[Suchun Fanfic|DBSK fic] Sự Chiếm Hữu Tồi Tệ
Sự Chiếm Hữu Tồi Tệ
Tác giả: Chauuke
Pairing: Suchun/ Junchun
Rating: R
Lengh: One short
Genre: Light, Humor
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về uke và viết phi lợi nhuận.
Warn: Nothing
Sumary: Đã yêu thì phải có lòng đố kị. Kim Junsu dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể buông tayPark Yoochun.
Park Yoochun tức giận hất hết tất cả đồ dùng trên bàn. Hắn đá tất cả những thứ vướng chân trên lối đi để rồi đá trúng chân bàn rồi ngồi xuống ôm chân.
Hôm nay là ngày gì mà lại xui xẻo như vậy. Đi đóng quảng cáo vì bị kẹt xe mà đến trễ, sau đó bị đạo diễn chê diễn xuất không tốt như mọi ngày, sau đó lại để quên chứng minh thư ở nhà khi làm một vài thủ tục giấy tờ, kế đến còn bị người ta sơ ý làm đổ đồ ăn lên người, tệ nhất là hắn còn phải chứng kiến Kim Junsu liếc mắt đưa tình với người khác.
Yoochun uất ức gào khóc thảm thiết trong nhà, bao nhiêu bực dọc tất cả đều muốn phát tiết ra. Đến khi thấy tâm trạng khá hơn, Yoochun đi vào trong, đơn giản lấy ra vài ba bộ quần áo bỏ vào vali rồi đi ra ngoài.
Tối đến, khi Kim Junsu trở về chính là thấy thảm cảnh Yoochun đã để lại nguyên hiện trường. Đồ đạc bị ném lung tung cả lên. Junsu cố gắng kiềm chế lại cơn giận, móc điện thoại ra gọi cho người kia.
‘Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau’
Kim Junsu nghiến răng gọi lại một lần nữa, nhưng vẫn là nghe giọng nói dịu dàng của cô phát thanh viên.
“Thật quá lắm rồi”
Kim Junsu lập tức dập máy. Hắn có nghĩ bằng đầu gối cũng biết tên kia chạy đi đâu.
Lái xe đến thẳng khu Nam Sang, khu vực giàu có bậc nhất Hàn Quốc đi tới. Junsu đứng trước cổng một tòa chung cư cao cấp nôn nóng nhấn nhấn chuông.
“Uy?” Người trong nhà ló mặt ra qua camera_ “Junsu ah?”
“Là em, anh giả vờ cái gì, mau giao người ah”_ Kim Junsu sốt ruột rống to. Hắn rất bận, thật sự rất rất bận. Công việc đã bộn bề đã vậy suốt ngày còn phải giải quyết cả khối chuyện người kia để lại. Tên kia không những không hiểu cho hắn mà cứ dăm ba ngày lại chơi trò bỏ nhà ra đi, mỗi lần đi có đi đâu xa lạ đâu, lúc nào cũng là nhà JaeJoong mới tức chứ.
“Anh không biết”_ Kim JaeJoong nhàn nhạt trả lời, cửa không mở mà chỉ lo chỉnh chỉnh mấy miếng dưa leo đắp mặt.
“Nói giỡn, anh mau mở cổng cho em vào a, anh đừng có suốt ngày nuông chiều Yoochun như vậy”
Kim JaeJoong nhăn mi_ “Anh đã nói anh không biết mà, cậu đi chỗ khác tìm người đi”_ Nói xong có ý định sẽ đi vào trong nhà.
“Mỗi lần chơi trò này cậu ta không đến tìm anh thì đến tìm ai chứ, mau mở cửa!!!”_ Kim Junsu dường như kìm chế hết nổi, hắn đá mạnh vào cổng nhà JaeJoong mấy cái. Vừa đá vừa la hét_ “Park Yoochun! Mau ra đây! Cậu mà không ra thì biết tay tôi!!!”
Một lúc sau đó có người bước ra nhưng không phải Yoochun mà là chủ nhà Kim JaeJoong. Anh ta mặt mày xám xịt hủng hổ bước ra và dẫn theo một con chó.
“Kim Junsu, anh mày đã nói không biết vợ cậu đi đâu nhá, bây giờ tôi cho cậu vào kiểm tra, kiếm thấy người dĩ nhiên sẽ cho cậu dẫn về nhưng nếu ngược lại, tôi sẽ cho cậu cuối tuần phải đi chích ngừa a aaaaa”
Kim Junsu cũng đen mặt. Nghĩ đi nghĩ lại, mấy lần Yoochun mà đến trốn nhà JaeJoong thì JaeJoong đều làm ra vẻ ngây ngây ngô ngô, lần này có vẻ không phải đã vậy còn đụng trúng lúc anh ta đang gặp chuyện không vui mới khổ chứ. Junsu đành cười hề hề.
“JaeJoong huyng, xin lỗi hyung, hihi, hyung làm gì thì làm đi, em về”
“Sao không vào kiếm nữa?” Kim JaeJoong đứng khoanh tay nheo mắt nhìn Junsu.
“Em không dám”_ Junsu cười trừ, nhanh chân leo lên xe lái xe đi thẳng.
Trở về nhà, một lần nữa nhìn đống hỗn độn mà khó chịu cùng cực. Junsu quyết định mặc kệ, tên kia có gan phá thì có gan quay về dọn, ông đây mệt không muốn động tay. Junsu đi vào nhà tắm thay đồ, ăn cũng không muốn ăn, chỉ muốn đi ngủ.
Tắm hảo sảng khoái, tinh thần cũng phấn chấn hẳn thế nhưng lúc đi vào phòng ngủ lại thấy chột dạ không thôi. Junsu thở dài, nói thì nói vậy nhưng với Park Yoochun hắn vẫn không thể nào buông tay ra được. Cầm lấy di động trong tay nhấn dãy số quen thuộc.
“Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin quý khách….tút…”
Junsu nóng mặt_ “Sao tắt máy hoài vậy không biết”
Mang theo nỗi bực dọc lên giường ngủ, Junsu nằm xuống mà có ngủ được đâu, hắn nằm vác tay lên trán. Cứ nằm im như vậy.
Giường trống, lạnh, thật khác với những lúc hắn về lúc nào Yoochun cũng đã ở nhà chờ hắn, Yoochun cũng là diễn viên, cũng rất bận rộn nhưng hầu như lúc nào Yoochun cũng về sớm hơn hắn. Về nguyên nhân, hắn cũng chẳng bao giờ hỏi tới. Hắn và Yoochun rất khác nhau, Yoochun rất tùy hứng, lúc nào cũng làm theo ý mình, thích thì làm không thích thì thôi, có khi làm việc qua loa khiến hắn bực cả mình, còn hắn, làm việc gì cũng vô cùng nghiêm túc, hắn luôn muốn mọi chuyện được hoàn thiện một cách tốt nhất, nhưng làm vậy là sai sao?
Hồi chiều Yoochun ghé qua chỗ làm của hắn, hắn biết, nhưng lúc đó đang bận quay ngoại cảnh nên không ra đón Yoochun được. Hắn nghĩ tranh thủ làm nhanh một chút rồi chạy ra nhưng không ngờ lúc đi ra thì người đã về mấtt từ khi nào.
Người gì mà lúc đến hay đi đều như cơn gió vậy. Junsu giận dỗi.
Vớ lấy cái gối Yoochun thường ôm ôm vào trong lòng, tự tưởng tượng như đang ôm Yoochun mới cảm thấy lòng nhẹ đi một chút. Yoochun đi đâu vậy không biết… Junsu buồn bực nghĩ.
:
:
“Ha ha ha …rộp…rộp…” Yoochun vừa nhai bánh quy bơ vừa xem phim hài.
“Yoochunnie, lúc mới đến khóc dữ lắm mà vậy mà bây giờ cười to đến như vậy” Lee Joong Ki bưng một tách trà nóng đến trước mặt Yoochun, thuận lợi kéo hắn ngồi gần vào trong lòng một chút.
Nhưng Yoochun một chút cũng không chú ý. Mắt vẫn dán chặt vào màn ảnh ti vi còn tay thì với lấy tách nước trà uống.
Lee Joong Ki và Yoochun vốn mối quan hệ không mấy thân thiết nhưng sau bộ phim Sungkyunkwan Scandal thì rõ ràng quan hệ giữa hai người tiến triển theo hướng vô cùng tốt. Lee Joong Ki lớn tuổi hơn Yoochun nhưng anh lại sở hữu gương mặt baby nên nhìn tới nhìn lui vẫn hợp làm bạn với Yoochun hơn. Tuy nhiên Lee Joong Ki không thích xưng hô Tớ-cậu với Yoochun mà thích Yoochun gọi hyung hơn cho nên Yoochun một tiếng Hyung, hai tiếng cũng hyung khiến Joong Ki rất hài lòng.
Lần này Yoochun và Junsu cãi nhau, Yoochun cũng không nói cho Joong Ki biết, đơn giản chỉ vì Junsu và Joong Ki không thân lắm, hơn nữa chuyện nhà ai lại đi nói lung tung dù Yoochun có thân với Joong Ki thế nào đi chăng nữa.
Mọi lần Yoochun đều trốn đến nhà JaeJoong. Lần này làm một cú đột biến cho Junsu sợ chơi, để xem lần này Junsu có nhận ra tầm quan trọng của Park Yoochun này hay không.
Đáng lẽ ra là Yoochun buồn lắm ấy. Lúc đến nhà Joong Ki tâm trạng còn rất nặng nề nhưng giờ thì hết rồi. Ở đây còn sướng hơn ở nhà với Junsu nữa, Yoochun vui sướng nghĩ, được ăn, được uống mà còn được Joong Ki chiều nữa chứ.
“Joong Ki, nghe nói anh mới đi nước ngoài về, vậy có kế hoạch phim ảnh gì khác không?” Yoochun hỏi thăm Joong Ki một chút.
“Tạm thời nghỉ ngơi đã, Yoochun, hồi chiều em gặp chuyện gì à?” Joong Ki quan tâm Yoochun. Mặc dù mới quen Yoochun không lâu nhưng anh rất mến Yoochun, tính cách Yoochun ngoài rắn trong mềm, bề ngoài thì trông mạnh mẽ nhí nhố vậy đấy nhưng anh biết hắn cũng mít ướt hơn bất cứ ai.
Yoochun đang cười lập tức xụ mặt xuống. Lắc lắc đầu.
“Không có gì đâu…”
Lee Joong Ki khẽ nhìn Yoochun một chút, biết hắn không muốn nói, đành thoải mái cười để Yoochun không khó xử.
“Bỏ đi, Yoochun, muốn uống chút rượu không?”
“Được, lúc này uống rượu là hợp lý nhất” Yoochun gật đầu.
Lee Joong Ki cười. Anh đứng dậy đi ra quầy lấy ra chai rượu ngoại.
“Lúc anh ở nước ngoài được một người bạn tặng, nghe nói nặng đô lắm, anh không sành uống rượu như em và JaeJoong nên cũng không biết rượu này có ngon không nữa”
Yoochun nghe thấy thế, nhanh chân chạy lại, đứng sát vào Joong Ki rồi ghé sát mũi vào ngửi ngửi.
“Hyung, rượu này nặng đó, anh ít khi uống rượu thể nào cũng say”_ Yoochun đang có ý định từ bỏ_ “Anh mà say thì em cũng chăm không nổi đâu”
“Chà, nếu anh không uống mà để em uống một mình cũng không hay”_ Lee Joong Ki nghĩ ngợi_ “Nhưng uống một chút chắc không sao, mà anh nhắc này, lỡ như…ưm…anh nói là lỡ như đấy, nếu không may anh say mà có những hành vi bất ổn thì em cứ thẳng tay kiềm anh lại biết không, tại tật của anh hơi xấu khi…”_ Lee Joong Ki gãi đầu rồi cười một cách dễ thương.
Yoochun nhìn anh, sau đó lại nghĩ hắn có Taewondo thì sợ gì nhỉ, Lee Joong Ki hiền lành dễ mến thế này chắc chẳng có hành động gì quá đâu, có lẽ anh ấy cẩn thận nên nói mình trước thôi.
“Em biết rồi”_ Yoochun cười cười.
Hai người mới đầu uống chỉ nhấp nhấp môi, sau đó khí thế quá nên cứ thế mà nốc. Rượu uống vào có bao nhiêu tâm sự Yoochun bộc bạch ra hết, nào là khóc lóc kể lể Junsu là đồ vô lương tâm, không những không hiểu cảm giác của người khác mà còn chỉ biết ngồi đó mà trách mắng, miệng thì nói yêu thương người ta nhưng chẳng thấy cử chỉ yêu thương quái đản nào cả. Yoochun huhu khóc mà ôm lấy Joong Ki, đáng tiếc lúc này Joong Ki cũng đã say bí tỉ, đầu óc cũng mơ hồ. Mặc dù nghe Yoochun kể thì cũng hiểu chút chút nhưng với tình trạng hỗn loạn thế này thì anh cũng chỉ theo phản xạ mà an ủi Yoochun thôi.
Lee Joong Ki ôm lấy Yoochun, xoa xoa đầu hắn. Mùi hương chanh nhè nhẹ từ tóc của Yoochun thoang thoảng khiến Joong Ki cảm thấy có xúc cảm khác lạ dấy lên. Anh bất giác chạy theo mùi hương đó mà ôm Yoochun chặt hơn.
“Em thơm thật đấy…”_ Joong Ki hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại.
Đáng tiếc cái cảnh báo nguy hiểm này Yoochun lại không thể phát giác ra trong tình trạng này. Yoochun tửu lượng khá hơn Joong Ki rất nhiều, tất nhiên vẫn còn khá tỉnh táo nhưng chỉ là khá thôi chứ đầu óc của Yoochun cũng bắt đầu mông lung ah.
“Anh nói gì vậy”_ Yoochun hắc hắc cười, đánh nhẹ lên vai Joong Ki một cái.
Đột nhiên Joong Ki bất ngờ bế phốc Yoochun lên làm Yoochun trợn hỏa mắt lên nhìn.
“Ơ….ơ….ơ……”
Yoochun vì quá đỗi kinh ngạc mà quên luôn giãy giụa. Đến khi bị Joong Ki ném lên giường mới phát hiện ra hoàn cảnh đặc biệt nghiêm trọng của vấn đề.
Chết, chết rồi!
Lúc Yoochun nhìn Joong Ki thì đúng là Joong Ki thật sự không ổn. Mặt anh đỏ gay, mắt khép hờ gợi tình, đã vậy còn liếm môi nhìn Yoochun đầy khao khát. Yoochun sợ hãi ngồi bật dậy, mãnh liệt lùi về phía sau.
“Hy…hyung….anh bình tĩnh ah….”
Lee Joong Ki bây giờ làm sao có thể nghe Yoochun nói gì nữa, anh cởi bỏ cái áo thun đang mặc trên người, không nói không rằng mà bò lên giường.
Yoochun hoảng hốt tìm cách bỏ trốn, nhưng chân còn chưa kịp chạy xuống sàn đã bị Joong Ki ôm lấy eo kéo lại.
Yoochun thét lên kinh hoàng nhưng đối lại vẫn là bị Joong Ki khống chế đè xuống giường.
“Buông, buông em ra, tỉnh lại Joong Ki, làm ơn huhu”
Joong Ki bao phủ Yoochun lại, nhắm cổ Yoochun mà hôn điên cuồng. Yoochun cố gắng phản kháng nhưng không đẩy Joong Ki ra được.
Thì ra chuyện Joong Ki cảnh báo là thật rồi, thật đáng sợ.
Nhưng hắn biết làm cách nào để khống chế Joong Ki lại đây.
Trong lúc Joong Ki còn mải mê hôn hít thì một tay của Yoochun với lên mặt bàn cạnh giường. Khi Yoochun cầm được một vật cứng, dù chưa kịp nhận dạng đó là vật gì nhưng đây là vũ khí tự vệ duy nhất.
Yoochun không cần suy nghĩ mà lập tức đập mạnh vào đầu Joong Ki.
*Bốp*
“AHHHH”_ Lee Joong Ki hét lên một tiếng, anh ôm lấy đầu rồi ngất ngay sau đó.
Yoochun vẫn còn hoảng loạn ngồi ngây ra trên giường. Nhưng một lát sau liền thấy một đường máu dài chảy loang ra trên đệm trắng mà xuất phát từ đầu của Joong Ki.
Gì vậy?
Không, không phải chứ…
Yoochun run rẩy tiến lại gần Joong Ki.
“Anh…anh Joong Ki….”
Nhưng Joong Ki sắc mặt tái nhợt nằm yên bất động.
Yoochun giật thót ngồi lùi lại. Hắn vội vàng lục lấy điện thoại để gọi người đến cứu.
“Gì vậy??? Sao đúng lúc này lại hết pin a???”
Yoochun hoảng sợ thật sự, hắn ném điện thoại qua một bên. Vội chạy xuống dưới lầu mà gọi điện thoại bàn.
Lúc này Junsu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại reo.
Nhìn màn hình hiện lên dãy số lạ nhưng linh tính mách bảo có chuyện không may chút nào.
“Alô?”
“Junsu….tớ đây….huhu tớ…giết người rồi….mau cứu tớ…”_ Yoochun ở đầu dây bên kia khóc nức nở.
“Gì vậy chứ? Nói mau em đang ở đâu?” Junsu trong lòng hoảng thành một đoàn nhưng hắn biết lúc này hắn cần phải bình tĩnh để làm chỗ dựa cho Yoochun.
Sau khi nghe Yoochun nói địa chỉ Junsu lập tức chạy tới, tất nhiên cũng không quên gọi xe cứu thương. Lúc đến nơi đã nhìn thấy Yoochun quần áo xộc xệch ngồi trong góc nhà ôm đầu, Junsu giận sôi gan vì Yoochun vậy mà dám cả gan đến nhà một gã trai lạ hoắc trốn hắn, nhưng trước mắt thấy Yoochun sợ hãi thế kia cũng đành dìm cơn giận lại. Junsu vừa đến gần, Yoochun nhận ra là Junsu thì mừng đến chảy cả nước mắt, vội vã ôm chặt lấy hắn. Y bác sĩ động tác nhanh nhẹn cũng kịp thời mang Joong Ki bị thương từ trên lầu xuống, Junsu nhìn thoáng qua thấy Joong Ki cởi trần liền đoán biết đã xảy ra chuyện gì.
Junsu thật muốn nhẫn cũng không được.
Ngay khi xe cấp cứu rời khỏi, Yoochun buông Junsu ra, tay lau lau nước mắt nói dù gì cũng phải đi xem Joong Ki thế nào nhưng chưa kịp làm gì đã bị Junsu áp lên ghế sô pha.
“Hừ, muốn đi? Làm xong chuyện của chúng ta đã”
“Junsu?” Yoochun sửng sốt, khi Junsu hôn lên cổ hắn mới biết Junsu định làm gì…
“Đừng! Bây giờ không phải là lúc…ưm…buông….đừng mà….AHHHHH…”
Không nói không rằng một khắc liền xông vào.
Yoochun sợ hãi càng thêm giãy nhưng càng chống cự động tác của Junsu càng mạnh bạo.
Junsu một mực ngăn không có Yoochun nói tiếng nào. Làm liên tục hai hiệp Junsu mới chịu buông tha cho Yoochun, mà lúc này Yoochun sức đi còn không có.
Junsu bế Yoochun vào nhà trong, tẩy rửa qua loa rồi bế hắn vào luôn bệnh viện xem tình hình Lee Joong Ki thế nào.
Cũng may Joong Ki chỉ bị thương nhẹ, vết rách cũng không sâu lắm.
Sau lần đó, mặc dù Joong Ki và Yoochun đã xin lỗi nhau và giải thích rõ ràng với Junsu nhưng có vẻ Junsu vẫn không thể không cảnh giác với Joong Ki.
Và cũng nhờ sự cố lần này mà Junsu quan tâm đến Yoochun hơn, quan tâm đến mức Yoochun đi đâu hắn cũng đưa đón và thời gian Yoochun ở một mình mà không có hắn là vô cùng ít ỏi.
Yoochun lại một lần nữa than trời trách đất vì không có tự do cá nhân.
Nhưng lần này dù có thế nào thì Yoochun cũng không dám bỏ trốn Junsu một lần nào nữa.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro