24.
---
Từ khoảnh khắc đó, Shunichi và Hirata không còn chỉ là đồng lõa.
Họ trở thành một cặp.
Một cặp đôi của bóng tối, một cặp đôi của tử thần.
---
Những cái chết bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Lúc đầu, chúng chỉ là những vụ mất tích bí ẩn.
Rồi dần dần, xác người bị phát hiện trong những con hẻm tối, trên những con đường vắng, trong những tòa nhà bỏ hoang.
Những thi thể bị cắt xẻ một cách hoàn hảo, không chút sơ hở, như một tác phẩm nghệ thuật bệnh hoạn.
Cảnh sát lần theo dấu vết, nhưng họ chẳng bao giờ tìm ra điều gì.
---
Vì Shunichi và Hirata không để lại bất cứ dấu vết nào.
Họ là hai con sói săn mồi hoàn hảo, luôn biết cách xóa sạch dấu vết của mình.
Họ không giết một cách tùy tiện, mà chọn lựa con mồi một cách cẩn thận.
Những kẻ ngu ngốc, những kẻ dễ dàng biến mất mà chẳng ai quan tâm, những kẻ không đủ thông minh để nhận ra mình đã bước vào bẫy.
---
Dần dần, trong thế giới ngầm bắt đầu có lời đồn.
Về hai kẻ không bao giờ lộ mặt, không bao giờ bị bắt.
Về những cái chết đầy bí ẩn, không một ai sống sót để kể lại.
---
"Mày nghe về hai con quỷ đó chưa?"
"Mày đụng đến bọn nó, coi như xác định mất mạng không rõ lý do."
"Không ai biết bọn nó là ai, chỉ biết nếu bọn nó nhắm đến mày thì coi như xong đời."
---
Nhưng dù tin đồn lan rộng, không ai có thể biết được danh tính thật của chúng.
Vì trên bề mặt, Shunichi vẫn là một học sinh trầm lặng, rụt rè.
Còn Hirata vẫn là một thiếu niên nổi loạn, thường xuyên gây chuyện nhưng không có gì quá nghiêm trọng.
Không ai nghi ngờ họ.
---
Nhưng khi màn đêm buông xuống…
Họ biến thành ác quỷ.
Những kẻ săn mồi thực thụ, không có chút nhân tính nào còn sót lại.
---
Một đêm nọ, sau khi xử lý xong một nạn nhân, cả hai đứng trong một con hẻm tối, mùi máu tanh nồng hòa lẫn với mùi thuốc lá mà Hirata vừa châm lên.
Hắn liếc nhìn Shunichi, khóe môi nhếch lên.
"Sao rồi, Shunichi?"
"Cảm giác làm thần chết của mày thế nào?"
---
Shunichi không trả lời ngay lập tức.
Cậu nhìn xuống bàn tay mình, từng giọt máu rơi xuống nền đất, loang lổ một màu đỏ thẫm.
Rồi cậu ngẩng lên, nhìn Hirata.
"Tôi không phải thần chết."
Cậu mỉm cười, một nụ cười nhẹ đến đáng sợ.
"Vì thần chết chỉ đưa linh hồn đi."
"Còn tôi, tôi làm nhiều hơn thế."
---
Hirata cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng trong màn đêm.
Hắn giật điếu thuốc ra khỏi miệng, dụi tắt nó trên bức tường đầy vết xước.
Rồi hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Shunichi.
"Mày đúng là thú vị nhất mà tao từng gặp, Shunichi."
"Mày không phải cộng sự của tao nữa."
"Mày là đồng loại của tao."
---
Và từ đó, cái tên "Shunichi & Hirata" trở thành một truyền thuyết trong thế giới ngầm.
Một cặp đôi hoàn hảo của sự hủy diệt.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro