Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Chúc phúc của Cảnh sát trưởng Piltover

┊ ┊ ┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ┊ ˚★⋆。˚ ⋆
┊ ┊ ┊ ⋆
┊ ┊ ★⋆. _nie_
┊ ◦
★⋆ ┊ . ˚
˚★

Minhyung bước lên bệ đá cổ, ánh mắt kiên định, không hề nao núng trước sự im lặng đáng sợ bao trùm xung quanh. Cả nhóm đứng nhìn theo, lòng đầy lo âu và tò mò.
Nhưng khác với Doran, Minhyung không rơi vào trạng thái vô hồn. Ngay khi cậu bước lên bệ đá, không gian bỗng rực sáng. Hai lá cờ lớn với biểu tượng của Piltover từ trên không trung hạ xuống, bay phấp phới trước gió. Màu vàng kim trên cờ phản chiếu ánh sáng, khiến mọi thứ xung quanh như được dát vàng.
Ngay sau đó, tiếng pháo hoa vang lên, từng đợt ánh sáng rực rỡ bắn tung lên trời. Tiếng kèn đồng trầm bổng vang dội, như một khúc khải hoàn hân hoan. Cả nhóm đứng dưới bệ đá không khỏi kinh ngạc, đôi mắt mở to khi chứng kiến khung cảnh choáng ngợp trước mắt.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Minseok lẩm bẩm, tay khẽ siết lại như muốn trấn an bản thân.
Trên bệ đá, Minhyung cũng ngỡ ngàng không kém. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, hai tia sáng màu xanh lục nhạt bỗng bắn ra từ khoảng không phía trước, xuyên qua cậu. Hai viên đạn rực sáng lao thẳng về phía một tảng đá lớn ở cách đó không xa.
"ẦM!"
Tiếng nổ chấn động vang lên khi hai viên đạn xuyên qua tảng đá, khiến nó vỡ tan thành hàng trăm mảnh nhỏ, bắn tung tóe ra xung quanh.
"Cái quái gì thế này?" Oner nhảy lùi lại, tay che mắt khi một mảnh vỡ nhỏ bay về phía mình.
Những âm thanh răng rắc kỳ lạ tiếp nối. Xoay quanh Minhyung lúc này là vô số bánh răng bằng đồng, chúng di chuyển với tốc độ không tưởng, phát ra âm thanh cơ khí đặc trưng. Những bánh răng ấy dần dần kết hợp lại, tạo thành những cạm bẫy tinh xảo.
Những chiếc bẫy bằng đồng lóe sáng khi một vật thể khác xuất hiện bên trong chúng: những chiếc bánh cupcake nhỏ xinh bay lơ lửng, trông như vừa được lấy ra từ một tiệm bánh ngọt. Mùi thơm ngọt ngào thoảng qua, khiến Minseok đứng dưới bất giác cảm thấy buồn cười xen lẫn ngạc nhiên.
"Cậu ấy... đang nhận chúc phúc kiểu gì vậy?" Minseok khẽ nói, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Minhyung.
Bất ngờ, một giọng nữ vang lên từ xa, sắc sảo và tự tin:
"Got them in my sights."
Ngay khi lời nói kết thúc, một cây súng trường bằng kim loại từ đâu rơi xuống, đập thẳng vào vai Minhyung.
"Oái!"
Minhyung không kịp phản ứng, bị cây súng đè ngã xuống bệ đá. Cả nhóm phía dưới bật cười, không kiềm được sự hài hước trước cảnh tượng này, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự nghiêm túc khi nhận thấy ánh sáng vàng nhạt đang bao phủ lấy người bạn của mình.
Ánh sáng ấy dường như mang theo một sức mạnh vô tận. Cây súng trường khổng lồ cũng dần thu nhỏ lại, vừa vặn với kích thước cánh tay của Minhyung. Cậu cẩn thận nâng cây súng lên, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
"Thử xem nào," cậu thì thầm, tay đưa lên báng súng, mắt nhắm một bên như thể tự nhiên đã biết cách sử dụng nó.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, dội lại trong không gian. Viên đạn lao đi với tốc độ kinh hoàng, bắn xuyên qua một cái cây gần đó. Cái cây đổ rầm xuống đất, để lộ ra một ụ đất phía sau cũng bị xuyên thủng.
Minhyung sững người. Cậu xoa cây súng trong tay, cảm nhận sức mạnh mà nó mang lại. Ánh mắt của cậu ánh lên sự phấn khích xen lẫn cảm giác kỳ lạ, như thể một phần linh hồn mình vừa được đánh thức.
"Minhyung, cậu ổn chứ?" Minseok hỏi to, giọng đầy lo lắng nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò.
Minhyung gật đầu, mỉm cười tự tin. "Tớ ổn. Và... tớ nghĩ tớ biết mình vừa nhận được chúc phúc gì rồi."
Một tiếng cười nhẹ vang lên, theo sau là giọng nói của Sona:
"Cậu ta đã nhận được chúc phúc từ Cảnh sát trưởng Piltover - Caitlyn," Sona giải thích, "Từ giờ, Lee Minhyung sẽ mang trong mình tinh thần công lý và sự chuẩn xác tuyệt đối của cô ấy."
Những lời của Sona khiến mọi người ồ lên.
"Caitlyn?" Peanut thốt lên. "Cảnh sát trưởng nổi tiếng nhất Piltover sao? Thật ấn tượng!"
Minhyung không nói gì, chỉ nhấc cây súng lên, quay lại nhìn mọi người với ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy tự tin.
"Tớ nghĩ, với thứ này, chúng ta sẽ không gặp khó khăn trong các thử thách sắp tới."
"Đừng quá tự mãn đấy," Sanghyeok lắc đầu, nhưng nụ cười nửa miệng của anh cho thấy anh không hề khó chịu mà ngược lại, có chút trìu mến.
Không muốn lãng phí thêm thời gian, Minhyung nhanh chóng chạy về phía Minseok. Trông thấy cậu, Minseok không giấu được sự nhẹ nhõm.
"Cậu làm tớ sợ chết khiếp," Minseok trách móc, nhưng đôi mắt ánh lên sự quan tâm sâu sắc.
"Xin lỗi đã làm cậu lo lắng," Minhyung đáp, tay khẽ đặt lên vai Minseok. "Nhưng tớ vẫn ổn. Và tớ nghĩ, cậu sẽ làm tốt hơn cả tớ nếu được chọn."
"Hy vọng là thế," Minseok thì thầm, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực khi mình sẽ sớm phải đối mặt với thử thách.
Sona lúc này bước lên, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cả nhóm.
"Hai người đầu tiên đã hoàn thành. Các ngươi đã thấy rõ: mỗi người sẽ được một vị thần hoặc thực thể trao sức mạnh. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh đi kèm trách nhiệm. Hãy sử dụng chúng một cách khôn ngoan, vì cuộc hành trình còn rất dài và nguy hiểm."
Những lời của Sona như đổ thêm trọng lượng vào bầu không khí. Mọi người nhìn nhau, mỗi người mang một cảm xúc khác nhau: tò mò, sợ hãi, và cả háo hức.
Sona cất tiếng lần nữa: "Ai sẽ là người tiếp theo bước lên bệ đá cổ?"
˚    ✦   .  .   ˚ .     
. ✦     ˚     . ★⋆.
   .    ˚     *     ✦   .  .    ✦ ˚      ˚ .˚      .  .   ˚ .            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro