt, ngươi đã cứu mạng ta, như vậy từ nay về sau mạng của ngươi chính là của ta"
Gì, Hàn Vũ trợn tròn mắt, đây là logic gì? Hàn Vũ cứu hắn đáng ra mạng hắn là của nàng mới đúng chứ? Tình huống gì thế này?"
Chương 10: Biểu Lộ Chân Tình
Hàn Vũ tự hỏi, hắn tuy có chút bá đạo, bất quá nàng thích.
"Tốt, mạng của ta là của ngươi, ngươi muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, xảy ra chuyện gì sẽ nói cho mình ngươi biết" Hàn Vũ rất vui vẻ tuyên bố lại không biết đã đem bán chính mình cho Quân Tà Diễm.
"Ta gọi Hàn Vũ, còn ngươi tên gì?"
"Ngươi gọi ta Diễm là được rồi" Nói xong liền đứng dậy theo cửa sổ bay ra ngoài, Hàn Vũ nhìn thấy rất muốn cười, rõ ràng có cửa hiện giờ cũng không có người tại sao lại thích bay ra ngoài cửa sổ đây? Thật sự không hiểu được làm như thế có gì vui đâu? Hắn rất giỏi rồi mà.
Ai nha, đột nhiên Hàn Vũ nhớ tới quên hỏi cách nào tìm được hắn, hiện giờ cũng không thể gọi hắn quay lại, nàng cũng không biết làm sao bay. Hàn Vũ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tối đen như mực.
Hôm nay Hàn Vũ dậy từ sớm, dưới sự dẫn dắt của Thúy Trúc đến thỉnh an phụ mẫu! Cảm giác này thật tốt, bất tri bất giác nàng đã muốn chậm rãi tiếp nhận cuộc sống cùng tình cảm trong gia đình vốn không thuộc về nàng rồi, vốn chưa được trải qua sẽ không gây ra thương tổn nhưng nếu đã trải nghiệm rồi, khi mất đi có thể không hối tiếc được sao? Cái này nàng thật sự không biết.
"Thúy Trúc, hôm nay ngươi dẫn ta đi tham quan phủ một chút, ta đối với nơi này không có quen thuộc? Đúng rồi tại sao lúc nãy ta không thấy thiếu gia đến thỉnh an phụ mẫu?"
"Tiểu thư, hàng tháng vào ngày mồng một và mười lăm thiếu gia mới đến thỉnh gia lão gia cùng phu nhân"
"Ta đây về sau cũng có thể vào hai ngày đó mới đến thỉnh an có được không?"
"Vâng, tiểu thư. Đây là quy định của Hàn phủ"
"Thì ra là như vậy, đúng rồi, phụ thân ta chỉ có một thê tử sao? Không có tiểu thiếp nào à?"
"Không có, lão gia rất yêu phu nhân, ở Đông Lâm quốc này nam tử có thể có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng lão gia chỉ có duy nhất một mình phu nhân, điều này làm cho rất nhiều phu nhân cùng cô nương ở kinh thành rất hâm mộ"
Phụ thân rất yêu nương, ở trong xã hội này, nam chủ nắm quyền, nữ tử được tôn trọng thật sự không dễ dàng gì, trừ phi ngươi có bản lĩnh, nhưng thế giới này thân thể của nữ tử cũng không thích hợp để luyện võ, cho nên nữ tử chỉ chú trọng vào tài nghệ, muốn cùng trượng phu mình học võ trong một ngàn người chỉ có thể được hai ba người mà thôi, cho nên Hàn Vũ cũng không muốn nghĩ mình có thể học được, cho dù có được đi nữa thì cũng không có ai dạy nàng. Hàn Vũ muốn mình có thật nhiều tiền, như vậy mới có thể sai khiến được người khác. Có tiền có thể thuê người khác bán mạng cho mình.
Ở trong phủ đi vòng vo, Hàn phủ cũng không to lớn là mấy, theo Thúy Trúc dẫn đường, nàng tiến vào sân viện của tiểu chính thái. Tư Vũ viên, Tư Vũ? Chẳng lẻ là tưởng niệm tỷ tỷ của hắn? Nhưng tại sao ngày đó tính tình của hắn lại không tốt như vậy? Chẳng lẻ là nghi ngờ nàng không phải là thân tỷ tỷ của chính mình, sợ nàng làm tổn thương người nhà của hắn sao?
Tiến vào Tư Vũ viên, nàng nhìn thấy tiểu chính thái đang luyện võ.
Thật là có thể kế thừa được khí phách của phụ thân, lại thêm sức quyến rũ của nương, đệ đệ của nàng thật không sai, cũng không biết đã đoạt được bao nhiêu tâm tư của nữ tử, đáng tiếc bây giờ còn nhỏ, bằng không của của Hàn phủ đã bi bà mối làm sập. Trong lòng Hàn Vũ suy nghĩ thay đệ đệ của mình.
Sau khi bộ kiếm pháp kết thúc, một nha hoàn đưa khăn lau mặt tới, tiểu chính thái lau mồ hôi trên mặt, nhìn thoáng qua Hàn Vũ
"Tỷ, ngươi tới khi nào vậy?" tiểu chính thái vui mừng hô một tiếng.
Nhưng mà Hàn Vũ đứng ở bên kia nhìn hắn, trong mắt có kích động, cảm kích cùng hạnh phúc, bây giờ nàng rất muốn khóc, ai nói là thời điểm bi thương mới khóc, nàng hiện tại chính là hạnh phúc đến muốn khóc đó thôi.
Cố nén suy nghĩ muốn khóc của mình, không cho nước mắt chảy ra, bình phục lại tâm tình, nàng hướng về tiểu chính thái cười "Ở Trúc viên rất nhàm chán. ta muốn lại đây xem một chút, kiếm pháp của ngươi là do ai dạy? Không tệ"
"Bộ kiếm pháp này là do phụ thân sáng tạo ra, có thể gọi là Hàn gia kiếm pháp, luyện thành có thể đạt tới Thượng Thiên, uy lực không hề tầm thường. Đáng tiếc bây giờ công lực của ta chỉ mới ở tầng thứ năm, phụ thân muốn ta luyện kiếm pháp trước, về sau có thể dùng"
"Hàn gia kiếm pháp? Ta cũng có thể học sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần là người Hàn gia đều có thể học, bất quá ngươi có công lực sao? Rút tay ra ta xem xem"
Hàn Vũ vươn tay ra, tiểu chính thái đặt trên mạch đập của nàng, một lát sau thất vọng nhìn Hàn Vũ nói "Một chút công lực cũng không có, ngươi họ cũng vô dụng"
Hoảng, Hàn Vũ biết mình không có chút công lực nào nhưng nàng rất muốn học bộ kiếm pháp này bởi vì đây là Hàn gia kiếm pháp, cho dù vô dụng nàng cũng muốn.
"Đệ đệ, ta muốn học, cho dù vô dụng thì học cũng không phải không có chỗ dùng, ngươi dạy ta đi" Hàn Vũ làm nũng với tiểu chính thái.
"Ngươi hãy dạy cho nàng đi" Không biết Hàn tướng quân cùng Hàn phu nhân tiến vào Tư Vũ viên từ khi nào, nhìn đến hai tỷ đệ bọn họ cảm tình tăng lên không ít, cảm thấy rất vui mừng.
"Phụ thân, nương" Hàn Vũ cùng tiểu chính thái đồng thanh gọi.
"Được rồi, ngày mai có thể bắt đầu, sáng sớm ngươi đến Tư Vũ viên gặp ta, ta sẽ dạy cho ngươi"
"Ha ha, cảm ơn đệ đệ, cảm ơn phụ thân"
"Phụ mẫu, hai người vào trong đi" tiểu chính thái đem mấy người vào trong phòng.
"Vũ nhi, ngươi cũng biết tên gọi Tư Vũ viên này vì sao có không?" Hàn phu nhân ngồi trên ghế hỏi Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhìn nàng không có trả lời, nàng biết Hàn phu nhân sẽ nói tiếp.
"Thời điểm ngươi mất tích, nương rất nhớ ngươi, sợ ngươi ở bên ngoài bị người khác khi dễ, ta tìm ngươi khắp nơi cũng không thấy, nhưng chúng ta cũng không có buông tha cơ hội nào, sau lại cho Thạc nhi đổi tên, gọi là Hàn Tư Vũ nhưng phụ thân ngươi không đồng ý, hắn nói một nam tử lại có tên như vậy về sau sẽ bị người khác chê cười, sau cũng từ bỏ, nhưng lại đem nơi ở của Thạc nhi đổi thành Tư Vũ viên là mong muốn hắn không quên tỷ tỷ của mình, lúc trước ngươi rất thích cây trúc, nhiều lần tìm ngươi đều ở trong rừng trúc, khi đó ngươi rất nghịch ngợm...Nhưng lần cuối cùng ta tìm toàn bộ mỗi một góc của Trúc vên đều không gặp được ngươi" Hàn phu nhân nói xong liền khóc.
"Nương, ta đã trở lại, ta sẽ không để ngươi tìm không thấy nữa, nhà của ta ở đây, ta sẽ không đi đâu, nương đừng khóc" Hàn Vũ ôm Hàn phu nhân an ủi,
"Tốt lắm, nương, tỷ tỷ đã về, ngài đừng khóc, phụ thân sẽ đau lòng" tiểu chính thái dỗ Hàn phu nhân.
"Xú tiểu tử"
"Thạc nhi, có thời gian ngươi dẫn tỷ tỷ ra bên ngoài nhìn xem, kết giao thêm vài bằng hữu"
"Phụ thân, nàng là một nữ nhi ra ngoài còn ra thể thống gì nữa? Hơn nữa bằng hữu của ta đều là nam tử, hơn nữa..."
"Phụ thân, ngươi xem đệ đệ còn muốn trông nom nhiều hơn so với ngài" Hàn Vũ đánh gãy lời lải nhải của tiểu chính thái.
Trong phòng tiếng cười tràn ngập khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro