Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13: Người yêu, đại loại vậy [END]




Ngay lúc Tsukishima đặt chân lên sân trước nhà mình, đám cỏ dưới chân đã được cắt ngắn. Mặt trời nắng chói trên đầu, và việc tiếp xúc với nó suốt từ thư viện trở về nhà khiến quần áo của em có cảm giác nặng nề. Tiếng máy cắt cỏ vẫn vang đều, phát ra sau lớp gạch của ngôi nhà em.

Tsukishima định đi vòng ra sân sau, nhưng lại do dự. Sẽ chẳng có ích gì nếu hét lên một lời xin lỗi lẫn với tiếng ồn của máy cắt cỏ, cũng chẳng ích gì nếu Kuroo phải dừng công việc của mình một lúc ngắn. Cho dù thần kinh của em đang co giật khủng khiếp đến mức nào thì việc tốt nhất là ngồi chờ đợi cho đến khi Kuroo xong việc.

Không khí mát mẻ của ngôi nhà là thứ tuyệt vời.

"Mừng con về" bố em nói từ phòng khách. Ông ấy đang dựa vào ghế tựa, mặc bộ vest và thắt cà vạt, sẵn sàng để đi làm. Tsukishima cởi giày và gật đầu với ông, cố gắng tỏ ra không háo hức khi lê bước trong nhà, tiến tới cửa sổ phía sau. Dùng một ngón tay để kéo màn che xuống, em nhìn ra tấm kính cho đến khi bắt gặp Kuroo đang lái xe cắt cỏ theo những đường tỉ mỉ trên sân.

Tsukishima hít thở sâu để cố gắng ổn định nhịp đập của trái tim mình.

"Này, con yêu," giọng mẹ em vang lên sau lưng và em buông màn che ra.

"Mẹ," Tsukishima chào. Em nhìn bà nở một nụ cười và sau đó gặp bố em ở cửa, ôm lấy ông tạm biệt. Tsukishima quay lại cửa sổ, nhìn qua màn che một lần nữa. Kuroo đã hoàn thành hơn nửa sân sau. Tsukishima cắn môi dưới, tự hỏi làm cách nào để tiếp cận người làm vườn. Cuộc gặp cuối cùng lần trước của họ không mang lại cho em nhiều hy vọng về một sự chào hỏi vui vẻ.

"Thế sao sáng nay con lại vội đến thư viện thế?"

Tsukishima một lần nữa để ngón tay của mình tuột khỏi màn che và quay người lại.

"Con không có vội. Con chỉ muốn đi và chẳng thấy mẹ hay bố ở đâu hết, "Tsukishima giải thích, khiến bản thân bận rộn bằng cách đi uống nước. Bất cứ điều gì để cho việc đi lòng vòng trong nhà bếp như là một điều bình thường. Khi nhìn thấy cốc nước chanh trong tủ lạnh, em đã nhìn chằm chằm vào nó khá lâu.

"Hm. Chiều nay mẹ sẽ đi mua sắm. Nhớ nói với mẹ nếu con cần bất cứ thứ gì và mẹ sẽ ghi nó vào danh sách, "Reina nói. Tsukishima gật đầu, cuối cùng cũng cầm lấy ly nước chanh lên và đặt nó trên quầy, đồng thời cảm nhận được ánh mắt của mẹ mình. Mọi chuyện đã diễn ra như vậy kể từ khi Yamaguchi khiến em biết rằng mẹ đã biết em không hề ở lại với Yamaguchi vào cái đêm em đến nhà Kuroo. Mẹ biết em không nói với bà điều gì đó, vì thế bà ấy thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào em bất cứ mọi lúc. Từ lòng tin của bà ấy, bà đã không bao giờ đem chuyện đó ra, suy cho cùng bà hy vọng con trai bà sẽ thành thật. Nó khiến Tsukishima cảm thấy khó chịu. Nghe thấy tiếng sột soạt, em liếc sang khi mở tủ chén, quan sát bóng lưng của mẹ. Với chiếc ly trong tay, lơ lửng giữa không trung một cách vụng về, em đợi cho đến khi bà ấy đi khỏi, và đợi thêm một chút nữa trước khi vội cầm chiếc ly khác.

Mang cho Kuroo một ly nước chanh là một việc thường ngày. Tsukishima khao khát một cảm giác bình thường nào đó khi em bước ra ngoài. Lúc đang trầm tư suy nghĩ, em đã uống hết nửa ly trước khi nghe thấy lưỡi máy cắt cỏ dừng lại. Nhanh chóng bỏ một vài viên đá vào ly của Kuroo, em quay trở lại với tiết trời nóng nực kia.

Mùi cỏ mới cắt thoang thoảng xung quanh em. Kuroo đã lái chiếc xe cắt cỏ vào nhà kho. Tsukishima nghe thấy tiếng động cơ tắt và em nuốt nước bọt, hai chân nhanh chóng băng qua bãi cỏ, ngay cả khi chúng cảm thấy mềm nhũn như thạch.

Chiếc ly trong tay em đã bắt đầu đọng nước ngoài thành ly.

Có lẽ em cũng vậy.

Em bước lên đoạn đường nhỏ dẫn vào nhà kho, nhưng dừng lại trước cánh cửa đang mở, bởi vì Kuroo đột nhiên ở đó, ở ngưỡng cửa, như giật mình bởi Tsukishima đang ở đó. Vài giây trôi qua, thậm chí có thể là mili giây, nhưng chúng giống như hàng giờ, trước khi Tsukishima buộc cơ thể mình phải hành động, em đưa ly nước chanh ra.

"... xin chào," Tsukishima nói. Đó không phải là những gì em đã luyện tập trong đầu, nhưng đó là tất cả những gì em có thể xoay sở. Em vọng nửa ly nước chanh sẽ đủ để xoa dịu cổ họng khô khốc đột ngột của mình.

Chân mày của Kuroo khẽ nhăn lại, nhưng anh ta vẫn không để ý gì mà với lấy ly nước chanh.

"Chào. Cảm ơn nhé, "Kuroo trả lời, lịch sự, ngay cả khi anh ta lúng túng quay đầu nhìn sang chỗ khác. Anh ta chỉ cầm chiếc ly chứ không uống nó. Toàn bộ cuộc trao đổi đều không ổn với Tsukishima.

"Được rồi," Tsukishima nói, chắc nịch, nói với chính mình hơn bất cứ điều gì. Tuy nhiên, nó đã làm cho đôi mắt nâu sẫm đó quay lại nhìn vào em, và đó là một điểm cộng. "Chúng ta có thể nói chuyện được không?"

Như một cuộc thi nhìn chằm chằm, một cuộc thi mà Tsukishima hy vọng nó kéo dài ngắn hơn những gì em nghĩ, trước khi Kuroo thở dài. Có vẻ như toàn bộ cơ thể anh ta chùng xuống theo cái cách chuyển động, như thể anh ta đã căng thẳng kể từ khi Tsukishima xuất hiện.

"Ừ. Làm vậy đi, "Kuroo đồng ý, tránh sang một bên để Tsukishima có thể bước vào nhà kho. Tsukishima nhìn sâu vào bóng tối, biết rằng bên trong sẽ nóng hơn rất nhiều, mùi cỏ cắt sẽ nồng nặc, nó sẽ khiến Tsukishima nhớ lại rất nhiều về lần cuối cùng họ ở bên trong.

"Ra phía sau nhà kho đi. Có một cái cây ở đằng sau, nên là sẽ có bóng mát và không quá nóng, " Tsukishima giải thích. Kuroo dễ dàng đổi ý, theo sau em ra sau nhà kho. Tsukishima dành thời gian để định vị, ngồi trên đám cỏ, tựa lưng vào nhà kho và nhấp một ngụm nước chanh. Đường khiến em có chút thoải mái, nhưng sau đó Kuroo ngồi xuống bên cạnh em, cách một bước chân, và sự thoải mái lại tràn ngập.

Em vuốt nhẹ những ngón tay xuống ly, cho đến khi các đầu ngón tay nào đều ướt.

Em mở miệng-

"Tôi xin lỗi."

Tsukishima chưa hề nói gì. Ngậm chặt quai hàm, ngạc nhiên quay lại nhìn Kuroo. Anh ta đang lắc nhẹ ly nước chanh của mình, nhìn thứ chất lỏng màu vàng xoay đều. "... tôi tưởng là tôi đã nghĩ bản thân đã làm rõ rồi, nhưng tôi nên nói với em những gì tôi muốn, hay ít nhất là gọi quán bar và quán cà phê như những cuộc hẹn hò-"

"Anh đã quá rõ ràng," Tsukishima xen vào. Em bắt gặp ánh mắt của Kuroo rồi quay sang chỗ khác, cảm thấy bản thân bỗng chốc nhỏ bé. "Em chỉ là một tên ngốc."

Em đã nhắm mắt làm ngơ vì nó không đạt được như điều mình muốn. Hoặc, những gì em nghĩ rằng chính bản thân em muốn.

Thật ích kỷ, và Kuroo lại là người xin lỗi trước.

Thật thảm hại.

"... hơi khó nghe, tự gọi mình là đồ ngốc, nhưng tôi sẽ không phản đối điều đó," Kuroo trả lời sau một lúc. Tsukishima nhìn lên từ nơi em đã gục đầu để nhìn thấy nụ cười nho nhỏ trên môi Kuroo, và điều đó khiến trái tim em như nhảy múa. Kuroo không phủ nhận điều đó, rõ ràng là đang gợi em về những điều nhảm nhí của mình, nhưng theo cái cách khiến Tsukishima hy vọng. Em thấy mình đang phản chiếu nụ cười toe toét kia trước khi hai người quay mặt đi chỗ khác. Một cơn gió thoảng qua, những chiếc lá xào xạc phía trên họ. Kuroo hít một hơi thật sâu, chuyển động đó thu vào mắt Tsukishima. "Nhưng, tôi cũng là một thằng ngốc mà. Đáng lẽ tôi nên mời em đi chơi trước khi...rũ bỏ quần áo". Một màu đỏ hiện lên má anh ta cùng với những lời cuối cùng. Tsukishima cảm thấy bản thân thích nó.

"Nên vậy rồi. Em nghe Yachi nói rằng anh là một người cuồng lãng mạn,"Tsukishima nói. Kuroo mở to mắt, và người làm vườn quay phắt đi trông khá hài hước. Tsukishima lịch sự giữ vẻ mặt trung lập, lo lắng ngay cả khi hành động đó khiến em muốn phá lên cười. "Vậy với em có gì khác sao?"

"Không có gì cả! Ý tôi là, tôi không muốn có bất cứ điều gì khác biệt. Tôi chỉ ... ugh, tôi đã thích thú đến em. Và rồi em luôn ám lấy tôi. Tôi chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, "Kuroo lầm bầm ở cuối câu.

Tsukishima bật cười.

"Dù sao thì em đã nói chuyện với Yachi khi nào vậy?" Kuroo hỏi. Cả người anh ta quay về hướng Tsukishima nhiều hơn, và có cảm giác như khoảng cách đã giảm đi một chút. Tsukishima thấy mình đang phản chiếu Kuroo.

"Mới đây thôi. Em đã gặp cô ấy ở thư viện, "Tsukishima trả lời. em ngập ngừng, cau mày. "Em ... có lẽ sẽ không ở đây ngay bây giờ nếu không gặp cô ấy."

Sự hiểu biết hiện trong mắt Kuroo.

"Em định tránh mặt tôi à," Kuroo nói, rất thực tế.

"Trông anh không giống như muốn gặp lại em lần cuối cùng chúng ta gặp nhau," Tsukishima trả lời, nhìn xuống bãi cỏ. Em cố gắng mỉm cười, nhưng có lẽ trông nó nhăn nhó hơn em muốn. "Em xin lỗi vì điều đó."

Một cơn gió thoảng qua lại làm những chiếc lá xào xạc. Tsukishima nhìn thấy một con bọ rùa đang bò dọc theo bãi cỏ và em theo dõi nó, cho đến khi bắt gặp cử động từ Kuroo. Em nhìn lên và thấy Kuroo đang chuyển mình, xoay người đối mặt với Tsukishima, ngồi xếp bằng.

"Tsukishima, Anh thích em," Kuroo nói. Giọng điệu của anh ta chắc nịch, ánh mắt cương quyết, và Tsukishima hiếm khi cảm thấy rung động vì những lời nói đơn thuần. "Anh có sự hứng thú đối với em, nhưng anh không hứng thú đến thứ gì đó bình thường."

Đó là điều mà Tsukishima biết. Tuy nhiên, đó là một điều gì đó khiến em vừa phấn khích vừa lo sợ.

"Em sẽ quay lại đại học sau một tháng nữa," Tsukishima trả lời. Lông mày của Kuroo nhíu lại, có lẽ chưa hiểu gì với cuộc trò chuyện hiện tại. Tsukishima tiếp tục nói. "Bộ nó không khiến anh thấy bất tiện sao?"

Kuroo chớp mắt.

"Ý em là ... nó không lý tưởng hả?" Kuroo chậm rãi nói. Tsukishima lại nhìn xuống, nhưng không lâu sau Kuroo lại lên tiếng. Thực tế thì, những lời tiếp theo của anh ta có vẻ gấp gáp và âm lượng hơi cao. "Nhưng! Nhưng, anh tự tin vào kỹ năng tán tỉnh của mình. Anh sẽ giữ cho em sự hứng thú. "

Ngực anh ta ưỡn lên đầy kiêu ngạo, và Tsukishima thấy mình sắp nhận được một cái nháy mắt. em hiểu mục đích của Kuroo là biến cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ hơn. Trong khoảng thời gian ngắn hiểu được người đàn ông đó, em đã nhận ra đó là một trong những điểm mạnh của anh ta, và Tsukishima đánh giá cao ở một mức độ nào đó. Tuy nhiên...

"Em không tự tin lắm," Tsukishima thừa nhận. Kuroo nhướng mày, bỏ mấy hành động cường điệu của mình. Sau đó, anh ta lướt tới cho đến khi đối mặt với phía Tsukishima, và Tsukishima thấy mình hơi nóng một cách khó chịu.

"Hm?" Kuroo ậm ừ, và Tsukishima cảm thấy mặt em nóng dần lên khi anh ta ghé sát vào. Mùi kem chống nắng xộc thẳng vào mũi em. "Câu này đến từ cái người đã cố dụ dỗ một người lãng mạn. Vứt bỏ mọi lẽ thường và vẩn đục cái tên hào hoa của em ta! "

Kuroo lại màu mè tiếp. Tsukishima cười khẩy trước khi em kịp nghĩ đến việc dừng nó lại, hờ hững nghiêng người ra khỏi anh ta.

"Anh đúng là một tên ngớ ngẩn-"

"Nhưng khoan, khoan đã, tất cả chuyện đùa dẹp sang một bên, đây," Kuroo nói, lùi lại và đặt cánh tay mở rộng một cách gan dạ suốt vừa nãy, "Anh có ấn tượng rằng chúng ta sẽ giải thích sự khác biệt của cả hai và đi trên con đường của riêng chúng ta, nhưng từ cách em đang nói, anh phải hỏi một điều. Làm rõ ràng cho bản thân anh lần này. Anh có gì đó với em không? Giống như, bạn trai, đại loại vậy. "

Tsukishima lại cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Kuroo rất thành thật với những suy nghĩ và cảm xúc của mình, thật ngạc nhiên khi Tsukishima không đào hố dưới sáu mét để chui xuống. Tuy nhiên, Tsukishima vẫn tiếp tục sự nghi ngờ của mình.

"Mối quan hệ cuối cùng của em là hơn bốn năm trước. Em không biết mình sẽ là một người bạn trai tốt như thế nào, "Tsukishima nói một cách yếu ớt. Kuroo nhướng mày, mắt dò xét Tsukishima.

"... nhưng?" Kuroo hỏi, thúc giục. Tsukishima cảm thấy những rào cản vốn đã bị sứt mẻ lúc đầu bắt đầu vỡ vụn. Em đã đi quá sâu vào ... bất cứ nó là gì ở đây.

"... nhưng, ừ, em muốn hẹn hò," Tsukishima thừa nhận. "Một buổi hẹn thật sự. Với anh."

Nụ cười toe toét trên khuôn mặt của Kuroo thật chói mắt nhưng hoàn toàn xứng đáng.

"Nó là bẫy gài, phải không?" Kuroo trêu chọc, cố ý dựa mình vào vai Tsukishima.

"Hên xui," Tsukishima khịt mũi. em cảm thấy bàn tay của Kuroo đang ôm lấy má mình và quay mặt em về phía anh ta.

"Anh có thể hôn em không?" Kuroo hỏi với một nụ cười. Tsukishima cảm thấy rất khó để không dựa vào bàn tay ấy, ngay cả khi em vẫn không ấn tượng. Chắc chắn rồi, yêu cầu nụ hôn có thể được coi là lãng mạn nhưng-

"Em hy vọng anh sẽ không hỏi mọi l-"

Trước sự vui mừng của Tsukishima, Kuroo thậm chí còn không để em nói hết câu trước khi cướp môi em. Tsukishima tan chảy vào nụ hôn, theo đúng nghĩa đen, bởi vì ngay cả trong bóng râm, ở ngoài trời lâu như vậy cũng đã nóng khủng khiếp. Tuy vậy, em ấy sẽ không thay đổi điều gì.

Một tiếng hắng giọng.

Tsukishima tách mình ra khỏi Kuroo, quay ngoắt đi. Cảm giác như mọi hơi thở rời khỏi cơ thể khi em nhìn thấy mẹ mình đứng gần góc nhà kho, khoanh tay và nhướng mày chờ đợi.

"Vậy là, Kuroo có phải là người bạn mà con ở cùng không?" Reina hỏi, câu hỏi thẳng thừng trong bầu không khí hoảng loạn. Tsukishima cảm thấy miệng mình há hốc, nhưng giọng em ấy từ chối hoạt động.

"... xin chào cô Reina," Kuroo chào bên cạnh em. Tsukishima không thể nhìn thấy biểu hiện của Kuroo, nhưng em có thể nghe thấy những nốt trầm khó hiểu trong giọng nói của anh ta. Nhưng Reina chỉ cười với anh ta.

"Xin chào, Kuroo! Tôi đã kỳ vọng cậu sẽ chăm sóc bãi cỏ nhà tôi, nhưng có vẻ như cậu cũng đang chăm sóc con trai tôi nhỉ, "Reina trả lời, trông rất giống như bà ấy đang nỗ lực để không biến nụ cười thành một nụ cười nhếch mép.

Tsukishima xấu hổ.

"Mẹ!" Tsukishima nghiến răng. Từ đằng sau em, Kuroo bật cười.

"Tôi có lẽ thích nhóc ấy một chút, đúng vậy," Kuroo cười khúc khích. Tsukishima quay lại lườm anh ta, mặc cho gò má em đang bốc hỏa.

"Mẹ biết con đang hẹn hò với ai đó mà," Reina nói. Tsukishima nhăn mặt và nhìn lên đầy hối lỗi. Reina thở dài, xua tay. "Ây dà, mẹ chỉ muốn nói rằng mẹ sẽ bổ ít dưa hấu và cả hai đều được thoải mái vào nhà nghỉ ngơi. Chưa tới giờ ăn trưa, nhưng ..."

Bà ấy đi mất, để hai người lại. Kuroo nhìn Tsukishima, như thể xin phép.

Anh có thể mong muốn nhiều hơn không?

Anh có thể là một phần trong cuộc sống của em không?

Em sẽ đổ lỗi cho cái nóng đã khiến em mê sảng, nghĩ rằng chỉ đơn giản để em vào ăn dưa hấu còn đáng hơn vậy.

Dù sao thì họ cũng vào nhà ăn dưa hấu.

"Ugh, đá làm loãng nước chanh rồi..."

"Lỗi của anh khi đợi lâu như vậy để uống nó."

"Anh đã lo lắng mà! Chắc do không thể kiểm soát được. "

"..."

"... em đang đỏ mặt."

"Do cháy nắng đấy."

"Hai đứa thật dễ thương."

"..."

"..."

"... cháy nắng của em tệ hơn rồi kìa."

"Anh im đi."





———HOÀN VĂN———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro