Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

¹ gặp gỡ

Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên, khu giảng đường trường Đại học Bangkok trở nên ồn ào hơn bao giờ hết. Các sinh viên nhanh chóng túa ra ngoài, tiếng cười nói rộn ràng hòa lẫn vào tiếng bước chân vội vã. Trong phòng họp của khoa Quản trị Kinh doanh, bầu không khí lại căng thẳng đến khó thở.

“Cậu ta không chịu hợp tác, lại còn bỏ qua hết các buổi thảo luận. Chúng em không thể làm việc chung với Auau được nữa, thưa thầy!”

Một sinh viên đứng dậy, ánh mắt đầy bực bội. Những người khác gật gù đồng tình. Ở giữa căn phòng, Auau Thanaphum ngồi dựa lưng vào ghế, chân gác lên bàn một cách ngạo mạn. Mái tóc nâu rối bù, chiếc áo sơ mi bung hai nút trên để lộ hình xăm nhỏ nơi xương quai xanh.

“Muốn đuổi thì cứ đuổi, tôi không cần,” Auau nhếch môi, giọng nói trầm khàn đầy thách thức.

Thầy trưởng khoa siết chặt cây bút trong tay, nét mặt lộ rõ vẻ bất lực. “Auau, đây không chỉ là chuyện của cậu. Cậu không hoàn thành dự án học kỳ này, không chỉ ảnh hưởng đến điểm số mà còn có thể bị đình chỉ học. Không nghĩ đến tương lai của mình sao?”

“Tương lai của tôi?” Auau bật cười khẩy. “Thầy lo lắng làm gì? Tôi chẳng cần ai định hướng hộ mình cả.”

Cả phòng im phăng phắc. Không khí căng thẳng đến mức như có thể nghe thấy tiếng thở của từng người. Trong khoảnh khắc ấy, một giọng nói vang lên, phá vỡ sự im lặng.

“Thưa thầy, em sẽ nhận hỗ trợ bạn ấy.”

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về Save Worapong. Cậu đứng dậy từ hàng ghế cuối, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại kiên định.

“Save, em có chắc không?” Thầy trưởng khoa nhìn cậu, giọng điệu đầy hoài nghi. “Auau không phải là người dễ làm việc chung, em cũng thấy rồi đấy.”

Save gật đầu, nụ cười nhàn nhạt hiện lên. “Em tin rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu chúng em cùng cố gắng.”

Lời nói của Save khiến nhiều người xì xào. Một số bạn bè của cậu nhăn mặt tỏ vẻ lo lắng.

“Save đúng là ngây thơ thật.”
“Cậu ta nghĩ mình là ai? Người duy nhất trong trường này dám gần gũi với Auau ư?”

Duy chỉ có Auau là không nói gì. Anh nheo mắt nhìn Save như thể đang cố đoán xem chàng trai này đang nghĩ gì.

“Được thôi.” Thầy trưởng khoa thở dài. “Nếu em đã sẵn sàng chịu trách nhiệm, thầy sẽ giao dự án này cho em và Auau. Nhưng nhớ, Save, em phải làm được đấy.”

“Em sẽ cố gắng hết sức, thưa thầy.”

---

Chiều hôm đó, Save chủ động tìm đến sân bóng rổ – nơi Auau thường lui tới. Từ xa, cậu đã thấy bóng dáng Auau đang ngồi trên khán đài. Anh mặc một chiếc áo hoodie đen cũ kỹ, chiếc tai nghe chụp tai ôm gọn lấy đầu, che đi mọi âm thanh ồn ào xung quanh.

“Bạn học Auau!” Save gọi lớn, cố gắng át tiếng gió.

Auau ngẩng đầu lên, tháo tai nghe và liếc nhìn Save, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Lại là cậu? Cậu muốn gì nữa đây?”

Save bước lên bậc thang, đứng trước mặt Auau. “Mình đến để nói về dự án. Chúng ta cần hợp tác để hoàn thành nó.”

“Cậu không nghe sao? Tôi không quan tâm đến mấy thứ đó.” Auau ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, giọng điệu tràn đầy sự thách thức. “Tôi không cần ai giúp.”

Save cười nhẹ. “Nhưng nếu không làm, Au sẽ bị đuổi học.”

“Và rồi sao? Bị đuổi thì đã sao?” Auau nhướn mày. “Cậu nghĩ mình là ai mà đến đây để dạy bảo tôi?”

“Không phải mình muốn dạy bảo,” Save đáp, giọng nói vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh. “Nhưng mình nghĩ bạn xứng đáng có cơ hội để thay đổi. Ai cũng có lúc sai lầm, nhưng điều quan trọng là cách chúng ta sửa sai.”

Lần đầu tiên, đôi mắt của Auau thoáng chút dao động. Nhưng chỉ trong một giây, anh lại che giấu nó bằng nụ cười nửa miệng quen thuộc.

“Được thôi, Save. Nếu cậu muốn giúp tôi, thì cứ thử đi. Nhưng tôi cảnh báo trước, cậu sẽ hối hận đấy.”

---

Buổi tối, khi cả ký túc xá dần chìm vào tĩnh lặng, Save ngồi bên bàn học, ánh sáng từ chiếc laptop là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng nhỏ. Màn hình hiển thị các tài liệu về dự án học kỳ, nhưng mọi thứ dường như mờ nhạt trước những suy nghĩ miên man trong đầu cậu. Cứ mỗi lần Save cố gắng tập trung vào công việc, hình ảnh của Auau lại bất ngờ xuất hiện trong tâm trí cậu.

Lần đầu tiên, cậu thấy một Auau khác. Không phải là chàng trai lạnh lùng, bất cần đời ngồi trong lớp học, mà là một người con trai cô độc, chìm đắm trong bóng tối của những nỗi đau không thể bày tỏ. Ánh mắt ấy, lạnh lùng nhưng lại mang theo sự tổn thương, một nỗi buồn mà Save không biết phải làm sao để xoa dịu. Cậu tự hỏi, liệu có thể giúp Auau thoát khỏi những bức tường vô hình mà anh đã dựng lên bao lâu nay?

"Auau, liệu tớ có thể giúp cậu không nhỉ?" Save lẩm bẩm, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu trên mặt kính, tạo thành một dải ánh sáng yếu ớt. Cậu thở dài, chẳng biết làm thế nào để đến gần hơn với Auau, để hiểu rõ hơn về con người đầy bí ẩn đó.

Ở nơi khác, Auau đang dựa lưng vào tường, ánh sáng từ chiếc bật lửa nhỏ trong tay chiếu lên khuôn mặt anh một cách mờ ảo. Anh bật lửa lên, rồi tắt, rồi lại bật, ngọn lửa nhỏ cứ lấp lóe trong bóng tối, như thể đang cố làm sáng lên một phần nào đó trong tâm hồn anh, mặc dù biết rằng nó sẽ chẳng bao giờ đủ. Cảm giác cô đơn vẫn luôn bao trùm, như một chiếc bóng đen không thể thoát ra được.

“Save, tên phiền phức.” Auau nhếch môi cười nhạt, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ mà chính anh cũng không thể giải thích được. Một phần trong anh không muốn nhìn thấy sự quan tâm đó, không muốn đối diện với những gì mà Save cố gắng mang đến. Nhưng có lẽ, một phần khác trong anh lại thấy nhẹ lòng khi nhận ra rằng có ai đó vẫn thật sự quan tâm đến mình, dù chỉ là một chút.

Anh tự hỏi, liệu Save có thực sự hiểu được cảm giác của mình không? Liệu người con trai đó có thể nhìn thấy những vết thương sâu trong tâm hồn anh, hay chỉ là một cơn gió thoảng qua, rồi sẽ lại biến mất như tất cả những gì anh từng có?

Khi ngọn lửa trên bật lửa tắt hẳn, Auau buông tay, để chiếc bật lửa rơi xuống sàn. Ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn gần đó chỉ đủ để anh nhìn thấy bóng của chính mình trong gương. Bóng dáng của một chàng trai bất cần, lạnh lùng, nhưng lại không thể nào che giấu được sự yếu đuối bên trong.

“Cậu nghĩ gì về tôi, Save?” Anh thì thầm trong bóng tối, nhưng câu hỏi không có câu trả lời. Bởi vì chính anh cũng không thể trả lời câu hỏi đó cho chính mình.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro