Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 - 30

Chương 26: Lễ Vật Sinh Thần 

 Trường hợp này đều là tiêu điểm để rung động, Hàn Vũ nhìn hoàng đế của bốn nước, nói không khẩn trương là giả, mọi người ở đây hẳn là đều không có gặp qua trường hợp đặc biệt này, tuy Hàn Vũ cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt nhưng cũng có xem qua trong tivi, cũng giống như người lãnh đọ quốc gia đi thị sát mà thôi, đáng tiếc hiện tại không có Cẩu Tử đội (Tại sao gọi là Cẩu nhỉ), xem ra tin tức hôm nay là trọng đại.


Hàn Vũ nhìn quốc chủ ba nước khác, đều rất trẻ tuổi, chỉ có hoàng thượng Đông Lâm quốc là lớn tuổi nhất, từng trải nhất. Ba quốc chủ kia vừa mới lên ngôi chưa được bao lâu, kinh nghiệm chiến trường không thể so bì cùng Quân Phong Hiếu, nhưng nếu đấu trí đấu dũng chưa chắc sẽ thua hắn.

Sau khi tất cả hành đại lễ thì đều tự động ngồi xuống.

"Hôm nay là sinh thần của Hoàng hậu Đông Lâm quốc chúng ta, trẫm hi vọng hoàng hậu của ta mãi mãi xinh đẹp, hôm nay ta cũng tuyên bố một sự kiện, nếu ai có thể làm cho hoàng hậu có thể đột phá từ Đích cơ lên Thiên Thê, có thể yêu cầu trẫm ba việc" Hoàng thượng Phong Quân Hiếu ngồi ở vị trí chủ thượng tuyên bố.

"Hoàng thượng" Hoàng hậu kích động, không ngờ rằng hoàng thượng lại đề cập đến vấn đề này, trước đó cũng chưa từng bàn bạc với bà, muốn cho bà một kinh hỷ sao?

Linh Quý phi ngồi kế bên không ngừng hâm mộ hoàng thượng cùng hoàng hậu tình càm vẫn mặn nồng như thế, năm đó nếu như hoàng hậu không nguyện ý tiếp nhận nàng, nàng sẽ không có cơ hội ở bên người hoàng thượng.

Cái gọi là có người vui ắt có người buồn, hoàng hậu rất cao hứng nhưng Thục phi ngồi phía dưới Linh Quý phi tâm trạng không dễ chịu chút nào, thời điểm sinh thần của nàng, bất quá hoàng thượng chỉ tặng cho một vài vật phẩm lạnh lùng mà thôi, ngay cả sinh thần Linh Quý phi hoàng thượng cũng tặng cho rất nhiều đồ tốt, hoàng hậu cũng tặng bà ấy nhiều đồ tốt, chỉ có bà là hoàng thượng không đoái hoài tới, nghĩ đến đây Thục phi nhìn về phía Linh Quý phi, cũng đúng lúc Linh Quý phi nhìn sang, trong mắt phát ra hỏa hoa ( ý nói là đối đầu ), tại sao Linh Quý phi lại đứng về phía hoàng hậu? Trong lòng Thục phi hận càng ngày càng sâu, nàng càng ngày càng cảm thấy đối với chuyện của Linh Quý phi hai mươi năm về trước bà không có sai, tất cả đều do bà ấy tự tìm, chính bà không cần tự trách. (Hiểu chưa? Diễm ca là con của Linh Quý phi nhé)

Hàn Vũ rất tự tin về lễ vật mình tặng có thể giúp hoàng hậu đột phá, cho nên khi nàng nghe được hoàng thượng nói như thế đã bắt đầu suy nghĩ nên yêu cầu hoàng thượng cái gì.

Sau khi nói những lời đặc thù xong, tiếp đến là biểu diễn tài nghệ. Đủ loại nữ tử mong muốn tìm cho mình một người vừa ý mà ra sức trang điểm thật xinh đẹp, Hàn Vũ ngồi ở đây trừ bỏ xem một vài tiết mục vũ đạo ra thì vùi đầu vào ăn uống, đồ ngon như thế mà không ăn thật là quá uổng phí mà.

Một vòng biểu diễn xong, các phụ quốc bắt đầu tặng lễ cho hoàng hậu, thời khắc làm chấn động lòng người đã đến.

"Hàn hoàng hậu, đây là lễ vật của Tề Lỗ quốc chúng ta, mặc dù không tính là quan trọng, nhưng một mảnh tâm ý này xin hoàng hậu vui lòng nhận cho" Sứ giả Tề Lỗ quốc cầm trên tay một cái hộp đỏ sẫm, mở ra bên trong chứa một chủy thủ làm từ thạch ngọc.

"Ngọc bích?" Có người kinh hô đứng lên.

"Nếu đem ngọc này làm thành chủy thủ dùng, thực lực sẽ tương đương Thiên Thê cấp tám đi"

"Đáng quý, thật lợi hại"

Sứ giả Tề Lỗ quốc kiêu ngạo đem lễ vật giao cho thái giám, hoàng hậu đối với chủy thủ ngọc kia rất kinh ngạc, vui vẻ tiếp nhận lễ vật.

"Hoàng hậu, Lai Tư quốc ta thừa thãi tơ lụa, một thời gian trước quốc chúa chúng ta đã ccho mời các sư phó tốt nhất làm ra kiện y phục này, hi vọng hoàng hậu sẽ thích" Sứ giả Lai Tư quốc mang bộ quần áo kia bày ra, có thể nói là Phượng Vũ Cửu Thiên, Bộ váy màu hồng phấn, trên dùng tơ vàng thêu lên phượng hoàng, theo quần áo đong đưa tựa hồ muốn bay lên trời. Hiếm thấy! Tất cả nữ tử ở đây chỉ độc có một ý nghĩ là phải mặc được nó, Hàn Vũ cũng rât thích nhưng nàng lại không muốn có nó, bởi vì nàng biết nó không thuộc về mình nên không cưỡng cầu.

Hoàng hậu mỉm cười sai người tiếp nhận, bộ váy này bà rất thích.

"Hoàng hậu, tiểu thần Phiên quốc mang đến cho người một món ăn"

"Đông Lâm quốc không có ăn sao? Còn cần đến Phiên quốc mang đến?" Sứ giả Lai Tư quốc chế nhạo.

"Một phen tâm ý của quốc chúa Phiên quốc, bổn cung rất vui lòng nhận" Hoàng hậu chuẩn bị sai người đem cái hộp lễ vật của Phiên quốc cất giữ chợt nghe sứ giả Phiên quốc lên tiếng " Chậm đã hoàng hậu, quốc chúa chúng ta đưa lễ vật nếu mở hòm ra mà không ăn, sẽ không đạt được hiệu quả"

"Đem lên cho bổn cung xem"

Thái giám cầm hòm lễ vật mang đến mở ra trình diện trước mắt hoàng hậu.

Thời điểm mở nắp hộp ra, từng đợt mùi thơm mát bay tới, làm cho lòng mọi người một trận thoải mái.

"Cam lộ thảo, không ngờ lại là cam lộ thảo" Hoàng hậu kích động đứng lên, hoàng thượng xem qua cũng đồng dạng kích động như thế.

"Vũ nhi, ngươi mau ăn nó đi, sẽ giúp đỡ rất lớn trong việc đột phá của ngươi" Hoàng thượng thúc giục hoàng hậu, sứ giả Phiên quốc nói rất đúng, hộp đựng cam lộ thảo phải đặc biệt, thời điểm hái cũng phải cẩn thận, cam lộ thảo sinh trưởng ở " Chân trời góc biển" (xem lại chương 5 sẽ hiểu), trưởng thành giống tam diệp thảo mà Hàn Vũ đã từng thấy, ba cây Diệp Tử mọc trên một cái rễ, nho nhỏ, muốn có được phải đi vào nơi "Chân trời góc biển" trong truyền thuyết, nhưng đến nay đã qua năm muoi năm chưa từng ai bước vào, không lẽ cam lộ thảo này đã được gìn giữ năm mươi năm rồi sao?

"Đệ đệ, Cam lộ thảo này dùng để làm gì?" Hàn Vũ hỏi tiểu chính thái

"Còn nói ngươi có thứ mà tất cả võ giả đều mơ ước, đến cam lộ thảo cũng không biết? Cam lộ thảo rất khó tìm, cho dù ngươi tìm được nếu như không biết cách hái vẫn vô dụng, cam lộ thảo sinh trưởng một trăm năm mới cho ra một diệp tử, Phiên quốc đưa cho di nương cam lộ thảo đã có ba trăm năm, đối với thăng cấp trợ giúp rất lớn, nhưng lại không có nguy hiểm, không mạo hiểm giống như thuốc thăng cấp"

Thời điểm nhìn thấy Hàn Vũ còn nghĩ là Tam diệp thảo.

"Nhưng chỉ có trợ giúp sao?" Hàn Vũ cũng không muốn đưa vật dư thừa.

"Đúng vậy, nhưng nếu có thêm một thứ hơn thế, nhất định sẽ thăng cấp" Tiểu chính thái bổ sung.

Hoàng hậu được hoàng thượng giúp đỡ ăn vào cam lộ thảo, hi vọng lần bế quan sau có thể đột phá Thiên thê, trong lòng mọi người rất là hâm mộ cùng đố kỵ.

Sau khi văn võ bá quan trong triều lần lượt dâng tặng lễ vật, Thục phi lại nhìn Hoàng hậu lên tiếng " Tỷ tỷ, không biết năm nay Hàn gia sẽ tặng lễ vật gì? Haizzz, cũng là. Hàng năm cứ như vậy, năm nay sẽ không phải như thế đi, vẫn là bỏ qua mà xem tiết mục hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho tỷ tỷ đi"

Hoàng hậu cũng không để ý đến lời nói Thục phi, bà cũng không có nông cạn như thế, ở trong cung mấy chục năm, bà cũng không muốn ganh đua cùng bà ấy, chỉ cần không quá phận, bà cũng mặc kệ, như vậy sẽ bớt đi một ít phiền não cho hoàng thượng.

Nhưng Thục phi lại không biết suy nghĩ của Hoàng Hậu. Bà càng lạnh nhạt càng thêm kích thích Lạc Thục phi.

Sau khi Hàn Vũ nghe xong, cũng chậm rãi đứng dậy đi ra. Đã đến lúc rồi.  

 Chương 27: Lễ Vật Tặng Sinh Thần

  Hàn Vũ đi lên phía trước, cúi đầu hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu, sau đó từ trong lòng lấy ra huyễn thú mê linh, Hàn Vũ cũng nghĩ sẽ tìm một cái hộp gấm bỏ vào, nhưng tìm hoài không thấy cái nào phù hợp, liền quyết định cứ xuất ra như thế, nhưng lại dẫn đến người không biết chê bai.

"A, hoàng hậu tỷ tỷ, lễ vật Hàn gia thật sự là không bằng mọi năm nha, năm nay chỉ đưa tới một lọ nước nhỏ, thật sự là keo kiệt, nếu Hàn gia thật sự khó khăn như thế, có thể nhờ Lạc gia giúp đỡ nha" Lạc thục phi đợi cơ hội để cười nhạo hoàng hậu một phen, tuy nhiên hoàng hậu cũng không có nhìn Lạc Thục phi, để cho bà ta tự biên tự diễn.

"Di nương, đây là lần đầu tiên Vũ nhi tham gia sinh thần của người, huyễn thú mê linh này là do phụ thân tặng cho người, chúc người sinh thần vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ"

Thời điểm Hàn Vũ lấy ra huyễn thú chi linh cũng không có mấy người biết, nhưng thời điểm nàng nói ra tên lễ vật, tất cả mọi người ngồi ở đây đều đồng loạt đứng lên nhìn về phía nàng, toàn trường lạnh ngắt như tờ.

"Huyễn thú..Huyễn thú mê tinh, Vũ nhi, ở đây ngươi có được?" Hoàng hậu không dám tin.

"Di nương, chỉ cần nó có thể giúp cho người là tốt rồi, cần gì phải hỏi xuất xứ của nó đâu, huyễn thú mê tinh nhất định là được lấy ra từ cơ thể của huyễn thú" Hàn Vũ cũng không muốn nói cho bọn họ biết huyễn thú mê tinh từ đâu tới.

Hoàng thượng đi đến bên cạnh nhìn lọ nước trên tay Hàn Vũ, xem vô cùng cẩn thận, Hàn Vũ trực tiếp giao cho hắn, hoàng thượng liền xuất ra công lực kiểm tra có phải là thật hay không, đương nhiên kết quả không cần phải nghĩ.

"Thật là huyễn thú mê tinh, Vũ nhi, là thật" Hoàng thượng đem huyễn thú mê tinh giao cho hoàng hậu, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn theo lọ nước đó. Hàn Vũ thấy buồn cười, những người này hầu như không thèm che giấu ham muốn của mình.

"Hoàng thượng, huyễn thú me tinh này có thể giúp di nương đột phá Thiên Thê, Vũ nhi muốn hỏi ba cái hứa hẹn của hoàng thượng lúc trước có còn tính không?" Hiện tại Hàn Vũ quan tâm nhất chính là điều này.

"Đương nhiên, ngươi muốn cái gì?" Hiện tại không cần nói ba cái yêu cầu, đến ba chục cái hoàng thượng vẫn vui vẻ đáp ứng

"Cái thứ nhất, chính là yêu cầu Hàn gia được vĩnh viễn bình an vô sự" Hàn Vũ nói ra yêu cầu này với hoàng thượng, đồng thời cũng nói với chính bản thân mình. Thời điểm Hàn tướng quân, Hàn phu nhân cùng tiểu chính thái nghe thấy đều giật mình.

"Được, ta đáp ứng" Hoàng thượng không do dự liền gật đầu, đây là muốn cho Hàn gia yên tâm hay là vì yêu Hàn Phong Vũ? Hoặc là vì lý do gì khác?

"Còn hai cái nữa" Hoàng thượng hỏi.

"Còn hai cái chưa có nghĩ ra, xem như hoàng thượng thiếu Vũ nhi đi" Hàn Vũ không nghĩ để hoàng thượng thực hiện yêu cầu của mình nhanh như vậy, để dành về sau không chừng sẽ có tác dụng.

"Vũ nhi, hiện tại ngươi có thể đột phá Thiên Thê, giấc mộng cả đời của ngươi đã thực hiện được"

"Vâng, hoàng thượng, Vũ nhi, đến đây ngồi bên cạnh di nương, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần di nương có, di nương đều cho ngươi" Hoàng hậu nhiệt tình lôi kéo cánh tay Hàn Vũ.

"Di nương, đây là lễ vật tặng sinh thần của người, Vũ nhi không cần hồi đáp, di nương vui là tốt rồi" Hàn Vũ chỉ cần ba cái yêu cầu của hoàng thượng, đối với hoàng hậu nàng vẫn không cần.

Lúc này, những người phía dưới mới bàn luận.

"Hàn tướng quân đưa ra huyễn thú mê tinh này là do hắn lấy từ đâu? Gần đây không nghe nói có người đi vào sâu trong Huyễn Lâm a"

"Hắn tìm được tại sao không dùng, tiểu nhi tử của kia của hắn không phải cũng cần thăng cấp sao? Như thế nào cho cho nhi tử của mình? Chẳng lẽ chỉ vì mặt mũi Hàn gia sao? Không giống a"

Hoàng đế ba nước kia nhìn chằm chằm vào huyễn thú mê tinh, trong mắt không che giấu tính kế. Thử hỏi ai có thể chống lại sự mê hoặc của nó đâu.

"Di nương, mê tinh này người phải cất giữ thật kỹ, chỉ cần sơ ý một chút sẽ mất ngay" Hàn Vũ hảo tâm nhắc nhở.

"Vũ nhi, ngươi hãy yên tâm, hiện tại ta sẽ làm cho người ở đây bỏ đi ý định lấy nó" Nói xong hoàng hậu liền lấy xuống trâm cài trên tóc đâm vào đầu ngón tay, sau đó nhỏ lên mặt trên của huyễn thú mê tinh.

"Huyễn thú mê tinh này đã thuộc về ta, cho dù người khác có lấy cắp cũng chỉ vô dụng mà thôi" Hoàng hậu nói với Hàn Vũ.

Thì ra còn có thể làm vậy? Về sau nếu như mình có mê tinh cũng không sợ người khác lấy đi, chỉ cần nhỏ lên vài giọt máu là tốt rồi.

Người lúc nãy chê cười huyễn thú mê tinh sắc mặt có bao nhiêu khó coi sẽ có bấy nhiêu khó coi. Hàn Vũ cảm thấy rất là vui.  

  Chương 28: Tam Quốc Làm Khó Dễ Trong Lễ Sinh Thần  

  "Hoàng hậu nương nương, tam quốc chúng ta mang theo lễ vật tiến đến, nhưng mà trực tiếp tặng sẽ không còn thú vị, cuối cùng chúng ta nghĩ đến một trò chơi, chỉ cần Đông Lâm quốc có thể đưa ra kết quả chính xác, lễ vật tam quốc chúng ta sẽ tặng cho người hơn nữa trong hội nghị tứ quốc sắp tới, tỷ thí bốn trận nhưng Đông Lâm quốc chỉ cần tham gia ba trận mà thôi, xem như Đông Lâm quốc đã thắng một trận. Tuy nhiên nếu như Đông Lâm quốc không đưa ra được đáp án thì không những không lấy được lễ vật này, còn phải chấp nhận thua một trận trong hội nghị tứ quốc, người thấy thế nào?" Đại biểu được tam quốc phái ra nói.

"Nhân tài Đông Lâm quốc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không biết trò chơi thú vị như thế nào?" Hoàng thượng hỏi.

"Hoàng thượng đã đáp ứng?"

"Đương nhiên, hảo ý của tam quốc làm sao Đông Lâm không tiếp nhận đây?" Ngoài miệng hoàng thượng nói là hảo ý của tam quốc, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào chỉ có mình hắn biết.

"Tốt, người đâu, đem lễ vật ra"

Ở giữa hoa viên có hai người đều cầm trên tay một cái bàn, trên chứa một cái hộp.

"Hoàng thượng, lễ vật của tam quốc được đặt một trong hai cái hộp này, tuy nhiên do người nào cầm phải nhờ hoàng thượng đến đoán, ngài chỉ có thể hỏi một câu hỏi, trong hai người có một người nói thật, người còn lại là nói dối, người có thể bắt đầu rồi"

Hoàng thượng cảm thấy thật khó khăn, không biết trong hai người ai nói thật ai nói láo, chỉ có thể hỏi một câu hỏi, phải làm sao mới tốt đây? Hàn Vũ ngồi bên hoàng hậu cười khinh bỉ, trò chơi này từ hồi tiểu học nàng đã chơi không biết bao nhiêu lần rồi, hiện tại lại gây khó dễ ở đây quả thật là vũ nhục trí thông minh của nàng.

Hoàng thượng nhìn xuống đại thần bên dưới ra lệnh "Bất cứ ai có thể giải đáp được vấn đề này, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh"

Tuy nhiên sau khi hoàng thượng nói xong cũng không ai dám lên tiếng, hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn xung quanh, khi nhìn đến Hàn Vũ lại thấy nàng chả thèm quan tâm đến hai cái hộp đó, không lẽ nàng đã biết đáp án? Đương nhiên hoàng thượng cũng không quan tâm là lễ vật gì, chỉ coi trọng mặt mũi của quốc gia mà thôi, hắn chỉ có thể thử một lần.

Hoàng thượng hướng về hoàng hậu cho bà một ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Vũ, ở bên người hắn hơn hai mươi năm, hoàng hậu lập tức hiểu.

"Vũ nhi, cái này giao cho ngươi, ngươi có thể giải đáp được không?" Hoàng hậu dịu dàng hỏi Hàn Vũ.

"Di nương, tuy rằng Vũ nhi có thể, nhưng trong triều có rất nhiều nhân tài, phận nữ nhi của ta sao có thể ra mặt đây, ta thấy hình như Lạc đại nhân rất muốn thử, ta đoán có thể đại nhân đã biết đáp án, phải không Lạc đại nhân?" Hàn Vũ thật sự không cam lòng bỏ qua cho người khi dễ Hàn gia nàng.

"À, Lạc đại nhân đã biết đáp án sao? Vậy thỉnh Lạc đại nhân đến giải đáp đi. Nếu thất bại thì ngươi chờ đợi hậu quả đi" sau khi Hoàng thượng nghe Hàn Vũ nói cũng trực tiếp ra lện cho hắn.

"Vậy xin mời Lạc đại nhân trả lời đi, cũng không thể đánh mất mặt mũi bổn cung và Đông Lâm quốc a" Hoàng hậu nói.

"Hoàng thượng, hoàng hậu xin tha tội, thần cũng không biết đáp án, xin hoàng thượng có thể ra lệnh cho nữ nhi của Hàn tướng quân trả lời, cựu thần thật sự không biết" Trong lòng Lạc đại nhân rất hận, hắn im lặng ngồi ở đó, khi nào thì chọc qua Hàn Vũ, hắn biểu hiện muốn thử khi nào? Hắn cũng không biết bởi vì bộ dáng của hắn đã trêu chọc đến Hàn Vũ rồi, nếu hắn mà biết có thể sai người giết Hàn Vũ hay không?

"Lạc đại nhân, ngài không cần khiêm tốn như vậy, ngay cả ta cũng có thể giải làm sao ngài lại không biết đâu? À, hay là Lạc đại nhân nghĩ muốn cho ta một cơ hội thể hiện bản lãnh của mình? Vũ nhi thật lòng đa tạ Lạc đại nhân a" Hàn Vũ khiêm tốn đa tạ Lạc đại nhân.

"Không dám nhận, không dám nhận" Lạc đại nhân đáp lễ.

"Vũ nhi, ngươi thử xem" Hoàng hậu lên tiếng.

"Vâng, di nương"

Hàn Vũ đi đến trước mặt hai người đó, cũng không nói lời nào, cũng không hỏi bọn hắn cái gì, cứ đi tới đi lui như vậy, dường như đang suy nghĩ nên hỏi cái gì. Kỳ thật Hàn Vũ đang cố ý, nếu vừa đến đã giải quyết vấn đề sẽ không còn ý nghĩa gì, nếu tam quốc nghĩ vấn đề của bọn họ đưa ra khó khăn, vậy cho bọn họ một chút mặt mũi cũng tốt.

"Vị cô nương này, rốt cuộc có nghĩ ra nên hỏi cái gì hay không? Để cho mọi người chờ cũng không được tốt cho lắm" Sứ giả tiến lên trước thúc giục Hàn Vũ.

"Ta cũng không phải suy nghĩ hỏi cái gì, ta đang thắc mắc là ai đã đưa ra trò chơi này"

"Ha ha ha, người đề xướng cái này là quốc chúa Bắc Tuyết quốc? Có phải đã làm khó cô nương?"

"Không, không phải, chỉ là ta đang nghĩ nếu là một quốc chúa đưa ra trò chơi này, tại sao lại đơn giản như thế? Chẳng lẽ muốn Đông Lâm quốc vui vẻ thôi sao?"

"Đơn giản? Từ trước đến nay chưa có ai giải được trò chơi này? Tại sao cô nương lại nói như thế?"

Chẳng lẽ chỉ số thông minh ở đây có vấn đề? Hàn Vũ nghĩ thầm trong lòng.

"Không biết vị nào là quốc chúa Bắc Tuyết quốc?" Vừa rồi tam quốc đồng thời đi ra, Hàn Vũ cũng không biết rõ ai là quốc chúa nước nào.

"Ngồi bên trái Hoàng thượng là quốc chúa Bắc Tuyết quốc" Sứ giả giới thiệu.

"Quốc chúa Bắc Tuyết quốc, hữu lễ" Hàn Vũ hướng về Bắc Chấn Thiên hơi hơi nghiêng người, cũng không có quỳ lạy.

"Bắc quốc chúa, Hàn Vũ có một yêu cầu hơi quá đáng, chẳng biết có được hay không?"

"Nói"

"Bắc quốc chúa, ngài có thể giúp ta chọn ra một người để hỏi có được không?" Kỳ thật hỏi ai cũng không quan trọng, mấu chốt là nên hỏi như thế nào mà thôi.

Mọi người ở đây tò mò nhìn Hàn Vũ, không biết tại sao nàng lại nhờ Bắc Tuyết chúa chọn người, nếu hắn chọn người nói dối thì phải làm sao?

"Được" Bắc Chấn Thiên đáp ứng.

"Vũ nhi, như thế có được hay không?" Hoàng hậu lo lắng.

"Di nương, người cứ yên tâm. Làm sao Vũ nhi lại làm mất lễ vật sinh thần của người được?" Hàn Vũ cho hoàng hậu một ánh mắt yên tâm.

"Vũ nhi? Tên rất hay, không biết ngươi có thông minh như vậy hay không, nói cho ngươi biết, ta sẽ không chỉ ra ai là người nói dối, ai là người nói thật đâu"

"Bắc quốc chúa, kỳ thật ta cũng không hi vọng người nói cho ta biết, ngài chọn ai cũng không sao cả, chẳng qua bởi vì ngài đưa ra trò chơi này nên ta muốn ngài tham gia cho vui mà thôi"

"Bắc Chấn Thiên đi đến trước mặt hai người, chỉ vào người bên trái nói "Ngươi hỏi hắn đi"

"Được" Hàn Vũ đi đến trước mặt người đó hỏi "Nếu ngươi là hắn( chỉ người bên cạnh), ngươi sẽ nói lễ vật ở cái hộp nào?"  

  Chương 29: Đệ Nhất Tài Nữ.  

  Hàn Vũ hỏi một câu rất kỳ quái, người bên trái dường như không có phản ứng kịp, sửng sốt một hồi mới trả lời " Nếu ta là hắn, ta sẽ nói lễ vật ở.....ở trong cái hộp này" Người kia chỉ cái hộp mình đang cầm trên tay.

Hàn Vũ cười cười nhìn về phía Bắc Chấn Thiên, hắn đi đến phía trước định mở cái hộp bên trái lại bị Hàn Vũ cản lại.

"Bắc Tuyết quốc chậm đã, ngài có ý gì? Ta cũng không phải chọn cái hộp này, ta chỉ muốn hỏi một câu mà thôi, lúc trước cũng không có quy định bọn họ nói lễ vật ở đâu sẽ chọn cái hộp đó đi" Hàn Vũ nhìn Bắc Chấn Thiên muốn mở cái hộp đó vội chạy lại ngăn cản.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Bắc Chấn Thiên tò mò nhìn Hàn Vũ, không biết rốt cuộc nàng chọn cái nào?

"Ta chọn cái bên phải, lễ vật nhất định ở bên trong nó" Nói xong liền cầm cái hộp đó để lên trước mặt hoàng hậu, mở ra.

Hàn Vũ cũng không nhìn lễ vật bên trong rốt cuộc là cái gì, bởi vì nàng chắc chắn lễ vật ở bên trong trừ phi tam quốc cố ý, logic này nàng hiểu rất rõ, đương nhiên rất tự tin. Giờ phút này nàng rất chói mắt, hấp dẫn Bắc Chấn Thiên, không biết có biết bao nhiêu người ganh tỵ với sự hấp dẫn của nàng.

"Ha ha ha, tốt, Vũ nhi, trẫm không biết ban thưởng cho ngươi cái gì, thật sự là anh hùng nữ nhi không thua đấng mày râu, rất tốt" Hoàng thượng rất là vui vẻ.

"Hoàng thượng quá khen"

"Thật là một tài nữ, Vũ nhi, trẫm phong cho ngươi làm đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc, không cần quỳ lạy bất cứ người nào, bao gồm cả trẫm" Đông Lâm quốc thắng một trận như vậy, cơ hội rất khó xảy ra. Đệ nhất tài nữ như vậy hoàn toàn xứng đáng với nàng. Nàng giúp Đông Lâm quốc thắng không chỉ một lễ vật đơn giản như vậy.

"Tạ hoàng thượng" Hàn Vũ bằng lòng với sự ban thưởng của hoàng thượng, nàng hơn bọn hắn 5000 ngàn năm tri thức, nếu Hàn Vũ không biết trước đáp án nàng sẽ không thoải mái như vậy.

Một nhà Hàn gia rất là cao hứng, nhưng Lạc gia lại buồn rầu, cho tới bây giờ hai nhà đều là đối thủ một mất một còn, không biết bắt đầu từ khi nào? Từ lúc Đông Lâm quốc ra đời tới nay đã có, ít nhất cũng hơn hai mươi năm, Hàn gia huy hoàng làm Lạc gia không chịu nổi đả kích.

"Hoàng thượng, vận khí của nữ nhi của Hàn gia thật đúng là rất tốt, làm sao một cô nương lại có thể hiểu biết nhiều như thế? Nếu như vừa rồi cha ta không nhường cơ hội tốt này lại cho nàng, nàng sẽ không được như vậy đâu, đúng không? Hoàng thượng?" Lạc Thục phi thật sự ngu ngốc, khó trách vĩnh viễn chỉ có thể làm Thục phi, hơn hai mươi năm cũng không thể thăng tiến được chút nào. Đầu óc của bà ta như vậy lại có thể tồn tại trong hoàng cung thâm sâu này, xem ra vận khí của bà tốt hơn Hàn Vũ rất rất nhiều.

"À? Ý tứ của ái phi là muốn trẫm ban thưởng cho cả phụ thân của nàng?" Hoàng thượng hỏi Lạc Thục phi, giọng điệu rõ ràng không được vui.

Nhưng Lạc Thục phi cố tình không hiểu

"Hoàng thượng anh minh, phụ thân hắn..."

"Mẫu phi, đừng nói nữa" Đại hoàng tử đã nhìn ra, cho dù ngu ngốc cũng biết không thể chọc giận hoàng thượng trong lúc này, Lạc Thục phi lập tức im miệng.

"Làm sao ngươi có thể nghĩ ra?" Bắc Chấn Thiên hỏi Hàn Vũ

"Thật ra đạo lý này rất đơn giản, mặc kệ là hỏi ai, quan trọng là hỏi như thế nào? Nếu ta hỏi người nói thật, người đó sẽ trả lời lễ vật ở đâu trong hai cái. Nhưng nếu hỏi là người nói dối, hắn cũng không biết đáp án, cho nên, chỉ cần hỏi lễ vật ở đâu trong hai cái này, nếu như hắn cũng không biết, nhất định hắn sẽ trả lời lễ vật ở trong tay hắn, vậy chắc chắn lễ vật sẽ ở trong cái hộp bên kia." Hàn Vũ giải thích, nhưng nghe hiểu xác thực cũng không có mấy người, Hàn Vũ cũng không để ý cho lắm, bản thân mình hiểu là được rồi ( Muội cũng không hiểu Vũ tỷ ơi, có mem nào giải đáp giùm Ly Ly với)

"Hay, Vũ nhi rất thông minh" Bắc Chấn Thiên đến bên cạnh Hàn Vũ nói một câu, làm Hàn Vũ cũng hoảng sợ.

"Bắc quốc chúa quá khen" Hàn Vũ khiêm tốn, lại nói thêm một câu "Chút lòng thành mà thôi"

Bắc Chấn Thiên không biết Hàn Vũ là khiêm tốn hay kiêu ngạo, nhất thời không làm rõ được, điều này làm cho hắn nổi lên hứng thú với nàng. Nhưng lúc này, Hàn Vũ cũng không biết nàng đã gieo vào lòng hắn một mầm mống tình cảm, về sau lai trở thành yêu hận tình thù làm cho mầm mống này lặng lẽ trưởng thành trong lòng Bắc Chấn Thiên, đã thương đến rất nhiều người.

"Không biết Đông Lâm quốc xuất hiện tài nữ này khi nào?" Nói chuyện là Tây Phong quốc quốc chúa Tây Hạo Nhiên, hắn ngồi bên trái đại công chúa Đông Lâm quốc Quân Phi Yến.

"Hạo Nhiên, thế nào? Ngươi hứng thú? Ta không cho phép" Đại công chúa Đông Lâm quốc Quân Phi Yên bá đạo ra lệnh cho Tây Hạo Nhiên.

"Cũng không phải, chỉ là người mới nên chú ý một chút, cảm thấy hứng thú cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi" Hai người bên kia không để ý đến ánh mắt của người khác, thản nhiên bàn luận về vấn đề này. Linh Quý phi nhìn, cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết tại sao đứa con gái nào của nàng cũng đeo bám nam nhân như thế, người ta thật tâm hay không còn không biết, haizzz, về sau phải làm sao bây giờ?

Nam Dương quốc Nam Dương Huyễn nhìn Hàn Vũ rất ấm áp, giống như chứa cả ngàn tương tư cùng quan tâm, làm cho người ta suy nghĩ không ra.

Chuyện lễ vật kết thúc như thế, xa xa trên một thân cây cổ thụ.

"Hôm nay đến đây thật không uổng công, không nghĩ ra nha đầu kia lại thông minh như thế, tiểu Diễm, ngươi cần phải coi trọng nàng" Ở trên cay Tà lão nhân vừa ăn vừa uống rượu, lại không biết từ nơi nào hắn lấy ra một con gà.

"Sư phụ, không phải lúc trước người cấm ta lui tới với triều đình sao? Vì sao hiện tại lại đồng ý?" Quân Tà Diễm không hiểu dụng ý của sư phụ mình.

"Hiện tại cấm ngươi tiếp xúc với bất cứ người nào trong triều đình, ngươi có đồng ý không?"

"Không đồng ý" Quân Tà Diễm không cần suy nghĩ ngay lập tức trả lời, nếu như là đồng ý, vậy Hàn Vũ cũng là một người trong số đó, hắn cũng không muốn cùng nàng đi hai đường song song không gặp nhau.

"Hắc hắc, tiểu tử, về sau ngươi sẽ hiểu dụng ý của ta. Ta đã thu Hàn Vũ là đệ tử của mình"

"Cái gì? Khi nào?"

"Mấy hôm trước, cụ thể thời điểm nào ta không nhớ rõ, đêm nay có thể xem náo nhiệt như vậy, đúng rồi thương thế của ngươi thế nào? Haizzz, không nghĩ ngươi muốn làm anh hùng lại trở thành cẩu hùng"

"Ít nhiều cũng có sư phụ hỗ trợ, huyễn thú mê tinh là Hàn Vũ muốn, đệ tử chỉ muốn giúp nàng mà thôi"

"Nàng muốn, nhưng không phải nàng dùng, mà lại đưa cho người kia hoàng hậu, quên đi, đều đã đi vào Huyễn Lâm, về sau muốn đi vào phải thông báo cho ta biết trước một tiếng, ta không muốn đi nhặt xác ngươi"

"Ta lại không nhờ ngươi mang ta ra"

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói cái gì sao? Sư phụ, ngài lớn tuổi rồi nên nghe không rõ" Sau khi nói xong Quân Tà Diễm lại đưa mắt nhìn vào trong viện xa xa, hiện tại lúc nào hắn cũng muốn nhìn thấy nàng, muốn nghe nàng nói chuyện, nghe nàng khen tóc hắn đẹp, nghe nàng nói hắn trưởng thành rất suất....Tất cả đều nghĩ về một người nữ nhân tên gọi Hàn Vũ.  

  Chương 30: Vốn Định Khiêm Tốn Không Ngờ Lại Bị Gây Chú Ý  

  Hàn Vũ ngồi xuống, Bắc Chấn Thiên cũng đi theo ngồi xuống, bên cạnh ngồi một người đứng đầu một quốc gia làm Hàn Vũ không được tự nhiên, Hàn Vũ ngồi im lặng không thèm nhìn hắn một cái làm Bắc Chấn Thiên trong lòng rất khó chịu, từ nhỏ đến lớn có người nào dám lơ hắn như thế, huống chi lại là một nữ nhân, cho đến bây giờ nữ nhân đều tự nguyện đưa đến cửa cho hắn, thái độ này của Hàn Vũ làm cho Bắc Chấn Thiên có ý nghĩ muốn chinh phục nàng.

Haizzz, cũng không phải Hàn Vũ muốn làm ra vẻ, nàng vốn không có cấp bậc gì nên không cần hướng đến hắn a dua nịnh hót, mà nếu có cấp bậc Hàn Vũ sẽ không bao giờ làm thế.

Hàn Vũ cứ thế ăn, chợt có người lên tiếng "Hoàng thượng, nếu ngài phong Hàn cô nương làm đệ nhất tài nữ, hôm nay lại là sinh thần của Hoàng hậu, không bằng mời Hàn cô nương biểu diễn tài nghệ của nàng, ngài thấy thế nào? Không biết ý kiến của Hàn Vũ cô nương ra sao?"

Ai a uy, Hàn Vũ không đi chỉnh người là tốt rồi, còn có người không biết tốt xấu bắt nàng biểu diễn cho bọn hắn xem? Hàn Vũ nhìn về người vừa lên tiếng, là một trong ba quốc chúa, nhưng nàng không rõ là của nước nào.

"Hắn là quốc chúa Tây Phong quốc Tây Hạo Nhiên, là một người rất phong lưu, nhân phẩm có vấn đề rất lớn" Bắc Chấn Thiên hảo tâm giới thiệu cho Hàn Vũ, Hàn Vũ nhìn hắn "Cám ơn, tuy nhiên câu sau không cần thiết phải nói ra, ta thấy nhân phẩm có vấn đề không chỉ mình hắn, ngươi cũng giống như thế mà thôi" Nào có người nào giới thiệu giống hắn, đây rõ ràng là muốn làm tổn thương danh dự của người khác.

"Vũ nhi, nếu Tây quốc chúa nói như vậy, không bằng ngươi biễu diễn một tiết mục đi, cũng làm cho sinh thần của di nương ngươi thêm thú vị" Hoàng thượng không phải hỏi ý kiến Hàn Vũ mà là trực tiếp ra

lệnh làm cho nàng không có cơ hội cự tuyệt, Hàn Vũ đành phải miễn cưỡng đứng lên.

Hàn Vũ vốn không muốn gây sự chú ý, nhưng không hiểu sao lại có người cố tình làm cho nàng bị người khác chú ý, đương nhiên khi được người khác chú ý vẫn làm cho trong lòng Hàn Vũ hưng phấn vô cùng.

"Nếu hoàng thượng đã lên tiếng, Hàn Vũ liền cung kính không bằng tuân lệnh. Không biết Tây quốc chúa đang ngồi muốn Hàn Vũ biểu diên cái gì đây?"

"Nếu là đệ nhất tài nữ, vậy cái gì cũng biểu diễn đi." Làm khó dễ, khẳng định là làm khó dễ, cái này vốn không phải là biểu diễn, rõ ràng chính là kiểm tra, nếu không thông qua sẽ chờ xem Hàn Vũ xấu mặt như thế nào đi.

"Nếu biểu diễn tất cả sẽ làm trễ nãi thời gian của mọi người, ta đây sẽ biểu diễn cầm, thơ, ca."

"Được, nhưng có một yêu cầu, nếu chỉ biểu diễn từng cái sẽ không có gì thú vị nữa, không bằng biểu diễn cả ba cùng lúc đi. Không biết Hàn cô nương có thể làm được hay không, nếu làm được, cũng không làm ảnh hưởng đến danh xưng đệ nhất tài nữ." Nếu không làm được sẽ không xứng với danh hiệu đệ nhất tài nữ, ý tứ này của Tây Hạo Nhiên mọi người hiểu rất rõ.

"Tây quốc chúa còn có yêu cầu gì nữa không? Ta có thể bắt đầu chưa?"

"Không còn, Hàn cô nương, xin mời."

Hàn Vũ đi đến chỗ nhạc công, nhạc côn lui xuống nhường chỗ cho nàng, Hàn Vũ ngồi xuống, tuy nhiên tư thế rất thoải mái.

"Hàn Vũ bất tài, làm một bài thơ "Thủ y điều ca đầu", đem bài này hát ra" tiếng đàn bắt đầu vang lên.

"Minh Nguyệt bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên.

Không biết bầu trời cung khuyết, nay tịch ra sao năm?

Ta dục thuận gió trở lại, lại chỉ quỳnh lâu điện ngọc.

Cao xử bất thắng hàn.

Khởi múa may Thanh Ảnh, gì giống như ở nhân gian!

Chuyển chu các, thấp khởi lộ, chiếu không.

Không ứng có hận, chuyện gì dài hướng đừng khi viên?

Nhân có thăng trầm, nguyệt có âm chuyện tròn khuyết,

Việc này cổ nan toàn bộ, chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên.

Nhân có thăng trầm, nguyệt có âm chuyện tròn khuyết.

Việc này cổ nan toàn bộ. Chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên."

Một bài thơ "Thủ y điều ca đầu' đã nói lên tiếng lòng của rất nhiều người, ai cũng có một vài chuyện xưa, chính là không muốn cho người khác biết.

"Hay, nhạc hay thơ hay ca hay, không hổ là tài nữ." Tây Hạo Nhiên lên tiếng thức tỉnh người khác.

"Cao xử bất thắng hàn sao?" Bắc Chấn Thiên còn đang đắm chìm trong ý nghĩa của bài thơ ban nãy.

"Người có khi thăng trầm, trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết, xác định rất đúng." Quốc chúa Nam Dương quốc Nam Dương Huyễn đi theo phụ họa, hắn vừa rồi cũng đang đắm chìm trong ca khúc, hồi tưởng về rất nhiều chuyện xưa, ánh mắt nhìn Hàn Vũ càng thêm thâm thúy.

Hàn Vũ biểu diên xong trở lại vị trí ngồi xuống, lại bị câu nói của Bắc Chấn Thiên kích động đứng lên.

"Vũ nhi, ta xem trọng ngươi, ta muốn mang ngươi về Bắc Tuyết quốc, ngươi có thể theo ta không?" Bắc Chấn Thiên thâm tình hỏi Hàn Vũ.

"Đầu óc ngươi bị cửa đập? Hay là do hôm nay quên uống thuốc?" Hàn Vũ sợ tới mức đứng lên bỏ lại hai câu nói xoay người bỏ đi.

Bắc Chấn Thiên đang tự hỏi ý tứ hai câu nói kia của Hàn Vũ.

Hàn Vũ đi đến bên người Hàn phu nhân ngồi xuống nói "Nương, tại sao không thấy Cung tướng quân? Sinh nhật di nương làm sao hắn lại không đến?"

"Ngươi nên hỏi phụ thân ngươi."

"Phụ thân, ngươi có biết không?" Hàn Vũ hỏi sang Hàn tướng quân.

"Hắn cũng đến, chỉ là ngươi không thấy mà thôi." Hàn tướng quân cười bí hiểm.

Chẳng lẽ hắn là ám vệ? Âm thầm bảo hộ hoàng thượng cùng hoàng hậu? Cái này thật kích thích nha.

"Tỷ, ca khúc ngươi vừa hát là do chính ngươi làm?" Tiểu chính thái không tin tưởng tài nghệ của tỷ tỷ hắn cho lắm, bây giờ còn được hoàng thượng phong đệ nhất tài nữ, điều này làm cho hắn chưa làm được điều gì cảm thấy rất là xấu hổ.

"Không phải ta làm, không lẽ ngươi làm?" Da mặt Hàn Vũ rất dày, sao chép của người khác nhưng vẫn tự tin nói mình làm, haizz, nói dối cũng không chớp mắt một cái, tiểu chính thái hoàn toàn tin tưởng, hắn thừa nhận tỷ tỷ của hắn rất tài.

Phía sau còn vài tiết mục biểu diễn, tuy nhiên Hàn Vũ cũng không còn tâm tình xem.

"Nhàm chán, aizzzz, không biết bây giờ Diễm thế nào?" Hàn Vũ nhỏ giọng nói thầm nhưng lại bị Bắc Chấn Thiên đang chú ý đến nàng nghe thấy.

Diễm? Là ai? Tình lang của nàng? Bắc Chấn Thiên rất là để ý đến điều này.

Hàn Vũ thật nhàm chán, muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, nàng lặng lẽ rời hoa viên một mình, hướng tới phương hướng Tà lão nhân cùng Quân Tà Diễm đang đứng, phía sau Bắc Chấn Thiên đi theo.

Hôm nay Hàn Vũ là một nhân vật chính nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nàng nghĩ đến nàng đã rất thỏa mãn, nhưng vẫn cảm thấy hư không, thì ra nàng cũng không phải muốn như thế này, rốt cuộc nàng muốn gì? Lúc này, Hàn Vũ giống như một tiểu hài tử đang lạc ở ngã tư đường, không biết đường nào mới chân chính là đường về nhà của mình. Hàn Vũ đi không có mục đích.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #edit#hoàn