#12 Cùng chúc mừng sinh nhật nào
Có lẽ hôm nay cũng chỉ là một ngày thứ bảy bình thường như bao ngày, không phải một sự kiện gì lớn lao, cũng không hẳn là một ngày quá đẹp trời. Là một ngày đông giá lạnh, nhưng chưa đủ lạnh cho đợt tuyết đầu mùa.
Thật ra cũng có một chút đặc biệt nho nhỏ với tôi, bởi hôm nay là kỉ niệm 17 năm ngày tôi được sinh ra đời.
Nói là một ngày đặc biệt thôi chứ cũng chả có gì thay đổi cả, tôi vẫn phải đến trường, vẫn phải làm việc nhà, và vẫn phải đón sinh nhật một mình.
Tôi dậy sớm như thường ngày, điện thoại báo tin nhắn chúc mừng sinh nhật của bố mẹ và anh trai kèm theo một khoản tiền được chuyển vào thẻ mà tôi có thể tiêu được trong vài tháng, cũng không hẳn là do nhiều đâu mà là do tôi ít cần dùng đến tiền thôi.
Trên bàn ăn sáng có đặt sẵn một bát canh rong biển băm sợi nấu cùng thịt bò nghi ngút khói, tôi vui vẻ thưởng thức bát canh chỉ có mỗi vị dầu mè lấn át cả vị giác. Kể cũng lạ, bà tôi không có đủ minh mẫn và thường xuyên quên rất nhiều việc, có khi quên cả tên bố mẹ và anh trai tôi, nhưng tuyệt nhiên năm nào cứ đến ngày sinh nhật của tôi bà đều đặt sẵn một bát canh rong biển nấu thịt bò cho quá tay dầu mè.
Khi tôi hỏi đến thì bà thường lắc đầu bảo không nhớ là ngày gì, chỉ biết là bản thân thấy muốn nấu thôi. Mẹ tôi nói rằng dù bà đã quên nhưng có lẽ một phần thói quen đã ăn sâu trong bản năng của bà rồi, và bà đã dành bản năng đó cho người bà thương nhất là tôi. Mẹ còn kể hồi bé tôi đặc biệt kén ăn, mỗi lần ăn canh rong biển thường thích cho nhiều dầu mè vì tôi ghét mùi hăng của thịt bò, và mẹ thì không bao giờ nấu đúng ý tôi vì cho quá nhiều dầu mè sẽ làm mất độ cân bằng giữa các vị với nhau, nhưng bà thì luôn chiều theo sở thích quái đản của tôi.
" Con đi học đây!"
Tôi ôm vội lấy bà, hôn bà cái chụt và nói lời tạm biệt như mọi lần. Bà đột nhiên nắm lấy tay tôi kéo lại trước khi tôi chạy ra cửa.
" Hôm nay, hãy đưa bạn về nhà chơi nhé."
Tôi cười hì hì đáp lại ánh mắt trìu mến của bà thay cho câu trả lời.
Con biết mời kiểu gì đây?
Trước đến giờ tôi cũng chỉ mới có hai người bạn gần đây, chắc hẳn là họ cũng chả biết gì về ngày sinh nhật của tôi, vì dù sao tôi cũng không có nói.
Nhưng mà biết đâu được sẽ có tình tiết như một vài bộ phim tình cảm, rằng mọi người sẽ tổ chức một sinh nhật bất ngờ dành cho tôi?
Nhưng mà hiện thực thì vẫn là hiện thực, Hye Mi thì vẫn vui vẻ hoạt náo như thường ngày và trông cô ấy chẳng có vẻ gì là biết hôm nay là sinh nhật của tôi cả. Còn Min Yoongi thì... thôi bỏ đi. Tôi cũng không hi vọng, trước đây ngày sinh nhật với tôi cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác, nhưng có vẻ việc có thêm hai người bạn đã làm tôi trở nên tham lam rồi.
Aizzzz.
- Sao vậy?
Min Yoongi thuận tiện bỏ vào hộp cơm của tôi một miếng cà rốt luộc.
- Nhìn em có vẻ không khỏe, ăn ít cà rốt đi này, tốt lắm đó.
Có mà anh không thích ăn nên bỏ sang cho em thì có.
- Có chuyện gì sao?
Anh nhìn tôi chằm chằm.
- Không có gì, sao anh lại hỏi vậy?
- Lông mày em cứ nhíu lại nãy giờ, còn trẻ mà cứ như bà già.
- Anh giống ông già thì có.
[ Ting ]
[ Ting ]
[ Ting ]
- Này, anh không trả lời tin nhắn à?
Tôi liếc mắt về chiếc điện thoại đang đổ chuông dữ dội của anh, anh với tay lấy chiếc điện thoại trước khi tôi kịp nhìn và đứng dậy trả lời tin nhắn.
- Anh có việc nên đi trước.
Chưa kịp nghe câu trả lời của tôi anh đã nhanh chóng với lấy chiếc áo khoác và chạy ra khỏi cửa.
Anh và Hye Mi có chuyện gì sao? Cô ấy có vẻ rất gấp, nhắn tin nhiều như vậy cơ mà.
Tôi cũng gập hộp cơm lại bỏ vào trong túi và bước ra khỏi phòng thể chất. Còn rất lâu nữa mới đến giờ vào tiết, nhưng tôi không muốn quay lại lớp học, chỉ là tôi không muốn đến và xác nhận rằng Hye Mi có ở trong lớp học hay không, có thể là vừa rồi tôi nhìn nhầm thôi, có thể là cô ấy vẫn đang dùng bữa trong lớp, có thể là vậy đấy...
- Này bé sao đỏ!!
Hở?
Một cái đầu vàng chói chìa ra trước mắt tôi.
- Tiền bối lỗ chó?
- Này này, em có thể quên cái sự tích lỗ chó cho anh nhờ không ;-;
- Được rồi, vậy thì tiền bối, anh gọi em có chuyện gì sao?
- Không có gì, chỉ là anh thấy em giống như đang có tâm sự thôi, anh không thấy phiền đâu nên em có thể kể cho anh.
Nói rồi anh ngồi xuống bậc thềm và tay không ngừng vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, tôi nghe theo anh và ngồi xuống. Anh lôi từ trong balo hai hộp sữa chua dâu, tiện tay bóc ra và đưa cho tôi, hành động như thể những người bạn nhậu đang tìm nhau trút bầu tâm sự khiến tôi phì cười.
- Này, vừa uống vừa kể.
- Anh đã từng thích ai chưa tiền bối? Mà em đang hỏi thừa nhỉ? Nhìn anh như vậy chắc là có rất nhiều người để ý.
- Ừ đúng, anh có rất nhiều người để ý, nhưng anh chưa thích ai bao giờ đâu.
- Thật á?
Tôi ngạc nhiên.
- Trông anh giống tay sát gái lắm à?
Anh nhe răng cười.
Tôi không trả lời câu nói của anh, vì chắc anh cũng biết đấy là điều hiển nhiên.
- Có một người, mà em vô cùng vô cùng thích. Nhưng dường như người đó chỉ coi em như là một người bạn, và tình cảm của em thì càng ngày càng lấn chiếm và vượt mức tình bạn được đặt ra đó.
- Tình cảm thì làm gì có định mức, với lại thanh xuân có được bao nhiêu năm đâu, em cứ ngồi đó mà do dự thì sẽ có người khác đến cướp đi mất đấy. Em nên nhớ, khi mà em còn đang ngồi đây thì đối thủ của em đã bắt đầu mài dao rồi.
- Theo anh em cứ nhào đến hôn cậu ta một cái biết đâu cậu ta lại nhận ra tình cảm của mình thì sao, dũng cảm lên anh ủng hộ em.
Tôi tưởng tượng ra cảnh mình nhào đến cướp nụ hôn của Min Yoongi...
Thôi bỏ đi, đáng sợ quá!!
- Anh ấy sẽ vặn cổ em mất.
Tôi lắc lắc đầu cho cái ý nghĩ kinh khủng đó bay ra khỏi đầu mình.
- Em biết không Army, tên anh là Kim Taehyung, hán tự là Kim Tại Hưởng, chữ Hưởng nghĩa là mọi mong muốn sẽ thành sự thật. " Dù có đối mặt với mọi khó khăn nhưng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi", ông anh đã nói như vậy đấy. Vì vậy chỉ cần em cố gắng nhất định tình cảm của em sẽ được đền đáp thôi.
- Mà này tiền bối, sao anh lại biết tên của em vậy?
Anh chỉ tay vào cái bảng tên đang đeo trước ngực tôi rồi phì cười.
- Kim Army đúng chứ? Nếu anh đọc không nhầm.
- Thật ra, em còn một chuyện nữa.
Anh nhìn tôi đầy tò mò. Ánh mắt anh nhìn tôi như kiểu " Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?" Rõ là một tên thích hóng chuyện mà.
- Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể hát cho em nghe một bài trước khi nó trôi qua được không? À ừm tại vì từ trước đến giờ chưa từng có người hát tặng sinh nhật em cho nên...
Thật ra đây luôn là lời tôi muốn nói với Min Yoongi, nhưng chắc là không được rồi.
- Sinh nhật em? Sao không nói sớm? Hát một bài chứ gì, chuyện nhỏ thôi.
Anh hào hứng cầm tay tôi kéo đến phía sau cái lỗ chó nơi mà chúng tôi gặp nhau lần đầu, mà không biết đấy có được coi là một cuộc gặp gỡ không nữa.
- Chui qua đi.
H.. hả? Tôi không nghe nhầm chứ.
- Lẹ lên không bị bắt bây giờ.
- Nhưng.. để làm gì cơ?
- Hôm nay sinh nhật em đúng không? Phải tổ chức chứ, cũng phải thổi nến nữa, em muốn anh hát đúng không? Nhưng đây đâu phải nơi thích hợp để hát chúc mừng sinh nhật đâu.
- Nhưng đang trong giờ học mà?
- Việc anh sắp làm gọi là trốn học đó cô gái. Anh sẽ tặng cho em một sinh nhật đáng nhớ, cứ tin anh, chui qua đi.
Và, ngày hôm đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại quyết định nghe theo người con trai ấy.
————
Cái chap này mình viết dành cho mình của tuần trước cơ =)))) nhưng chả hiểu sao giờ lại đăng lên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro