Lựu Đỏ
Tên gốc: Your Ransom Has Been Paid With Seven Pomegranate Seeds
Tác Giả: Summertrap
Bản gốc tại: https://archiveofourown.org/works/31089380 (AO3)
Notes:
Alternative Universe (AU) – Greek God AU
Vũ trụ thay thế - Thế giới Thần thoại Hy Lạp
*Bản dịch đã nhận được sự đồng ý từ tác giả
______________________________
Dù đã cố gắng đến thế nào, Hanzo vẫn không thể phớt lờ được tiếng ai đó ngân nga từ ngoài xa.
Hanzo Hasashi đang cố gắng để tập trung, vị thần của Địa Ngục cần một tinh thần thanh tịnh để làm việc với những linh hồn vất vưởng. Hắn cần đảm bảo rằng mỗi linh hồn đều được đưa đến đúng nơi, để không một linh hồn thuần khiết nào bị gửi lạc đến miền đất của hắn. Mọi thứ ban đầu vẫn ổn, cho đến khi có tiếng ngân nga từ đâu vọng vào.
Hanzo không thể nhịn nổi thứ âm thanh ấy thêm nữa.
Hắn biết rằng nó không thể được phát ra từ một linh hồn bị cầm tù trong Địa Ngục. Không một linh hồn nào ở đây có thể làm gì khác ngoài la hét trong tuyệt vọng, khóc lóc và van xin cho những đặc xá sẽ không bao giờ được ban. Chứ không phải là ngân nga, lại còn là tiếng ngân nga một cách thản nhiên đến vậy.
Ta phải làm rõ điều này...
Vị thần tạm gác lại công việc của mình, lần tìm theo hướng thanh âm mềm mại. Nó không dễ dàng chút nào, lối hang như những bức tường bao quanh pháo đài, khiến từng âm thanh nhỏ nhất đều vang vọng lại. Cho đến khi tiếng vọng có vẻ lớn hơn, Hanzo mới dám chắc mình đã tìm đúng hướng.
Khi thoáng nhìn thấy một tà vải xanh, Hanzo biết mình sẽ không để người kia thoát. Hắn chạy hết tốc lực về phía trước, lôi ra chiếc Kunai, sẵn sàng tấn công bất kể ai đã phát ra thứ âm thanh kỳ quái ấy.
"NGƯƠI!" Hanzo gầm lên, thảy mạnh chiếc Kunai về phía lưng của kẻ đột nhập, tiếng dây xích vút qua như xé rạch cả không khí. "GET OVER HERE (QUA ĐÂY)!"
Hắn giật mạnh dây xích, kéo người kia về phía mình. Khi đã đến gần, hắn vòng sợi xích xung quanh người nọ, đạp mạnh vào sau đầu gối khiến y ngã quỳ xuống đất trong tiếng kêu kinh ngạc. Hài lòng khi thấy y không thể chạy thoát, Hanzo thả lỏng tay xích và vòng về phía trước để xem mặt người bị trói.
Hắn đã rất sốc, khi thấy một đôi mắt màu xanh băng tuyết nhìn về phía mình.
Người kia cũng là một vị thần, quỳ trước mặt hắn nở nụ cười nhẹ.
"Chào ngài. Thần Hasashi."
"Thần Kuai Liang?" Hanzo nheo mắt hỏi lại.
Vị thần của Địa Ngục chỉ tính là có một chút quen biết với người em của hai anh em vị thần Mùa Đông, và đó cũng không hẳn là một mối quan hệ tốt đẹp. Hanzo chưa bao giờ nhìn trực diện vào mắt anh trai của Kuai Liang. Những cuộc xung đột giữa hai người luôn chỉ mang tính huỷ diệt. Lần chạm mặt duy nhất với Kuai Liang là khi y đang cố ngăn cản anh trai mình lại, trước khi hai người họ có thể gây ra nhiều tổn hại hơn nữa. Không cần phải nói nhiều, việc Kuai Liang đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắc là một rắc rối.
"Lý do gì khiến ngươi lang thang trong lãnh địa của ta, hay ngươi có mong muốn được chết?"
Kuai hơi nghiêng đầu, "Ta chỉ đơn thuần nhận ra là mình chưa từng đến đây, nên muốn đến thăm và tìm hiểu".
"Chà, nãy giờ hẳn ngươi đã thăm đủ rồi." Hanzo nói, cố gắng che giấu sự bối rối trước câu trả lời kia. Một vị thần của Địa Giới muốn khám phá Địa Ngục để làm gì? "Vậy, ta đề nghị ngươi hãy rời đi ngay lập tức, trước khi ngươi không còn được chào đón ở đây."
"Với tất cả sự tôn trọng của mình, ta nghĩ rằng nơi đây có nhiều điều thú vị hơn ngoài những hành lang tăm tối này." Kuai nói với tông giọng hồn nhiên.
Hanzo trừng mắt vì sốc trong im lặng, chưa thể vượt qua nỗi bất ngờ bởi lời khẳng định thản nhiên đó.
Có lẽ ta nên thử doạ cho y sợ mà bỏ đi...
Hanzo tiến lại gần, nắm lấy cằm của Kuai. Ngạc nhiên là, hành động đó lại khiến nụ cười của Kuai càng rạng rỡ. Hanzo gằn giọng: "Rời đi ngay lập tức, hoặc không ngươi sẽ bị cầm tù ở đây mãi mãi, như bao tù nhân khác của ta."
"Tốt thôi."
Một khoảng im lặng. Kuai thậm chí còn chẳng thèm di chuyển.
"Tốt cái gì chứ?" Hanzo hỏi, càng lúc thêm bối rối bởi những hành động kỳ lạ của người kia.
"Hãy cầm tù ta đi."
Cái quái gì cơ!?
Hanzo giật mình lùi lại. Hắn quan sát khuôn mặt của vị thần Mùa Đông, cố tìm ra chút biểu hiện ẩn ý như Kuai Liang đang thử tính kiên nhẫn của hắn. Nhưng tất cả những gì hắn thấy trong đôi mắt xanh biếc ấy là sự chân thành. Y thực sự muốn bị cầm tù sao? Y đang nghĩ cái gì vậy?
Hắn nheo đôi mắt lại. Được thôi, nếu y đã mong muốn làm tù nhân của ta, ta sẽ thành toàn cho y.
"Đứng lên." Hắn ra lệnh, lôi dây xích kéo Kuai đứng theo dậy. Vị thần kia có chút loạng choạng, nhưng Hanzo đã kịp đỡ y trước khi y ngã xuống. Hắn duỗi thẳng cả hai lên, vươn tay túm lấy tóc Kuai. Móng tay hắn cắm sâu vào da đầu người nọ và kéo mạnh về phía sau, khiến Kuai bật ra một tiếng rên xiết. "Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đến đây."
Trước khi Kuai Liang có thể nói thêm bất cứ điều gì, Hanzo đã giật mạnh dây xích, dẫn y xuống lối hang tăm tối. Hanzo không thực sự biết mình sẽ làm gì với tên tù nhân mới này, nhưng trước hết cứ nhốt y lại. Mọi chuyện xảy ra sau đó, cứ để cho số phận an bài.
_____
Đã hàng giờ trôi qua kể từ khi Hanzo giam vị thần Mùa Đông trong ngục, và hắn vẫn chưa biết nên làm gì với y. Hắn đã định tra tấn Kuai, khiến y hối hận vì đặt chân vào Địa Ngục. Nhưng ngay cả Hanzo – Vị thần của Địa Ngục cũng không thể cho phép mình tra tấn một người mà không rõ là người đó liệu có thực sự đáng bị như vậy, dù cho người đó khiến hắn khó chịu đến bao nhiêu.
Hanzo đã định bỏ mặc, nhưng rồi hắn vẫn quyết định quay lại ngục tù. Hắn hy vọng rằng vị thần Mùa Đông đã biết hối hận và cầu xin được phóng thích. Khi ấy, Hanzo sẽ ban cho y khoan hồng và để y đi.
Nhưng khi hắn bước vào trong ngục, không gian im lặng đến kỳ lạ. Hắn nghi ngờ bước tới gần và nhìn vào trong song sắt.
Bên trong trống không.
Hanzo trừng mắt. Cửa sắt vẫn khoá chặt, không lý nào Kuai Liang lại thoát ra được. Thế nhưng...
Có lẽ y đã nhận ra lỗi lầm và bỏ đi. Hanzo thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì thoát được khỏi y. Nhưng không lâu sau, hắn nghe thấy một tiếng cười nhẹ vọng lại từ đâu đó. Hắn đã vui mừng quá sớm. Hanzo xoay người lại và đi về hướng tiếng cười phát ra, và nó dẫn tới phòng ngai vàng của hắn.
Vị thần Địa Ngục hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn tức giận, thẳng lưng và bước nhanh vào bên trong.
Hắn ngỡ ngàng và không thể ngờ tới những gì đang xảy ra trước mắt. Kuai đang ngồi quỳ một chân, bên cạnh y là Akuma – Chó Ngao Địa Ngục của hắn – đang nằm ngửa dưới đất và để cho Kuai gãi bụng mình như một con thú cưng nuôi trong nhà. Đuôi của Akuma ngoe ngẩy sung sướng hơn bao giờ hết.
Nhìn không nổi cảnh tượng trước mắt, Hanzo gầm lên: "Này!", và tiến lại gần. Kuai ngừng gãi nựng Akuma, nhưng tay thì vẫn đặt trên bụng nó.
"Gặp lại ngài rồi, Thần Hasashi." Kuai thản nhiên chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra. Akuma lật mình đứng dậy, vươn một cái đầu ra và liếm mặt y. Kuai khúc khích cười, đưa tay vuốt ve sau tai nó.
"Ngươi đang làm gì ở đây?" Hanzo gằn giọng, trước khi chỉ thẳng tay về phía y, "Ngươi đáng ra đang bị nhốt trong ngục cơ mà!" Rồi hắn quay sang Akuma, "Còn ngươi! Con chó Ngao canh gác này! Tại sao không báo cho ta khi y bỏ trốn!"
Akuma rụt mình rên rỉ, cả ba cái đầu của nó cúi thấp xuống. Nhưng chúng nhanh chóng vui vẻ ngẩng lên khi bàn tay Kuai lại bắt đầu vuốt ve nó một lần nữa.
"Chó săn của ngài rất dễ thương." Kuai Liang khen ngợi, hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì Hanzo nói.
"Nó không phải một con thú dễ thương gì cả! Nó là chó Ngao canh giữ của Địa Ngục, và việc của nó là khiến bất cứ ai vào đây phải sợ hãi!" Cả Kuai và Akuma đều phớt lờ sự phản đối của Hanzo, một thần một thú tiếp tục quấn quýt lấy nhau. Hanzo bất lực xua tay: "Ngưng vuốt ve nó ngay lập tức!"
Kuai Liang nhìn lên hắn: "Ngài có vẻ khó chịu."
"Ta không khó chịu! Ta đang tức giận với ngươi!" Hanzo quát lên, tay siết chặt nắm tóc trên đầu mình. Có lẽ nếu hắn nói thẳng như vậy, y sẽ chịu hiểu.
Kuai ậm ừ, cuối cùng cũng chịu thu tay khỏi người Akuma và đứng dậy. Hanzo không nhịn được một chút cảm giác ghen tức khi nhìn thấy Akuma lưu luyến dụi bàn tay y một lần nữa. Nó còn chưa từng làm nũng ta như vậy. Kuai cười, xoa đầu nó lần cuối trước khi bước về phía Hanzo.
"Ngai vàng của ngài rất đẹp." Y khen ngợi, xoay cả người để ngắm nhìn xung quanh căn phòng. "Của ta và Bi-Han cũng không đẹp đến vậy."
Hanzo nhăn mày khi nghe đến tên người anh của Kuai Liang, nhưng rồi vẫn kiềm chế nghiến răng nói "Cảm ơn." Hắn nắm lấy cổ tay y, "Nhưng ngưng đánh trống lảng, ngươi đang là tù nhân và ngươi phải ở trong ngục."
"Mội tù nhân bị giam cầm khi đó là điều chống lại ý chí của họ, nhưng ta thì không." Kuai chậm rãi nói. Hanzo chỉ có thể kiềm chế một tiếng gầm thất vọng dưới cổ họng. "Xin lỗi vì đã tự ý ra ngoài, chỉ là ta cảm thấy hơi buồn chán."
"Ngục tù vốn không phải nơi để ngươi giải trí." Hanzo kéo Kuai lại gần, nhận ra y không hề có ý định chống cự, cho phép bản thân mình bị người khác điều khiển như một con búp bê. Hắn ghé sát vào mặt y, gần đến mức chóp mũi hai người sắp đụng vào nhau. "Ta đã nói sẽ khiến ngươi hối hận vì đến đây." Hắn siết chặt cổ tay y hơn, "Ta nên tra tấn ngươi vì dám đặt chân lên lãnh địa này."
"Vậy tại sao ngài vẫn chưa?"
Câu hỏi đơn giản nhưng như thể thứ vũ khí sắc bén nhất có thể xuyên thủng qua lớp giáp sắt, khiến Hanzo cứng họng.
Hắn lạnh lùng xoay người, kéo theo Kuai Liang trở về phòng giam của y.
Hanzo liếc nhìn qua vai sau khi quay lưng bỏ đi, hắn thấy y dựa người vào song sắt, không thể hiểu nổi ý tứ trong đôi mắt đang dõi theo mình, lồng ngực hắn bất chợt nôn nao một cách khó hiểu.
Hắn dứt khoát xoay đầu và bỏ đi.
_____
Hiếm lắm vị thần của Địa Ngục mới có thời gian để nghỉ ngơi. Thường thì hắn sẽ dành thời gian này ngồi thiền trong Hoả Viên, hoặc thư giãn trong suối nước nóng. Nhưng bây giờ thì không thể...
Kuai Liang, có lẽ, vẫn đang ngồi trong ngục và Hanzo vẫn chưa biết phải làm gì với y. Mỗi khi hắn nghĩ về vị thần nọ, cảm giác nôn nao ấy lại xuất hiện trong lồng ngực.
Tại sao y lại đến đây?
Y nói muốn đến thăm quan, nhưng vì sao? Y nghĩ y có thể tìm được gì ở đây? Một vị thần của Địa Giới không nên có chút quan hệ nào với Địa Ngục, cũng như các vị thần của nó. Vậy tại sao?
Một tiếng hắng giọng từ phía sau khiến Hanzo chú ý. Hắn thở mạnh, lấp tức nhận ra chủ nhân của tông giọng dù cho kẻ kia nửa chữ cũng chưa nói.
"Ngươi muốn gì, Quan Chi?" Hanzo không có mấy kiên nhẫn với vị sứ giả của Tử Thần mỗi khi họ đụng mặt. Ngay bây giờ? Nếu Quan Chi làm ra bất cứ hành động ngu xuẩn nào, Hanzo thề sẽ bẻ gãy cổ gã.
"Y liệu có phải là người của ngươi không?"
Hanzo cau mày, xoay người lại để thấy Quan Chi đang đứng ở ngưỡng cửa, với Kuai Liang đang bị vác ngang bụng trên vai gã. Hắn sầm mặt, nghiến chặt răng.
"Không may là, đúng vậy." Hanzo đứng dậy, sải bước tới chỗ Quan Chi đang thả Kuai xuống một cách bất cần, khiến y ngã ngồi xuống đất và rít lên một tiếng thở mạnh. "Chính xác thì ngươi tìm thấy y ở đâu?"
"Y đang lang thang gần Ngôi đền Xương." Quan Chi nhìn thẳng vào mắt Kuai Liang. "May mắn cho y là ta đã thấy y trước khi Chúa tể Shinnok phát hiện."
Với Hanzo, bị bắt bởi Quan Chi cũng không phải là điều may mắn gì. Không phải rằng Quan Chi có thể là một mối đe doạ đặc biệt với Kuai Liang, y hoàn toàn có thừa kỹ năng và sức mạnh để tự vệ, mặc dù y thiếu ý thức tự bảo vệ rõ ràng. Chỉ là Quan Chi là một kẻ khiến người khác khó chịu cực cùng khi phải tiếp xúc gần với gã.
Nhưng nói sao thì, vẫn tốt hơn là y bị Shinnok bắt được.
"Ngươi nên trông chừng thú cưng của mình cẩn thận một chút, thần Hasashi." Quan Chi châm biếm nói. Kuai nheo hẹp đôi mắt liếc nhìn gã, lần đầu tiên y tỏ thái độ bất bình kể từ khi bước vào Địa Ngục.
"Đúng vậy, cảm ơn vì đã đem y về cho ta. Giờ nếu ngươi không phiền." Hanzo làm động tác tiễn khách về phía cửa, Quan Chi đảo mắt.
"Vui vẻ như mọi khi, Thần Hasashi." Quan Chi cười giả lả rồi quay đầu về phía Kuai Liang. Gã nhìn y một hồi, lâu đến mức Hanzo phải hắng giọng nhắc nhở gã. Quan Chi cuối cùng cũng hiểu ý tứ, gã xoay người rời đi.
Khi chỉ còn lại hai người, Hanzo mới đặt lại sự chú ý của mình lên Kuai Liang – người đang cố chống đỡ đứng dậy.
"Gã ta thật khó chịu." Kuai Liang hậm hực, phủi bụi trên y phục và duỗi thẳng người. Đó là lời tiêu cực nhất Hanzo từng nghe y nói.
"Giờ ngươi hiểu vì sao ta không muốn ngươi ở đây lâu thêm rồi chứ?" Một lần nữa, Hanzo nắm lấy cổ tay Kuai. Y vẫn vậy, không chống cự, chỉ lảng nhìn đi chỗ khác. "Ngươi tò mò vậy đủ chưa? Giờ ngươi sẽ chịu rời đi chứ?"
Một khoảng yên lặng trước khi Kuai Liang khẽ thì thầm, "Không." Y xoay đầu về phía Hanzo, nhưng không nhìn vào mắt hắn, đôi mắt y nhìn xuống sàn nhà. "Ta vẫn muốn ở lại."
"Vì sao?" Hanzo không thể tin nổi những gì hắn nghe thấy. "Vì sao ngươi cứ muốn ở đây? Ngươi nghĩ muốn tìm thứ gì ở đây chứ?" Kuai không trả lời. Hanzo thở dài, mọi chuyện giờ phiền phức hơn rồi đây, có vẻ như y sẽ không chịu tiết lộ lý do của mình. "Được thôi. Ta sẽ đưa ngươi trở lại ngục giam."
Hắn kéo tay Kuai Liang, và y lại lặng lẽ bước theo hắn. Khi dắt tay vị thần nọ, cảm giác kỳ lạ mà quen thuộc kia lại tràn đầy trong lồng ngực hắn.
Tại sao ngươi lại ở đây, Kuai Liang?
_____
Giờ thì không còn gì ngạc nhiên khi Hanzo bước vào trong ngục và chỉ nhìn thấy một phòng giam trống rỗng. Hắn thở dài, xoa bóp thái dương. Không ngạc nhiên không có nghĩa là không khiến người ta bực bội. Hắn chỉ có thể hy vọng Kuai Liang đã rút ra được bài học lần trước, và chỉ đang lang thang đâu đó trong pháo đài của hắn.
Nơi đầu tiên hắn đến tìm là phòng ngai vàng của mình. Căn phòng trống không, Akuma thì đang ngủ say dưới chân ngai vàng.
"Tại sao ta lại cần một con chó canh gác khi nó thậm chí còn không làm việc của mình chứ?" Hanzo lẩm bẩm khi lướt qua căn phòng.
Hắn không biết Kuai có thể đi đâu, nhưng có điều gì đó cứ thôi thúc hắn đi kiểm tra Hoả Viên. Khi bước qua cánh cổng tò vò, hắn biết linh cảm của mình đã đúng. Kuai Liang đang ngồi giữa khu vườn, chăm chú ngắm nhìn những bông hoa lava màu nham thạch nở rộ. Hanzo đã nghĩ y hẳn sẽ thấy bất ngờ, hoặc tò mò về chúng. Nhưng thay vào đó, y lại khom người ngồi xuống, cúi thấp đầu và ôm đầu gối vào ngực.
Y đang buồn, trông y cực kỳ ảm đạm.
"Thần Kuai Liang?" Hắn nhẹ nhàng gọi, chậm rãi tiếp cận để không khiến y giật mình. Y hầu như không để tâm tới sự hiện diện của hắn, chỉ thu mình lại thêm một chút.
"Ta đã không biết có nhiều thứ có thể phát triển ở đây đến vậy." Kuai Liang trầm ngâm.
"Hoa nham thạch." Hanzo giải thích, cuối cùng cũng đến bên cạnh y. "Chúng là một loài hoa hiếm và xuất hiện một cách kỳ lạ. Ta tin rằng chúng bắt đầu phát triển khi thảm thực vật trên Địa Giới tàn lụi."
Kuai nhắm mắt lại, "Nếu đúng là như vậy, có lẽ ta chính là nguyên nhân dẫn đến sự tàn lụi của chúng.
"Ý ngươi là gì?"
Trong vài phút, bầu không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng. Kuai nâng lên một bàn tay của mình.
"Ta là thần của Mùa Đông, bàn tay ta mang theo sương giá, băng đá và tuyết lạnh." Như thể để khẳng định, bàn tay y bắt đầu tạo ra một luồng sáng lờ mờ màu xanh lam, một khối cầu băng nhỏ dần hình thành trong đó. "Sinh vật của Địa Giới không thể chịu được cái lạnh đến vậy. Khi chúng ta đem mùa đông tới, rất ít có thể sinh tồn, và không gì có thể tồn tại nếu ta chạm vào chúng." Kuai đột nhiên bóp vỡ quả cầu băng trong tay mình, "Mọi thứ ta chạm vào, đều chết."
Kuai Liang vươn tay về phía trước, lướt qua một trong những bông hoa. Y do dự trước khi ngập ngùng vuốt ve dọc theo những cánh hoa. Không có gì xảy ra cả, bông hoa không héo úa và tàn lụi. Y lại sờ những bông hoa khác, và chúng vẫn vậy. Một nụ cười nhỏ khẽ vẽ trên khuôn mặt của y.
"Nhưng ở đây? Nơi mà mọi thứ đều đã chết hoặc có lửa chảy trong huyết mạch của chúng?" Kuai Liang thu tay lại, đặt dưới má y. "Ở đây ta không phải là điềm báo của khổ đau và chết chóc. Ở đây ta có thể cảm nhận sự đụng chạm với muôn loài, mà không sợ chúng sẽ diệt vong."
"Và đó là lý do mà ngươi tìm đến đây?" Hanzo hỏi, Kuai Liang động người đứng dậy. "Ngươi đến đây để không phải giết chết mọi thứ ngươi chạm vào?"
"Ta... ta đã từng nghi ngờ rằng nơi đây có thể là một ngoại lệ." Kuai tiến đến gần Hanzo, đưa tay lên và ôm lấy má của vị thần Địa Ngục. "Nhưng khi lần đầu ngài chạm vào ta, ta biết giải thuyết của mình đã đúng." Y mâm mê theo đường xương quai hàm của hắn. Hanzo thở ra một hơi nặng nề, đã rất nhiều năm kể từ khi có ai đó đụng chạm vào hắn thân mật như vậy. "Ngài đáng lẽ đã bị đóng băng, nhưng ngài không. Ngài là người đầu tiên ngoài anh trai mà ta có thể chạm vào, mà không đem đến nguy hiểm."
Hanzo nuốt khan. Hắn không phải là một vị thần vô cảm mặc cho danh tiếng đáng sợ của mình. Hắn có thể tưởng tượng sự tàn khốc đến nhường nào nếu không thể được chạm vào bất kỳ ai khác. Hắn đã từng kết hôn, với Harumi – một người phụ nữ phàm trần. Từ khi nàng mất, Hanzo đã hạn chế tiếp xúc một cách tối đa với bất kỳ ai khác. Nhưng ít nhất hắn vẫn có khả năng được đụng chạm khi cần thiết. Kuai Liang hẳn đã tuyệt vọng đến cùng cực mới quyết định tìm tới Địa Ngục này, liều mạng đến như thế chỉ để có thể được giữ lấy một ai khác ngoài anh trai mình.
Hanzo nắm lấy tay Kuai Liang, di chuyển bàn tay đang ôm má hắn đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên những khớp ngón tay buốt lạnh. Kuai Liang nức nở trong hơi thở gấp gáp. Y đã khát khao được đụng chạm biết bao.
"Đáng lẽ ngươi phải nói điều này với ta ngay từ đầu." Nếu Hanzo biết từ trước, hắn sẽ không đối xử với y gay gắt đến vậy. Đúng là hắn đã nhận ra chuyện này có uẩn khúc, nhưng chưa từng tưởng tượng nó lại đau đớn đến thế.
"Ta xin lỗi, thực sự xin lỗi." Hanzo cuối cùng cũng hạ tay Kuai Liang xuống, nhưng không buông bàn tay y ra. Hắn muốn giúp y bình tĩnh lại.
"Ta sợ rằng ngài sẽ không thông cảm cho cảnh ngộ của ta."
Hanzo vuốt ve những đốt ngón tay của vị thần nọ, có lẽ hắn nên tức giận vì Kuai hiểu nhầm về tính cách của hắn. Nhưng dù sao đó cũng không phải là lỗi của y, hắn biết ở ngoài kia người ta đồn danh tiếng của hắn tàn nhẫn đến mức nào. Hắn sẽ không đổ lỗi cho Kuai vì nỗi sợ của y, dù cho nó thật vô căn cứ.
Giờ thì sao? Hắn khó có thể từ chối Kuai Liang sau khi đã biết rõ mọi chuyện. Và, khi đứng nắm tay vị thần kia, hắn chợt nhận ra đã bao lâu rồi hắn không có người bầu bạn, ngoài những vị thần tồi tệ khác và Akuma.
"Nếu ta cho phép ngươi ở lại, ngươi phải hứa sẽ không tự ý đi lang thang một mình nữa." Hắn thoả hiệp. "Ở yên trong pháo đài này, nơi ta có thể đảm bảo rằng không có nguy hiểm nào sẽ xảy đến với ngươi".
Kuai Liang siết chặt lòng bàn tay mình, "Ngài đồng ý cho ta được ở lại?"
"Đúng vậy, ta đồng ý." Hanzo gật đầu, "Nhưng như ta đã nói, với điều kiện ngươi sẽ ở yên trong pháo đài của ta. Nếu ngươi rời đi, ta sẽ mặc kệ ngươi."
"Ta đồng ý." Kuai Liang cảm kích cúi đầu trước hắn. "Cảm ơn ngài."
Hanzo cười mềm mại, đỡ y đứng thẳng dậy. Kuai lại nhìn về phía những khóm hoa nham thạch. Hanzo không chắc điều gì đã diễn ra với mình, nhưng hắn vô thức cúi người xuống, lựa trong khóm ra một nhành hoa. Kuai tò mò nhìn Hanzo kéo bông hoa lên và bẻ nửa thân nó. Hắn đứng dậy cùng bông hoa giữa hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng cài nó lên vành tai của vị thần nọ. Hắn cẩn thận giấu phần thân bên dưới những lọn tóc của Kuai Liang, chỉ để bản thân bông hoa màu cam rực rỡ nổi bật giữa mái tóc đen và làn da nhợt nhạt của y.
Nhận ra những gì Hanzo vừa làm, con ngươi mắt của Kuai hơi nở rộng trong kinh ngạc, đôi môi y khẽ hé mở, và sắc đỏ lan dần khắp má y.
"Đến đây." Hanzo nhẹ nhàng đề nghị, "Cho phép ta đón tiếp ngươi một cách hiếu khách hơn."
_____
Thật kỳ lạ, cái cách mà Kuai Liang đã nhanh chóng từ một kẻ phiền toái trở thành một người bạn đồng hành.
Trong khi Hanzo đang làm việc, Kuai thường sẽ tới Hoả Viên, cùng với Akuma như một người bạn. Con chó săn của Địa Ngục thực sự thích quấn lấy Kuai Liang. Trong khi còn đang ẩn ẩn ghen tỵ, Hanzo dần nhận ra vì sao Akuma thích Kuai Liang đến vậy. Y luôn điềm đạm và nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với phần lớn các vị thần cay nghiệt và những linh hồn u oán của Địa Ngục. Y có thể sẵn lòng dành nhiều thời gian chú ý tới Akuma – điều mà Hanzo không thể.
Vị thần Địa Ngục vừa tạm giải quyết xong với những linh hồn vất vưởng. Hắn quay về Hoả Viên của mình. Kuai đang ngồi giữa vườn hoa nham thạch, cả ba cái đầu của Akuma đều dựa trên đùi y. Y lại đang ngâm nga, nhưng giờ thì nó không còn làm phiền tới công việc của hắn. Hanzo thực sự thưởng thức thứ âm thanh mềm mại này.
Kuai hơi nghiêng đầu khi nghe thấy tiếng bước chân của Hanzo. Y ngừng hát và nhìn sang. Giây phút đôi mắt y đặt trên người Hanzo, y mỉm cười với ánh mắt lấp lánh. Cảnh tượng trước mắt đủ để khơi gợi lại sự rung động trong lồng ngực Hanzo, đã rất lâu rồi mới có ai đó nhìn hắn với vẻ hạnh phúc thực sự đến vậy.
Kuai Liang nhìn hắn như nhìn ngôi sao toả sáng nhất trên bầu trời.
Cảm giác ấy lại dâng trào trong ngực hắn.
"Xin lỗi, ta không có ý làm phiền ngươi." Hắn nói, dù biết rõ Kuai sẽ không coi đó là một sự gián đoạn. "Ngươi... có một giọng hát rất đẹp."
"Cảm ơn Ngài." Kuai nhẹ nhàng thở ra và đáp lời hắn. Hanzo tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh y. Akuma nâng một cái đầu lên, dụi vào lòng bàn tay Hanzo. Hắn xoa đầu con thú lớn.
"Các quân thần khác ở Địa Giới luôn cảm thấy tiếng hát của ta thật khó chịu."
"Vậy thì họ là những kẻ ngu ngốc." Hanzo quả quyết, rồi bất chợt nhận ra mình hành động như một kẻ đạo đức giả. Hắn cũng đã từng...
Dù sao thì, nó khác nhau mà.
"Có lẽ vậy." Kuai Liang cười giả lả, đưa tay vén những sợi tóc loà xoà trước trán. "Dù ta chưa bao giờ thực sự hoà hợp với họ. Ta luôn yếu thế hơn so với đa số họ." Y rũ mắt, hai vai trùng xuống, "Họ sẽ chẳng bao giờ hiểu tại sao ta lại quan tâm nhiều đến cuộc sống của người phàm như vậy."
"Quan tâm đến người khác không khiến ngươi trở nên yếu đuối." Hanzo trấn an y. Hắn không ngạc nhiên khi biết những kẻ nhẫn tâm như Bi-Han sẽ xem lòng nhân từ là một yếu điểm. Điều đó cũng khiến hắn tò mò hơn về quân thần của Địa Giới, nhưng hắn sẽ hỏi y vào thời điểm khác. "Thực ra, ta tin rằng sự quan tâm chính là thứ tạo nên sức mạnh thực sự, để những điều tốt đẹp vẫn được duy trì trong thế giới tàn khốc này."
Kuai Liang xoay người, đổi một tư thế khác với tâm thế thoải mái hơn, không còn vô thức nhìn đăm đăm vào đùi mình nữa. "Ngài thực sự nghĩ thế?"
"Đúng vậy." Hanzo khẳng định, "Chẳng hạn như, ta chưa thực sự làm ra hành động nào thô lỗ với ngươi, thế nhưng ngươi vẫn cứ nhất nhất đòi lưu lại ở lãnh địa của ta."
"Đúng là theo lẽ thường, ta không được chào đón ở đây." Kuai Liang cười hối lỗi. "Ngài đã đối xử với sự xâm phạm của ta bằng sự độ lượng và nhân từ."
"Ta tha thứ cho sự xâm phạm của ngươi." Hanzo gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. "Dường như khi ngươi đã quyết tâm làm gì, thật khó để có thể khuyên nhủ ngươi."
"Ta vốn luôn cứng đầu, lại cộng thêm tính hiếu kỳ, anh trai ta nói đó là sự kết hợp nguy hiểm." Kuai thừa nhận.
"Điều đó thì ta phải đồng ý với anh trai ngươi." Hắn nhớ lại thời điểm Quan Chi mang y về. "Nếu khi đó người tìm thấy ngươi ở Ngôi đền Xương là Chúa tể Shinnok, ngươi chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn."
"Ta hiểu." Kuai Liang khẽ ngả người, đưa một tay lên vuốt tóc. "Nhân tiện, nếu ngài không phiền khi ta hỏi điều này. Tại sao cả ngài và Chúa tể Shinnok đều là vị thần của Cái Chết?" Y cắn môi mình, "Dù ta cũng có một người anh trai, ta hiểu có thể có hai vị thần chia sẻ cùng một danh hiệu. Nhưng ta không nghĩ ngài và hắn có liên quan với nhau."
"Chúng ta không phải vậy, đó là một quan niệm phổ biến nhưng sai lầm, ta không phải Thần Chết." Đó là cách hiểu sai mà hắn đã quen vào thời điểm này. "Chúa tể Shinnok là vị thần của Cái Chết, còn ta là vị thần của Địa Ngục. Hắn là kẻ mang đến cái chết cho người phàm, con ta là người phán xét công lý cho những linh hồn tội lỗi đó. "
Kuai Liang gật gù hiểu ý, "Nghe có vẻ là một trách nhiệm nặng nề."
"Đúng vậy, một công việc vong ân." Hanzo cười, "Nhưng phải có ai đó làm nó."
Hanzo có thể thấy Kuai thả lỏng rồi lại nắm chặt bàn tay mình. Hắn quyết định vươn tay ra nắm lấy nó. Y thở gấp, Hanzo nhận ra rằng mỗi khi hai người tiếp xúc thân mật, đó sẽ là biểu hiển mặc định của y. Y vẫn chưa hoàn toàn quen với việc tiếp xúc thân thể. Và giờ, Hanzo có thể thấy những ngón tay của y đang quấn lấy ngón tay mình.
Cảm giác ấy lại trỗi dậy, dai dẳng hơn bao giờ hết. Hanzo nghĩ đó có thể là một dấu hiệu. Của điều gì? Hắn không chắc, nhưng dù điều đó có là gì đi nữa, đó hẳn sẽ là một điều tích cực. Hắn cảm thấy thân thuộc với cảm giác này, nhưng đồng thời cũng thấy lạ lẫm.
"Chà..." Kuai Liang thì thầm, đánh thức Hanzo khỏi trầm ngâm. Y nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, "Ta nghĩ, ngài là một vị thần tuyệt vời."
Hơi thở y dồn dập. Xúc cảm càng lúc thêm mãnh liệt. Hanzo siết chặt bàn tay y, một tiếng cười nhẹ bật khỏi đầu môi. Hắn nhắm lại, cũng nghiêng người tựa vào Kuai Liang.
Đó là một dấu hiệu tốt đẹp.
_____
Đôi khi, họ thậm chí không cần phải nói thành lời. Cả hai chỉ ngồi trong im lặng, gần như đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Thỉnh thoảng bàn tay hai người sẽ tìm đến nhau, hoặc Kuai sẽ tựa đầu vào đâu đó trên thân thể Hanzo, thường là vai hay thậm chí là đùi. Hanzo thoải mái để y dựa vào mình, hắn biết vị thần kia đã đau đớn vì thiếu được tiếp xúc thân thể đến nhường nào. Chỉ là khi việc này diễn ra càng nhiều, Hanzo cảm thấy tim mình đập càng nhanh và mạnh hơn, nhiều khi hắn nghĩ tim hắn sắp nảy khỏi lồng ngực đến nơi.
Hắn bắt đầu nhận ra cảm giác này, đã rất lâu rồi, nhưng nó chính là cảm giác hắn từng có khi Harumi còn ở bên hắn.
Việc nhận ra ban đầu là một cú sốc với hắn. Làm sao ta có thể phải lòng y nhanh đến vậy? Hắn tự hỏi. Nhưng càng nhiều thời gian hắn chia sẻ cùng Kuai Liang, hắn càng thấy bình yên khi đối diện với sự thực này. Định mệnh đã đưa y đến bên ta, y cần ta nhưng ta đã không nhận ra ta cũng cần y đến nhường nào.
Tuy nhiên vẫn có một vấn đề. Hanzo là người ngoài đầu tiên Kuai Liang có thể cảm nhận sự đụng chạm. Rất ít khả năng y đã từng có quan hệ tình cảm với ai đó trước đây. Và với cả những phản ứng mãnh liệt của y trước những sự tiếp xúc đơn giản nhất, Hanzo sợ rằng y sẽ bị choáng ngợp nếu hắn hành động quá vội vàng. Nếu có thể tìm hiểu mối quan hệ của y với các vị thần khác của Địa Giới, có lẽ hắn sẽ tìm được cách an toàn nhất để tiếp cận y.
Hanzo ngồi xếp bằng trên hiên nhà hướng ra Hoả Viên. Kuai đang nằm ngả lưng, gối đầu trên đùi hắn. Mắt y nhắm lại và khuôn miệng thì vẽ lên nụ cười nhẹ nhàng. Y trông thật bình yên. Hanzo luồn tay qua những sợi tóc của y, nhẹ nhàng xoa bóp khiến y bật ra những tiếng rên khe khẽ.
"Ta có thể hỏi ngươi vài điều không?" Cuối cùng hắn phá vỡ sự im lặng. Kuai không mở mắt, chỉ ậm ừ đáp lời. "Mối quan hệ của ngươi với các quân thần khác của Địa Giới như thế nào?"
Kuai Liang hé mắt, "Hmm, cũng có rất nhiều, nhưng phần lớn ta chỉ giao tiếp thoáng qua với họ. Như đã nói, ta khá bị ghét bỏ vì thế giới quan của mình. Nhưng họ cũng hẳn đều xấu, ta luôn khiến mình nghĩ vậy."
Kuai đặt một tay lên lồng ngực, ngón tay nhịp gõ trên lớp vải xanh. "Có Sektor, vị thần của những Phát Minh, thủ lĩnh tự xưng của chúng ta. Hắn luôn khuyến khích quan điểm phải nhẫn tâm với người phàm. Không cần phải nói, ta chưa từng muốn nhìn thẳng vào mắt hắn. Những vị thần còn lại đơn giản là tuân theo sự dẫn dắt của hắn, duy chỉ có ta chống đối lại. Một số an ủi ta, nhưng sẽ không cùng đứng về phía ta phản kháng lại."
Y vẫn đều đều nhịp ngón tay, "Trong số những vị thần ta thực sự thích, có Cyrax, thần Luyện Kim. Y đối xử rất tốt với ta. Ta thực sự xem y như một người bạn. Và còn có Tomas, Thần Khói." Kuai Liang ngưng lại trong chốc lát. "Hắn và ta rất thân thiết, hắn chăm sóc cho ta rất nhiều. Có lẽ sự biến mất của ta cũng không hoàn toàn bị phớt lờ. Hắn chắc đang rất lo lắng cho ta."
"Còn anh trai ngươi?" Hanzo dò hỏi.
"Bi-Han thì bảo vệ ta quá mức, đôi lúc ta cảm thấy anh ấy còn không xem ta như một vị thần ngang hàng mà vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không thể tự chăm sóc chính mình." Kuai Liang nắm cổ tay mình, đầu ngón tay vô thức nhịp nhanh hơn. "Anh ấy là anh trai ta, và ta yêu anh ấy. Nhưng sự kiềm kẹp của anh ấy đối với cuộc đời ta thực sự quá ngột ngạt."
"Nghe như đó là một trong những nguyên do chính khiến ngươi tìm đến đây." Hanzo quan sát khuôn mặt Kuai, dường như y đang suy ngẫm những gì hắn vừa nói. "Ngươi giống như một con chim bị nhốt trong lồng, cuối cùng cũng có thể dang rộng đôi cánh."
"Ta chưa từng để ý đến điều ấy." Kuai xoa cổ tay mình, đầu ngón tay nhịp chậm lại, khoé mắt dần ngấn lệ. "Ta đã không nhận ra tự do và tầm nhìn của bản thân đã bị hạn chế như thế nào, so với những người khác." Y chớp mắt, nước mắt nhẹ lăn xuống gò má. "Ở nơi này, bên ngài, lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy... mình thực sự có thể thở."
Hanzo vươn tay lau đi giọt lệ trên má y, "Ta rất tiếc vì những gì ngươi đã phải trải qua." Cúi đầu xuống, hắn hôn nhẹ lên khoé mắt Kuai. "Đó là mất mát lớn của họ, khi không thể nhận ra phẩm chất tốt đẹp vô giá của ngươi."
Kuai Liang dụi vào tay hắn, dường như muốn giấu đi vệt hồng đang lan trên má y. "Cảm ơn ngài, Hanzo." Y cuối cùng cũng buông cổ tay mình, vươn lên để vuốt ve cằm hắn. "Ngài thì sao? Ngài có nhiều mối quan hệ với người khác chứ?"
"Ừm, vị thần duy nhất ta thực sự có liên hệ thường xuyên là Chúa tể Shinnok, nhưng làm việc với gã thật nhàm chán." Ngón cái của Hanzo vuốt ve trên gò má Kuai. "Ngoài gã thì... Ta đã từng kết hôn, từ rất lâu rồi."
Kuai Liang chớp mắt ngạc nhiên, y nâng người dậy và xoay người ngồi đối diện với Hanzo. "Ngài có bạn đời."
"Đã từng." Hanzo sửa lời, "Harumi, nàng là một nữ nhân người phàm. Nàng đã mất nhiều năm về trước."
"Ta rất tiếc vì sự mất mát này." Kuai Liang khẽ cúi đầu nói. "Liệu... liệu là linh hồn nàng... ở đây?"
"Không, linh hồn nàng ấy quá thuần khiết để có thể bị kẹt ở nơi này." Hanzo lắc đầu, bàn tay hắn nhẹ nắm lấy vạt áo. "Thật tốt vì nàng được yên nghỉ ở một nơi tốt đẹp."
"Đúng vậy." Kuai thì thầm, đặt tay mình trên tay hắn. "Nàng trông như thế nào?"
"Nàng rất xinh đẹp, tính hay tò mò, và vẫn luôn lương thiện ngay cả khi đối mặt với nghịch cảnh." Hanzo bỗng ngừng lại, hắn chợt nhận ra những gì hắn vừa miêu tả về Harumi cũng rất giống như bản chất của Kuai Liang, lồng ngực hắn nghẹn lại. "Không quá khác người đang ngồi trước mắt ta."
Trong khoảnh khắc đó, vệt hồng vừa tan trên gò má Kuai lại ửng đỏ trở lại. Hanzo bật cười, vươn tay vén sợi tóc y. Y không quen với những lời đường mật, giống như khi bị đụng chạm vậy.
"Nàng là một người phụ nữ tuyệt vời." Kuai Liang cố để giọng nói của mình không lắp bắp vì ngượng. Y nâng tay tạo ra một lớp băng mỏng và áp nó vào má, như để hạ nhiệt cho chính mình.
Và ta thật may mắn khi tìm thấy không chỉ một mà hai tạo hoá tuyệt vời đến vậy.
Hanzo không dám nói suy nghĩ ấy thành lời, Kuai Liang đáng thương đang quá đủ bối rối và ngại ngùng rồi. Thay vào đó hắn vòng tay ôm lấy y, kéo y vào lòng mình. Kuai Liang vùi mặt vào lớp vải nơi ngực Hanzo. Hắn nhắm mắt lại, tựa cằm trên đỉnh đầu y.
Đã lâu lắm rồi, hắn mới lại cảm thấy bình yên đến thế.
_____
Có rất nhiều cảm xúc dâng trào mà Hanzo mong muốn được thổ lộ với Kuai Liang, nhưng hắn biết mình cần phải kiên nhẫn. Hắn còn có việc phải làm, và thật không may khi nó là điều đến trước.
Điều đó không có nghĩa là hắn không thể dành được một chút thời gian cho Kuai.
Hắn ngồi trên ngai vàng, đợi linh hồn tiếp theo vào để phán xét, với Kuai đang ngồi bên tay vượn. Y phần lớn thời gian đều yên lặng, chỉ hỏi khi hắn thực sự rảnh. Đều là những câu hỏi về cách thức và ý nghĩa của mỗi phán quyết, điều mà Hanzo có thể dễ dàng trả lời y. Hắn không ngại dành thời gian giải thích cho y về mỗi phân đoạn của quá trình, về quả cầu thuỷ tinh hoá đỏ khi ai đó nói dối, về tần suất mà hắn buộc phải phán quyết linh hồn nào đó xuống tận cùng của Địa Ngục. Kuai Liang chăm chú tiếp thu từng lời hắn nói.
Linh hồn tiếp theo tiến vào, một người phụ nữ thất sắc. Mái tóc màu trắng và đen của nàng rối bời, y phục tần tạ và rách nát. Nàng như thể đã trải qua Địa Ngục từ trước đó vậy.
"Tên?" Hắn hỏi.
"Hoàng Hậu Sindel." Một Hoàng Hậu? Hắn hơi bất ngờ, một Hoàng Hậu lại có bộ dạng như vậy. Có lẽ có uẩn khúc gì đó, nhưng nàng có chịu thành thật với hắn hay không lại là một chuyện khác. Rất hiếm kẻ vào đây chịu thành thật.
"Ngươi có biết vì sao linh hồn mình bị đưa tới Địa Ngục không?"
"Ta đã giết phu quân thứ hai của mình." Hắn đang chờ đợi một lời biện minh, nhưng có vẻ Sindel không có ý định giải trình về tội lỗi của mình. Có thể phải mất hàng giờ để nàng nói ra sự thật, nhưng nếu nàng đã quyết tâm không nói, hắn sẽ buộc phải đưa ra phán quyết dựa trên mỗi lời thừa nhận đó.
"Vì sao?" Giọng nói của Kuai bất ngờ vang lên khiến hắn hơi giật mình. Sindel trông cũng bối rối không kém. "Ngươi trông không giống một kẻ sẽ giết người vì ác ý. Vì sao ngươi lại giết hắn ta."
Nàng đứng trân trân ở đó, hoàn toàn choáng váng. Kuai nhìn nàng mỉm cười nhân hậu. Trong khoảnh khắc ấy, dường như đang có một đoạn hội thoại vô thanh diễn ra giữa họ, như thể Kuai đang cố trấn an nàng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Trước sự ngạc nhiên của Hanzo, Sindel hít một hơi thật sâu, "Ta làm vậy vì những đứa con của mình." Nàng cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng về phía hai vị thần. "Ta làm vậy để hai đứa con gái của ta có thể có thể sống một cuộc sống tốt hơn, mà không có tên bạo chúa ấy." Nàng ôm đầu mình, "Hắn xâm lược đất nước ta, giết hại vị phu quân của ta, ép ta phải lấy hắn. Ta cam chịu, nhưng sau đó hắn đe doạ cả hai đứa con gái ta... Ta không biết phải làm gì khác... Ta không thể..."
Lời nói của nàng đứt đoạn, thay vào đó là tiếng nức nở khốn cùng. Nếu đó là sự thật đau lòng, vậy nàng không thực sự đáng phải ở đây. Liếc nhìn về phía quả cầu thuỷ tinh, nó vẫn trong suốt. Lời nói của nàng là thật. Hanzo thầm nghĩ liệu không có Kuai Liang, hắn có thể khiến nàng thành thật không? Hắn không chắc, nhưng khẳng định rằng mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy.
"Tên hai người con gái của ngươi là gì?" Câu hỏi của Kuai khiến Sindel thẳng người lại, hai tay cố xoa khô hàng nước mắt trên mặt.
"Kitana và Mileena." Sindel nói giữa cơn nấc, "Chúng được tha cho án tử vì tội phản quốc khi ta chứng minh rằng ta hành động một mình." Nàng cố giữ bản thân đứng vững nhất cố thể. "Ta đã sẵn sàng để chịu mọi hình phạt mà ngài thấy thích đáng, thần Hasashi."
"Ta sẽ không phán quyết ngươi phải nhận một sự trừng phạt." Hanzo trấn an nàng. Đôi mắt Sindel mở to kinh ngạc. "Là một Hoàng Hậu, nếu một người đàn ông khốn khổ ăn trộm vài mẩu bánh mỳ để mang về miếng ăn cho gia đình mình, ngươi sẽ trừng phạt hắn sao?"
"Đương nhiên là không." Sindel trả lời trong tiếng thở gấp. "Ta sẽ không làm hại ai đó thực sự cần giúp đỡ."
"Vậy tại sao ta nên làm hại một người mẹ đã hành động để bảo vệ con mình?" Lời nói như xoáy sâu vào tâm can nàng, khiến nàng một lần nữa bật khóc nức nở. "Ta sẽ giải thoát cho linh hồn ngươi khỏi Địa Ngục, ngươi xứng đáng được ở một thế giới bên kia tốt đẹp hơn, sau những gì ngươi đã phải trải qua."
"Cảm ơn ngài." Nàng gần như là thì thầm, chắp hai tay trước ngực mình và cúi đầu. "Ta sẽ không bao giờ quên ân huệ của hai người. Thần Hasashi, thần Kuai Liang."
Hanzo gật đầu mỉm cười nhẹ, hắn vẫy tay, một luồng sáng trắng đưa linh hồn nàng tan biến khỏi lãnh địa của mình.
Khi chỉ còn lại hai người, bầu không khí bỗng trở nên ngưng lặng, cho đến khi Hanzo lên tiếng hỏi. "Điều gì đã khiến ngươi hỏi nàng như vậy?"
"Những linh hồn đến trước đều lý sự vì sao chúng không nên bị đưa đến đây, trong khi chúng đều thực sự đáng." Kuai Liang không nhìn hắn, chỉ khẽ cắn môi dưới của mình. "Nhưng nàng trông... thật cam chịu. Có lẽ có lý do cho tội lỗi của nàng." Dường như trên tất thảy, Kuai Liang là một người có phán xét tinh tế về nhân cách, một điều rất hữu ích cho công việc này.
"Ta rất xin lỗi vì đã xen ngang công việc của ngài."
"Thực ra, ta rất muốn cảm ơn ngươi." Hanzo nhìn cái cách y chớp mắt và nghiêng đầu. "Ta không nghĩ nàng sẽ thành thật nếu chỉ có mình ta." Hắn đứng dậy khỏi ngai vàng, nhẹ nhàng nâng bàn tay y đến bên miệng mình, hôn lên những đốt xương. Đó là một hành động đã trở nên thân thuộc giữa hai người, nhưng dường như Kuai vẫn chưa từng thực sự sẵn sàng. "Tiếng tăm của ta vẫn luôn rất tàn nhẫn, nó khiến những linh hồn thực sự muốn cầu xin tha thứ ngần ngại. Ngươi là một sự xuất hiện thanh dịu, khiến người ta cảm thấy dễ dàng."
Cùng với nhau, chúng ta sẽ là một bộ đôi bất diệt.
Kuai Liang thấy cổ họng mình như nghẹn lại.
Hắn dịu dàng kéo bàn tay y, "Tới đây, có nơi này ta muốn mang ngươi đi xem."
_____
Người cuối cùng từng cùng hắn ngâm mình trong suối nước nóng là Harumi. Kể từ đó, không có ai từng khiến hắn đủ thoải mái để chia sẻ khoảng không gian này.
Cho đến bây giờ.
Kuai Liang hào hứng ngắm nghía khắp hang động nhỏ, suối nước nóng được bao bọc bởi vách đá màu đỏ xen lẫn đá pha lê cam. Hanzo cười nhẹ nhìn y liên tục xoay người, đầu ngó nghiêng khắp nơi.
"Đẹp quá!", giọng y phấn khích nhưng vẫn mềm mại, khuôn miệng cười rạng rỡ. "Đây là suối nước nóng tự nhiên sao?"
"Đúng vậy." Hắn đáp lời, chậm rãi tháo nút cài trên y phục mình. "Phải thừa nhận rằng, ta đã xây dựng pháo đài này xung quanh nó." Hanzo cởi bỏ lớp áo dài, khoác nó lên một nhũ đá lớn. Hắn đang định kéo quần xuống thì nhận ra Kuai đang nhìn mình chằm chằm. "Ồ, có chuyện gì sao?" Hắn trêu ghẹo, cúi đầu giấu đi nụ cười không đứng đắn.
"Không, không có gì!" Kuai lắp bắp, quay đầu che đi nét ửng đỏ rõ ràng trên khuôn mặt. Hanzo cởi bỏ lớp vải cuối cùng trên thân thể, và y thì mới bắt đầu tháo chiếc đai quấn quanh eo.
Hanzo đi đến bên mép suối, ngồi xuống và trùng hai chân vào làn nước. Nhiệt độ cơ thể hắn không quá khác biệt với nhiệt độ dòng suối, nhưng vẫn thật dễ chịu. Hắn nhìn về phía Kuai đang cởi đồ, vị thần kia chỉ mới bắt đầu cởi áo. Hơi thở của Hanzo trở nên dồn dập, quan sát các khối cơ linh hoạt khi y di chuyển. Bộ y phục Kuai mặc là một sự lừa dối, che giấu một thân thể cường tráng không thua gì Hanzo.
Khi tay y nắm đến đai quần, Hanzo quay đi, muốn để cho người nọ chút cảm giác riêng tư. Hắn đắm mình xuống dòng suối và thở ra một hơi dài. Dù không cảm nhận rõ ràng được sức nóng, hắn vẫn cảm thấy cái cách mà làn nước giúp cơ bắp mình thả lỏng.
Từ khoé mắt, hắn nhìn thấy Kuai đang bước tới. Y nhón chân thử sức nóng của nước, một tiếng xì phát ra và hơi nước bắt đầu bốc lên bởi sự chênh lệch nhiệt độ.
Hơi nước càng bốc lên dữ dội khi Kuai dần nhấn chìm cơ thể mình. Khuôn mặt y đỏ bừng khi ngồi xuống, nhìn theo những làn hơi trắng trôi nổi trong không khí.
"Thật ngại quá." Kuai Liang nói với vẻ mặt ngượng ngùng, hơi nước cuối cùng cũng tản bớt.
Hanzo bật cười, hắn đã không tính đến sự tương phản quá lớn của nhiệt độ. Dù thật kỳ lạ, nhưng cũng thật đáng yêu. Hắn nhìn cái cách làn nước vỗ vào ngực y, cách làn da tái nhợt của y đỏ lên vì sức nóng, cách y thực sự tan chảy vào dòng nước và giải toả mọi căng thẳng của mình. Hanzo nuốt khan.
Bây giờ, hoặc không bao giờ...
"Kuai Liang, có vài điều ta cần nói với ngươi." Hắn lên tiếng, nhìn Kuai đang từ từ nổi người dậy.
"Ta đã... rất trân trọng khoảng thời gian chia sẻ cùng ngươi..." Kuai Liang bật ra một thanh âm đầy tổn thương, và Hanzo nhận ra những gì hắn vừa nói có thể ngụ ý rằng hắn muốn y rời đi một lần nữa. "Ôi... không, thật xin lỗi, ý ta không phải như vậy. Ta muốn nói là... điều ta muốn nói là..."
Chúa ơi, sao ta lại loạn cả lên thế này. Hanzo bỗng không thể nghĩ, không thể tìm được từ ngữ nào để truyền đạt tâm tư của mình. Trong cơn hoảng loạn, hắn vươn tay ôm lấy má Kuai, kéo gương mặt y lại, áp môi mình lên môi y. Hắn có thể cảm thấy cơ thể Kuai hơi giật lên vì bất ngờ, và y bắt đầu thở hổn hển. Không chắc đó là điềm tốt hay xấu, Hanzo rút lui, đặt một tay lên miệng y.
"Thật xin lỗi, ta không cố ý làm ngươi khó xử." Hắn thì thầm, bàn tay còn lại luồn vào tóc y, đầu hơi cúi thấp vì xấu hổ. "Ta chỉ muốn cho ngươi biết... tâm tư của ta."
Những ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn, nâng khuôn mặt hắn lên. Ánh mắt Kuai nửa mê man, má y đỏ hồng và nét môi cong lên một nụ cười mềm mại. Y thật xinh đẹp. Kuai rướn người, hôn nhẹ lên môi hắn. Giờ thì đến lượt Hanzo thở hổn hển khi Kuai Liang lui lại.
"Ta cũng vậy..."
Hanzo không thốt nên lời, hắn đơn giản là nhào người về phía y, trao cho y một nụ hôn mới, cuồng nhiệt hơn, mạnh bạo hơn. Hắn vòng tay sau lưng Kuai, kéo y sát gần hơn trong khi hai tay y đặt trên ngực hắn. Cơ thể họ mạnh mẽ chuyển động, nhưng hai đôi môi chưa từng tách rời. Kuai Liang bị ấn ngồi trên đùi Hanzo, hai chân dài quấn quanh eo hắn, các đầu ngón tay bấu trên vai vị thần nọ.
Không một từ ngữ nào là cần thiết vào lúc này, chỉ hành động là đủ.
_____
Người đời nói, điều tốt đẹp nào rồi cũng phải đi tới hồi kết.
Và khi Hanzo cảm nhận được nhiệt độ trong căn phòng bỗng hạ thấp một cách đột ngột cùng một luồng gió buốt lạnh thổi qua, hắn biết thời khắc ấy đã đến.
"Xin chào, Thần Bi-Han." Hanzo chào hỏi như lẽ thường tình, dù biết rõ vì sao người anh vị thần Mùa Đông xuất hiện ở đây. Kuai Liang...
"Đừng diễn như thể ngươi không biết vì sao ta đến đây, đồ khốn!" Bi-Han rít lên, ném một quả cầu băng về phía hắn. Hanzo chỉ kịp né tránh, quả cầu băng nát tan khi đập vào bức tường phía sau, bật lại những mảnh vỡ sắc bén.
"Ngươi nghĩ có thể cướp em trai ta và giấu nó đi ư?"
"Em trai ngươi đến đây vì mong muốn riêng của y." Hanzo bình tĩnh trả lời.
"Ngươi nói dối!" Bi-Han nghiến chặt hàm răng của mình.
"Lời ta nói là thật, y đã tìm đến ta và cầu xin được lưu lại." Hanzo nhàn nhạt nói, không có tâm trạng để bị ép tội vì những gì hắn không làm. Hắn chỉ thẳng vào Bi-Han. "Kuai Liang trở nên mệt mỏi bởi sự kiềm kẹp quá mức của ngươi. Y tiếp cận ta để tìm kiếm sự tự do cho bản thân mình – điều mà ngươi từ chối cho y."
Bi-Han nóng máu xông lên, dồn Hanzo về phía sau khiến đầu hắn đập mạnh vào tường. Hắn gầm lên vì đau đớn, định lôi thanh Kunai ra để chống trả thì một lưỡi dao bằng băng đã nhanh chóng kề dưới cổ hắn. Dù là một vị thần của Mùa Đông giá lạnh, trong đôi mắt Bi-Han lúc này như bùng lên hai ngọn lửa hung hãn.
"Trả em trai lại cho ta!" Bi-Han gầm lên, cúi sát người và đấm một tay lên bức tường. Hanzo có thể nghe tiếng băng đá vỡ vụn và tiếng vách tường rạn nứt bên tai mình. "Trả em ấy đây!"
"Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, Bi-Han." Hanzo đáp trả. "Ta từ chối để ngươi buộc y phải sống trong nghiệt ngã."
Thứ âm thanh mà Bi-Han phát ra hung hãn hơn cả loài thú vật. Gã nhấn lưỡi dao sát động mạch cổ của Hanzo.
"Nếu ngươi không giao trả em ấy, ta sẽ đẩy cả Địa Giới vào một mùa đông vĩnh cửu." Bi-Han đe doạ, sự dữ dội trong ánh mắt gã khẳng định đó không phải chỉ là một lời nạt nộ. "Ta sẽ đóng băng mọi thứ cho đến khi ta được đoàn tụ với em ấy."
Bi-Han lùi lại và thu lưỡi dao. Hanzo không còn bị ghim trên tường nữa, nhưng hẵn vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn gã rời đi.
Bi-Han nhìn lại qua vai, "Sự lựa chọn là ở ngươi, Thần Hasashi. Nhưng ngươi nghĩ Kuai Liang có thể chịu đựng nổi không?"
Và sau câu hỏi đó, gã rời đi thẳng. Hanzo vẫn chôn chân đứng đó, phần lớn trọng lượng cơ thể hắn được chống đỡ bởi bức tường.
Ta nên làm gì bây giờ?
Với Kuai Liang, người đã chạy trốn khỏi Địa Giới bởi không thể chịu nổi những hiểm hoạ mình mang đến cho sinh vật nơi ấy, nếu y biết mùa đông vĩnh cửu đến trên Trái Đất là vì mình, y sẽ tự phá huỷ chính mình. Đơn giản là không nói cho Kuai về việc anh trai y đã đến đây và đe doạ về những gì Địa Giới phải chịu đựng? Không thể, Kuai sớm muộn cũng sẽ nhận ra, và y có thể trở nên phẫn nộ với hắn vì đã che dấu sự thật. Trái tim của Hanzo không thể chịu đựng được điều ấy.
Nhưng đồng thời, hắn cũng không thể chịu nổi việc đưa Kuai Liang trở về cuộc sống cũ.
Phải có cách nào đó.
Trái tim hắn hẫng đi một nhịp khi nhận ra có một người hắn có thể tìm kiếm sự giúp đỡ. Dù không hề thích điều này, nhưng đây chính là cách duy nhất để có thể giải quyết mọi chuyện.
Ta phải thử, đúng không?
Hanzo quyết định gác lại niềm kiêu hãnh của mình, lên đường tới Ngôi đền Xương.
_____
"Ngươi muốn gì?"
Hanzo đảo mắt, nói chuyện với Quan Chi chưa bao giờ khiến hắn thoải mái. "Ta cần nói chuyện với Chúa tể Shinnok."
"Chúa tể Shinnok rất bận, không có thời gian để giải quyết chuyện riêng tư rắc rối của ngươi." Quan Chi từ chối và đóng sầm cánh cửa, không may là Hanzo đã kịp thò chân chặn lại.
"Ngài ấy sẽ còn bận rộn hơn nếu không giúp ta đấy. Bi-Han vừa đe doạ sẽ đóng băng Địa Giới, và nơi này sắp phải tiếp nhận một lượng linh hồn khổng lồ."
Một khoảng im lặng giữa họ, cuối cùng Quan Chi khó chịu thở dài một hơi. "Nếu ngài ấy quẳng ngươi ra ngoài, đừng trách ta không báo trước."
Gã đứng sang một bên, cho phép Hanzo tiến vào trong và dẫn đường cho tới khi đi qua một cánh cửa khác. Shinnok đang đứng bên một chiếc bàn lớn, nơi có một mô hình tái hiện Địa Giới thu nhỏ một cách hoàn chỉnh với toàn bộ sinh linh ở đó. Gã có vẻ đang chăm chú quan sát một vài sinh vật và không để ý đến ai khác đang tiến vào.
"Thần Hasashi muốn được nói chuyện với ngài, Chúa tể Shinnok." Quan Chi thông báo.
Shinnok không hề nhìn lên, chỉ vẫy tay cho phép Hanzo tiến vào. "Thần Hasashi, nhã hứng nào khiến ngươi đến đây?"
"Ta đến để tìm kiếm sự giúp đỡ." Hanzo đều đều nói. Hắn thấy vị Thần Chết búng ngón tay lên một bức tượng nhỏ. Nó đổ ngửa về phía sau và tan thành cát bụi. Một sinh mệnh đã lìa đời.
"Sự giúp đỡ hẳn là liên quan đến vị thần Mùa Đông trẻ tuổi, đúng không?" Shinnok hỏi, cuối cùng cũng quay đầu nhìn Hanzo, vẻ mặt trung lập.
"Đúng vậy." Hanzo xác nhận, hắn có thể nghe thấy tiếng Quan Chi cười nhạo ở phía sau. "Anh trai y đã đe doạ sẽ đóng băng Địa Giới nếu ta không trả y lại. Nhưng ta thừa nhận không muốn để Kuai Liang đi."
"Vậy thì cứ giữ lấy y. Để anh trai y làm những gì hắn muốn." Shinnok từ chối, nheo mắt nhìn một bức tượng nhỏ khác.
"Y sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nếu ta để người phàm chịu đựng vì y." Hanzo nói, nhìn gã gõ đổ bức tượng.
"Ta không hiểu nổi. Lũ người phàm ngu ngốc, yếu đuối và có sinh mạng ngắn ngủi như vậy, tại sao một vị Thần phải quan tâm đến chúng chứ?" Và đó là lý do vì sao Hanzo phải miễn cưỡng lắm mới tìm đến Shinnok để cầu xin giúp đỡ. "Nhưng, ta vẫn sẽ chiều lòng ngươi. Điều ngươi cần bây giờ là một lý do chính đáng khiến Kuai Liang không thể rời đi, nhưng đồng thời có thể xoa dịu anh trai y."
"Đúng vậy... đó chính là điều ta muốn." Hanzo nhìn Shinnok rời đi khỏi chiếc bàn, "Ngươi có cách chứ?"
"Có." Gã đi đến một chậu cây nhỏ, bứt thứ gì đó giữa những nhánh cây và quay lại. Gã xoè tay và đưa thứ đó ra trước mặt Hanzo, hắn do dự nhìn xuống.
"Một quả lựu?" Hanzo nghi ngờ hỏi, nhìn đăm đăm vào loại quả trên tay gã. "Ta... ta không hiểu, nó thì giải quyết được gì?"
Shinnok chỉ vào quả lựu dưới cái nhăn mày của Hanzo, hắn nhàn nhạt giải thích. "Nếu một vị thần của Địa Giới ăn thức ăn của Địa Ngục, linh hồn của hắn sẽ vĩnh viễn bị trói buộc tại nơi này. Đó là lý do vì sao các vị thần Địa Giới đều từ chối ăn uống khi đến thăm Địa Ngục."
"Vậy, nếu Kuai Liang ăn những hạt lựu này, y sẽ không thể rời khỏi Địa Ngục?" Hanzo hỏi, dù đây là một giải pháp hữu hiệu, hắn vẫn cảm thấy giằng xé. Dù việc này có thể giữ Kuai lại, nó cũng không khác nào tước đoạt của y quyền được lựa chọn. Đó không phải lý do mà y phải tìm đến nơi này sao? Làm sao hắn có thể để lặp lại điều ấy.
"Không hẳn." Shinnok trả lời, đưa một tay xoa cằm. "Y vẫn có thể rời đi, nhưng vì linh hồn bị trói buộc ở đây nên y chỉ có thể rời đi trong sáu tháng. Sau sáu tháng, thể chất y sẽ trở nên suy nhược dần và buộc phải quay về đây."
"Ý ngươi là, nếu y có rời đi, thì y cũng bắt buộc phải trở lại?" Hanzo nhìn quả lựu đỏ trong sự tò mò. Hắn chưa từng biết về điều này sau từng ấy năm ở Địa Ngục.
"Đúng vậy. Ngươi vẫn giữ được người tình của mình, và Bi-Han vẫn có được em trai nhỏ của hắn." Shinnok nhướn mày ẩn ý, "Nghĩa là ngươi sẽ phải chia sẻ y, dù sao hai người các ngươi vẫn có được điều mình muốn."
"Nếu Kuai Liang không đồng ý ăn chúng thì sao?" Hắn hỏi, nhận lấy quả lựu từ tay gã.
"Ai nói phải cần y đồng ý? Trực tiếp lừa y ăn chúng, loại bỏ hết những khả năng không chắc chắn." Một lý do khác khiến hắn không thể ưa nổi vị Thần Chết này. Một vị thần máu lạnh không bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác.
"Ngươi đến tìm kiếm sự giúp đỡ, ta đã đưa ra giải pháp, chấp nhận hay không là do ngươi quyết định." Shinnok quay trở lại chiếc bàn lớn, lại bắt đầu cuộc săn linh hồn của mình. "Giờ nếu ngươi không cần gì ở ta nữa, thần Hasashi, ta còn có việc phải làm."
Ngón tay gã khẽ đẩy một bức tượng, và tiếng cười tàn nhẫn hả hê của gã vang vọng khắp căn phòng. Hanzo đã thấy quá đủ và cúi chào rời đi.
"Chúc may mắn." Quan Chi mỉa mai và đóng sầm của lại sau khi tiễn Hanzo ra khỏi cửa. Hanzo thở dài, nắm chặt quả lựu trong tay và trở về pháo đài của mình.
_____
Khi Hanzo về đến nơi, hắn thấy Kuai Liang đã đứng ôm ngực trong phòng hắn từ lúc nào.
Y biết rồi.
"Kuai Liang." Hắn nhẹ nhàng gọi, thu hút sự chú ý của người kia. Y trông vỡ vụn.
"Ta đã nghe về Bi-Han..." Kuai nghẹn ngào, y đang cố hết sự để những kiềm chế nước mắt của mình. "Ta rất xin lỗi, nhưng ta không thể khiến điều ấy xảy ra. Ta đã gọi anh trai đến mang ta về. Ta... chỉ muốn nói với ngài lời tạm biệt."
"Có lẽ... ta có cách này." Hanzo ngập ngừng. Đôi mắt Kuai mở rộng, một tia hy vọng lập tức hiện lên trong đồng tử y. Hanzo lấy ra quả lựu đỏ, "Nếu một vị thần của Địa Giới ăn thức ăn của Địa Ngục, linh hồn của người ấy sẽ mãi mãi bị trói buộc ở nơi này. Ngươi vẫn có thể rời đi, nhưng chỉ sáu tháng mỗi lần, sau đó ngươi sẽ phải quay trở lại." Hắn nhìn Kuai chậm rãi vươn tay, cẩn thận cầm quả lựu lên và nhìn đăm đăm vào nó. "Quyền lựa chọn là của ngươi, tình yêu của ta, ta sẽ không ép ngươi. Nếu ngươi muốn rời đi mà không bao giờ ngoảnh lại, ta sẽ chấp nhận. Ta chỉ mong ngươi được hạnh phúc."
Kuai Liang lặng lẽ nhìn quả lựu, có lẽ y vẫn đang lắng nghe lời Hanzo nói. Đôi lông mày y bỗng nhíu lại, bàn tay y đang triệu hồi một lưỡi dao bằng băng nhỏ. Y không do dự rạch đôi quả lựu, tách những hạt màu đỏ bên trong ra và ngấu nghiến chúng trong miệng mình. Hanzo kinh ngạc nhìn y, rồi lặng lẽ nở nụ cười.
Kuai Liang đã lựa chọn trói buộc bản thân với Địa Ngục.
Kuai Liang đã lựa chọn Hanzo Hasashi.
"Các ngươi đang làm gì?!" Một tiếng gầm lớn phát ra từ phía sau hai người. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, một vạt áo xanh đã nhanh chóng vụt đến chỗ họ. Bi-Han chắn ngang trước mặt Kuai, vung tay hất đi quả lựu trên tay y. Gã túm chặt bắp tay của em trai và ánh mắt thì hằm hặm trừng kẻ đối diện. "Ngươi lừa em ấy! Ác quỷ hèn hạ."
Bi-Han lập tức triệu hồi một lưỡi liềm băng, lao về phía trước.
"Bi-Han! Dừng lại!" Kuai Liang hét lên, nắm chặt cổ tay anh trai mình trước khi gã kịp lao vào tấn công Hanzo. "Không có sự lừa gạt nào cả, ngài ấy đã nói cho em nghe về hậu quả, và em đã lựa chọn ăn chúng."
"Vì sao?" Tông giọng của Bi-Han gần như là không tin được, gã rít lên trong sự tức giận, ghét bỏ và tàn nhẫn. Gã vươn tay bóp lấy má y, "Hắn rốt cuộc đã yểm tà thuật gì lên em vậy?"
"Không phải do tà thuật gì cả." Kuai trả lời gã với một âm giọng nhẹ nhàng và mềm mại. "Em yêu ngài ấy, Bi-Han."
Khoé miệng Bi-Han co giật trước khi hắn rít lên một thứ tiếng đáng sợ. Gã quát thẳng vào mặt y. "Hắn là kẻ đã giam giữ em!"
"He is my equal!" Kuai phản bác, ngẩng cao đầu đối mặt với anh trai mình. Sự hãnh diện tràn đầy trên khuôn mặt Hanzo, trong khi khuôn mặt Bi-Han tối sầm lại. "Em có thể trở về với anh ngay bây giờ, nhưng chỉ trong sáu tháng mà thôi."
Bi-Han, mặc dù cơn thịnh nộ vẫn còn đang rất mãnh liệt, đứng trân người và không biết phải nói gì. Dường như cuối cùng, gã cũng phải bất lực thoả hiệp.
"Chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng sau." Gã lầm bầm, chỉ đủ để Hanzo nghe được. Gã nheo mắt nhìn Hanzo, "Chuyện này còn lâu mới kết thúc!"
Hanzo chỉ nhún vai và hơi nghiêng đầu.
Hắn bắt gặp ánh mắt Kuai đang nhìn mình. "Ta nhất định sẽ quay trở lại bên ngài."
"Và ta sẽ mãi mãi đợi ở đây, cho đến ngày ngươi trở về." Hắn đặt một tay lên trái tim mình, như một lời tuyên thệ.
Bi-Han có vẻ không nhịn nổi thêm nữa, gã kéo mạnh cổ tay Kuai Liang, mang em trai theo mình rời đi.
Hanzo đứng lặng người giữa căn phòng. Hắn nhận ra, mặc dù là một Vị Thần của Mùa Đông, sự hiện diện của Kuai Liang lại mang đến cho hắn nhiều ấm áp đến vậy. Giờ y rời đi rồi, xung quanh hắn bỗng trở nên thật lạnh lẽo.
Cảm thấy ba cái mũi ẩm ướt đang rúc vào tay mình, hắn cười nhẹ, đưa tay vuốt từng cái đầu của Akuma.
Sẽ là sáu tháng dài đằng đẵng không có ngươi bên cạnh, Kuai Liang của ta.
_____
Sáu tháng đợi tựa sáu năm dài.
Mỗi ngày đều là thống khổ, nhưng Hanzo luôn tự động viên chính mình nhẫn nại. Hắn cắm đầu vào công việc, và chuẩn bị mọi thứ cho ngày chào đón Kuai Liang trở lại.
Một ngày nọ khi đang một mình trầm ngâm suy tư trên ngai vàng, một ý tưởng loé lên trong đầu hắn. Và sáu tháng đủ để thực hiện điều đó.
_____
Ngày ấy cuối cùng cũng tới.
Hanzo đứng trước lối vào của pháo đài, trong lòng bồn chồn thấp thỏm. Hắn phủi phủi mấy hạt bụi trên y phục mình dù chẳng cần thiết. Bên cạnh hắn, Akuma đang tập trung nghe ngóng bỗng bất ngờ sủa lên. Hanzo nhìn lên và nhận ra một bóng dáng mờ ảo đang tiến đến từ đằng xa.
"Kuai Liang!" Hắn thốt lên, nhanh chóng lao về phía trước.
Đến càng gần, hắn càng thấy rõ dáng vẻ không vững vàng, lảo đảo của Kuai Liang. Rõ ràng là Shinnok không hề nói quá về việc thể trạng bị suy yếu. Và khi Kuai nhìn thấy thân ảnh của Hanzo đang đến gần, gương mặt y lập tức bừng sáng. Y không bước đi nữa, chỉ đơn giản là dang rộng vòng tay mình đợi hắn tới. Hanzo nhanh chóng chạy đến, hắn lập tức vòng tay ôm lấy Kuai, hơi bế y lên và gấp gáp áp môi mình lên môi y. Hai tay Kuai cũng nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt hắn.
Hai đôi môi dây dưa, quấn quýt không ngừng. Nụ hôn chỉ chịu kết thúc khi Kuai không thể thở được nữa, y hổn hết dứt ra, ngón tay vuốt ve theo đường xương quai hàm của Hanzo.
"Ta đã nhớ ngài rất nhiều." Kuai Liang nghẹn ngào nói, thanh âm của y như một bản nhạc mềm mại bên tai Hanzo.
"Ta cũng vậy." Hanzo nhẹ nhàng dỗ dành y. Với khoảng cách gần thế này, hắn có thể cảm nhận được việc rời xa Địa Ngục trong một khoảng thời gian dài thực sự ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ của y đến nhường nào. Vành mắt y thâm quầng, làn da vốn nhợt nhạt càng thêm tái nhợt, hơi thở kiệt quệ.
"Ôi tình yêu của ta." Hanzo thủ thỉ, cọ chóp mũi hai người với nhau. "Ngươi có thể tự bước đi được nữa không, hay ngươi cần ta bế?
"Thực ra ta vẫn có thể đi được, nhưng ta không muốn từ chối lời đề nghị ấy đâu." Kuai Liang cười khúc khích, môi y vẽ lên một đường cong nhỏ.
"Vị thần ngang ngược này." Hanzo vờ khịt mũi, cả hai cùng cười đến vui vẻ.
Hắn đổi tư thế, đặt một tay sau lưng Kuai tay còn lại vòng dưới đầu gối và bế bổng y lên. Hai tay Kuai vòng qua cổ hắn. Hanzo xoay người và chậm rãi bước về phía pháo đài. Akuma theo sát bọn họ, nó vui vẻ vì lại được thấy Kuai Liang.
"Xin chào, Akuma." Kuai vẫy tay với nó, nhìn con chó Ngao Địa Ngục xoắn xuýt vẫy đuôi. "Thật vui khi biết Hanzo không phải là người duy nhất nhớ ta."
Hanzo bật ra một tiếng cười nhẹ, họ cuối cùng cũng về tới pháo đài. Hắn biết Kuai cần phải nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục thể trạng, nhưng trước tiên hắn muốn y biết về điều ấy.
"Ta có một bất ngờ cho ngươi." Hanzo giải thích khi bế y vào phòng ngai vàng của mình. Kuai khó hiểu nhìn hắn. "Ta nghĩ ngươi sẽ thích."
Vào đến nơi, hắn nhẹ nhàng đặt Kuai xuống sàn và định vị y về đúng hướng. Kuai nhìn lên, nhìn thấy điều trước mắt khiến đôi mắt y mở to và vô thức há miệng vì kinh ngạc.
Bởi vì ngay bên cạnh ngai vàng màu lửa của Hanzo, là một ngai bạc màu lam, hoàn toàn cân xứng.
"Khi lần đầu tới đây, ngươi nói rằng ngai vàng của ta thật đẹp." Hanzo nhẹ nhàng giải thích, nhìn sâu vào đôi mắt y. "We are equals, vì vậy ta hy vọng ngai vàng của chúng ta sẽ là biểu tượng của điều ấy. Ta không muốn ai khác cùng ta cai trị nơi này, ngoài ngươi."
Kuai vẫn đứng trân người, y vẫn chưa thể nói nên lời, chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt đầy choáng ngợp và biết ơn.
"Ngươi thích nó chứ?"
"Ta yêu nó." Kuai Liang thì thào, siết chặt Hanzo trong vòng tay mình. Vẫn còn một món quà nhỏ khác mà Hanzo mang tới. Hắn lấy ra một bông hoa lava nham thạch, cài nó bên tai y. Kuai mỉm cười rạng rỡ, gò má y ửng hồng. "Ta yêu ngài."
"Và ta cũng yêu ngươi." Không cần ngôn từ nào thêm nữa nữa, chỉ có một nụ hôn sâu nồng nàn và chảy bỏng mà Hanzo không bao giờ muốn ngừng lại.
Họ có sáu tháng bên nhau, và Hanzo sẽ trân trọng từng phút giây Kuai Liang chia sẻ cùng hắn.
- Hết -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro