Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8_Appreciate

Đêm cũng thật ngắn ngủi , chớp mắt đã qua đi . Căn phòng lạnh buốt hơi sương hòa vào men rượu ấm nồng , cảm giác lạ lại ùa về .
Cô thức dậy với cái đầu đau nhức vì men rượu chưa tan , phát hiện mình đang nằm dưới sàn nhà , à không....là đang nằm trên người anh mới đúng . Tay đan vào tay siết chặt lại , hỏi ở đây có sự động lòng không ?_Có . Nhưng đã đủ để yêu lại chưa ?_Chưa đủ !
- Sao ngày đó anh lại bỏ đi ?
Lại là một câu hỏi bâng khuơ , sẽ không có câu trả lời bởi người được hỏi vẫn còn chưa tỉnh _ hay nói đúng hơn là giả vờ say .
Cô cảm nhận người bên cạnh có động thái xiết tay ôm chặt mình hơn , khẽ chuyển minhc làm cả hai đều thức hẳn . Bù vào sự im lặng khi nãy là khoảnh khắc bối rối , ngược ngùng lúc chập sáng . Cũng tới lúc phải về rồi .
Anh vẫn giữ quy tắc cho mình , không bao giờ tới trễ trong mọi hoàn cảnh . Đưa cô về nhà tắm rửa , thay thồ xong , anh cx trở về nhà . 8 giờ 30 quay lại đón cô như bình thường . Nhưng lần này uống công một chuyến , đành phải một mình đi đến công ti vậy .
Hôm nay phó tổng của chúng ta khó chịu hơn bình thường . Vừa dễ cáu , dễ nóng lại đứng ngồi không yên . 15 phút nữa mới tới giờ làm việc chính thức , nhưng đám nhân viên đã bị hành hạ nửa tiếng rồi . Cả công ty như loạn cả lên với lệnh điều khiển của vị phó tổng này . Tới cả ly cafe cũng pha đi pha lại mấy chục lần rồi cũng chưa làm anh hài lòng . Vừa đưa lên miệng là lại đổ đi . 15 phút đếm ngược tới giờ làm có lẽ là 15 phút dài nhất trong cuộc đời họ .
Còn lại 10 phút , đám nhân viên lại lôi kéo nhau vào phòng chờ mở phiên chợ mới .
- Hôm nay ổng bị sao dợ ? Khó ở dễ sợ . Đàn ông đâu có tới tháng đâu ta !
- Ai biết ! Hôm nay pha cafe cũng pha tới mòn cái ly rồi . Nhấp môi đã kêu đem đổ pha lại ! Đúng là chơi người ta mà !
- Ủa mà....có thấy thiếu gì hông ?
- Chết ! Tôi chưa đem tài liệu vô phòng ổng !
- Không phải ! Người đó ! Có thấy thiếu ai không ?
Đám nhân viên suy nghĩ một hồi lâu , ttong đầu hiện ra những cái tên thân mật như : chị lao công , chú bảo vệ....rồi lại tự gạt bỏ . Ai nấy có vẻ như suy tư lắm .
- Trời ơi....bà trợ lý của ổng đó !
- À....
Hiểu rồi....à....chưa . Chưa hiểu gì cả .
- Thì sao ?
- Trời ơi....tui muốn điên quá à . Giả tán . Làm việc đi !
- Kìa , bả tới kìa !
Người cần tới cuối cùng cũng tới . Không sớm không muộn , vừa đúng giờ. Nhưng người này hôm nay cũng có vẻ "Phụng thể bất an" . Trong có vẻ mệt mỏi và cũng thấy tâm trạng hơn chiều .
- Anh Tuấn....à không ? Phó tổng của mấy người đâu rồi ?
- Dạ trong phòng á chị !
- Ừm ! Đi làm việc đi , tới giờ rồi !
- Còn việc nữa đâu làm trời !
- Hả ?
- Dạ không có gì ! Phó tổng trong phòng á chị , dô đi chị . Mà tiện mang cafe cho ảnh nha chị ! Cảm ơn chị !
- Ừm !
Cô đi một mạch tới nơi cần tới . Ngoài này dư âm phiên chợ còn chưa hết .
- Hôm nay công ti mình bị ám hả . Hai cái người này kìa lạ khó hiểu !
- Nãy nghe bả gọi sao chưa ? "Anh Tuấn".... tui nói hai người này có vấn đề mà !
- Ủa mà gọi vậy là gọi anh tên Tuấn hay Anh Tuấn ?
- Đi hỏi bả á ! Hỏi tui chi ! Ai biết !
- Mệt quá hà ! Giải tán ! Lát rình !
- Ok !
Lần này thì tan chợ thật rồi . Quay lại với căn phòng của vị phó tổng kia nào .
Cô mang theo ly cafe và tập hồ sơ vào . Lần này thì là cafe thật . Nhưng hình như người kia vẫn chăm chăm với màn hình máy tính , vẫn chưa để ý có người bước vào . Đặt ly cafe xuống bàn , như 14 lần trước cứa hớp một hớp là lại muốn đem đi đổ .
- Cafe có phải hết hạn rồi không ? Nhạt nhẽo ! Hay tại cô cho quá nhiều nước ?
- Ai pha ? Chê nhạt nhẽo muốn uống cafe pha "hóa chất" nữa hả ?
Nhiệt liệt đề nghị phó tổng của chúng ta từ sau nên ngước lên vài giây xem xét người bước vào là ai , chứ không sẽ thật phiền phức lắm .
- Tâm tới hồi nào ? Mà từ sáng giờ đi đâu ?
- Bây giờ hỏi cung hả ?
- Không phải ! Lo thì hỏi thôi !
- Đi tìm luật sư ! Chuyển lại 40% cổ phần cho Tuấn ! Vậy là tính ra , Tuấn giữ 80 % , quà sinh nhật cho ông chú 10% là 70% . Một tay một giang sơn rồi !
- Tâm tính đi hả ?
- Đi đâu ? Tuấn muốn Tâm đi ?
- Không muốn !
- Thì không đi ! Ở lại làm trợ lý cũng được , tiếp tục nghiên cứu hóa chất ! Mà hỏi nè , hôm nay có nghẹt mũi nữa không dợ ?
- Không có ! Sao hỏi vậy ?
- Ngủ ôm người ta cả đêm mà người ta đứng bên cạnh còn tưởng nhân viên là sao ?
- Trời ơi bà ngang ngược vậy ? Say mèm biết gì đâu !
- Hay quá ha !
- Chỉ biết là có làm một chuyện !
- Không nhớ đi rồi biết mặt tui !
- Nè đi đâu đó ?
- Ra ngoài !
- Làm gì ?
- Chế thuốc độc !
- Lẹ nha !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro