Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91 -100

Chương 91

  Ninh Phi yên lặng nhìn chằm chằm A Nghiên, thật lâu sau, hắn cũng nở nụ cười.hắn khàn khàn nói: "không sai, ta sở dĩ trở thành bộ dáng hiện tại, là vì bị lửa đốt, hơn nữa còn ở trên một ngọn núi."A Nghiên có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn thế nhưng thừa nhận như vậy.Ai ngờ kế tiếp Ninh Phi lại tiếp tục nói: "Ta lúc trước bị lửa thiêu là vì cứu một tiểu cô nương. Đáng tiếc ta không thể cứu được, chính mìnhcòn bị bỏng."A Nghiên nghe thế, sợ ngây người, nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nỗ lực muốn từ trên mặt hắn bị che kín tìm ra một chút dấu vết để lại,từ trong cuộc đời bảy lần mất đi, tìm dấu vết người này. Nhưng con ngươi hờ hững bình tĩnh kia thật sự là xa lạ mờ mịt.Nàng làm thế nào cũng nghĩ không ra người này là ai.Nhưng nàng cũng hiểu được ý tứ của hắn, chẳng lẽ hắn bị bỏng là vì mình? Là mình liên lụy hắn trở thành bộ dáng như vậy?Lúc đầu nàng khiếp sợ, rốt cục trấn định xuống, há mồm định hỏi hắn, nhưng Ninh Phi lại lạnh nhạt nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì,nhưng ta sẽ không nói. nói ra cũng vô dụng."A Nghiên vốn muốn mở miệng đành ngậm lại.Ninh Phi tiếp tục nói: "A Nghiên."hắn trực tiếp gọi tên của nàng —— rõ ràng trước kia hắn cũng xưng hô mình là Cố cô nương hoặc là Cố phu nhân.hắn gọi như vậy, trong lòng A Nghiên ẩn ẩn rung động, nàng nhất thời minh bạch, dù mình nhớ được hay không, người này vẫn đã quenbiết mình từ lâu. Trước kia nhất định là biết rõ.A Nghiên ý thức được cái gì, hơi hơi nắm chặt tay, chờ hắn nói tiếp.Ninh Phi nhìn A Nghiên, khó được nở nụ cười: "A Nghiên, ta nghĩ ngươi hiện giờ cũng đã biết một ít. Tuy có chút việc, ngươi sợ là khó có  thể lĩnh ngộ được ngày. Nhưng ngươi phải tin tưởng, ta không có ác ý với ngươi".A Nghiên cắn cắn môi, gật đầu: "Đúng. Ta vừa mới hiểu được, từ đầu lúc gặp nhau, ngươi kỳ thật luôn luôn có ý bảo hộ ta, giúp đỡ ta."Trong con ngươi đen hờ hững của Ninh Phi có sắc thái ôn hòa: "A Nghiên, rời khỏi nơi này đi, rời khỏi Tiêu Đạc đi.""Ngươi cũng muốn ta rời khỏi hắn?"A Nghiên ngửa cổ, nỗ lực muốn từ trong mắt Ninh Phi tìm được manh mối."Đúng, ngươi phải rời khỏi hắn." Ninh Phi ngừng lại: "Ở lại bên hắn, cuối cùng ngươi nhất định sẽ bị thương tổn.""hắn, hắn về sau sẽ thế nào?"A Nghiên kỳ thật đã mê mang, Tiêu Đạc không phải người bình thường, kiếp trước hắn là một thanh kiếm.Chuyện này tuy rằng không thể tưởng tượng được, nhưng so với nàng có trí nhớ bảy đời càng không thể tưởng tượng sao?Huống chi Sài đại quản gia sắp chết, Sài đại quản gia cũng nói như vậy, nay Ninh Phi cũng nói như vậy.Ninh Phi rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Ngươi sẽ chết."sẽ chết?tâm A Nghiên bỗng chốc căng thẳng.Lại là chết sao? Vẫn là chết sao?Nàng còn tưởng rằng, lúc này đây sẽ có chút bất đồng, nàng đã ở bên Tiêu Đạc lâu như vậy, vài lần suýt chết đi, vẫn có thể hóa nguythành an, hơn nữa Tiêu Đạc không phải rát yêu mình sao. Mình cũng thích Tiêu Đạc. Như vậy, không phải hẳn là Tiêu Đạc sẽ bảo hộmình, sau đó mình an ổn vượt qua cả đời sao?Ninh Phi ngẩng đầu nhìn A Nghiên, thấy trên mặt A Nghiên có do dự và không đành lòng, không khỏi thở dài: "Ta biết, ngươi thích TiêuĐạc, nhưng A Nghiên ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi trước kia cũng từng thích hắn, cuối cùng kết cục là gì?"A Nghiên vừa nghe, nhất thời hiểu rõ hắn nói lần nàng làm đại phu kia. Nàng là đại phu, độc chết hắn, cuối cùng cũng hại chết mình.Nàng vẫn nên rời khỏi Tiêu Đạc sao, rời khỏi Tiêu Đạc, kiếp này vĩnh không gặp nhau, chỉ có như vậy, mới giữa được mạng sống sao?ngực nàng khó chịu, khó chịu đến mức yết hầu cũng bắt đầu dật dật, toàn bộ thân thể bắt đầu cứng đờ, biến thành một tảng đá.Nàng luyến tiếc hắn.Đến bây giờ, nàng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ chẳng những là thích, so với thích còn nhiều một chút.Nàng hình như đã yêu nam nhân kia, nam nhân bảy lần nàng đều vì hắn mà chết.Yết hầu nghẹn ngào, lúc lên tiếng có chút phát run : "Vì sao?"Nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nói giọng khàn khàn: "Ngươi có thể nói với ta vì sao hay không? Ta biết trước đây vài lần đều có ngườitận lực làm ra."Nàng cố ý không nói ra ai làm."Nếu lúc này bài trừ chướng ngại đó, nếu người xấu kia chết đi, có phải ta sẽ không phải chết hay không?"Ninh Phi thở dài: "A Nghiên, ngươi sở dĩ chết bảy lần, không phải bởi vì Sài Hỏa âm thầm hại ngươi. Tuy rằng hắn quả thật cũng hạingươi, nhưng cũng bởi vì hắn thuận theo thiên ý, ngươi mới có thể chết. Nếu ngươi không đáng chết, hắn dù tận lực hại ngươi, ngươicũng không dễ dàng chết đi như vậy."A Nghiên hung hăng cắn môi, cắn môi dưới gần chảy máu: "Như vậy cầu ngươi nói cho ta, vì sao ta chết, vì sao ta chết đi chính là thiêný? Đây là thiên ý của ai? Vì sao khiến ta nhớ rõ mỗi một lần phải chết, khiến ta chết đi một lần lại một lần, cái gọi là thiên ý, vì sao muốntra tấn ta như vậy!" (PS: tui cũng muốn biết nè)Nàng khàn khàn hỏi hắn, nói xong lời cuối cùng, nàng cơ hồ thở hắt ra.Gặp chuyện gì, nàng cũng có thể giả ngu, cũng có thể chẳng hề để ý, nhưng duy liên quan đến chuyện sống chết, nàng nhớ tới là khôngcó cách nào thờ ơ. 

Ai sẽ lại không có chuyện gì mà đi tìm chết bảy lần đây! Thậm chí còn lập tức sắp phải chết lần thứ tám !Ninh Phi không trả lời A Nghiên, hắn cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "A Nghiên, ta đã tận lực, nhưng ta không có cách nào giúp ngươi thêm. Nayta có thể nói vẫn là câu nói kia, rời khỏi Tiêu Đạc đi."hắn nói xong câu đó, xoay người một cái, người đã biến mất.A Nghiên nhìn rừng liễu trồn vắng trước mắt, sửng sốt nửa ngày, rốt cục một lần nữa đi tới phòng bếp.Tiêu Đạc sắp đi, hắn phải đi đánh giặc, nàng đáp ứng làm một bàn đồ ăn cho hắn.A Nghiên xem nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, suy nghĩ nửa ngày, bắt đầu nấu cơm.Nàng vội trước vội sau, gọi đầu bếp, sai sử đầu bếp nữ, không bao lâu đã làm ra một bàn đồ ăn."Đem đồ ăn bưng tới cho điện hạ đi." Nàng ra lệnh.***************************Lúc Tiêu Đạc nhìn thấy đầy bàn đồ ăn này, cũng có chút kinh ngạc, hắn cho rằng A Nghiên chỉ làm một hai món thôi, không nghĩ tới mớimột canh giờ, thế nhưng biến ra một bàn như vậy.Có ngân châm sao sí (vây cá thái chỉ sào), đỉnh hồ thượng tố (món này rất cầu kì, chế biến từ các loại nấm và rau), ức bò sốt, tô khươngbì đản (bánh trứng với gừng), trai trát đề (móng ngựa cuộn), tôm nõn bích loa, hỏa chủng thần tiên áp (vịt thần tiên nướng), mật nướchỏa phương (thịt hầm mật ong), trùng thảo phủ lý áp (vịt nấu với đông trùng hạ thảo), nùng hương thanh kê thang (một loại canh gà),ngưu nãi ma cô thang (canh nấm tươi với sữa)....đang nghi hoặc, A Nghiên lại nâng một chén rượu: "Điện hạ, ngày mai ngươi đi xa, tuy ngươi thường ngày không uống rượu, nhưng phảiuống một ly này, coi như A Nghiên làm tiệc tiễn biệt điện hạ."Tiêu Đạc giương mắt nhìn, thấy A Nghiên hai mắt ẩn tình, xao động giống như nước ngày xuân, hai gò má đỏ ửng, thật sự là khác hẳn bộdáng ngày xưa điêu ngoa bốc đồng, ẩn ẩn có cảm giác hồng tụ thiêm hương, ôn nhu hiền lành, hắn nhất thời không khỏi cảm động, gậtgật đầu."A Nghiên, nay nghĩ đến, hai ta ở cùng nhau rồi, phát sinh đủ chuyện, sau này lúc viên phòng có chút vội vàng, ta cũng chỉ cho ngươidanh phận thiếp thất, thật sự là không đúng đối với ngươi. Nay ngươi chuẩn bị một bàn đồ ăn làm tiệc tiễn ta, lại lấy rượu ra, chúng tauống li rượu giao bôi, coi như —— "hắn không phải người biết nói chuyện, nói tới đây, ngữ khí ngập ngừng, tai cũng đỏ ửng lên.A Nghiên cũng hiểu ý tứ của hắn.Bọn họ là người có duyên vô phân, dù là nước sữa giao hòa, cũng chỉ là nhân duyên như sương sớm. hắn nói nàng là tiểu thiếp của hắn,nhưng kỳ thật tiểu thiếp còn có một đỉnh kiệu nhỏ, còn nàng cái gì cũng không có.Ngay cả nàng không cần, hắn cũng không cần, nhưng tình đang nùng, dường như luôn có chuyện gì đó đến ngăn lại tình cảm ấy.Nàng và hắn kỳ thật trong lòng cũng không có cảm giác an toàn, hắn cũng sợ tính tình quái đản thay đổi thất thường của hắn, còn mình,vẫn sợ cái gọi là thiên ý.Vì thế A Nghiên không nhiều lời, nàng châm hai ly rượu, một ly cho hắn, một ly cho mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Tốt, chúng ta hômnay uống rượu giao bôi."Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên: "A Nghiên, ngươi hôm nay có chút dị thường, đây là thế nào, sợ ta đi sao?"A Nghiên mềm mại ôm hắn, ôn thanh nói: "Có chút sợ."Nàng lẩm bẩm: "Ta sợ ngươi rời đi rồi, để lại một mình ta, ở luân hồi nhận hết đau khổ, cầu mà không được, cũng sợ ngươi rời đi rồi, tìmđược người khác, từ nay về sau chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc..."Nàng nói cũng là lời thật nhưng hắn lại chỉ cho là nàng buồn chia li, có chút cảm giác bi thương. Bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàngnâng cằm nàng, hắn cúi đầu hôn nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước."Nha đầu ngốc, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì." hắn không tin chuyện kì quái này nọ. 

Lập tức hắn nâng ly lên, hai cánh tay giao triền, giống như dây mây và khánh thạch, thực sự đan vào nhau, uống rượu trong chén củanhau.Lúc đang nâng tay, lúc hắn ngửa cổ uống rượu giao bôi của hai người, trong đầu hắn cũng hiện ra một hình ảnh.một nam tử khí vũ hiên ngang, một nữ tử xinh đẹp như hoa, hai người ở nơi cỏ xanh oanh lượn, lấy thiên địa làm mối, lấy song núi làmkhách, lấy lá sen làm ly, lấy suối nước làm rượu, triền miên ôm nhau, uống rượu giao bôi.Hình ảnh chỉ chợt lóe lên, lúc rượu trong veo chảy vào yết hầu hắn, hắn muốn nhớ hình ảnh đó cũng đã một mảnh mơ hồ.Rượu ngon vào họng, bên trong ngọt lành, cảm giác say nồng liệt đánh úp tới.hắn xưa nay không thể uống rượu, dù trên thuyền hoa kỳ thật cũng chỉ lấy trà thay rượu.một chén rượu vào, hắn đã say. 

Chương 92

hắn say nắm trong ngực A Nghiên, thanh âm khàn khàn mê loạn nói: "A Nghiên, ngươi và ta hôm nay đã uống rượu giao bôi, từ nay vềsau đã là vợ chồng, được không?"A Nghiên ôm hắn trong ngực, gật đầu: "Ừ, được."hắn vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, mắt say lờ đờ mông lung nhìn A Nghiên, lại cảm thấy giống như thiếu cái gì. thật lâu sau, ngón cái hắnnhẹ nhàng cọ lên bờ môi mềm mại cảu nàng, khàn khàn nói: "A Nghiên, ta nay sắp phải đến Tây Bắc chinh chiến, chờ ta trở về, ngươinhất định phải mạnh khỏe ở nhà chờ ta."A Nghiên cắn cắn môi, tiếp tục gật đầu: " Ừ, được."Tiêu Đạc gắt gao đặt A Nghiên trong ngực, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, hắn muốn một ngụm nuốt nàng vào, muốn giấu nàng ở tronglòng mình, hắn để cằm trên mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng thở dài: "Chúng ta đã làm vợ chồng, phải đồng sinh cộng tử, vĩnh bất phân li,được không?" (cùng sống cùng chết, vĩnh viễn không chia cách)Có gì ươn ướt bỗng trào ra, chảy xuống gò má A Nghiên, từ cằm nhỏ xuống vai Tiêu Đạc.A Nghiên dùng thanh âm nghẹn ngào nói: "Được, đồng sinh cộng tử, vĩnh bất phân li."Tiêu Đạc quả nhiên đã say, vì say hắn không biết vai đã ướt, hắn chỉ ôm nàng, lẩm bẩm: "Ta để ngươi làm tiểu thiếp, không dám chongươi làm chính phi, là sợ ta có mệnh khắc thê, lo ngại cho ngươi, trong lòng ngươi có sợ ta?"A Nghiên nhắm chặt mắt, để nước mắt không rơi xuống, run run thanh âm nói: "Ta sợ."Tiêu Đạc ôm ngang lấy A Nghiên."Ta biết ngươi sợ chết, cho nên không dám để ngươi làm chính phi, nhưng hiện giờ ta hối hận, ta sẽ để ngươi trở thành phi tử của ta, trởthành nữ nhân duy nhất của ta, chúng ta kết tóc làm phu thê, đời đời kiếp kiếp vĩnh bất phân ly. Nếu có một ngày ta khắc ngươi, ta nhấtđịnh sẽ không để ngươi một mình, ta sẽ cùng ngươi, đi theo ngươi tới cửu tuyền."A Nghiên mê mang nhìn Tiêu Đạc nói ra tâm tình, khan giọng nói: "Ừ, tốt..."Lúc nói ra miệng, nước mắt chảy xuống.Kỳ thật nàng minh bạch, chính mình đang lừa hắn.một đêm này, hồng loan trong trướng, tình thâm ý nùng, liều chết triền miên, phân phân hợp hợp, mãi vẫn không ngừng.Ngoài trướng, bóng kiếm sáng từng trận, sáng lạnh bốn phía.Mãi đến sau nửa đêm, nam nhân trên sạp rốt cục ngừng lại, an ổn ngủ.Say rượu, hắn ngủ thật ngọt thật sâu, mũi cao thẳng giống như dãy núi, khuôn mặt hẹp dài đúng như sơn thủy uốn lượn, tóc đen khôngkềm chế được như từng trận gió lớn thổi trong núi đen nước bạc.Lúc hắn nằm xuống, giống như một bức họa múa bút vẩy mực mà thành, tinh xảo tuấn mỹ, xảo đoạt thiên công.đầu ngón tay A Nghiên từng chút mơn trớn khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, say đắm không thôi vuốt ve khóe môi xinh đẹp của hắn, nhớlại từng lời tâm tình động lòng người người này vừa nói ra.Cuối cùng nàng nằm sấp xuống, nhẹ nhàng hôn lên mũi hắn, dựa trán vào hắn.Kỳ thật nàng nói chuyện với Sài đại quản gia, nói chuyện với Ninh Phi, bọn họ và nàng đều không tự chủ được lảng tránh một vấn đề.Đó là, nếu nàng kết cục là chết thảm bày đời, vậy hắn thì sao? sau này hắn thế nào ?Hơi hơi nhắm mắt lại, cảm thụ được trên trán truyền đến mát lạnh của hắn, lúc này trong lòng nàng lại hết sức rõ ràng.Khi tình nồng, hắn từng thề, nếu hắn tổn thương mình nửa phần, hắn nguyện chịu thống khổ vạn kiến cắn tim. Lúc đó nàng chỉ coi là mộtchuyện cười, hắn sao có thể vì mình chịu cực khổ như vậy.hắn nói hắn dường như nhớ đã từng nói những lời này, từng nói với mình.Nàng không tin, cái gì tâm tình lãng mạn kiếp trước kiếp này, cũng chỉ là một chuyện cười.hiện tại nàng đã tin.Nàng nghĩ, có lẽ bọn họ qua nhiều đời sinh tử dây dưa như vậy, hẳn có một đời, bọn họ đã yêu nhau.một thanh kiếm và một gốc sen tàn, lúc đó dây dưa yêu hận thế nào?Sau này là kiếm chặt đứt sen tàn, hay là sen tàn cuốn lấy kiếm?Nàng không thể hiểu hết, nhưng cũng hiểu rằng có lẽ lúc trước hắn từng nói vậy, vạn kiến cắn tim.Cho nên cuối cùng, khi nàng chết, sợ là hắn cũng không được chết tử tế.Bọn họ chính là một đoạn nghiệt duyên bị nguyền rủa, gắt gao trồi lên, gặp nhau không thể yêu nhau, yêu nhau không thể gần nhau.Nếu gặp nhau yêu nhau, gặp lại gắn bó, đó là thiên địa oanh động, vạn kiếm tề minh, sát khí xuất thế, tổn thương nàng cũng tổn thươnghắn, thậm chí khiến cho sinh linh đồ thán.Xuống sạp, A Nghiên nhặt thanh kiếm đã ầm ĩ hơn nửa đêm lên, cầm trong tay, yên tĩnh nhìn kỹ thanh kiếm này.Kỳ thật tuy rằng có được trí nhớ bảy đời, nàng luôn luôn cảm thấy mình bình thường, bình thường đến không có gì tốt, là tiểu nhân vật bị vận mệnh trêu đùa.Đột nhiên có người nói cho mình, mình cùng với Tiêu Đạc kết hợp là hủy thiên diệt địa, nàng sẽ cảm thấy việc này không thể tưởngtượng, nhưng mà không thể không tin.Kỳ thật nàng ích kỷ, đã chết bảy lần, nàng coi mạng mình là quan trọng hơn tất cả.Bây giờ lúc nàng ý thức được mình yêu Tiêu Đạc, nàng mới phát hiện, mạng này không còn quan trọng như trước kia mình nghĩ.Nhớ tới tâm tình Tiêu Đạc tối qua, trong lòng nàng minh bạch, nàng ngay cả sợ chết, cũng nguyện ý đồng sinh cộng tử với Tiêu Đạc.Nhưng vậy thì thế nào.Nàng cùng với Tiêu Đạc, chung quy vẫn là thiên địa không tha đi?A Nghiên nhớ tới lời Sài đại quản gia và Ninh Phi, bọn họ đều nhắc tới một từ, thiên ý.Thiên ý là cái gì đây?Thiên ý chính là yêu nhau mà không thể gần nhau sao?A Nghiên run run nắm chặt thanh kiếm, khẽ cắn môi, nước mắt lại trào ra.**********************Lúc Tiêu Đạc tỉnh lại, hắn phát hiện nữ tử mình âu yếm đang nhắm mắt nằm bên cạnh, ngủ say sưa.Đêm qua say, hắn say, chỉ biết là mình và A Nghiên một phen điên cuồng, lại quên hết chi tiết. Nay nằm nghiêng nhìn chằm chằm dungnhan nàng ngủ điềm tĩnh, không khỏi nở nụ cười.hắn vươn ngón tay dài mơn trớn hai gò má mềm mại, ôn thanh nói: "A Nghiên, chờ ta trở lại, ta sẽ quang minh chính đại cưới ngươi, chongươi trở thành nữ tử khiến thiên hạ này cúi đầu."Lúc hắn nói xong lời này, nữ tử trên giường khẽ nháy lông mi, hắn cho rằng nàng tỉnh, nhưng đợi một lát, nàng nhìn vẫn như đang ngủsay sưa.Tiêu Đạc kỳ thật có chút thất lạc, bất quá hắn nghĩ tối hôm qua mình ép buộc rất mạnh mẽ, không nghĩ nhiều nữa, tĩnh tọa một lát, nhìntrời không còn sớm liền xuất phát.Đợi Tiêu Đạc đi ra ngoài một lúc, A Nghiên mới mở to mắt, nâng tay lên sờ sờ, trên mặt còn sót lại chút mát lạnh, đó là chỗ ngón tay hắnsờ vào.hắn trời sinh thân thể lạnh.Trước kia như thế, kiếp này cũng như thế.Bởi vì hắn là một thanh kiếm.A Nghiên kinh ngạc nằm tại chỗ, từng chút từng chút nhớ lại những chuyện đã qua cùng hắn, cuối cùng thở dài.Ngươi đi đường dương quang, ta đi cầu độc mộc, chúng ta gặp lại một lần, tám lần khúc mắc, cuối cùng vẫn đi như thế.Hôm đó A Nghiên nằm trên giường hơn nửa ngày, Như Ý từng tới hỏi muốn dùng bữa hay không, nàng cũng không có hứng thú. Nàngbiết mình sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này. Nhưng Tiêu Đạc đi rồi, nàng cũng không vội, nên trù tính cẩn thận một phen.Ai ngờ đến trưa, Như Ý vội vàng tiến vào, hồi bẩm: "Quý phi nương nương tới, nói là nhận được uỷ thác cố ý đến thăm người, còn cóThập thất hoàng tử cùng đi!"Nàng vừa nói xong, A Nghiên nhất thời không còn rã rời như trước, vội ngồi dậy.Dù nàng đã chuẩn bị chạy đi, nhưng đến giờ vẫn là tiểu thiếp của Trạm vương phủ.Thân là tiểu thiếp Trạm vương phủ, nàng vẫn là làm tốt vẻ ngoài, hiếu kính người có danh phận là bà bà (mẹ chồng) nàng.Vì thế nàng miễn cưỡng đứng dậy, được Như Ý giúp rời giường, rửa mặt, trang điểm.

  Vừa trang điểm được một nửa, chợt nghe có nha hoàn đưa tin, nói là hồ quý phi đã đến cửa chính Thiên Trúc các."Nhanh như vậy?" Nàng này còn không kịp thu thập tốt tâm tình bi thương từ đây vĩnh biệt người mình âu yếm, mẹ kế của hắn đã đuổitới cửa chính?"Đúng vậy, quý phi nói, người một nhà không cần quá mức bày vẽ, bàn một ít việc nhà là tốt rồi, chỉ cần tùy ý trò chuyện."Vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên ngoài quý phi nương nương cười hề hề nói: "A Nghiên, nhìn xem trời đã sắp tối, ngươi còn chưa dậy?"A Nghiên nhất thời không thể chậm trễ đứng lên.Vị quý phi nương nương này, nhiều năm sống trong cung đình, đến cùng làm thế nào lên được quý phi, sao hành xử không giống quý phi,ngược lại giống mẹ chồng ở nông thôn?Dù trong lòng bất đắc dĩ, nàng cũng phải đứng dậy, đi đón bà bà và tiểu thúc.Quý phi nương nương hôm nay nhìn thật sự là bình dị gần gũi, một thân áo hạnh hoa mềm mại, trên đầu cũng đơn giản, không có nhiềuchâu báu đồ trang sức, quả nhiên là "một ít việc nhà là tốt rồi" a!A Nghiên tiến lên bái kiến, đang muốn quỳ xuống, đã bị quý phi nương nương cản lại."Đừng quỳ, không nên nhiều quy củ như vậy!"Quý phi nương nương bình dị gần gũi, Tiểu Thập thất hoàng tử bên cạnh càng nghịch ngợm, nháy nháy mắt nói với A Nghiên: "Tiểu tẩutử a, thật lâu chưa gặp, mấy ngày nay ta nói muốn tới thăm, ai ngờ mẫu phi không cho ta đến, Cửu ca ca cũng không cho ta đến!"Trong giọng điệu có chút ủy khuất.A Nghiên đành phải cười cười không nói, lập tức thỉnh hai mẫu tử này vào phòng.Trong phòng loạn thất bát tao, vì tối hôm qua mình và Tiêu Đạc còn có thanh kiếm kia làm ầm ĩ đến nửa đêm, tuy rằng bọn nha hoàn đãthu thập, nhưng vẫn bừa bộn.A Nghiên không thể tưởng được, vị hoàng quý phi này thế nhưng không theo khuôn phép cũ, ở phòng khách chờ mình bái kiến, ngược lạiđến nội thất của mình!Hồ quý phi không để ý, nhìn nhìn trong phòng, cười cười, tự mình tìm ghế ngồi xuống.Nhìn chung quanh bốn phía, nàng cười khanh khách nói: "Tiểu cửu nhi đi thật vội vàng, không yên lòng ngươi, nói là để ta rất chăm sócngươi. Cũng trùng hợp, đã nhiều ngày ta không được khỏe, thỉnh chỉ với hoàng thượng, ra cung đến Trạm vương phủ này, thứ nhất làthăm ngươi, thứ hai là tĩnh dưỡng thân mình, đem việc vặt vãnh trong cung bàn giao cho những người khác người quản lý."A Nghiên nghe xong lời này, không khỏi trong lòng trầm xuống.Ý tứ này là nói, mẫu tử hai người sẽ không đi ngay?Vậy nàng còn trốn thế nào a! 

Chương 93

Hồ quý phi đến, nàng muốn trốn cũng trốn không thoát, nhất thời đành thu liễm nỗi lòng, cẩn thận hầu hạ bên cạnh. Cũng may tính tìnhHồ quý phi ôn hòa, không muốn ước thúc, miễn hết các loại quy củ, còn lôi kéo nàng nói chút việc nhà."Tiểu Cửu đứa nhỏ này a, từ nhỏ không thích nói chuyện, tính tình thật lạnh, cũng chỉ gần gũi với mẫu thân hắn. Ta vì là tỷ muội tốt với  mẫu thân hắn nên hắn cũng thân thiết với ta. Sau này mẫu thân hắn xảy ra chuyện, tính tình hắn so với trước kia càng lạnh hơn, đến tacũng xa lạ, ngẫm lại chuyện này, ta cũng thật sự đau lòng!" Hồ quý phi thở dài liên tục.A Nghiên cũng không có gì để nói, chỉ gật đầu đáp phải.Nhất thời Hồ quý phi lại nhắc tới mẫu thân của Tiêu Đạc: "Bà ấy, tính tình tốt, bộ dạng đẹp, nấu ăn cũng giỏi, tiểu Cửu trước kia chỉ thíchăn đồ ăn bà ấy tự tay làm."A Nghiên nghe thê snày, bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Đạc từng nói "Ngươi và mẫu thân ta bộ dạng giống nhau như đúc", "Ngươi làm đồ ăncùng một hương vị với của mẫu thân ta", không khỏi có chút tò mò: "không biết mẫu hậu của điện hạ bộ dạng ra sao?"Hồ quý phi nghe nàng hỏi, nhất thời hưng trí, lôi kéo tay nàng nói: "Đương nhiên là đại mỹ nhân nhất đẳng đệ nhất thiên hạ, nhìn cái nàyđi, ta biết hắn đi rồi, cố ý vụng trộm lấy một bức họa mẫu hậu hắn."nói xong, nàng lệnh cho ma ma đi theo lấy một cuộn tranh từ trong rương, mở ra nói: "Xem đi, đây là mẫu thân hắn, đây là hắn hồi nhỏ.Bình thường hắn ở đây, ta cũng không dám để hắn nhìn thấy, miễn khỏi va chạm tính tình hắn."A Nghiên bởi vì nhớ tới mẫu thân Tiêu Đạc và chuyện mình tưởng tượng, không khỏi tò mò, lập tức đi qua xem, vừa thấy, không khỏi kinhngạc."Đây... Đây là mẫu hậu hắn?" So với mình, thực sự một chút cũng không giống a!Mình là mặt trái xoan, còn vị hoàng hậu nương nương này rõ ràng là mặt trứng ngỗng! Mình mắt hạnh nhân, còn hoàng hậu nương nươngcó mắt xếch giống Tiêu Đạc.Dù là khí chất hay bộ dạng, thực sự không có nửa phần giống nhau!Hồ quý phi thấy A Nghiên nhìn chằm chằm bức họa kia, bộ dáng hết sức kinh ngạc, không khỏi buồn bực: "Làm sao thế, tranh này ngươitừng thấy?"A Nghiên vội lắc đầu: "không phải, không phải, ta chỉ cảm thấy so với ta một điểm cũng không giống a!"Hồ quý phi nghe xong chấn động, không hiểu đánh giá A Nghiên: "Ngươi sao lại cho rằng người và hoàng hậu nương nương giống nhau?"A Nghiên dở khóc dở cười: "Là điện hạ nói như vậy, hắn nói, ta và mẫu hậu hắn quả thực giống nhau như đúc!"A Nghiên cố ý học ngữ khí Tiêu Đạc sảng khoái nghiêm trang nói chuyện lạ.Lời này vừa ra, Hồ quý phi đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó nhịn không được cười ha ha.Nàng cười đến vui vẻ, A Nghiên không thể làm gì, Thập Thất hoàng tử bên ngoài vừa đúng lúc đi vào, tò mò hỏi: "Mẫu phi, đang cười cáigì vậy?"Hồ quý phi đem chuyện này nói cho nhi tử: "Cửu ca ngươi thế nhưng nói bộ dạng A Nghiên giống như đúc tiên hoàng hậu!"A Nghiên nghe hồ quý phi có ngữ khí giễu cợt, thật sự là ngưng họng không nói nổi, nghĩ Tiêu Đạc kia là ánh mắt gì a!Thập thất hoàng tử nghe thấy, cũng không thể chấp nhận, lắc đầu thở dài: "Cửu ca ta đâu chỉ là ánh mắt kém, ta xem đến khẩu vị cũngkém. nói tới đây, ta còn nghe nói tiểu tẩu tử làm đồ ăn giống hương vị đồ ăn hoàng hậu nương nương làm ra như đúc, không biết là thậthay giả."Hồ quý phi nghe thấy càng kinh ngạc: "Tiên hoàng hậu làm đồ ăn ta đã thử qua, ăn một lần rồi cũng không muốn ăn lần thứ hai !"không phải nàng bất kính với tiên hoàng hậu, thật sự là... ăn một lần nàng đã ói ra!Nàng buồn bực nhìn A Nghiên: "Ngươi chẳng lẽ có thể làm ra đồ ăn khó nuốt?"Lời này vừa ra, Thập Thất hoàng tử nhất thời chen vào: "Mẫu phi, xem ra Cửu ca nói không sai, ngươi biết không, tiểu tẩu tử làm, gọi làmột món khó ăn..."Lập tức hắn đi lên phía trước, sinh động như thật kể lại mình lúc trước đi theo Cửu ca đến nhà A Nghiên thế nào, bị buộc uống cháo hạtrau thế nào, thiếu chút nữa nhổ ra thế nào, nói đến mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), còn Hồ quý phi thì cười đến ngã sấp ngã ngửa.Mẫu tử hai người đem A Nghiên trêu ghẹo một phen rồi, Hồ quý phi mới nói: "Đây cũng là duyên phận khó có được, ngươi có thể làm rađồ ăn giống hoàng hậu nương nương, lại nói tiếp ta cũng đã lâu chưa từng ăn, không bằng hôm nay ngươi xuống bếp làm, để ta ônchuyện cũ đi!"Gì?Ủ rũ ở một bên cũng không thể mặc kệ mẫu tử hai người, A Nghiên cho rằng mình có thể tránh được một kiếp, ai ngờ Hồ quý phi này suynghĩ hoàn toàn khác người thường, bà ấy dĩ nhiên muốn nếm thử đồ ăn đáng sợ mình nấu?Nàng phải phát huy tài nghệ hay là như bà ấy mong muốn, được ăn thức ăn khó có thể nuốt xuống đây?A Nghiên phụng mệnh nấu ăn cho Hồ quý phi nấu rồi không khỏi có chút khó xử, lập tức cáo lui, cứ như vậy đi tới phòng bếp cân nhắcchuyện này.Vừa bước vào cửa phòng bếp, phía trước bỗng nhiên thấy một người treo trên cửa, nàng kinh ngạc giật mình, nhìn kỹ hóa ra là Thập Thấthoàng tử.Thập Thất hoàng tử cười hì hì nói: "Tiểu tẩu tử, ta đến giúp ngươi.""Gì? Ngươi muốn giúp ta cái gì?"A Nghiên thật sự nhìn không hiểu hoàng tử tiểu thiếu gia này."Ngươi làm đồ ăn khó ăn như vậy, dù là mẫu phi ta nói muốn nếm hương vị đồ ăn năm đó tiên hoàng hậu nấu, nhưng chẳng may ngươilàm ra thực sự khó ăn như vậy, ngươi cho là bà ấy đói bụng trong lòng sẽ dễ chịu sao? Nếu bá ấy không dễ chịu, tất nhiên bất mãn vớingươi. Ngươi đã i gả cho Cửu ca ta, đương nhiên không thể đắc tội mẫu phi ta, đắc tội mẫu phi ta, chẳng phải là đắc tội phụ hoàng ta?Đắc tội phụ hoàng ta, đời này ngươi chỉ có thể làm một tiểu thiếp."Nghe qua thật sự là có đạo lý, A Nghiên nhất thời đối với vị tiểu thiếu gia hoàng gia này nhìn bằng cặp mắt khác xưa."Theo ý của ngươi, ta nên như thế nào?""Yên tâm đi, ta biết mẫu phi nhất định sẽ bảo ngươi nấu cơm, cho nên đã giúp ngươi nghĩ tốt rồi."nói đến đây, Thập thất hoàng tử nhảy từ trên khung cửa xuống, hắn vung tay lên, đã thấy thị vệ bên cạnh dẫn một đám người đi lên.A Nghiên tập trung nhìn, thấy những người này cổ tay rất có lực đạo, nhìn qua mỗi một người đều mặt đầu bếp và tay đầu bếp."Ngươi tìm một đám đầu bếp đến giúp ta làm?"A Nghiên bội phục vị tiểu thiếu gia hoàng gia này, cũng có chút cảm động.hắn thật sự là suy nghĩ cho mình a!Thập thất hoàng tử vẻ mặt tranh công nhìn A Nghiên: "Đúng rồi, có những đầu bếp này, tiểu tẩu tử không cần lo lắng chuyện nấu cơm!"cảm tình thật tốt, A Nghiên cũng không cần rối rắm che dấu hay đại triển tay nghề thì tốt hơn, dù sao có đầu bếp, nàng thi triển tay nghềhay không đều không sao."Những người này muốn tham gia dự bạch Ngọc Lan hội, cũng là danh trù trăm dặm mới tìm được một, mỗi một món xuất ra đều khôngtệ ! Nay bọn họ cùng nhau tới, nhất định có thể làm ra một bàn đồ ăn sắc hương vị câu toàn."A Nghiên nghe, gật đầu, đánh giá đám đầu bếp này. đang xem, bỗng nhiên cảm thấy một thân hình hết sức quen mắt đứng ở phía sau.Nàng không khỏi kinh ngạc, bước hai bước, liền thấy vị đầu bếp đó.Bất quá là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, bộ dạng tinh tế gầy yếu, cúi đầu, giống như có chút e lệ không dám nhìn người.Nhưng cho dù hắn cúi đầu, A Nghiên liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là Hà Tiểu Khởi.Hà Tiểu Khởi, từ ngày đốt lửa ở phủ đệ nông thôn rồi, nàng cũng chưa gặp lại.không phải không nghĩ đến, cũng không phải không lo lắng, nhưng chung quy cho rằng từ đây duyên tuyệt, sẽ không còn gặp lại, chưatừng nghĩ hắn giờ này khắc này thế nhưng xuất hiện tại đây !hắn cứ như vậy lặng yên không một tiếng động xen lẫn trong đám đầu bếp kia, muốn làm cái gì? Lại là bị người nào sai sử?Thập thất hoàng tử thấy vẻ mặt A Nghiên khác thường, buồn bực nhìn: "Thế nào, tiểu tẩu tử?"A Nghiên vội vã lắc lắc đầu, cười nói: "không có gì, ta đang nghĩ nhiều đầu bếp như vậy, tất nhiên là đủ." 

Nhất thời nàng trấn định xuống, thuyết phục Thập thất hoàng tử trở về nghỉ tạm, nàng dẫn theo chư vị đầu bếp đi vào trong phòng bếp,bắt đầu định ra thực đơn hôm nay.Đầu tiên để các vị đại trù báo các món ăn thiện nghệ nhất, A Nghiên nhất nhất xem qua rồi hạ lệnh: "Hôm nay chúng ta làm gà tích lũ,canh cá tiễn vân chước, tù mâu ngâm mật, phù dung cua đấu, vịt quay, hạc vân lâm, tôm càng xanh cuốn, còn có cá chưng, gà nướng lò,cà chưng đường."nói xong, nàng không khỏi nhìn thêm, liền nhận ra Hà Tiểu Khởi đưa thực đơn lên, dĩ nhiên là "vịt nướng hầm lò".Đây đúng là lúc trước nàng dạy cho hắn a!Nàng cắn cắn môi, mạc thanh nói: "Này vịt nướng hầm lò đương nhiên không tệ, nhưng lại phải xây bếp nấu, nửa khắc hơn khắc mới cóthể làm tốt, không nên làm."Lúc nói ra lời này, nàng không dấu vết nhìn Hà Tiểu Khởi trong đám người, Hà Tiểu Khởi cũng không có vẻ mặt gì, dường như chẳng phảihắn bị bác bỏ đồ ăn, thậm chí dường như hắn căn bản không biết A Nghiên.A Nghiên khẽ thở dài ở trong lòng.Nhớ ngày đó nàng một lòng muốn giết Tiêu Đạc, hiện tại chủ ý đã thay đổi.Hà Tiểu Khởi thì sao, hắn có phải càng đi càng xa trên con đường đó hay không?Nàng ngẩng đầu, thở sâu, trước phân phó chư vị đại trù đi chuẩn bị đồ ăn, chính nàng tự tay làm một bát canh, là canh cam lộ.Canh cam lộ nấu từ hà thủ ô, gân hươu, tiết hươu, ăn vào có thể làm cho người ta tóc đen sáng bóng, nàng nhìn thấy hồ quý phi trên đầumơ hồ có mấy sợi tóc bạc, mới muốn làm món này.Tuy rằng mấy thứ nguyên liệu nấu ăn này có chút khó tìm, khả đến cùng là Trạm vương phủ, muốn cái gì không có, một lúc đã đemnguyên liệu nấu ăn chuẩn bị đầy đủ hết, nàng cũng cẩn thận hầm canh.đang vội vàng, phía sau một bóng người không dấu vết đến gần nàng, đè thấp thanh âm nói: "Phu nhân, ta đến hỗ trợ nhóm lửa?"A Nghiên quay đầu lại, thấy người này đúng là Hà Tiểu Khởi. 

Chương 94

"Được."A Nghiên thần sắc thản nhiên, dường như thật sự không biết đầu bếp này.Hà Tiểu Khởi ngước mắt nhìn A Nghiên một cái, ngồi xuống chuẩn bị nhóm lửa.A Nghiên cúi đầu xem, ngón tay hắn từng trắng nõn hữu lực, nay nổi bật trong ánh lửa, thấy trên tay đầy vết sần sùi và sẹo, hẳn là hắnđã chịu không ít đau khổ.trong mắt nàng hơi ảm đạm, không khỏi thở dài.Hà Tiểu Khởi nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.A Nghiên trong giây lát chỉ cảm thấy trong ánh lửa, con ngươi hắn phiếm hồng.Nàng cắn cắn môi, cố ý lớn tiếng nói: "Ngươi nhóm lửa thế nào?"Hà Tiểu Khởi cúi đầu, không nói.A Nghiên cố ý banh mặt nói: "đi ra, ta muốn kiểm tra thử, xem xem có phải ngươi trà trộn vào hay không."Người chung quanh đều nhìn sang, bọn họ hiển nhiên biết thân phận A Nghiên không bình thường, cũng không dám nói lời nào.A Nghiên dẫn theo Hà Tiểu Khởi đi tới hành lang gấp khúc bên ngoài phòng bếp, thấy chung quanh không có người mới hỏi: "Tốt rồi, saongươi lại đến đây? Chuyện lúc trước có lẽ điện hạ không biết, nhưng chẳng may bị phát hiện, ngươi có thể còn mạng sao?"Mạnh Hán đi theo Tiêu Đạc, nhưng Sài đại quản gia vẫn đang kéo dài hơi tàn.A Nghiên xem như đã nhìn ra, lão bất tử này, mỗi ngày ho ra máu nhìn như sắp chết, nhưng hắn chính là bất tử, chẳng những bất tử,thực tế còn nắm trong tay hết thảy động tĩnh trong phủ.Sài đại quản gia là nhân vật lợi hại, nếu Hà Tiểu Khởi bị phát hiện, chắc chắn chết.Hà Tiểu Khởi đỏ mắt, quật cường nhìn A Nghiên: "Ta đến đưa ngươi rời đi.""Ngươi? Đưa ta rời đi?"A Nghiên nghi hoặc nhìn hắn.Hà Tiểu Khởi gật đầu: "Đúng. Ta nghe được một tin tức, Tiêu Đạc chính là người khắc mẫu khắc thê khắc tử nữ, nhất định cô độc cả đời,ngươi đi theo hắn, không có kết cục tốt, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi nhảy vào hố lửa."A Nghiên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Khởi, ta nếu phải đi cũng là chuyện của ta. Nếu lo lắng cho ta, ngươi vẫn nên chiếu cố mình chotốt. Ngươi từ đâu nghe được tin tức này, cũng không biết thật hay giả, cứ lỗ mãng xông vào phủ như vậy, ngươi làm sao biết ta nhất địnhsẽ đi theo ngươi? Ngươi làm sao biết có phải có người lợi dụng ngươi? Ngươi dựa vào cái gì đem ta đi? Bằng vào ngươi làm đầu bếp tiếnvào phủ này sao? Bằng vào ngươi trong tay càm xẻng xào rau sao?" 

Nàng nói ra lời này, trên khuông mặt thanh tú của Hà Tiểu Khởi nhất thời không còn huyết sắc, một đôi ánh mắt đỏ lên, chết lặng nhìnchằm chằm nàng.A Nghiên đau đầu nhìn trời.Nàng biết Hà Tiểu Khởi tốt với mình, Hà Tiểu Khởi làm tất cả vì mình.Nhưng Hà Tiểu Khởi là một phàm phu tục tử, một phàm phu tục tử bình thường nhất, hắn nhất định không biết mình và Tiêu Đạc trongđó có khúc mắc thế nào, càng không biết Sài đại quản gia thần thông ra sao.hắn ngốc, ngốc vô cùng, bị người có tâm lợi dụng, căn bản không biết tiến lên trước một bước đã là vách núi đen!Dùng ngôn ngữ chua ngoa nói hắn, chỉ hy vọng hắn triệt để hết hy vọng với mình.trước mặt minh là một cái cầu độc mộc, hơi vô ý là rơi xuống vách núi đen vạn trượng. Đường như vậy, nàng tình nguyện đi, không cầnngười khác tới gánh vác hộ.Ai biết Hà Tiểu Khởi lại tiến lên một bước, cắn răng nói: "A Nghiên, theo ta rời đi. Ta nhất định có thể đem ngươi rời đi."A Nghiên nghe xong lời này, quay đầu bước đi, cười lạnh một tiếng: "Ta không cần, ngươi nhanh cút, cút thật xa! Ta không muốn nhìnthấy ngươi!"Nếu trước kia còn không xác định, nàng bây giờ so với trước đây đã tinh tường minh bạch, Hà Tiểu Khởi thoạt nhìn hẳn là thích nàng.đã qua cái gọi là tình thầy trò.Tình yêu nam nữ, nàng không cần.Hà Tiểu Khởi vốn muốn đi tới, nhưng nhìn chung quanh có thị vệ đi lại, đến cùng sợ bị phát hiện, nắm chặt tay đến mức gân xanh hiện ra,cứng rắn nhịn xuống.A Nghiên nhẫn tâm không quay đầu, thẳng đi tới bên hồ, nhìn thấy sóng xanh dập dờn, dương liễu uốn lượn, nàng hít một hơi thật sâu,bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.Vừa rồi nói với Hà Tiểu Khởi mấy lời kia, kỳ thật trong lòng nàng cũng khó chịu, từng là thiếu niên đơn thuần cố chấp, mặc dù đối vớimình không vui, nhưng tâm tồnvẫn giữ được thiện lương, thiếu niên quật cường, nay sao thành như vậy?hắn lầm đường lạc lối, trong lòng A Nghiên so với ai càng rõ ràng.Chỉ tiếc nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, nay có thể làm, cũng chỉ là đuổi hắn ra xa.Nhưng nàng chưa đi xa, đã nhìn thấy phía trước một bóng người cô độc đang đứng.Là Ninh Phi.Ninh Phi cũng không nói gì, chỉ đứng tại chỗ, A Nghiên thấy vậy, cũng không nói.hắn tìm đến mình, đương nhiên là có chuyện muốn nói, hắn không nói, nàng cũng chậm rãi chờ.Quả nhiên, đợi một lát, Ninh Phi mở miệng : "Hà Tiểu Khởi đến."A Nghiên gật đầu: "Ừ."Hà Tiểu Khởi cho rằng mình thông minh, nhưng kỳ thật hắn trong mắt người khác thật đáng cười, trong phủ bao nhiêu ánh mắt, sợ là đềubiết rõ ràng trong lòng."đi theo hắn đi." Cách mặt nạ, thanh âm Ninh Phi có chút ám ách."đi theo hắn?"A Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu lên."Đúng. Hết thảy ta sẽ an bài. Thừa dịp Tiêu Đạc không ở đây, ngươi rời đi là thời cơ tốt nhất.""Sài đại quản gia thì sao?"A Nghiên biết, Sài đại quản gia nhìn như bệnh nặng ho ra máu, nhưng cái mệnh kia, vẫn thật sự kéo dài.hắn cũng ngóng trông mình rời đi, nhưng hắn sẽ bỏ qua Hà Tiểu Khởi phản bội Tiêu Đạc sao? 

"Sài đại quản gia, ta sẽ ứng phó." Ninh Phi nói.A Nghiên theo dõi hắn kia lãnh ngạnh bóng lưng, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Ngươi thực sự hiểu Sài đại quản gia?"Quay lưng về phía nàng, Ninh Phi nghe xong lời này, bỗng nhiên nở nụ cười.Thế này làm cho A Nghiên có chút giật mình, bởi vì nàng cho rằng Ninh Phi, người như vậy sẽ không cười.Ninh Phi nở nụ cười rồi, chậm rãi thu liễm, thản nhiên nói: "Ta biết, ngươi muốn từ ta biết chút chuyện trước kia."A Nghiên đỏ mặt, gật đầu thừa nhận nói: "Phải. Ta trước kia chết sớm, cảm thấy mình bất hạnh, thậm chí không rõ vì sao vận mệnh nàycứ rơi xuống đầu ta. Giờ mới biết được, có lẽ hết thảy đều có nguyên do, đáng tiếc không có ai nói với ta vì sao, các ngươi đều khôngnói."Ninh Phi nghe nàng nói, khẽ thở dài, xoay người lại nhìn nàng, đôi mắt kia bình tĩnh giống như biển sâu: "A Nghiên, đây là đời cuối cùng."A Nghiên giật mình, không hiểu nhìn hắn.Ninh Phi rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Đây là đời cuối cùng ta theo các ngươi luân hồi, cho nên ta muốn làm chút gì cho ngươi."A Nghiên mím môi trầm mặc chờ, nàng biết hắn nhất định còn tiếp tục nói.Quả nhiên, Ninh Phi lại nói: "Lúc này đây, ngươi theo Hà Tiểu Khởi rời đi, ta sẽ an bài hết thảy. Về phần Sài đại quản gia, ta sẽ ứng phó.Ta và hắn đã đấu nhiều đời như vậy, coi như là cũng có chút hiểu biết."A Nghiên ngửa mặt lên, hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm cặp mắt Ninh Phi vẫn kín như bưng: "Ngươi và ta có quan hệ gì? Ta có thểnhớ quá khứ bảy đời trước, có phải còn một đời nữa hay không? Ta nhất định là biết ngươi, ngươi là bằng hữu của ta, hay là thân nhân,hay có lẽ là người yêu?"Ninh Phi buông con ngươi xuống, đạm nói: "Ta là người thủ hộ ngươi. Bảo hộ ngươi là chức trách của ta, chỉ tiếc nhiều đời như vậy, tađánh không lại cái gọi là số mệnh của ngươi."A Nghiên nhìn chằm chằm Ninh Phi, càng hỏi: "Ta là ai? hắn là ai, ngươi là ai?"Lúc này có gió lạnh phơ phất thổi tới, người nàng nhiễm lạnh, lạnh tận xương tủy.Nàng bỗng nhiên có một loại dự cảm, tiến lên trước một bước có lẽ chính là vực sâu vạn trượng.khuôn mặt sau mặt nạ sắt kia hẳn là không có vẻ mặt gì, hắn trầm mặc một hồi, rốt cục nói: "Có một số việc, không phải ta không nói,mà là ngươi không muốn nghe."A Nghiên cắn cắn môi, ngửa mặt, tiếp tục hỏi: "Ta bắt buộc rời khỏi hắn sao? không thể không rời đi sao? không rời đi, ta sẽ chết, nhấtđịnh sẽ chết, thậm chí chẳng những ta chết, còn có thể hại hắn, còn có thể hại rất nhiều người khác, phải không?"Ninh Phi gật đầu, lúc hắn gật đầu có một tia ôn nhu và tiếc nuối: "Phải."hắn nhẹ giọng bổ sung thêm: "Ta biết ngươi sẽ không có ấn tượng về ta, nhưng nhiều đời như vậy, kỳ thật ta luôn luôn theo bên ngườingươi. Chỉ có đời thứ sáu, ngươi làm thần y là ta thành công ngăn Sài Hỏa xuất hiện bên cạnh ngươi và Tiêu Đạc, nhưng mà ngươi..."Kế tiếp hắn không nói, nhưng A Nghiên cũng đã minh bạch.Đó là lần nàng may mắn nhất, Tiêu Đạc xem như chết trong tay nàng, nhưng nàng lại hại chết chính mình.Chết vì bệnh tim, chết vì động tình, chết vì nàng chung quy yêu Tiêu Đạc nàng không nên yêu kia.Cúi đầu cười khổ, nàng gật đầu nói: "Được, Ninh Phi, dù căn bản ta không nghĩ ra ngươi là ai, cũng không biết đến cùng chúng ta có quanhệ gì, nhưng ta tin tưởng ngươi."Nàng ngừng cúi xuống, lẩm bẩm: "Ta đương nhiên sẽ rời đi, đi theo Hà Tiểu Khởi. Ngươi đã nói ngươi sẽ an bài tốt, ta đây liền theo hắnrời đi."Lúc nàng nói như vậy, ngôn ngữ kỳ thật có chút điên đảo hàm hồ, bất quá nàng cũng không để ý.Trong đầu nàng giống như hỗn độn lúc sơ khai, đã chẳng phân biệt được cao thấp. 

Đáy lòng nổi lên một loại tư vị chua xót, nàng biết đã tuyệt vọng.rõ ràng biết nàng và Tiêu Đạc tuyệt không có khả năng.***********************Đồ ăn A Nghiên làm đã xuất hiện trước mặt Hồ quý phi, Hồ quý phi có chút khiếp sợ, liên tục gật đầu, tán thưởng không thôi: "Nhiều đồăn như vậy, là ngươi làm sao?"A Nghiên cười lắc đầu: "Đương nhiên không phải, nhiều đồ ăn như vậy, trong một lúc ta một người đương nhiên không làm được, bất quácanh cam lộ này cho hà thủ ô và tổ yến, làm đẹp, dưỡng da, bảo vệ tóc, là ta tự tay làm cho nương nương, coi như một chút hiếu tâm."Hồ quý phi nghe thấy thật sự thoải mái trong lòng, thử canh cam lộ, liên tục gật đầu: "Vô cùng tốt, vô cùng tốt, hương vị vô cùng tốt. Trùnghệ này so với tiên hoàng hậu không biết tốt hơn bao nhiêu."Nhất thời không khỏi thở dài: "không nghĩ tới Tiểu cửu nhi chẳng những mắt mù, đầu lưỡi cũng không được."A Nghiên làm đồ ăn sao có thể giống tiên hoàng hậu như đúc đây!Tiểu Thập thất thấy vậy, nghịch ngợm chớp chớp mắt về phía A Nghiên, bộ dáng hiểu trong lòng mà không nói.A Nghiên trong lòng minh bạch, Tiểu Thập thất nhất định cho rằng canh đó căn bản không phải mình nấu, hắn không tin mình có thể làmra đồ ăn ngon.Bất quá, kệ cho hắn nghĩ như vậy đi, dù sao ngày mai nàng cũng phải rời khỏi đây. 

Chương 95     

     Đêm đó rời khỏi Trạm vương phủ, trong lòng A Nghiên khó bình tĩnh nổi.Kỳ thật nhiều lần nàng có ý đồ trốn thoát khỏi Tiêu Đạc, nhưng đều không thành công, chuyện này từng khiến nàng tiếc nuối cáu giận.hiện tại, nàng muốn chạy trốn, theo Hà Tiểu Khởi rời đi.Khi đi ra khỏi phủ đệ nguy nga đồ sộ trong bóng đêm, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại. Lúc này trăng sáng sao thưa, một mảnh ánhsáng thanh lãnh bao phủ trên đường.Xa xa không biết chó nhà ai oẳng oẳng kêu vài tiếng, Hà Tiểu Khởi nắm chặt tay A Nghiên, thấp giọng nói: "Đừng nhìn, đi nhanh lên, xengựa đến."A Nghiên cắn chặt răng, quyết tâm cúi đầu chui vào trong xe ngựa kia.Nàng chạy nhiều lần như vậy, đều thất bại.Chỉ có lần này đây, nàng lại hi vọng Tiêu Đạc từ trên trời giáng xuống, cứ như vậy đứng bên cạnh nàng.Nhưng nàng biết, Tiêu Đạc đang ở xa mấy ngàn dặm, hắn sẽ không về được.Xe ngựa đi trên đường không người lúc nửa đêm, Hà Tiểu Khởi theo bên nàng, thấp giọng hỏi: "Ngươi không muốn rời đi?"A Nghiên miễn cưỡng xả môi nở nụ cười: "Ta có muốn rời đi hay không, không quan trọng, mấu chốt là ta phải rời đi. Mọi người đều nóita phải rời khỏi hắn, chính ta cũng cảm thấy ta phải rời khỏi hắn.""Nghe nói, đây là số mệnh." Hà Tiểu Khởi bỗng nhiên nói như vậy.A Nghiên cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Hà Tiểu Khởi: "Số mệnh? Ngươi giống như bọn họ đều nói số mệnh với ta, số mệnh là ai, là aicho ta số mệnh, dựa vào cái gì cấp cho ta số mệnh như vậy?!"Hà Tiểu Khởi trầm mặc mà yên tĩnh nhìn nàng.hắn cũng không biết vì sao.hắn chỉ biết là, có người nói cho hắn, không thể để A Nghiên ở lại bên người Tiêu Đạc, nhất định phải mang nàng đi.A Nghiên nói ra lời nói vừa rồi kia, cũng bình tĩnh trở lại, nàng biết mình có chút kích động, biết mình không nên dọa Hà Tiểu Khởi, kỳ thậtchuyện này cùng với Hà Tiểu Khởi, cùng với Ninh Phi có quan hệ gì đâu.Chỉ là nàng và nam nhân kia không có duyên phận mà thôi.Xốc mành xe ngựa lên, nàng nhìn về phía ngã tư đường bên ngoài, bảng hiệu cờ rượu từng phô trương ồn ào náo động, nay ở trong bóngđêm cũng có vài phần tịch mịch.Nàng nở nụ cười, trong ánh trăng thanh lãnh nói: "Kỳ thật không có gì, ta sẽ quên hắn."*******************************Rời khỏi Yến kinh, thiên hạ này rất lớn.Mới vào thu trời màu lam cao xa bát ngát, trong suốt thư sướng, không có một gợn mây.A Nghiên nhắm mắt lại tựa vào tảng đá, ngửa mặt nhìn xa xa, đôi mắt cũng rã rời vô thần.Hà Tiểu Khởi đi tới, bưng một chén canh gà đến trước mặt nàng: "A Nghiên, uống canh gà."

  A Nghiên đờ đẫn nhìn hắn một cái: "Ta không đói."Hà Tiểu Khởi lo lắng nhìn nàng: "hắn quan trọng với ngươi như vậy sao?"A Nghiên nghe xong, cười khẽ, lắc đầu, không nói chuyện.Hà Tiểu Khởi đặt canh gà sang một bên, tự nhặt một tảng đá ngồi xuống, cũng học A Nghiên ngửa mặt nhìn trời."A Nghiên, ngươi biết không, vùng Tây Bắc, Bắc Địch đã phá thành trì của chúng ta, quân ta đại bại, nay toàn bộ Hạ quốc đều chìm dướigót sắt người Bắc Địch."A Nghiên nghe thế, rốt cục xoay mặt nhìn Hà Tiểu Khởi một cái.Hà Tiểu Khởi cười khổ, tiếp tục nói: "Ngươi có phải muốn hỏi Tiêu Đạc, muốn biết Tiêu Đạc ở Tây Bắc, vì sao bị đánh bại, Tiêu Đạc cóphải đã xảy ra chuyện hay không?"A Nghiên nhấp môi khô ráp, không nói.Hà Tiểu Khởi thở dài: "Nghe nói hắn lâm trận đào tẩu."con ngươi A Nghiên chấn động, nhíu mày nhìn Hà Tiểu Khởi.Hà Tiểu Khởi tiếp tục nói: "Lúc ba mươi vạn đại quân Bắc Địch tiến đến, hắn bỗng nhiên lâm trận đào thoát, bỏ mặc mấy chục vạn đạiquân không để ý, khiến cho quân sĩ Đại Hạ như rắn mất đầu, nhân mã Bắc Địch thừa dịp xâm nhập, phá thành trì, cướp tài vật, lại giếthại không biết bao nhiêu lê dân, dân chúng vì thế chịu tai ương."A Nghiên nghe thế, sửng sốt một lát, lại nhớ tới lời Sài đại quản gia.Hà Tiểu Khởi dường như nhìn ra ý của A Nghiên, mím môi, thấp giọng nói: "Có lẽ hắn thật sự là một người có điềm xấu."A Nghiên cúi hạ, nửa ngày sau mới lẩm bẩm: "Ngươi không cần phải nói, ta biết."Hà Tiểu Khởi bưng bát canh gà lên: "Uống đi. đã nhịn thật lâu."A Nghiên chết lặng tiếp nhận canh gà, chậm rãi uống, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lời Sài đại quản gia."Điện hạ nhà ta lãnh tâm lãnh tình, nay thân ra khỏi vỏ rồi, sát khí đè nén trong cơ thể hắn sẽ dần dần tràn đầy ra ngoài, đến lúc đóchẳng những ngươi, ngay cả người thường chung quanh sợ là cũng bị sát khí này gây thương tích."Sát khí gây thương tích, sinh linh đồ thán, là ý tứ này sao? Báo ứng thế nhưng tới nhanh như vậy sao?A Nghiên cắn cắn môi, lại nghĩ tới đời trước, kỳ thật đời trước của hắn, nàng đều biết.hắn quả thật là người có thể khiến thiên hạ này nghiêng trời lệch đất.*********************đã nhiều ngày qua, tinh thần A Nghiên khôi phục rất nhiều.Hà Tiểu Khởi thấy vậy, liền đề nghị: "Nay vùng cả Ngô Châu đều luân hãm trong tay người Bắc Địch, tiếp theo sợ là đại quân Bắc Địchmuốn xuôi nam, không bao lâu sẽ đi đến chỗ chúng ta, chúng ta phải mau rời đi."Hà Tiểu Khởi mang theo A Nghiên tới Sâm Châu, chỗ này cách Ngô Châu chỉ vài trăm dặm đường.A Nghiên gật gật đầu: "Được. Nhưng ngươi không cần phải đi với ta, ngươi nên đi nơi nào thì cứ đi, ta tự mình đi khỏi đây."Hà Tiểu Khởi nghe xong liền nhíu mày: "không được, đang loạn lạc, ta sao có thể để ngươi rời đi một mình."A Nghiên cười cười: "Hà Tiểu Khởi, duyên phận thầy trò chúng ta dừng lại ở đây. Về sau ngươi đi ngươi đường dương quan, ta đi cầu độcmộc, chúng ta ai cũng không quen ai!"Hà Tiểu Khởi vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời thay đổi.A Nghiên nhấc chân bước đi. 

Hà Tiểu Khởi nhìn bóng lưng nàng tuyệt tình, nắm chặt tay, lạnh lùng thốt lên: "Tâm ý của ta, trong lòng ngươi biết rõ ràng, vì sao phảiđối đãi với ta như vậy? Nay đang chiến loạn, ngươi rời khỏi ta, có thể bình yên vô sự sao? Hay là ngươi đang cố ý, cố ý hờ hững với ta, cốý đả thương ta, vì muốn ta chết tâm sao?"A Nghiên đột nhiên dừng cước bộ, đầu cũng không quay lại, kiên quyết nói: "Nếu nói ta không muốn liên lụy ngươi, không khỏi rất đườnghoàng, ngươi cũng không chắc chắn rời khỏi ta như vậy. Nhưng trong lòng ta thật sự hiểu rõ, nếu không có ta, có lẽ ngươi vẫn là một đầubếp bình thường trong thành Yến kinh như cũ, sao có thể rơi vào hoàn cảnh này. Chuyện quá khứ, ta cũng không có gì xin lỗi, bởi vì đãkhông thể vãn hồi. Ta cám ơn ngươi tới nay vẫn tốt với ta, nhưng về sau, phiền ngươi cách ta xa một chút, coi như là không biết ta."nói xong, nàng cũng không quay đầu lại rời đi.Hà Tiểu Khởi cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng, chung quy không đuổi theo.A Nghiên cứ như vậy cũng không quay đầu lại, đi về phía trước, nàng cũng không biết đi lâu, đi đến hai chân chết lặng cả người mơ hồ.Lúc nhìn bốn phía, phát hiện dân chạy nạn trôi giạt khấp nơi, có người già trẻ nhỏ, một đám người vẻ mặt kinh hoàng.Những người đó từ phương bắc chạy trối chết đến đây, bởi vì chiến loạn, bọn họ không thể không rời khỏi nhà cửa ruộng vườn.A Nghiên coi như là rất có kinh nghiệm với loại chuyện này, mấy đời như vậy, nàng làm người đuổi giết, cũng làm người bị đuổi giết vôcùng thuần thục.Rất nhanh nàng lẫn vào trong đám dân chạy nạn, mặt xám mày tro chật vật đi theo nhau bỏ chạy xuống phía nam. trên người A Nghiênkhông có bạc, lúc bắt đầu nàng đi theo người bên cạnh nhặt trái cây ăn, sau này trái cây không còn, có người sinh bệnh, nàng bắt đầuchữa bệnh cho người ta.Lúc bắt đầu mọi người đương nhiên à không tin nàng, mới chỉ là tiểu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, làsao có thể chữa bệnh đây? Mãisau này, một bà lão bị té xỉu, nàng mượn một cây kim, châm cứu vài cái, bà lão tỉnh dậy, mọi người mới khiếp sợ không thôi, từ đó về sauánh mắt nhìn nàng đương nhiên khác trước.Dân chạy nạn sợ nhất là sinh bệnh, hiếm nhất là đại phu, nàng lại có thể xem bệnh, chẳng những biết xem bệnh, còn biết nấu cơm. Nàngcó thể biến thứ mục nát thành ngon lành, dù cái gì qua tay nàng làm, đương nhiên có hương vị không giống người thường.đi như thế khoảng mấy ngày, nàng ở trong đám dân chạy nạn đã hơi có chút địa vị, không cần tìm cái ăn, cũng có người mang đến trướcmặt nàng.Cũng có những kẻ thấy nàng thân thể mảnh mai, bộ dạng xinh xắn, coi nàng là loại thiếu niên hầu hạ người, liền không kiêng kị định kéovề. Nàng thứ nhất là cũng không sợ những người đó, thứ hai là bên cạnh luôn có người bảo hộ, mỗi một lần đều hóa hiểm thành an.một đường tiếp tục xuôi nam, hôm nay trời lạnh, có người đưa áo bông tới.Vốn tiếp tục đi như vậy, nàng sẽ đi theo đám người kia cùng nhau tới phía nam chưa từng có quân Bắc Địch đến, có lẽ sẽ đi tìm cha mẹkiếp này, có lẽ cô độc tự tìm kiếm một chỗ yên tĩnh hoang vắng, sống mai danh ẩn tích.Đêm đó lúc nghỉ ngơi, nàng chôn thân thể mình trong đống rơm, hai tay đặt sau đầu, nhìn lên những chấm nhỏ trên trời.kỳ thật nàng cũng không chán ghét Hà Tiểu Khởi, chẳng những không chán ghét, ngược lại còn cảm kích hắn.hắn một lòng giúp đỡ mình, đối với mình thậm chí có tình yêu nam nữ.Nhưng tính sao, nếu nói Tiêu Đạc là tai tinh chuyển thế, chính mình sao không phải đây.Nhiều đời như vậy, nàng kỳ thật cũng không nghĩ vinh hoa phú quý, cũng không muốn cùng Tiêu Đạc có tình yêu kinh thiên động địa gì,lại càng không muốn bởi vì mình nảy sinh nhiều chuyện, nàng chỉ muốn sống an phận qua ngày.Nguyện vọng này khó thực hiện như vậy sao?Nàng không để Hà Tiểu Khởi đi theo mình, thứ nhất là sợ mình liên lụy hắn, thứ hai kỳ thật trong lòng biết rõ, đi cùng với Hà Tiểu Khởi,một ngày nào đó Tiêu Đạc sẽ tìm được mình.Nghĩ đến đây, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe tiếng dế bên tai.Trong lòng không khỏi nghĩ, Tiêu Đạc a Tiêu Đạc, ngươi hiện tại ở nơi nào?Ngươi cũng biết ta lại một lần nữa rời khỏi ngươi sao? 

Vào lúc này, cùng dưới bầu trời sao, Tiêu Đạc đang tìm từng góc Trạm vương phủ.Nhưng không thấy, hắn không tìm được người hắn muốn tìm kia. 

Chương 96

Tiêu Đạc điên rồi.Ít nhất trên đời này mọi người đều cho rằng Tiêu Đạc điên rồi.hắn thế nhưng vứt lại mấy chục vạn đại quân ở biên cương không để ý, phong trần mệt mỏi suốt đêm về Yến kinh. Trở lại Yến kinh,chuyện thứ nhất là đem toàn bộ Trạm vương phủ trong trong ngoài ngoài tìm mấy lần.hắn không tìm được A Nghiên. 

không tìm được A Nghiên, Tiêu Đạc mang theo âm lãnh tức giận đi tới trước mặt Hồ quý phi. Trời tháng chín nháy mắt biến thành mùađông khắc nghiệt hàn khí lạnh băng, từng chữ từng chữ hỏi hồ quý phi: "Ta nói rồi, mời ngươi giúp ta cẩn thận trông nàng, bây giờ nóivới ta, nàng đâu?"Hồ quý phi chân mềm nhũn, cả người suýt nữa tê liệt trên mặt đất: "Nàng chạy..."Hồ quý phi kiểm tra phòng A Nghiên, xác định nàng có chuẩn bị mà đi, không phải bị người bắt cóc đi vội vàng."Ta cũng phái người đi tìm, nhưng mà không phát hiện dấu vết gì, căn bản không tìm thấy!"Hồ quý phi trong lòng cũng thực oan uổng, nàng vốn tưởng rằng chỉ trông nom một tiểu cô nương thôi, có gì khó đâu, ai ngờ vừa khôngđể ý, người này đã không thấy tăm hơi!Nàng cơ hồ muốn khóc : "Tiểu Cửu nhi a, chưa đi xa đâu, tìm một chút, chắc có thể tìm được, thật sự không được ta dán thông báo, ta rabạc..."Vừa dứt lời, mặt Tiêu Đạc âm nghiêm, xoay người đi ra ngoài.Ai ngờ hắn vừa mới đi hai bước, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng hô: "Hoàng thượng giá lâm."Đương kim Kiến Ninh đế một thân long bào, mặt trầm xuống, chắn trước mặt Tiêu Đạc.Tiêu Đạc cắn chặt răng, vẫn không quỳ.Kiến Ninh đế cười lạnh một tiếng, nâng tay lên đến, trực tiếp tát một cái."Phách" một tiếng, không ai dám nói, ánh mắt mọi người tất cả đều tập trung trên mặt vị Trạm vương điện hạ cuồng ngạo không kềm chếđược vừa bị đánh kia.trên khuôn mặt tuấn mỹ lúc này hiện ra một chưởng ấn (dấu ngón tay)."Vì một nữ nhân, ngươi bỏ lại ba mươi vạn đại quân ở biên quan, đặt bao nhiêu lê dân bách tính dưới gót sắt địch nhân, bỏ mặc giang sơnxã tắc không để ý, trẫm sao lại sinh ra một đứa con tốt như ngươi!"Kiến Ninh đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ký thác kỳ vọng cao, sao có khả năng để xảy ra loại chuyện giận dữ vì hồng nhan này, hắnquả thực là không thể tin nổi!Tiêu Đạc mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt, nhưng trong con ngươi không có chút áy náy, hắn câu môi cười lạnh một tiếng, thanh âmthô cát khàn khàn nói: "trong ngoài Trạm vương phủ canh gác trùng trùng, trong thành Yến kinh lại dầy đặc cơ sở ngầm, sao nàng có thểchắp cánh bay đi? Nàng, một thiếu nữ như vậy, nếu mà có thể tự mình vượt qua tầng tầng vòng vây rời khỏi Yến kinh, ta sẽ không tin.Đến cùng là loại người nào vi phạm mệnh lệnh của ta, mang nàng đi? đến cùng là người nào sau lưng sai sử?"hắn nâng mắt, lạnh lùng nhìn phụ hoàng, nói từng chữ: "Phụ hoàng, ngươi nói không sai, ta không tốt, ta tổn hại giang sơn xã tắc, bởi vìtrong lòng ta, chỉ có nàng nặng nhất! trên đời này ngàn vạn người cũng không bằng được nàng! Ta không phải loại người lưu luyến quyềnthế, lại càng không phải là người mang thiên hạ trong lòng. Phụ hoàng, ta không giống ngươi."Kiến Ninh đế vừa nghe, trên khuông mặt uy nghiêm đè nén tức giận: "Tiêu Đạc, ngươi đây là ý tứ gì?"Tiêu Đạc cười lạnh, nhíu mày nói: "Nếu không phải ngươi tham luyến thiên hạ này, mẫu thân của ta làm sao có thể..."hắn còn chưa dứt lời, Kiến Ninh đế trực tiếp vung tay đánh tới.Tiêu Đạc vẫn như không chút để ý, ngữ khí lạnh như băng bình tĩnh nói: "Là ngươi, nhất định là ngươi, là ngươi đuổi nàng đi...""một tai họa mà thôi, trẫm không thể giữ lại." Kiến Ninh đế nheo con ngươi, thấp giọng nói: "Nếu nàng không rời đi, thì chỉ có thể chết.Ta nghĩ, ngươi tình nguyện để nàng còn sống."Tiêu Đạc rũ mắt, một luồng tóc đen hơi ẩm từ trước trán buông xuống, thấp thoáng che khuất mặt hắn làm cho người ta khó có thể hiểu."Phụ hoàng, Tiêu Đạc hiện chỉ thể nói với ngươi, nếu nàng mạnh khỏe, ta tất nhiên trả lại ngươi một đời thái bình thịnh thế. Nhưng nếunàng có nửa phần chịu khổ, thiên hạ này, ta sẽ quẫy cho long trời lở đất!"nói xong, hắn vòng qua Kiến Ninh đế, sải bước đi ra ngoài. 

Kiến Ninh đế nghe thấy hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế, nhất thời tức giận đến hai chân phát run, hai tay khó có thể kiềm chế,ngón tay run run chỉ bóng lưng Tiêu Đạc nghênh ngang rời đi, thanh âm già nua run rẩy, nghiêm khắc quát; "Trở về, ngươi nghiệpchướng này, trở về cho trẫm!"Nhưng Tiêu Đạc không thèm nghe, cũng không quay đầu lại, đi ra.Kiến Ninh đế tức giận đến mức trên mặt không còn huyết sắc, thống khổ ôm ngực, nói: "Ngươi ngươi ngươi... Tiêu Đạc ngươi..."Hồ quý phi sợ tới mức vội hô to ngự y, trực tiếp nhào tới đỡ Kiến Ninh đế.Tiêu Đạc rời khỏi Trạm vương phủ, cưỡi ngựa một đường chạy như điên, chạy khỏi Yến kinh.Thiên địa to lớn, hắn lại không biết nên đi hướng nào.hắn biết ngày hắn rời đi, A Nghiên có chút không đúng, nhưng hắn không có nhiều thời giờ ở lại làm rõ ràng đến cùng là chuyện gì xảy ra.Phụ hoàng hạ thánh chỉ đột ngột như vậy, hắn không có cách nào, đành phải đi biên quan Tây Bắc trước.Vì có thể để mình yên tâm, kỳ thật hắn liên tiếp hạ mệnh lệnh, hơn nữa đặt ra tầng tầng bảo hộ, từ Sài đại quản gia đến Hồ quý phi, lạicòn ám vệ thường ngày trong phủ, thậm chí ở cửa thành hắn cũng an bày tâm phúc.Toàn bộ Trạm vương phủ giống như thùng sắt, phàm là có một con ruồi bay ra cũng có thể bị phát hiện dễ dàng.Nhưng ngay lúc hắn hao hết tâm tư như vậy, dưới sự bảo vệ A Nghiên vẫn chạy trốn được trong tình huốn tất cả thần không biết quỷkhông hay.Là ai, là ai phản bội hắn đây?hắn bấm tay tính toán, có Hồ quý phi, có tiểu Thập thất, có Ninh Phi, có Sài đại quản gia, thậm chí còn có phụ hoàng mình.Người mình từng tín nhiệm, lúc này đây bọn họ đều đứng cùng một chiến tuyến, cùng đồng lòng phản bội mình.Mọi người bọn họ chỉ có một mục đích, là đem A Nghiên tách khỏi hắn.Tiêu Đạc trong các loại chua xót, thậm chí tàn nhẫn thấy rõ ràng một chuyện, ngay cả A Nghiên cũng không muốn lưu lại ở bên mình.Tựa hồ để A Nghiên rời khỏi mình, đây là ý định của tất cả mọi người trên đời.hắn thích A Nghiên, muốn A Nghiên luôn ở cùng mình, chẳng lẽ đây là ý định nghịch thiên cỡ nào?hiện giờ biển người mờ mịt, khói lửa nổi lên bốn phía, hắn nên đi nơi nào tìm A Nghiên của hắn?Ngay trước khi hắn tiện tay dẫn ngựa chuẩn bị đi, đột nhiên lỗ tai mẫn cảm nghe thấy một tiếng vang dị thường, trong thời gian ngắn,đồng tử hắn co rút lại.một mũi tên mang theo sát khí sắc bén phóng tới, bay thẳng vào mặt Tiêu Đạc.Có thích khách, mà những người này, rõ ràng muốn mạng của hắn.****************************A Nghiên đi theo đám người, cũng có thể nghe được đủ loại tin tức, tin tức có thật có giả, có thậm chí là tin đồn thôi.Như hiện tại, A Nghiên chợt nghe nói đương kim Trạm vương điện hạ đại nghịch bất đạo, chọc giận Kiến Ninh đế, Kiến Ninh đế giận dữphái người tróc nã Trạm vương điện hạ, đồng thời phái vài vị hoàng tử khác cũng với đại tướng quân Từ Vinh Bưu đến nghênh chiến quânBắc Địch. Vị Từ Vinh Bưu kia rõ ràng chính đảng của tam hoàng tử.A Nghiên nghe thế, trong lòng không khỏi thở dài một cái.hắn tình hình như vậy, nhất định rất tệ.Chúng bạn xa lánh.Tam hoàng tử nay cuối cùng đã đắc thế, sợ là muốn đánh rắn giập đầu. Trước kia tam hoàng tử có ý định muốn đuổi giết Tiêu Đạc, hiệnthừa dịp rối loạn, còn không biết xuất ra thủ đoạn gì đối phó Tiêu Đạc đây. 

Nàng lo lắng như vậy một phen, rất nhanh đã thấy rõ.Kỳ thật nàng sao có thể không rõ đâu, nhiều đời như vậy, đời đời kiếp kiếp, vô số lần luân hồi, bất quá chỉ là nhất thời thôi. Chỉ cần cònhắn, còn nàng, bọn họ nhất định gặp lại, gặp lại rồi lại hành hạ lẫn nhau.đang nghĩ tới đây, một tiểu cô nương run lẩy bẩy đi đến trước mặt nàng, cầm một củ khoai tây nướng chín, nhỏ giọng nói: "Cố ca ca,ngươi nếm thử?"A Nghiên cúi mắt nhìn, thấy tiểu cô nương này mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt đỏ bừng tuy có chút dơ bẩn nhưng khó có thể che lấpthanh tú tuổi dậy thì. Quần áo trên người có chút cũ nát, tóc đen rối bời dùng một sợi dây đỏ nhìn không ra màu sắc buộc chặt lại.A Nghiên nghĩ nghĩ, mới nhớ lại đây là cô nương nhà lão Tam. Lão tam đã chết, chết từ mấy ngày trước, hình như là ăn phải cái gì khôngnên ăn, trướng bụng chết.cô nương này gọi là Tiểu Linh nhi, là cô nương duy nhất của lão Tam.A Nghiên nhìn Tiểu Linh nhi, trong mắt nổi lên thương tiếc, lại nhìn khoai tây kia nướng cháy đen bên ngoài, không khỏi cười nói: "Ngươiăn đi, ta không đói."Nhưng Tiểu Linh nhi vẫn kiên trì nói: "Cố ca ca, ta đã ăn no, đây là cố ý để lại cho ngươi."Lúc nàng nói như vậy, nàng còn dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô ráp.trong lòng A Nghiên có một tia thương tiếc, nàng biết Tiểu Linh nhi tất nhiên đói bụng, lại vẫn đem thứ duy nhất có thể ăn đưa cho mình.Nàng nhịn không được nâng tay lên, sờ sờ tóc nàng, ôn nhu nói: "Chúng ta cùng nhau ăn đi."trên mặt Tiểu Linh nhi có chút phiếm hồng, ngượng ngùng gật đầu: "Được, Cố ca ca."A Nghiên kéo Tiểu Linh nhi cùng ngồi xuống đống rơm, tiếp nhận khoai tây trong tay nàng, cẩn thận xóa than đen bên ngoài, sau đó bẻkhoai thành hai nửa, Tiểu Linh nhi một nửa, mình một nửa.Kỳ thật khoai tây không có gia vị ăn không ngon, thậm chí có chút chát, nhưng đối với A Nghiên đói bụng mà nói, đây đã là mĩ vị khóđược.Nàng giương mắt nhìn, thấy Tiểu Linh nhi quý trọng nâng miếng khoai tây lên cắn có vẻ ngon lành, nhất thời không khỏi đau lòng đứanhỏ đáng thương mất phụ thân, nhịn không được nói: "Chờ đánh nhau xong, thiên hạ thái bình, ta làm đồ ngon cho ngươi ăn.""thật vậy chăng?" Tiểu Linh nhi trong mắt tỏa sáng.A Nghiên khẳng định gật đầu: "Ừ, ta sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon."trong đầu nàng hiện ra tên một loạt đồ ăn, nhưng vẫn chưa nói ra."Đến lúc đó có thể làm một bàn đồ ăn cho ngươi, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn."Tiểu Linh nhi cắn miếng khoai tây chát, trên má hiện lên lúm đồng tiền ngọt ngào."Vâng, Cố ca ca, ta chờ."Ngay lúc hai người nói chuyện, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.@All, ta ko biết đời đầu tiên hai người thế nào, nguyên nhân tại sao vì ta chưa đọc đến chỗ đó. Các nàng cứ từ từ đoán nhé.À, các nàng thích đoán thì đoán tình huống này nhé:Tiêu Đặc: "Bản thân ta bị trọng thương, ngươi lại không võ công, đối phương đến ba mươi hai người, hơn nữa người người công phukhông tệ, mỗi một người đều cầm kiếm. Tình cảnh khó khăn, ngươi nói chúng ta có thể thoát được sao? Chúng ta nên làm thế nào" 

Chương 97

  Tiếng vó ngựa từ xa lại gần, khí thế cực mạnh, rất nhanh đã gần đến chỗ A Nghiên và đám lưu dân. một đám đại gia hỏa chung quanhvốn đang nghỉ tạm, hai mặt nhìn nhau, trên mặt có ý sợ hãi, rất nhanh mọi người xôn xao đứng lên, tất cả lưng đeo đồ, ôm đứa nhỏ,chạy trốn ẩn nấp.A Nghiên kéo Tiểu Linh nhi, vội vàng đi theo đám người chạy trối chết.Nàng từng làm tướng quân, có thể nghe thấy người người cưỡi tuấn mã béo tốt khẻo mạnh, sợ không phải loại ngựa Đại Hạ Quốc quendùng, ngược lại là nhân mã Bắc Địch, hơn nữa người tới rất nhiều, phải đến mấy trăm. 

Những người này nếu thật sự là người Bắc Địch, sợ là mạng nhỏ khó giữ.Giờ phút này tất cả đều bắt đầu chạy trối chết, đám người xuất hiện chen lẫn dẫm đạp, người ngã bị người cuống quít chạy trối chết đạplên, tiếng kêu khóc vang động.Nhưng tất cả đã trải qua nhiều như vậy, ai cũng hiểu, chậm vài bước, có thể mạng nhỏ không còn.A Nghiên nghĩ Tiểu Linh nhi tuổi nhỏ, liền lôi kéo nàng theo theo lề đường chạy trốn. Nàng tuy rằng bước chạy không nhang, nhưng đếncùng có kinh nghiệm, gắt gao túm Tiểu Linh nhi, một đường chạy ngược chạy xuôi, không bao lâu đã chạy tán loạn đến phía trước mọingười.Ai biết đang chạy, Tiểu Linh nhi bỗng nhiên chân lảo đảo, cứ như vậy té ngã.A Nghiên vội túm Tiểu Linh nhi lên muốn tiếp tục chạy, Tiểu Linh nhi trong mắt hàm chứa lệ, không kịp thở nói: "Cố ca ca... Ngươi chạyđi... Ta, ta không được... Chạy không nổi..."A Nghiên vừa thấy mắt cá chân nàng thế, biết chân nàng sợ là đã gẫy, cũng khó cho nàng cô nương nhỏ như vậy, thế nhưng phải trải quachuyện thế này.Nàng cắn răng một cái, ngồi xổm xuống đi, trực tiếp đưa Tiểu Linh nhi lên lưng.Tiểu Linh nhi liều mạng giãy dụa: "Cố ca ca, buông ta ra... ngươi chạy đi..."Nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải đứa nhỏ không hiểu chuyện, biết giờ phút này đang chạy trối chết, Cố ca ca thânmình gày yếu, vốn cơ hội đã không lớn, nay lại cõng nàng, sao có thể thoát được!A Nghiên cõng Tiểu Linh nhi trầm trọng chạy về phía trước, vừa bên chạy vừa cắn răng nói: "Ta Cố Nghiên sống nhiều đời như vậy, dùtừng làm việc thiện, nhưng mỗi một lần đều không được báo ứng. Ta từng thề nhất định phải thống hận thế gian này, từ nay về sau chỉlàm ác, sẽ không có thiện niệm nữa. không phải ta phụ người trong thiên hạ, là người trong thiên hạ phụ ta. Nhưng mà —— "Nhưng việc tới bây giờ, nàng chung quy minh bạch, ngay cả khắp thiên hạ đều có lỗi với nàng, thì sao? Nàng vẫn cầu không thẹn vớilương tâm.Sống lâu như vậy, cuồn cuộn cuốn nàng đi, nàng bây giờ càng minh bạch.Nàng muốn cứu Tiểu Linh nhi, tiểu cô nương đơn thuần đáng yêu gọi mình là Cố ca ca. Chẳng sợ mình vì thế mà chết, nàng vẫn muốncứu.Chết kỳ thật cũng không có gì, dù sao mạng nhỏ của nàng này sớm muộn gì cũng phải chết, so với không hiểu chết đi, không bằng làmchút việc có giá trị.Tiểu Linh nhi trên lưng, nàng vội chạy trốn, tiếng vó ngựa đã sát sau người, trong khoảnh khắc tiếng ngựa hí, tiếng nam nhân thét to,cùng với dân chạy nạn hoảng sợ thét chói tai, còn có tiếng cương đao bổ về phía nào đố, tất cả quanh quẩn bên tai.A Nghiên biết trốn không thoát, đành dừng lại, buông Tiểu Linh nhi, đã thấy cả người nàng co rúm lại, hai môi run run nói: "Cố ca ca,chúng ta phải chết, có phải không sống nổi hay không."A Nghiên nắm chặt tay nàng, ôm chặt nàng, thấp giọng nói: "không sao, chết rồi, còn có thể đầu thai chuyển thế."Nhưng Tiểu Linh nhi lại khóc: "thì sao, đó là đầu thai chuyển thế, nhưng đầu thai chuyển thế rồi ta còn là ta sao? Ta còn có thể nhớ đượccha ta, đệ đệ ta còn cả Cố ca ca sao?"A Nghiên sửng sốt, không biết vì sao cổ họng lại có chút nghẹn ngào.Nàng sẽ nhớ được, đầu thai chuyển thế nàng vẫn là nàng, nhưng chẳng phải ai cũng như vậy.Hai người đang nói chuyện, đã thấy những thiết kỵ Bắc Địch quay chặt dân chạy nạn, trong đó một gã râu quai nón gào lên: "Ô lạp ô lạpoa oa, ô cô đô đô bốp bốp !"Vừa hô, râu hắn còn nhếch lên nhếch xuống theo.Dân chạy nạn nhất thời trợn tròn mắt, bọn họ nghe không hiểu.Xem ra người Bắc Địch không phải muốn giết mình, mà là muốn nhóm người này làm cái gì 

Vị râu quai nón kia thấy bọn họ một đám mờ mịt, không khỏi nổi giận, nắm chặt đại đao trong tay, lại hô: "U thụ đức đài ngẫu mi ân tưTiêu Đạc, a trạch vạn tử uy uy ngươi khắc ngẫu vưu!"Mọi người triệt để choáng váng, bọn họ thực nghe không hiểu a!A Nghiên nhấp môi khô ráp, cẩn thận buông Tiểu Linh nhi ra, tiến lên nói: "Các ngươi muốn tìm Tiêu Đạc, nhưng Tiêu Đạc căn bản khôngở chỗ chúng ta."Nàng có thể nghe hiểu.Nàng có một đời từng làm công chúa nơi dị vực, lại có một đời làm tướng quân tiểu quốc hẻo lánh, đều ở phương bắc. Râu quai nón nàynói cực kì tương tự ngôn ngữ tiểu tộc nàng từng biết.Râu quai nón vừa đúng đang nói, chúng ta đang tróc nã Tiêu Đạc, các ngươi cần phải giao hắn ra đây, bằng không giết chết hết thảy cácngươi.Cái kia râu quai nón nhìn thấy A Nghiên, nhất thời trước mắt sáng ngời: "Khố có an tang thản đức thước?"A Nghiên gật đầu, dùng ngôn ngữ bọn họ nói: "Đúng, ta có thể nghe hiểu."Râu quai nón lại hỏi A Nghiên: "Ân tư Tiêu Đạc hắc ngươi?"A Nghiên khẳng định nói: "Chúng ta là dân chúng bình dân, căn bản không có khả năng biết Tiêu Đạc. Ta cũng chỉ là nghe nói đương kimCửu hoàng tử gọi là Tiêu Đạc, lúc này Hạ quốc đang tróc nã hắn, các ngươi đang tróc nã hắn, các ngươi nói xem nhân vật như vậy, làmsao có thể ở trong đám dân chúng chạy nạn phổ thông chúng ta đây?"Râu quai nón vừa nghe nổi giận, vẫy vẫy tay nói: "Khắc ngẫu trạch mộc!"A Nghiên vội bảo: "Ngươi giết bọn họ, trừ bỏ phát tiết phẫn nộ, căn bản vô bổ, vẫn tìm không thấy Tiêu Đạc. Chẳng bằng buông thachúng ta, đến lúc đó ta có thể đi theo các ngươi, giúp các ngươi phiên dịch, như vậy cũng có thể giúp tìm được Tiêu Đạc."Râu quai nón nhíu mày nghĩ nghĩ, đánh giá A Nghiên nói: "U khảm hán nôn hắt nhị ti?"A Nghiên gật đầu: "Phải. Ta có thể giúp các ngươi phiên dịch, như vậy các ngươi sẽ không có trở ngại ngôn ngữ."Râu quai nón ánh mắt xẹt qua đám người vẻ mặt kinh hoàng, đại đao trong tay giật giật.Mọi người một sợ tới mức nói không nên lời, đều dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía A Nghiên.Bọn họ đã nhìn ra, A Nghiên biết ngôn ngữ man nhân, A Nghiên đã định can thiệp vào những người này.A Nghiên là cứu tinh của bọn họ.Giờ này khắc này, vốn dĩ địa vị A Nghiên trong cảm nhận bọn họ có chút cao lớn, nay đã giống như thần.A Nghiên cảm nhận được ánh mắt mọi người xin giúp đỡ, trong lòng càng nặng nề.Nàng nhớ đời thứ sáu, một lần làm thần y kia. Kỳ thật lần đó, nàng đã cứu rất nhiều người, những người đó dùng ánh mắt khát vọng màcảm kích nhìn nàng, còn nàng lại một mảnh bình tĩnh trong lòng.Lúc đó nàng chỉ yên lặng làm nàng chuyện nên làm, lại cũng không thể từ đó có cảm giác khác.Nhưng hiện tại, nàng khắc sâu ý thức, nàng phải làm chút gì, để cứu vớt tính mạng những người này.Nàng cắn cắn môi, ngẩng mặt, nói với người râu quai nón vung đại đao: "Nếu ngươi giết bọn họ, ta cũng sẽ chết, ngươi không thể nhanhchóng tìm được một người biết ngôn ngữ của các ngươi ở Hạ quốc chúng ta. Nhưng nếu ngươi đồng ý giữ tính mạng bọn họ, ta sẽ đi theocác ngươi, giúp các ngươi phiên dịch. Ta tin tưởng ngươi làm tướng một quốc gia, tất nhiên có thể lựa chọn chính xác."Lời này vừa ra, râu quai nón kia không khỏi ngửa mặt cười ha ha lên."Cổ đức, ai uy ngẫu tạp xâu u."A Nghiên nghe thế, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nàng xoay người lại nói với dân chạy nạn: "Vị tướng quân này nói, có thể thả mọi ngườirời đi, mọi người không cần lo lắng." 

Vị râu quai nón kia thấy bọn họ một đám mờ mịt, không khỏi nổi giận, nắm chặt đại đao trong tay, lại hô: "U thụ đức đài ngẫu mi ân tưTiêu Đạc, a trạch vạn tử uy uy ngươi khắc ngẫu vưu!"Mọi người triệt để choáng váng, bọn họ thực nghe không hiểu a!A Nghiên nhấp môi khô ráp, cẩn thận buông Tiểu Linh nhi ra, tiến lên nói: "Các ngươi muốn tìm Tiêu Đạc, nhưng Tiêu Đạc căn bản khôngở chỗ chúng ta."Nàng có thể nghe hiểu.Nàng có một đời từng làm công chúa nơi dị vực, lại có một đời làm tướng quân tiểu quốc hẻo lánh, đều ở phương bắc. Râu quai nón nàynói cực kì tương tự ngôn ngữ tiểu tộc nàng từng biết.Râu quai nón vừa đúng đang nói, chúng ta đang tróc nã Tiêu Đạc, các ngươi cần phải giao hắn ra đây, bằng không giết chết hết thảy cácngươi.Cái kia râu quai nón nhìn thấy A Nghiên, nhất thời trước mắt sáng ngời: "Khố có an tang thản đức thước?"A Nghiên gật đầu, dùng ngôn ngữ bọn họ nói: "Đúng, ta có thể nghe hiểu."Râu quai nón lại hỏi A Nghiên: "Ân tư Tiêu Đạc hắc ngươi?"A Nghiên khẳng định nói: "Chúng ta là dân chúng bình dân, căn bản không có khả năng biết Tiêu Đạc. Ta cũng chỉ là nghe nói đương kimCửu hoàng tử gọi là Tiêu Đạc, lúc này Hạ quốc đang tróc nã hắn, các ngươi đang tróc nã hắn, các ngươi nói xem nhân vật như vậy, làmsao có thể ở trong đám dân chúng chạy nạn phổ thông chúng ta đây?"Râu quai nón vừa nghe nổi giận, vẫy vẫy tay nói: "Khắc ngẫu trạch mộc!"A Nghiên vội bảo: "Ngươi giết bọn họ, trừ bỏ phát tiết phẫn nộ, căn bản vô bổ, vẫn tìm không thấy Tiêu Đạc. Chẳng bằng buông thachúng ta, đến lúc đó ta có thể đi theo các ngươi, giúp các ngươi phiên dịch, như vậy cũng có thể giúp tìm được Tiêu Đạc."Râu quai nón nhíu mày nghĩ nghĩ, đánh giá A Nghiên nói: "U khảm hán nôn hắt nhị ti?"A Nghiên gật đầu: "Phải. Ta có thể giúp các ngươi phiên dịch, như vậy các ngươi sẽ không có trở ngại ngôn ngữ."Râu quai nón ánh mắt xẹt qua đám người vẻ mặt kinh hoàng, đại đao trong tay giật giật.Mọi người một sợ tới mức nói không nên lời, đều dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía A Nghiên.Bọn họ đã nhìn ra, A Nghiên biết ngôn ngữ man nhân, A Nghiên đã định can thiệp vào những người này.A Nghiên là cứu tinh của bọn họ.Giờ này khắc này, vốn dĩ địa vị A Nghiên trong cảm nhận bọn họ có chút cao lớn, nay đã giống như thần.A Nghiên cảm nhận được ánh mắt mọi người xin giúp đỡ, trong lòng càng nặng nề.Nàng nhớ đời thứ sáu, một lần làm thần y kia. Kỳ thật lần đó, nàng đã cứu rất nhiều người, những người đó dùng ánh mắt khát vọng màcảm kích nhìn nàng, còn nàng lại một mảnh bình tĩnh trong lòng.Lúc đó nàng chỉ yên lặng làm nàng chuyện nên làm, lại cũng không thể từ đó có cảm giác khác.Nhưng hiện tại, nàng khắc sâu ý thức, nàng phải làm chút gì, để cứu vớt tính mạng những người này.Nàng cắn cắn môi, ngẩng mặt, nói với người râu quai nón vung đại đao: "Nếu ngươi giết bọn họ, ta cũng sẽ chết, ngươi không thể nhanhchóng tìm được một người biết ngôn ngữ của các ngươi ở Hạ quốc chúng ta. Nhưng nếu ngươi đồng ý giữ tính mạng bọn họ, ta sẽ đi theocác ngươi, giúp các ngươi phiên dịch. Ta tin tưởng ngươi làm tướng một quốc gia, tất nhiên có thể lựa chọn chính xác."Lời này vừa ra, râu quai nón kia không khỏi ngửa mặt cười ha ha lên."Cổ đức, ai uy ngẫu tạp xâu u."A Nghiên nghe thế, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nàng xoay người lại nói với dân chạy nạn: "Vị tướng quân này nói, có thể thả mọi ngườirời đi, mọi người không cần lo lắng." 

PS: Đáp án tình huống hôm qua: Chương 100++Lỗ tai nàng ngứa, mặt cũng đỏ lên, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói:"Uhm, sau đó thế nào?"bàn tay to hữu lực của Tiêu Đạc nâng lên, dừng ở phần eo sau lưng nàng, nhẹ nhàng dùng sức, khiến nàng tựa vào ngực mình. hắn cúiđầu, thanh âm khàn khàn nói bên tai nàng: "Ta muốn thử hung khí của ta.""Ngươi điên rồi." Nàng nghiến răng nghiến lợi.Giờ phút này chẳng lẽ không phải là nên chạy trối chết, chạy trối chết, chạy trối chết sao?! Thế nhưng còn nghĩ muốn thử hung khí! thậtsự là không biết trời cao đất rộng, không biết chết là chuyện đáng sợ bao nhiêu, nàng không chỉ bội phục hắn mà còn khinh bỉ hắn a!"Bản thân ta bị trọng thương, ngươi lại không có võ công, đối phương đến ba mươi hai người, hơn nữa người người đều công phu khôngtệ, ai cũng có kiếm. Tình cảnh khó khăn này, ngươi nói chúng ta có thể thoát được sao?"A Nghiên ngẫm lại cũng đúng, sợ là trốn không thoát được.Hơn nữa nàng cũng có thể nghe thấy, đối phương phát hiện chỗ này khác thường, đã lặng yên không một tiếng động tới bao vây. Bọn họ bây giờ muốn trốn, sợ là đã không còn kịp rồi."Nếu ngươi nói là thật, chúng ta sinh hoạt vợ chồng, kiếm của bọn họ sẽ loạn vũ, đến lúc đó bọn họ nhất định nghi thần nghi quỷ, đươngnhiên không dám tiến lên." Tiêu Đạc thì thầm, vừa nói, còn vừa nhẹ nhàng cắn vành tai nàng. 

Đấy là tác giả viết thế, ta ko có liên quan gì, ta bị choáng váng quá nhưng ai ngờ các nàng còn làm ta choáng hơn. Hóa ra ta ngây thơnhất đội hình à.

Chương 98

  Theo tuyến báo của quân Bắc Địch, Tiêu Đạc đang ở gần đây. Bọn họ thậm chí tra được vết máu và dấu chân trong rừng núi, đoán đượcTiêu Đạc trốn ở trong núi.Bọn họ phái nhân thủ có khả năng lên núi tróc nã Tiêu Đạc.Chuyện này đương nhiên là không liên quan gì với A Nghiên, dù sao tróc nã Tiêu Đạc không cần phiên dịch. Nhưng A Nghiên lo lắng TiêuĐạc, liền thương lượng với râu quai nón, để mình cũng đi theo, nếu có ai bị thương mình có thể giúp băng bó, lại nói mình là người Hạquốc, cũng quen thuộc tình cảnh trong núi này.Râu quai nón là người tâm tư đơn giản, cũng qua một thời gian đã tín nhiệm A Nghiên, nghe A Nghiên nói liền đáp ứng.trong lòng A Nghiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lập tức càng cẩn thận nịnh hót râu quai nón. Râu quai nón dẫn dắt nhân mã lên núi tìmkiếm Tiêu Đạc, A Nghiên theo giúp đấm lưng, bưng nước, góp ý kiến.một hôm mọi người đi tới một khe núi, lúc này trời đã lạnh, trong núi lá rụng rực rỡ, chung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên cóchim trong rừng bay xẹt qua.Vốn dĩ yên tĩnh, nhưng A Nghiên lại cam thấy vài phần không bình thường.Nàng ngẩng đầu, xuyên qua cành lá trụi lủi, dây leo thưa thớt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, thấy một hùng ưng mạnh mẽ lướt ngangtrời, giây lát vụt qua.đồng tử A Nghiên chợt co rút lại, cả người nàng căng thẳng, nhìn chằm chằm dấu vết hùng ưng lưu lại trên bầu trời.Đây là Phi Thiên, nàng biết.Phi Thiên sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, chỉ có một khả năng, Tiêu Đạc quả thực đang trong núi? 

Hồi tưởng lại lúc trước người Bắc Địch phát hiện ra vết máu, chẳng lẽ hắn thực bị thương, đến tình thế cùng đường. Bản thân bị trọngthương trốn ở nơi hoang vắng này?A Nghiên lại nghĩ tới tình cảnh lúc trước hắn bị đuổi giết, lúc đó trẻ người non dạ, lại cố chấp tùy hứng, chỉ cảm thấy Tiêu Đạc tệ nhất trênđời này, Tiêu Đạc sao có thể làm chuyện tốt gì. Nay hồi tưởng, càng thêm chua xót ngọt ngào.hắn nhìn như lạnh lùng tàn khốc, kỳ thật một đường đều hết lòng bảo hộ.Nay hắn lại lâm vào tuyệt cảnh.Có thể có người giúp hắn?đang nghĩ tới đây, râu quai nón quay đầu, cười cười với A Nghiên: "Nghe nói vị Trạm vương này tàn nhẫn cuồng bạo, giết người như ma,nếu ngươi sợ hãi, ta phái người đưa ngươi xuống núi đi."A Nghiên cũng chỉ cứng ngắc cười cười với hắn.Kỳ thật râu quai nón thật sự là rất giống huynh trưởng mình một đời nọ, bề ngoài thô lỗ, lại đối với mình vô cùng tốt.Có lẽ đây chính là huynh trưởng mình chuyển thế.Nàng lắc lắc đầu, nói với râu quai nón: "Ta không sợ, ta đi theo các ngươi cùng bắt Tiêu Đạc."đang nói, đột nhiên chợt nghe thấy từ núi rừng truyền đến thanh âm bén nhọn chói tai, ngay sau đó một hùng ưng màu đen vươn cánhdồn dập từ trên không xẹt qua rừng cây, dồn dập lao xuống."Cẩn thận!" Râu quai nón quát to một tiếng, bảo vệ A Nghiên.quân Bắc Địch chung quanh triển khai thế trận, chuẩn bị nghênh địch.Nhưng hùng ưng là Phi Thiên dồn dập lao xuống rồi, đột nhiên duỗi cánh trực tiếp bay lên, cho nên lúc quân Bắc Địch bắn cung, căn bảnkhông thể mảy may chạm vào nó, cứ thế tên rơi xuống.Râu quai nón nhíu mày: "Có mai phục!"hắn này vừa dứt lời, liền nghe thấy có tiếng gió truyền đến, lập tức sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn, thấy bóng kiếm trước mắt lóe ra, áotím phiêu diêu, không khỏi hoa cả mắt.Nhưng đến cùng hắn là người có kinh nghiệm sa trường, quyết định thật nhanh, rút đao ra, bổ thẳng về phía kiếm ảnh lóe ra. Chém lungtung rồi, lại cảm thấy lực đạo giống như trâu sắt vào vũng bùn, vô nghĩa vô cùng, lại giống như ra sức đánh vào bông, căn bản không tácdụng.hắn kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, tướng sĩ Bắc Địch chung quanh đều giơ trường cung và vũ tiễn (cung dài và mũi tên đuôi có gắnlông) lên, trong khoảng thời gian ngắn tên bay như mưa, mạnh mẽ bén nhọn vèo vèo không tiếng động liên tiếp lướt qua thiết kỵ.Nhưng những mũi tên này cuối cùng đều không chính xác rơi trên mặt đất, thân ảnh màu tím kia cũng đã không thấy.Râu quai nón vội tiến lên, nhìn chằm chằm tên rơi đầy đất, mới chợt nhớ tới một sự kiện: "Cố tiểu tử đâu, Cố tiểu tử đâu!"Thế nhưng rõ rõ ràng đã mất người!Bên cạnh có tướng sĩ thận trọng, cẩn thận quan sát chỗ thân ảnh màu tím xuất hiện, cuối cùng trong một bụi cỏ phát hiện vài giọt máu,máu đỏ tươi, hẳn là vừa chảy xuống.hắn hưng phấn nói: "Đây là Tiêu Đạc, Tiêu Đạc bị trọng thương, bất quá hắn lại không biết trời cao đất rộng, thế nhưng chạy tới trêuchọc chúng ta, nay sợ là miệng vết thương đã vỡ ra! Chúng ta theo vết máu này đi tìm, nhất định có thể tìm được hắn!"một tướng sĩ khác lại cảm thấy không thích hợp, nghi hoặc nói: "hắn thân thủ tốt như vậy, khinh công cũng thật sự rất cao, có công phukia vì sao không nhanh chạy thoát, lại chạy tới chỗ chúng ta tìm chết?"Râu quai nón nhìn chằm chằm chỗ bụi cỏ A Nghiên vừa mới đứng, nhìn nửa ngày mới chậm rãi nhíu mày, lẩm bẩm: "hắn là vì mang Cốtiểu tử đi... Vì sao vậy?"************************ 

A Nghiên choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt, bất quá trong lòng nàng so với lúc khác lại càng thanh tỉnh.Tiêu Đạc xuất hiện !hắn mang mình đi!A Nghiên hai chân cứng đờ, theo bản năng ôm lấy thắt lưng người bên cạnh, hung hăng ôm lấy, thậm chí nỗ lực dán mặt vào ngực hắndày rộng mà kiên cố.Cũng không biết qua bao lâu, tiếng gió bên tai chợt ngừng, lòng bàn chân nàng chạm xuống cái gì, mơ hồ hiểu đây là đất.Nhưng nàng vẫn không muốn động, chỉ chôn ở trong ngực kia dày rộng kiên cố lại hơi lạnh lẽo khó chịu.Phía trên truyền đến một thanh âm khàn khàn lạnh lùng: "Buông ra."A Nghiên càng chôn đầu vào trong lòng hắn: "không buông."Tiêu Đạc cười lạnh trào phúng, mặt lạnh, ngôn ngữ khắc nghiệt: "trốn rất nhanh a, thoát được rất xa."A Nghiên buồn giọng nói: "Ta không."ngón tay Tiêu Đạc thon dài hơi lạnh vuốt ve tóc của nàng: "Vì sao không?"A Nghiên chau chau mày, cắn môi nói: "Ngươi sẽ giết ta !"Ngẫm lại cũng đúng, nàng vội vã bổ sung thêm: "Chỉ cần ta buông ngươi ra, ngươi nhất định sẽ giết ta! Ta sợ chết!"Tiêu Đạc nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh: "Buông ra!"A Nghiên hừ nhẹ một tiếng, càng cố ý nói: "không buông, không buông, sẽ không buông!"Tiêu Đạc cười lạnh, ngón tay dài từ tóc nàng mơn trớn xuống gương mặt nàng: "Cố Nghiên, ngươi yêu ta sao?"A Nghiên chôn mặt vào giữa lưng hắn, tham lam hít ngửi hương vị từng quen thuộc kia, thấp giọng nói: "Đương nhiên yêu, yêu đến chết!"Tiêu Đạc trầm mặc, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, sợi tóc đen giống như lụa, nói giọng khàn khàn: "Ngươi tốt nhất không nói sai, bằngkhông —— "A Nghiên cơ hồ là bổ nhào vào trên người hắn, ôm lấy thắt lưng hắn: "Ta yêu ngươi, đương nhiên yêu ngươi, yêu ngươi một vạn năm! Chỉcần ta sống ta liền yêu ngươi! Sống một ngày yêu một ngày!"Trong con ngươi Tiêu Đạc hẹp dài nổi lên một chút nhu ý, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt cằm lên sợi tóc nàng mềm mại, mệt mỏinhắm hai mắt lại, khàn khàn mà ôn nhu nói: "Là yêu một ngày, sống một ngày."Thanh âm trầm thấp, giống như huyền nhạc diễn tấu trong khe núi, mềm nhẹ thong thả rung động, như có như không lay động tâm ANghiên.Mảnh mai mà mẫn cảm, tâm hơi hơi run rẩy, co rút lại, mang đến chút đau nhè nhẹ, chạm đến tứ chi bách hải của A Nghiên.Nàng nhắm mắt, trong đau đớn xa lạ mà quen thuộc hiểu ra một câu giống như đã từng quen thuộc.Nửa ngày sau, rốt cục nàng nói: "yêu một ngày... Sống một ngày..."Tiêu Đạc khe khẽ thở dài, nâng cằm nàng tinh xảo, khéo léo, trong khoảng khắc, bốn mắt nhìn nhau.con ngươi hắn tối tăm giống như biển sâu làm cho người ta khó có thể hiểu, trên khuông mặt tuấn mỹ tuyệt luân từng hăng hái nay lànồng đậm mỏi mệt.đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua môi nàng, nhẹ nhàng cọ xát, bên môi hắn gợi lên một chút cười, thấp giọng nói: "A Nghiên, có đôi khi tathực cần một lý do."A Nghiên lông mi nhẹ nhàng buông xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.Tiêu Đạc nói giọng khàn khàn: "Lúc rời Trạm vương phủ, rời Yến kinh, tâm ta không có một khắc không vướng bận ngươi. Sau này haiquân đối chọi, lúc ta biết ngươi thoát khỏi phủ, ngươi có biết ta có tư vị gì sao?" 

A Nghiên muốn nói, nhưng yết hầu giống như bị cái gì ngăn chặn, nàng nói không nên lời.Tiêu Đạc kỳ thật cũng không cần nàng đáp, hắn tiếp tục nói: "Ngươi luôn gạt ta, vẫn đang dối gạt ta. Đêm hôm đó ngươi mềm mại nhuthuận như vậy, ở trong lòng ta run run thân mình, lại ướt lại vội, khiến ta kìm lòng không đậu, khiến ta hận không thể chết trong lòngngươi. Ngươi còn lời ngon tiếng ngọt với ta, nói một ít lời căn bản là nghĩ một đằng nói một nẻo, dỗ ta vui vẻ, nhưng ta chân trước mớivừa đi, ngươi liền bắt đầu động cân não."bàn tay to của hắn nhẹ nhàng đưa lên, vuốt ve đầu A Nghiên, thấp giọng nói: "Trong cái đầu này đến cùng đang nghĩ cái gì, đến cùng làngốc thật hay giả ngốc, hay ngươi cho là ta thực luyến tiếc giết ngươi? Cho là ta để ý ngươi, có thể mặc cho ngươi đùa nghịch lừa dối?"A Nghiên thở dài: "Ta có thể giải thích không?"Tiêu Đạc trầm mặc không nói.A Nghiên bất đắc dĩ: "Nếu ta giải thích, ngươi tin sao?"Tiêu Đạc nhíu mày: "Chỉ cần ngươi đừng nói với ta, ngươi thoát khỏi ta, trêu đùa ta cũng vì cứu vớt chúng sinh thiên hạ, ta sẽ tin."A Nghiên cười khổ: "Nếu ta nói thật có chút ý tứ như thế?"Tiêu Đạc câu môi: "Ta sẽ ném người vào trong nước, tẩy rửa sạch sẽ, cho ngươi thanh tỉnh lại."A Nghiên ôm cánh tay Tiêu Đạc: "Tiêu Đạc, chúng ta sinh hoạt vợ chồng ngày đó, ngươi nghe thấy tiếng động kì dị sao?"Tuy rằng ngày đó hắn uống say, nhưng kiếm cũng vang đến hơn nửa đêm.Tiêu Đạc lườm nàng một cái, đạm nói: "Ta nghe thấy ngươi khóc kêu muốn ta dùng lực thêm một chút."A Nghiên cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Ta đang nói chính sự."Tiêu Đạc cười lạnh: "Ta cũng đang nói chính sự."A Nghiên thở dài, cúi đầu nghĩ nghĩ, rốt cục nắm chặt cánh tay hắn, ngửa mặt nghiêm cẩn nói: "Ta muốn nói cho ngươi một chuyện trọngyếu, trước kia ngươi là Kiếm Thần."Tiêu Đạc căng thẳng: "Ừ, sau đó thì sao?""Sau đó, đời trước ngươi là Kiếm Thần, tràn ngập sát khí, kiếm này một khi ra khỏi vỏ, sẽ khiến thiên hạ thương sinh, đến lúc đó sinh linhđồ thán, dân chúng lầm than, mà kiếm ngươi làm sao có thể ra khỏi vỏ, đó là vì cùng ta sinh hoạt vợ chồng..."Tiêu Đạc lúc này thanh âm có chút tối nghĩa: "Sinh hoạt vợ chồng thì như thế nào?"A Nghiên mặt ủ mày chau, thấp giọng nói: "một khi cùng ta sinh hoạt vợ chồng, kiếm sẽ đi ra, sẽ đả thương tính mạng người, chẳngnhững thương tổn ta, còn có thể thương tổn người khác, tỷ như Sài đại quản gia, tỷ như Ninh Phi... Trừ cái này, còn có thể —— "Tiêu Đạc thanh âm tràn ngập khác thường: "Còn có thể khiến thiên hạ đại loạn?"A Nghiên gật mạnh đầu: "Đúng đúng đúng, còn có thể khiến thiên hạ đại loạn!"Nhưng nàng vừa gật đầu, liền phát hiện Tiêu Đạc trước mắt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay sau đó, thân hình hắn chợt ngã xuống."Ai ai ai, Tiêu Đạc ngươi làm sao vậy —— "Lúc nàng kêu như vậy, mới phát hiện, trên ngón tay mình cũng dính máu, mà máu kia ——"Ta... Ta túm phải miệng vết thương của ngươi? !"Lúc nàng khiếp sợ phát hiện sự thật này, miệng vết thương vỡ ra, Tiêu Đạc đã ngã xuống. 

Chương 99

Trong núi rừng hoang vu, chung quanh cũng không có người hầu hạ, bản thân Tiêu Đạc lại bị trọng thương hôn mê, thật sự là hỏng bét.Nàng bắt mạch cho Tiêu Đạc, mới phát hiện Tiêu Đạc sở dĩ té xỉu, tất nhiên không những vì mình cầm cánh tay hắn bị thương, làm chomiệng vết thương vỡ ra, mà là bản thân hắn đã bị thương trong ngoài thực nghiêm trọng.Xem mạch hắn, xem dung nhan hắn ngày xưa tuấn mỹ, ngang ngược, từng làm cho người ta liếc mắt một lần đã say lòng, nay tái nhợtsuy yếu dường như không có hơi thở.Lúc này mặt trời ngã về tây, thảm đạm như máu, ánh chiều tà xuyên thấu núi rừng, qua khe hở nhỏ vụn chiếu vào khuôn mặt hắn cơ hồđã trong suốt, thấy môi hắn khô ráp, mỏng manh mà không có huyết sắc, cứ như vậy gắt gao mím chặt.Mũi cao thẳng từng làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái đã có cảm giác áp bách mãnh liệt, nay dường như mất đi khí thế, vô cớ lộ rahương vị suy yếu.Đôi mắt hẹp dài có quầng thâm màu xám, đây là trường kỳ không ngủ ngon mới có.hắn từng hăng hái, nay lại thành một con mèo bệnh 

A Nghiên thở dài, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tiều tụy.Tiêu Đạc như vậy, không biết tại sao thế nhưng khiến nàng nhớ tới Trạm vương đời thứ sáu. Nàng làm thần y trị liệu cho hắn, cùng hắnvượt qua thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.Trí nhớ từng mơ hồ bỗng chốc rõ ràng lên, chuyện một lần bị nàng xem nhẹ bỗng chốc đi vào trong lòng. Nàng bỗng nhiên nghĩ ra, lúc đócũng trong tịch dương như vậy, gió mát từ từ thổi, lúc chạng vạng, xa xa có khói bếp, dương liễu trên bờ đê, tiếng nói tiếng cười trongtrẻo của bọn nhỏ chơi diều.Lúc đó nàng ở cùng hắn, hắn cười suy yếu mà ấm áp, sau này hắn còn từng nâng tay lên, định hướng về mình.Bất quá tay kia, kỳ thật là nâng được một nửa đã không vươn tới.Lúc đó nàng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn là lạ, nàng không hiểu, chỉ cảm thấy người này cần phải chết, nàng chỉ gắt gao nghĩ đến chuyệnnày, cho nên nàng nhìn không hiểu ánh mắt của hắn.Nay mới biết, trong ánh mắt điều khiến nàng cảm thấy không thoải mái đó, kỳ thật chính là yêu.A Nghiên nghĩ đến đây, trái tim không khỏi lại rung động.Nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dán mặt mình lên dung nhan tiều tụy kia, lẩm bẩm: "Sao ta lại chọc vào ngươi như vậy, oan gia này..."Nàng hôn môi hắn, ôn nhu dỗ nói: "Cả đời đó ta lừa ngươi, đời này ta không lừa ngươi nữa, sẽ không giết ngươi nữa, nhất định sẽ chữakhỏi cho ngươi."Tay nàng nhẹ vỗ về gương mặt hắn: "Tuy rằng bản lĩnh giết người của ta thật sự không tốt, bất quá bản lĩnh cứu người lại vô cùng tốt."Cả đời kia nàng là thần y, phàm là nàng muốn cứu sống một người, ngay cả Diêm Vương lão gia cũng phải nhường nàng ba phần.A Nghiên trước cẩn thận giấu Tiêu Đạc mê man vào bụi cỏ, lại cố ý lấy một ít cỏ khô che lên, về phần vết máu xung quanh, đương nhiênbị nàng dùng đá và gỗ che giấu.Giáu hắn tốt rồi, nàng mới bắt đầu đi xung quanh tìm chút dược thảo và thức ăn. đã nhiều ngày nàng coi như có chút quen thuộc vớingọn núi này. Biết ngọn núi này có dược thảo gì, cùng với nơi nào dễ dàng tìm được. Nàng mắt tinh mũi thính, không bao lâu tìm đượctam thất và dược thảo khác, thậm chí còn tìm được chút trứng chim, khoai tây và rau dại.Lấy được các thứ này, nàng chạy nhanh quay về, đơn giản rửa sạch miệng vết thương của Tiêu Đạc, đắp chút cỏ tam thất nhai nát, lại xérách vải quấn ngực màu trắng của mình mang theo, băng bó tốt cho hắn.trên người hắn vết thương đương nhiên không chỉ ở chỗ cánh tay, nàng tìm trong quần áo của hắn, kiểm tra từng chỗ. Vết thương nặngnhất kỳ thật là ở trên lưng, xem ra là bị một đao trực tiếp chém trúng. Đao đó nếu nặng hơn một chút, sợ là cả người hắn đã bị chémthành hai nửa rồi?Việc tới bây giờ, nàng cũng biết là chính mình trêu chọc Tiêu Đạc, làm phiền Tiêu Đạc. Nếu không phải mình trốn đi, hắn có lẽ còn ở vùngTây bắc đánh giặc, có lẽ đã đuổi người Bắc Địch ra khỏi Đại Hạ Quốc, làm sao có thể rơi xuống kết cục chúng bạn xa lánh, bị người đuổigiết đây.Nàng nghĩ như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy có chút cảm khái.Chính mình cũng có thể thành hồng nhan họa thủy ?thật không biết Tiêu Đạc gặp phải mình, đến cùng là ai không hay ho?Lúc nghĩ như vậy, Tiêu Đạc rốt cục tỉnh lại.lông mi hắn thon dài, đầu tiên rung động vài cái, sau đó trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn thô ráp.A Nghiên vội đi qua, cúi đầu ghé vào tai hắn, ôn nhu nói: "Ngươi bị thương, hiện giờ thân mình hư nhược, yếu ớt. Ngươi đừng nhúc nhích,ta cho ngươi ăn một chút trước."nói xong, nàng đi lấy quả trong núi đến đút cho hắn, loại quả núi màu hồng sáng rỡ, cũng không có độc, ăn vào vị chua ngọt, no đủ nhiềunước, vừa vặn thích hợp bổ sung cho hắn.Nàng lấy một quả, chia thành hai nửa, cẩn thận đặt bên môi hắn, ý bảo hắn ăn 

Tiêu Đạc không ăn, môi khô ráp liên tục không động, ngược lại gian nan mở mắt.Con ngươi hẹp dài, từng lợi hại mà lãnh ngạo, nay có chút phờ phạc ỉu xìu.hắn nâng mắt lên, nhìn A Nghiên, nói giọng khàn khàn: "Ngươi giải thích đi?""Giải thích?"A Nghiên không hiểu.Tiêu Đạc nói giọng khàn khàn: "Phải, vì sao muốn chạy trốn xa khỏi ta, ta cần một lời giải thích."A Nghiên vừa nghe, đúng là có chút hết chỗ nói rồi: "không phải đã nói rồi sao!"Tiêu Đạc nhíu mày cười lạnh: "Ngươi cho là ta sẽ tin?"A Nghiên thiếu chút nữa té ngã tại chỗ, lúc đó sắc mặt hắn kịch biến, nàng còn tưởng rằng hắn nghe hiểu, hơn nữa ý thức được vấn đềnghiêm trọng. Kỳ thật là ông nói gà bà nói vịt, người ta căn bản không tin!Người ta sắc mặt kịch biến, thanh âm gian nan, đó là bởi vì miệng vết thương vỡ ra sắp té xỉu!Nàng ngã ngồi ở trên cỏ, cầm quả dại no đủ nhiều nước, bất đắc dĩ nói: "Lúc ta nói láo, mặc kệ giả dối thế nào, ngươi đều có vẻ tin. Nayta nói thật, mặc kệ là thật đến đâu, ngươi dường như lại không tin."Vì chuyện xưa, cho nên hắn mới không tin nàng sao? Hay là vì chuyện này rất không thể tưởng tượng, đã vượt qua lý giải của ngườithường.Tiêu Đạc lạnh nhạt mím môi, tuy rằng suy yếu nằm tại chỗ vẫn ngẩng đầu nhìn A Nghiên, bất quá thần thái kia, khí thế kia, vẫn như cũcao cao tại thượng."Cái khác ta không muốn nhiều lời, nhưng ngươi có biết ta vì ngươi cái gì cũng dám làm sao? Đến tình trạng này, ta chỉ cần một lời giảithích."A Nghiên một ngụm hung hăng cắn xuống quả dại, quả nhiên là vừa chua xót lại ngọt ngào, nàng thỏa mãn nhai, nuốt xuống rồi, mới bấtđắc dĩ nói: "Chúng ta có thể trị thương trước hay không, sau đó tìm nơi an toàn, đốt một đống lửa, nướng đồ, chậm rãi ăn, lại chậm rãigiải thích tiền căn hậu quả?"Tiêu Đạc quả quyết cự tuyệt: "không được."hắn nâng tay, gian nan dùng bàn tay thon dài như bạch ngọc chống lên cỏ, chống đỡ thân thể của mình lên, ngồi bình thường giống nhưA Nghiên ở chỗ kia, nhìn thẳng nàng."Chúng ta hiện tại nói rõ ràng đi."A Nghiên lại cắn một ngụm quả dại, cảm thụ được hương vị chua chát ngọt ngào, nhìn Tiêu Đạc trước mắt đã khôi phục một chút tinh khíthần hậu, ngồi xếp bằng tính sổ với mình, lại nhịn không được thở dài."Chuyện này, nói ra rất dài.""Vậy chầm chậm mà nói.""Ngươi không cần ăn trước một chút bổ sung thể lực sao?""So với ăn, ta càng muốn nghe ngươi nói.""Được rồi, kế tiếp ta nói cái gì, ngươi đều không cần kỳ quái.""nói.""Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ta là cung nô, ngươi là Cửu hoàng tử.""Ta chưa bao giờ gặp ngươi." Nếu gặp, hắn tất nhiên là nhớ được.A Nghiên lười nhác ngước mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "không, không phải. Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, không phải đời này."Tiêu Đạc mâu quang hơi mờ mịt, một chút tinh quang thoáng hiện, hắn nhìn chằm chằm A Nghiên, nói giọng khàn khàn: "Quả nhiên...Chúng ta quả nhiên là biết từ đời trước..." 

Kỳ thật hắn và nàng ở chung, ngẫu nhiên trong óc luôn hiện lên một ít kí ức mơ hồ, thật giống như nàng và hắn trước kia từng có cái gì,nhưng hắn luôn không nắm bắt được.Còn nàng dĩ nhiên lại biết.A Nghiên nhún vai, phủ nhận: "không, không phải đời trước của chúng ta.""Hử?"A Nghiên cười khổ: "Đây là đời trước đầu tiên đầu tiên của chúng ta."Tiêu Đạc nhíu mày, nhìn chằm chằm A Nghiên không rời.A Nghiên thưởng thức quả dại, quả dại đã bị nàng cắn mấy miếng, chỉ còn lại một chút thịt quả cuối cùng, tới gần hột, thịt quả nay khôngngọt, chỉ còn chua, chua trong lòng nàng xót xa.Nàng lần thứ hai thở dài, rốt cục êm tai nói ra."Đời thứ nhất, ngươi là Trạm vương, từ biên quan xa xôi đến, sát khí đằng đằng, còn ta là một tiểu cung nô, ngươi cao cao nhìn xuốngchúng sinh phía dưới, bàn tay cầm quyền dễ dàng nắm tính mạng của ta. Ở trước mặt ngươi, ta bất quá là một con kiến thôi, ngươi dễdàng giết chết ta."Nàng ngước mắt, yên lặng nhìn hắn: "Là loạn côn đánh chết."Nàng thanh thanh đạm đạm vài chữ, khiến đồng tử hắn chợt co rụt lại, hắn đột nhiên bắt được tay nàng: "Ta không tin."hắn không tin.Làm sao có thể, hắn làm sao có thể bỏ được khiến nàng chết thảm như vậy.Nếu có người tổn thương nàng một phần một chút, hắn đều giống như đau vào trong tim, hắn sao có thể bỏ được tổn thương nàng nửaphần!A Nghiên yên lặng nhìn hắn, nở nụ cười.Từng thống khổ nhớ lại, nay đã vân đạm phong khinh, cho đến nay, nàng có thể đối với hắn không chỉ là một cái cười."Là thật, ta chết, ngươi làm hoàng đế."Tiêu Đạc cắn răng, nhìn chằm chằm nàng không nói.Nếu nói ngay từ đầu hắn hoàn toàn không tin, nay cũng có chút tin hơn.Từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy mình, dường như đã cực kì sợ hãi, bài xích.Lúc đó hắn chỉ cảm thấy kỳ quái không hiểu, cho rằng nàng trời sinh nhát gan, nay đã biết nguyên nhân.Nghĩ đến cảnh nàng sợ chết quỳ gối trước mặt mình liên tục cầu xin tha thứ, ngực hắn dường như có thanh đao cùn thong thả cắt vàothịt. 

Chương 100

Nghĩ đến cảnh nàng sợ chết quỳ gối trước mặt mình liên tục cầu xin tha thứ, ngực hắn dường như có thanh đao cùn thong thả cắt vàothịt.Lại nâng con ngươi lên, trong mắt hắn là sâu thẳm đen tối, hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn khàn khàn nói: "Ngươi nói tiếp đi."đã có đời thứ nhất, chẳng phải là còn có đời thứ hai?A Nghiên bình tâm tĩnh khí nhìn hắn, thản nhiên nói: "Đời thứ hai, ta gả làm vợ người ta, đang mang thai, lại bởi vì nhìn thấy ngươi, lúc vôtình trong mùa đông khắc nghiệt, ngã xuống hồ nước, một thi hai mệnh." 

Tiêu Đạc nhìn chằm chằm A Nghiên, con ngươi kia bình tĩnh không gợn sóng, lại dường như xuyên thấu qua mặt nước bình tĩnh kia, thấychỗ sâu nơi đáy nước, từng thống khổ và giãy dụa.hắn hơi hơi xả môi, cười khổ một tiếng, trong mắt có vài phần chật vật."Đời thứ ba thế nào, ngươi là ai, ta là ai, ngươi lại vì ta mà chết sao?"A Nghiên cười nhẹ một tiếng: "Đời thứ hai, ta là công chúa tiểu quốc, bị gả cho ngươi, nhưng đêm tân hôn, ngươi căn bản không lộ diện.Ta vì kiếp trước lòng mang thù hận, muốn ám sát người, nhưng vô tình lại ám sát người khác. Sau này ngươi trở về, liền đem ta xử tử."Tiêu Đạc nghe thế, ngón tay buông lỏng trên đầu gối nhẹ nhàng thu lại, thu lại rồi từ từ siết chặt."Hóa ra, chúng ta từng có duyên phận như vậy."Cũng từng có thể kết tóc làm phu thê, đáng tiếc đến cùng là duyên mỏng, chỉ dễ dàng thoáng qua như vậy.Nắm chặt nắm tay hơi hơi động, Tiêu Đạc thống khổ buông con ngươi xuống.Kỳ thật trong lòng hắn minh bạch, vô luận thế nào, cả đời thế nào, một đời Tiêu Đạc, chỉ cần A Nghiên đến bên người hắn, chỉ cần chohắn thời gian, hắn nhất định sẽ yêu nàng.Đáng tiếc vận mệnh trêu cợt, hắn thế nhưng vẫn tự tay xử tử nàng —— xử tử nàng suýt nữa có duyên phận vợ chồng với mình!A Nghiên cũng không để ý thấy Tiêu Đạc thống khổ, thực tế lúc này nàng đang đắm chìm trong chuyện cũ."Đời thứ tư, ta xuất thân nhà võ tướng, là một tướng quân, thiếu niên hăng hái, lúc đó ngươi phụng mệnh chinh phạt nước ta, ta lại taongộ với ngươi. Ta vốn muốn quyết chiến thư hùng với ngươi trên sa trường. Ai ngờ không may, xuất sư chưa thành, thân chết trước, tacứ như vậy từ trên ngựa rơi xuống, ngã chết."Chết kiểu này thật uất ức.Tiêu Đạc mím môi, cúi đầu xuống, tóc mái xõa ra che khuông mặt hẹp dài, mị hoặc. Sắc trời từ từ trầm xuống, trên dung nhan hắn tuấnmỹ bao phủ một tầng hơi thở thần bí, lúc này hắn khiến người ta nhìn không hiểu."Sau đó thế nào?" hắn khàn khàn giọng hỏi."Đời thứ năm, ta là đầu lĩnh thổ phỉ, ngươi là hoàng tử, một ngày ngươi theo ta lên núi, trực tiếp giết ta."Tiêu Đạc hơi hơi giương mắt: "Cứ như vậy?"A Nghiên nghĩ nghĩ: "Lúc đó ta cúi đầu quỳ xuống, kết quả vong mạng, ta cũng không biết vì sao bị giết."Từ trước kia tới giờ nàng không nghi hoặc chuyện này, nhưng sau này nàng biết có Sài đại quản gia, mới tỉnh ngộ, hẳn là Sài đại quản giagiết mình."Đời thứ sáu thế nào?""Ta là thần y, ngươi là hoàng tử, ngươi tìm ta chữa bệnh, ta vừa chữa bệnh cho ngươi vừa hạ độc ngươi. Sau này ngươi chết, ta cũngchết."Kỳ thật đến cùng hắn chết hay không nàng cũng không chắc chắn nhưng khẳng định nàng đã bồi mình theo."Chết như thế nào?" hắn sâu sắc tìm được một điểm bị nàng bỏ qua."bệnh tim tái phát." Nàng lời ít mà ý nhiều.Thống khổ đó không biết qua bao nhiêu lần, thật giống như nước sôi ngâm lá trà nhiều lần, nay nhắc đến, đúng là cảm thấy không cònmùi vị gì.Có lẽ sau đó, cực khổ mấy cũng đạm nhạt, đạm thành chuyện cũ gợn sóng không sợ hãi, đạm thành kí ức mờ nhạt trong đầu.Tiêu Đạc nghe thấy bốn chữ kia, lập tức đánh giá A Nghiên lên lên xuống xuống một phen, cuối cùng ánh mắt dừng ở ngực nàng."Đời này thế nào?" hắn ám ách hỏi.          

  "không có việc gì."A Nghiên đơn giản hồi phục.Tiêu Đạc tinh tế nhìn nàng, không nói.A Nghiên nhún nhún vai, tiếp tục nói kiếp sau: "Đời thứ bảy, cũng chính là đời trước của hai người chúng ta, ta nhớ thực rõ ràng. Lúc đóta là tiểu ni cô, lục căn thanh tịnh chặt đứt ba ngàn sợi phiền não, ai ngờ ta lại gặp ngươi, ta cứu ngươi, ôm ngươi một đêm, ngày thứ hai,ngươi lại phóng hỏa đốt núi, thiêu chết ta."Lời này vừa ra, mắt Tiêu Đạc nhất thời nheo lại."Ta thiêu chết ngươi?""Ừ."A Nghiên thản nhiên, chuyện này chính là hắn làm a!hắn phóng hỏa đốt núi, đốt chim bay thú chạy, cũng đốt núi rừng, ngay cả có Sài đại quản gia làm khó dễ, nhưng tính sao, hắn chính làphạm phải tội nghiệt!con ngươi Tiêu Đạc thanh lãnh tnổi lên đau đớn thâm trầm, hô hấp hắn ở giờ khắc này cơ hồ ngừng trệ.Màn đêm buông xuống, gió núi úp tới, mang đến cho bọn hắn thêm nhiều lạnh lẽo. chấm nhỏ trên không trung đã bắt đầu thanh lãnhsáng trên cao. Chung quanh rất yên tĩnh, trừ tiếng hít thở, hắn chỉ có thể nghe thấy dế mèn trong bụi cỏ kêu thanh thúy."Ta thiêu chết ngươi... Ta thiêu chết ngươi..." hắn đem những lời tối nghĩa này lặp lại vài lần."Phải.""Trách không được ngươi sợ ta, bởi vì ngươi sợ chết, ngươi sợ chết đến đòi mạng, cho nên ngươi nhìn thấy ta, đã như nhìn thấy ôn thầnmà trốn tránh ta. Ngươi còn định hạ độc ta, bởi vì ngươi từng bị ta thiêu chết."hắn cắn răng, dùng thanh âm xem như bình tĩnh nối từng chữ từng chữ. Mỗi một chữ nói ra, đều như một cây đao, đâm tâm hắn, cắt thịthắn."Đúng vậy, ta từng hận ngươi, hận không thể một đao chém chết ngươi, cho dù ngươi nâng niu ta trong lòng bàn tay, ta cũng hận ngươi,hận thế nào cũng không thể buông xuống."Nàng ngừng cúi xuống, thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nói: "Bất quá hiện tại ta không hận ngươi, bởi vì ta phát hiện chuyện này hìnhnhư ngươi cũng có chút vô tội."Tiêu Đạc lúc này đã không nói, xuyên thấu qua tóc mái mỏng manh, đen bóng, hắn dùng cặp con ngươi lợi hại mà thâm trầm gắt gaonhìn chằm chằm nàng.Giờ này khắc này, dù nàng nói ra cái gì, hắn đều sẽ không ngoài ý muốn."Ta luôn luôn cảm thấy mình là một trường hợp đặc biệt. trên đời này người giống ta có trí nhớ nhiều đời sợ là chỉ mình ta, thống khổ ấycũng chỉ có mình ta. Nhưng gần đây ta mới phát hiện, hóa ra trên đời này không chỉ mình ta."Nàng nhìn hắn một cái, thấy hắn nhanh mím môi, đang chờ nàng nói.Nàng đành phải tiếp tục nói: "Còn có Sài đại quản gia, hắn cũng có được trí nhớ bảy đời. Mỗi một lần trong nhân sinh của chúng ta, hắnđều trùng hợp chen một cước, ngườ chân chính khiến ta chết, kỳ thật là hắn, hắn luôn luôn ở giữa làm khó dễ."Sau khi nói xong những lời này, Tiêu Đạc cụp lông mi dài, thật lâu không nói gì.trong lòng A Nghiên kỳ thật nhẹ nhàng thở ra, đây là bí mật bao nhiêu đời của nàng, không ngờ sẽ thản nhiên nói ra với một người nhưvậy.Cố tình người đó là Tiêu Đạc.Trước đây nàng cũng sẽ không nghĩ đến.Kỳ thật nói ra việc này, lòng nàng cũng buông lỏng, bình thường trở lại.Gió núi thổi qua, A Nghiên nhắm mắt lại, khẽ thở nhẹ ra một hơi. 

Nhưng lúc này, nàng nghe thấy thanh âm Tiêu Đạc khàn khàn trầm thấp vang lên."không, không thể trách hắn."Trong thanh âm hắn cơ hồ nghe không ra thống khổ, nhưng đã hiểu hắn, lúc này hẳn là biết hắn đang cực độ đè nén thống khổ."Chỉ trách ta."A Nghiên lông mi run rẩy, không hiểu nhìn hắn."Đương nhiên phải trách ta, nếu ta không muốn ngươi chết, dù có người làm khó dễ, ngươi cũng sẽ không chết. Ta hẳn là đã bảo vệngươi, làm sao có thể bởi vì người khác làm khó dễ, ta sẽ giết ngươi đây."Con ngươi đen của hắn có chút mê loạn: "Ta làm sao có thể để ngươi chịu khổ nhiều đời như vậy?""không biết, có lẽ là chú định trong số mệnh của ta."Giờ phút này A Nghiên nhớ tới số mệnh theo lời Ninh Phi. Nguyên bản Ninh Phi nói là "Đáng tiếc ta đánh không lại cái gọi là số mệnh củangươi", cho nên, Ninh Phi kỳ thật không phải người trên thế gian này.hắn đi đến nhân gian, theo mình chuyển thế mà sống, kỳ thật là vì bảo hộ mình, nhưng hắn cũng không đấu lại cái gọi là số mệnh này.Xem ra cái này là mệnh của mình, mệnh đáng phải chịu chết thảm.Còn vì sao Ninh Phi biết, Sài đại quản gia có lẽ cũng biết, nhưng bọn hắn sẽ không nói cho mình."không, ta không tin số mệnh, đây không phải mệnh." ngữ khí Tiêu Đạc ngừng chút, lại tiếp tục nói: "Ngươi nói đến Kiếm Thần, lại làchuyện gì xảy ra?"Lúc đó nàng nói lời này, hắn cho là nàng nói một cái cớ vớ vẩn, nay cũng mơ hồ có chút cảm giác.A Nghiên nghĩ nghĩ tìm từ, mới nói: "Là Sài đại quản gia nói, nói ngươi là Kiếm Thần, nói kiếm của ngươi một khi ra khỏi vỏ, sẽ khiến trămhọ thiên hạ lầm than, còn có thể khắc người đả thương mệnh, đương nhiên ta cũng sẽ bị khắc. Đời này cho dù không có Sài đại quản giaquấy phá, nếu cùng với ngươi, ta sẽ chết.""Ngươi sẽ không chết." Tiêu Đạc kiên trì mà cố chấp nói: "Ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không cho ngươi chết."A Nghiên nghe hắn nói như vậy, cũng không còn kiên trì.Dù sao nếu thực sự là thiên mệnh, số mệnh này nọ, hơn nữa nàng chính xác phải chết đi, Tiêu Đạc sẽ không có cách nào ngăn cản ——chính hắn hiện tại không phải cũng đang bị trọng thương sao?"Được rồi, cho dù ngươi bảo hộ ta thật tốt, nhưng trọng điểm là, ngươi là thần kiếm gì đó, một khi kiếm ra khỏi vỏ, sẽ khiến thiên hạthương sinh chịu khổ lầm than. Theo ta đoán, hiện nay trận náo động này, sợ là ngươi gây ra.""Chính ta gây ra." Tiêu Đạc lạnh nhạt nói."Gì?"A Nghiên kinh ngạc."Nếu không phải ta bỏ rời vị trí" Tiêu Đạc liếc mắt lườm nàng một cái, tiếp tục nói: "không quan tâm mấy chục vạn đại quân, thì sao cóthể có trận chiến loạn này?"Chỉ một câu này, A Nghiên nhất thời im bặt.Lại phải nói tiếp, trường kiếp nạn này vẫn là do nàng?Nàng không nên rời khỏi Tiêu Đạc, nên để Tiêu Đạc an tâm?Đợi chút, suy nghĩ này có chút vấn đề đâu?"Quên đi, theo năng lực của ta, không cần quan tâm thiên hạ thương sinh, ta chỉ quan tâm mệnh mình. Dù sao ta cùng với ngươi, mạngnhỏ sớm muộn gì khó giữ được.""Ta sẽ bảo hộ ngươi." 

"Ngươi tự mình còn khó bảo toàn, lấy gì bảo hộ ta?""Ta tự mình khó bảo toàn, cũng sẽ bảo hộ ngươi.""Vậy ngươi bây giờ đi bắt chim trĩ cho ta ăn đỡ đói đi, bằng không ta sẽ bị ngươi liên lụy chết đói.""Được."nói xong, Tiêu Đạc đứng dậy, cắn răng đi về ngọn núi."Ai quên đi, ta thuận miệng nói thôi ——"A Nghiên biết hắn bị thương, sao có thể cậy mạnh như vậy.Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Tiêu Đạc đã trực tiếp ngã quỵ tại chỗ."Ta đã nói a!"A Nghiên bất đắc dĩ dậm chân, chạy vội tới xem miệng vết thương.  


   

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro