Chương 75: Thân phận của Đỗ Trọng
"Thật kinh ngặc, không ngờ hóa ra là hữu tướng đại nhân đang âm thầm cấu kết với Thanh Bình hầu, muốn bức vua thoái vị, tự mình xưng vương."
"Giờ Ngọ hôm nay sẽ hành hình hữu tướng ở chợ, đến lúc đó chúng ta có thể đi xem."
"..."
Ngày này, người ở kinh đô bắt đầu sôi trào, bởi vì qua nửa tháng giải quyết, triều đình đã dán thông báo, công bố rằng hữu tướng cấu kết với Thanh Bình hầu có ý đồ mưu phản. Vào giờ ngọ hôm nay sẽ chém đầu ở chợ. Thông báo vừa ra, mọi người trong kinh đô bắt đầu bàn tán líu ríu. Chuyện trên triều đình thì bọn họ không nắm rõ ràng. Nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được mợi chuyện. Việc này là có ý định vặn hữu tướng ngã. Mọi người nghĩ được kết quả này liền không ngừng thổn thức. Gần vua như gần cọp, cho dù là quyền cao chức trọng, thì cũng không qua được trận này.
Trong cung, Phúc Hải bẩm báo chi tiết tình huống bên ngoài cho Mộ Phi Chỉ nghe. Mộ Phi Chỉ nghe xong, khép sổ con lại, hỏi Phúc Hải: "Bên phía Đại Lý Tự đã xử lý ổn thỏa chưa?"
"Bẩm vương thượng, đã xử lý ổn rồi." Phúc Hả không biết Mộ Phi Chỉ muốn làm cái gì, nên cứ theo lệnh của của Mộ Phi Chỉ để làm việc,vì thế còn biết được khi nào hắn muốn bán thuốc trong cái hồ lô này thì phải đến lúc đó mới biết đươc
Giờ ngọ,
Một đám quan binh vây kín sân khấu giữa chợ đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được. Sau đó mọi người vây xem chỉ nhìn thấy một chiếc xe chở tù kéo theo một người, chậm rãi đi về phía này. Người đó đầu bù tóc rối, trên mặt, trên người dính đầy trứng chim và rau quả vỡ nát. Khi hắn đi đến gần, quan binh liền dẫn hắn đi xuống. Trong lúc vô tình, người đó nâng mặt lên một cái, thoáng lộ ra khuôn mặt xuống sắc kia không phải là hữu tướng Quý Viễn Sơn thì là ai?
Hắn bị người ta ép quỳ lên trên đài cao, nhưng vẫn còn có người ném trứng và lá rau xà lách lên người hắn, bởi vì ở đây có một số người dân Hoài Nam cũng đi xem. Mộ Phi Chỉ chính là thần của bọn họ. Đây cũng không phải do bọn họ phóng đại, mà vì từ khi Mộ Phi Chỉ tự mình cầm quyền tới nay, Hoài Nam phát triển và biến hóa vô cùng lớn. Hiện giờ, Kinh Đô vô cùng phồn hoa, thậm chí ở bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy được rất nhiều nhà buôn của Hoài Bắc và Tắc Bắc. Sự phồn hoa như vậy là việc mà trước nay chưa có. Hiện giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một kẻ muốn bức vua thoái vị, thậm chí còn muốn liên thủ để soán quyền. Điều này đối với người dân Hoài Nam mà nói, đây là tội danh không thể tha thứ. Cho nên tự nhiên thái độ của bọn họ đối hữu tướng cũng sẽ không thể tốt được.
Sự việc như một tuồng kịch, theo thông cáo kia, người bị xử quyết hôm nay là hữu tướng còn người giám sát lại là tả tướng. Từ trước đến nay, hai người này vốn xung khắc với nhau như nước với lửa. Hữu tướng nhìn thấy bóng dáng tả tướng đang châm rãi bước đến, sắc mặt đen xì lại.
"Quý đại nhân, hiện tại ngươi có cảm giác như thế nào?" Tả tướng đi tới trước mặt hữu tướng rồi ngồi chồm hổm xuống, trong ánh mắt dài nhỏ mang theo vài phần đắc ý.
"Cẩu tặc, đều do ngươi tính kế ta ở trong bóng tối." Vốn Quý Viễn Sơn xuất thân từ võ tướng, tự nhiên không thể đối đáp được với tả tướng có xuất thân từ văn nhân. Bất ngờ hắn nhổ một ngụm vào mặt tả tướng, biểu tình trên mặt vô cùng hung dữ.
"Hữu tướng không nên nói lung tung mấy lời này. Dù sao, thánh chỉ xử quyết ngươi ngày hôm nay cũng không phải do bổn tướng muốn có là được. Muốn trách thì ngươi lên trách vương thượng." Tả tướng đứng dậy, vỗ tro bụi trên quan bào của, sau đó ngồi xuống chỗ của mình sau bàn giám trảm, vô cùng bình tĩnh chờ thánh chỉ xử quyết của Mộ Phi Chỉ.
Không đến một phút đồng hồ, tả tướng cũng không biết trong nhà hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Một đội Ngự Lâm quân phụng mệnh lệnh Mộ Phi Chỉ, yên lặng vây tả tướng phủ lại. Sau đó bắt đầu xét nhà, mà lúc này tả tướng đang ngồi ở trên đài giám trảm, nhìn người cầm thánh chỉ màu vàng sáng đang cưỡi ngựa đến càng lúc càng gần. Đợi khi người nọ đi đến gần bàn giám trảm, lúc đó đúng vào giờ ngọ. Người nọ cầm thánh chỉ trong tay rồi mở ra, sau đó thấy đám người xung quanh tất cả đều quỳ xuống."Thánh chỉ của vương thượng, thân là Thừa tướng lại cấu kết với Thanh Bình hầu, ý đồ mưu phản, hiện giờ đặc biệt hạ lệnh, tả tướng, trảm đầu ngay lập tức." Hai tay tả tướng đang định nhận thánh chỉ, nhưng bởi vì câu nói này mà dừng lại một giây. Mà đám người xung quanh vẫn chưa hiểu được tình huống hiện tại là chuyện gì, chỉ thấy hơn mười người áo đen chạy từ bên ngoài vào, chạy thẳng đến bên cạnh tả tướng, tốc độ nhanh chóng khiến người líu lưỡi.
"Phứt phứt." một tiếng, hữu tướng vốn đang quỳ, dây trói tay ở đằng sau ông ta bị đứt. Ông ta vén mái tóc tán loạn kia lên, cho dù trên mặt vẫn còn dính lòng trắng trứng, nhưng cũng không thể che dấu được hết ánh mắt mãnh liệt: "Tả tướng, ngươi cảm thấy màn diễn xuất này như thế nào?"
Quần chúng xung quanh đều muốn hôn mê, đây là chuyện gì, không phải muốn xử quyết hữu tướng sao? Tại sao trong nháy mắt lại đổi thành xử quyết tả tướng?
Tốc độ của người trong Thiên Cơ lâu rất nhanh, ngay khi tả tướng sững sờ sau khi nghe được thánh chỉ, chỉ trong một cái chớp mắt đã bắt đầu xuống tay, vừa nhanh vừa mạnh. Nhưng về phía tả tướng cũng không phải là không có chuẩn bị. Ngay khi bọn họ vậy quanh tả tướng, trong đám người lại thoát ra vài người đi lên trợ giúp tả tướng đột phá vòng vậy. Mà mấy người khác lại bắt đầu công kích hữu tướng,đường như nhất định phải đưa hữu tướng vào chỗ chết.
Mộ Phi Chỉ đã chuẩn bị cho kế hoạch ngày hôm nay, nhất định sẽ tìm cao thủ cao nhất trong Thiên Cơ lâu. Cho nên mặc dù tả tướng có người âm thầm bảo vệ, nhưng vẫn phải rơi vào trong tay Thiên Cơ lâu. Nhưng cái là, mọi người giật mình chính là, tả tướng luôn có bộ dáng văn nhân từ trước đến nay lại biết võ công. Khi ông tà và một đám tùy tùng đều được giải quyết, người Thiên Cơ lâu nhanh chóng lui lại, một đám quan binh của Đại Lý Tự giam cầm tả tướng ở trên đài. Sau khi thi lễ với hữu tưởng cả người rách nát, sau đó mới cung kính nhìn về phía phương hướng bên ngoài. Một chiếc xe ngựa yên lặng đậu ở chỗ này, dưới tầm mắt của mọi người, một bàn tay thon dài vén mành xe lên, sau đó thì thấy Mộ Phi Chỉ mặc một bộ quần áo trắng nhảy từ trên xe ngựa đi xuống. Hắn đi từng bước một, vô cùng tao nhã đi về phía bàn, Phúc Hải cung kính đi bên cạnh, yên lặng nghe thấy tiếng hút khí từ những người xung quanh.
"Quyền ái khanh, cái chức tả tướng này của ngươi đúng là đến tận cùng rồi!" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống cái ghế dựa đã được chuẩn bị từ sớm, hắn xoay tròn cái nhẫn trên ngón tay, nhìn vẻ mặt không phục của tả tướng, chậm rãi nói.
"Thần đã làm sai cái gì? Vương thượng đừng nên tin mấy lời lời gièm pha của tiểu nhân mà oan uổng cho thần." Tả tướng căm ghét ngẩng đầu nhìn hữu tướng đang đứng ở một bên. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Quý Viễn Sơn kia, tả tướng liền hận nghiến răng nghiến lợi. Từ xưa đến nay, từ lúc hai người làm quan được vài thập niên, trong mọi chuyện hữu tướng đều đối nghịch với hắn, hắn nhìn không vừa mắt lão thất phu này.
"Ngươi không sai chỗ nào? Hữu tướng, ngươi đến nói cho tả tướng nghe một chút, nếu không hắn sẽ chết không nhắm mắt." Mộ Phi Chỉ lười biếng nâng mắt nhìn hữu tướng. Hữu tướng lau lòng trắng trứng trên mặt, giọng nói vô cùng hùng hậu nói: "Trước tiên là nói về việc của quân cơ doanh, vương thượng giam thống lĩnh của quân cơ doanh là Dư Thiếu Bình. Sau khi thẩm vấn đã biết được, Dư Thiếu Bình chỉ ra và xác nhận kẻ chủ mưu phía sau là cựu thần. Bởi vì ta đã từng đề bạt hắn, nhưng trên thực tế thì Dư Thiếu Bình đã sớm là người của tả tướng, là ngươi dẫn đường cho hắn, bảo cho hắn chỉ ra và xác nhận người làm chủ phía sau màn là ta. Còn nữa, chuyện ở Võ Sinh quán, tiểu nữ (con gái) của cựu thần thực sự không hiểu chuyện, làm ra chuyện không tuân theo lễ đạo. Nhưng ta đã kiểm chứng, Lưu Tri Lễ thật đã sớm bị người của c các ngươi hại chết, Lưu Tri Lễ quyến rũ tiểu nữ kia là do các ngươi tìm người giả trang. Cựu thần vì chuyện của tiểu nữ mà bị liên lụy. Còn về chuyện Hải Thành bị hạn hán lớn, Khương Đại Hải khi còn trẻ thực sự là một nhân tài, chỉ bởi vì ta đã từng thưởng thức hắn ta, các ngươi liền hướng đầu mâu về phía ta. Nghĩ xem, trước khi Khương Đại Hải chết đã nói ra khẩu cung, tất nhiên cũng sẽ chỉ rõ là ta. Tất cả mọi chuyện đều ám chỉ ta, mưu kế này của tả tướng thật sự rất tuyệt. Rõ ràng là ngươi bị liên lụy đến chuyện Thanh Bình hầu bức vua thoái vị, vậy mà cuối cùng vẫn có thể dựa vào một ba tấc miệng lưỡi của ngươi mà nói đen thành trắng. Ta thừa nhận, về điểm này vĩnh viễn ta không thể sánh bằng ngươi."
"Thanh Bình hầu mưu phản, cô vương cũng biết lý do, vậy Quyền ái khanh, ngươi nói cho cô vương, lý do mà ngươi muốn làm phản là cái gì?"Mộ Phi Chỉ phất tay với hữu tướng, hữu tướng tự động lui về bên cạnh hắn và đứng vững, Mộ Phi Chỉ cong khom lưng, nhìn tả tướng quỳ trên mặt đất, giọng nói tuy là lười biếng, nhưng trong giọng nói mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.
"ha ha, chim khôn thì lựa cành mà đậu, từ xưa đến nay đều là như vậy, vương thượng ngươi tự tay giết đệ đệ, sao có thể trở thành một vương thượng ntoots được?"Tả tướng chợt phá lên cười khách khách, hắn muốn làm cho tất cả người dân của Hoài Nam biết, Mộ Phi Chỉ là người tự tay giết chết đệ để của mình..
"Chim khôn lựa cành mà đậu? Ngươi cũng chỉ muốn tìm tên tuổi, một lý do để ngươi có thể làm quang minh chính đại cướp ngôi? Quyền ái khanh, sở dĩ cấu kết ngươi Thanh Bình H cũng chỉ lợi dụng hắn thôi? Một Hầu gia soán vị sẽ không danh chính ngôn thuận bằng một vương tử soán vị phải hay không?"Mộ Phi Chỉ cười như không cười nhìn tả tướng, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
"Không sai, năm đó tiên vương còn có một vị Lục đệ, nếu không phải bởi vì tuổi còn nhỏ, vương vị bị huynh trưởng đoạt lấy. Nói không chừng lúc này đã là xưng bá làm vương thượng Hoài Nam. Vvương vị này hiện giờ đâu đến lượt ngươi được làm?"Đương tất cả chuyện tình được lôi ra ánh sáng, tả tướng cũng không muốn che dấu nữa, ông ta mở miệng rất cuồng vọng.
"Ta cũng đang tìm Lục vương thúc, Quyền ái khanh, chắc ngươi đã tìm được?"Mộ Phi Chỉ cười lạnh một tiếng, hai mắt như mắt chim ưng nhìn chằm chằm tả tướng.
"Chuyện Lục vương tử sống hay chết không phải nên hỏi vương thượng sao? Đến ngay cả đệ đệ thân sinh, người còn có thể giết, thì một người thúc thúc thì tính làm gì?"Tả tướng nói một cách căm hận, vừa nghe là biết, ông ta cũng không tìm được vị lục vương tử thần bí kia, chỉ là muốn mượn tên tuổi của Lục vương tử để chống đồi lại Mộ Phi Chỉ.
"Khách khách." Đột nhiên trên đài nổi lên một trận gió âm lãnh, một tiếng cười âm hiểm lạnh lẽo giống như nước đá giội thẳng vào sau lưng tả tướng. Ông ta chỉ cảm thấy phía sau lưng âm u lạnh cả người.
"Tả tướng đang nguyền rủa bổn vương còn trẻ mất sớm?"Một tiếng cười âm hiểm kèm theo câu nói đó ngay lập tức làm suy nghĩ của mọi người nổ tung, trừ bỏ nam nhân áo trắng đang ngồi lười biếng ở trên ghế kia.
Mọi người giương mắt nhìn lại, ngay cả tả tướng cũng giật mình nghiêng người để nhìn. Chẳng biết lúc nào có một nam nhân đầu đầy tóc trắng đứng trên đài cao. Cả người hắn mặc một bộ cẩm bào màu đỏ sậm, màu tóc trắng hiếm có được cốt lên bằng cây trâm ngọc. Khuôn mặt còn đẹp hơn nữ tử kia khiến cho mọi người xung quanh thét chói tai. Ông ta giương mắt nhìn đôi con ngươi màu tím lưu chuyển kia, tả tướng liền cảm thấy lo sợ.
"Ngươi... Ngươi là..." Đồng tử trong mắt tả tướng đồng tử nhất thời mở lớn, ông ta không dám tin mà nhìn người trước mắt, đến cả Phúc Hải đứng ngay bên cạnh Mộ Phi Chỉ cũng cả kinh. Hóa ra, hóa ra vị chủ tử kia vẫn còn sống, lại còn là vị quỷ y đại nhân này.
"Tả tướng đại nhân, ngươi cảm thấy ánh mắt của bổn vương có thể làm giả được sao?"Đỗ Trọng đến bên cạnh tả tướng ngồi xuống, cười âm hiểm, khiến tả tướng nghe được mà da đầu run lên.
Tả tướng trừng to mắt, cặp mắt tím kia đúng là đời sau của vu tộc. Ông nội của Mộ Phi Chỉ, đồng thời cũng là Hoài Nam vương tiền tiền nhiệm, lúc hơn năm mươi tuổi quả thật có cưới một vị nữ tử có con ngươi màu tím, lai lịch không rõ. Chẳng qua nữ nhân kia cũng không sống được mấy liền chết một cách khó hiểu. Từ đó về sau, trong cung cũng không còn tin tức của Tiểu Vương Tử. Người đời đều cho rằng hắn ta cũng chết trong trận ngoài ý muốn kia, giống như mẫu thân của hắn.
"Chuyện quản lý thiên hạ này, bổn vương không có chút hứng thú nào cả. Ngược lại việc giết người, bổn vương lại rất là tinh thông . Nếu vừa rồi tả tướng đã nguyền rủa bổn vương tráng niên mất sớm, không bằng bổn vương mượn thân thể này của tả tướng để hoàn thành ý nguyện của tả tướng?" Không biết khi nào thì đỗ trọng đã lấy ra một tiểu chủy thủ từ trong ống tay áo, nhìn tả tướng giống như một người chết, lưỡi dao sắc bén kia để ngay ở trên mặt của tả tướng vẽ vẽ. Thêm vào đó, bộ dạng yêu mị và giọng nói của Đỗ Trọng, lại càng làm cho phía sau lưng người ta phát lạnh, cho nên dưới sự kinh sợ liên tục, trên đầu tả tướng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Chơi đủ chưa?" Mộ Phi Chỉ đứng dậy, nhíu mày nhìn bóng dáng màu đỏ kia, hỏi.
"Đủ rồi." Đỗ Trọng lại cười âm hiểm hai tiếng, đi lên phía trước, đứng ở bên người Mộ Phi Chỉ. Mộ Phi Chỉ nhìn về phía mọi người, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Truyền khẩu dụ của ta, tả tướng có ý đồ mưu phản, xử trảm ngay lập tức."
Ngày hôm nay, người bị xử trảm cuối cùng chính tả tướng, đầu của tả tướng rơi ở một khắc kia, tất cả quan binh chung quanh hữu tướng phủ đều được bỏ lệnh cấm. Mộ Phi chỉ cũng ban ra một đạo thánh chỉ rửa oan cho hữu tướng. Chẳng qua, tại trong vòng vài ngày sau đó, chuyện này vẫn được tất cả mọi người nói chuyện say sưa, không chỉ vì vận mệnh của tả tướng, hữu tướng được xoay ngược lại, còn bởi vì vị vương gia có dung mạo tuấn mỹ, mái tóc trắng xóa kia đột nhiên xuất hiện. Cao hứng nhất là một đám nữ tử ở trong kinh đô, bọn họ nghĩ, không còn một Thanh Bình hầu, kết quả lại có một nam nhân đẹp hơn so với Thanh Bình hầu. Hơn nữa còn là một vương gia, có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, trong tương lai, Đỗ Trọng sẽ trở thành tính nhân trong mộng của rất nhiều khuê nữ tử.
Bên ngoài nháo loạn lật trời, trong cung cũng nháo loạn vô cùng. Cũng khó trách, Mộ Phi Chỉ giấu tin tức này quá ký, đến ngay cả Mộ Tê Hoàng cũng không biết thân phận chân thật của Đỗ Trọng. Hiện giờ thân phận chân thật của Đỗ Trọng được vạch trần, tự nhiên sẽ dẫn tới việc trong cung nhấc lên cơn sóng gió động trời. Người trước kia rất sợ Đỗ Trọng, hiện giờ trong ánh mắt nhìn hắn lại thêm vài phần kính sợ. Tóm lại, Đỗ Trọng vẫn là người bọn họ không dám tiếp cận như cũ.
Thẩm Hành Vu cũng bị tin tức này dọa làm nhảy dựng lên. Nhưng khi nhìn bộ dáng của Đỗ Trọng đi theo Mộ Phi Chỉ vào Thái Cực điện, bỗng nhiên Thẩm hành Vu liền hiểu ra. Nàng vẫn cho là Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng có sự liên hệ không quá chặt chẽ, giống như là quan hệ bằng hữu chân chính. Bởi vì đối với Mộ Thiếu Khanh, từ trước đến nay Mộ Phi Chỉ luôn có sự lo lắng không yên. Nhưng đối với Đỗ Trọng, đường như hắn luôn luôn yên tâm giao chuyện cho Đỗ Trọng, thậm chí còn dẫn Đỗ Trọng đi Thiên Cơ lâu. Huống hồ, Đỗ Trọng vốn là quỷ y, lại thường thường ngốc ở trong vương cung, hóa ra, giữa hai người bọn họ còn có một tầng quan hệ như vậy.
"Sư thúc đem tóc buộc lên như vậy rất đẹp mắt." Trong lúc Thẩm Hành Vu đang suy nghĩ, hai người kia đã đến trước mặt nàng, nàng giương mắt nhìn Đỗ Trọng đầu tóc chỉnh tề, mỉm cười nói.
"Nếu không phải vì cứu trận, ta sẽ không thèm ăn mặc chỉnh tề như vậy đâu." Đỗ Trọng nghe Thẩm Hành Vu nói như vậy, tay rút cây trâm màu tím kia xuống, một đầu tóc trắng liền rơi ra. Ngay khí mái tóc kia tung bay rơi xuống trong một cái chớp mắt, Thẩm Hành Vu phát hiện, bộ dáng của vị sư thúc yêu nghiệt này của nàng thật sự rất đẹp, làn da quá trắng, rất giống bộ dáng của quỷ.
"Đã nghe hết?" Mộ Phi Chỉ giữ lấy bả vai của Thẩm Hành Vu, vẫy tay bảo hạ nhân lui ra, trong điện chỉ còn lại có ba người.
"Uhm." Thẩm Hành Vu gật đầu, Đỗ Trọng lại lười nhác, ngồi ở một bên ngả người ra sau."Có cảm giác gì?" Mộ Phi Chỉ căng thẳng hỏi.
"Có chút kinh ngạc."Thẩm Hành Vu nói thật.
"Nếu không, lúc Bảo Bảo sinh ra, ta liền thoái vị cho hắn, chúng ta tìm một chỗ sống tự do đi."Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu, mở miệng cười lớn.
"Ta sẽ để cho hài tử của ngươi vĩnh viễn không thể sinh ra."Đỗ Trọng quay đầu lại, hung tợn nói với Mộ Phi Chỉ.
"Sao các ngươi có thể nhận ra nhau?"Thẩm Hành Vu rất tò mò, làm sao Đỗ Trọng lại có thể vừa có được một thân y thuật tuyệt đỉnh, lại vừa có thể chạm trán với Mộ Phi Chỉ.
"Việc này vẫn nên là nói từ chỗ phụ vương của ta." Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu, giọng nói trầm thấp mát lạnh, chậm rãi kể hết mọi chuyện xưa.
Hóa ra, ông nội của Mộ Phi Chỉ khi hơn bốn mươi tuổi, đi săn thú liền gặp được một vị nữ tử mờ mịt bất lực, lưu lạc một mình ở trong rừng cây. Trêm đầu vị nữ tử không có một chút trang sức gì cả, mái tóc dài đen sẫm tóc cứ thả rối tung sau lưng như vậy. Một vị thiếu nữ mờ mịt không biết chuyện đời, một người là vương thượng mặc dù đang ở tuổi trung niên nhưng sức quyến rũ vô cùng. Chuyện tốt của hai người cứ như vậy mà thành.
Sau khi nữ tử được Hoài Nam vương mang về cung, thì được sắp xếp bảo hộ rất tốt, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy nàng. Cứ như vậy, hai người có tuổi chênh lệch lớn lại sống một cuộc sống mỹ mãn vài năm trong chốn thâm cung. Chẳng qua, sau này chuyện xảy ra quá đột nhiên. Vốn ly viên được bảo vệ bởi đám ngự lâm quân trung điệp kia lại bị người ngoài xâm nhập lặng lẽ. Một đêm đó, khắp cả Ly Viên đều tràn ngập hương vị của máu tươi. Nàng kia nhận thấy mình không thể thoát được, trước tiên liền dấu con trai của mình trong ngăn tủ quần áo ở cạnh giường. Sau đó ra sức chém giết với đám thích khách không biết kia. Người con trai mới chỉ có bốn tuổi xuyên qua khe hở của ngăn tủ, nhìn máu trên người mẫu thân càng ngày càng nhiều, màu sắc từ đỏ tươi trở thành đỏ sậm. Tuổi của bé quá nhỏ cho nên cuối cùng đứa bé đó không nhịn được mà gọi một tiếng "mẫu phi". Những người đó nhìn thấy đứa bé còn mang hơi sữa này, hiển nhiên rất là chấn động. Nhưng bọn chúng cũng không vì tuổi hắn còn nhỏ mà bỏ qua hắn. Sau khi, nhưng được mẫu thân của hắn bảo vệ, nhưng hắn vẫn bị một chưởng mạnh mẽ đánh trúng phía sau lưng. Trong nháy mắt, mái tóc đen của tiểu oa nhi nhanh chóng biến thành màu trắng. Ngay khi lưỡi dao sắc bén kia sắp sửa đâm vào thân thể mẹ con hai người, Hoài Nam vương liền chạy tới.
Lúc Hoài Nam vương mang theo thân tín đuổi tới, nàng kia đã mất đi hơi thở, máu đỏ sậm thấm đẫm quần áo của tiểu oa nhi. Tiểu oa nhi bị chưởng phong đánh trúng, cho nên tóc trở lên bạc trắng, và bị hôn mê, Hoài Nam vương rất thương tâm, sai người thiêu đốt Ly viên, công bố ra bên ngoài là mẹ con hai người đều đã qua đời.
"Về sau sư thúc như thế nào?"Thẩm Hành Vu lôi kéo tay áo của Mộ Phi Chỉ, nhìn vẻ mặt Đỗ Trọng trầm tĩnh, vội vàng hỏi.
"Về sau, ông nội bệnh nặng không dậy nổi, không tới một năm liền đã qua đời. Trước khi mất, ông ấy giao hài tử kia cho phụ vương ta. Ông ấy dặn dò đi dặn dò lại cho phụ vương của ta, không cho phép hài tử kia bước vào con đường làm quan, sống một cuộc sống nghèo khó trường thọ. Hài tử kia vẫn ở Thiên Cơ lâu. Sau đó, tuy độc trên người đã được giải, nhưng tóc thì không còn biện pháp trở lại màu sắc ban đầu. Sau này, hài tử kia đi ra ngoài học y, mãi cho đến rất nhiều năm sau, hai chúng ta mới gặp lại ở trong Thiên Cơ lâu." Mộ Phi Chỉ chậm rãi nói hết mọi chuyện, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Vu.
"Phu quân, không phải là phụ vương mất khi chàng được bốn sao?"Thẩm Hành Vu nghĩ, những việc này làm sao ngươi biết được?
"Đến bây giờ cái chết của phụ vương và mẫu hậu vẫn còn không có rõ ràng. Đúng là phụ vương đi rất vội vàng, nhưng ông ấy có để lại một phong thư ở Thin Cơ lâu cho ta, nhờ một vị lâu chủ giao để cho ta."Mộ Phi Chỉ lắc đầu, cái chết của phụ mẫu là tảng đá lớn nhất trong lòng hắn.
"Vậy... hung thủ ám sát mẫu thân của sư thúc?"Thẩm Hành Vu nói tới đây có chút xoắn xuýt, nàng không biết có nên tiếp tục nói hết hay không.
"Nàng cũng nghĩ là do phụ vương phái người ám sát bà ấy?"Mộ Phi Chỉ nhìn Thẩm Hành Vu, khóe môi vẫn mang theo ý cười.
"Đúng vậy. Quả thực là ta đã nghĩ như vậy."Thẩm Hành Vu do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Không phải" đột nhiên Đỗ Trọng liền mở miệng: "Ta cũng đến khả năng này, nhưng thực sự thì không phải. Đầu tiên, phụ vương ngươi đã được xác định chắc chắn là thái tử. Huống hồ năng lực của hắn có hạn, giao Hoài Nam lên trên tay ông ấy hiển nhiên tốt hơn nhiều so với đưa cho một oa nhi còn nhỏ tuổi. Còn nữa, sau đó ta đi ra ngoài bên ngoài làm nghề y, ngẫu nhiên biết được vu tộc. Lúc mẫu thân ta còn sống, đã từng nói một một chút chuyện về vu tộc cho ta. Bởi vậy khi ta vừa nhìn thấy quả cầu màu trắng kia liền biết đó chính là thánh vật của vu tộc."
"Vậy thì mẫu thân của ngươi là người của vu tộc?" Thẩm Hành Vu nói tiếp theo ý của hắn.
"Tương truyền vương thất vu tộc trời sinh đều có màu tóc trắng. Nhưng mẫu thân ta là tóc đen. Cho nên ta luôn nghĩ, những kẻ ám sát mẫu thân ta có khả năng là người của vu tộc. Người của vu tộc hầu hết đều sinh hoạt ở thâm sơn, rất ít sinh hoạt ở trên thế gian, người giống như mẫu thân ta sống chết muốn lập gia đình thì lại càng ít, việc này trái với quy định của tộc." Đỗ Trọng nói xong, đôi con ngươi màu tím luôn mang theo ưu thương nhàn nhạt.
"Sư thúc, chuyện ngươi không thích ngủ ở trên giường, mà lại thích ở trong quan tài, ở dưới gầm giường. Có phải là do chuyện đó mới tạo ra thói quen đó hay không?" Còn có việc ngươi thích mặc áo choàng màu đỏ sậm có phải bởi vì, lúc trước khi ngươi còn nhỏ chỉ nhìn thấy cả một phiến máu đỏ sậm kia hay không? Đương nhiên, câu nói sau cùng này Thẩm Hành Vu không hỏi ra miệng.
"Đối ta mà nói, ở bên trong đó mới có cảm giác an toàn." Đỗ Trọng trầm tư rất lâu sau, lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm thấp trả lời.
"Thật phức tạp." Đột nhiên Thẩm Hành Vu cảm thấy bí mật trong cung càng ngày càng nhiều hơn trong khoảng thời gian này.
"Thân phận bị lộ, ta lại càng không thể đi ra ngoài, ta sẽ phải ở lại Ly Viên một lúc thời gian lâu nữa." Có lẽ việc ba người nói chuyện gợi lên chuyện thương tâm của Đỗ Trọng. Hắn lập tức đứng dậy, giọng nói khôi phục trở lại kiểu âm lãnh quỷ dị trước kia. Lúc áo choàng màu đỏ sậm biến mất ở Thái Cực cửa, Thẩm Hành Vu đưa tay vuốt ve mi tâm, nhẹ giọng thở dài: "Không nghĩ tới sau lưng sư thúc còn có chuyện xưa như vậy."
"Đừng lo lắng, về sau con của chúng ta sẽ không phải chịu sự khổ sở như thế." Mộ Phi Chỉ vô cùng quen thuộc ôm Thẩm Hành Vu ở trên đùi, khẽ vỗ lên lưng của nàng, trấn an nói.
"Uhm." Thẩm Hành Vu cầm lấy quần áo của hắn, rất hăng hái gật đầu.
.....
Lúc Tả tướng bị xử trảm, Hắc Ưng đem theo người của Thiên Cơ lâu đến xét nhà ông ta, vừa xét nhà đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề.
"Bẩm chủ tử, thuộc hạ có một chút việc phải bẩm báo." Hắc Ưng đứng ở trong ngự thư phòng, nói với Mộ Phi Chỉ đang lười nhác, nằm ở trên ghế phơi nắng.
"Nói." Mắt của Mộ Phi Chỉ cũng không thèm mở, ý bảo hắn nói tiếp.
"Con gái của tả tướng nữ tên Quyền Tiểu Mãn không thấy tung tích, hơn nữa, ở thư phòng của tả tướng phát hiện được một mật đạo, bên trong không còn ai, tuy nhiên chúng ta đã phát hiện được cái này." Hắc Ưng nói xong liền dâng một vật lên trước mặt Mộ Phi Chỉ.
Trên tấm vải trắng có một cái phi tiêu yên tĩnh nằm đó. Mộ Phi Chỉ đứng thẳng lên, dụng bút lông xoay cái phi tiêu kia một vòng. Chỉ nhìn thấy trên cái phi tiêu viết rõ ràng: "Thanh Long hội "
"Chuyện của Quyền Tiểu Mãn phải phái người nhìn chằm chằm, ngay cả Thanh Long hội, ngươi cũng nên phái người đi điều tra." Mộ Phi Chỉ khẽ ray mi tâm của mình, khẽ lộ ra chút mỏi mệt nói với Hắc Ưng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, rơi trên mặt Mộ Phi Chỉ, trong não đại của hắn nhớ đến cái phi tiêu kia. Nhiệt độ trong mắt càng ngày càng thấp, từ việc quân cơ doanh lúc trước cho chuyện của hữu tướng, vốn tưởng rằng việc này đđã kết thúc, nhưng dường như kết quả vẫn còn dấu huyền cơ. Hắn cầm lấy bút son, viết ba chứ Thanh Long hội kia xuống tờ giấy Tuyên thành, thanh Long thanh Long, thanh nghĩa là dọn sạch, phá vỡ. Xem ra có người đang có ý định đánh lâu dài!
Sau khi chuyện của Tả tướng qua đi, trên triều đình Hoài Nam cũng đã xảy ra một lần thay máu. Đảng của tả tướng bị vạch trần, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng hữu tướng muốn Đông Sơn tái khởi. Đột nhiên hữu tướng lại muốn cáo lão hồi hương, bảo dưỡng tuổi thọ, hơn nữa trước khi đi còn tiến cử thêm vài người được tuyển chọn. Đối với chuyện này, tự nhiên Mộ Phi Chỉ đồng ý, nói cách khác, chuyện này là do hắn và hữu tướng sắp xếp trước. Cây to đón gió, nói vậy hữu tướng cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên thừa dịp này muốn từ quan về quê.
Sau khi hai lão già kia vừa chết vừa ở ẩn, sức sống trên triều đình Hoài Nam rõ ràng tăng thêm hơn rất nhiều. Hiện tại dù chưa có người để an bài vào vị trí tả hữu tướng, nhưng có một số người đang tuổi còn trẻ cố gắng phấn đấu ở vị trí của mình. Đây chính là điều mà Mộ Phi Chỉ thậm chí là cả Hoài Nam đều nguyện ý nhìn thấy.
Lúc đám người uy hiếp bị quét dọn, Mộ Phi Chỉ cũng tạm thời áp chế chuyện của Thanh Long hội, hắn suy nghĩ, rốt cục cũng có một ít ngày an ổn để ở bên cạnh Thẩm Hành Vu rồi.
Mà Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ dần dần khôi phục lại bộ dáng vô lại, ăn nói trực tiếp trước kia. Trong lòng nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn là Hoài Nam vương, nhưng cũng là trượng phu của mình. Nàng cũng không muốn nhìn hắn càng ngày càng mệt mỏi bởi đám tấu chương kia.
Mà vị quỷ y nào đó khiến cho nữ tử kinh đô oanh động, lại đang yên tĩnh đứng ở trong Ly Viên, chuyên tâm nghiên cứu các loại thuốc trị thương các loại độc. Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi tràn ngập hy vọng.
Ngày cứ trôi qua như vậy, hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên ngày càng ...sum xuê hơn. Bụng của Thẩm Hành Vu cũng bắt đầu biến hóa nhỏ nhỏ. Ban đầu, vùng bụng dưới bằng phẳng kia căn bản nhìn không ra bên trong đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ bé. Nhưng xuân qua hè đến, chỉ trong chớp mắt, tính từ ngày hôm đó đến nay đã qua ba tháng, bụng của Thẩm Hành Vu đã bắt đầu lộ rõ bụng bầu.
Thẩm Hành Vu cảm thấy bản thân mình mang thai hơi kỳ lạ. Ban đầu nàng rất thích ngủ. Nhưng trừ bỏ thích ngủ, nàng cũng không phản ứng bình thường khác. Hai tháng đi qua, đột nhiên nàng trở nên ít ngủ, sức sống cũng dư thừa hơn so với trước kia rất nhiều. Buổi tối luôn lôi kéo Mộ Phi Chỉ đi tản bộ cùng nàng. Sau khi trở về tẩm điện, bắt Mộ Phi Chỉ kể chuyện xưa. Mộ Phi Chỉ vì ứng phó yêu cầu này của nàng, đến cả Tiếu Lâm quảng kí cũng phải sử dụng. Ngoài việc hiếu động ra, nàng còn bắt đầu thích ăn đồ chua. Mỗi ngày Thạch Lưu phải bưng cho nàng một đĩa ô mai lớn để đó dự phòng. Những lúc như thế, Hoa Dung cười với Thẩm Hành Vu: "Cái thai này của chủ tử nhất định là một tiểu vương tử,. Nhìn khả năng ăn đồ chua này của người, nô tỳ nhìn mà cũng cảm thấy ghê răng."
Người ta đều nói chua nhi cay nữ, Thẩm Hành Vu nghĩ, nếu nàng sinh con trai cũng rất tốt.
Khi nàng lăn qua lăn lại được bốn tháng, bụng của Thẩm Hành Vu bắt đầu lộ rõ bụng bầu. Bụng dưới hơi hở ra làm thân thể của nàng lồi ra một chút. Lúc này Thẩm Hành Vu lại bắt đầu trở thích ngủ hơn.
Gần đây, chuyện trên triều đình cũng không quá vội vàng, cho nên Mộ Phi Chỉ có một đống thời gian ở bên cạnh Thẩm Hành Vu. Chẳng qua, trạng thái ở chung trước kia của hai người từ việc hắn phê sổ con, nàng đọc sách biến thành hắn đọc sách, nàng ru rú ngủ ở trong lòng.
Mộ Phi Chỉ cũng đã từng vì chuyện này mà đặc biệt đi tìm Đỗ Trọng. Kết quả Đỗ Trọng trợn trắng mắt, nói với hắn: "Từ lúc nha đầu kia mang thai đến bây giờ đều khác với những nữ nhân khác."
Về sau, Mộ Phi Cchỉ cũng trở thành thói quen. Thời tiết càng ngày càng nóng, mà nàng lại cứ ái cọ xát trên người hắn. Dù sao hắn cũng là nam nhân bị cấm dục mấy tháng, thê tử của mình lại cứ cọ cọ ở trong ngực, không nháo thành chuyện mới là lạ.
Lúc trời tối, Mộ Phi Chỉ giúp Thẩm Hành Vu tắm rửa thân thể thật tốt, sau đó sử dụng thảm lớn để quấn nàng lại. Rồi ôm nàng lên trên giường, tóc dài của nàng xõa tung ở trên gối đầu, bởi vì mang thai tĩnh dưỡng mà hai gò má càng trắng nõn thủy nộn hơn. Còn cả đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, tất cả những cái này trở thành độc dược trí mạng, không ngừng hấp dẫn Mộ Phi Chỉ. Vậy mà đương sự lại không biết được điều đó, cố gắng ôm bụng xoay người lại.
Mộ Phi Chỉ nhìn thấy một màn này mà cảm thấy cổ họng phát khô, hắn ôm lấy Thẩm Hành Vu, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "A Vu, đứng lên lau khô tóc."
Thẩm Hành Vu chỉ muốn nhanh chóng được ngủ, nghe thấy giọng nói của Mộ Phi Chỉ cũng chỉ than thở một tiếng. Bộ dáng khả ái ngây thơ kia đã đốt mất một tia lý trí cuối cùng của hắn.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mới vừa tỉnh lại, Thẩm Hành Vu liền phát giận với Mộ Phi Chỉ, nàng vừa che chở bụng của mìn, vừa nói với Mộ Phi Chỉ: "Chàng... Chàng..."
"Ta làm sao?" Quần áo của Mộ Phi Chỉ mở một nửa, nằm từa đầu giường. Hắn vươn một bàn tay ra triền miên lưu luyến ở trên cổ che kín vết hôn của Thẩm Hành Vu, đầu ngón tay xẹt qua làn da của nàng, mang theo nhiệt độ nóng cháy, làm cho Thẩm Hành Vu sửng sốt.
Nghe hắn hỏi lại một cách vô sỉ như vậy, khuôn mặt của Thẩm Hành Vu đỏ bừng. Nàng vội vàng kéo quần áo che khuất bên trong mình, lại không biết cái tay vừa mới vươn ra của hắn đã dùng một cái chăn dày bao nàng vô cùng kín đáo chặt chẽ.. Mộ Phi Chỉ nhìn nàng chỉ lộ ra mỗi cái đầu kia, khóe miệng nhíu lại, cười một cách khiêu khích và nói: "Tối hôm qua đã làm phiền nương tử, hiện giờ vi phu phải vào triều, xong việc sẽ trở về dùng bữa với nàng."
"Biến đi, đồ vô sỉ."Thẩm Hành Vu ôm lấy một cái gối đầu bằng ngọc, muốn ném về phía Mộ Phi Chỉ. Mộ Phi Chỉ vội vàng ngăn nàng lại, vừa sờ đầu nàng, vừa sờ bụng của nàng và nói: " Bảo Bảo không sợ, mẫu hậu ngươi đang chơi đùa với ta."
" ..." Đối với kẻ có da mặt dày này, Thẩm Hành Vu thực sự không biết nói gì.
Lúc Thẩm Hành Vu mang thai được năm tháng, nàng có thể cảm nhận được Bảo Bảo đang nhúc nhích ở trong bụng của nàng. Từ sau khi phát hiện được chuyện này, niềm vui lớn nhât của Mộ Phi Chỉ chính là cứ chiều nào sau khi làm xong việc triều chính sẽ chạy đến bên người Thẩm Hành Vu, sờ bụng của nàng, hoặc là tựa đầu nằm áp nhẹ ở trên bụng nàng, lầm bầm lầu bầu nói chuyện với hài tử bên trong.
Thầy thuốc cũng không thể tự chữa cho mình, cho nên việc an thai của Thẩm Hành Vu rơi vào đầu Đỗ Trọng. Hôm nay, Đỗ Trọng vừa đi vừa ngáp để đi đến Thái Cực điện. Hắn trực tiếp coi thường người nam nhân có vẻ mặt vui mừng đang đứng ở cửa đại điện, gương mặt lạnh lùng phân phó cho Thạch Lưu: " Lấy cho ta một chút hoa quả ướp lạnh đến đây."
"Dạ." Thạch Lưu đâu dám không nghe lời, hiện giời người ta không chỉ là quỷ y, còn là lục vương gia đó. Nàng cũng không muốn mình tráng niên mất sớm!
"Ngươi không cần khẩn trương như vậy, cũng chỉ là kiểm tra theo thường lệ mà thôi. Lúc hài tử lớn hơn một chút, nếu có vấn đề gì sẽ xuất hiện rõ ràng."Đỗ Trọng nhìn Mộ Phi Chỉ, rất là bình tĩnh nói.
"Vấn đề gì?"Mộ Phi Chỉ bị dọa bởi chữ kia trong lời nói của hắn.
"Có hay không thì phải kiểm tra mới biết được."Đỗ Trọng lắc đầu, hài tử còn chưa sinh ra, mà đã khẩn trương như vậy. Nếu thật sự sinh, hắn còn không khẩn trương tới chết.
Trong nội điện, Đỗ Trọng vừa ăn hoa quả vừa bắt mạch cho Thẩm Hành Vu. Bởi vì thời gian bắt mạch của lần này dài hơn so với mấy lần trước, cộng thêm lời nói của Đỗ Trọng khi ở ngoài điện vừa nãy, đối với Mộ Phi Chỉ, nói hắn không lo lắng là không có khả năng.
"Nha đầu, trước kia ngươi có thể đã dùng một loại thảo dược nhằm giữ bình tĩnh?" Đỗ Trọng tiếp tục bắt mạch, sau đó quay sang hỏi Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu lắc đầu, nói: "Không có, loại thảo dược này từ trước đến nay ta luôn tránh sử dụng, nếu dùng quá nhiều, sẽ gây ra mất trí nhớ."
Mộ Phi Chỉ nghe tới đó, tay trở nên lạnh lẽo.
"Chính xác, người làm nghề y tự nhiên sẽ không dễ dàng dùng loại thuốc đó. Nhưng mà mạch tượng hôm nay của ngươi dường như có chút kỳ quái. Ngươi phải cẩn thận suy nghĩ, trước kia đã từng dùng qua loại dược này hay không?" Nếu Đỗ Trọng đã nói như vậy, Thẩm Hành Vu cũng đã hiểu rõ, sự việc có chút không đơn giản.
"A Vu, nàng còn nhớ rõ không?" Giọng nói của Mộ Phi Chỉ run rẩy, vang lên bên tai của bọn họ. Không chỉ tay mà hắn còn cảm thấy toàn thân đã bắt đầu đóng băng. Hắn nói với Thẩm Hành Vu: "Nàng còn nhớ không? Ta đã nói với nàng, lúc nàng ở Vô Tình cốc chăm sóc cho ta một tháng. Nhưng khi ta hỏi nàng, nàng lại không nhớ rõ bất cứ cái gì."
"Ngươi nói rõ ràng một chút?" Đỗ Trọng có chút sững sờ, chuyện này là chuyện gì, lựa chọn mất trí nhớ? Người nào không quên mà lại chỉ quên Mộ Phi Chỉ?
Mộ Phi Chỉ cố gắng kiềm chế để mình không được suy nghĩ lung tung, hắn kể rõ lại mọi chuyện cho Đỗ Trọng nghe.
"Sợ là có người đã động tay động chân, nha đầu, sau khi sư phụ ngươi mất, ngươi còn tiếp xúc với những người nào?"Đỗ Trọng hỏi Thẩm Hành Vu.
"Sauk hi sư phụ ta mất được không bao lâu, ta bị người cha thừa tướng kia đón về Hoài Bắc, sau đó thì gả đến Đông cung."Trong lòng Thẩm Hành Vu bắt đầu trầm xuống.
"Chỉ có một tháng, làm quên đi một người, độc này quá gian xảo." Tuy Đỗ Trọng không có biểu tình gì, sau khi nói xong trong lòng lại vô cùng kích động, bởi vì hắn được đụng phải một cái rất có tính khiêu chiến.
"Sẽ có nguy hiểm gì với Bảo Bảo không?"Mộ Phi Chỉ giống như là không dám lên tiếng, hỏi Đỗ Trọng.
"Mạch tượng như vậy là loại từ trước đến nay chưa từng xuất hiện. Cho tới tận khi năm tháng mới xuất hiện. Điều này nói lên, những thứ có hại được ẩn dấu sẽ đưa hết lên người hài tử. Chờ lúc ngươi sinh hài tử ra, cũng là lúc ngươi được giải độc. Nhưng là, đứa nhỏ này sẽ như thế nào thì ta cũng không thể biết được."Đỗ Trọng nói ra chi tiết mọi việc, bởi vì Thẩm Hành Vu cũng biết y thuật, có một số việc hắn cũng không lừa được.
"Tại sao lại có thể như vậy?"Thẩm Hành Vu che miệng lại, dường như không dám tin được chuyện đã xảy ra trước mặt. Trong thân thể mình ẩn dấu độc có thể giải, nhưng lại phải dùng cái giá là hài tử có khả năng không được vẹn toàn để trả. Tại sao có thể như vậy, nàng hỏi Đỗ Trọng: "Nhưng cơ thể của ta là tự kháng độc, hơn nữa đã từng uống máu của Cầu Cầu, chẳng lẽ như vậy cũng không giải được độc?"
"Thời gian dùng độc đó đã quá ba năm." Ý của Đỗ Trọng là việc giải độc đó đã chậm.
"Bất luận như thế nào, nhất định ngươi phải tìm ra giải dược." Ánh mắt Mộ Phi Chỉ bắt đầu phiếm hồng, Thẩm Hành Vu biết đây biểu hiện khi hắn bắt đầu tức giận. Nàng vươn một bàn tay ra đặt lên trên tay của Mộ Phi Chỉ, trấn an nói: "Phu quân, đừng có gấp, chúng ta còn năm tháng nữa."
"Thời gian năm tháng là đủ đi? Sư thúc?" Ánh mắt chờ mong củaThẩm Hành Vu nhìn về phía Đỗ Trọng.
Đỗ trọng gật đầu: "Ta sẽ làm hết sức."
Lúc nghe được bốn chữ đo, Thẩm Hành Vu cảm thấy muốn hôn mê. Nàng hiểu rõ tính cách của Đỗ Trọng. Từ trước đến nay chỉ có hắn không chịu chữa, chứ không có bệnh mà hắn không chữa được. Hiện giờ ngày cả trả lời hắn cũng phải sử dụng câu "sẽ làm hết sức", chứng tỏ độc này bao nhiêu khó khăn?
Mộ Phi Chỉ nhìn nữ nhân đang nằm ở trên giường, trong lòng cảm thấy ngũ vị trộn lẫn, hắn chỉ có thể nắm tay nàng thật chặt, một khắc cũng không muốn buông ra.
Hài tử hắn cũng không nỡ bỏ, nhưng nàng, hắn lại càng không nỡ. Nếu là hai cái chỉ được chọn một, hắn tình nguyện muốn nàng được khỏe mạnh. Nếu không có nàng, cả đời này của hắn đều phải sống trong bóng tối âm u.
Nhưng điều này chỉ là suy nghĩ của hắn, lưỡng giả, hắn cũng không muốn mất đi hài tử, hắn sợ, không có hài tử kia, nàng sẽ khóc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro