Chương 11 - 15
Chương 11: Đặt Tiền Cược
Ngày hôm sau, Hàn Vũ đi vào Tư Vũ viên, tiểu chính thái đang chuẩn bị luyện tập nhìn thấy nàng đến liền đưa cho nàng kiếm gỗ nói " Ngươi dùng tạm thanh kiếm này đi" Hàn Vũ nhìn kiếm gỗ trên tay, hình như mới được đẽo xong, rất vừa tay nàng lại tinh xảo, xem ra tiểu chính thái là một người tỉ mỉ, trong lòng Hàn Vũ rất là đắc ý.
Tiểu chính thái giảng giải cho Hàn Vũ từng chiêu một, Hàn gia kiếm pháp tên là Trảm liệt kiếm pháp, có tất cả mười chiêu thức, mỗi chiêu lại rất phức tạp, tuy nhiên Hàn Vũ thiên phú cực cao, một chiêu thức tập qua vài lần là có thể nhớ kỹ, điều này làm cho tiểu chính thái rất là xấu hổ, mười tuổi hắn đã bắt đầu tập, sau năm năm mới có thể hoàn toàn nắm giữ nhưng Hàn Vũ chỉ mới có một buổi sáng lại có thể học được bảy, tám phần, thật sự làm cho hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Ba ngày rất nhanh trôi qua
Ban đêm, Hàn Vũ lại leo tường đi ra, lần này so với mọi lần dễ dàng hơn rất nhiều, chẳng lẻ trèo tường cũng có kinh nghiệm? Hàn Vũ không có nghĩ nhiều lại không chú ý tới bức tường kia đã thấp hơn, nàng hướng đến Vô Tình các chạy đi, Cung Vĩ theo sau nàng không một tiếng động. Thời điểm Cung Vĩ chuẩn bị bước chân vào Vô TÌnh các lại bị một người võ công cao cường chặn đường. Người tới cùng Cung Vĩ so chiêu, nhưng không có ý làm hắn bị thương, dường như chỉ muốn kéo dài thời gian, qua một lúc sau phi thân rời đi. Lúc này Cung Vĩ đã không thấy bóng dáng Hàn Vũ ở đâu.
"Chủ tử, Ngôn Li đã cắt được đuôi từ Hàn phủ"
"Ừ, ngày đó cung chủ rời đi có căn dặn gì không?"
"Cung chủ phân phó mọi việc trong cung sẽ do Hữu hộ pháp Phong Trần tạm thời xử lý, sau liền rời đi, hai ngày nay các Đường chủ đều không tìm thấy được người, không biết cung chủ đã đi đâu"
"Lui xuống đi" Tà Diễm này không biết đã có chuyện gì, mỗi lần chỉ nói một câu liền bỏ đi tìm không thấy được. Hừ, lần này không tin là không thể tìm được ngươi, aizzz, làm Đường chủ Tà cung cũng không dễ dàng, lúc này Tà yêu đang suy nghĩ rốt cuộc đi nơi nào mới tìm được Tà Diễm thì bên ngoài đã bắt đầu xôn xao.
Hàn Vũ nhận lấy y phục lần trước mặc vào, sau đó theo chân Tình tỷ vào phía sau lầu hai. Hôm nay Vô Tình các rất là đông, người ngồi đầy lầu một, cơ hồ đặt thêm chỗ, thoạt nhìn so với lần trước chật hơn rất nhiều, từng gian ghế lô trên lầu hai đều có gã sai vặt đứng hầu, phỏng chừng đều là khách quý, xem ra lực ảnh hưởng của Vô Tình các cũng không tệ.
"Các vị quan khách, đêm nay là kỳ hạn ước hẹn ba ngày, Lạc cô nương cùng Diễm nương tiếp tục so tài, nói như thế mọi người đều biết, lần này đánh cuộc tiền đặt cược chính là Vô Tình các, lúc trước Lạc cô nương có nói qua, nàng sẽ không thua, cho nên đặt tiền cược, nhưng hôm nay chúng ta nhất định sẽ lấy tiền cược của Lạc cô nương" Tình tỷ này tiên trảm hậu tấu, muốn tiền cược của Hàn Vũ, nàng có cái gì để đặt cược đây?
Hàn Vũ từ phía sau đi ra
" Không biết Lạc cô nương có cái gì để đặt cược?"
"Nàng có cái gì có thể so sánh với Vô Tình các đây?"
Dưới lầu truyền đến thanh âm bàn tán của mọi người
"Không biết Tình tỷ nhìn trúng cái gì của ta? Muốn ta đặt cược? Ta nghĩ không có gì có thể so sánh với Vô Tình các để mà đặt cược cả" Hàn Vũ rất là nghi ngờ, tại sao hôm nay lại muốn nàng đặt cược?
"Lạc cô nương không cần lo lắng, ta muốn bản thân cùng mạng của ngươi, ngươi thấy sao?"
Bản thân nàng? Thời điểm Hàn Vũ định đáp ứng chợt nhớ đến mạng của nàng đã không thuộc về nàng nữa rồi, nàng không thể tùy tiện đáp ứng người khác.
"Tình tỷ, thực xin lỗi, mạng của ta đã thuộc về người khác, ta không thể lấy ra để đặt cược được, nhưng ta có thể lấy bản thân mình đặt cược "
Người nào đó đang ngồi trong ghế lô ben trong, nghe đến câu này không tự chủ được mà khóe miệng giơ lên, thì ra nàng vẫn nhớ đến lời nói đó.
"Chuyện này..." Tình tỷ cảm thấy khó khăn, ngày hôm qua Tà yêu thay đổi chủ ý, nói muốn Hàn Vũ đem bản thân mình ra đặt cược, nhưng hiện tại nên làm thế nào đây?
"Chủ tử nói cứ làm theo lời nàng" một gã sai vặt tiến đến nói nhỏ vào tai Tình tỷ, nàng gật gật đầu.
"Nếu như vậy chúng ta cũng không ép buộc, nếu ngươi thua, ngươi sẽ là người của Vô Tình các"
"Tốt" Hàn Vũ đáp ứng thật sảng khoái, aizzzz, mới đến có mấy ngày, như thế nào bản thân cũng đánh cược mà mạng cũng giao, đùa kiểu gì vậy trời?
"Tỷ thí chính thức bắt đầu, mời hoa khôi đi ra" Diễm nương này đúng là đầu bảng, phải có người đi mời mới chịu ra, bất quá vừa nghĩ đến Vô Tình các sắp vào tay nàng, Hàn Vũ liền cảm thấy thoải mái hơn.
Chào đón Diễm nương xuất hiện là một hồi náo động, y phục Diễm nương mặc lúc biểu diễn đều là màu trắng, tuy nhiên hôm nay nàng cố tình chuẩn bị một phen, trước muốn thắng Hàn Vũ ở dung mạo, đương nhiên kế tiếp so tài không phải là dung mạo, Hàn Vũ cũng không có để ý đến, nàng rất thích những sự vật xinh đẹp, hiện tại chính là thưởng thức mỹ nữ trước mặt, quả thật đẹp mắt.
Diễm nương nhìn thấy trong mắt Hàn Vũ không có ghen tỵ người khác hơn mình, chỉ có sự thưởng thức đối sắc đẹp, vốn Diễm nương muốn làm cho Hàn Vũ ghen tỵ một phen nhưng lại thất bại, làm cho nàng càng tán thưởng Hàn Vũ, một nữ tử đáng kết giao.
"Tiếp theo sẽ so tài thư pháp, nơi này có một chữ phúc rất đẹp, mỗi người viết một bảng, xem ai viết giống hơn"
Hàn Vũ nghĩ sẽ so tài xem ai viết đẹp hơn, không ngờ là bắt chước. Đối với bút lông nàng cũng không xa lạ gì, trước kia lấy nó để vẽ tranh, nhưng viết chữ thì khác, lại bắt chước chữ của người khác, nàng không có bản lĩnh này, nàng trực tiếp cho qua đề mục này.
Tình tỷ nhìn đến hai chữ phúc trong tay, tươi cười, cái này Diễm nương viết đẹp hơn Hàn Vũ rất nhiều, Tình tỷ đưa cho vài người khách đánh giá, kết quả chính là như vậy.
"Ván này Diễm nương thắng, xem ra thư pháp của Lạc cô nương không được tốt lắm, đề mục họa này có lẽ ngươi nên nhận thua thì hơn"
"Ta chỉ không muốn bắt chước người khác mà thôi" Ngữ khí của Tình tỷ làm Hàn Vũ thấy khó chịu.
"Khụ. Bây giờ Lạc cô nương thắng hai thua một, bắt đầu so tài hội họa, trong thời gian một nén hương phải hoàn thành"
Trong tâm Hàn Vũ đã nghĩ sẽ thắng, nhẫn nhịn một chút xem nàng sẽ thắng quanh vinh như thế nào!
Chương 12: Họa "nụ Hoa Đợi Nở"
Lúc trước hội họa của Hàn Vũ cũng rất tầm thường, nhưng trong một lần xem phim thấy Đường Bá Hổ chỉ vẽ một nụ hoa tầm thường, sau khi vẩy lên một ít nước nụ hoa đó giống như có sức sống bừng nở thật đẹp, nàng lập tức mê ngay, tra cứu rất nhiều tư liệu, thử rất nhiều cách cuối cùng đã thành công. Hôm nay nàng muốn vẽ chính là bức tranh kia "Nụ hoa đợi nở"
Hàn Vũ bày ra rất nhiều giấy vẽ, ở trên mỗi trang giấy lại vẽ một chút gì đó, người bên ngoài rất là ngạc nhiên không biết Hàn Vũ rốt cuộc muốn vẽ cái gì lại cần đến nhiều giấy như vậy.
Một nén nhang rất nhanh trôi qua, Diễm nương đã vẽ xong. Trên mặt giấy là hình ảnh một đôi nam nữ đang đứng nhìn mặt trời ngã về tây, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng có vẻ thê lương, Diễm nương là muốn kể với ai cái gì?
Chút hương tro cuối cùng rơi xuống, Hàn Vũ dừng bút họa, nàng đem bức tranh bày ra cho mọi người xem, biểu tình trên mặt ai cũng thất vọng đến cực điểm, cứ nghĩ rằng nàng có thể cho mọi người một cái kinh hỉ, nhưng xem ra chỉ có một nụ hoa mà thôi.
Tình tỷ lắc lắc đầu, mọi người cũng đồng loạt như thế
"Ta đã sớm nói ngươi nên nhận thua đi ngươi lại không chịu, làm mọi người phí thời gian, hiện tại ta tuyên bố...." Tình tỷ muốn tuyên bố kết quả của cuộc tỷ thí.
"Chậm đã" Hàn Vũ đánh gãy lời nói của TÌnh tỷ, nàng đi xuống dưới vũ đài rót một chén nước chậm rãi đi tới, tuyên bố với mọi người bên dưới
"Hiện tại mọi người sẽ được chứng kiến thời khắc kỳ tích" Nói xong đem nước ngậm trong miệng phun lên bức họa.
Tất cả mọi người nghĩ Hàn Vũ thẹn quá hóa giận, có người còn nghĩ đầu óc nàng có vấn đề, nhưng quả nhiên đã xuất hiện kỳ tích. Chỉ thấy nụ hoa trên bức họa kia tựa hồ như đang sống, vốn chỉ là một nụ hoa trắng bình thường, hiện giờ đang chậm rãi nở ra từng cánh một, chậm rãi biến hồng. Toàn trường lập tức lạnh ngắt như tờ, mọi người kích động đứng lên, vốn xung quanh tiếng cười nói ồn ào thì giờ đây không ai nói một tiếng gì, ngay cả hô hấp cũng muốn đình chỉ, ai cũng nhìn chằm chằm vào nụ hoa, trong mắt tất cả đều không dám tin.
Hàn Vũ nhìn biểu tình của mọi người, hài lòng gật đầu. Nàng muốn chính là sự kinh diễm của mọi người lúc này.
Một tiếng, hai tiếng đần đần tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, thực hiển nhiên ván này Hàn Vũ thắng.
Tình tỷ nhìn người toàn trường tuyên bố "Tỷ thí hội họa, Lạc cô nương thắng. Lạc cô nương ngươi làm thế nào mà được như thế?" Tình tỷ nhịn không được tò mò hỏi.
"Đúng vậy, làm như thế nào vậy?"
"Lạc cô nương, ngươi làm như thế nào?"
Có người theo sau phụ họa, muốn biết Hàn Vũ đã làm cách gì mà nụ hoa có thể nở.
Hàn Vũ thần thần bí bí mở miệng nói " Bí mật"
Mọi người tuy rằng thất vọng nhưng cũng không có tức giận, bởi vì đây là tài nghệ của nàng, nàng đã không muốn thì cũng không thể ép được.
Trên lầu hai Quân Tà Diễm cũng kinh ngạc, hắn rất tò mò không hiểu Hàn Vũ đã làm cách gì, hắn biết nàng không có công lực, chẳng lẻ có người giúp? Không có khả năng, bằng vào công lực của hắn không phát hiện ra có người khác sao? Ở đây công lực của ai hơn có thể hơn hắn, hắn rất nghi hoặc vấn đề này, đối với nàng càng thêm hứng thú.
"Bức tranh của ngươi vô cùng tốt, hoa nở rất là đẹp" Diễm nương nhìn bức họa của Hàn Vũ khen ngợi.
"Cám ơn, bức họa của ngươi cũng đẹp, nhưng thiếu linh hồn, tự nhiên vẻ đẹp bị mất đi một phần. Bất quá tuy có linh hồn nhưng lại quá cưỡng cầu thứ không thuộc về mình" Thời điểm cùng Diễm nương tỷ thí cầm nàng đã biết nàng ấy gặp chuyện khó nói, một nữ tử tuyệt vời như thế cần gì phải bước chân vào chốn này. Làm đối thủ của nàng hoàn toàn xứng đáng. Hàn Vũ chỉ muốn cho Diễm nương một lời khuyên mà thôi.
Diễm nương nhìn Hàn Vũ, sau trong ánh mắt là nỗi thương tâm, nàng nghĩ nên buông tay nhưng mà tâm lại không có cách nào khống chế được, giống như bị trói buộc, nàng còn trông chờ vào điều gì đây?
"Kế tiếp chính là tỷ thí ca" Thanh âm Tình tỷ đem suy nghĩ của hai người kéo lại.
"Lần này ta muốn thi trước, Diễm nương bài hát này ta muốn tặng ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu" Hàn Vũ nhìn Diễm nương nói.
Hàn Vũ ngồi trước đàn, thanh âm thanh thúy vang lên, tuy rằng bài hát này không có nhạc đệm sẽ không hay nhưng nàng cũng không có biện pháp
Ca khúc tên " Có một loại tình yêu gọi là buông tay"
Nếu hai người Thiên đường
Giống ấm áp tường
Nhốt giấc mộng của ngươi
Hạnh phúc hay không giống một cái song sắt
Chim di trú mất đi Nam Phương
Nếu ngươi nhìn trời không hướng tới
Khát vọng một đôi cánh
Buông tay cho ngươi bay lượn
Của ngươi cánh chim không nên cùng với Mân Côi
Nghe theo héo tàn thời gian
Lãng mạn nếu biến thành ràng buộc
Ta nguyện cho ngươi lựa chọn trở lại cô đơn
Triền miên nếu biến thành xiềng xích
Dứt bỏ lời hứa
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu buông tha cho thiên trường địa cửu
Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu chấm dứt thiên trường địa cửu
Của ta rời đi nếu cho ngươi có được sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu buông tha cho thiên trường địa cửu
Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu chấm dứt thiên trường địa cửu
Của ta rời đi nếu cho ngươi có được sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Vì ngươi mất đi ngươi
Nhẫn tâm sắm vai thương tổn ngươi
Vì ngươi rời đi ngươi
Vĩnh viễn chẳng phân biệt được rời đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu buông tha cho thiên trường địa cửu
Chúng ta gần nhau nếu cho ngươi trả giá sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Có một loại yêu tên là buông tay
Vì yêu chấm dứt thiên trường địa cửu
Của ta rời đi nếu cho ngươi có được sở hữu
Làm cho chân ái dẫn ta đi
Vì ngươi mất đi ngươi
Vì ngươi rời đi ngươi
Vì ngươi tưởng niệm ngươi
Vì ta và ngươi cũng nguyện rời đi chính mình"
Hàn
vũ hát xong bài hát, nói với Diễm nương "Có một loại yêu gọi là buông tay, Diễm nương"
Diễm nương khóc rống, khóc tê tâm liệt phế, tựa hồ muốn đem tất cả nỗi đau chất chứa trong lòng mà khóc ra, đem tất cả nhửng ủy khuất theo nước mắt vơi đi. Hàn Vũ im lặng đứng nhìn, rốt cuộc đã yêu say đắm như thế nào mà lại bị đả thương như thế, hi vọng chính mình sẽ không rơi vào nỗi đau này.
Tà Diễm nhìn Hàn Vũ, ánh mắt thăm dò, nàng rốt cuộc muốn cho người khác bao nhiêu kinh hỉ? Hắn muốn chậm rãi khám phá.
Người ở nơi đây đã quên hoan hô, quên ủng hộ, còn trầm tĩnh trong lời bài hát, tiếng đàn tuyệt vời, ca từ thê lương làm cho người ta mơ màng. Tà Yêu đứng trên góc khuất lầu hai nhìn Diễm nương, nàng khóc nhưng tâm hắn rất đau. Hắn làm sao không muốn được chứ, chính là phải làm như thế nào thì hai người mới có thể bên nhau. Rõ ràng hai người yêu nhau, vì sao không thể ở chung một chỗ.
Hàn Vũ đi qua ôm lấy Diễm nương " Hết thảy sẽ qua thôi, buông ra là tốt rồi"
Diễm nương khóc xong nở nụ cười, là thật tâm cười, đôi mắt mang theo nước mắt mỉm cười làm cho người ta thương tiếc.
Diễm nương đi đến ngồi xuống bên đàn, hát lên "Tiêu tan"
Chưa từng nghĩ tới, yêu ngươi như vậy đau xót
Nay không thể không buông ra
Nay ngươi là phủ sớm không chỗ nào không muốn xa rời
Không ở hoài niệm lúc trước ta
Hiện tại xem ra, này chính là một giấc mộng
Một hồi không có kết cục mộng
Một hồi nhìn như hoa lệ mộng
Không an tâm trung , trong lòng vướng bận
Ta cười khổ tiêu tan, ngươi cấp thương tổn
Ta muốn như thế nào dứt bỏ, ta muốn như thế nào tiêu tan
Có yêu ngươi, có yêu đau
Nay xem ra
Không thể không buông ra
Không thể không tiêu tan
Không an tâm trung , trong lòng vướng bận
Ta cười khổ tiêu tan, ngươi cấp thương tổn
Ta muốn như thế nào dứt bỏ, ta muốn như thế nào tiêu tan
Có yêu ngươi, có yêu đau
Nay xem ra
Không thể không buông ra
Không thể không tiêu tan
Hàn Vũ cười nhìn Diễm nương, nàng ấy thực sự có thể giống như nàng ấy hát sao? "Tiêu tan" sao? Chỉ có chính bản thân nàng ấy biết mà thôi.
Chương 13: Múa
Hàn Vũ cảm thấy canh giờ không còn sớm nữa, hướng Tình tỷ nói "Tình tỷ, hôm nay tỷ thí tới đây thôi, ta muốn về"
"Ừ, tốt, tất cả quan khách, cảm ơn các ngươi hôm nay đến cổ vũ các nàng so tài, tỷ thí tạm dừng ở đây...."
"Lại dừng, chúng ta đến từ sớm để giành chỗ ngồi tốt, như thế nào chỉ mới tỷ thí có b cái lại dừng"
"Đúng vậy, đúng vậy, tiếp tục so tài, làm sao lại có thể dừng lại chứ"
"Đúng vậy tiếp tục đi"
Thanh âm kêu tiếp tục càng ngày càng lớn, tình huống hiện tại căn bản không có biện pháp dừng lại, làm sao bây giờ, đã khuya như thế này rồi, Hàn Vũ là trốn ra ngoài a.
Nhìn thấy mọi người xung quanh không ngừng hô to, làm sao có thể cho Hàn Vũ rời đi được chứ, ba ngày trước đã khơi dậy hứng thú của mọi người, hôm nay nhất định phải xem cho hết mới không uổng phí bạc của chính mình đã bỏ ra.
"Lạc cô nương, xem ra hôm nay ngươi không thể đi được, mọi người rất là mong chờ hai người tỷ thí" Đại hoàng tử Quân Hiếu Liêm nói chuyện, người này thật là không có việc để làm sao?
"Đúng vậy, đúng vậy, Lạc cô nương, ngươi tiếp tục tỷ thí đi, sau khi xong ta mời ngươi một bữa, ngươi thấy sao?" Lạc Dad cũng ở đây? Thật sự là bản mặt chán ghét nhưng đi đâu cũng gặp được, buổi tối như thế này hắn không sợ ra ngoài sẽ dọa người khác sợ sao?
"Lạc cô nương, ngươi xem...." Tình tỷ khó xử nhìn Hàn Vũ.
"Nếu tất cả mọi người vẫn còn muốn xem vậy sẽ tiếp tục, nhưng nếu muốn tiếp tục xem phải bỏ ra một trăm lượng, ta sẽ tỷ thí tất cả hạng mục còn lại, biểu diễn tuyệt vời như thế cũng không thể chỉ cho xem không? Ta nghĩ một trăm lượng đối với mọi người không có gì khó đi?" Hàn Vũ làm bộ bất đắc dĩ nói.
"Tốt, ta bỏ ra một ngàn lượng" Đại hoàng tử lớn tiếng phân phó tùy tùng đưa ra ngàn lượng.
"Tốt, ta đưa một trăm lượng"
"Tốt, ta cũng đưa"
Tiền cổ đại thật sự có thể dễ kiếm như vậy sao?
"Tình tỷ, chấm dứt tỷ thí, chúng ta chia năm năm" Hàn Vũ nhỏ giọng bàn bạc với Tình tỷ, cơ hội tốt như thế không thể bỏ qua được.
Tình tỷ bị khí thế như vậy làm nói không ra lời, tuy rằng Vô Tình các là kiếm tiền nhưng cũng không có trong một buổi tối kiếm ra được nhiều như vậy.
"Cái này ta không thể làm chủ, ngươi chờ ta một chút" Tình tỷ lui xuống, chắc là đi hỏi lão bản chân chính ở đây đi.
Không lâu sau Tình tỷ trở lại đáp ứng yêu cầu của Hàn Vũ, trong lòng nàng rất là vui sướng. Cái này nếu chia ra sẽ được rất nhiều.
"Tốt lắm, hiện tại tiếp tục tỷ thí vũ đạo"
Bây giờ Diễm nương đã không còn thương cảm như lúc nãy nữa, còn mơ hồ mong chờ tỷ thí cùng Hàn Vũ, thời gian qua không có bất cứ thứ gì làm Diễm nương cảm thấy thú vị, sau khi gặp Hàn Vũ thì dường như nàng đã tìm ra niềm vui cho mình.
Diễm nương mời nhạc công đàn cho nàng bài "Nhu tình như nước"
Diễm nương nói với Hàn Vũ " Lạc cô nương, để ta thi trước, lần này ta sẽ không thua ngươi, đây chính là sở trường ta am hiểu nhất" Sự tự tin hiện rõ trên mặt Diễm nương, nhìn nàng lúc này vô cùng rực rỡ.
Hàn Vũ hồi đáp "Sợ là ngươi phải thất vọng rồi, múa cũng là sở trường của ta" Hàn Vũ đối với sự nhiệt tình của Diễm nương cũng không một chút ảnh hưởng.
Tiếng đàn vang lên, Diễm nương vung ống tay áo, không hề giống như lúc trước ủy khuất cùng bất đắc dĩ, ánh sáng chiếu vào nàng, làm cho người ta không thể rời mắt được, tóc theo sự xoay tròn của thân thể mà nhảy múa, giống như tiên tử rơi xuống trần gian, chân chính có thể gọi là nhu tình như nước, rất đẹp.
Một khúc vừa xong, mọi người ở dưới kích động hô tên Diễm nương, có thể thấy được tài năng của nàng rất cao.
Một khúc "Nhu tình như nước" vừa xong, Diễm nương tự tin hỏi Hàn Vũ
"Thế nào? Ngươi chịu thua được chưa?"
"Ta chưa bao giờ biết đến hai chữ chịu thua"
Hàn Vũ đi tới trước mặt vũ công nói "Ngươi có thể đàn cho ta một khúc nhạc nhanh một chút, càng nhanh càng tốt" Hàn Vũ muốn múa một điệu tương phản hoàn toàn với Diễm nương, sự mềm mại của Diễm nương đã muốn siêu việt, nàng không làm được, chỉ có thể tương phản mà thôi.
Nhạc công suy nghĩ lời nói của Hàn Vũ, một lúc sau nói "Bài nhanh nhất là "Nở rộ tình cảm mãnh liệt", nhưng khúc này rất là nhanh, không thích hợp để múa, cô nương có thể được sao?"
Nở rộ tình cảm mãnh liệt? Tên này nghe rất hay, rất thích hợp với điệu múa của nàng.
"Tốt, bài này đi" Hàn Vũ quyết định, vị nhạc công kia còn muốn khuyên bảo, nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết định của nàng đành từ bỏ ý định.
Tiếng đàn vang lên, Hàn Vũ đi vào giữa vũ đài, đứng im lặng không có bất kỳ động tác gì, chỉ nhắm mắt nghe tiếng đàn "Nở rộ tình cảm mãn liệt", tìm kiếm nhịp cho mình.
Hàn Vũ chậm rãi mở to đôi mắt, không bắt đầu múa mà là kéo làn váy nhắc vào hai bên hông, lộ ra cặp chân thon dài xinh đẹp, lại cuốn lên ống tay áo, hiện ra cánh tay dài trắng noãn, xung quanh vang lên âm thanh hút không khí không ngừng của nam nhân.
Theo âm nhạc nổi lên, Hàn Vũ bắt đầu nhảy múa, hai tay lay động, eo thon lắc lư, cổ nhỏ nhắn run run, hai tay theo thân thể vung lên trên đỉnh đầu, dẫn đến từng tràng hét chói tai không ngừng của đám nam nhân bên dưới, động tác hiện tại của nàng thực sự là mê hoặc tâm trí của mọi người, điệu múa lớn mật như thế chưa từng ai nhảy qua, càng không có ai được thưởng thức qua. Theo tiếng đàn phập phồng, các kiểu động tác quyến rũ được bày ra, một điệu nhảy hiện đại nóng bỏng cứ như thế xuất hiện trước mắt cổ nhân, sao có thể không điên cuồng được chứ?
Tà Diễm nổi giận, bất quá xem Hàn Vũ nhảy thật hấp dẫn, chính hắn cũng không biết tại sao lại để ý đến động tác cùng trang phục làm càn của nàng như thế, cái đó đâu có liên quan gì với hắn? Nếu chỉ vì như thế lại rước đến mầm tai họa thì phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, mạng của nàng hiên giờ là của hắn mà? Tà Diễm tự thuyết phục hành vi của bản thân mình khi để ý đến nhất cử nhất động của nàng là như thế.
Đại hoàng tử cùng Lạc Đà nhìn nước miếng chảy ròng, không còn một chút hình tượng nào để nói.
Nhảy xong một đoạn múa hiện đại, Hàn Vũ đứng giữa trung tâm vũ đài, hô hấp dồn dập, trước ngực phập phồng, làm toàn trường rung động, rất nhanh nàng cài lại khăn che mặt, không để lộ khuôn mặt ra bên ngoài, hiện tại mặc kệ Hàn Vũ có làm ra động tác gì đi nữa đối với đám nam nhân ở nơi này cũng đều mê hoặc. Sửa sang lại quần á, nhìn một đám nam nhân bên dưới, trong mắt đều là dục vọng không che giấu làm nàng rất không thoải mái.
"Khụ, trận tỷ thí này hai bên đều có điểm tốt, thắng bại này..." Tình tỷ khó xử, không biết quyết định ai thắng ai thua.
"Ta thua, ngươi múa rất can đảm, tuy nhiên xem rất đẹp" Hàn Vũ không nghĩ là Diễm nương lại nhận thua.
"Ngươi nhảy cũng rất đẹp, ta không thể so kịp với sự mềm mại của ngươi" Hàn Vũ thật lòng khích lệ Diễm nương, nàng thắng là bởi vì nàng múa một điệu múa mới lạ mà thôi.
"Diễm nương, cái này..." Tình tỷ cũn không lường trước được Diễm nương sẽ nhận thua, nàng ấy thua không có gì, chỉ là Vô Tình các sẽ như thế nào bây giờ?
"Tình ma ma, ta thua"
"Được rồi, Diễm nương cùng Lạc cô nương đã tỷ thí xong, tổng cộng có 6 đề mục, Lạc cô nương thắng bốn : cầm, kì, họa cùng vũ, Diễm nương chỉ thắng được hai đó là thư pháp cùng ca hát, kế tiếp ngâm thơ cùng đối nghịch không cần tỷ thí nữa, Vô Tình các là của Lạc cô nương" Tình tỷ đứng ở trung tâm vũ đài, tuyên bố tin tức Vô Tình các thuộc sở hữu của Hàn Vũ.
Trên lầu Tà Diễm cười một cách mờ ám, tựa hồ đã đánh thành công chủ ý gì. Hàn Vũ cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, giống như nàng đang bị tính kế.
Chương 14: Phong Ba Qua Đi.
Hàn Vũ trở lại phòng đổi nam trang, vừa định ra cửa liền bị một người bắt đi, đương nhiên là không phải đi ra bằng cửa chính mà là phi thân qua cửa sổ, đối với điều này nàng đã nghiên mất rồi.
"Ngươi mang ta ra đay chỉ để xem ánh trăng, gió thổi cùng chà đạp cây cỏ thôi sao?" Hàn Vũ nói với Tà Diễm.
"Ta chỉ không muốn ngươi bị người khác vây ở trong Vô Tình các mà thôi" Tà Diễm giải thích với Hàn Vũ đồng thời cũng muốn thuyết phục chính bản thân mnihf.
"Ngươi đều thấy sao?" Thì ra hắn cũng ở đó.
"Ừ, ngươi nói xem một nữ hài tử như ngươi làm sao có thể múa như vậy, còn đem quần áo...." Hoảng, trời ạ, như thế nào hai người đó lại giống nhau đến thế.
Nếu như bị người Tà cung nhìn thấy phỏng chừng tròng mắt của họ đều rớt hết ra ngoài, Cung chủ của bọn họ sao có thể lải nhải như thế, bình thường một ngày hắn cũng không nói một chữ, chỉ cần một ánh mắt là người khác có thể hiểu được ý tứ của hắn rồi.
Hàn Vũ ngơ ngác nhìn Tà Diễm, rất nuốn cười nhưng lại không dám. Ban đêm hắn vẫn hấp dẫn như vậy, hắn đang tự hỏi cái gì sao? Hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt của nàng. Thời điểm tới nơi này, Tà Diễm tháo mặt nạ xuống, không biết vì sao hắn lại làm thế, chính là hắn không muốn phải ngụy trang cái gì trước mặt nàng.
Môi khêu gợi, cằm mê hoặc, cái mũi cao thẳng tắp, lông mi dài, hắn làm sao có thể xinh đẹp như thế? Đặc biệt một đầu tóc trắng kia, ở dưới ánh trăng phát sáng. Cứ như vậy Hàn Vũ bị mê hoặc, nàng tự nhận mình không phải là người thích nhìn dung mạo người khác, không hiểu tại sao Tà Diễm lại hấp dẫn nàng đến thế.
"Ngươi làm sao lại là nữ nhi của Hàn tướng quân?" Tà Diễm đột nhiên quay đầu nhìn thấy Hàn Vũ nhìn hắn đắm đuối như vậy, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau không người nào chịu mở miệng nói, một chút tóc theo gió tung bay, trăng tròn im bóng trên mặt hồ.
Đột nhiên Hàn Vũ nhớ đến Diễm nương, ánh mắt nhìn Tà Diễm cũng thay đổi, nàng không muốn bản thân mình mê muội môt ai, chỉ gặp hắn có hai lần, không biết một chút gì về hắn, thậm chí tên còn không biết, cứ như vậy mà làm cho mình có thể say mê, nàng cảm thấy sợ hãi.
Tà Diễm nhìn thấy sự biến đổi trong ánh mắt của Hàn Vũ, trong lòng có một chút mất mát, đây là làm sao vậy?
"Ta muốn về" Nói xong Hàn Vũ xoay người bước đi, chưa được mấy bước đã quay trở lại
" Đây là nơi nào? Mau đưa ta trở về" Hàn Vũ phát hiện nàng không biết nơi này.
Tà Diễm tiến lên trước định ôm Hàn Vũ về, nhưng nàng đột nhiên lùi hai bước, vốn Hàn Vũ muốn cùng về với hắn, nhưng bây giờ nàng lại sợ hãi đi cùng hắn. Tuy nhiên động tác của nàng đã làm Tà Diễm hiểu lầm.
"Ngươi chán ghét ta sao?" Ngữ khí không tốt của Quân Tà Diễm truyền đến, chung quanh độ ấm giảm xuống rất nhiều, Hàn Vũ cảm thấy lạnh buốt, người này sao có thể biến hóa nhanh như thế, ánh mắt thật đáng sợ, Hàn Vũ cũng không biết nàng đã trêu chọc hắn cái gì.
Trong lúc Hàn Vũ suy nghĩ nên trả lời hắn như thế nào, Tà Diễm lại nghĩ là nàng cam chịu càng phát hỏa, đang lúc tức giận không có gì để phát tiết lại có mười mấy người không sợ chết tiến lại.
"Nhìn xem, tóc hắn màu trắng, chính là hắn rồi" Hàn Vũ nhìn người tới nói tóc Tà Diễm, nàng cũng cảm thấy rất kỳ quái, mọi người nơi này đều là tóc đen, trước mắt chỉ có Tà Diễm là tóc bạc, sao lại thế này?
"Ngươi là một đại ma đầu, sang năm chính là ngày giỗ của ngươi, ha ha" Ngươi mới tới có chút tự đại. Tà Diễm cũng không biết nghe nhưng lời như thế bao nhiêu lần, nhưng những người nói như thế đều đã không còn sống.
Hàn Vũ đang tự hỏi màu tóc của Tà Diễm thì mấy người bên kia đã bao vây hắn, Tà Diễm lạnh lùng nhìn bọn họ, cảm thấy bi ai đối với những người không biết tự lượng sức mình. Quân Tà Diễm rút bội kiếm được giắt bên hông, hàn khí phát ra làm cho một đầu tóc trắng không có gió vẫn tung bay, Tà Diễm cũng không muốn cùng bọn họ vô nghĩa, rất nhanh một chiêu liền giải quyết hết. Sau khi Quân Tà Diễm phát tiết xong, Hàn Vũ đi qua nhìn thấy trên mặt đất không một thi thể nào còn nguyên vẹn, tay chân bị cắt ra bẩy tám phần nằm rải rác khắp nơi. Nàng cực lực khống chế chính mình nôn ra ngoài, sắc mặt tái nhợt. Tà Diễm nhìn sắc mặt Hàn Vũ không được tốt cho lắm, lại nhìn đến kiệt tác của chính mình trên mặt đất, đối với hắn đó tình huống này là bình thường, căn bản hắn không nghĩ lại làm nàng sợ đến vậy.
Tà Diễm ôm Hàn Vũ bay đi, sắc mặt Hàn Vũ dần dần khôi phục, nàng không biết Tà Diễm đưa mình đến đâu, nếu như bị người trong nhà biết mình ở cùng một nam tử một đêm, không biết tiểu chính thái lại lải nhải bao lâu?
Đến một gốc cây đại thụ thì Tà Diễm buông nàng xuống. Gió đem thổi đến làm Hàn Vũ thanh tỉnh đi rất nhiều, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Giết người nhưng ánh mắt cũng không nháy một cái, sinh mệnh đối với hắn mà nói không là gì cả sao?
"Ngươi....Ngươi là ai?" Hàn Vũ vẫn không kiềm chế được nghi vấn trong lòng mình.
"Quân Tà Diễm" hắn trả lời ngắn gọn, cũng không nói đến điểm quan trọng.
Tà Diễm không muốn nói, tuy rằng hắn không cần mình là cung chủ Tà cung, nhưng hắn lại sợ hãi khi nàng biết được hắn là đại ma đầu trong miệng người khác, nàng lại sợ không cho hắn tiếp cận.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi đang làm gì? Không muốn nói? Được rồi, để ta đoán? là Ma giáo? Ma Cung? Hay là giang hồ đệ nhất sát thủ? Oa, thật tàn bạo. Còn nữa, đầu tóc ngươi màu bạc, rất suất" Hàn Vũ hưng phấn nói ra phỏng đoán của mình.
Tà Diễm nhìn thấy nét hưng phấn trên mặt nàng, tâm tình cũng dần dần tốt trở lại.
"Ngươi vì sao nói Ma giáo cùng Ma cung? Lại tàn bạo? Rất suất là vật gì?"
"Rất suất không phải là vật này nọ, chính là...Ừ, phải giải thích như thế nào bây giờ, ý tứ là rất thích đó"
"Thích...thích không?" Tà Diễm nghe Hàn Vũ nói thích, một người lầm bầm lầu bầu cái gì.
"Ngươi không sợ sao?"
"Sợ? Ta sợ cái gì? Ta còn sợ ngươi rất..."Ba chữ không có tiền đồ Hàn Vũ không muốn nói ra, xem hắn rất có tiền đồ.
"Rất cái gì?"
"Quá yếu, bị người khác bắt nạt"
"Yếu? Tà cung trong giang hồ có từng nghe đến hay không?"
"Không có, Tà cung?" Quả thật Hàn Vũ không có nghe qua.
"Tà cung là do người trong giang hồ xưng, qua thời gian lâu, vốn không phải là tà cung nhưng để cho tiện liền đổi tên"
"Hoảng, cung chủ Tà cung tùy thích như vậy sao?"
"..."
"Không phải ngươi chính là cung chủ Tà cung đi. A, có phải hay không?"
Hàn Vũ nhìn thấy Tà Diễm gật đầu, tâm tình càng hưng phấn.
Ha ha, vận khí của nàng thật tốt, có thể kết giao với một nhân vật lợi hại như vậy, tuy rằng không biết là tốt hay là xấu, đương nhiên cũng không biết về sau Tà cung này mang lại thống khổ cho nàng.
"Đầu tóc của ngươi tại sao lại trắng?"
"Không biết, ta không nhớ" Tà Diễm không muốn nhiều lời, những chuyện lúc trước hắn đã quên hết, hiện tại cũng không có ai dám nói hắn là yêu quái, đây là cấm kỵ của hắn.
"Thật đẹp, thật hâm mộ"
Đẹp? Nàng là người thứ hai nói tóc hắn đẹp.
"Ngươi là người thứ hai khen tóc của ta" Nói xong đột nhiên Quân Tà Diễm ôm chầm lấy nàng, làm Hàn Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa té xuống.
"Cám ơn" Tà Diễm nhẹ nhàng nói lời cảm ơn bên tai Hàn Vũ, thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức nàng tưởng mình đã nghe nhầm.
Hàn Vũ cũng vươn tay ôm lại, vỗ vỗ bờ vai hắn, ở cổ đại khác mọi người như thế, có lẽ cuộc sống cũng không trải qua thuận lợi, hẳn là trước kia người khác khi dễ rất nhiều đi.
Tà Diễm mang lại mặt nạ, mang Hàn Vũ trở lại Trúc viên, trước khi Cung Vĩ phát hiện đã rời đi, Cung Vĩ nhìn thấy Hàn Vũ bình an trở về liền xoay người đến thư phòng của Hàn tướng quân.
"Hàn lão, ngài thấy thế nào?" Cung Vĩ kể lại chuyện hôm nay bị người cố ý ngăn cản cho Hàn tướng quân biết.
"Không có ác ý gì với Vũ nhi là tốt rồi, ta tin tưởng Vũ nhi, nàng không phải là loại người như vậy" Hàn tướng quân đứng trước cửa sổ nhìn phương hướng Trúc viên nói.
Chương 15: May Mắn Của Nữ Xuyên Không
Sáng sớm Hàn Vũ rời giường đi vào Tư Vũ viên, nàng thật tâm muốn học Trảm Liệt kiếm pháp vì đó là Hàn gia kiếm pháp, hiện tại Hàn Vũ đang dần thích nghi với cuộc sống xung quanh, giờ phút này nàng không muốn nghĩ rằng nàng không phải là nữ nhi của Hàn tướng quân, không phải là thành viên của Hàn gia, cho dù về sau Hàn Vũ chân chính có trở lại, nàng cũng không rời đi, nàng sẽ không làm tổn thương Hàn gia, Hàn Vũ nghĩ nếu như thế hẳn Hàn gia sẽ chấp nhận nàng.
"Đệ đệ, hôm nay học cái gì?"
"Hôm nay ta sẽ đem chiêu thứ nhất dạy cho ngươi, nhất định phải nhớ kỹ, tuy rằng không có tác dụng gì đối với ngươi, nhưng cũng có thể rèn luyện thân thể" Tiểu chính thái nghiêm trang, vừa nói đến võ thuật hắn lập tức thay đổi tính tình.
Tiểu chính thái giảng giải tỉ mỉ, Hàn Vũ cũng cố gắng tiếp thu, hiện tại đi vào chiêu thứ nhất thật đúng là có khuôn có hình.
"Kỳ quái, tỷ tỷ, vì sao ngươi không có một chút công lực nào nhưng ta cảm nhận có sát khí trong đường kiếm của ngươi?" Tiểu chính thái nói xong lại nâng lên cánh tay Hàn Vũ lần nữa, cẩn thận kiểm tra thật lâu mới buông ra, quả thật không có công lực. Một chút chiêu thức phòng thân cũng không có.
Hàn Vũ cũng biết nàng rất kỳ quái, nhưng sát khí mà tiểu chính thái nói một chút nàng cũng không cảm nhận được, sát khí này nọ rất trừu tượng, chỉ là nàng rất thích chiêu thức này, nếu chỉnh sửa lại một chút sẽ thành một điệu múa không tồi chút nào! Hàn Vũ chỉ suy nghĩ điều đó trong đầu, nếu như bị tiểu chính thái biết được, còn không chọc tức hắn sao?
"Đệ đệ, ngươi dạy ta chút nữa đi, ta còn muốn học, ta muốn học xong Trảm liệt sớm một chút"
"Ừ, cũng được, ngươi học rất nhanh. không có công lực vận dụng cũng không cần học mỗi chiêu thức quá kỹ, học nhiều một chút cũng tốt. Thứ hai là Sơ Viêm, cái này khá phức tạp hơn so với chiêu hồi nãy, nguoi chỉ cần để ý đến quy luật của nó, như thế sẽ học được"
Nói xong thì bắt đầu múa cho Hàn Vũ xem, múa mỗi chiêu đều giải thích rõ ràng, cụ thể. Hàn Vũ nhìn say mê, nói đến cũng rất kỳ quái, từ khi đến thế giới này, trí nhớ của nàng tốt lắm, đã gặp qua một lần là không quên được, nhưng nếu nàng muốn nhớ kỹ thì tuyệt đối sẽ không quên, điều này đối với võ công rất thật hữu dụng, nàng thấy rất kỳ quái nhưng lại càng hưng phấn nhiều hơn.
Tiểu chính thái đem chiêu Sơ Viêm múa xong, lại cho Hàn Vũ thử một lần, Hàn Vũ cầm lấy mộc kiếm do tiểu chính thái đưa bắt đầu.
Trừ bỏ một vài động tác chưa được chuẩn ra, cơ hồ nàng đem Sơ viêm hoàn thành trong lần đầu tiên, điều này làm tiểu chính thái rất kinh ngạc, lại làm Hàn Vũ cực kỳ vui sướng.
Tiểu chính thái chỉ ra vài chỗ Hàn Vũ không hoàn chỉnh, Hàn Vũ lại tập lại một lần, rất hoàn mỹ đến nổi chính nàng cũng không thể tin được.
Hôm nay Hàn Vũ cùng tiểu chính thái học võ đến trời tối, một người học say mê, một người dạy nồng nhiệt, đến cơm trưa đã mang tới cũng không có ăn, chỉ trong một ngày mà nàng đã học xong chiêu thứ ba Tuyết đầu mùa cùng chiêu thứ tư Sơ Kình, kết quả này làm tiểu chính thái vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Trở lại Trúc viên mới phát hiện nàng rất là đói.
"Thúy Trúc, ngươi đến phòng bếp lấy cho ta con gà làm sạch sẽ, lại xem có lá sen hay không, sau đó thêm chút đồ gia vị, đêm nay ta sẽ làm đồ ăn cho ngươi ăn"
"Tiểu thư, ngươi muốn làm gì?" Thúy Trúc cảm thấy rất ngạc nhiện, tiểu thư muốn một con gà cùng lá sen làm gì chứ? Hai thứ đó có thể làm ra đồ ăn ngon được sao? Nàng rất hoài nghi nhưng cũng không dám nói ra.
"Biểu ngươi đi thì ngươi đi đi, hỏi nhiều làm gì, đợi lát nữa sẽ biết"
"A, được rồi, tiểu thư chờ một lát, ta đi lấy mang lại" Thúy Trúc hướng phòng bếp đi tới, bộ dạng kia rất là ủy khuất, Hàn Vũ nhìn thấy không thể nhịn cười được.
Thúy Trúc mang đến những thứ nàng cần, Hàn Vũ kiểm tra qua một lần, rất tốt, gà đã rửa sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều đã đủ hết.
Hàn Vũ cùng Thúy Trúc đào một lỗ nhỏ trước sân, lần này Thúy Trúc rất là thông minh, không hỏi vì sao, tiểu thư làm cái gì màng liền làm theo cái đó, tuy rằng nàng rất là ngạc nhiên. Sau khi đào xong, Hàn Vũ đem lá sen gói thật kỹ con gà lại cho thêm một vài gia vị, lấy đất bọc bên ngoài cùng,Hàn Vũ bắt đầu làm gà ăn mày, đây là thứ nàng thích ăn nhất, Hàn Vũ nghien cứu thứ gì cũng đều nhằm thỏa mãn vị giác của mình, nàng vẫn rất tin một câu...
Thời gian trôi đi, Hàn Vũ tính toán thời gian đem gà ăn mày trong lỗ đào ra. Khi nàng mang ra, mùi gà cùng hương thơm của lá sen thơm ngát, làm cho người khác rất muốn ăn, ngay tại lúc Hàn Vũ chuẩn bị dỡ ra lớp đất bên ngoài để nhấm nháp thì chỉ trong nháy mắt, gà ăn mày trên tay đã không còn, nhìn sang Thúy Trúc cũng không thấy? Gà đâu rồi?
Thời điểm nàng đang kinh ngạc lại nhìn thấy một lão đầu ôm con gà của nàng chạy tới.
"Nha đầu, gà này làm sao ăn được?" Lão đầu kia một chút tự giác khi đoạt đồ của người khác cũng không có, còn mặt dày chạy lại hỏi người ta ăn như thế nào?
Hàn Vũ đánh giá lão đầu kia, nhìn bề ngoài không một chút lôi thôi lếch thếch nào, một thân áo xám sạch sẽ, bên hông mang một bầu rượu. Hàn Vũ nhìn thấy trong mắt lão đều là khát khao đối với con gà.
"Ngươi là ai? Làm sao có thể vào trong Hàn phủ? Ngươi vào bằng cách nào?" Hoảng, Thúy Trúc, ngươi hỏi vấn đề này thật ngây thơ, tuy rằng Hàn Vũ cũng rất muốn hỏi, nhưng nàng thông minh hơn Thúy Trúc rất nhiều, không nói một tiếng chỉ nhìn lão nhân, tự hỏi mục đích của hắn, Hàn Vũ cũng không ngây thơ mà tin rằng hắn đến để thưởng thức gà ăn mày của nàng. gà ăn mày mặc dù thơm nhưng cũng không bay xa như thế.
Lão nhân không trả lời Thúy Trúc, chỉ nhìn chòng chọc Hàn Vũ.
"Đây là của ta, ngươi cầm nó không được tốt lắm, trả lại cho ta đi" Hàn Vũ không hỏi bất cứ vấn đề gì, nàng biết, cho dù hỏi thì lão nhân cũng không trả lời nàng.
"Hắc hắc, tiểu nha đầu ngươi sao lại nhỏ mọn như vậy, ngươi đã làm rồi vậy làm thêm một con khác là được mà, cái này cho ta đi"
"Không được, hiện tại ta rất đói bụng, hơn nữa ta cũng không muốn cho ngươi, ta không biết ngươi tại sao ta lại cho ngươi chứ?"
"Ặc, Vậy ngươi muốn cái gì lão sẽ cho ngươi cái đó"
"Ta không cần, ta lại không thiếu thứ gì, mau trả lại cho ta"
Nói xong Hàn Vũ tiến lên, vẫn chưa kịp đụng vào người lão nhân thì ngay lập tức lão đã vòng ra sau lưng nàng, đông tác kia rất nhanh, Hàn Vũ nhìn kỹ cũng không thấy lão động một chút, điều này làm Hàn Vũ trợn tròn mắt.
Xoay người đối mặt với lão, Hàn Vũ đề nghị " Cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta"
Lão không cần suy nghĩ lập tức nói "Tốt tốt, không cần một cái, mười cái cũng được"
"Tốt, là do ngươi nói đó, vậy là mười điều đi"
Lúc này đến lượt lão nhân trợn tròn mắt, nha đầu này rất thú vị, những lời nói khách khí bình thường chỉ nói cho có mà thôi, tuy rằng đến bây giờ hắn đều không có khách khí nhưng hôm nay gặp tiểu nha đầu còn không có khách khí hơn hắn, thú vị, thật là thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro