Chương 33
Buổi tối, Vương Nhất Bác đang nằm trên giường đọc kịch bản thì nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu.
Cậu ngồi dậy, chạy ra cửa phòng, dựa vào lan can lầu hai nhìn về phía cửa.
Thu Hương vẫn mang Tiêu Chiến về, Vu Bân cũng có mặt.
Thu Hương kêu bảo mẫu mang laptop từ trong thư phòng ra, cắm dây nối vào Tiêu Chiến: “Hiện tại cậu sửa chữa ngay đi, xóa sạch thông tin của tiểu Bác trong trình tự của cậu ta.”
Vu Bân trợn mắt: “Chắc chắn chứ Vương tổng? Đây chính là trí tuệ nhân tạo cô tốn một đống tiền mua về đó, sau khi xóa sạch thì tiên sinh sẽ không thuộc về cô nữa đâu.”
“Xóa sạch xóa sạch!” Thu Hương xua tay: “Tiểu Bác không cần cậu ta, vừa khéo tôi đây cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cậu ta!”
“Được rồi.” Vu Bân click mở bản thuyết minh, sau đó gõ bùm bùm trên máy tính: “Sau khi xóa sạch thì viết tên ai?”
“Thích ai thì viết người đó.” Thu Hương ngồi trên sofa, thảnh thơi uống trà: “Viết tên em trai cậu ta đi.”
Bỗng nhiên, Vu Bân dừng tay lại: “Này....”
“Sao vậy?” Thu Hương thấy vẻ mặt của hắn không ổn: “Có vấn đề gì sao?”
“Trên bản thuyết mình viết: có thể sửa chữa tin tức của đối tượng người máy phục vụ, nhưng mà.....”
Vu Bân lại thử đưa vào một chuỗi code, máy tính phát ra một tiếng cảnh cáo, hiện ra một khung thoại: “Yêu cầu sửa chữa bị từ chối.”
Thu Hương ngồi lại đây, nhìn thông tin trên màn hình máy tính, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Vu Bân lắc đầu: “Trình tự chủ khống từ chối yêu cầu chỉnh sửa thông tin của tôi, tôi không có cách nào dùng thiết bị ngoài để thay đổi ký ức của tiên sinh.”
“Đây là có ý gì? Không đổi được?”
Vu Bân nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trên sofa: “Là tiên sinh từ chối thay đổi.”
“Làm sao có thể, không phải cậu ta là người máy sao? Làm sao người máy có thể từ chối mệnh lệnh của con người?”
“Vương tổng, tam gia không phải trí tuệ nhân tạo bình thường, cấu tạo bên trong của ngài ấy thực sự quá mức phức tạp, không thể dùng quy tắc áp dụng với người máy bình thường để quy định hành vi của tiên sinh.”
Thu Hương hết chỗ nói, nhìn gương mặt không cảm xúc của Tiêu Chiến: “Không đổi được, cũng đuổi không đi.”
“Đúng thế.”
Vu Bân tắt máy tính, khởi động Tiêu Chiến: “Còn phiền cô chăm sóc tiên sinh một chút, tôi về nghiên cứu lại, trường hợp này kỳ quái quá.”
Tiêu Chiến mở to mắt, hình như cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác trên lầu hai.
Vương Nhất Bác vội vàng lui về sau, trốn ở phía sau tường đá cẩm thạch.
“Tiểu Bác.” Anh đứng dậy, đi lên lầu đến chỗ cậu: “Mời vươn tay gắn kết thông tin với tôi, tôi có thể giúp cậu làm bất cứ chuyện gì.”
“Này này này! Cậu quay lại ngay cho tôi, ai cho cậu đi lên!” Thu Hương đuổi theo: “Cậu không thể lên lầu, cậu mà còn như vậy nữa thì tôi đây ném cậu ra ngoài đấy!”
Vu Bân kéo Thu Hương lại: “Tiên sinh chỉ nghe Tiểu Bác nói thôi, dù cô có định ném văng tiên sinh đi thì tiên sinh sẽ lại trở về. Bắt đầu từ lúc khởi động, tiên sinh chỉ có một mục tiêu: trở về bên cạnh Vương Nhất Bác.”
Thu Hương bực bội nói: “Cái trình tự rách nát này!”
Vương Nhất Bác thấy anh lên lầu thì nhanh chóng chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, khóa trong.
Có vẻ bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Vương Nhất Bác áp sát tai lên cửa, ngoại trừ giọng nói của Thu Hương thì cậu không nghe thấy bất cứ âm thanh khác.
Cậu cẩn thận mở cửa phòng ra, chỉ hé một chút xíu.
Tiêu Chiến đứng ngay cạnh cửa, thấy cậu mở cửa ra, mỉm cười hỏi: “Tiểu Bác có gì muốn phân phó sao?”
“Anh sao vẫn luôn đứng đó?”
“Tôi đang đợi cậu vươn tay gắn kết thông tin với tôi.”
“Tôi không cần gắn kết thông tin gì với anh hết, không thể hiểu nổi.”
“Cậu không cần tôi sao?” Tiêu Chiến hỏi: “Cậu cảm thấy tôi không tốt sao?”
“Anh rất tốt, nhưng anh không phải anh ấy.” Vương Nhất Bác nhỏ giọng, khó chịu nói: “Anh chỉ là một người máy mà thôi.”
Tiêu Chiến khẽ khựng lại: “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì.” Vương Nhất Bác hít mũi: “Rõ ràng nói sẽ trở về, kẻ lừa đảo.”
Tiêu Chiến nhấp môi, ánh mắt dịu dang cực kỳ: “Tiểu Bác, cậu không vui sao? Tôi kể chuyện cười cho cậu nghe nhé?”
“Không muốn nghe, anh đi đi.”
“Cậu muốn tôi đi đâu?”
“Tùy tiện, dù sao đừng xuất hiện trước mặt tôi là được, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh, nghe thấy giọng nói của anh ”
“Được, tôi đến vườn hoa nhé, nếu cậu muốn kết nối thông tin với tôi thì gọi tôi một tiếng.”
Vương Nhất Bác nghe tiếng động anh xuống lầu, lại chạy đến cửa sổ nhìn. Quả nhiên Tiêu Chiến đã đến vườn, đứng không nhúc nhích trên mặt cỏ.
Con chó lông vàng đi vòng quanh anh, ngửi ngửi anh rồi vẫy đuôi liên tục, đến vui vẻ.
Nhưng anh thờ ơ, đứng không nhúc nhích, đồ ngốc.
Vương Nhất Bác bĩu môi: “Người máy ngu ngốc.”
.........
Buổi tối, Vương Nhất Bác mơ thấy cảnh tượng Tiêu Chiến nhảy xuống nước, trong sóng to gió lớn, cậu trơ mắt nhìn anh bị lốc xoáy cuốn đi, chìm vào vực sâu hắc ám. Cho dù cậu cố gắng như thế nào thì cũng không tới gần được, không khí trong lồ ng ngực bị rút cạn từng chút, hít thở không thông.
Vương Nhất Bác há to miệng thở hổn hển, tỉnh lại, nước mắt thấm ướt gối.
Cậu ngồi dậy nghiêng đầu nhìn cơn mưa to như trút nước ngoài cửa sổ, một tia sấm chớp đâm thủng bầu trời đêm, chiếu sán bầu trời đen như mực.
“Không xong!”
Vương Nhất Bác xỏ dép lê, vội vàng chạy xuống lầu, mở cửa sau nối ra vườn.
“Anh ở đâu!” Vương Nhất Bác vọt thẳng vào màn mưa, hô to: “Tiêu Chiến, anh ở đâu?”
Con chó lông vàng tò mò nhổ đầu khỏi nhà của nó, tò mò nhìn cậu, lại bị mưa hắt trở về.
“Tiểu Bác, cậu tìm tôi?”
Phía sau, Tiêu Chiến đi ra từ nhà kho: “Trời mưa, tôi sợ nước nên vào trong nhà.”
Vương Nhất Bác nhìn anh, thở mạnh một hơi, đi về phòng mình.
Tiêu Chiến thấy cả người cậu ướt đẫm, vội vàng cầm khăn lông khoác lên người cậu: “Vì sao cậu lại tắm mưa?”
“Tôi cho rằng anh là tên ngốc.” Chóp mũi Vương Nhất Bác đỏ ửng: “Trời mưa cũng không biết tránh.”
Tiêu Chiến cười cười, cầm khăn lau tóc cho cậu, nhẹ nhàng lau đầu tóc ướt át, dịu dàng nói: “Sẽ không, tôi sẽ bảo vệ mình.”
“Nếu anh biết bảo vệ bản thân thì sẽ không....”
Sẽ không rời khỏi em.
Vương Nhất Bác rầu rĩ: “Anh cũng sẽ sợ sao?”
Tiêu Chiến khẽ dừng lại, có vẻ không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
“Pháp tắc trình tự của tôi không cho phép tôi sợ hãi.” Anh xoa xoa ngực trái của mình: “Nhưng mà nơi này, sẽ sinh ra cảm xúc sợ hãi.”
Vương Nhất Bác vươn tay sờ lên ngực trái của anh, nơi đó, có tiếng tim đập thực ôn nhu.
Cậu không muốn xa rời mà ghé sát vào, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Đây là tiếng tim của anh đập.
Tiêu Chiến cũng vòng tay ôm lấy cậu: “Có phải cậu rất thích tôi không?”
Vương Nhất Bác bật cười: “Nào có ai hỏi cái vấn đề này chứ!”
Tiêu Chiến ôm chặt hơn: “Vì sao không thể hỏi? Tôi có thể cảm nhận thời điểm cậu đối mặt với tôi trái tim đập nhanh, cũng có nhiều tần số, đây là giải thích theo ý nghĩa vật lý, đúng không?”
“Có thể đừng phân tích tôi được không hả?” Vương Nhất Bác đẩy anh ra: “Không cho phép phân tích tôi.”
“Được, đều nghe cậu. Tôi không bao giờ phân tích cậu nữa.” Tiêu Chiến kéo tay cậu: “Cậu có thể gắn kết thông tin với tôi không?”
“Tại sao anh cứ muốn gắn kết thông tin với tôi vậy?”
“Trong lòng tôi vẫn luôn vang lên thanh âm, nói tôi cần gắn kết thông tin với cậu, như vậy thì tôi mới có thể hoàn toàn thuộc về cậu.”
Anh kéo tay cậu, cậu lại rụt về, gương mặt hơi phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Ai muốn anh hoàn toàn thuộc về tôi chứ.”
“Nhưng mà, tôi vốn dĩ là của cậu.”
Cậu lui về sau hai bước, nhìn Tiêu Chiến: “Tôi còn chưa nghĩ có nên chấp nhận anh hay không.”
“Vì sao không chấp nhận tôi?”
“Bởi vì anh không phải anh ấy.”
Tiêu Chiến nhìn bóng dáng cậu rời đi, che mắt trái của mình lại, mắt trái, vẫn là một màn đêm đen tối.
**
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, dưới lầu đã vang lên tiếng “ting toong” “tinh toong”, hầu gái đi ra mở cửa: “Ai nha, mới sáng sớm đã tới gõ cửa.”
Tiêu Sinh vội vàng xông vào, “Anh tôi đâu? Anh tôi đang ở đâu?”
“Anh nào của anh, anh là ai?”
“Vu Bân nói anh trai tôi đang ở đây, anh trai tôi đâu?”
Thu Hương vừa đóng cúc áo vừa từ trong phòng mình ở lầu hai đi ra, rũ mắt nhìn Tiêu Sinh, ghét bỏ nói: “Quả nhiên là người một nhà, không lễ phép gì cả.”
“Chị, có phải anh trai em về rồi không?”
“Về rồi.”
“Vậy anh ấy......”
“Ở thư phòng, tự mà xem đi.” Thu Hương chỉ vào thư phòng nằm ở chỗ ngoặt cầu thang.
Tiêu Sinh vô cũng lo lắng vọt vào.
Trong phòng yên tĩnh, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào cửa sổ, dừng trên mặt người đàn ông.
Người đàn ông mở mắt, đôi đồng tử màu nâu trong suốt dưới ánh mặt trời, tựa như pha lê.
Anh kéo nguồn điện xuống, đứng lên đi đến trước Tiêu Sinh, lễ phép gật đầu một cái, sau đó không coi ai ra gì mà đi vào phòng khách: “7 giờ, Tiểu Bác nên rời giường.”
Thu Hương dụi mắt, ngáp một cái: “Nếu cậu có thể gọi thằng bé dậy thì tôi sẽ gọi cậu một tiếng ‘anh’.”
Tiêu Chiến đi đến trước cửa phòng cậu, nhẹ nhàng gõ: “Tiểu Bác, rời giường.”
Trong phòng không tiếng động, anh đẩy cửa đi vào: “7 giờ rồi.”
“A a a!” Trong ổ chăn vàn lên tiếng tức giận: “Tránh ra!”
“Tiểu Bác, thân thể của cậu không tốt, càng nên ngủ sớm dậy sớm. Tôi kiến nghị lát nữa cậu cùng tôi ra ngoài thể dục buổi sáng.”
Vương Nhất Bác nện gối vào mặt Tiêu Chiến: “Anh mà không ra ngoài thì lát nữa tôi hủy sống anh!”
Tiêu Chiến cười cười, đi đến cửa sổ kéo roạt một tiếng, kéo rèm ra, làm ánh mặt trời ùa vào phòng.
Vương Nhất Bác mở to đôi mắt mơ màng còn buồn ngủ, ngồi dậy: “Tiêu Chiến!”
Tiêu Chiến vừa chọn quần áo hôm nay cậu sẽ mặc, vừa nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu quen thuộc, chính là bài [ Không sợ ] của Tiêu Thần.
Vương Nhất Bác nghi ngờ nhảy xuống giường, dựa vào cửa phòng để quần áo: “Ai dạy anh?”
Tiêu Chiến quay đầu lai: “Hả?”
“Ai dạy anh hát bài này? Bân ca sao?”
“Vu Bân không dạy tôi hát.”
“Vậy sao anh biết hát bài của anh ấy?”
“Tùy tiện hát thôi, cậu không thích sao?”
Đúng lúc này, Thu Hương đi đến cửa phòng: “Ồ, cậu đúng là gọi nó dậy được kìa.”
Tiêu Chiến ló đầu từ phòng để quần áo: “Gọi tôi là anh đi.”
Thu Hương:.....
Không phải anh là người máy sao! Chuyện này mà cũng nhớ rõ?
Tiêu Sinh cũng mò tới, hỏi: “Anh của em làm sao vậy?”
Thu Hương đau đầu nhức óc: “Tự cậu xem đi.”
Tiêu Chiến tìm cho Vương Nhất Bác một bộ quần áo yếm liền thân: “Tiểu Bác, mặc cái này được không?”
“Được.”
Trong phòng khách, Tiêu Sinh ngồi cạnh Tiêu Chiến, kéo tay anh khóc như đứa trẻ, Tiêu Chiến thì mặt không cảm xúc, thỉnh thoảng đưa cho hắn tờ giấy.
“Anh, tại sao anh không nhận ra em. Hu hu hu, anh là anh trai duy nhất của em mà, a a a a!”
Cuối cùng, Tiêu Sinh đều khóc như tiếng heo kêu.
Thu Hương nhìn không được, có lẽ bản thân cũng là chị cả nên đồng cảm như bản thân mình cũng nằm trong tình huống đó, ngồi sang chỗ Tiêu Sinh, ôm hắn: “Cậu đừng có khóc nữa, ít nhất hiện tại cậu ta ít nhất còn êm đẹp ngồi ở đây.”
Tiêu Sinh ôm Thu Hương, sịt sùi lau nước mắt: “Em không còn anh trai nữa, hu hu hu hu, không còn nữa.”
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Sinh khóc, bản thân cũng nhịn không được mà đỏ mắt.
Tiêu Chiến thấy thế, lập tức nhíu mi, ngồi vào chỗ cạnh cậu: “Tiểu Bác, tôi kể chuyện cười cho cậu nhé, được không?”
“Tôi không muốn nghe.” Vương Nhất Bác hất tay anh ra.
“Vậy tôi hát cho cậu nghe nhé, cậu thích bài hát lúc nãy sao?”
Vương Nhất Bác xoa mắt, nuốt nước mắt ngược vào trong: “Chút nữa anh về với anh ấy đi.”
“Về đâu?”
Vương Nhất Bác chỉ vào Tiêu Sinh: “Anh về nhà với anh ấy.”
Tiêu Sinh lấy khăn giấy xì mũi, khàn khàn hỏi Thu Hương: “chị, em có thể đưa anh trai em về nhà không?”
“Nhanh đưa cậu ta đi đi.” Thu Hương nói: “Mỗi ngày đều ở chỗ tôi nạp điện, cũng không trả điện điện cho tôi, mau mang về mang về!”
Tiêu Sinh gật đầu, kéo tay Tiêu Chiến: “Anh, về nhà với em đi.”
Tiêu Chiến bất động.
Thu Hương nói: “Vô dụng thôi, phải để Tiểu Bác mở miệng thì cậu ta mới nghe theo cậu.”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Cậu phiền muộn nói: “Anh về với anh ấy đi.”
Tiêu Chiến trầm mặc trong chốc lát, hình như đang rối rắm.
Thu Hương nhìn bộ dáng này của anh, hỏi: “Chủ nhân đã ra lệnh cho cậu rồi, cậu còn suy nghĩ cái gì nữa?”
Tiêu Chiến mở mắt, nói đúng sự thật: “Mệnh lệnh này xung đột với trình tự của tôi.”
“Xung đột như thế nào?”
“Không biết, chính là xung đột.” Anh nhìn cậu: “Tôi không muốn rời khỏi cậu ấy.”
Thu Hương đứng dậy: “Cậu là một người máy thì còn nghĩ cái gì? Được rồi, đi thôi đi thôi, tiền điện hai ngày này không thu của cậu.”
Bởi vì Vương Nhất Bác hạ lệnh nên Tiêu Chiến chỉ có thể theo Tiêu Sinh rời khỏi Vương gia.
“Anh về nhà em sẽ tìm toàn bộ ảnh chụp khi nhỏ của hai chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau nhớ lại, biết đâu thực sự có thể nhớ thì sao.”
Tiêu Sinh mở cửa xe, Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác bên cửa sổ, do dự thật lâu, hình như đang đợi cậu giữ mình lại.
Nhưng cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn kéo rèm, dựa lưng vào tường, khôi phục nội tâm chua xót.
Đi rồi chính là đi rồi, lại giống như, đều không phải anh.
**
Tiêu Sinh đưa Tiêu Chiến về nhà.
“Anh, anh nhìn khắp nơi xem, có thấy rất quen thuộc không?” Tiêu Sinh dẫn Tiêu Chiến tham quan từng phòng: “Đây là phòng tập thể thao của anh, thư phòng của anh, đúng rồi còn có phòng chơi game riêng của anh em ta.”
Tiêu Chiến nhìn hoàn cảnh chung quanh, có chút mờ mịt: “Nơi này, là nhà của cậu?”
“Là nhà của hai chúng ta.” Tiêu Sinh cười nói: “Không sao hết, hiện tại không nhớ ra thì cứ chậm rãi nhớ.”
Tiêu Chiến sờ vài tay cầm trò chơi tren bàn trà, khẽ nhíu mày: “Hình như có hơi giống như đã từng quen biết.”
“Hình như từng quen biết là được rồi!” Tiêu Sinh hưng phấn: “Từ nhỏ hai là đã lớn lên ở đây, đương nhiên sẽ có ấn tượng rồi.”
“Người cậu nói chắc không phải tôi.” Tiêu Chiến quay đầu lại, nói với Tiêu Sinh: “Người kia là anh trai cậu, là người Tiểu Bác yêu. Tôi có được thân thể của hắn nên sẽ có ấn tượng với những thứ liên quan đến hắn. Nhưng tôi chỉ là người máy phục vụ kiểu mới. Cậu mong chờ tôi có thể nhớ đến những chuyện tôi chưa từng trải qua thì xin lỗi, để cậu thất vọng rồi.”
Tiêu Sinh cố gắng nuốt sự chua xót dâng đến tận cổ họng xuống, đi tới vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến: “Không sao đâu anh, hiện tại hiện tại đến lượt em chăm sóc anh.”
Hắn đưa tay cầm trò chơi cho Tiêu Chiến: “Muốn chơi mấy ván không?”
Tiêu Chiến nhận tay cầm, chơi mấy ván đua xe với Tiêu Sinh, mỗi ván anh đều dẫn đầu, nhưng cuối cùng Tiêu Sinh luôn là người vượt qua anh, chạy về đích trước.
Tiêu Sinh thả tay cầm xuống: “Anh, em nghiêm trọng hoài nghi anh nhường em.”
Tiêu Chiến chậm rãi nói: “Bởi vì nếu tôi không nhường, cậu nhất định sẽ thua, ảnh hưởng tới thể nghiệm trò chơi.”
Khóe miệng của Tiêu Sinh giật giật: “Anh đúng là thành thật, trước kia anh không hề quan tâm em thua hay không thua, mỗi ván đều dùng toàn lực.”
Tiêu Chiến nói: “Bởi vì tôi là người máy phục vụ, sẽ tận khả năng chăm sóc cảm thụ của con người.”
Tiêu Sinh nằm nhoài trên sofa: “Được rồi, nếu anh trai phục vụ thì em đây đói bụng rồi, anh nấu ăn giúp em đi.”
“Được.” Tiêu Chiến đứng lên, đi vào phòng bếp.
Tiêu Sinh dựa lên lưng sofa, nhìn bóng dáng anh: “Còn nghe lời ghê ta.”
Sau một lúc lâu, quả nhiên trong phòng bếp vang lên tiếng nồi chén gáo chậu va chạm vào nhau, Tiêu Sinh cuối cùng vẫn đứng dậy, lười nhác đi đến phòng bếp: “Thôi thôi, anh, vẫn để em làm cho! Anh có yêu cầu gì về đồ ăn không?”
Tiêu Chiến: “Nếu cậu muốn tôi ăn cơm với cậu thì tôi có hệ tiêu hóa có thể sử dụng.”
“Được.” Tiêu Sinh đeo tạp dề: “Hôm nay em sẽ bộc lộ tài năng cho anh thấy, cho anh nếm thử tay nghề của em đây.”
Tiêu Chiến: “Nhưng mà tôi hy vọng có thể ăn cơm cùng Vương Nhất Bác, cậu có thể gọi cậu ấy đến không?”
Đôi tay Tiêu Sinh dính nước, cầm dao phay nói: “Anh đừng có nghĩ nữa, đứa nhỏ kia không giống em, mặc kệ anh biến thành bộ dạng gì thì em đây đều sẽ không ghét bỏ. Nhưng mà cậu ấy chỉ nhận định anh Tiêu Chiến thôi, còn anh, đừng có mơ.”
Tiêu Chiến rũ mắt, yên lặng gật đầu.
“Sao em thấy vẻ mặt này của anh còn có chút mất mát nhỉ?” Tiêu Sinh vừa rửa rau, vừa quay đầu nhìn anh: “Không phải anh ra người máy sao?”
“Tôi không mất mát.” Tiêu Chiến nói: “Tôi không có cảm xúc đó.”
“Rõ ràng vừa nãy anh có mất mát mà.”
“Không có.”
“Rõ ràng có! Đừng có nghĩ lừa gạt em, chắc chắn là anh ghen tị.” Tiêu Sinh cười ha hả, nói: “A, anh sẽ không nhất kiến chung tình với đứa nhỏ đó chứ? Người máy mà cũng có tình yêu, cũng sẽ thích người khác sao?”
“Cậu nói, thật nhiều.”
“Ha ha ha ha ha ha, em vẫn luôn như thế mà, đâu phải anh mới biết hôm nay.”
“Cậu không cho tôi nấu cơm, tôi có thể ra ngoài không?”
“Anh chê em ồn hả? Người máy cũng sẽ ghét bỏ con người sao? Cho nên anh vẫn có cảm xúc? Nếu em không cho anh ra ngoài thì anh sẽ vi phạm mệnh lệnh của em sao?”
Tiêu Chiến:....
Anh xoay người rời khỏi phòng bếp, Tiêu Sinh phía sau hô lên: “Anh xem, anh vẫn có cảm xúc nha! Bày ra bộ mặt thối đó, giống hệt anh trai em!”
Tiêu Chiến đi ngang qua chiếc gương to, dưng chân, lặng lẽ nhìn mình trong gương.
Thật lâu sau, anh duỗi tay xoa xoa mắt trái của mình.
Mắt trái không nhìn thấy gì cả.
...........
Buổi tối, tòa nhà Tinh Quang có tổ chức một bữa tiệc đêm mùa hạ, mời không ít nghệ sĩ tham gia.
Vốn dĩ Vương Nhất Bác không muốn tới lắm, nhưng cậu lại cảm thấy hình như mình nên khiến bản thân bận rộn lên.
Chỉ có bận rộn mới sẽ không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Vu Bân vẫn là trợ lý của cậu, đưa cậu đến tòa nhà Tinh Quang.
Tên như ý nghĩa, tòa nhà Tinh Quang có 132 tầng, sân thượng trên đỉnh tòa nhà là nơi cách các vì sao gần nhất ở trong thành phố này, một tay có thể hái sao trời.
Không ít nghệ sĩ minh tinh đã tới, mấy năm nay Vương Nhất Bác có nhân duyên rất tốt trong giới, có không ít nghệ sĩ mỉm cười chào hỏi với cậu.
Tư Diệp thấy cậu tới liền đi đến, ôm chặt lấy cậu: “Đã lâu không gặp cậu rồi, gần đây bận gì thế?’
“Quay một bộ phim võ hiệp.”
“Oa, được đấy, thấy cậu ít tham gia gameshow, vẫn luôn đi đóng phim.”
“Ừ, nhân lúc còn trẻ thì tôi luyện kỹ thuật diễn, đây mới là điều quan trọng nhất.”
Tư Diệp vỗ vỗ bả vai cậu: “Rất có tiến bộ.”
Ở lối và bữa tiệc, Tiêu Sinh mặc một thân tây trang màu đen đi đến.
Vương Nhất Bác kinh ngạc hỏi: “Tiêu Sinh cũng tới?”
“Đương nhiên anh ta sẽ đến, nhưng mà không phải với thân phận siêu sao, hiện tại anh ta là Tiêu tổng của truyền thông Chiến Thần.”
Tư Diệp cầm ly rượu vang đỏ lên, cảm thán: “Thời gian trôi thật nhanh, chỉ chớp mắt một cái tôi đã tốt nghiệp rồi. Nhớ lúc trước đến đoàn văn công huấn luyện, giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.”
“Đúng thế, thật sự nhanh quá.” Vương Nhất Bác nhìn khung đỉnh sao trời, cảm thấy bốn năm qua như nằm mơ.
Khát vọng, có được, lại mất đi, mất mà tìm lại đã không phải người kia nữa.
Cách đó không xa, Vương Nhất Bác nhìn thấy Vương Nhất Bình, hắn đang ỡm ờ với mấy ông chủ trong giới.....
Mất đi chỗ dựa là ba mẹ, cuối cùng Vương Nhất Bình không có tài nguyên tốt nữa, một năm trước đã kết thúc hợp đồng với công ty của Thu Hương, vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào.
Trong giới có rất nhiều người biết quan hệ giữa hắn với Vương Nhất Bác, công ty nổi tiếng hơn thì kiêng kỵ Tiêu Chiến, căn bản không dám kí.
Sau đó, cuối cùng Vương Nhất Bình ký hợp đồng với một công ty hạng ba, nhưng mà mãi không nhận được bộ phim điện ảnh hay truyền hình nào tốt, cứ chỉ đi quay quảng cáo nên danh tiếng cũng dần mài mòn gần như không còn.
Khi hắn nhìn thấy cậu, lập tức xoay người ra chỗ khác, không muốn chạm mặt cậu.
Trước kia đã từng kiêu ngạo bao nhiêu, hiện tại chật vật bấy nhiêu.
Đêm đó, Vương Nhất Bác ngồi ở quầy bar, cậu một ly, tôi một ly. Rất nhanh, Tiêu Sinh cũng gia nhập, ba người tâm sự những chuyện lí thú ở trường.
Thời điểm kết thúc buổi tiệc, Tiêu Sinh đỡ Vương Nhất Bác ra khỏi tòa nhà Tinh Quang, Vương Nhất Bác vẫy tay tạm biệt Tư Diệp: “Tạm biệt nha bảo bối!”
“Tạm biệt thân ái!”
“Tôi yêu cậu!”
“Tôi cũng yêu cậu!”
Tiêu Sinh cạn lời đỡ cậu vào trong xe, trong lòng thầm nói đúng là thật sự uống say rồi.
“Bân ca đâu?” Vương Nhất Bác nhìn chung quanh xe, tìm kiếm Vu Bân: “Chẳng phải đã nói sẽ chờ em sao?”
“Anh bảo anh ta đi về trước rồi.”
“Bảo anh ấy đi về, anh đưa em về hả?”
“Đêm nay đến nhà anh nhé?”
“Làm gì mà muốn em đến nhà anh?”
“Có người hôm nay sinh nhật, đi hay không là tùy em.”
Vương Nhất Bác ngẩn người, lấy di động ra mở lịch, quả nhiên, hôm nay là sinh nhật của Tiêu Chiến!
“A a a a! Sinh nhật anh ấy mà em lại quên mất!” Vương Nhất Bác đấm ngực dậm chân, mặt uể oải: “Em đúng là không phải người!”
Tiêu Sinh bật cười: “Cho nên, hiện tại có muốn đến nhà anh, hát sinh nhật cho người máy ngu ngốc kia không?”
Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã ngồi vào ghế sau của xe: “Anh còn thất thần làm gì! Sinh nhật anh trai mình mà lại để anh ấy ở nhà cô đơn, bản thân lại ra ngoài chơi! Thật sự quá đáng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro