Chương 2
Việc nhận ra rằng mình đã phải lòng ma cà rồng chẳng hề chậm rãi hay bất thường, chẳng giống như một bình minh tuyệt đẹp đang ló dạng từ đường chân trời hay một bông hoa nở rộ trong hơi ấm của mùa xuân. Thay vào đó, cảm giác như hàng tấn gạch rơi xuống làm cậu vỡ đầu.
Dù có cố chối bỏ thế nào, nó càng khó để lờ đi hơn. Cậu bắt gặp bản thân mình ngắm nhìn Ivan khi cậu nghĩ anh không để ý, ánh mắt lượn lờ nơi khuôn mặt sắc sảo đó. Tim cậu sẽ đập liên hồi mỗi khi họ ở gần, to đến mức cậu chắc chắn người kia có thể nghe thấy. Và mỗi khi Ivan vô tình chạm vào tay cậu, Till sẽ giật nảy mình như thể bị bỏng, mặt đỏ bừng tới nỗi Ivan phải hỏi liệu cậu có làm sao không.
Ivan không ngốc. Anh biết rõ rằng dạo này Till đang hoảng loạn, đặc biệt là khi Till xử lý vấn đề này khá thảm hại. Nhưng thay vào đó, anh chọn cách cố tình vờ như không biết gì.
Till không biết mình ghét cái gì hơn: việc anh liên tục trêu chọc cậu hay việc anh chẳng có hành động gì cả.
Ivan, dù là Ivan, không hề vượt qua giới hạn. Anh sẽ dựa gần nhưng không bao giờ quá gần, luôn lùi lại ngay phút cuối. Thật— đáng giận, thành thật mà nói, khi anh lại lựa chọn hành động tử tế ngay lúc này, đặc biệt là trước đây anh chẳng suy nghĩ gì khi chen vào không gian riêng tư của Till như một con bọ đáng ghét.
Till không biết phải làm gì với sự khám phá mới mẻ này. Cậu đã dành nửa cuộc đời mình không thể thốt ra một lời nào khi ở cạnh Mizi, cảm thấy cô ấy là người không thể chạm vào, ngoài tầm với. Nhưng Ivan lại rất, rất gần, luôn ở trong tầm tay, và điều đó khiến mọi thứ trở nên phức tạp vô cùng.
Ivan, đầu tiên và quan trọng nhất, là một ma cà rồng. Anh đã lang thang khắp thế giới lâu hơn Till rất nhiều, trải qua những điều mà Till thậm chí không bao giờ hiểu được. Ngược lại, Till đã bị đánh đập và bầm dập hầu hết cả cuộc đời, bị xé nát thành từng mảnh và buộc phải tự khâu lại chính mình. Và dù biết rằng Ivan sẽ không làm gì tổn thương đến mình, nhưng ý nghĩ về việc thử bước những bước đầu tiên khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Nếu cho phép bản thân yếu đuối và rồi bị phản bội, cậu không chắc mình có thể chịu được.
Till nhìn đám lửa lách tách trong im lặng, ngọn lửa tạo những chiếc bóng nhảy múa trên khuôn mặt hai người. Mặt trăng ló ra từ trên cao, nấp sau những rặng cây. Cậu nhấm nhám mẩu bánh mì, thỉnh thoảng chọc chọc hòn đá bằng một cái que.
"Till." Giọng Ivan chen vào giữa sự tĩnh lặng, khiến cậu giật mình. Nó nhẹ nhàng, thân mật và vang lên quá gần. "Em có gì trên mặt này."
"Gì—?" Till bối rối ngẩng đầu lên, tay đưa lên mặt để cố gắng gạt nó đi. Nhưng trước khi kịp làm điều đó, cậu cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của mình.
Ngón tay Ivan như băng trên da cậu, mát lạnh và cẩn thận lướt dọc theo viền môi. "Chỉ là... ở đây." anh thì thầm, từ từ phủi đi một mẩu bánh mì.
Hơi thở của Till ngưng lại. Thời gian dường như chậm dần khi các giác quan của cậu trở nên hỗn loạn, mọi dây thần kinh trong cơ thể đều rít gào trước cái chạm. Cậu cố mở miệng nhưng lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng, thay vào đó, cậu thấy mình cứng lại, chẳng thể di chuyển hay nhìn sang hướng khác.
Từ khi nào mà Ivan lại gần đến vậy?
Cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua khi ngón tay cái của Ivan chạm vào môi cậu lần nữa, nán lại lâu hơn một nhịp so với cần thiết trước khi bỏ tay ra. "Được rồi." anh nói nhẹ nhàng, một nụ cười nhỏ trên môi. "Tốt hơn rồi."
Till nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại. Cậu vẫn còn cảm giác được cái chạm của Ivan trên da mình. "Cảm ơn anh." cậu cố gắng nói, giọng hơi khàn.
Ánh mắt Ivan khóa chặt vào Till, ghì chặt cậu bằng cái nhìn nóng bỏng. Đó là một trong những thứ mà Till vẫn cần phải làm quen bởi vì tất cả những gì Ivan làm là dõi theo cậu hàng giờ liền. Trước đây, cậu thấy ổn với điều đó. Bây giờ, sau khi muộn màng nhận ra, cậu thấy cả người nóng bừng lên.
Vào khoảnh khắc đó, Till tự hỏi liệu sẽ như thế nào nếu mình đưa tay ra, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Ở đâu đó trong đầu cậu, một ký ức hiện lên. Có những đêm Till thức dậy và thấy bàn tay của Ivan lướt qua xương quai hàm mình. Anh dịu dàng, nhẹ nhàng như thể đang vuốt ve người tình đang ngủ, và anh nhìn Till với nhiều tình yêu đến nỗi, trong một thời gian dài, Till tin rằng mình đang bịa ra mọi thứ trong đầu.
Chẳng có lí do nào để Ivan nhìn cậu như vậy. Chẳng có lí do nào để Ivan tử tế đến vậy, để trân trọng cậu, để yêu cậu hơn cả thế giới này. Nhưng anh đã làm vậy, và không biết vì sao Till không thể hiểu được điều này.
Ivan sẽ không phản bội cậu.
Ý nghĩ đó đến một cách bất ngờ, đầy giật mình vì sự chắc chắn của nó. Thật kỳ lạ— khi dựa dẫm vào người khác, khi biết rằng mình được ai đó yêu. Cậu không xứng với điều đó. Cậu không xứng với Ivan, nhưng Ivan vẫn ở đây.
Khi Till quay lại nhìn, Ivan sẽ luôn ở đó sau lưng cậu. Và nếu Till ngã xuống, Ivan sẽ ở đó để đỡ cậu.
—
Tối nay mình sẽ nói với anh ấy.
Till cuối cùng lại ngủ thiếp đi sớm hơn thường lệ, kiệt sức vì chuyến đi trên núi. Ivan để cậu gối đầu lên đùi mình.
Sau bữa sáng mình sẽ nói với anh ấy.
Một bầy quái vật có cánh làm gián đoạn bữa ăn của họ, kêu rít trên đầu. Till và Ivan nhanh chóng xử lý chúng, nhưng điều đó khiến cậu mất tập trung, đủ lâu để quên mất những gì cậu định nói.
Xong hợp đồng này mình sẽ nói với anh ấy.
Bị cuốn theo khối tài sản mới thu hoạch được là mười ba đồng vàng, Till say xỉn tại một quán rượu, quá bận vật tay với thợ rèn trong thị trấn và cười khúc khích với những câu chuyện của người kể chuyện. Cậu dựa vào Ivan suốt đêm cho đến khi ngủ thiếp đi.
Một khoảng thời gian rất dài, chẳng có gì thay đổi giữa hai người họ. Họ vờn quanh nhau, quá nhiều hy vọng để lùi bước nhưng quá hèn nhát để tiến lên.
Và rồi, sáng hôm sau, Till thức dậy, phát hiện Ivan đã biến mất.
—
Lưỡi kiếm xoẹt qua máu thịt với mỗi lần di chuyển, từng cái xác hóa thành cho bụi trước khi kịp chạm đất. Không khí đan xen với mùi kim loại của máu, trộn với mùi hôi thối của tử khí.
Sau khi nhận ra Ivan đã biến mất, Till đã mặc kệ tất cả những kế hoạch ban đầu. Cậu không muốn tin— rằng Ivan sẽ lại bỏ cậu chẳng nói một câu, không lời tạm biệt khác với bao năm qua anh vẫn làm. Nhưng anh đã làm vậy, và cảm giác phản bội như con dao vặn xoắn trong ruột.
Till rút thanh kiếm ra khỏi ngực tên ma cà rồng, máu phụt ra trên nền đất. Ivan, Ivan, Ivan. Cái tên vang trong đầu cậu như một mục đích duy nhất, nhấn chìm tất cả những âm thanh khác. Xương gãy, máu chảy, xác chết— nhưng nó là không đủ. Till chém xuyên qua một ma cà rồng khác, tầm nhìn của cậu mờ đi vì giận dữ.
Tất cả là tại Ivan. Tên khốn trơ tráo bước vào cuộc đời cậu với nụ cười ngạo mạn, đảo lộn mọi thứ và rồi biến mất như một bóng ma. Làm sao anh dám bỏ cậu lại như thế này?
Till không thể chấp nhận điều này. Cậu không muốn chấp nhận nó cho tới khi tên khốn kia tự mình nói với cậu. Đó là lí do vì sao thay vì đi về phía Nam như những gì Ivan đã lên kế hoạch, Till chuyển hướng về phía Bắc.
"Urrk!" Tiếng kêu của sinh vật đột nhiên bị cắt ngang khi thanh kiếm của Till chém xuyên qua không khí, cắt đứt đầu của ma cà rồng chỉ bằng một nhát chém gọn gàng. Một phần liều lĩnh, mất kiểm soát của cậu hy vọng rằng Ivan đang theo dõi mình từ đâu đó, nhìn thấy vệt máu mà cậu đã để lại phía sau.
"Anh ta đâu rồi?" Till quát lên, nhìn tên ma cà rồng duy nhất còn sót lại. "Ivan đang ở chỗ quái nào?"
Ma cà rồng nhổ vào mặt Till, thách thức. "Sao mày dám nói với tao như thế, đồ bẩn thỉu—"
Till ấn con dao bạc của mình vào cổ ma cà rồng. Tên ma cà rồng hét lên.
"Ở đâu. Chết tiệt. Anh ta đang ở đâu?"
Ma cà rồng trả lời cậu. Xa hơn về phía bắc, hắn nói, giọng run rẩy và đôi mắt đầy nước. Till miễn cưỡng thả hắn đi.
Cậu tiếp tục đi về phía bắc, dọc theo con đường đổ nát.
Till hơi mường tượng về những gì đang đợi mình. Người dân địa phương thì thầm về nó như một vùng đất bị nguyền rủa, một nơi mà mặt trời gần như không xuyên qua được những đám mây dày và nơi bóng tối trải dài, ngay cả ban ngày. Nhưng chúng chẳng ảnh hưởng tới cậu. Ivan nói rất ít về nhà của mình, nhưng Till biết nó nằm ở một nơi hẻo lánh nào đó. Cậu sẽ tìm thấy anh bằng cách này hay cách khác. Và nếu— không. Khi— Till tóm được Ivan, cậu sẽ siết cổ tên khốn đó đến chết vì tất cả những điều tồi tệ mà anh bắt cậu trải qua—
Till dừng lại, các giác quan của cậu nhói lên vì cảnh giác. Tiếng gió vi vu dần dần lắng xuống thành một sự im lặng, và khu rừng, vốn từng tràn ngập các sinh vật, trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Đó là loại im lặng nặng nề đè nén, bao quanh Till như một tấm vải liệm.
Càng đi xa, con đường càng trở nên mơ hồ, bị nuốt chửng bởi những bụi cây rậm rạp. Cây cối mọc rậm hơn, cành cây xoắn theo những góc kỳ lạ. Ngày càng khó để nhìn hơn, sâu bên trong khu rừng. Cậu cảm thấy nó— nỗi hoảng loạn theo bản năng khiến những sợi tóc ở gáy cậu dựng đứng, hét lên bảo cậu quay lại.
Rồi, ngay khi ánh sáng cuối cùng trong ngày bắt đầu chìm dần trên bầu trời, Till cuối cùng cũng nhìn thấy— hình bóng uy nghiêm của một tòa lâu đài hiện ra ở đằng xa.
Ma cà rồng bình thường cơ đấy, Till nghĩ, lặng người trước kiến trúc tráng lệ. Nó vươn lên khỏi những ngọn cây, tối tăm và đáng sợ trên đường chân trời đang tối dần. Những ngọn tháp quanh co vươn lên, những mũi nhọn cắt vào những tia sáng đang phai đi. Mỗi viên đá trên tường dường như lấp lánh với vẻ đẹp khác thường, giống như đá mã não được hôn lên bởi ánh sáng mặt trời nhạt nhòa. Đó chính xác là phong cách của Ivan— sự pha trộn giữa vẻ đẹp gothic và sự thanh lịch kỳ lạ, vừa duyên dáng vừa không thể chạm tới.
Cây cầu dẫn đến lâu đài bị cỏ mọc um tùm, đầy cây mâm xôi và rễ cây. Till bước lên, tiếng bước chân của cậu vang vọng trên con đường rải sỏi. Cậu không thể không cảm thấy như mình đang xâm phạm một nơi linh thiêng nào đó. Nếu Ivan sống trong một lâu đài xa hoa thì anh đang làm cái quái gì vậy, ngủ trên mặt đất suốt bao năm nay cạnh cậu? Không phải là anh nên có quản gia chờ phục vụ sao? Một đám ma cà rồng chỉ chờ nghe lệnh? Những nô lệ sẵn sàng hy sinh mạng sống của họ, tôn thờ mặt đất mà anh bước đi?
Till tiếp tục, nuốt xuống cảm giác sợ hãi. Cánh cổng sắt đồ sộ của lâu đài hiện ra trước mắt, hơi hé mở. Một lời mời hay lời cảnh báo, cậu không thể nói rõ. Dù sao thì cậu cũng bước tới, đưa tay đẩy một trong những cánh cổng vừa đủ để cậu có thể lách qua.
Sân trong giống như bóng ma, như thể nó đã bị đóng băng trong thời gian. Cỏ mọc lên qua các vết nứt trên đá, đan xen với những lớp rêu mỏng, với những chiếc lá khô và những bụi cây héo úa phủ kín gần như mọi nơi trên mặt đất. Cậu nhìn thấy những bức tượng nứt vỡ và đài phun nước đổ nát bị mài mòn bởi thời tiết, dây leo và địa y dày bao phủ chúng. Mọi thứ dường như đã bị lãng quên, như thể không ai đặt chân đến đây trong nhiều thế kỷ.
Ở giữa sân là một cặp tượng, xinh đẹp một cách đầy ám ảnh và bị bỏ hoang như tất cả những thứ khác. Till nghiên cứu nó một lúc, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu tự hỏi liệu bức tượng đang quỳ xuống có phải là Ivan không, nhưng cậu không nhận ra bức tượng còn lại mà anh đang nắm với đầy sự tôn thờ, nâng niu như một người tình tận tụy.
Cậu lờ đi trái tim đang thắt chặt lại khi nghĩ đến việc Ivan có ai đó khác— một người không phải là cậu.
"Ra đây đi, Ivan." Till nói, giọng vững vàng một cách đáng ngạc nhiên. Cậu biết mình đang bị theo dõi; cậu có thể cảm nhận được sức nặng quen thuộc của đôi mắt vô hình, dõi theo từng cử động. "Tôi không đi xa như vậy chỉ để chơi trốn tìm."
Trong giây lát, tất cả chỉ có sự im lặng, nặng nề và ngột ngạt. Sau đó, không chút cảnh báo, thứ gì đó đập vào cậu từ phía sau với sức mạnh như của một trận lở đất.
Cú va chạm khiến không khí trong phổi cậu bật ra ngoài trong một tiếng thở đứt quãng, thế giới nghiêng dữ dội khi cậu ngã lăn ra sàn đá. Cơn đau bùng nổ ở bên hông, xương sườn cậu cọ vào những viên đá cuội không bằng phẳng. Trước khi Till kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, một sức nặng ấn cậu xuống đất, đè cậu nằm bẹp trên đá.
"Chết tiệt, Ivan." Till cố gắng nói, giọng căng thẳng. Cậu không thể nhìn thấy mặt anh, nhưng cậu có thể nhận ra tên khốn này từ cách xa hàng dặm.
"Em đáng ra không nên ở đây." Ivan gầm gừ, lời nói đứt quãng và gần như mất kiểm soát. Giọng điệu của anh thô lỗ, gần như hoang dã và Till có thể cảm thấy sự căng thẳng chạy khắp cơ thể Ivan, mọi cơ bắp đều cuộn lại và sẵn sàng.
Till mất một lúc để tiêu hóa sự thù địch trong giọng của Ivan, và sau đó, nó như con dao cùn cứa vào tim cậu. Theo bản năng, cơn giận của cậu bùng lên, nhanh chóng và sắc bén. "Anh có ý gì khi nói tôi đáng ra không nên ở đây?" Till bật lại, cố gắng ép đau đớn trong lòng xuống. "Anh là người đã rời đi mà!"
Cậu kháng cự lại đôi tay như kìm sắt đang giữ chặt mình, nhưng vô ích. Sức mạnh của Ivan quá lớn, và Till càng vùng vẫy, anh càng siết chặt hơn.
"Đáng lẽ em không nên tới." Giọng Ivan xuyên qua như một lưỡi dao. "Nếu em giận vì tôi biến mất mà không nói với em, thì đừng. Rồi tôi cũng sẽ quay lại thôi."
Till nheo mắt lại, sự bất lực bùng lên. "Đừng vớ vẩn như vậy." Cậu gắt lên, ghét cái cách Ivan dễ dàng gạt bỏ sự quan tâm của mình. "Anh nghĩ tôi không quan tâm đến anh sao? Anh nghĩ tôi sẽ chỉ ngồi đó chờ anh quay lại bất cứ khi nào anh muốn sao?"
"Tôi đã cảnh cáo em tránh xa ra, Till."
"Anh chẳng cảnh cáo cái gì cả!" Till gần như hét lên, giọng vỡ vụn vì tức giận. "Và anh nghĩ rằng điều đó có thể biện minh cho việc bỏ rơi tôi mà không nói một lời sao? Anh đã hứa sẽ không làm thế nữa mà!"
"Till—"
"Tôi bị bỏ lại ở đó, một mình, không biết là anh đã chết hay chưa. Tôi tưởng—" Giọng cậu run lên, nỗi u sầu trực trào. "Tôi tưởng anh đi thật rồi. Cảm giác như tôi chẳng đáng để anh quan tâm."
Ivan im lặng hồi lâu. Kéo dài, ngột ngạt. Cảm giác như anh không còn giống như Ivan nữa, và điều đó làm Till run rẩy tận xương tủy.
Cuối cùng, cậu nghe tiếng Ivan hít một hơi, trói buộc đằng sau thả lỏng đủ để Till thoát ra. "Tôi sẽ sớm giải thích." anh nói, chậm rãi. "Nhưng tôi cần em rời đi. Ngay bây giờ."
Lúc này Till mới nhận ra sự run rẩy nhẹ trong giọng anh.
"Ivan—?"
"Till." Ivan có vẻ tuyệt vọng. "Làm ơn."
Có gì đó không ổn. Till có thể cảm nhận được điều đó qua giọng nói của Ivan, qua cách đôi bàn tay thường mạnh mẽ của anh run rẩy trên làn da cậu. Hơi thở giờ đây thoát ra thành những tiếng đứt quãng, như thể anh đang cố gắng kìm nén.
Trước khi Ivan kịp phản ứng, Till nắm lấy vai anh và lật ngược cả hai lại, lợi dụng sự ngạc nhiên để ngồi lên bụng người kia. Khi đôi mắt cậu cuối cùng cũng chạm tới Ivan, cảnh tượng đó khiến trái tim cậu trùng xuống.
Khuôn mặt của Ivan cách cậu rất gần, đôi mắt đen của anh rực cháy với màu đỏ dữ dội mà Till chưa từng thấy trước đây. Anh trông thật kinh khủng — nhợt nhạt như sắp chết, quầng thâm đen hằn sâu dưới mắt, nét mặt thường ngày giờ gầy gò và mệt mỏi. Trong ánh mắt đó không có dấu vết nào của Ivan mà cậu biết— chỉ có cái nhìn lạnh lùng, vẻ săn mồi cắt xuyên qua cậu như một con dao.
Giọng nói của Till chỉ như tiếng thì thầm khi cậu đưa tay ra, những ngón tay run rẩy. "Chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
Ivan giật mình, tránh khỏi tay cậu. Sự từ chối khiến Till tổn thương nhiều hơn cậu nghĩ. "Tôi bảo em rời đi mà."
"Cho tôi một lí do."
Mắt Ivan tối lại. Anh hít một hơi và nghiến răng, trên bờ vực bùng nổ.
"Em có biết em thơm thế nào không?"
Không phải là điều Till mong đợi anh sẽ nói. Ngay lập tức, não Till chập mạch.
"Em đâu có biết." Ivan chế nhạo, biểu cảm vặn vẹo, đau đớn nhiều hơn ác độc. Anh cố tình tránh mọi thứ liên quan đến cổ Till, nhưng rõ ràng là việc giữ bình tĩnh ngày càng khó khăn hơn. "Có thể em đã quên, Till. Nhưng tôi chưa từng."
Sự bất lực bùng lên trong lồng ngực Till, nóng bỏng và dai dẳng. "Vậy để tôi giúp anh." Cậu yêu cầu, giọng gay gắt hơn dự định.
Ivan nhắm mắt. "Tôi không thể kiểm soát bản thân mình khi ở cạnh em nữa. Em sẽ bị thương."
Theo cách nào đó, Till nên vui vì Ivan đã thừa nhận tình cảm của mình trước. Nhưng mọi thứ đều có cảm giác sai trái.
"Anh đâu thể quyết định điều đó." Till rít lên, cảm thấy cơn giận quen thuộc dâng lên trong cổ họng. Till không đáng tin tới mức Ivan thà chịu đau đớn còn hơn nhờ giúp đỡ sao? "Anh chỉ cần máu thôi, đúng không?"
Mắt Ivan mở to. Trong một khoảnh khắc, biểu cảm hoang dã của anh trầm xuống với một thứ gì đó nguyên thủy và không bị kiềm chế, ẩn núp bên dưới.
"Nó không đơn giản như vậy."
"Vớ vẩn." Till phản bác mà không cần nghĩ. Nó là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng cậu không quan tâm. Till đưa tay lên cổ áo, nắm chặt phần vải và với một cú giật mạnh, cậu xé toạc nó ra, để lộ cổ cho người kia nhìn thấy. "Đừng cư xử đúng mực như thế nữa và bắt đầu đi."
Mắt Ivan mở to, bị thu hút bởi cần cổ lộ ra. "Till." Hắn tức giận, giọng cảnh báo rõ ràng, nhưng đan xen vào đó là thứ gì khác— thứ gì đó nguy hiểm hơn. "Em không hiểu. Nó— không giống."
Nếu Ivan tiếp tục trò đố vui có thưởng này, Till sẽ giết anh mất.
"Nếu," Ivan dừng lại, khó khăn tìm đúng từ thích hợp. "Nếu là em, nó sẽ không chỉ dừng ở đó. Hai ta có thể sẽ gắn kết."
"Gắn kết?" Till lặp lại, từ ngữ lạ lẫm trên đầu lưỡi cậu. "Kiểu, tôi trở thành nô lệ của anh?"
"Không." Ivan cuối cùng cũng rời mắt khỏi cổ Till và nhìn thẳng vào mắt cậu, nhìn cậu thật lâu. "Em sẽ trở thành bạn đời của tôi."
Oh. Từng từ đập vào đầu cậu.
Bạn đời. Cậu đã nghe nói về việc người sói có thể kết đôi, nhưng cậu không nghĩ rằng nó cũng đúng với ma cà rồng. Nó là một nghi lễ vĩnh cửu. Sự hòa quyện của linh hồn. Không thể thay thế. Vĩnh viễn. Mãi mãi.
"Một khi tôi cắn em." Ivan nói, ánh mắt thiêu đốt linh hồn cậu. "Em sẽ không thể chạy trốn khỏi tôi nữa. Em sẽ bị trói buộc với tôi cho đến chết, cũng như tôi với em."
Sức nặng cậu từ của Ivan ngấm xuống, và Till cảm nhận hai má mình nóng lên, nhuộm màu đỏ ửng. Cậu thử nghĩ về nó. Trở thành bạn đời của anh. Bị trói buộc với anh. Ở bên anh suốt quãng đời còn lại sau vô vàn năm cô độc.
"Vậy..." Cậu ngắc ngứ, cố gắng diễn đạt suy nghĩ của mình thành lời. "Nếu chúng ta trở thành..."
"Bạn đời." Ivan tiếp lời.
"Ừm. Uh, bạn đời." Till lặp lại, ấp úng. "Nó có... giúp được anh không?"
Ivan rơi vào sự im lặng chết chóc, sức nặng của câu hỏi lơ lửng giữa họ. Khi Ivan mở miệng, giọng anh lạnh lùng, xen lẫn sự hoài nghi. "Em không thể nào đang đề nghị điều này."
Tim cậu đập mạnh trong lồng ngực. "Tôi chỉ—" Cậu dừng lại, yết hầu lên xuống, trước khi tiếp tục. "Tôi đang cố gắng hiểu. Nếu nó giúp anh thì tại sao lại không được?"
Ivan cười một tiếng khó tin, như thể anh không thể tin được sao Till lại ngốc như thế. "Có lẽ em không hiểu ý tôi. Vấn đề không phải là giúp tôi— mà là việc nó sẽ làm gì em."
Trước khi Till kịp phản ứng, Ivan ngồi dậy khiến cậu giật mình, theo bản năng siết chặt đùi quanh eo Ivan. Anh đặt một tay lên bụng Till và gầm gừ. "Cơ thể em sẽ thay đổi. Em có biết không?"
"Gì cơ?" Till lúng túng.
Đôi mắt sắc bén hướng về Till, lóe lên ánh đỏ. "Em sẽ phải mang thai con của tôi. Tôi sẽ không thể dừng lại cho đến khi lấp đầy bụng em."
Till cảm thấy như thế giới đang nghiêng, như thể bầu trời đang sụp đổ. Mạch đập tăng nhanh, hơi thở trở nên nông hơn. Cậu có quá nhiều câu hỏi không thể diễn tả thành lời. Cậu, mang thai một đứa trẻ? Làm thế quái nào mà nó có thể xảy ra được?
Tay cậu vẫn đặt trên ngực Ivan, có chút run rẩy. "N—Nhưng tôi không phải là phụ nữ."
Đó là một nỗ lực thảm hại để hợp lý hóa mọi chuyện, một thứ gì đó neo cậu ở lại thực tại, nhưng Till có thể thấy tia tổn thương trong mắt Ivan trước khi chúng quay đi, không thể đọc được. Tim cậu quặn lại, cảm giác tội lỗi gặm nhấm cậu. Đáng lẽ cậu phải kiểm soát biểu cảm tốt hơn.
"Không quan trọng. Em cần rời đi ngay, Till."
"Em không muốn."
Biểu cảm Ivan cứng lại. "Phán đoán của em đang bị che mờ bởi tình cảm. Em đang không suy nghĩ lý trí."
"Em không muốn mất anh." Till kiên quyết, tuyệt vọng. Cậu chưa bao giờ cảm thấy dễ bị tổn thương như này, bên trong bị phơi bày.
"Cho dù điều đó có nghĩa là em sẽ kẹt bên tôi mãi mãi?"
Till cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Mãi mãi. Khi Ivan nói như vậy, nó nghe có vẻ chắc chắn hơn.
Cậu cố gắng hiểu được điều đó. Cố gắng là từ khóa ở đây. Cậu đã thích Ivan bao năm nay. Cả về mặt thể xác, tình cảm, tinh thần. Ý nghĩ về việc bỏ đi, rời xa Ivan, gặm nhấm cậu như một con thú dữ. Làm sao cậu có thể quay lại khi mọi thứ trở về như trước? Làm sao cậu có thể trở về với hàng chục năm một mình?
Till cảm thấy như mình đang loạng choạng bên bờ vực thẳm, sắp rơi xuống nơi mà cậu không thể nhìn thấy. Cậu luôn là một chiến binh, một chàng trai đối mặt với mối nguy bằng sự kiên cường và quyết tâm, nhưng điều này... điều này hoàn toàn khác. Cậu mở rồi lại ngậm miệng, cảm thấy nghẹn ứ hình thành trong cổ họng.
"Nếu là anh..." Till thừa nhận, giọng bé hơn cả tiếng thì thầm, "Em nghĩ là mình sẽ ổn thôi."
Nhận ra điều này làm cậu bàng hoàng: một phần trong cậu, nhỏ bé nhưng kiên trì, muốn điều đó. Muốn sự kết nối, sự ràng buộc, muốn ở bên Ivan theo mọi cách có thể, ngay cả khi điều đó có nghĩa là đầu hàng trước những điều chưa biết.
Biểu cảm của Ivan chùng xuống. Miệng anh mở ra muốn đáp lại, có lẽ là chế nhạo điều cậu nói lố bịch như nào, nhưng Till đưa tay ra, nắm lấy tay Ivan trước khi anh kịp nói một lời.
"Em không biết về những vấn đề khác." Till thổ lộ, giọng hơi run. "Nhưng em biết rằng mình không muốn rời xa anh. Mình có thể thử và xem nó sẽ như thế nào mà?"
Ánh mắt Ivan khóa chặt vào Till. Mắt hắn mở to, chứa đựng thứ gì đó như sợ hãi— hoặc là hy vọng. "Em không biết mình đang nói gì đâu." Ivan đáp, nhưng có thể thấy sự nứt vỡ trong quyết tâm của hắn, chút run rẩy trong giọng hắn.
"Em không biết." Till thừa nhắn. Thật đáng sợ. Con mẹ nó đáng sợ. Nhưng cũng nhẹ nhõm một cách kỳ lạ — khi thừa nhận điều gì đó đè nặng trong tâm trí cậu bao năm nay. "Nhưng anh sẽ không làm tổn thương em. Nên cũng chẳng sao cả?"
"Có thể anh sẽ mà." Ivan thì thầm, mắt lay động khó nhận thấy. Tuy nhiên nó không ngăn Till khi cậu nghiêng người tới, khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài mili.
"Vậy thì." Môi Till khẽ chạm vào môi Ivan, nhẹ nhàng. "Cũng may là em không dễ vỡ như anh nghĩ đâu."
Till hôn anh, dịu dàng. Môi Ivan lạnh băng, cứng đờ trái ngược với cậu. Nó là một khởi đầu ngượng ngùng, vụng về và không chắc chắn, cái loại mà khiến trái tim cậu đập liên hồi trong ngực, tự hỏi mình có đang làm sai không. Till không biết mình đang làm gì nhưng cậu không để điều đó ngăn cản mình và dù Ivan cứng người, anh không hề chống đối.
Như được cổ vũ, Till hôn sâu hơn, ấn mạnh hơn lên môi anh. Tay được tự do của cậu cử động theo bản năng, lướt lên ôm lấy mặt anh, ngón tay đan vào từng sợi tóc mềm mại. Cảm giác như tơ tằm giữa các đầu ngón tay, được chăm sóc cẩn thận.
Till biết chính xác khoảnh khắc sự kiềm chế của Ivan bắt đầu sụp đổ, bị thay thế bởi dục vọng đột ngột mãnh liệt. Hai bàn tay anh, lạnh lẽo và run rẩy, nắm lấy eo cậu, kéo cậu lại gần hơn bằng sức lực mạnh đến bất ngờ. Trước khi Till kịp nói gì, tất cả từ ngữ đều bị nuốt chửng bởi đầu lưỡi bướng bỉnh ép buộc đi vào.
Có sự hoang dại trong cách Ivan hôn cậu, cách anh chiếm lấy đôi môi cậu hung dữ như một kẻ săn mồi. Vội vã, thèm khát, như thể anh đã bị từ chối hàng trăm năm nay và giờ mới được phép thưởng thức. Nếu nghĩ tới thời gian hai người vờn quay nhau, nó cũng không khác sự thật lắm.
Till thở dốc, nụ hôn mãnh liệt cướp đi từng hơi thở của cậu. Cậu lướt lưỡi dọc theo răng nanh của Ivan, thích thú với cách Ivan run rẩy đáp lại. Thật choáng ngợp. Đầu cậu quay cuồng, bao trùm bởi quá nhiều cảm giác mới.
Vẫn chưa đủ. Cậu muốn nhiều hơn nữa.
"Ivan." Till rên rỉ giữa những nụ hôn, kéo anh lại gần hơn. "Ivan, Ivan—"
Ivan lùi lại đột ngột đến mức Till không nhận ra, theo bản năng đuổi theo đôi môi anh. Nhưng Ivan nhanh hơn, bóp chặt mặt Till giữa các ngón tay mình.
"Tôi không muốn làm đau em."
Đồ bướng bỉnh. Till tức giận giật mái tóc ngu ngốc của anh, khiến Ivan kêu lên. "Nhanh mẹ lên, tên ngốc này nữa."
Và rồi, Till nghiêng đầu. Hiến dâng cổ mình cho đối phương.
Đồng tử của Ivan giãn ra. Không có thời gian để phản ứng cũng không có thời gian để đặt câu hỏi, Till cảm thấy một cơn đau nhói đột ngột ghim vào cổ.
" — đệt— m—" Till nghẹn lại, từng hơi thở đứt quãng khi cơn đau xuyên qua. Mắt cậu cay xè, nước mắt mờ đi tầm nhìn. Cậu có thể cảm nhận răng nanh của anh đâm sâu vào, ép cậu thở ra từng tiếng nghẹn ngào.
Quá mức rồi. Não của Till như chập mạch, tập trung quá mức vào cảm giác đôi môi của Ivan trên người cậu. Hơi thở của Ivan nóng hổi phả vào cổ, như một người đàn ông đói khát, như thể anh sẽ chết nếu không có máu của Till. Cảm giác đó thật lạ lẫm. Thật sai trái.
Nhưng rồi, khi đau đớn dần lặng đi, Till cảm thấy có gì đó khác. Một hơi ấm kỳ lạ, rung động lan tỏa từ vết cắn, những cơn sóng nhiệt đập thẳng vào linh hồn. Cậu cảm thấy chóng mặt, có chút mơ màng. Một âm thanh nghẹn ngào nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi, ngón tay cuộn tròn nắm chặt áo Ivan. Đột nhiên, quần áo cậu quá nóng, quá choáng váng để nghĩ về bất cứ điều gì—
Ivan lùi lại, răng nanh rời khỏi cổ Till với tiếng mút ướt át.
"Ivan, cái gì..." Giọng cậu khàn khàn. Ngay cả việc nói cũng trở nên khó khăn.
Lưỡi đầy vẻ hối lỗi liếm láp vết thương, lau sạch những vệt máu còn sót lại. Khi Ivan lùi lại, môi anh dính đầy máu đỏ.
"Tình dược." Ivan nói như thể nó sẽ giải thích mọi thứ. Khi nhận ra rõ ràng là Till không hiểu, anh tiếp tục. "Một số ma cà rồng tiêm chất kích dục hoặc nọc độc qua răng nanh, tùy vào từng trường hợp."
Có lẽ Till thực sự nên chú ý đến những cuốn sách khi học về việc săn quái vật. "Mẹ kiếp." Cậu rên rỉ, cảm thấy hừng hực hơn trước. Till vô thức cựa quậy trong lòng Ivan, khiến người kia giật mình. "Tốt hơn là anh nên đền bù cho em, đồ tồi."
"Khi nghi thức giao phối bắt đầu." Ivan nhắc nhở, giọng trầm hơn. "Tôi sẽ không thể dừng lại."
Đến lúc này Till mới nhận ra mình có thể sẽ phải hối hận vì những lời trước đó. "Vẫn chưa bắt đầu á—?"
Đôi mắt của Ivan lấp lánh ánh đỏ. Vòng tay ôm chặt eo cậu, những ngón tay ấn vào da, và đột nhiên cả thế giới thay quay cuồng, biến mất trong làn khói đen.
Tất cả diễn ra trong một tích tắc. Họ hẳn đang ở bên trong lâu đài nếu nhìn quanh bên trong. Căn phòng hai người đang ở hiện tại tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ của ngọn nến mờ. Nó mang phong cách gothic, kỳ lạ như phần còn lại của lâu đài nhưng lại có cảm giác trống trải lạ thường. Những tấm vải sẫm màu, sang trọng phủ lên đồ nội thất cổ, mang đến cho không gian cảm giác xa hoa nhưng trên đó có một lớp bụi dày, không hề được chạm đến trong một thời gian dài.
Trên bức tường là một chiếc gương lớn bằng vàng nổi bật, khung được trang trí bằng nhiều hình chạm khắc và thiết kế khác nhau. Cậu giật mình khi nhìn thấy chính mình, lơ lửng trên không trung. À đúng rồi. Ivan là một ma cà rồng. Điều đó khiến cậu tự hỏi — một chiếc gương này làm gì ở đây?
Till chẳng có cơ hội để nghĩ về nó khi một cơn khoái cảm khác lại ập tới, khiến cậu khẽ cọ xát lên Ivan với tiếng rên rỉ đòi hỏi.
"I—Ivan—" Giọng cậu giờ chỉ còn là những tiếng cầu xin, khàn khàn và chói tai. Cậu nắm lấy áo Ivan như thể nó là thứ duy nhất neo cậu ở lại thực tại này. "Làm gì đó đi—"
Âm thanh trầm khàn của Ivan khiến Till rùng mình khi cậu đột nhiên bị lật ngửa, đáp xuống nệm với tiếng thịch nhẹ. Tấm ga trải giường mát lạnh trên làn da cậu, nhưng chẳng là gì so với cách cơ thể Ivan ấn xuống, giữ chặt cậu tại chỗ.
Ivan luồn tay vào áo Till khiến cậu a lên. Đôi bàn tay lạnh lẽo vuốt dọc theo bụng, bóp mạnh vào eo. "Em thật xinh đẹp, Till." Ivan thì thầm, giọng trầm xuống. Anh lướt theo những đường nét cơ bắp săn chắc với sự tò mò, nhiệt tình như một tín đồ trước điện thờ.
Till thở ra một âm thanh nhỏ, đâu đó nửa thở dốc nửa rên rỉ. "Đ— đừng nói mấy lời xấu hổ như vậy." cậu lắp bắp, không nén được áng đỏ trên gò má mình. Mỗi cái chạm nhẹ tựa lông vũ đều khiến cậu run rẩy, luồng nhiệt nóng bỏng chạy qua từng mạch máu. Cậu đổ sự nhạy cảm này cho chất kích dục.
Ivan bật cười, trầm thấp bên tai cậu. Till rên rỉ đầy đáng thương khi anh ngậm lấy vành tai, lưỡi liếm dọc bên ngoài.
"Cuối cùng em cũng là của tôi." Ivan thì thầm hơi có vẻ điên loạn, rải những nụ hôn khắp cần cổ như thể không bao giờ là đủ. Có một tia sáng thèm khát trong ánh mắt anh khiến cậu không dám di chuyển, nhưng cũng có điều gì đó khác nữa - gì đó nhẹ nhàng hơn, chân thành hơn. "Tình yêu của tôi. Tất cả của tôi. Tôi đã đợi rất lâu rồi."
Till rên rỉ, cong người khi tay Ivan trượt lên cao hơn, đầu ngón tay lướt qua làn da mỏng manh ngay dưới xương sườn. "Em cũng vậy." cậu lắp bắp, không thực sự chắc mình đang nói gì. "Em cũng vậy, em muốn anh từ rất lâu rồi, em—"
Ivan cắn vào xương quai xanh của cậu. Till hét lên, mắt ngập nước vì khoái cảm cháy bỏng. Không đủ mạnh để khiến máu chảy ra nhưng đủ để khiến cậu gần như bắn ngay tại chỗ.
"Xinh đẹp." Till nghe Ivan thì thầm, nhẹ nhàng vuốt má cậu. Mặc dù đầu óc như bị che phủ bởi sương mù, Till vẫn cảm thấy tim mình rung lên, đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Môi Ivan lại dán lên môi Till, tất cả sự nóng bỏng và tuyệt vọng như thể anh đang cố nuốt chửng cậu. Các giác quan của Till bị choáng ngợp bởi vị đồng trên lưỡi, vị tanh nồng từ máu cậu hòa quyện với vị ngọt ngào của hơi thở Ivan. Cơ thể cậu phản ứng theo bản năng, hông nhấc lên, ấn lên hông Ivan.
Đầu gối của Ivan đẩy vào giữa hai chân cậu, ép chúng mở rộng và Till rên rỉ, tay theo phản xạ nắm chặt tấm ga trải giường bên dưới. Cậu đang đổ mồ hôi dưới áo, nóng như thiêu đốt, và quần cảm giác chật từ lâu rồi. May mắn thay, Ivan có vẻ hiểu được. Ngón tay anh nắm chặt gấu áo, vải dễ dàng bị rách dưới sức mạnh của anh. Với âm thanh của tiếng vải bị xé, chiếc áo của Till rơi xuống sàn nhà, bị lãng quên, để ngực cậu trần trụi.
Đáng lẽ Till sẽ mắng anh vì đã làm hỏng áo, nhưng như thế này, cậu gần như không nghĩ được gì chứ đừng nói đến suy nghĩ nên mắng gì. Trước không khí mát lạnh, núm vú của cậu dựng đứng, nhạy cảm. Ánh mắt của Ivan chăm chú, mê mẩn, và ngay giây tiếp theo, anh nghiêng người về phía trước và mút lấy, răng nanh nhẹ nhàng cào lên làn da của cậu.
"Ivan!" Till kêu lên, bị tấn công bởi khoái cảm mới lạ. Cậu nắm chặt gáy Ivan và vô tình kéo anh lại gần hơn, níu chặt anh. "Ivan, đừng—!"
Tên khốn đó chọn đúng khoảnh khắc này để điếc có chọn lọc, vì Ivan liếm, cắn và mút như một con thú, tàn phá ngực cậu như thể muốn tạo ra một bộ sưu tập vết hôn trên làn da đầy sẹo. Lưỡi anh liếm đầu nhũ bên kia trước khi ngậm nó giữa hai hàm răng, nhận được một tiếng kêu nghẹn ngào. Cậu cảm thấy bụng mình thắt lại, hơi nóng tăng lên, quá nóng để có thể bỏ qua—
Till nhắm chặt mắt khi cơn cực khoái đầu tiên ập đến, tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra ngoài cổ họng. Ivan lùi lại với một tiếng chụt, vô cùng vui vẻ.
Till thậm chí không muốn tưởng tượng đến nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của tên khốn đó lúc này — cậu biết là nó tồn tại. "Đừng." cậu khàn giọng, yếu ớt. Cậu sẽ than thở về sức chịu đựng của mình sau khi không còn chuẩn bị vồ vập lấy Ivan. "Anh mà dám nói gì thì!"
"Tôi chưa nói gì mà." Ivan vô tội đáp lời. Nhưng giọng nói trầm ấm, ẩn chứa sự dục vọng rõ ràng dường như lại nói lên điều ngược lại.
Chết tiệt. Một đợt nhiệt khác đổ ụp xuống, bùng cháy bên trong cậu. Till kéo áo Ivan một cách khẩn thiết, đôi mắt cầu xin người kia cởi nó ra. Cậu chưa bao giờ thấy Ivan không chỉnh tề, nhưng cậu cần cởi nó ra khỏi anh— ngay bây giờ — trước khi cậu mất trí.
Môi Ivan cong lên, ánh mắt có chút điên. "Em dễ thương quá đi."
"Đừng nói em dễ thương, đồ tồi—"
Những từ ngữ trong cổ họng Till im dần khi tay Ivan di chuyển để cởi cúc áo sơ mi, từ từ đi xuống. Till kịch liệt từ chối tin rằng mình sẽ là loại người thèm khát khi nhìn thấy cơ bắp của một tên khốn kiêu ngạo nào đó, nhưng sự thực thì cậu đang chảy nước miếng vì anh. Một lần nữa, cậu đổ lỗi cho chất kích dục.
Khi chiếc áo cánh mở ra, để lộ làn da trắng ngần, không tì vết, Till vùi mặt vào ngực anh, bám chặt vào vai và hít hà mùi hương của anh như thể đó là thứ duy nhất cậu biết làm. Hồng mộc hun khói. Rượu vang. Gia vị. Cậu nhớ rõ như ban ngày mùi hương này, bao trùm lấy cậu mỗi khi họ ngủ cạnh nhau. Chết tiệt, Ivan luôn có mùi thơm thế này sao? Tại sao Till lại cảm thấy chóng mặt hơn vậy?
Ivan có vẻ cũng chẳng khá hơn. Hơi thở của anh không đều, mỗi lần hít vào lại càng thêm mùi của Till, và đôi mắt anh có vẻ đờ đẫn khiến Till nhớ đến bản thân nhiều lần say khướt ở quán rượu và Ivan phải bế công chúa cậu ra ngoài. Anh ấy say rồi.
Till nuốt nước bọt. Cậu phải tập trung hết sức để tỉnh táo, không hoàn toàn chìm đắm trong mùi hương cơ thể của Ivan. "I—Ivan," cậu rên rỉ, cảm thấy nóng bừng và dính dớp. "Em— em muốn—"
Ngay sau đó, Ivan dịch người và lật Till nằm sấp, động tác đột ngột khiến Till phải thở dốc. Cậu thậm chí không có cơ hội phản đối khi cạp quần bị kéo xuống cùng với quần lót trước khi bị lột ra hoàn toàn, để cậu trần trụi.
Vật nhỏ bật ra khỏi sự kìm kẹp, đỏ hồng và rỉ nước ở phần đỉnh. "A—a, Ivan—" cậu lắp bắp, khuôn mặt nóng bừng vì xấu hổ và kích thích.
Ivan đặt tay lên hông cậu, những ngón tay ấn mạnh vào da đến mức để lại vết bầm và hơi thở nóng hổi phả vào gáy. Till có thể cảm thấy sức nặng của thứ phồng lên chọc vào cậu từ phía sau, ép trực tiếp lên mông. Cậu đỏ mặt. Nghĩ đến việc bị đâm thủng, xỏ xuyên như thịt trên đĩa.
Mẹ nó nữa. Cậu thích anh lắm rồi, phải không?
Môi Ivan ấn lên bả vai cậu, lướt dọc theo sống lưng, mỗi nụ hôn in hằn dấu vết nóng bỏng lên sức tự chủ của anh. "Till." Anh thì thầm, gọi tên cậu như đang cầu nguyện. "Till, Till, tình yêu của tôi, tôi yêu em, Till."
Till không trả lời, không tin tưởng bản thân có thể tìm ra từ ngữ thích hợp. Thay vào đó, cậu rên rỉ ấn vào Ivan, cầu xin anh tiếp tục—
Ivan siết chặt hơn, và đột nhiên, mông Till bị kéo lên bởi bàn tay thô bạo, kéo cậu vào đúng vị trí. Sau đó, có thứ gì đó trơn trượt được đổ vào giữa khe mông, một ngón tay ướt chui vào lỗ nhỏ, và Till thề với Chúa rằng mình vừa ngừng thở.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực khiến đầu cậu quay cuồng. Till chưa bao giờ ngủ với một người đàn ông trước đây, chưa bao giờ có bất cứ thứ gì ở đó, nhưng khi Ivan nhét một ngón tay vào bên trong, chà đạp đi vào, Till rên rỉ, cong lưng như thể đã làm điều này hàng ngàn lần. Cậu cảm thấy hơi thở bị đấm ra khỏi phổi khi ngón tay thứ hai tham gia, ấn vào thứ gì đó khiến ngón chân cậu cong lại vì khoái cảm. Ngay sau đó, một ngón tay thứ ba được thêm vào, và cậu nức nở cầu xin.
Ngón tay của Ivan di chuyển như một gã điên, như thể anh đã mất kiểm soát. Till lảo đảo ngã về phía trước với mỗi cú thúc, rên rỉ và rên rỉ tên của Ivan, và Ivan coi đó là sự khích lệ để làm mạnh hơn nữa, để làm tình với cậu cho đến khi cậu chỉ còn là một mớ hỗn độn không thể suy nghĩ mạch lạc.
"Em thật đẹp trong mắt anh." Ivan thì thầm, nhưng giọng anh trầm hơn, loạng choạng trên bờ vực mất kiểm soát. "Tôi sẽ đụ em thật tốt, Till ơi. Tôi sẽ lấp đầy em bằng tinh dịch của mình cho đến khi em mang thai con của tôi. Tôi sẽ tôn thờ em với từng hơi thở tới tận cùng khi ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta—"
Anh ấy điên rồi, Till nghĩ, nhưng bên dưới cậu mút chặt lấy ngón tay anh, mặt đỏ bừng lên theo từng chữ.
Lần cực khoái tiếp theo ập đến bất ngờ, đột ngột đến nỗi Till cảm thấy từng tấc cơ thể mình run rẩy. Cậu run như cầy sấy, gần như không thể đứng thẳng.
Nhưng Ivan giữ chặt cậu. Vững vàng. Anh xoa tròn an ủi bên hông, dải những nụ hôn lên gáy cậu. Em ngoan lắm, tình yêu của tôi. Em thật xinh đẹp. Của tôi, của tôi, của tôi. Till hầu như không nghe thấy gì qua lớp sương mù dày đặc, nhưng cậu cảm thấy mình thả lỏng, được ru ngủ trong cảm giác an toàn này.
Till chỉ có khoảng năm giây nghỉ ngơi trước khi dương vật Ivan đâm thẳng vào bên trong.
"Ưmm—?!?"
Vào khoảnh khắc đó, tầm nhìn của cậu trở nên trắng bệch, tiếng nức nở bất lực bật ra. Mỗi một mili phải nuốt vào khiến cậu co mình, nắm chặt ga trải giường và rên rỉ. Till cảm thấy phần sâu nhất của mình bị xâm phạm bởi thứ dường như dài vô tận, cơ thể bị tách ra làm hai. Cậu không thể thở, không thể suy nghĩ, không thể làm gì khác ngoài rên rỉ, nức nở và bật khóc khi chấp nhận mọi thứ Ivan cho và nhiều hơn thế nữa.
Tên khốn nạn còn không buồn đợi mà động luôn, kéo ra vừa đủ để phần khấc vẫn nằm bên trong trước khi dập một phát như thể muốn đục mòn vách tường bên trong theo hình dáng của mình. Till run lên, cực kì nhạy cảm từ lần cao trào trước, nhưng Ivan nắc với tốc độ tàn bạo, mạnh đến nỗi Till cảm thấy tâm trí mình gần như tan vỡ dưới làn sóng nhục cảm.
Có điều gì đó nguyên thủy trong cách anh nắm cổ cậu, đụ cậu như một con thú hoang, thúc dương vật sâu hơn và sâu hơn cho đến khi cậu như cảm nhận được nó trong cổ họng của mình. Và Till không thể làm gì khác ngoài việc hùa theo một cách vô thức, nước bọt chảy xuống như một con thú.
Cảm giác thật tuyệt. Cảm giác quá tuyệt. Till chưa bao giờ hứng thú với chuyện tình dục, chưa bao giờ nghĩ nhiều đến chuyện đó ngoài vài đêm say xỉn ở quán rượu với mấy cô gái trong làng, nhưng chết tiệt, nếu cứ thế này, cậu có thể sẽ nghiện mất. Mắt cậu đẫm lệ, từng cú thúc điên cuồng lại khiến nước mắt chảy dữ dội hơn. Trên bụng cậu phồng lên rõ ràng, phác họa kích thước cái thứ khổng lồ ngu ngốc của Ivan, và cảnh tượng đó đủ để Till siết chặt lấy nó, mắt trợn ngược.
Một bàn tay lạnh lẽo trường lên cằm cậu, mạnh mẽ nâng đầu cậu về phía trước. "Nhìn đi, Till," Ivan nói nhỏ. "Nhìn xem em xinh đẹp thế nào này."
Qua làn sương mờ nước mắt, Till ngẩng đầu lên. Cảnh tượng chào đón cậu quá dâm rồi. Cậu thấy mình trong hình phản chiếu, đỏ bừng và thở hổn hển, cơ thể run rẩy với mỗi cú thúc khi cậu bị một thế lực vô hình nắc dữ dội. Khuôn mặt cậu nóng bừng vì xấu hổ, hình ảnh ăn sâu vào đầu.
"Em thích không? Em vừa mút chặt lấy tôi kìa."
"Anh im đi." Till cố gắng nói, ngoại trừ việc giọng nói cậu khàn quá mức và tất cả những gì phát ra chỉ là sự kết hợp của các âm tiết va vào nhau tạo thành một âm thanh không rõ ràng. Till cố gắng rời mắt đi nhưng những ngón tay của Ivan giữ chặt cậu tại chỗ, buộc cậu phải nhìn về phía trước.
"Thôi nào, Till. Nhìn xem em ăn ngon thế nào này."
Như một đứa trẻ bướng bỉnh, Till từ chối, nhắm chặt mắt lại. Ivan tặc lưỡi.
Trong chớp mắt, Till bị giật ngược lại, kéo thẳng lên với sức mạnh đáng kinh ngạc trong khi vẫn ngậm dương vật của Ivan. Till nghẹn ra một tiếng rên rỉ, chuyển động đột ngột khiến cậu mất thăng bằng và rồi thấy mình bị kéo ngược dựa vào ngực Ivan, ngồi thẳng trên đùi anh. Phản kháng của cậu như gió thổi mây bay khi Ivan dang rộng chân cậu, giữ chặt đến mức cậu không thể khép lại dù muốn hay hay không.
Till đỏ bừng vì xấu hổ; cậu cảm thấy bị phơi bày, mỏng manh, như thể bị đâm thủng để cả thế giới nhìn thấy. "Till à. Nhìn đi em." Ivan rầm rì bên tai cậu, rùng mình chạy dọc sống lưng. "Nhìn xem em ngoan như nào. Nếu em không nhìn thì tôi không động nữa. Tôi sẽ giữ em ngậm nó như này mãi thôi."
Till nức nở. Ivan đủ điên để thực hiện lời đe dọa của mình, vì vậy cậu cố gắng chớp mắt, buộc mình phải nhìn về phía trước. Ở góc nhìn mới này, Till có thể thấy mọi thứ — cách lỗ nhỏ mở rộng, căng ra xung quanh một thứ to lớn vô hình. Thật là tục tĩu, dâm đãng, thô tục — và chết tiệt, nó khiến cậu mút chặt hơn nữa, khiến cậu ngọ nguậy trên dương vật Ivan như thể đang cố gắng vắt kiệt anh.
Ivan có vẻ hài lòng khi anh khi đụ cậu, ép Till nhìn dương vật liên tục ra vào lỗ nhỏ. Khoái cảm cuộn trong bụng, dâng lên như sóng khiến cậu không tài nào thở nổi. Cậu gào khóc khi cao trào một lần, hai lần, lại nữa và rồi còn chẳng biết đã được bao lần, nhưng vật nhỏ trước bụng đầy đáng thương phụt ra thứ chất lỏng trong suốt, và Ivan. Vẫn. Tiếp. Tục.
"B— bắn đi, đồ khốn nạn." Till thở hổn hển, mắt nhắm chặt. Miệng cậu há hốc, những tiếng thở dốc và tên Ivan ngắt quãng tuôn ra từ đôi môi như một lời cầu nguyện. "X—xin anh, Ivan, I—"
Mắt Ivan khóa chặt vào mạch đập chảy qua cổ cậu, cơn khát trong ánh mắt mãnh liệt hơn. Không chút do dự, anh cúi xuống và cắm thẳng răng nanh vào phần thịt mềm mại một lần nữa. Cơn đau nhói xuất hiện ngay lập tức, nhưng nhanh chóng biến thành khoái cảm khi Till rên rỉ, cong lưng như thể cậu sẽ chết nếu không có môi của Ivan áp lên người. Vật nhỏ co giật, không có gì chảy ra.
Ivan tiếp tục đưa đẩy một cách cẩu thả trong suốt cơn cực khoái trước khi khựng lại, tinh dịch nóng hổi tràn vào bên trong Till cho đến khi bụng cậu phồng lên. Nó như cháy bên trong cậu, nhuộm trắng vách tường bằng tinh dịch. Till biết rằng mình đã bị hủy hoại, biết rằng mình đã bị đánh dấu, bị chiếm hữu, bị ràng buộc hay bất cứ điều gì mà Ivan đã nói trước đó. Nhưng tâm trí cậu trôi dạt, bị chơi đến đờ đẫn và không còn nhận biết được nữa, và đột nhiên, chẳng còn gì quan trọng nữa.
Khi Till tỉnh táo lại, Ivan đang xoa bụng cậu. "Em là của tôi." Anh thì thầm, giọng dày đặc chiếm hữu khiến tim cậu đập mạnh. Những từ đó chẳng phải câu hỏi cũng chẳng phải tuyên bố — anh nói như thể nó là sự thật, được khắc lên trên những phiến đá.
Chớp mắt để nhìn rõ hơn, Till nhìn xuống, dõi theo đường đi bàn tay Ivan. Hơi thở của cậu nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy nó — dấu ấn. Một màu đỏ thẫm rực lên, nằm ngay dưới rốn, giống như một vết thương khắc vào da thịt cậu.
Nó thật đẹp — và không thể nào nhầm lẫn, của Ivan. Till nghĩ hai người thực sự đã gắn kết với nhau rồi.
"Em là của anh."
_
Till cảm thấy rất tệ khi cuối cùng cũng tỉnh lại, cả người đau nhức và mệt mỏi từ tận trong xương tủy. Mỗi cơ bắp trên người như thể bị giật ra và phơi khô. Cậu khó khăn lắm mới cố mở mắt ra, nhưng rồi ánh sáng mờ xuyên qua cửa sổ chỉ làm cơn đau đầu tồi tệ hơn.
Ký ức đêm hôm trước bất giác ùa về khiến cậu đỏ mặt.
"Không—không được nữa," Till thở dốc, cố gắng bò đi.
Ivan không để cậu đi xa trước khi kéo cậu xuống dương vật mình, đụ cậu đến khi không thở nổi. "Em hứa rồi mà."
Till đột nhiên rất muốn tát anh.
Lại nói đến tên tồi tệ kia, Ivan nhìn chằm chằm vào cậu, như một tên ngốc đáng ghét. Till khó chịu khi Ivan gần như phát sáng, há miệng định quát anh nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là một âm thanh khàn khàn giống như động vật hấp hối.
Ivan đưa cho cậu một cốc nước. Till cầm lấy, lẩm bẩm lời cảm ơn.
Hai người ngồi im lặng một lúc, không ai dám mở lời. Thật ngượng ngùng và căng thẳng nhưng khi Till đặt ly nước lại tủ đầu giường, Ivan kéo cậu vào ngực mình, vòng tay quanh eo cậu như một con rắn. Anh dụi vào cổ Till, hôn lên vết cắn một cách trìu mến.
Till để anh làm vậy, dựa gần hơn.
"Vậy là chuyện đó đã xảy ra." Khả năng hùng biện của cậu tuyệt quá đi.
Ivan ngâm nga. "Đúng vậy."
Till thực sự không cảm thấy khác gì. Cậu vẫn còn dấu ấn trên bụng nhưng ngoài nó ra, cậu cảm thấy bình thường. Bình thường nhất có thể, với cái mông đau, lưng mỏi, và khắp người đầy vết bầm tím.
"Vậy giờ mình là bạn đời rồi nhỉ?"
Ivan không có vẻ ấn tượng lắm. "Em thấy dấu ấn rồi, tôi chắc đấy."
"Ừ thì tất nhiên rồi." Till ngập ngừng, hơi nóng bốc lên má. Nó đâu có dễ bỏ qua. "Nhưng kiểu. Anh có cảm thấy khác không?"
"Till." Ivan thì thầm, gác cằm lên vai cậu. "Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của em. Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của em. Tôi cảm thấy yếu hơn về mặt thể chất mỗi khi không ở bên em. Và tôi biết chính xác em đang ở đâu mọi lúc, dù em có đi xa đến đâu. Điều đó đã trả lời được câu hỏi của em chưa?"
"Nghe một chiều quá."
Ivan cười. Anh đan tay với Till và hôn lên mu bàn tay, khiến cậu lại đỏ mặt.
"Em có hối hận không?"
"Không. Em biết ngay anh sẽ hỏi mà, suốt ngày suy nghĩ linh tinh. Còn anh thì sao?"
Ivan nhíu mày, vô cùng nghiêm túc. "Tôi sẽ không bao giờ hối hận khi chuyện có liên quan tới em."
Thật là sến. Till không thể phủ nhận rằng những lời đó khiến trái tim cậu rung động.
Đó là một buổi sáng sớm. Thế giới bên ngoài được tắm trong ánh sáng vàng dịu nhẹ, như thể những đám mây đen từ đêm hôm trước đã trôi đi xa. Till rúc vào gần hơn, tựa đầu vào ngực Ivan và nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Dấu ấn rung động yếu ớt, phát ra ánh sáng màu đỏ.
Note của tác giả:
Một số thông tin cơ bản mà tôi quên không truyền đạt:
Kiếp trước của Till và Ivan là người yêu trước khi Till chết trong trận chiến và Ivan trở thành ma cà rồng. Ivan đã cố gắng nhớ Till bằng cách tạo ra một bức tượng của cậu trước lâu đài của mình, nhưng khi nhiều thế kỷ trôi qua và bức tượng dần biến mất, anh đã mất trí nhớ và lang thang vô định không mục đích. Tôi không đưa nó vào phần cuối vì Ivan không nhớ bức tượng đó là ai. Nhưng dù sao thì Ivan cũng sẽ sớm khắc thêm một bức tượng khác của Till :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro