Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Christmas's extra. Lễ bóc đồ của Tề Thiên Vũ

Ngày hôm đó, bầu trời trong vắt, những tia nắng nhẹ nhàng chiếu rọi xuống khu biệt thự của Tề gia tại Mỹ. Mặc dù nơi đây không có tục lệ tổ chức thôi nôi như ở Trung Quốc, nhưng theo yêu cầu đặc biệt từ Mộc Ly Tâm, Tề Mặc đã chấp thuận tổ chức một buổi lễ bóc đồ vật đoán tương lai cho cậu quý tử đầu lòng của Tề gia – Tề Thiên Vũ.

Bữa tiệc được chuẩn bị vô cùng chu đáo, sân vườn được trang trí bằng những dải lụa mềm mại, bàn tiệc dài phủ khăn trắng tinh khôi, bày biện vô số món ăn cao cấp và những đồ vật đầy ý nghĩa. Ở giữa bữa tiệc, một chiếc bàn dài đặt rất nhiều đồ vật với hình thù và ý nghĩa khác nhau, khiến không khí buổi lễ trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Ly Tâm và Khúc Vi - hai người hiểu rõ về các truyền thống của Trung Quốc, đã cẩn thận giải thích cho những người khác về ý nghĩa của lễ bốc đồ này. Họ nói rằng đây là một nghi thức để tiên đoán tương lai cho đứa trẻ, dựa trên món đồ mà đứa bé chọn đầu tiên. Vì vậy, họ khuyên mọi người hãy chọn món đồ mà mình tâm đắc nhất để đặt lên bàn.

Tuy nhiên, khi nhìn lướt qua chiếc bàn đầy những món đồ vật "kỳ quái", Ly Tâm không khỏi phải lấy tay đỡ trán.

Trần đời cô chưa thấy lễ bóc đồ nào quái dị như thế này.

Ngoài những món đồ "bình thường" như đồ cổ của Khúc Vi, mô hình máy bay chiến đấu của Bạch Ưng, mô hình tàu chiến của Hoàng Ưng, bộ đàm của Hồng Ưng, ống nghe bác sĩ của Lập Hộ, và chi phiếu của một ngân hàng lớn, thì những món đồ còn lại thực sự khiến cô "cạn lời".

Hắc Ưng đặt lên bàn một bộ đếm ngược để chế tạo bom, vẻ mặt anh ta rất tự nhiên khi nói: "Hy vọng thiếu gia trong tương lai là nhà sáng chế vũ khí đại tài, sáng chế những thứ như bom hạt nhân chẳng hạn."

Người không thích "chơi chìm" mà muốn "chơi trội" luôn là Jiaowen. Ông ta không chỉ đặt một xấp chi phiếu dày cộm lên bàn, mà còn thêm vào đó một hộp xì gà Cuba chính hiệu. "Chúc cháu trai sớm trở thành một doanh nhân thành đạt và biết thưởng thức những thứ cao cấp như bác." Ông ta nói với vẻ mặt đắc ý.

Bỗng tầm mắt Ly Tâm rơi vào một bịch bột trắng trên bàn, cô mở to mắt, quay sang nhìn Lam Tư với vẻ mặt "khó đỡ".

"Lam Tư! Anh bị điên rồi đúng không?" Cô gằn giọng,

Lam Tư đứng gần đó, vẻ mặt ngạo mạn pha với khí chất ma mị, ngả ngớn cười.

"Ai biết được thằng bé này về sau lại là đối tác làm ăn của Lam Bang nhà tôi." Anh ta nói, giọng điệu trêu chọc.

Tề Mặc nghe xong liền đen mặt, hắn cầm lấy bịch bột trắng ném vào sọt rác. Nhưng Lam Tư lại tiếp tục đặt lên bàn một bịch khác. Cứ như vậy, hai ông trùm hắc đạo cứ chơi trò "đuổi bắt" với bịch bột mì, cảnh tưởng thật sự một lời khó diễn tả.

Ly Tâm thở dài, cô lắc đầu nhìn hai người. Rồi cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh, bên trong là đôi hoa tai kim cương lấp lánh do chính tay cô thiết kế.

Đây là một trong những thành tựu mà Mộc Ly Tâm tự hào nhất.

Tề Mặc cũng lấy ra một chiếc hộp gỗ mun đen bóng, bên trong có chứa một chiếc ghim cài áo hình chim ưng - biểu tượng của Tề gia, đại diện cho địa vị gia chủ. Không cần nói cũng biết, anh hy vọng con trai mình sẽ kế thừa sự nghiệp của gia tộc.

Đúng lúc này, Phong Vân William bước vào, cậu thản nhiên đặt một bịch máu lên bàn, khiến Lập Hộ phải thốt lên vì bất ngờ:

"Phong Vân William, cậu mang bịch máu để truyền cho ai vậy?"

Phong Vân William nhìn Lập Hộ, ánh mắt cậu lộ vẻ bí ẩn.

"Hy vọng thằng nhóc máu lạnh." Cậu ta đáp ngắn gọn.

Lập Hộ trợn mắt nhìn Phong Vân William, không thể tin nổi vào tai mình. "Cậu ta đang nói đùa sao?"

Mang cả bịch máu đến tiệc thôi nôi của một đứa bé chỉ mong thằng bé máu lạnh, chuyện hề ba xu gì đây?

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phong Vân William, anh lại không dám hỏi thêm nữa. Anh ta chỉ biết lắc đầu

Đám người này... thực sự không giống người bình thường.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía chiếc bàn dài, nơi nhân vật chính của bữa tiệc đang chuẩn bị “xuất phát”.

Mộc Ly Tâm che miệng cười, thì thầm với Tề Mặc:

“Anh nghĩ con sẽ chọn gì?”

Tề Mặc khẽ nhếch môi, không trả lời, ánh mắt dán chặt vào đứa con trai.

Tề Thiên Vũ với đôi mắt đen xanh đầy tò mò, bò chậm rãi trên bàn, nhìn chằm chằm từng món đồ.

Cậu dừng lại nơi đôi hoa tai của Ly Tâm khiến Jiaowen lập tức che miệng ngạc nhiên.

“Tiểu Vũ..” gã ngập ngừng “thích trang sức sao?”

“Bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn của bản thân đi, Jiaowen.” Ly Tâm kín đáo trừng mắt nhìn Jiaowen.

Sau khi bò đi một vòng, Tề Thiên Vũ bỏ qua tất cả để với tay về phía ghim áo của Tề Mặc.

Cả phòng im lặng một giây trước khi Mộc Ly Tâm bật cười: “Con trai em, đúng là máu của Tề gia.”

Tề Mặc không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng.

“Thế giới này, không có lựa chọn nào tốt hơn.”

Đám Tứ Ưng xưa nay bản tính háo thắng. Lễ bóc độ này cứ như buổi cá cược xem ai sẽ là người chiến thắng vậy.

Họ thầm nghĩ, nếu về sau có thêm một tiểu thiếu gia hoặc tiểu thư ra đời. Chắc chắn bé con phải chọn đồ của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro