Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#13.1 Cúc hoạ mi




- Tiền bối, em thấy không ổn chút nào?

- Cái gì không ổn?

Tôi nhìn cái lỗ chó, rồi lại nhìn anh, nhìn cái bộ dạng gầy mỏng dính của anh và lại nhìn xuống chiếc quần vá ẩu vài đường.

- Bỏ đi, em không làm được.

Anh gầy như thế mà chui qua còn kẹt mông, lại còn bị rách quần nữa chứ .-.

- Thế thì chỉ còn một cách.

Anh kéo tôi sang một bên còn mình thì bám lấy thân cây rồi tiện đà nhảy phóc một cái lên tường rồi trèo qua bên kia một cách dễ dàng, tất cả quá trình còn chưa đầy 60s nữa.

- Trèo qua đây đi!

- Ơ ủa? Anh trèo tường được sao hôm trước không trèo qua mắc gì chui lỗ chó để rồi bị kẹt?

- Em không thấy chui lỗ chó thì thú vị hơn trèo tường à?

- ...


Tôi ngó ngang ngó dọc, thấy ngoài hai chúng tôi thì xung quanh không còn ai mới yên tâm học theo dáng vẻ của anh một tay bám lấy cành cây còn chân thì cuộn chặt vào thân cây để đu lên. Ai đó mà nhìn thấy cảnh này thì tôi sẽ chết vì nhục mất, còn đâu hình tượng người thiếu nữ của tôi nữa, làm gì có nữ sinh trung học nào lại đi trèo cây như khỉ thế này .-.

Mà trèo lên mới biết khoảng cách từ bức tường tới mặt đất đúng là không đùa được đâu, có khi tôi mất đà mà ngã xuống là nằm viện vài tháng chứ ít gì. Thế mà Kim Taehyung nhảy xuống trông nhẹ nhàng như là nó có vài thước vậy, cũng phải trông chân anh ấy dài thế cơ mà.

Tôi đưa một chân ra, rồi lại e sợ rụt vào. Đúng là không có kinh nghiệm có khác, nhìn đáng sợ chết được.

- Em học sinh đằng kia đang làm gì vậy?!!

Chết cha, quản sinh tới!!

Phải làm sao đây? Bị bắt là toi đời luôn đó.

Mặc dù không xoay người lại nhưng tôi có thể cảm nhận được giám thị đang ngày một tiến gần.

- Anh đỡ em, nhảy xuống đi!

Taehyung nhìn tôi cười trấn an, có lẽ là anh nhìn được nỗi sợ hãi của tôi nên mặc dù nghe thấy tiếng quản sinh nhưng trông anh vẫn vô cùng bình tĩnh.

- Tin anh.

Anh dang rộng hai cánh tay về phía tôi, trên mặt vẫn mang nụ cười vô tư giống như việc quản sinh chạy tới đằng sau tôi đối với anh không có chút liên quan nào vậy. Nhưng nụ cười của anh, quả là khiến người khác an tâm.

Thôi kệ đâm lao rồi phải theo lao thôi.

Tôi khẽ nuốt nước bọt và nhắm tịt mắt lại, dùng tính toán cự li trong đầu để ngã xuống sao cho va chạm và thương tổn nhẹ nhất, hi vọng chỉ trầy xước nhỏ thôi. Là ngã xuống đúng nghĩa chứ không phải nhảy xuống, nhưng cú va chạm này nhẹ nhàng hơn tôi tưởng rất nhiều. Kim Taehyung nắm lấy hai bả vai tôi và khẽ xoay nhẹ cho tôi rơi vừa vặn vào lòng anh, đỉnh đầu tôi khẽ chạm vào cằm anh và tầm nhìn của tôi hiện giờ chỉ là chiếc cổ trơn nhẵn. Tôi có thể cảm nhận được tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh.

- Hai cô cậu kia làm gì vậy?!

Tiếng quản sinh hét lớn khiến tôi thoát khỏi tình cảnh bối rối trước mắt. Kim Taehyung nắm lấy tay tôi chạy đi một mạch, tay không quên túm lấy chiếc mũ áo kéo lên đầu che đi mái tóc dài ngang vai của tôi.

Khi tiếng hét của quản sinh nhỏ dần cũng là lúc chúng tôi đã đi ra đường lớn, Taehyung vẫn nắm chặt tay tôi đi thản nhiên như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

- Chết rồi!!

Tôi khẽ buông tay ra và sờ soạn tìm kiếm khắp người, túi áo vest rồi túi váy, thậm chí cả túi áo hoodie bên trong tôi cũng mò tay vào tìm kiếm.

- Gì vậy?
Anh ngừng bước nhìn tôi.

- Em quên mang ví rồi, cả điện thoại cũng để ở lớp luôn.

Tôi dở khóc dở cười nhìn anh, đã đi đến nước này rồi mà lại phải quay lại thì thật mất mặt.

- Anh có đem mà.

Anh lấy ra trong túi quần sau một chiếc ví da đen và vẫy vẫy trước mặt tôi.

- Yên tâm, dành cho người lần đầu mới trốn học là em, chi phí hôm nay cứ để đại gia Kim Taehyung lo.

Anh nhìn tôi cười hắc hắc, bộ dạng trông vui vẻ vô cùng.

- Nhưng mà..

Mới gặp được hai lần mà để người khác bao thì quá là bất lịch sự đi.

- Nhưng nhị gì, đi thôi.

Nói rồi anh để tay lên hai vai tôi và đẩy đi.

Taehyung vui vẻ đi trên con đường lát gạch hoa, anh bước chéo ô đi theo hình chữ S học theo mấy đứa trẻ con đang nối đuôi thành từng hàng. Mỗi đứa trẻ đều cầm trên tay một bình thổi bong bóng, đứa nào đứa nấy trông vô cùng  thích thú thổi ra những bọt xà phòng li ti rồi to dần to dần, cho đến khi chúng không thể chịu được sức nặng của không khí mà vỡ tan thì những bọt bong bóng xà phòng khác lại bay lên. Tôi cũng học theo Taehyung và đám trẻ đi theo hình chữ S chéo ô gạch và lẩm nhẩm bài hát thiếu nhi mà bọn nhỏ đang đồng thanh hát. Đến cuối đường thì bọn trẻ chia làm hai và ra về theo sự chỉ dẫn của giáo viên, một đứa nhóc đứng chưa đến thắt lưng của Taehyung chạy lại gần anh và dúi vào tay anh một chiếc bình thổi bong bóng, Taehyung cảm ơn và xoa đầu nó. Anh vẫy tay tạm biệt đám trẻ con cho đến khi chúng đã đi khuất, trong đôi mắt ấm áp của anh bỗng loé lên sự đau xót khó hình dung, nhưng nhanh chóng lại chuyển về trạng thái lúc đầu, nhanh đến nỗi tôi đã ngỡ mình gặp ảo giác.

Chúng tôi đi tiếp trên con đường lát gạch hoa xinh đẹp, hai bên đường trải đầy những hàng quán với muôn vàn mặt hàng đa dạng. Một bà lão khom lưng bê một chậu thược dược ra cửa, Taehyung liền kéo tay áo lại gần giúp bà bê những chậu thanh tú còn lại, ánh nắng vàng chiếu vào từng cánh hoa khiến chúng trông như vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài vậy. Bà lão chủ tiệm cười và bảo sẽ tặng cho chúng tôi một bó hoa bất kì thay cho lời cảm ơn.

- Bất kì ạ?
Tôi háo hức hỏi.

- Ừ đúng rồi, bất kì loại nào.

- Nhưng con không biết nhiều về các loài hoa... Khó chọn lắm ạ.

- Mỗi loài hoa đều có tiếng nói riêng, vì vậy, con không chọn các loài hoa mà là các loài hoa chọn con. Hãy lắng nghe lời thì thầm của chúng.

Tôi khó hiểu nhìn xung quanh tiệm hoa, trên kệ cao nhất là loài hoa hồng xanh mắc tiền thơm ngát nhưng vẻ kiêu sang của nó dường như không hợp với tôi, hoa uất kim hương nhẹ nhàng thướt tha, hoa hướng dương rực rỡ chói loà...

- Con chọn hoa này được chứ ạ?

Kim Taehyung đi về phía góc tiệm kéo ra một chậu hoa nho nhỏ, dù chúng nằm trong góc nhưng những cánh hoa trắng muốt vẫn giữ được sự tươi mới, từ giữa tỏa ra như hình nan hoa bao quanh nhuỵ vàng.

Là hoa cúc, nhưng dường như cũng không giống, loài hoa mà anh chọn trông rất nhỏ bé, chỉ như những bông hoa dại nhưng sức sống của chúng lại vô cùng chói loà, vô cùng mạnh mẽ. Những bông hoa trắng tinh khiết mọc san sát nhau nên dù nằm trong góc nhưng trông chúng không hề cô đơn chút nào.

- Chọn tốt lắm chàng trai trẻ, hai đứa có biết đây là loài gì không?

Cả hai chúng tôi đều lắc đầu, bà cười cười tiến lại gần chậu hoa và nhẹ nhàng lấy từng bông nho nhỏ góp lại.

- Là cúc họa mi. Ý nghĩa của chúng là hơi thở tươi mới của sự trẻ thơ, một loài hoa thuần khiết nhất trong các loài.

Sau khi cảm ơn bà lão chủ tiệm, tôi lại ôm bó hoa xinh xắn đi theo sau Kim Taehyung. Nhưng trông anh dường như có gì đó khác lạ so với vẻ vui tươi khi nãy.

- Anh sao vậy?
Tôi chạy đến trước mặt anh hỏi.

Anh lơ đãng nhìn tôi, rồi lại nhoẻn miệng cười.

- Đói bụng, mà này, em có biết điều gì là tuyệt nhất trong ngày sinh nhật không?

- Một điều ước?
Tôi hỏi.

- Bingo. Và trước khi có một điều ước thì chúng ta cần làm gì?

- Thổi nến?

- Ừ đúng rồi! Vì vậy mình đi mua bánh kem đi.

.

.

( còn tiếp )

Dù sao thì Kim Taehyung trong mắt mình là một người đàn ông vô cùng ấm áp ;v;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro