Chương 27
Sảng đang ở trong thư viện của trường đại học. Cô đang cần tìm một vài thông tin về bài học mới nãy. Mải mê tìm kiếm cô không biết Hà Thanh Hải đã xuất hiện bên cạnh mình lúc nào.
"Trịnh Sảng, em không đến nhà ăn dùng cơm trưa sao?"
Sảng ngẩng đầu lên nhìn Hà Thanh Hải. Cô nhẹ nói:
"Em cần tìm một số tài liệu, khi nào xong em sẽ ăn sau. Còn anh, anh không đến ăn sao?"
"Anh thấy không có em nên liền đi tìm. Giáo sư cũng ở đó ăn, ông ấy định cùng ăn với hai chúng ta."
Sảng dịu dàng vén tóc sau vành tai
"Thật vậy ạ! Nhưng tiếc quá hiện tại em vẫn chưa tìm được."
Hà Thanh Hải kéo ghế ngồi cạnh cô, anh lấy một cuốn sách trên bàn vừa lật vừa nói:
"Để anh giúp em tìm. Dù sao hai người vẫn nhanh hơn một người. Năm nay các em được học thêm khoá học mới nên có lẽ tư liệu sẽ cần nhiều hơn."
Sảng mỉm cười, cô nói:
"Vậy cảm ơn anh trước, học trưởng. Xong việc sẽ hậu tạ anh."
Hà Thanh Hải không nói liền giúp cô tìm thông tin nhưng trong đầu anh chỉ hình thành suy nghĩ: "không cần em hậu tạ đâu, chỉ cần em nhận tấm lòng này của anh!"
Cả hai ngồi tìm không màng đến thời gian. Khoảng 2g chiều thì xong. Hà Thanh Hải vươn vai một cái giúp Sảng dọn dẹp tập vở. Khi nãy lúc xong việc cô nói đi ra ngoài.
Sảng lúc trở lại trên tay là hai phần cơm hộp cùng hai chai nước. Cô đi đến để đồ lên bàn rồi ngồi xuống:
"Học trưởng, cảm ơn anh rất nhiều! Hôm nay không có anh chắc em phải ngồi đến chiều tối mất. Anh ăn cơm đi, em không biết trả ơn anh cái gì nên đành mua đồ ăn cho anh. Của ít lòng nhiều ạ!"
Hà Thanh Hải nhận hộp cơm. Anh bất chợt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sảng. Sảng muốn rút tay lại nhưng anh lại nắm quá chặt. Hà Thanh Hải nhìn Sảng, nói:
"Sảng, em biết tình cảm anh dành cho em mà đúng không?"
Sảng gật nhẹ đầu. Hà Thanh Hải thấy thế tiếp tục nói:
"Vậy tại sao em không cho anh cơ hội. Từ khi em vào trường anh đã chú ý đến em. Anh có tình cảm với em rất lâu rồi."
Sảng nghe lời anh nói có chút xót xa. Cô biết Hà Thanh Hải dành cho cô tình cảm vô cùng lớn. Nhưng là cô không thể nhận nó, trong tim cô chỉ có một người mà thôi. Kể cả khi Dương Dương chưa xuất hiện, Sảng vẫn không chấp nhận tình cảm của anh. Cả hai người họ không hợp. Khẽ rút tay khỏi tay Hà Thanh Hải, cô ái ngại nhìn anh:
"Học trưởng, em biết điều đó! Tất cả em đều biết. Nhưng em nghĩ chúng ta không hợp nhau. Nếu có tình cảm với anh em đã chấp nhận, đối với em giữa chúng ta chỉ nên tồn tại quan hệ bạn bè. Em xem anh như một người anh trai không hơn không kém. Học trưởng mong anh hiểu cho em!"
Hà Thanh Hải cảm thấy sự chua xót trong tim. Sảng vẫn không chấp nhận anh. Anh thương cô là thật lòng, giữa những tân sinh viên mới nhập học ở đại học X, anh chỉ chú ý mỗi mình cô, mặc dù hôm ấy Sảng chỉ ăn mặc đơn giản với chiếc áo sơ mi form rộng hồng nhạt cùng quần tây đen ống loe. Gương mặt xinh xắn ấy chỉ điểm chút son môi. Hình ảnh cô ngày nhập học khiến Hà Thanh Hải nhớ mãi.
Nén cảm xúc đau lòng, Hà Thanh Hải nở nụ cười nói với Sảng:
"Anh biết rồi! Chúng ta sẽ không nhắc đến việc này nữa. Em cứ xem anh như người anh trai đi, anh nhất định sẽ đối tốt với em như cô em gái nhỏ. Sàn, đến khi nào mới có một cô gái giống em đây?"
Sảng vỗ nhẹ lên cánh tay Hà Thanh Hải. Tiếng nói êm dịu vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng:
"Học trưởng, anh tài giỏi lại có gia thế tốt chắc chắn sẽ gặp được người anh yêu thương thật lòng. Đừng mong người đó giống em vì mỗi người đều sẽ có một tính cách, một nét riêng. Em tin người mà anh gặp sau này sẽ khiến anh yêu thương thật nhiều mà người ấy cũng sẽ đáp lại anh. Tình cảm của anh với em nhất thời là sự rung động, em tin một thời gian nữa sẽ phai đi thôi."
"Ừ, anh biết rồi!. Cảm ơn em."
Cả hai cùng nở nụ cười. Nụ cười ấy biểu hiện cho một tình bạn thân thiết không hơn không kém. Lúc ăn xong thì Hà Thanh Hải có việc phải về trước, Sảng cũng đã học xong lúc sáng rồi nên bây giờ cô ra về.
Chiều nay gió mát, Sảng gọi điện nói với tài xế cô muốn tản bộ hóng gió nên không cần đến rước. Đi trên con đường tràn ngập lá vàng, Sảng cầm túi xách vừa đi vừa hít thở khí trời dịu mát, se lạnh khi vào thu. Đến khi đi đến một con hẻm, Sảng thấy một cô gái khoảng 16 tuổi hình như là bị té đang loay hoay đứng dậy. Cô chạy nhanh đến giúp cô bé kia đứng lên.
"Em gái, em không sao chứ?"
Cô gái ngước nhìn người đỡ mình dậy là ai. Mắt tròn xoe như gặp phải thần tiên. Người con gái trước mặt thật xinh đẹp, một nét đẹp vô cùng thuần khiết. Cô bé xua tay vội nói:
"Em không sao ạ! Cảm ơn chị đã giúp đỡ. Bây giờ em có việc phải đi trước. Xin chào, nếu sau này gặp lại em sẽ trả nợ hôm nay cho chị."
Nói rồi cô gái đó chạy đi khi Sảng chưa kịp đáp lại. Cô nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn khuất dần phía xa kia, miệng lẩm bẩm:
"Cô gái nhỏ, chị cũng mong sẽ gặp lại em đấy"
—————————————————————-
Cả buổi chiều Sảng tản bộ không biết mệt. Những việc này cô đã quen rồi, lúc trước do làm việc cực nhọc nên dần hình thành sức chịu đựng. Khi về đến nhà, Sảng liền ngồi phịch xuống sofa, vẻ mặt thoải mái, nói nhỏ cho chính mình nghe:
"Lâu lâu đi hóng gió thế này thật tuyệt vời!"
Dương Dương từ bếp đi ra. Trên người anh ngoại trừ bộ đồ tây cắt may tỉ mỉ thì còn đeo thêm chiếc tạp dề. Anh đi đến chỗ Sảng
"Em về rồi?"
Sảng nghe tiếng ngước lên. Cô bất ngờ:
"Ối, Dương Dương! Không phải anh nói hôm nay gặp đối tác sẽ về trễ sao? Tôi còn định một lát nấu cơm tối muộn một chút chờ anh về nè."
Dương Dương dùng cử chỉ dịu dàng vuốt ve gò má mịn màng của cô. Anh nói:
"Đối tác đột xuất bận việc nên dời sang ngày khác. Tôi nghe tài xế báo lại em muốn đi dạo mát nên liền cho em khoảng không gian riêng tư một chút. Nhưng em đó, đi như vậy sẽ đau chân, có biết tôi chờ em gọi điện đến đón rất lâu rồi không?"
Sảng nghe vậy cười mỉm một cái. Cô dạo gần đây cứ thích làm nũng với anh. Vì vậy liền đáp lại:
"Thật xin lỗi! Tôi cũng tính về nhà sẽ gọi báo cho anh. Tôi sợ anh bận việc nên không gọi. Anh xem, tôi lành lặn không việc gì. Dương Dương, anh đừng giận người ta nha!"
Dương Dương mềm nhũn trước lời nói của Sảng. Anh dùng ngón giữa gõ nhẹ lên trán cô một cái, âu yếm nói:
"Tôi không giận em! Tôi sợ em gặp nguy hiểm, hên là em luôn bật định vị. Tôi có nấu vài món ăn rồi, một lúc nữa sẽ hoàn thiện ngay. Em ngoan lên phòng tắm đi rồi xuống ăn. Lần sau có làm gì thì nhắn cho tôi một tin là được."
Sảng nhìn lại bộ dạng của Dương Dương. Có điểm thêm tạp dề trông anh dịu dàng, ấm áp hẳn. Anh là đang nấu ăn cho cô đó nha! Cười nhẹ một tiếng, Sảng chủ động hôn một cái thật kêu lên môi anh sau đó nhìn xem có ai thấy không rồi mới cất tiếng:
"Tôi biết rồi! Hôm nay anh nấu ăn, tôi nhất định sẽ ăn thật nhiều á. Anh nấu không thua gì bác đầu bếp đâu. Đừng lo lắng nữa, tôi trở về an toàn rồi."
Dương Dương yêu thích bộ dạng đáng yêu của cô. Anh nắm tay cô kéo đến chân cầu thang, khẽ cười
"Ngoan! Lên phòng tắm mau đi!"
Sảng đáp lại một tiếng "Vâng" rồi lên phòng tắm rửa. Dương Dương nhìn theo cô, trong lòng cảm thấy có tia sáng hạnh phúc len lói
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro