#2
Siyeon không nhớ mình đã bắt đầu thích SuA từ khi nào. Có thể là từ lần cô thấy SuA gặp rắc rối với đôi kính, hoặc là khi cô nhận ra bên dưới vẻ ngoài nghiêm khắc ấy là một người phụ nữ dịu dàng và tận tụy. Nhưng vào thời điểm đó, Siyeon còn quá ngây thơ để hiểu rõ cảm xúc của mình.
Thời gian trôi qua, sự tương tư dần lớn lên trong Siyeon mà cô không hề nhận ra. Dù chỉ là một giáo viên thực tập trong vài tháng ngắn ngủi, SuA đã để lại trong lòng Siyeon một dấu ấn không thể xóa nhòa. Mỗi khi Siyeon nghĩ về SuA, cô không thể không nhớ đến những lần hai người tình cờ gặp nhau ngoài hành lang. Có một lần, Siyeon đi ngang qua phòng giáo viên và bắt gặp SuA đang ngồi đó, tháo chiếc kính dày của mình ra để lau. Khi ấy, cô bàng hoàng nhận ra rằng đằng sau cặp kính đó là một khuôn mặt đẹp đến lạ lùng, hoàn toàn khác với hình ảnh nghiêm nghị mà cô đã quen thuộc.
Siyeon ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên nhìn. “C-Chào Kim seonsaengnim ạ!”
SuA không thấy rõ mặt Siyeon, và chị ấy dạy rất nhiều lớp nên hơi khó để nhớ mặt tất cả, gật đầu. “Chào em”
Ánh mắt dịu dàng của SuA hôm đó đã in sâu vào tâm trí Siyeon, khiến cô không thể ngừng nghĩ về người giáo viên ấy.
Trước khi kỳ thi chuyển cấp kết thúc, cũng là lúc SuA hoàn thành đợt thực tập của mình và rời trường. Siyeon không dám thổ lộ tình cảm, cũng không có cơ hội để nói lời tạm biệt. Tất cả những gì cô có thể làm là giữ lại những kỷ niệm về SuA trong tim và âm thầm tiếp tục cuộc sống của mình. Đó là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời cô.
Nhiều năm sau, khi Siyeon bước chân vào đại học, cuộc sống mới bận rộn và đầy thử thách đã cuốn cô đi. Tưởng chừng như tình cảm dành cho SuA đã bị thời gian xóa nhòa, nhưng bất ngờ thay, định mệnh lại sắp đặt để hai người gặp lại nhau. Khi Han Dong không thể chuyển đến sống chung và giới thiệu bạn của mình - Kim SuA - đến thay thế, Siyeon không thể tin vào mắt mình. Chị đã trở thành một giảng viên, giờ đây trưởng thành và tự tin hơn so với người giáo viên thực tập năm nào.
Dù thời gian đã trôi qua, nhưng cảm giác trong lòng Siyeon vẫn không thay đổi. Cô cảm thấy tim mình đập loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy SuA. Dù SuA không nhớ rõ cô học trò năm xưa, nhưng đối với Siyeon, mọi thứ về SuA vẫn còn rất rõ ràng. Gương mặt nghiêm nghị ấy, nụ cười nhẹ nhàng, thậm chí cả giọng nói trầm ấm, tất cả đều khiến Siyeon cảm thấy như mình đang sống lại những cảm xúc ngày trước.
Từ lúc gặp lại, SuA không đeo kính nữa mà chuyển sang kính áp tròng. Những ngày sống cùng nhau, cả hai chưa hề nói chuyện với nhau quá ba câu. Mỗi ngày, họ chỉ chạm mặt nhau vài lần khi cùng rời khỏi nhà vào buổi sáng hoặc vô tình gặp nhau vào buổi tối. Siyeon mở Kakaotalk, ấn vào xem ảnh đại diện của chị mà ngắm, lòng xao xuyến, không thể ngừng nghĩ mối tình đơn phương chưa kịp nở đã tàn của mình. Cô luôn tự hỏi liệu mình có nên bày tỏ cảm xúc với SuA hay không. Nhưng nghĩ đến khoảng cách giữa hai người bây giờ – một sinh viên và một giảng viên, sự chênh lệch về vị thế và tuổi tác – Siyeon lại cảm thấy do dự.
Sau khi kết thúc tiết học ở trường, cô thường đến quán mì ở đầu đường làm thêm đến muộn. Siyeon ghim chìa khóa mở cửa về nhà, trên kệ giày của chị ấy thiếu mất một đôi. Trong nhà cũng không có ai
Siyeon rũ bỏ hai chiếc áo khoác dày cộm trên giường, nằm ườn hít thở rồi ngồi bật dậy đi tắm. Cô không nhớ mình về nhà là mấy giờ, khi Siyeon tắm xong kim đồng hồ đã điểm 22:00.
Một ngày họ chạm mặt nhau chỉ vài lần, mặc dù không trực tiếp nói ra nhưng bọn họ cũng có luật ngầm riêng, không can thiệp cuộc sống của nhau, dẫn người thân bạn bè đến nhà phải thông báo trước với đối phương.
Mỗi sáng sớm, hai người rời khỏi nhà gần như cùng lúc, vì thời gian biểu của sinh viên và giảng viên không khác biệt nhiều. Riêng sáng ngày thứ sáu Siyeon không có tiết, còn chị ấy được nghỉ chiều ngày thứ tư.
Siyeon chưa từng hỏi qua nhưng nghe nói buổi Siyeon các giảng viên thường đi làm gia sư. Tuy ngoài miệng nói không quan tâm đời tư bạn cùng nhà, nhưng trong lòng rất bất an.
Cô vỗ mặt, lắc đầu không suy nghĩ nữa ngồi vào bàn và bắt đầu học. Thoáng chốc đã nửa đêm, Siyeon gấp sách vở, vươn vai duỗi người tự rót cho mình một cốc nước. Bất giác, nhìn lên đồng hồ treo trên tường
Cô mím môi cảm thấy lo lắng, nhìn mắt mèo trên cửa quan sát bên ngoài, không có ai cả, muộn thế này rồi chị ấy vẫn chưa về. Siyeon hít một hơi thật sâu lấy can đảm gọi cho SuA. Có tiếng rinh rinh ngoài cửa, cô vội mở ra.
Là SuA đang say xỉn nằm ngủ khò khò dưới đất.
Siyeon lo lắng bế chị vào phòng, cởi giày, xoã tóc và cởi áo vest. Sao lại uống nhiều như vậy? Cô tự hỏi.
SuA liên tục nói mớ, tay chân múa may lung tung mò trúng cổ áo Siyeon kéo mạnh.
“Ôi mẹ ơi!” Cúc áo suýt chút bung ra, Siyeon hoảng hồn lấy tay che lại.
Sáng hôm sau, khi SuA tỉnh dậy, chị ấy không nhớ rõ mình đã về nhà như thế nào, nhưng vẫn đủ tinh ý để biết rằng Siyeon đã giúp mình. Thay vì gửi một tin nhắn cảm ơn qua KakaoTalk, SuA quyết định nấu một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn. Siyeon không thể ngờ rằng hành động nhỏ của mình lại dẫn đến một khoảnh khắc ấm áp và gần gũi như vậy giữa hai người.
Chiêu hôm ấy, Siyeon vừa tan học, cô sẽ về nhà tắm rồi chuẩn bị đi làm thêm. Trong đầu quanh quẩn những câu hỏi vu vơ, lúc đó thấy SuA tháo kính đơn giản chỉ thấy chị xinh chứ không có tình ý gì với chị. Vậy là cô đã thích SuA từ lúc nào nhỉ?
Thần hồn ở trên mây bỗng tiếng gọi dịu dàng làm cô bừng tỉnh
“Siyeon về rồi à,” Chị vừa tháo tạp dề liền cười hăm hở chào cô.
Tim Siyeon vẫn còn bồi hồi như thời thanh xuân ấy, gật đầu đáp. “Vâng ạ, seonsaengnim”
“Ở nhà cả mà không cần gọi trang trọng vậy đâu,” SuA giúp Siyeon cất ba lô, vui vẻ kéo ghế ra giúp cô. “Vào ăn cơm chung với chị đi!”
“Vâng ạ”
Cả hai ngồi vào bàn ăn, tim Siyeon đập liên hồi, căng thẳng tột độ, còn được người ấy gắp đồ ăn vào bát. Thấy cô ăn ngon miệng, SuA rất vui cảm ơn vì đã không bỏ mặc người say xỉn nằm ngoài đường như cô.
Siyeon ngại ngùng hỏi. “Hôm qua… tại sao cô uống say vậy ạ”
“Chị đi chơi với bạn thôi,” SuA xua tay đáp. “Không sao, ở nhà cứ thoải mái gọi là chị đi. Hình như em kém hơn chị có vài tuổi thôi mà nhỉ?”
Siyeon bồn chồn rất muốn biết chị ấy còn nhớ cô học trò này không. “Phải ạ… chị ơi”
“Hửm, em muốn ăn thêm hả?”
“Không, không, không em phải đi làm rồi. Cảm ơn chị vì bữa ăn!” Siyeon luống cuống cúi chào, không quên ở lại dọn bát đĩa rồi trở về phòng, cô úp mặt vô gối, mặt đỏ như quả cà chua.
Lát sau, Siyeon tắm xong thay đồ chuẩn bị đi làm, SuA gọi lại. “Em mang theo ô nhé, dạo này trời hay đổ mưa lắm!”
“Vâng, cảm ơn chị,” Tay Siyeon vô tình chạm nhẹ vào mu bàn tay SuA thì tai đã đỏ lên như quả ớt: “Em đi đây ạ.”
“Bao năm không gặp, em vẫn lễ phép như xưa” SuA đặt tay lên vai Siyeon, ánh nhìn trìu mến cũng rất tự hào với cô học trò nhỏ.
Siyeon ngẩng người giây lát. Người ấy chưa quên cô. Có phải hai ta nhận ra nhau nhưng không dám mở lời hay điều gì khác. Cô cười đáp. “Đã lâu không gặp, cô thay đổi nhiều quá Kim seonsaengnim”
“Ra là chị vẫn còn nhớ em,” Siyeon nghĩ thầm. Tiến thêm một bước, cô tự nhủ phải can đảm hơn không thể để vuột mất cơ hội nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro