Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Phần lớn đồng nghiệp đều là người Trung Đông. Trong số đó, phần đông lại là người xuất thân từ quê nhà, nên thường những ngày cuối tuần không phải làm việc, họ hay về nhà. Tuy nhiên, với những người đến từ khu vực khác, ngay cả khi được coi là tương đối gần hơn, như châu Âu, thì cũng không phải khoảng cách có thể thoải mái qua lại. Nếu không phải kỳ nghỉ, thì cũng phải là những lúc họ có nhiệm vụ gần nơi mình sinh ra và có ngày rảnh rỗi, mới có cơ hội ghé qua thăm gia đình.

Giữa nhóm đồng nghiệp đang lẩm bẩm rằng *"Tôi thà gọi bạn gái đến đây còn hơn,"* hoặc *"Tôi chỉ muốn lăn lộn trong khách sạn thôi,"* thì Salam bất ngờ quay sang hỏi Christoph:

"Nhắc mới nhớ, nhà anh cũng đâu xa chỗ này lắm phải không?"

"Không hẳn."

Câu trả lời lập tức vang lên. Theo những gì Salam biết, quê của Christoph và nơi này cũng không cách xa đến mức ấy, nhưng nghe câu trả lời đó, rõ ràng Christoph hoàn toàn không có ý định về thăm nhà. Salam gãi cổ, tặc lưỡi, rồi tò mò hỏi thêm một câu:

"Vậy, nhân dịp này không định gọi ai đến để gặp mặt sao? Chẳng hạn như gia đình, hay một người yêu để lại ở quê cũng được."

"Không đời nào. Cả khi chỉ chạm vào người, mà cái tên đó đã nổi giận rồi thì làm sao có thể có bạn gái được. Còn nữa, ai lại muốn đứng cạnh một khuôn mặt thế này chứ."

Câu trả lời lần này lại đến từ một đồng nghiệp khác. Salam bị cả nhóm cười nhạo, đồng tình với lời nhận xét ấy. Christoph chỉ hơi nhíu mày, nhưng cũng không tỏ thái độ gì thêm. Bản chất anh vốn là kiểu người, trừ khi bị đụng chạm trực tiếp, sẽ không dễ nổi giận. Đồng nghiệp hiểu điều đó, nên cũng thỉnh thoảng buông vài câu bông đùa như thế mà không sợ vượt quá giới hạn.

"Không thể nghĩ đơn giản hơn chút à? Lúc nào cũng phải chạm vào nhau mới gọi là người yêu sao? Chẳng lẽ không thể chỉ có sự kết nối tinh thần thuần khiết thôi? Với cả, người yêu mà xinh đẹp hơn tôi thì đã sao? Vừa làm cảnh, lại có thể khoe với bạn bè nữa."

Vừa nói Salam vừa nhận ra câu chuyện của mình càng lúc càng lạc đề, nhưng anh không thể rút lại lời đã nói. Cuối cùng, Salam chỉ đành nhận lấy ánh mắt chế giễu từ đồng nghiệp, thậm chí cả từ chính Christoph.

"Trước đây cậu từng khoe rằng bạn gái cậu mê mẩn cậu vì sức bền sau khi hai người qua đêm với nhau, đúng không? Nói thật đi, có phải bịa đặt không đấy?"

Phó đoàn bất ngờ híp mắt, nghiêm nghị chất vấn. Salam hoảng hốt kêu lên:

"Không phải đâu!"

Nhưng lời phủ nhận của anh chẳng thể xua tan ánh nhìn nghi ngờ từ mọi người. Ngay cả Christoph cũng cười khẩy với vẻ hờ hững:

"Thằng chẳng có tí sức lực nào mà cũng dám nói đến sức bền. Lúc nào tập luyện cũng là đứa ngã gục trước tiên."

Salam trừng mắt, phẫn nộ. Nghĩ lại, Salam vốn có ý muốn bênh vực việc Christoph không thích tiếp xúc cơ thể, dù hơi lệch lạc một chút, nhưng cuối cùng Christoph lại vô tình đứng về phe đối địch. Sự uất ức trào lên trong anh.

"Thế còn anh thì sao? Đã từng ngủ với ai chưa?"

"Rồi."

"Đấy! Thế mà còn――. ......"

Salam đột ngột im bặt. Câu trả lời ngắn gọn của Christoph khiến cả nhóm ngỡ ngàng. Ai nấy đều yên lặng, chỉ nghe thấy vài tiếng ho khan vụng về. Salam nhìn Christoph với vẻ bối rối, không chắc anh đang nói thật hay chỉ đùa.

Salam trợn mắt nhìn Christoph, ngây người vì lời khẳng định đầy thản nhiên của anh. Cả nhóm lặng đi như bị đóng băng, chỉ có tiếng ồn ào mơ hồ từ khách sạn bao quanh họ, tạo thành một khung cảnh kỳ lạ.

"Chờ chút... không phải chỉ là ngủ chung mà tôi đang nói đến... mà là chuyện ấy. Anh thực sự đã làm?" Salam ấp úng lặp lại, giọng nói chất chứa sự hoài nghi.

"Ừ."

Christoph nhíu mày, vẻ khó chịu vì bị hỏi đi hỏi lại. Sự ngắn gọn và tự tin trong câu trả lời của anh như một cú sốc giáng xuống cả nhóm. Salam lặng người, không nói thêm được câu nào. Những người còn lại cũng chỉ biết nhìn nhau, mắt mở to vì bất ngờ.

Dù tính khí của Christoph có khó chịu và khó gần đến mức nào, anh chưa từng bị bắt gặp nói dối. Lời của anh luôn đáng tin cậy, và chính điều đó càng làm cho tình huống này trở nên khó tin hơn.

"Khoan đã... anh từng có người yêu à?!" Trợ lý đội trưởng Jack là người đầu tiên lấy lại tinh thần và hỏi, giọng điệu nửa ngờ vực nửa kinh ngạc.

"Không."

Câu trả lời lần này giống như điều mà mọi người mong đợi. Nhưng ngay cả khi nhận được câu trả lời "đúng", họ vẫn không thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Jack cau mày, cố tìm kiếm một cách lý giải hợp lý.

"Ờ... mà thôi. Nếu anh muốn thì cũng không khó để có bạn gái. Trông cậu thế này, ai mà chẳng thích."

Jack tự lẩm bẩm, nhưng giọng nói của anh không giấu được chút thất vọng. Dường như anh vẫn tin chắc rằng Christoph sẽ mãi độc thân, giống như chính bản thân anh ― một người đàn ông 36 tuổi chưa từng có mối quan hệ nghiêm túc.

Tuy nhiên, câu trả lời tiếp theo của Christoph đã dập tắt mọi suy đoán.

"Không cần."

"Sao cơ?"

"Tôi quyết định sẽ không có. Tôi chưa từng cảm thấy muốn có, cũng chẳng hiểu rõ ý nghĩa của nó để làm gì."

Vẻ mặt bình thản và ánh mắt lạnh lùng của Christoph khiến Jack hoàn toàn bối rối. Lời nói của anh không chứa chút mập mờ hay do dự nào, như thể việc này từ lâu đã không còn là vấn đề với anh.

"Phí thật." Jack lẩm bẩm, không giấu được sự khó hiểu. "Trông cậu thế mà lại..."

"Tôi không quan tâm." Christoph đáp gọn, không một chút cảm xúc.

Jack định nói thêm gì đó nhưng bị cắt ngang khi tín hiệu từ tai nghe vang lên. Anh chạm vào bộ thu nhỏ gắn trên tai và đáp lại bằng một tiếng "Roger." Sau đó, anh nhìn cả nhóm, nét mặt trở nên nghiêm nghị và chuyên nghiệp hơn.

"Walden, Christoph, David. Đến giờ rồi. Đi thôi. Những người còn lại, chuẩn bị xuất phát đến biệt thự của ông Creighton sau một giờ nữa."

Cuộc trò chuyện kết thúc trong không khí lạnh lẽo, nhưng Salam vẫn không ngừng nhìn Christoph, trong lòng ngập tràn những câu hỏi không lời giải.

Vậy là khoảng thời gian nghỉ ngắn ngủi cũng kết thúc.

Jack ra hiệu bằng một cái gật đầu rồi dẫn đầu nhóm, hai ba người còn lại cũng nhanh chóng theo sau, bỏ lại những đồng đội khác.

Biệt thự của Miller Creighton, một người nổi tiếng có mối quan hệ thân thiết với Al Faisal từ lâu, chiếm trọn một khu vực yên tĩnh trong khu dân cư. Ngôi biệt thự này tách biệt với các ngôi nhà xung quanh bằng khoảng cách rộng lớn, và trong bán kính một kilomet gần đó, số lượng các tòa nhà cao tầng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trước khi Al Faisal chuyển đến bất kỳ địa điểm nào, đội bảo vệ đều phải đến kiểm tra an ninh khu vực trước. Với những nơi đã quen thuộc, như ngôi biệt thự này, việc kiểm tra có thể hoàn thành nhanh chóng. Nhưng nếu là nơi xa lạ hoặc có yếu tố nguy hiểm, họ sẽ phải khảo sát trước một hoặc hai ngày, đánh dấu các điểm có khả năng rủi ro và bố trí nhân lực.

"OK. Không vấn đề gì."

Christoph lẩm bẩm qua bộ đàm. Sau vài giây, giọng của Jack vang lên từ đầu bên kia.

"Tốt. Chỗ tôi cũng kiểm tra xong rồi. Nghe nói có một tòa nhà trong khu vực 37-7 vừa được nâng tầng, cậu xem chỗ đó thế nào?"

"Khu xây mới 32-5 có dàn chắn điện giữa các tầng che khuất hoàn toàn, không vấn đề gì. Còn nếu cậu đang nói về 37-7, từ khoảng cách đó mà có ai bắn trúng mục tiêu thì hắn phải là người ngoài hành tinh rồi."

"Haha... được rồi. Nếu đã lắp đặt xong thiết bị giám sát thì quay về đi. Đội trưởng vừa rời khách sạn, chắc sẽ tới nơi sớm thôi. Hẹn gặp lại."

"Rõ."

Christoph ngắt liên lạc, nhanh chóng kiểm tra lần cuối các thiết bị camera đã lắp đặt ở lối vào sân thượng và khu vực cầu thang, sau đó quay lưng rời đi. Những người chịu trách nhiệm giám sát hình ảnh sẽ làm việc 24/7, nên trừ khi có tín hiệu khẩn cấp, nhiệm vụ của anh tại đây đã hoàn thành.

Nhìn đồng hồ, Christoph ước tính khoảng cách từ vị trí hiện tại tới biệt thự của Creighton chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ. Al Faisal, đang trên đường từ khách sạn, sẽ cần khoảng 20 đến 30 phút nữa để tới nơi. Như vậy, anh còn chút thời gian trống.

Những khoảng thời gian rảnh rỗi thế này không phải là hiếm, nhất là khi Christoph không tham gia đội bảo vệ trực tiếp bên cạnh Al Faisal. Nhưng nếu tối nay anh bị chuyển vào đội cận vệ, thời gian nhàn rỗi này sẽ lập tức biến mất. Khi đó, anh sẽ phải luôn giữ khoảng cách gần Al Faisal và duy trì sự cảnh giác cao độ. Chính vì vậy, anh tận dụng bất kỳ cơ hội nào để thư giãn khi có thể ― dù chỉ là 10 hoặc 20 phút.

Khoảng thời gian đó đủ để mua một ly cà phê từ xe bán hàng rong và chậm rãi dạo bước trong công viên gần đó. Christoph cầm ly cà phê nóng đầy đến gần tràn mà người bán hàng mời tận tay, bước đi nhàn nhã qua những con đường vắng vẻ.

Tuy nhiên, sự yên bình này không kéo dài lâu.

"Christoph. Cậu đang ở đâu? Sao còn chưa quay lại?"

Tiếng Jack vọng qua tai nghe, phá vỡ khoảnh khắc bình yên của Christoph.

10 phút chưa kịp trôi qua, giọng của Jack đã vang lên từ tai nghe. Với tốc độ nhanh nhất, Christoph cũng cần khoảng 10 phút để quay lại, nhưng sự thúc giục đúng giờ như thế này khiến anh không khỏi nhíu mày. Anh bật bộ đàm, đáp lại:

"Đang ở công viên. Vừa đi vừa uống cà phê."

"Cậu có cần phải nổi bật đến mức như người bước ra từ tạp chí ảnh thế không?"

"..."

Christoph chỉ đang đi dạo và uống cà phê, nhưng câu nói của Jack khiến anh không thể không nhướn mày. Dù muốn đáp trả kiểu "Tôi sinh ra đã thế thì làm sao?", anh cũng biết chẳng ích gì. Thay vào đó, anh chỉ kéo vành mũ xuống thấp hơn để che bớt khuôn mặt.

Nếu đang làm nhiệm vụ cận kề Al Faisal, việc nổi bật cũng chẳng phải vấn đề. Thậm chí, việc dễ nhận ra có thể hỗ trợ công việc bảo vệ. Nhưng với vai trò tuần tra ngoại vi, sự kín đáo lại là ưu tiên hàng đầu. Chính vì điều này, Christoph hiếm khi được giao nhiệm vụ ngoại vi. Trong mười lần công tác, anh chỉ nhận vai trò này hai hoặc ba lần.

Hôm nay, nếu không phải vì sự kiện này là buổi gặp riêng với vài vị khách quan trọng do Miller Creighton tổ chức trước thềm hội nghị ― một sự kiện đã được đảm bảo an ninh từ đầu ― Christoph đã phải nhận vai trò cận vệ như thường lệ.

Vậy mà lần hiếm hoi có chút không gian để thở, đồng đội của anh vẫn tìm cách quấy rầy.

"Cậu giục làm gì? Mọi người đã đến hết rồi à?" Christoph bực dọc hỏi.

Jack đáp lại với lý do vô lý: "Chán quá thôi."

Giọng của Christoph lập tức sắc lại: "Vào trước đi. Dù sao cũng đã gửi danh sách khách đến cho đội an ninh biệt thự rồi còn gì."

"Tôi vào rồi đây. Nhưng mấy vị khách quý đang tụ tập đông đủ, đội an ninh thì siết chặt, chẳng cảm thấy thoải mái chút nào."

Jack than vãn, nghe có vẻ anh đang cảm thấy lạc lõng giữa những nhân vật quan trọng và đoàn tùy tùng của họ.

"Thế thì gọi Walden hay Debbie đi. Đừng phiền tôi nữa." Christoph lạnh lùng cắt lời, tắt luôn bộ đàm mà chẳng đợi Jack đáp lại.

Dù anh không có ý định kéo dài thời gian để lười biếng, nhưng nghe giọng Jack càu nhàu cả quãng đường thực sự chẳng phải lựa chọn thú vị. Christoph thoáng nghĩ tới việc cố tình nấn ná, tìm đâu đó ngồi thêm vài phút. Tuy nhiên, anh hiểu lý do tại sao Jack lại liên lạc trực tiếp với mình.

Cả cấp trên và chính bản thân Christoph đều biết rõ: người cần được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong nhiệm vụ lần này, không phải Al Faisal mà chính là Christoph Tarten.

Anh biết rõ, một trong những cận vệ thân cận của Rashid đã nhắm mục tiêu vào anh. Có thể là một phát bắn từ xa, hoặc một nhát dao đâm gần. Nhưng anh chỉ biết đến đó.

Không hơn, không kém.

Để lo lắng về những kẻ như thế bây giờ thì có phần dư thừa, bởi cuộc đời Christoph vốn đã quen thuộc với những tình huống tương tự. Nếu kẻ địch mạnh hơn, anh sẽ chết. Đó là quy luật hiển nhiên.

Nhưng đúng vậy, anh không hề muốn chết. Và thua cuộc cũng chẳng phải điều anh chấp nhận. Thế nên, anh chỉ có một lựa chọn: *sống sót bằng mọi giá.*

Mải suy nghĩ, Christoph đã bước hết lối đi trong công viên lúc nào không hay. Cốc cà phê trong tay vẫn còn một nửa, nhưng trước mắt anh, công viên đã kết thúc, chỉ còn lại một con đường vắng lặng ít xe qua lại. Bên kia đường, cổng sau của dinh thự nhà Miller hiện ra.

Những vệ sĩ đứng gác ở cổng sau, nghiêm nghị không kém gì lúc Christoph đi ngang qua cổng chính. Khi anh tiến lại gần, họ ngay lập tức bước tới, vừa cảnh giác vừa giữ thái độ lịch sự.

"Anh từ đâu đến?"

"Tôi đã kiểm tra tình hình xung quanh trước khi tách đoàn đến đây. Danh sách khách mời đã được gửi trước. Tôi là Christoph Tarten, nhân viên bảo vệ."

Danh sách khách mời và người đi cùng họ chắc chắn đã được gửi tới từng cổng vào. Một trong các vệ sĩ quay sang người trong trạm kiểm soát. Người đó, sau khi kiểm tra danh sách và đối chiếu với Christoph, gật đầu xác nhận.

"Mời anh vào."

Christoph được đưa vào trong qua cánh cổng, nơi một người khác đang chờ. Người này tiếp nhận anh từ vệ sĩ và dẫn đường, đồng thời thông báo danh tính của Christoph.

"Xin mời đi lối này, ngài Tarten. Tôi sẽ dẫn anh đến nơi đoàn của anh đang chờ."

Theo sự hướng dẫn của người kia, Christoph bước lên một chiếc xe điện nhỏ dành cho hai người, hướng tới dinh thự to lớn nằm cách đó một khoảng khá xa. Dù tòa nhà đã nằm trong tầm mắt, nhưng nếu đi bộ thì sẽ mất khá nhiều thời gian.

"Tôi sẽ đưa anh tới nơi đồng đội đang đợi."

Người hướng dẫn lịch sự với nụ cười thân thiện, thậm chí ngay cả với một vệ sĩ như Christoph. Chiếc xe điện chạy nhanh một cách bất ngờ, vượt xa sự kỳ vọng với một phương tiện dành cho quãng đường ngắn. Christoph đoán rằng Jack hẳn đã bày trò với họ. Có lẽ anh ta đã nói với vẻ mặt nghiêm túc rằng đoàn của Christoph sắp tới và cần chuẩn bị dẫn họ tới nơi ngay lập tức.

Trên đường đi, người hướng dẫn không ngừng liếc nhìn Christoph với vẻ thán phục, thỉnh thoảng còn hỏi:

"Lần đầu tiên anh tới Vienna phải không, ngài Tarten?"

"Thật không ngờ một người như anh lại làm bảo vệ, thật đáng kinh ngạc!"

Christoph, không buồn đáp lại những câu hỏi ấy, chỉ im lặng quan sát xung quanh. Quả nhiên, đội an ninh đã bố trí lực lượng ở những vị trí thích hợp để đảm bảo không gây chú ý nhưng vẫn kiểm soát được mọi nguy cơ. Ít nhất, anh cũng không phải lo lắng về một cuộc tấn công từ bên ngoài.

Khi xe tới nơi, Christoph xuống và theo sự chỉ dẫn của người hướng dẫn, tiến vào trong dinh thự. Bên trong hành lang, Jack dường như đã chiếm một căn phòng riêng, đang tận hưởng không gian thoải mái.

"...?"

Christoph thoáng nhướn mày.

Miller Creighton vốn nổi tiếng là một nhà tài phiệt hào phóng, luôn chiêu đãi khách quý một cách thịnh soạn. Nhưng việc cung cấp cả phòng riêng cho vài nhân viên bảo vệ thì thật ngoài sức tưởng tượng của anh.

Christoph vừa định lên tiếng vì sự kỳ lạ này thì người hướng dẫn đã dừng bước trước một cánh cửa gỗ thô mộc. Anh ta lại nở nụ cười xã giao, lịch sự đặt tay lên tay nắm cửa. Đẩy cánh cửa ra, anh ta giới thiệu:

"Đây là phòng của người chịu trách nhiệm chính trong đoàn."

*Trách nhiệm chính? Jack từ bao giờ lại đảm nhiệm vai trò đó chứ?* Christoph thầm nghĩ, nhưng lúc này cánh cửa đã mở toang. Người hướng dẫn, vẫn giữ vẻ mặt hài lòng, vươn tay chỉ vào bên trong.

Trong phòng, có bốn hoặc năm người đang đứng hoặc ngồi. Không một ai trong số đó là gương mặt quen thuộc với Christoph.

Những cuộc đối thoại đang diễn ra trong phòng ngay lập tức dừng lại, không khí rơi vào im lặng ngắn ngủi khi Christoph xuất hiện. Chỉ có người hướng dẫn vẫn hào hứng tuyên bố:

"Đây, một thành viên trong đoàn của các ngài đã đến."

"......."

"......Ngài là ai vậy?"

Người đầu tiên lên tiếng là một phụ nữ đang ngồi trước bàn nhỏ, mở sổ lịch trình và dường như vừa chuẩn bị bấm nút điện thoại. Cô ta là một phụ nữ hiếm thấy với vẻ đẹp sắc sảo, nhưng ánh mắt lại thoáng nét nghi ngờ khi nhìn Christoph.

Những người khác trong phòng cũng ngừng mọi hoạt động, chăm chú nhìn Christoph với ánh mắt khó hiểu. Có vẻ như người phụ nữ kia là người có vị trí cao nhất ở đây.

Christoph nhìn quanh phòng với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng người thực sự lúng túng hơn cả là người hướng dẫn. Anh ta nháy mắt lia lịa vì bối rối, thậm chí nói năng lắp bắp:

"À, tức là... đây là anh Christoph Tarten, nhân viên bảo vệ, vừa hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra an ninh trước."

"Kiểm tra an ninh trước? Chúng tôi không có yêu cầu nào như vậy cả."

Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống và nghiêng đầu. Ánh nhìn đầy khó hiểu của cô dành cho Christoph, càng làm tăng thêm sự lúng túng của người hướng dẫn.

Christoph, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, liếc nhìn những người trong phòng và cất lời:

"Đây là ai?"

Người hướng dẫn, toát mồ hôi hột vì tình thế khó xử, nhìn qua nhìn lại giữa Christoph và người phụ nữ, cuối cùng quay sang hỏi anh:

"Anh là Christoph Tarten... nhân viên bảo vệ?"

"Phải."

"Nhưng chúng tôi không yêu cầu kiểm tra an ninh trước, và tôi nhớ rõ tất cả nhân viên bảo vệ của mình. Tôi chưa từng gặp anh bao giờ."

Giọng người phụ nữ dứt khoát, tỏ ý rằng lời Christoph nói hoàn toàn không đáng tin.

Có vẻ không muốn kéo dài tình huống kỳ quặc này, cô ta liền quay sang người đàn ông đứng gần, khẽ nói: "Liên lạc với Hans đi."

Rồi, bằng ánh mắt, cô ra hiệu cho những người khác. Tất cả lập tức dừng tay, giữ khoảng cách vừa phải với Christoph, và vào tư thế cảnh giác.

Khi nghe cái tên "Hans", Christoph thoáng nhíu mày nghi ngại. Gương mặt anh hiện rõ vẻ khó chịu, nhưng anh không vội hành động, chỉ đứng đó, chìm vào dòng suy nghĩ.

Người hướng dẫn, đứng giữa bầu không khí căng thẳng, cuối cùng dường như cũng nhận ra rằng có thể mình đã vô tình đưa một người không rõ danh tính vào bên trong. Sắc mặt anh ta lập tức đông cứng, ánh mắt lén lút liếc nhìn Christoph với sự cảnh giác và nghi ngờ rõ rệt.

Tương tự, Christoph cau mày sâu hơn khi nhận thấy sự thay đổi đó.

"Nhưng anh ta đã khẳng định như vậy mà..." Người hướng dẫn, như cố gắng biện minh, thì thào.

Người phụ nữ vẫn đang nhìn Christoph từ đầu đến chân, dứt khoát lắc đầu.

"Chỉ dựa vào lời nói của anh ta thì làm sao tin được? Chưa kể, một nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ kiểm tra an ninh mà lại có ngoại hình nổi bật như vậy? Ngay từ điểm đó đã thấy đáng ngờ rồi."

Ánh mắt của cô, một nửa như đang cảm thán, một nửa lại chất chứa nghi hoặc, không ngừng hướng về Christoph.

Christoph nhìn cô ta lạnh lùng, rồi chuyển ánh mắt sắc bén sang người hướng dẫn, cất giọng trầm tĩnh nhưng lạnh lẽo:

"Cậu. Đưa tôi đến đây là có ý gì?"

Người hướng dẫn giật mình như bị gai băng đâm phải. Anh ta cúi đầu, lắp bắp:

"Tôi... tôi chỉ dẫn ngài đến gặp người chịu trách nhiệm của nhà Tarten..."

Biểu cảm của Christoph ngay lập tức sa sầm, ánh mắt trở nên trống rỗng và lạnh lùng.

"Lúc kiểm tra danh sách, cậu đã thấy gì? Tôi đã bao giờ nói mình là nhân viên bảo vệ của Tarten chưa?"

"Nhưng... nhưng rõ ràng ngài――"

"Tôi chỉ nói tên mình."

Giọng nói sắc bén như lưỡi dao của Christoph khiến người hướng dẫn đứng hình, không thốt nổi thêm lời nào.

Người phụ nữ, ngạc nhiên trước câu nói của Christoph, khẽ lặp lại với giọng hoài nghi: "Tên ngài?" Nhưng Christoph hoàn toàn phớt lờ cô, nhếch môi khó chịu và định quay người rời đi.

Ngay lúc đó, cánh cửa bên hông phòng bất ngờ mở ra.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Giọng nói trầm ấm, bình thản nhưng đầy tự tin vang lên, cùng lúc một người đàn ông bước vào với dáng đi điềm tĩnh.

Sự hiện diện của anh ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng. Những người đang căng thẳng đứng thẳng người, chỉnh lại tư thế như để thể hiện sự tôn trọng.

Người phụ nữ, ban nãy còn nhìn Christoph đầy nghi ngờ, giờ lại hiện rõ vẻ kinh ngạc khi nhìn người mới đến.

"Ngài Richard. Sao ngài lại đích thân đến đây? Không phải ngài đang ở cùng ông Criden sao? Còn Hans thì sao...?"

"Hans rời đi một lát để liên lạc với Dresden, Hannah. Còn ông Criden vừa ra ngoài chào đón phái đoàn Al Faisal mới tới. Vì vậy, tôi ghé qua đây xem thế nào. Tôi đến đây, chẳng lẽ lại không được sao?"

Người đàn ông với giọng điệu hài hước nói, dễ dàng làm dịu đi bầu không khí căng thẳng. Nhưng ngay cả khi mỉm cười, ánh mắt anh vẫn ánh lên vẻ nghiêm túc.

"Nghe nói có một người khả nghi tự xưng là vệ sĩ của đội chúng ta. Nếu điều đó gây ra trách nhiệm cho phía chúng ta thì rắc rối to. Là ai vậy?"

Anh ta lướt mắt qua căn phòng, nụ cười mềm mại vẫn hiện hữu trên gương mặt. Ánh nhìn ấy khiến những người bị lướt qua vô thức căng thẳng hơn, mặc dù anh vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, dễ chịu. Nhưng nụ cười ấy tắt ngấm khi ánh mắt anh dừng lại ở góc sâu nhất của căn phòng, nơi Christoph đứng nửa ẩn nửa hiện sau chậu cọ Areca lớn gần cửa hành lang.

Christoph đang nhìn người đàn ông ấy với ánh mắt sắc lạnh như dao. Người đàn ông, Richard, cũng đối mặt với Christoph, gương mặt mất đi mọi biểu cảm, như thể đang tự hỏi liệu người trước mặt có thực sự là người mà anh ta biết hay không.

"Không ngờ lại gặp cậu ở đây."

...Hoặc có lẽ, việc không lường trước khả năng này chính là sai lầm của anh. Dù gì thì, người đàn ông này hoàn toàn đủ tư cách nằm trong hàng ngũ "khách quý."

Christoph khẽ chép miệng. Anh giữ ánh mắt nhìn thẳng Richard, không muốn là người né tránh trước. Một cảm giác như thể nhượng bộ nếu cậu cúi đầu trước.

Sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng, không ai dám mở lời trước. Tuy nhiên, bầu không khí kỳ lạ giữa hai người không thể không bị nhận ra. Mọi người trong phòng đều quay sang nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu.

Cuối cùng, Richard cất lời, mắt vẫn không rời Christoph.

"Tôi không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây."

"...Đừng đùa. Anh hẳn biết Al Faisal sẽ đến mà."

"Ừ, đúng vậy." Richard đáp, xoay người đối mặt với Christoph. Biểu cảm đông cứng của anh dịu lại đôi chút, và một nụ cười nhạt thoáng qua môi.

"Nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp cậu tại một nơi mà người ta bảo có kẻ giả mạo làm vệ sĩ của Tarten."

"Còn anh đến nơi này mà không mang theo vệ sĩ, anh điên rồi." Christoph cười khẩy, không che giấu sự chế nhạo.

Richard nhìn Christoph chằm chằm rồi nở nụ cười méo mó.

"Cảm ơn vì lo lắng. Nhưng nếu nói như vậy, cậu cũng chẳng có tư cách nói người khác. Tôi không ngờ cậu lại ngốc đến mức tham gia vào nhiệm vụ bảo vệ bên ngoài trong thời điểm này."

Giọng nói của Richard lạnh lùng, chứa đựng sự khó chịu rõ rệt. Christoph nhướn mày, nét mặt không hề lùi bước.

Người đàn ông này biết trước. Tất nhiên, làm sao mà không biết được. Hắn là ai chứ? Là bộ não của Tarten, người mà thế giới này chẳng có thông tin nào vượt khỏi tầm tay. Dù chỉ là những mối đe dọa nhỏ nhặt xảy ra ở một góc Riyadh, nếu muốn, hắn đều có thể nắm rõ. Ngay cả việc người thân cận của Rashid không ưa Christoph, chẳng cần đến mạng lưới tình báo của Tarten, bất cứ ai quanh vùng Riyadh cũng đều dễ dàng đoán ra.

"Nếu biết anh sẽ tới đây, tôi đã không đến."

Christoph cười nhạt, buông lời sắc lạnh. Richard im lặng, không đáp. Chính Christoph, sau khi nói xong, cũng ngậm miệng. Anh nhận ra mình đang siết chặt nắm tay từ lúc nào. Lặng lẽ thả lỏng bàn tay, Christoph thoáng nhìn xuống nó với cảm giác ngỡ ngàng.

Cứ như thể anh đang căng thẳng. Christoph liếc nhìn tay mình, cảm giác kỳ lạ len lỏi. Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên anh đối mặt với người đàn ông này kể từ hôm đó.

Đúng vậy, cái ngày ấy. Ngày mà ký ức từ lâu đã bóp nghẹt trái tim anh chỉ qua những lời nói anh không hề muốn nghe. Lần đầu tiên kể từ đó.

Christoph nhìn người đàn ông với ánh mắt khó chịu. Nếu có ai đáng cảm thấy lúng túng, hẳn phải là Richard, nhưng tại sao hắn lại có vẻ bình thản đến thế, trong khi chính Christoph lại thấy một phần trái tim mình như bị cào xước?

Tuy nhiên, sau đó Christoph nghĩ lại, có lẽ không phải như vậy. Khoảng lặng của Richard dường như dài hơn thường lệ, như thể hắn đang cân nhắc điều gì đó để nói.

Người phá tan sự im lặng khó chịu này là người phụ nữ đang đứng nhìn cả hai với vẻ băn khoăn.

"Hai người quen nhau sao?"

Cô hỏi, giọng đầy thận trọng, ánh mắt dò xét Christoph. Nghe vậy, Richard như chợt nhớ ra điều gì, khẽ gật đầu.

"Hannah, đây là người từng hỗ trợ công việc của tôi vài tháng trước khi cô tới. Có thể cô đã từng nghe qua tên anh ta: Christoph Tarten. Christoph, đây là cô Hannah Hengel, người đang cùng Hans hỗ trợ công việc của tôi..."

"Christoph?! Vậy anh ta chính là người đó?!"

Người phụ nữ reo lên, đôi tay vỗ vào nhau, mắt mở to đầy bất ngờ. Ánh mắt cô nhìn Christoph chăm chú đến mức khiến anh cảm thấy ngột ngạt. Christoph cau mày, từ từ biểu lộ vẻ khó chịu, và không ngần ngại trừng mắt nhìn Richard.

"'Người đó'... Rồi tiếp theo sẽ là những danh hiệu nào nữa đây?"

Ánh mắt Christoph như đang hỏi, "Hắn đã nói những gì về tôi mà khiến cô ấy phản ứng như thế này?!"

Richard nhìn Hannah với ánh mắt khó hiểu, im lặng trong chốc lát trước khi cất lời, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa một chút thú vị.

"Bây giờ tôi cũng bắt đầu tò mò rồi đấy."

"...."

"Nhưng mà, nghĩ lại thì, tin đồn về cậu đã lan truyền khắp nơi từ lâu rồi. Dù cô ấy có nghe thấy gì đi nữa cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Mà thôi, Christoph."

Richard liếc nhìn đồng hồ rồi tiếp tục.

"Như tôi đã nói, đoàn của Al Faisal vừa đến nơi. Cậu không định đến gia nhập với họ sao?"

Richard thêm vào với vẻ lơ đễnh: "Tôi thì sắp phải quay lại hội trường." Câu nói đó mới khiến Christoph nhớ ra mình đã tắt bộ đàm và để im từ nãy đến giờ. Anh khẽ nhíu mày theo phản xạ.

Vừa bật công tắc lên, không ngoài dự đoán, tín hiệu báo động lập tức vang lên với âm thanh chói tai.

"Christoph! Christoph! Cậu ở đâu?!"

Giọng hét lớn, đầy giận dữ, từ đầu dây bên kia không ai khác chính là đội trưởng. Christoph đoán chắc ông ta không ở bên cạnh Al Faisal lúc này, bởi chẳng ai lại rời vị trí quan trọng chỉ để hét lên như vậy trừ phi bị kích động đến cực điểm.

"...Tôi sẽ tới ngay. Đi đâu?"

"Cái gì?! Thằng nhãi chết tiệt này! Đến hội trường ngay lập tức!"

Christoph chỉ đáp lại vậy rồi tắt máy. "Chết tiệt thật," anh lầm bầm, nhận ra hôm nay mình sắp phải nghe mắng đến phát chán. Tệ hơn nữa, anh sẽ phải câm nín chịu đựng vì biết rõ mình sai.

Và điều bực mình nhất, Richard đứng cạnh đó, điềm nhiên nói: "Vậy chúng ta cùng đến hội trường chứ."

Hội trường lớn nhộn nhịp, trung tâm là các nhân vật chủ chốt. Khi bước vào, Christoph ngay lập tức bị đội trưởng trừng mắt đầy giận dữ. Không khí quanh ông ta như muốn nói rằng, "Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?!" Christoph biết rõ ông ta nghĩ gì: thay vì lẻn vào và hòa mình với đám vệ sĩ như mọi khi, anh lại nổi bật một cách không cần thiết khi đi cùng Richard.

"Đúng là chết tiệt," Christoph rủa thầm, cố gắng lặng lẽ tiến về vị trí của mình bên cạnh đoàn Al Faisal. Nhưng rõ ràng, anh đã khiến mọi người chú ý. Al Faisal, người đứng đầu, cũng đã để ý tới Christoph, nhưng thay vì nói gì, ông chỉ cười một cách khó hiểu.

Cuộc trò chuyện trong hội trường bao gồm đủ mọi chủ đề: từ diễn đàn sắp diễn ra, tình hình chính trị hiện tại, dòng chảy kinh tế, cho đến những tin đồn cá nhân và đời thường. Các thư ký và trợ lý đứng phía sau, tập trung ghi nhớ từng câu chữ của cấp trên mình. Christoph vừa vào vị trí thì lập tức cảm thấy áp lực từ ánh mắt đội trưởng đang đổ dồn về phía mình.

Khi đội trưởng giẫm nhẹ lên mu bàn chân Christoph, anh quay sang nhìn ông đầy bực tức nhưng không dám phản kháng. Christoph biết rõ mình đang mắc lỗi, nhưng điều đó không có nghĩa anh phải nhịn hết mọi thứ.

Và khi đội trưởng bắt đầu nói, Christoph nhận ra mình sắp không chịu nổi nữa.

"Lâu lắm rồi mới gặp lại người thân, tôi hiểu cậu cũng cảm thấy vui. Nhưng đừng quên, bây giờ chúng ta đang làm việc, đồ ngốc. Nếu thật sự nhớ nhung đến vậy, đợi đến ngày cuối rồi hẵng đi Dresden hay xuống địa ngục gì tùy ý."

"Cậu hiểu được tâm trạng vui vẻ của tôi ư? Thật là kỳ diệu đấy. Thôi bỏ mấy lời nhảm nhí đó đi, tự lo mà xuống địa ngục đi, đồ khốn."

"...Cái thằng từng bảo là chưa bao giờ chửi thề có phải là cậu không?"

Đội trưởng không quên lườm Christoph một cái đầy ác cảm, tránh để các nhân vật chính trong hội trường nhìn thấy. Đứng cạnh ông, trợ lý của đội trưởng chỉ biết thở dài như một cái máy: "Đúng rồi, chắc là cậu ta." Christoph đứng thẳng, chẳng buồn để ý đến ánh mắt giận dữ của cấp trên.

Dù biết mình vừa trút giận không cần thiết, nhưng Christoph chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi với những điều như vậy. Anh không phải kiểu người dễ bị ảnh hưởng bởi những tiếng quát tháo từ đội trưởng, nhất là khi ông ta chẳng thể làm gì để thay đổi tình hình.

Ánh mắt sắc lạnh của Christoph hướng về phía Richard. Đây là lần đầu tiên anh thấy Richard tham gia một sự kiện bán chính thức như thế này kể từ khi rời Dresden.

Richard Tarten vẫn là hình mẫu lý tưởng của một người đứng đầu gia tộc Tarten khổng lồ. Từng cử chỉ, lời nói của anh ta đều toát lên sự tự tin và uy quyền, đủ để khiến ngay cả những người lớn tuổi hơn hay có địa vị cao hơn cũng không dám xem nhẹ.

Christoph khẽ nhếch mép cười lạnh. "Ừ thì, nếu là anh ta, tôi thừa nhận, quả thật không có gì để chê trách. Có lẽ anh ta thực sự không kém gì cụ chủ trước đây. Dù tôi chẳng thấy vui vẻ gì."

Khi nhận thấy có người đang nhìn mình, Christoph quay sang và chạm ánh mắt với Hans, người đang đứng phía sau Richard. Hans giơ tay chào với một nụ cười mờ nhạt, và Christoph chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.

Christoph nhớ lại rằng Hans, dù không thân thiết lắm, cũng từng sống cùng anh từ nhỏ như anh em họ. Nhưng bây giờ, người đàn ông đó đã thay đổi rất nhiều. Hans gầy hơn hẳn so với trước đây và dường như có dấu hiệu hói đầu, điều hiếm thấy trong gia tộc Tarten vốn luôn tự hào về mái tóc dày của mình qua nhiều thế hệ.

"Có vẻ Richard vẫn giữ thói quen 'vắt kiệt' mọi người xung quanh mình." Christoph nghĩ thầm. Ngay cả trong quá khứ, khi bị buộc phải giúp Richard chuẩn bị tiếp quản gia tộc Tarten, Christoph đã bị đẩy đến giới hạn cả về thể chất lẫn tinh thần. "Phải công nhận anh ta rất giỏi trong việc đánh giá khả năng của từng người và sử dụng họ đến mức tối đa."

Hans khẽ vẫy tay với Christoph, nhưng động tác đó đã lọt vào tầm mắt của Al Faisal. Ông cười mỉm, chỉ tay về phía Hans rồi nói với Richard:

"Chàng trai đứng phía sau kia là trợ lý nổi tiếng của cậu đúng không? Tôi nghe nói người dưới quyền của ngài Tarten trẻ tuổi đều rất xuất sắc."

Hans, người đã đánh đổi thời gian, sức khỏe, và cả mái tóc để trở thành một người được khen ngợi, lịch sự cúi đầu đáp lại. Richard quay sang nhìn Hans với nụ cười hài lòng.

"Cảm ơn ngài đã khen ngợi. Đúng vậy, anh ấy là một người hỗ trợ đắc lực, và cũng là anh họ của tôi."

Al Faisal gật gù, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.

"Thảo nào, gia tộc Tarten từ trước đến nay luôn nổi tiếng với những nhân tài kiệt xuất. À, tôi chợt nhớ, một trong những trợ lý tài năng nhất của tôi cũng đến từ Tarten."

Ông quay người lại để tìm người mà mình nhắc đến, và ánh mắt ông bất ngờ dừng lại trên Christoph. Christoph vừa định cau mày thì ánh mắt của anh lại đụng phải Richard.

Al Faisal tiếp tục:

"Đúng vậy, cậu ta là một người rất xuất sắc. Không chỉ kỹ năng tốt mà trí óc và khả năng phán đoán cũng vượt trội. Gia tộc Tarten đã nhường lại một người như vậy, tôi thực sự phải gửi lời cảm ơn."

Al Faisal không trả lời ngay, chỉ mỉm cười một cách khó đoán trước khi chuyển chủ đề sang đối phương.

"Nhưng mà, tôi nghe nói cháu trai ngài đang bảo hộ là một người rất tài giỏi. Công việc nào cậu ấy chạm tay vào cũng được hoàn thành hoàn hảo. Tôi cũng có dịp gặp cậu ấy vài lần khi ghé qua Riyadh. Vậy lần này cậu ấy không đi cùng sao?"

"À, Rahman." Al Faisal bật cười nhẹ, gật đầu như để khẳng định. "Cậu ta đúng là một người xuất sắc đến mức đáng sợ. Nhưng vì quá bận rộn với công việc thực tế, nên chẳng có thời gian để tham gia những sự kiện thế này."

Nói rồi, ông cười thoải mái, trông rõ ràng là rất hài lòng với cháu trai mà ông coi như con ruột.

Richard cười nhạt, nhẹ nhàng hỏi tiếp:

"Nghe nói cậu ấy từng có hôn sự với cháu gái của hoàng tử Rashid. Có phải sắp có tin vui rồi không?"

Al Faisal khẽ mở to mắt vì bất ngờ, rồi bật cười sảng khoái.

"Quả nhiên, đây đúng là Tarten. Từ những lời đồn vô thưởng vô phạt của một lão già mà các người cũng thu thập được tin tức."

Rồi ông nghiêm giọng tiếp:

"Nhưng nếu đã biết chuyện đó, chắc các người cũng biết Rahman đã từng thề sẽ không bao giờ kết hôn, đúng không?"

Câu chuyện này vốn đã lan truyền một cách không chính thức: Rahman, vì muốn trả ơn Al Faisal đã nuôi nấng mình từ nhỏ, đã thề sống độc thân cả đời, không để lại con cháu, và thay vào đó sẽ chăm lo cho hai cô con gái ruột của Al Faisal cùng con cháu của họ, để sau này chuyển giao toàn bộ tài sản cho họ.

Richard giả vờ như không biết, mỉm cười đáp: "Vậy sao, tôi không rõ điều đó."

Al Faisal nhấp một ngụm rượu, khẽ cười rồi nói:

"Dù sao thì cũng chẳng có chuyện cậu ấy sẽ kết hôn với cháu gái của Rashid đâu."

Kéo giọng như thì thầm, Al Faisal tiếp tục, ánh mắt lấp lánh vẻ bí ẩn:

"Rashid cũng già rồi. Cả tôi cũng vậy, chẳng ai thắng nổi thời gian. Dù vẫn còn một số người trẻ trung xung quanh ông ấy cố làm mọi chuyện ầm ĩ, nhưng cũng chẳng quan trọng. Rashid... ông ấy đã già rồi."

Giọng điệu của Al Faisal, khi ông lặp lại lời khẳng định "ông ấy đã già rồi", như chất chứa chút cảm thán. Có lẽ, từng là đối thủ, họ đã đối đầu không khoan nhượng trong quá khứ. Nhưng giờ, khi cả hai đều bước đến hoàng hôn của đời mình, cảm giác dường như khác đi.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Al Faisal bất giác im lặng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông thoáng hiện những ký ức mà chỉ mình ông biết.

Nhưng rồi, như không muốn kéo dài cảm xúc, ông cười nhẹ:

"Những câu chuyện dài dòng của một lão già chẳng thú vị chút nào."

Nói rồi, ông nhanh chóng chuyển chủ đề với ánh mắt tò mò đầy năng lượng:

"Nào, dạo này công việc kinh doanh bên phía cậu thế nào?"

Tối hôm đó, đoàn người rời khỏi dinh thự Craiden sau khi dùng bữa sớm. Vì nhiều người đã đi một quãng đường dài và khá mệt mỏi, buổi tiệc kết thúc sớm để họ có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Các khách sạn mà ban tổ chức sắp xếp đều nằm gần nhau, và hầu hết mọi người đều lưu trú tại đó. Chỉ có một số ít chọn nơi khác theo sở thích cá nhân hoặc vì lý do đặc biệt nào đó.

Những chiếc xe, tưởng chừng như chiếm trọn không gian trong dinh thự tựa một triển lãm ô tô, lần lượt chở chủ nhân và đoàn tùy tùng của họ rời đi. Từng chiếc xe đen kín mít, không thể nhìn thấy ai bên trong, từ từ giảm dần số lượng khi khu biệt thự bắt đầu trở nên vắng vẻ hơn.

"Khi tất cả những chiếc xe này cùng lúc đổ về vài khách sạn ít ỏi, hẳn sẽ là một cảnh tượng thú vị."

"Chuyện đó có gì lạ đâu."

Jack lắc đầu, còn Debbie thì khẽ cười nhạt như thể điều đó chẳng khác gì những gì cô đã thấy cả trăm lần. Al Faisal và Đoàn trưởng vừa bước lên xe và rời đi từ sảnh chính, trong khi đoàn xe đi trước và sau của họ cũng đã dần khuất bóng. Đến lượt nhóm của họ chuẩn bị rời đi.

"Chris. Tên Chris này đâu rồi?"

Jack vừa nhìn quanh vừa lẩm bẩm. "Đoàn trưởng bảo phải túm cổ lôi nó về, không thì lại biến mất không tăm tích nữa."

Ngay khi vừa quay lại, anh ta lập tức giật mình khi chạm mặt Christoph, người đã đứng lặng lẽ ngay phía sau từ lúc nào. Đôi mắt xanh lạnh lùng của Christoph nhìn thẳng vào mắt Jack, vốn cao hơn anh ta vài centimet.

"Ai định túm cổ ai đấy?" Christoph hỏi, giọng lãnh đạm.

"Ờ thì, có tên nào đó tắt hết thiết bị liên lạc, rồi lén trà trộn vào đội khác như một kẻ khả nghi."

"Lỗi tại mấy tên ngu này lười kiểm tra danh sách."

Ánh mắt của Christoph lóe lên sự khó chịu khi nhắc lại chuyện đó, khiến khuôn mặt vốn đã sắc nét của anh trở nên càng áp đảo. Jack vội vã xua tay, nhượng bộ:

"Được rồi, được rồi. Cứ tìm Đoàn trưởng mà trách."

Lúc này, chỉ còn vài người trong nhóm của họ đứng lại sau khi kiểm tra các đoàn khách khác đã rời đi. Một chiếc xe từ xa đang tiến tới, là phương tiện mà họ sẽ dùng để di chuyển. Christoph đưa mắt nhìn chằm chằm các thành viên trong đội bảo vệ sẽ đi cùng anh. Anh khẽ cau mày, tạo nên một nếp nhăn nhẹ giữa hai hàng lông mày.

Jack nhận ra, liền hỏi:

"Sao thế?"

"Đi chung một xe thế này thì có vẻ hơi chật chội." Christoph đáp, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét không mấy hài lòng.

Jack nhướng mày ngạc nhiên.

"Đâu đến mức chật lắm. Ngồi sát một chút là được mà."

"Ngồi sát với các cậu á?" Christoph nhướng mắt, thái độ rõ ràng tỏ ý chán ghét.

"Này, chúng tôi làm sao cơ chứ!" Jack phản đối, nhưng ngay khi vừa nói ra "ngồi sát một chút", anh đã hiểu lý do tại sao Christoph lại tỏ vẻ khó chịu đến vậy.

Christoph vốn cực kỳ ghét sự tiếp xúc gần gũi với người khác. Khi là công việc, anh có thể chấp nhận miễn cưỡng, nhưng trong đời sống cá nhân, anh không bao giờ để người khác đến gần mình trong tầm một cái chạm. Lần này, dù buộc phải lên xe cùng mọi người, thái độ miễn cưỡng của anh đã lộ rõ qua ánh mắt không mấy thiện cảm.

Chiếc xe họ sẽ sử dụng vừa đỗ lại phía trước. Ngay lúc đó, từ cánh cửa rộng mở của dinh thự, một nhóm khác bước ra muộn hơn một chút. Có tiếng động, và ánh nhìn từ phía họ khiến mọi người đều chú ý.

Christoph khẽ quay lại, cau mày sâu hơn khi nhận ra Richard đang bước ra từ cửa chính. Đi ngay sau anh ta là Hans và người phụ nữ mà họ đã thấy trước đó, cùng vài người khác trong nhóm. Ánh mắt của Richard dừng lại trên Christoph. Vì bước chân của Richard chậm lại, Hans và người phụ nữ kia cũng nhanh chóng nhận ra Christoph, ánh mắt của họ lướt qua nhóm người đang đứng cạnh anh.

Richard cất giọng, điềm tĩnh và thân thiện như mọi khi, cùng một nụ cười rộng rãi.

"Xe của các cậu trông có vẻ hơi chật nhỉ. Dù sao thì chúng ta cũng đến cùng một khách sạn, nếu muốn, cậu có thể lên xe này đi cùng."

Lời đề nghị bất ngờ đầy thiện chí khiến đồng đội của Christoph thoáng sững lại. Trong tình huống bình thường, họ sẽ lịch sự từ chối vì vấn đề thể diện. Nhưng bởi họ biết Christoph và Richard có quen biết, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Christoph để chờ quyết định.

Christoph, với khuôn mặt vô cảm, chỉ nhìn Richard vài giây trước khi đáp lại:

"Cảm ơn anh."

Sau đó, anh quay sang nhóm mình, giọng lãnh đạm:

"Walden, Debbie, người ta cho đi nhờ thì đi đi. Tôi sẽ thoải mái hơn khi ngồi xe này."

Walden phản ứng ngay lập tức, như thể không tin nổi:

"Sao cậu lại bắt chúng tôi đi chứ!"

Christoph, không chút bối rối, trả lời thẳng thừng:

"Tôi không thích ngồi chật chội. Cũng chẳng muốn dính sát cậu hay Debbie."

Walden trợn tròn mắt, há hốc miệng vì sốc:

"Khoan đã, đợi đã. Cậu thì đi, còn chúng tôi―― Cậu bị làm sao vậy? Chuyện quái quỷ gì với cái kiểu sợ tiếp xúc đó? Với người yêu thì cậu có thể ngủ cùng, nhưng lại không thể chịu nổi ngồi sát người khác sao?!"

"Tôi nói là ngủ cùng chứ không bảo đó là người yêu!" Christoph quát lên, ánh mắt sắc lạnh khiến Walden im bặt. Với vẻ giận dữ không thể che giấu, Christoph quay phắt đi, không thèm quay lại mà bước thẳng lên xe ngồi vào trong.

Walden, vẫn chưa hết ngỡ ngàng, lẩm bẩm với vẻ kinh ngạc:

"Chờ đã, vậy cậu ngủ với người đó nhưng không phải người yêu? Cậu đùa tôi chắc!"

Walden vừa nói vừa đuổi theo Christoph, leo lên xe với một loạt câu càm ràm không ngớt. Debbie thì chỉ liếc nhìn Jack một cái, buông một câu ngắn gọn:

"Tôi lên trước đây."

Rồi cô đẩy Walden vào bên trong để chen chân lên xe. Cuối cùng, tất cả mọi người đều ngồi vừa vặn trong chiếc xe đó. Jack, với vẻ lúng túng, gãi đầu và liếc nhìn Richard như để xin lỗi trước khi bước về ghế lái phụ.

Tuy nhiên, trước khi lên xe, anh chợt dừng lại khi nhận ra biểu cảm kỳ lạ trên mặt Richard. Không phải là vẻ giận dữ hay khó chịu vì lời đề nghị bị từ chối. Thay vào đó, nét mặt của Richard mang chút gì đó bối rối, như thể vừa nghe được điều gì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Anh đứng yên, không chớp mắt, nhìn về phía chiếc xe mà Christoph đã biến mất, như đang cố gắng hiểu một điều gì đó.

Cuối cùng, Jack đánh bạo lên tiếng, giọng ngập ngừng:

"Cảm ơn anh vì lời đề nghị, nhưng có lẽ chúng tôi vẫn ổn. Vậy xin phép đi trước."

Jack nở một nụ cười thân thiện với Richard trước khi cuối cùng quay đi, cúi đầu chào nhẹ nhàng đáp lại cái gật đầu của anh. Sau đó, Jack lên ghế hành khách phía trước. Khi anh đóng cửa lại, chiếc xe lập tức lăn bánh.

Trong gương chiếu hậu, Jack nhìn nhóm người của Richard dần nhỏ lại phía sau. Đợi đến khi họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Jack thở dài một hơi, rồi quay phắt lại, nhìn Christoph qua gương và gắt lên:

"Sao cậu lại đẩy chuyện với anh họ của cậu sang tôi, Christoph Tarten!"

Christoph điềm nhiên đáp lại, không hề nao núng:

"Nếu anh ta nói chuyện với nhóm này, thì người chịu trách nhiệm ở đây tất nhiên phải xử lý."

"Nhưng đó là anh họ của cậu!" Jack nhấn mạnh.

"Nhưng anh ta đưa ra đề nghị với nhóm này."

Jack lườm Christoph thêm vài giây qua gương, rồi hừ một tiếng như để kết thúc cuộc tranh cãi. Anh rời mắt khỏi gương, hắt ra một hơi thở bực bội.

"Hai người cãi nhau à?" Debbie lên tiếng, ngả người ra sau và liếc nhìn qua vai.

"Không hẳn... Chẳng khác gì mọi khi." Christoph trả lời với vẻ ngạc nhiên, như thể không hiểu tại sao mọi người lại quan tâm đến mối quan hệ giữa anh và Richard.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro