Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77: Sống chết

Edit: Ciao

"Công tử đang đập bể bảng hiệu của chúng ta sao?" Ông chủ Thiên Hương lâu vừa nghe, hóa ra người nọ đến đục khoét nền tảng, vì bản thân có tu dưỡng nên thái độ của hắn cũng không ác liệt lắm, nhưng mà rõ ràng không được như trước.

"Ngươi muốn bao nhiêu tiền mới có thể thả người?" Trước nay Mộ Phi Chỉ làm việc rất trực tiếp, thấy ông chủ này có chút mâu thuẫn thì hắn trực tiếp mở miệng nói đến tiền.

Ông chủ đặt hai nén vàng mà tiểu nhị vừa đưa lên bàn, sau đó bày tư thế xin mời với Mộ Phi Chỉ, lúc này giọng điệu của hắn đã không còn ôn hòa như trước mà có vài phần lạnh lùng: "Vị công tử này, sư phụ làm bánh dẻo là chiêu bài của cửa hàng chúng tôi, nếu sư phụ làm bánh không còn ở đây, dù cho có phương thức thì cũng không thể làm ăn được gi, nếu như công tử không thể mua được đồ trong lòng, vậy thì mởi công tử dời bước!"

Mộ Phi Chỉ nhìn hai nén vàng, lông mày hơi nhíu một cái, hắn vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, nhưng mà đổi giọng mỉm cười nói: "Phu nhân ta rất muốn ăn bánh dẻo, ta muốn mỗi ngày nàng đều được ăn những cái nóng hổi nhất.

Hắc Ưng đứng sau lưng Mộ Phi Chỉ khóe miệng khẽ run, thì ra chủ tử ra ngoài vì thế này, hắn còn tưởng rằng đến đây để làm chuyện bí mật gì chứ!

Ông chủ vừa nghe lý do của Mộ Phi Chỉ, lại nhìn ánh mắt của hắn khi nói đến phu nhân thì dịu dàng hơn, thần sắc có chút hòa hoãn, nhưng vẫn lắc đầu một cái: "Công tử có thể nói gia đinh đến mua là được."

"Quá phiền toái..." Mộ Phi Chỉ lắc đầu phủ quyết. Bánh dẻo mới ra lò mới là ngon nhất, nhưng từ phố xá sầm uất của kinh đô đến Vương cung, nhanh cũng phải hơn một chút, trong đầu Mộ Phi Chỉ vẫn luôn luẩn quẩn về vấn đề này.

"Nếu thế tại hạ không thể phụng bồi, hai vị cứ tự nhiên." Ông chủ quả thực không thể nói gì, nam nhân cổ quái này, đúng là khó hầu hạ, có vàng cũng không hầu hạ! Dứt lời, ông chủ xoay người muốn đi.

Lần đầu Mộ Phi Chỉ bị người khác bỏ qua, hắn còn chưa có động tác gì nhưng Hắc Ưng ở sau lưng đã xuất động, cửa nhã gian bị đóng lại, ông chủ nghe thấy tiếng động này thì sau lưng cũng cứng ngắc, thậm chí hắn còn chưa kịp di động, trên cổ đã có một con dao sắc, mũi dao rất khéo léo đặt bên da của ông, chỉ cần ông khẽ động một chút thì lưỡi dao có thể lập tức cắt đứt da cổ.

Mặc dù nói vô thương bất gian, nhưng cửa hiệu Thiên Hương lâu có thể đứng vững ở kinh đô nhiều năm như vậy, đương nhiên ông chủ là người biết tròn biết méo. Hôm nay mệnh ở trên tay người khác, hắn chỉ có thể thuận theo ý của người khác.

"Các ngươi muốn gì?" Ông chủ run rẩy nói, nhiều năm như vậy, ông còn chưa từng thấy ép buộc rõ ràng như thế.

"Đưa ta đi nhà bếp." Mộ Phi Chỉ đứng dậy, vỗ vỗ trường bào, chậm rãi đi đến sau lưng ông chủ, trầm giọng nói: "Quả nhiên, vẫn là dùng bạo lực thì sẽ tốt hơn."

Kết quả là, hôm nay tại Thiên Hương lâu, khách nhân nhìn thấy bước chân ông chủ có chút kỳ quái, mang theo hai nam nhân tướng mạo thường thường đi vào nhà bếp. Nói là nhà bếp, nhưng thật ra là một vườn nhỏ sau Thiên Hương lâu, còn chưa tới gần đã ngửi thấy hương thức ăn nhàn nhạt.

"Vương sư phụ." Ông chủ đẩy cửa ra, nhìn nam nhân béo mập đeo tạp đề đang vội vàng làm bánh.

"Ôi, ông chủ, hôm nay cơn gió nào đưa ngài tới đây thế? Bánh dẻo hôm nay làm không ngon sao?" Vương sư phụ không ngẩng đầu, ngón tay lưu loát xoa nắn gạo nếp trong tay.

"Có vị công tử muốn gặp ông..." Ông chủ vừa mới dứt lời, cánh cửa đã bị một chưởng mạnh mẽ của Hắc Ưng đóng lại.

Lúc này, Vương sư phụ mới ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mắt. Ông chủ đứng phía trước, đi theo phía sau là hai nam nhân, có vẻ như là một chủ một bộc.

"Hai vị tìm ta có việc gì?" Vương sư phụ dừng lại, nhìn người đứng phía sau Vương ông chủ, không khí quỷ dị trong phòng khiến ông ý thức được chuyện có vẻ như không được tốt.

"Ta sẽ trả cho ngươi gấp bội giá tiền ở đây..."

"Ha ha, lại là một người có bệnh." Lời của Mộ Phi Chỉ bị tiếng cười của Vương sư phụ cắt đứt, Mộ Phi Chỉ vẫn luôn bình tĩnh bị điều này làm cho kinh ngạc.

"Ngươi có biết điểm tâm xem trọng cái gì nhất không?" Vương sư phụ vỗ vỗ bột trên người, đi đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, đứng song song với ông chủ, hỏi Mộ Phi Chỉ.

"Cách làm, con người." Mộ Phi Chỉ không nói gì, Hắc Ưng lại lạnh lùng mở miệng.

"Mặc dù cách làm và con người quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là tâm tình của ta, tâm trạng của lão tử hôm nay cực kỳ có chịu, đầu tiên là một nữ nhân cầm một đống tiền dơ bẩn bảo ta làm hai nồi bánh dẻo mới nhất, sau đó lại là các ngươi muốn cho ta đi, ta có thể làm cho các ngươi nhưng hương vị của bánh dẻo ta không thể cam đoan." Vương sư phụ nói với Mộ Phi Chỉ, ông chủ kinh ngạc nhìn hắn, mà ngay cả Mộ Phi Chỉ cũng như đang suy nghĩ gì đó.

"Vậy thế nào ngươi mới bằng lòng làm?" Một lâu sau, Mộ Phi Chỉ giương mắt nhìn, mang theo áp lực nhìn về Vương sư phụ. Chuyện còn phiền toái hơn tưởng tượng của hắn, vốn cho là Phúc Hải sẽ đến ua, nhưng người ta sống chết không bán, còn bị mắng là có mấy đồng tiền dơ bẩn thì rất giỏi. Bây giờ hắn tự mình đến tóm người, thì lại bị 'giáo huấn' cho một trần, vốn là muốn trực tiếp mang người về cung, nhưng bây giờ sợ là ngay cả một cái bánh dẻo bình thường A Vu cũng không kịp ăn rồi.

"Ta sẽ không rời khỏi Thiên Hương lâu, đây là lời truyền từ các thế hệ trước, nhưng ta có thể cho ngươi mang nồi bánh dẻo nóng hổi nhất." Vương sư phụ thấy Hắc Ưng quay đầu ra ngoài thì cười nói: "Ngươi không cần nhìn bên ngoài, tới trước dùng trước, nhiều người đang chờ ăn bánh dẻo như vậy, ta không thể vì mấy đồng tiền mà phá lệ được."

"Ngươi nói điều kiện." Mộ Phi Chỉ cảm giác đầu cũng to ra, vì sao hắn lại giẫm vào cái hầm này chứ, nhưng mà nghĩ tới giọng nói mềm mại của Thẩm Hành Vu vào sáng sớm, hắn lại quyết tâm, hỏi Vương sư phụ.

...

Lại nói đến trong cung, lúc Mộ Tê Hoàng đi ra từ Lý Viên, rõ ràng là ít nói đi hẳn, nàng thật không ngờ, trên người Thẩm Hành Vu lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện thế này mà Mộ Phi Chỉ cũng không nói với nàng một câu, hai người kia rõ là...

"Sẽ không có chuyện gì." Từ trước đến nay Phong Dự luôn ít nói, thấy Mộ Tê Hoàng có chút không yên lòng thì biết rõ nàng đang nghĩ những lời Đỗ Trọng vừa nói, vì vậy vỗ tay nàng, an ủi nói.

"Ừ." Mộ Tê Hoàng yên lặng nắm tay Phong Dự đi đến điện Thái Cực.
Lúc bọn họ trở lại điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ vẫn chưa về, Thẩm Hành Vu đang nằm trên nệm, vừa nhìn Thạch Lưu thêu thùa, vừa suy nghĩ.

"Đây là làm cho tiểu bảo bảo sao?" Mộ Tê Hoàng đi qua, cầm một cái yếm nhỏ khéo léo và hoàn mỹ hỏi.

"Bẩm công chúa, vâng ạ." Thạch Lưu cuống quít muốn hành lễ, Mộ Tê Hoàng cười cười vỗ bờ vai nàng, ý bảo nàng cứ làm tiếp.

"Bây giờ ngươi có bầu đừng làm những chuyện này." Mộ Tê Hoàng nhìn những vải vóc không muốn đánh giá trong tay Thẩm Hành Vu, lắc đầu, nói trêu: "Về sau nếu những y phục này mặc trên người con ngươi, nó không hận ngươi mới là lạ." Nói xong, Mộ Tê Hoàng cầm bộ y phục có đường may rất lớn, chậc chậ hai tiếng, sau đó cười ha ha, người này đúng là không biết chút gì về thêu thùa.

Thẩm Hành Vu híp híp mắt, nhìn Thạch Lưu bên cạnh làm được, nàng tự tin nói: "Nào có khó coi như vậy chứ?"

Mặc dù Mộ Tê Hoàng và Phong Dự biết tình huống thân thể của Thẩm Hành Vu, nhưng đều không hẹn mà không nhắc tới, nhất là Mộ Tê Hoàng, nàng chủ động nói một ít chuyện thú vị tại biên cương với Thẩm Hành Vu.

"Ư ư ư..." Nói khoảng nửa canh giờ thì đột nhiên Mộ Tê Hoàng nghe được những tiếng ư ư, nàng nghiêng đầu nhìn lại thì thấy con chó trắng Cầu Cầu đang cắn áo choàng của một người, kéo lê người vào bên trong.

Đến khi nhìn thấy chủ nhân của chiếc áo choàng thì Mộ Tê Hoàng cười nói: "Nửa đường còn mặc kệ chúng ta, không biết là đệ vội thế nào."

"Đâu có, chỉ là làm một việc nhỏ thôi." Mộ Phi Chỉ mím môi cười.

Cầu Cầu vẫn luôn cắn áo choàng của hắn, hắn muốn đá lại không thể đá, mặc dù hắn rất ghét con chó này nhưng ai bảo nó là sủng vật của A Vu chứ, hắn vẫn lịch sự, dùng sức rất nhẹ đá nó sang một bên. Sau đó nhận hộp đựng thức ăn trên tay Phúc Hải, đưa tới trước mặt Thẩm Hành Vu như hiến vật quý.

Thẩm Hành Vu đưa tay nhận hộp thức ăn, chỉ nghe thấy Mộ Phi Chỉ kêu lên một tiếng, khiến nàng cả kinh vội vàng để hộp đựng thức ăn uống, ánh mắt quét qua, bắt tay Mộ Phi Chỉ tới. Mộ Phi Chỉ nhe răng trợn mắt kêu lên, Thẩm Hành Vu nhíu mày, nhìn một vết đỏ lưu lại trên ngón tay thon dài của hắn, ánh mắt bình tĩnh ngẩng đầu hỏi: "Chàng làm sao thế?"

"Không có việc gì." Mộ Phi Chỉ thấy ánh mắt đau lòng của Thẩm Hành Vu, rút tay về, chỉ chỉ vào hộp cơm nói: "Mới ra lò, nàng nếm thử đi."

Mộ Tê Hoàng nhìn một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng thì lặng lẽ kéo Phong Dự ra ngoài điện, đến khi tất cả mọi người đều rút ra khỏi nội điện thì Thẩm Hành Vu mới vịn bụng dựa sát vào ngực Mộ Phi Chỉ, nhẹ giọng hỏi: "Chàng tự mình đến Thiên Hương lâu sao?"

"Thông minh như nàng thì ta không cần lo lắng sẽ sinh ra một đưa con ngốc rồi." Mộ Phi Chỉ trêu ghẹo nói.

Thẩm Hành Vu cầm lấy bàn tay bị thương của Mộ Phi Chỉ, mười ngón tay đàn vào nhau, nàng vuốt vuốt nơi bị sưng đỏ, vành mắt hồng hồng, trên mặt vẫn là nụ cười: "Lần đầu chàng đến nơi như thế sao?"

"Hả?" Mộ Phi Chỉ biết rõ còn cố hỏi.

"Trên người chàng còn vị của bột mì." Thẩm Hành Vu nói xong, lại mở hộp cơm bên cạnh, từ bên trong nặn ra một miếng bánh dẻo, quơ quơ trước mắt Mộ Phi Chỉ: "Mặc dù hình không sai nhưng vẫn rất khó coi"

"Chàng ngốc, đi mua không được à." Thẩm Hành Vu tự tay đút miếng bánh vào trong miệng Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ không nói gì, nhưng trong lòng lại oán thầm: Cái tên đầu bếp là khối gỗ cứng đầu, cứng mềm không ăn, còn rất xem thường tiền, nói gì mà gia tài bạc vạn cũng phải ra ngoài xếp hàng, đợi xếp hàng đến hắn thì bánh cũng đã nguội rồi.

"Ngọt không?" Thẩm Hành Vu cũng cầm một cái, nhẹ cắn một miếng, hỏi Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ khẽ gật đầu, trong miệng còn lưu lại mùi gạo thơm, giọng nói mát lạnh: "Rất ngọt."

...

Bởi vì Mộ Tê Hoàng và Phong Dự hồi kinh nên Mộ Phi Chỉ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho hai người, nhưng hắn không tổ chức đại yến quần thần mà chỉ gọi Đỗ Trọng, vài người tụ cùng chỗ ăn cơm. Từ phương diện này mà nói, Hoài Nam Vương cung có nhiều hơn vài phần gia đình tình cảm so với các Hoàng thất khác.

Trong bữa tiệc, Mộ Phi Chỉ cũng không nói mấy câu, toàn bộ quá trình đều chăm sóc cho Thẩm Hành Vu, bởi vì càng lúc bụng càng lớn nên Thẩm Hành Vu ngồi lâu sẽ không thoải mái, Mộ Phi Chỉ vừa đút cho một ít nàng đã thấy no rồi, được Thạch Lựu và Hoa Dung dìu về nghỉ ngơi.

Thẩm Hành Vu đi rồi, không khí trong bữa tiệc trở nên nghiêm túc hơn, Mộ Tê Hoàng hỏi Mộ Phi Chỉ: "Chỉ hai ba tháng nữa là đứa nhỏ được sinh ra rồi, giải dược chưa tìm ra, đệ định làm thế nào?"

"Bất kể thế nào, A Vu không có việc gì là tốt rồi." Mộ Phi Chỉ ngửa đầu uống một ngụm rượu, chậm rãi nói.

Mộ Tê Hoàng và Phong Dự liếc nhìn nhau một cái, lời nói của Mộ Phi Chỉ sao nàng không rõ được, ngày sinh đẻ, người cần lo lắng nhất thật ra là đứa nhỏ, bởi vì độc tố trong cơ thể mẹ sẽ chuyển dời lên thân đứa nhỏ khi sinh, sau khi sinh thì trên người mẫu thân sẽ không có chút độc tố nào, không biết trên thân đứa nhỏ sẽ có phản ứng gì.

"Giang sơn cũng được, đứa trẻ cũng được, đều không so sánh được với A Vu." Đêm nay Mộ Phi Chỉ uống không ít, cả người hắn đều ở trong trạng thái lơ lửng, một tay nắm ly rượu, một tay rót rượu, nhưng nếu nhìn kỹ thì trong mắt hắn lại không hề say. Những thứ kia đều là hư không, sinh không mang theo mà chết cũng không thể mang theo, có thể cùng hắn trải qua cả đời, sau khi chết có thể chôn cùng huyệt, chỉ có thể là nương tử của hắn. Nếu không có nàng, giang sơn cũng không còn là giang sơn, đứa nhỏ cũng không có liên hệ gì.

"Không phải ngươi rất giỏi sao? Sao mà ngay cả giải dược cũng không làm được thế?" Mộ Tê Hoàng lại chĩa mũi nhọn vào Đỗ Trọng, nàng ghét bỏ nhìn Đỗ Trọng, trong giọng nói không hề có tôn trọng với tiểu thúc thúc.

"Một loại thuốc, chỉ vì loại bỏ một đoạn trí nhớ ngắn của người này, nhưng chắc là không tạo thành bất cứ tổn thương gì tới thân thể, chỉ khi sinh sản hoặc đổi máu mới có thể bài xuất ra bên ngoài cơ thể, loại độc dược xảo trá như vậy ngoại trừ Vu tộc thì ta không nghĩ ra ai làm nó nữa. Bây giờ ta chỉ có thể cho nàng ăn Bạch đoàn tử, nếu như Bạch đoàn tử đúng là thánh vật của Vu tộc thì có thể sẽ có tác dụng triệt tiêu." Đỗ Trọng nhìn Mộ Phi Chỉ ngàn chén không say, giải thích một lần lời đã nói trước kia.

"Tất cả chỉ có thể đợi khi đứa nhỏ sinh ra mới có thể nói." Mộ Tê Hoàng ủ rũ tựa vào vai Phong Dự, nhìn Mộ Phi Chỉ khó chịu như vậy, trong lòng nàng cũng không được tốt.


Triều chính Hoài Nam bây giờ rất thái bình, hơn nữa những thanh tiên tài tuấn thông qua những cuộc thi văn võ đã rót vào quần thần dòng máu mới, cho nên gần như Mộ Phi Chỉ dành tất cả thời gian cho Thẩm Hành Vu, mỗi sáng sớm gọi nàng dậy, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng, trở về dùng đồ ăn sáng. Mỗi tối trước khi ngủ hắn sẽ tự mình xoa xoa đôi chân sưng tấy của Thẩm Hành Vu. Mỗi ngày đều dặn nàng uống thuốc, ăn cơm, sau hai tháng, Thẩm Hành Vu béo lên một chút mà Mộ Phi Chỉ thì gầy đi không ít.


Hai tháng sau, đúng thời điểm Thẩm Hành Vu mang thai được chín tháng, bây giờ nàng hành động đã không được tiện, Mộ Phi Chỉ đã mời bà đỡ riêng của vương thất. Bởi vì đứa trẻ không bao lâu nữa sẽ sinh ra, khi đó độc tố sẽ tạo thành thương tổn thế nào cho đứa nhỏ, bọn họ cũng sẽ nhanh chóng được biết, cho nên mấy ngày nay Mộ Phi Chỉ đều lo lắng muốn chết.

Nhưng mà hắn không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

Sáng sớm hôm nay, Thẩm Hành Vu ôm chăn nằm ngửa trên nệm, xuyên qua cửa sổ, nhìn từng chiếc lá bắt đầu rơi, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác thu buồn, thời gian qua nàng rất vui vẻ, trong nháy mắt nàng ở Hoài Nam đã một năm rưỡi, thành thân, sống chết, mỗi một chuyện quan trọng của cuộc đời nàng đều hoàn thành tại đây, trong tốc tộ không thể tưởng tượng được. Mặc dù ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý, từ trước đến nàng nàng không có tâm tình gì với nam tử trên thế gian, vậy mà lại nằm trong tay Mộ Phi Chỉ, mà nghĩ lại, nàng có cảm giác Mộ Phi Chỉ nằm trong tay của nàng.

Không khí mát mẻ chớp mắt đã bị ngăn bên ngoài cửa sổ, Mộ Phi Chỉ đóng cửa sổ lại, xoay người xoa xoa tay nàng, cười hỏi: "Làm sao vậy? Nàng nghĩ gì mà xuất thàn như thế?"

"Phu quân, hình như chúng ta còn chưa đặt tên cho con đấy?" Thẩm Hành Vu hoàn hồn, đôi mắt nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, nằm vào trong lòng hắn.

Quả thực việc đặt tên này bị Mộ Phi Chỉ quên mất, niềm vui được làm phụ thân còn chưa kịp hưởng thụ đủ thì đã nghe được tin tức kia, mà hắn lại đặt tất cả sự quan tâm lên người Thẩm Hành Vu, cái việc này đã bị hắn ném lên chín tầng mây rồi.

"Nàng nghĩ..."

"A..."

Chuyện xảy ra đột nhiên, lời của Mộ Phi Chỉ còn chưa nói xong thì nụ cười đã cứng lại trên mặt.

Thẩm Hành Vu chỉ thấy hạ thân có chất lỏng chảy ra, nàng nắm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, đau đớn hô lên một tiếng: "Phu quân, hình như là sắp sinh."

Mộ Phi Chỉ đỏ mắt, lớn tiếng quát um lên: "Nhanh, mau tuyên bà đỡ, ngự y."

Hoa Dung và Thạch Lưu vốn đang canh ở cửa, nghe thấy giọng nói không khống chế được của Mộ Phi Chỉ thì hai người vội vàng trật tự đi tuyên.

Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu lên giường, cảm xúc dinh dính trên tay gây cho hắn sự hoảng sợ trước nay chưa từng có, trong nháy mắt, hắn muốn ôm nàng hô ngừng, không cần sinh, vì sao sinh con lại là một chuyện khủng bố như vậy.

Mặc dù Thẩm Hành Vu cảm thấy bụng rất đau nhưng mà ý thức vẫn còn, nàng nhìn bàn tay đang nắm chặt lại của Mộ Phi Chỉ, nỗ lực nở nụ cười, thở hổn hển nói: "Đừng... lo... lắng."

Bã đỡ tới rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, hai bà đỡ bữa đến, Mộ Phi Chỉ lập tức chuyển sang đứng bên giường, nhìn Thẩm Hành Vu kêu đau.

Một bà đỡ điều chỉnh hô hấp giúp Thẩm Hành Vu, một người khác chỉ thị cho Thạch Lưu và Hoa Dung chuẩn bị nước ấm và những đồ khác.

Trong khoảng thời gian ngắn, điện Thái Cực luôn an tĩnh trở nên ồn ào, Mộ Phi Chỉ đứng ở bên, nhìn những người này lui tới, bên tai nghe tiếng gọi tê tâm liệt phế của thê tử, trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút hỗn loạn, trí nhớ trước kia và hình ảnh hiện tại hòa lại làm một trước mắt hắn.

"Ngươi sững sờ ở trong này làm gì? Còn không mau đi ra ngoài." Dỗ Trọng đi tới bên người Mộ Phi Chỉ, vỗ vỗ lưng hắn, kết quả phát hiện sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

"Ta không muốn đi ra ngoài." Mộ Phi Chỉ lắc đầu, vẻ mặt như sợ hãi lại như đáng sợ, tất cả hình dung về Hoài Nam Vương đều bị hắn bỏ đi, lúc này hắn như một người đáng thương bị vứt bỏ, dáng người tiều tụy khẩn cầu ông trời đừng mang đi thứ trân quý nhất của hắn,

Đỗ Trọng không thể khuyên hắn ra ngoài, cuối cùng đành phải sai người buông rèm xuống, còn hắn thì ngồi ngoài chờ cùng Mộ Phi Chỉ.

Hình ảnh bên trong màn lẫn lộn nhưng Mộ Phi Chỉ có thể nhận ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào và tiếng than đau của Thẩm Hành Vu.

Mộ Phi Chỉ vốn đang ngồi cứng ở đó, nhưng mà hắn cũng không nhịn được nữa, trong từng tiếng 'mau' của bà đỡ, vụt đứng lên, Đỗ Trọng vừa kéo lấy hắn, hắn liền quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ đỏ đậm, giống như đang ở trong địa ngục, giọng hắn khàn khàn: "Ngươi có nghe thấy không? Nàng đang kêu đau."

Đỗ Trọng biết không ngăn được hắn, huống hồ cũng không biết trong quá trình sinh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, cho nên đành buông tay.

Mộ Phi Chỉ sải bước đi vào, đi thẳng đến đầu giường.

Các bà đã không kiêng dè Mộ Phi Chỉ, chỉ đang cố gắng giúp Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên giường, đôi mắt phiếm hồng nhìn thấy đôi môi chảy máu của Thẩm Hành Vu thì trái tim đau đớn, hắn không hề lo lắng, đưa cánh tay của mình đến trước mặt Thẩm Hành Vu, nhẹ giọng dỗ: "Đừng cắn mình."

Ý thức của Thẩm Hành Vu đã tan rã rồi, làm sao mà có thể nhận biết được, dựa vòa bàn năng nàng cắn một ngụm lên cánh tay Mộ Phi Chỉ. Rõ ràng cắn chảy máu nhưng Mộ Phi Chỉ lại không cảm thấy đau, anh vẫn nhìn Thẩm Hành Vu mới ánh mắt dịu dàng, trái tim như bị người xé ra.

Trạng thái này cứ duy trì nửa giờ, khi một tiếng khóc nỉ non vang dội thì Thẩm Hành Vu giống như hao hết khí lực toàn thân, vô lực ngả đầu, miệng cũng thả lỏng ra, không có ý thức gì, ngoặt đầu ngủ.

"Vương thượng đừng lo lắng, nương nương ngủ một giấc là tốt rồi." Một bà đỡ bọc đứa trẻ lại, một bà đỡ khác giải thích với Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ nhìn mái tóc Thẩm Hành Vu ướt đẫm mồ hôi, trái tim vừa rơi xuống thì đột nhiên bà đỡ lớn tiếng hô lên: "Không tốt, vì sao lại có máu đen."

Mộ Phi Chỉ lại đứng lên, quát lớn: "Có chuyện gì?"

"Bẩm Vương thượng, nô tỳ khong biết, nương nương đột nhiên bắt đầu xuất huyết, hơn nữa lại còn máu đen." Bà đỡ quỳ xuống.

"Truyền thái y cho cô vương, hôm nay nếu Vương hậu làm sao thì diệt toàn bộ cửu tộc các ngươi." Mộ Phi Chỉ hô một tiếng, khí lực rất lớn nhưng trái tim lại treo lên, trước mắt hắn bỗng tối sầm, thậm chí thân thể có chút không ổn, hơi dao động một chút.

Đỗ Trọng nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, đứng ở ngoài rèm, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chảy máu, máu màu đen." Bà đỡ nghẹn ngào hô.

Đỗ Trọng bỏ qua lễ tiết, hắn xông vào trong rèm, cầm một tấm vải sạch sẽ dính máu đen trên giường, sau đó cầm đến trước mặt.

Mộ Phi Chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên nét mặt hắn.

Đỗ Trọng chỉ nhìn thoáng qua, thở dài một hơi, đầu tiên nói với Thạch Lưu và Hoa Dung: "Lấy bạch đoàn tử cho ta, cho một ít máu vào, sau đó chuẩn bị cho ta một chậu dược thảo."

"Nàng thế nào rồi?" Mộ Phi Chỉ cảm giác mình đã dùng hết sức để nói xong những lời này.

"Không ngại, chỉ đang bài độc mà thôi. Ngủ mấy ngày là khỏe." Đỗ Trọng nói với Mộ Phi Chỉ, sau đó châm kim cho Thẩm Hành Vu.

Mộ Phi Chỉ nghe lời này, trái tim thoáng buông xuống một chút nhưng vẫn còn có chút lo lắng, bởi vì lần trước khi Thẩm Hành Vu trúng tên, Đỗ Trọng nói ngủ một ngày là được, cuối cùng Thẩm Hành Vu ngủ ba ngày mới tỉnh. Hôm nay Đỗ Trọng nói Thẩm Hành Vu mấy ngày là khỏe, nếu nàng ngủ cả tháng thì sao bây giơ? Trong lòng Mộ Phi Chỉ cứ suy nghĩ như vậy, hoàn toàn không để ý đến đứa con trai vừa sinh ra của mình, cho đến khi bà đỡ đưa đứa nhỏ đã bọc kỹ lại đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, đầu tiên hắn nhìn Thẩm Hành Vu sắc mặt tái nhợt trên giường, sau đó mới cản thận ôm lấy đứa nhỏ, nhưng mà tư thế ôm đứa nhỏ ngay cả bà đỡ cũng không nhìn được.

Tâm tình Mộ Phi Chỉ có chút phức tạp nhìn đứa trẻ trong tay, bởi vì vừ sinh nên cả người hơi nhăn nhăn, cái mặt nhỏ nhăn lại, hoàn toàn không nhìn ra giống hắn hay giống nàng.

"Đút máu cho nàng, sau đó đưa dược thảo vào trong lư hương." Đỗ Trọng phân phó xong, đi tới muốn ôm lấy đứa trẻ trong tay Mộ Phi Chỉ.

"Ta nhìn đứa trẻ một chút." Đỗ Trọng nói xong lời, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ rất lo lắng, bởi vì một khi đưa đứa nhỏ đến tay Đỗ Trọng, nghĩa là đến thời khắc 'hình phạt' rồi, rốt cuộc những độc tố kia sẽ phản ứng thế nào trên thân đứa nhỏ.

Đỗ Trọng ôm đứa nhỏ tới, vừa mới sinh nên không thể bắt mạch được, đầu tiên Đỗ Trọng nhìn vào làn da của đứa nhỏ, dù nhiều nếp nhăn nhưng lại trắng nõn. Hắn lại vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức lớn tiếng thét lên. Ừ, nhìn thì bên trong cũng không có vấn đề. Mộ Phi Chỉ đứng bên cạnh Đỗ Trọng, nhìn từng động tác của Đỗ Trọng, hắn cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, bây giờ A Vu còn đang mê man, đứa bé lại như vậy...

"Bây giờ nó còn quá nhỏ, không thể bắt mạch dò xét, nhưng mà may mắn, ngoại trừ đôi mắt chưa mở thì chưa có gì ngoài ý muốn." Đỗ Trọng nói với Mộ Phi Chỉ.

"Xem ra bạch đoàn tử và thuốc bổ vẫn có những tác dụng nhất định." Đỗ Trọng cảm thán nói.

"Ngươi cũng không thể xác định rõ sao?" Mộ Phi Chỉ lại ôm đứa bé về, ngồi bên giường Thẩm Hành Vu, giọng nói trầm thấp.

"Ta không phải thần tiên." Đỗ Trọng lắc đầu.

"Để ta yên lặng một chút." Mộ Phi Chỉ đưa tay sờ khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Hành Vu, nói với người phía sau.

Khi tất cả mọi người trong phòng đều lui ra, Mộ Phi Chỉ ôm đứa nhỏ đang khóc, vuốt tâm mạch Thẩm Hành Vu, thì thầm nói: "A Vu, nàng có nghe thấy không? Đây là tiếng khóc của con chúng ta."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro