Early Spring [Edit]
Bản dịch chưa có sự cho phép của AU! Vui lòng không mang đi những nơi khác!
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/39088329
Cạn ly~
---
Khi nói đến cuối thu thì thường người ta sẽ nghĩ đến tiếp theo là mùa đông ảm đạm. Nhưng khi đến cuối đông thì ta không hay nghĩ nhiều về mùa xuân sắp tới.
Jaechan nằm dài trên chiếc xích đu, tận hưởng những ánh nắng hiếm hoi cách xa mặt đất và chỉ có thể cảm nhận được chúng trên sân thượng vào mùa đông.
Là mùa đông sắp qua đi hay mùa xuân đến sớm quá? Không có gió, không đủ sự ấm áp, cành cây vẫn trơ trọi, ánh nắng thì ở rất xa. Cậu có thể đi loanh quanh với một chiếc áo sweater trong thời tiết này nhưng anh Seoham vẫn khoác cho cậu một chiếc áo khoác nặng nề để đi ra ngoài và cằn nhằn như một người mẹ để nhắc nhở cậu không được cởi chiếc áo ra.
Seoham đã mặc như thế này khi tìm thấy Jaechan: một chiếc áo khoác dài màu đen, xỏ một đôi tất trông rất sang và đi một đôi dép. Cánh cửa trên sân thượng bị đẩy ra một khe nhỏ và Seoham ló đầu ra nhìn, như một con gấu bự vậy. Khi thấy Jaechan nằm đó, anh liền bước ra khỏi phía sau cánh cửa: "Jaechan, em đây rồi"
"Ah" Jaechan trả lời ngắn gọn "Anh nằm xuống với em một lúc đi"
Hai người dính sát vào nhau trên chiếc xích đu, Seoham cởi áo ngoài của mình ra để quần áo được làm ấm bằng nhiệt độ của bản thân quấn lấy hai người.
"Anh Seoham" Jaechan xoay người trong vòng tay của Seoham một cách khó khăn. Khoảng cách gần như thế này khiến Jaechan khó có thể tập trung vào khuôn mặt của Seoham, nhưng Jaechan vẫn sẵn sàng tiếp tục nhìn nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Seoham nhỏ giọng đáp lại.
"Anh còn buồn ngủ không?" Jaechan khó khăn sụt sịt. Có một mùi nước hoa rất nhẹ trên quần áo của Seoham, khi Jaechan tiến gần mặt anh, mùi hương đó biến mất và thay vào đó là mùi nước bọt nhàn nhạt - thứ mà Jaechan ưu ái gọi bằng cái tên "mùi khi ngủ". Nó nghe rất gần gũi, thân thuộc và cho cậu cảm giác thật dễ chịu.
"Ừm, anh lại buồn ngủ rồi. Nhìn thấy Jaechan của chúng ta khiến anh cảm thấy rất ấm và ánh mặt trời thì rất thoải mái. Nó thích hợp để đi ngủ cùng Jaechan, vào thời tiết này"
Khi Jaechan nghe vậy, cậu liền luồn tay vào trong quần áo của của Seoham: "Chỉ ngủ thôi hả, anh?"
Jaechan vừa nói vừa vuốt ve bụng của Seoham qua lại, thậm chí còn muốn cởi cúc quần của anh.
"Mình làm chút việc khác đi, thời tiết hôm nay đẹp mà" Jaechan khuyên nhủ.
Chiếc áo khoác vẫn làm tốt nhiệm vụ che chắn của mình, ánh mặt trời thì vẫn ấm áp và cả cái ôm của Seoham nữa.
Quần của Jaechan không bị cởi ra hoàn toàn. Bên dưới chiếc áo khoác, nửa mông của cậu lộ ra, bị Seoham dùng tay véo lấy.
"Lạnh?"
Jaechan lắc đầu nhưng chuyển động của cậu khiến chiếc ghế bập bênh. Cậu nằm trên người Seoham, không có được nổi một điểm tựa an toàn và hông cậu bị tay anh bám lấy. Jaechan hoàn toàn lộ ra những điểm yếu ớt nhất trước Seoham.
Tìm thấy lọ bôi trơn cùng bao cao su trong túi áo khoác, Jaechan nhỏ giọng phàn nàn: "Sao anh có thể mang theo những thứ này ở những nơi như vậy chứ? Anh rất là.... Có phải anh lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này mọi lúc mọi nơi không hả?"
Seoham hôn nhẹ lên môi cậu, mọi câu chữ đều bị chặn lại: "Sao lại như thế được? Không phải em là người đã bắt đầu trước à"
"Cái gì cơ, không phải anh mới nói trước sao? Anh lại buồn ngủ"
Seoham lại hôn Jaechan lần nữa: "Nếu mình thật sự ngủ như những gì anh nói, thì Jaechan có tức giận không?"
Jaechan hừ nhẹ, đưa tay xuống giữa hai chân Seoham và bóp một cái thay cho câu trả lời.
Quá trình nới lỏng diễn ra nhẹ nhàng và chậm rãi. Mọi cử động hầu như không thể nhìn thấy dưới lớp áo khoác. Nếu không có sự hiện diện của những ngón tay Seoham bên trong Jaechan thì họ thực sự chỉ là một cặp tình nhân đang rúc vào nhau và tận hưởng ánh nắng chiều. Không ai có thể biết rằng dưới lớp quần áo che phủ, ai đó đã để lộ cặp mông xinh xắn của mình và đang bị Seoham chơi đùa.
Dương vật của Seoham bị kích thích và hưng phấn trong tay Jaechan, nó nóng ấm tiết ra dịch nhờn làm dính bẩn quần của cậu. Jaechan tháo dây lưng và để mọi thứ thoát ra. Cậu phải chống người lên chiếc ghế bập bênh không vững chắc để tìm điểm tựa, đồng thời đeo bao cao su cho Seoham. May mắn thay, eo của cậu đã được Seoham giữ chặt và anh kiên nhẫn chờ đợi để Jaochan không cảm thấy bị hối thúc.
Quá trình đưa dương vật vào cũng diễn ra chậm và lâu. Trong khi đưa vào, Seoham liên tục hôn lên làn da mỏng manh và mềm mại lộ ngoài cổ áo len của Jaechan, đặc biệt là ở hình xăm trên xương quai xanh của cậu.
"Anh..." Jaechan thì thầm sau khi được anh hoàn toàn đưa vào, nhìn Seoham với đôi mắt ngấn lệ. Chiếc áo khoác rộng che bên ngoài đã bị trượt ra một chút, và làn gió lạnh từ những nơi mà quần áo không thể che đậy được tràn vào vòng tay họ. Gió làm giảm dần nhiệt độ nóng bỏng trên da, nhưng cơ thể họ vẫn toát mồ hôi vì dục vọng.
Vòng tay của Seoham ngày càng siết chặt hơn. Anh thảng thốt: "Jaechan..."
Sau khi nghe thấy âm thanh của anh, Jaechan theo phản xạ đặt tay lên ngực Seoham, cơ bắp mềm mại tuột khỏi đầu ngón tay, cuối cùng chỉ có núm vú xuyên qua lớp quần áo lọt vào lòng bàn tay Jaechan.
"Jaechan" Seoham gọi cậu thêm một lần nữa, "Bé cưng của anh"
Tiếng ngâm nhẹ của Jaechan khiến tim anh rung lên, Seoham dừng lại một giây, rồi nói tiếp: "Anh sắp di chuyển, ngồi cho chắc"
Jaechan vùi đầu vào vai Seoham và tùy tiện gật đầu.
Jaechan cảm thấy hơi nóng trong cơ thể đang khuấy đảo một cách chậm rãi. Với sự đung đưa của chiếc ghế, cậu cảm thấy có hơi chóng mặt. Cậu mở mắt và hơi ngẩng đầu lên để nhìn thấy Seoham, người đang mím miệng và trông có vẻ hơi nghiêm túc. Mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi của anh đang ở ngay trước mặt, nhưng Jaechan rất khó tập trung vào điều đó. Đôi mắt cậu hướng về bầu trời và thành phố phía xa rồi cũng nhòe đi. Mặt trời vẫn chiếu sáng không thay đổi và không có nhiệt độ, nhưng sau khi lăn lộn trong vòng tay của Seoham, nhiệt độ dường như thiêu đốt, và chiếc áo khoác đen giữ nhiệt độ tốt gần như khiến bị bỏng.
Cậu cảm thấy mình như cây kem trong tủ đông vào mùa hè. Chiếc xích đu là tủ đông, áo khoác ngoài là chăn bông quấn quanh tủ đông, và Seoham là người duy nhất có thể tận hưởng cậu trong cơn thèm khát. Phần mông lộ ra bên ngoài của Jaechan lạnh buốt, nhưng nơi còn lại rất nóng, từ trái tim đến cơ thể cậu, cũng như những thứ trong cơ thể cậu.
Seoham chạm vào một nơi sâu bên trong khiến Jaechan bất giác sụt sịt. "Chậm, làm ơn chậm lại ... anh, Seoham... A."
Jaechan yêu cầu anh ấy giảm tốc độ, nhưng Seoham càng ngày càng tỏ ra say mê hơn . Chiếc ghế đung đưa qua lại dữ dội, và chiếc áo khoác hoàn toàn bị rơi ra bởi chuyển động của hai người, khiến mông Jaechan lộ ra hoàn toàn trong không khí đầu mùa xuân. Seoham đặt tay lên đó và nhào nặn, tay còn lại chui vào từ gấu áo len, xoa dọc phần lưng. Đồng thời Seoham đã dụ Jaechan tiến tới và hôn anh.
Những nụ hôn cũng đứt quãng. Thậm chí đó không thể gọi là nụ hôn ngọt ngào, chỉ là cái cọ xát môi không thể tránh khỏi khi Seoham đâm vào Jaechan thật sâu. Nhưng Jaechan hé lưỡi, cố gắng chạm da thịt với anh người yêu giữa lúc bất ổn này. Cậu khao khát chiếc lưỡi của Seoham, quấn lấy anh và lần theo hình dạng của đôi môi anh.
Hô hấp của Seoham càng ngày càng nặng nề, tăng lực ôm lấy Jaechan, ấn đầu ngón tay lên da Jaechan để cảm nhận chúng, như muốn để lại trên đó những vết tích đáng sợ.
Làm thế nào để có được? Làm thế nào mà Seoham có thể có được một cậu bé xinh đẹp trở thành em bé của mình vào lúc giao thời giữa mùa đông và mùa xuân? Đôi lông mày khẽ cau lại của Jaechan, mồ hôi trên trán Jaechan, đôi mắt mù sương của Jaechan, khuôn miệng vô thức mở ra của Jaechan, chiếc lưỡi đỏ mềm mại bên trong, vòng eo thon thả của Jaechan, bên trong ấm áp của Jaechan, nhịp tim và máu của Jaechan, cảm xúc và mong muốn của Jaechan ... Anh muốn có tất cả những gì Jaechan có.
Bàn tay đang giữ Jaechan ấn xuống khiến dương vật của Seoham chạm vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể cậu. Phản ứng của Jaechan rất chân thực và dễ thương. Cậu cất tiếng kêu, giọng thật ngọt ngào và ngon miệng. Sau đó là một chuỗi những câu chửi thề. Seoham đã lắng nghe và lại tiếp tục công việc dang dở. Sự phàn nàn trở nên đứt quãng. Seoham đã khiến cho những lời nói tan thành nhiều mảnh, khiến Jaechan chỉ biết thở dốc.
Một cơn gió thoảng qua sân thượng, lạnh nhưng không buốt, nhẹ nhàng vuốt ve làn da lộ ra của Jaechan. Bởi vì vòng tay của Seoham rất ấm, quần áo cũng hấp thụ rất nhiều hơi ấm từ mặt trời, và cơ thể họ nóng lên vì thèm khát. Đặc biệt là thứ trong cơ thể cậu, nóng đến mức khiến cậu tưởng như sắp tan ra. Vậy đó, nhiệt độ bị cơn gió lạnh mang đi là điều đặc biệt đáng quan tâm.
Jaechan muốn lòng bàn tay ấm áp của Seoham dán vào hông mình. Như thể chỉ cần dựa vào trí tưởng tượng này, nó có thể ngăn cản một phần nhiệt độ biến mất. Nhưng làm sao Jaechan có thể nói chuyện với anh người yêu bây giờ? Cậu phải tự chui mình vào lòng bàn tay của anh. Có vẻ như cậu hưng phấn đến nỗi bản thân cậu không thể chịu sự đụng chạm nhẹ nhàng như vậy, cậu muốn nhiều hơn nữa. Seoham cũng đáp lại rất tốt, dùng lòng bàn tay bóp và nhào nặn mông cậu nhiều nhất có thể.
Seoham đã để cho Jaechan nghịch ngợm trên cơ thể mình như một con mèo không yên. Dù là những nụ hôn hay những cái ôm, chỉ cần Jaechan thể hiện một chút ham muốn, Seoham đều sẽ thỏa mãn.
Khi họ ôm nhau, nó chặt đến nỗi ngay cả khi làm tình cũng gặp chút khó khăn. Chiếc ghế bập bênh khiến mọi thứ trở nên khó khăn, những chuyển động nhỏ được nó phóng đại, những nụ hôn và những cú nhấp trở nên rung lắc. Nụ hôn của Ross và Jack có giống nhau không? Trôi nổi. Lắc lư. Và hoa mắt.
Seoham đè gáy Jaechan xuống, hôn vào môi Jaechan và nói không rõ ràng, "Jaechan ... à, em nhạy cảm quá. Giống như em không thể chịu được để anh đi dù chỉ một chút ..."
Đúng. Đó chính xác là những gì đang xảy ra và nó không hề mâu thuẫn chút nào. Jaechan thút thít, nước bọt tràn ra đáp lại nụ hôn của Seoham. Cậu bị làm đến mức chỉ có thể thì thầm, và những tiếng rên rỉ này sau đó bị Seoham nuốt chửng.
Dù Seoham không làm gì quá đáng, chỉ là làm tình bình thường nhưng vì là Seoham nên Jaechan vẫn bị anh hung hăng chơi. Nước bọt, nước mắt, dâm thủy đều trào ra một cách kích thích. Cậu như một con búp bê tội nghiệp bị rò rỉ.
Cậu cũng thấy rất kinh khủng khi xuất tinh. Khoái lạc cuồng bạo liên tục cuốn lấy. Cậu không biết cái nào sẽ khiến bản thân đạt đến đỉnh cao, và cậu cũng không để ý dấu hiệu của nó. Nó xuất hiện quá đột ngột. Chất lỏng màu trắng bẩn đặc biệt dễ thấy trên bộ quần áo màu đen. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, và ánh sáng phản chiếu làm cay mắt Jaechan. Cậu bật khóc.
Lỗ hậu cắn lấy dương vật của Seoham. Ruột co rút lại, hằn rõ hình dạng của nó, như thể ngay cả những đường vân trên đó cũng có thể bị cọ xát bởi ruột. Hơi thở của Seoham nặng nề hiện rõ trong tâm trí Jaechan. Hơi thở nóng rực của anh gần bên tai. Cậu hoàn toàn bị Seoham bao bọc. Giọng nói, mùi vị và tất cả sự độc đoán của Seoham đã chiếm giữ mọi giác quan và suy nghĩ của Jaechan. Thứ trong cơ thể nảy lên đột ngột, Seoham vòng tay qua eo Jaechan và cố gắng ép nó sâu hơn.
"Cục cưng ..." Seoham gọi tên cậu một lần nữa, nhặt chiếc áo khoác bị rơi xuống đất và đắp nó lên một cách cẩu thả: "Jaechan."
Họ im lặng một lúc, những thứ trong cơ thể Jaechan đã được giải phóng nhưng Seoham không rút nó ra. Họ điều chỉnh tư thế một cách thật cẩn thận và khó khăn để Jaechan có thể nằm thoải mái trong vòng tay của Seoham.
Mặt trời dần hướng về phía Tây, nắng không còn ấm áp như buổi trưa. Buổi tối có gió, Jaechan thu mình vào vòng tay Seoham.
Jaechan cảm thấy dường như đã nhìn thấy ngọn núi phía xa. Nơi những cái cây nảy mầm với những chồi nhỏ, và một số màu xanh mờ ảo nằm trên những cành cây xám xịt. Cùng lúc đó, cậu nghe thấy Seoham nói: "Mùa xuân đến rồi, tuần sau đi leo núi không?"
Jaechan nghĩ: Kể cả khi anh Seoham mang cái giường lên đỉnh núi và nói rằng đó là chiếc giường duy nhất trên thế giới, thì cậu vẫn sẽ chọn ngủ dưới đất.
Nhưng cậu đã trả lời: "Được thôi, hai chúng ta cùng nhau đi"
---
~Enjoy~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro