Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Sau khi được đưa vào bệnh viện,Hàn Tuyết Ninh nắm chặt tay của Cố Mục Thần liên tục nói.

-" Mục Thần! Anh đừng ngủ...Anh cố gắng lên! Sẽ không sao đâu! Mục Thần! Anh nghe em nói không? Huhuhu...!"

Hàn Tuyết Ninh định vào phòng mổ cùng Cố Mục Thần,thì bị Hàn phu nhân ngăn lại liền nói.

-" Mẹ! Đừng cản con! Con là bác sĩ! Nhất định sẽ cứu được anh ấy!"

Hàn phu nhân nhìn Hàn Tuyết Ninh rồi nói.

-" Tình trạng của con lúc này không phù hợp,tiểu Cố đã có bác sĩ cứu rồi. Con bình tĩnh trước đi!"

Hàn Tuyết Ninh nhìn Hàn phu nhân khóc lóc nói.

-" Đều tại con! Nếu không phải  con bị tên điên Trần Viễn bắt cóc,thì Mục Thần sẽ không bị thương như vậy."

Hàn phu nhân nhìn con gái liền nói.

-" Ninh nhi! Không thể trách con được."

Hàn Tuyết Ninh nói tiếp.

-" Con rất hối hận vì đã từ chối anh ấy hết lần này đến lần khác,hối hận vì đã không đối tốt với anh ấy. Con không thể không có anh ấy!"

Hàn phu nhân nhìn con gái liền nói tiếp.

-" Ninh nhi! Con phải tin vào tiểu Cố,cậu ấy nhất định sẽ không sao! Con đừng lo lắng!"

Hàn Tuyết Ninh nhìn thấy bác sĩ bước ra từ phòng mổ liền hỏi.

-" Bác sĩ! Anh ấy sao rồi?"

Bác sĩ nhìn Hàn Tuyết Ninh rồi nói.

-" Bệnh nhân trước mắt đã qua cơn  nguy hiểm,còn việc có tỉnh lại hay không thì phải xem 2 ngày tới. Nếu anh ấy không tỉnh lại..."

Hàn Tuyết Ninh nghe vậy liền sốc và sợ hãi.

Tối hôm đó Hàn Tuyết Ninh túc trực ở giường bệnh của Cố Mục Thần,cô nhìn anh nằm bất động trên giường rồi nói.

-" Mục Thần! Anh đúng là một tên ngốc,vì muốn cứu em mà không cần mạng nữa sao? Anh mau tỉnh lại đi được không? Em và con đang đợi anh! Lần này em sẽ không như vậy nữa,chỉ cần anh tỉnh lại thì chúng ta sẽ ở bên nhau. Có được không anh?"

Hàn Tuyết Ninh nói xong liền dựa vào lòng Cố Mục Thần,mà không hề biết Trần Viễn ở bên ngoài phòng bệnh. Đã nghe thấy hết những lời Hàn Tuyết Ninh nói liền tức giận nói...

-" Cố Mục Thần! Mày đáng ra phải chết rồi."

Trần Viễn đợi Hàn Tuyết Ninh không có ở trong phòng bệnh của Cố Mục Thần,liền vào phòng nhìn Cố Mục Thần nằm bất động trên giường liền nói.

-" Nếu không có mày thì Mộ Châu sớm đã trở về bên cạnh tao rồi,vốn định nhìn mày từ từ chết dần.Nhưng bây giờ tao đợi không được nữa rồi...!"

Nói xong Trần Viễn định rút ống thở trên người Cố Mục Thần,thì Hàn Tuyết Ninh kịp thời vào ngăn Trần Viễn rồi nói.

-" Anh đang làm cái gì vậy? Dừng tay lại! Tránh xa anh ấy ra!"

Trần Viễn bị Hàn Tuyết Ninh đẩy ra liền ra.

-" Em...!"

Trần Viễn nhìn Hàn Tuyết Ninh rồi nói.

-" Mộ Châu! Anh không cản việc em giữ đứa bé trong bụng,từ nay về sau nó sẽ là con của chúng ta được không?"

Hàn Tuyết Ninh tức giận nhìn Trần Viễn rồi nói.

-" Anh nói điên khùng cái gì vậy? Mau cút khỏi đây cho tôi!"

Trần Viễn nhìn Hàn Tuyết Ninh rồi nói tiếp.

-" Anh nói rồi mà! Nó là con của tôi! Chắc nó là đứa con đã mất trước đây của chúng ta,nó quay lại trong bụng em rồi đúng không?"

Hàn Tuyết Ninh nhìn Trần Viễn rồi liền nói.

-" Anh điên rồi! Nó là con của Mục Thần!"

Trần Viễn liền lớn tiếng.

-" KHÔNG! NÓ LÀ CON CỦA TÔI! EM CHỈ YÊU MÌNH TÔI THÔI! EM CHỈ CÓ THỂ MANG THAI CON CỦA TÔI MÀ THÔI!CHỈ KHI CỐ MỤC THẦN CHẾT RỒI,THÌ MỘT NHÀ BA NGƯỜI CHÚNG TA CÓ THỂ Ở BÊN NHAU RỒI!"

Nói xong liền đẩy Hàn Tuyết Ninh ra định rút ống thở khỏi người Cố Mục Thần,thì Hàn Tuyết Ninh liền ngăn Trần Viễn rồi nói.

-" Anh làm gì vậy? Mau dừng tay lại!"

Hàn Tuyết Ninh lập tức ngăn Trần Viễn lại, thì vô tình khiến cho Trần Viễn bị thương. Trần Viễn nhìn Hàn Tuyết Ninh liền nói.

-" Em thật sự vì anh ta mà làm tôi bị thương sao?"

Trần Viễn gần như hóa điên liền giơ tay tháo ống thở Trên người Cố Mục Thần,Hàn Tuyết Ninh lập tức lao tới ngăn Trần Viễn lại liền nói.

-" Anh dừng tay lại! Không được! Mau thả anh ấy ra!"

Trong lúc cả hai giằng co thì bất ngờ Cố Mục Thần tỉnh lại,lập tức cố ngồi dậy đưa tay đẩy Trần Viễn ra. Rồi kéo Hàn Tuyết Ninh lại gần mình rồi nói với Trần Viễn.

-" Trần Viễn! Anh có tin là tôi sẽ khiến gia đình anh tán gia bại sản không hả?"

Lúc này thuộc hạ bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh liền lập tức nói.

-"  Người đâu! Có người đột nhập vào phòng của thiếu gia,mau bắt anh ta lại! Nhanh lên!"

Trần Viễn nghe thấy vậy liền lập tức bỏ chạy

Vài ngày sau ở bệnh viện Hàn Tuyết Ninh nói chuyện bác sĩ.

-" Nói như vậy tình hình của anh ấy không sao rồi phải không?"

Bác sĩ nói với Hàn Tuyết Ninh.

-" Có thể nói là như vậy! Cũng có thể xuất viện được rồi,chỉ là cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Hàn Tuyết Ninh nghe vậy liền nói.

-" Tốt quá! Cám ơn bác sĩ!"

Sau khi Hàn Tuyết Ninh rời đi thì bác sĩ nhìn kết quả sức khỏe của Cố Mục liền thở dài...

Sau đó Hàn Tuyết Ninh tới phòng bệnh của Cố Mục Thần liền nói.

-" Mục Thần!"

Hàn Tuyết Ninh mở cửa phòng bệnh của Cố Mục Thần,nhưng không thấy người đâu liền nói.

-" Anh ấy đâu rồi?"

Hàn Tuyết Ninh lập tức gọi điện cho Cố Mục Thần,lúc này Cố Mục Thần ở công ty Cố Thị. Nhìn thấy Hàn Tuyết Ninh gọi điện cho mình,thì Cố Mục Thần do dự không nghe máy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro