Chương 6→10.
Editor: Lục Bạch Nhi.
Tác giả: Vưu Tiền.
Chương 6: Tự tiến cử làm đồ đệ.
Lúc Thẩm Huỳnh tỉnh lại cũng là lúc trời đã tối. Nàng không nhìn thấy một con thỏ nào, chỉ có một nam tử mặc bạch y đã thấm máu ngồi ở đối diện nàng, gương mặt quấn quít nhìn nàng.
Thẩm Huỳnh sửng sốt hồi lâu, mới nhớ được người này là ai, nha... Là người ở trong mấy cái hố.
"Thỏ đâu? Chúng đều đi đâu rồi?" Nàng quay đầu nhìn một chút lại phát hiện nhà đã sửa xong, hơn nữa còn dài rộng thêm rồi, lúc trước là một túp lều nhỏ chỉ có một phòng đơn, giờ đã hô biến thành một nhà lá lớn có 5 phòng. Đây là bầy thỏ tốt nha!
"Chúng nó sửa nhà xong, sợ quấy rầy ngài đi ngủ nên đều trở về hết rồi." Nghệ Thanh giải thích, tay chỉ chỉ đống nguyên liệu nấu ăn bày ra trước nhà lá nói, "Đây là của Thỏ Vương để lại, nó nói là phần của ngày hôm nay."
"Ồ." Thẩm Huỳnh gãi đầu, duỗi người một cái, đi tới trước đống nguyên liệu nấu ăn kia, thuận tiện cầm lên một cây, vừa nhìn nàng liền khẽ nhíu mày, "Tại sao lại là củ cà rốt? Ai... Quả nhiên là bầy thỏ a, ngày hôm qua là cà rốt, hôm nay là củ cải trắng, mịa nó! Còn có Thanh La bói*. Không lẽ ngày mai sẽ đưa cà tím đến chứ?"
*Thanh la bói: ???.
Nghệ Thanh đi qua nhìn một cái, đáy lòng dâng lên một cỗ kích động, đây là băng tố vạn năm, còn có lục linh ngàn năm, vậy nàng có thể coi như củ cà rốt phổ thông mà nói, quả nhiên là cao nhân lánh đời.
(⊙_⊙)
"Được rồi,coi như thích hợp để ăn đi." Thẩm Huỳnh thật sự coi như chúng là củ cà rốt, nàng khẽ thở dài một tiếng, một tay nắm củ cà rốt, một tay ôm lấy giỏ thức ăn trên đất, vừa cắn vừa tính đi vào nhà lại nhìn thấy Nghệ Thanh bên cạnh, hơi sửng sốt một chút.
"Ồ? Tại sao ngươi còn chưa đi?" Nàng vừa răng rắc răng rắc cắn củ cà rốt vừa nói, "Không phải ngươi có thể đi lại rồi sao? Không về nhà mà nghĩ ở lại đây ăn chực sao? Ta lại chỉ có mỗi củ cà rốt." Nói xong nàng liền giơ cái giỏ ra trước mặt Nghệ Thanh, ra hiệu cho hắn cầm tự nhiên.
Trong lòng Nghệ Thanh ấm áp, vội vàng ôm quyền quỳ xuống hành đại lễ, "Đa tạ tiền bối, nhưng mà kinh mạch của ta đã chữa trị, không dùng được cái này."
"Ồ." Thẩm Huỳnh căn bản không hiểu hắn nói gì, chỉ đoán được ý tứ của hắn là không muốn ăn liền thu lại cái giỏ, "Vậy gặp lại sau!" Nói xong nàng liền quay người định vào nhà.
"Thẩm tiền bối." Nghệ Thanh gấp gáp hô lên.
"Sao?" Thẩm Huỳnh xoay người lại lần nữa, "Còn có việc sao?"
Chân mày đang cau lại của Nghệ Thanh thả lòng, giống như rất quấn quít mà thay đổi sắc mặt vài lần, do dự, lo âu, sùng bái, các loại tâm tình mong chờ từng cái một thoáng qua. Hồi lâu sau hắn mới cắn răng, giống như là lấy hết dũng khí, ùm một tiếng quỳ xuống, cung kính hướng về phía nàng mà lạy một cái, "Xin tiền bối hãy thu ta làm đồ đệ!"
"Hả?" Thẩm Huỳnh trực tiếp ngốc luôn, cái tiết tấu này là sao, thu học trò? Muốn học nàng cái gì? Ở nhà lười biếng sao?
"Ta là một gã tán tu* không môn phái, cũng không có sư môn, hiện tại vì tu vi Kim Đan, nguyện ý học hỏi, chỉ cần có thể dùng kiếm trong tay tiêu diệt tai họa của thế gian." Nghệ Thanh nghiêm túc nói, "May mắn làm quen với tiền bối,ta ngưỡng mộ Thẩm tiền bối ân nghĩa cao cả. Ta cả gan mời người vào môn hạ, cầu xin tiền bối tác thành."
Nói xong, hắn nghiêm túc đùng đùng đùng dập đầu 3 cái với nàng, khuôn mặt mong đợi đến khẩn trương nhìn nàng.
"Ngươi... Đùa?" Thẩm Huỳnh giật giật khóe miệng một cái, não của người này không sao chứ? Hình như hắn bị dị ứng với cà rốt mà, sẽ không phải là có di chứng về sau đó chứ?
"Tiền bối...." Vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm túc, "Chúng ta không quen biết,ngài lại cứu ta trong lúc nguy nan, giúp ta chữa thương, che chở ta chu toàn. Phần ân tình này, Nghệ Thanh sợ là dùng cả cuộc đời này cũng không báo đáp xong."
"Cho nên... Ngươi muốn ân đền oán trả?" Không phải là hắn muốn ỷ lại vào nàng đó chứ? Rõ ràng nàng một nghèo hai trắng ( ta cũng ko biết tại sao lại là "trắng" =_=), ánh mắt ngươi cũng có chút lệch a!
"Tiền bối không nên hiểu lầm." Hắn vội vàng giải thích, "Ta là thực sự ngưỡng mộ tiền bối cho nên mới muốn bái nhập môn hạ.Không phải bởi vì tu vi của ngài,mà là bởi vì ta kính trọng đức hạnh của ngài."
Trên thế gian này tu sĩ nhiều vô kể,ai cũng biết tu tiên tu tâm mới là chính thống,giống như lúc hắn mới nhập đạo,lấy tai họa của thiên hạ giống như đạo tâm.Hắn là tán tu,đã gặp qua phần lớn những kẻ tự nhận bản thân đức cao vọng trọng lại dùng thủ đoạn bí mật âm độc hung tàn sắc bén.
Thường những người tu vi cao sẽ quên đi chí hướng của bản thân,cho nên tâm ma quấn lấy thân thể.Tuy vậy thế gian không ai không có tư tâm,không ai có thể một mực duy trì lương thiện. Hắn cũng không thể bảo đảm, chính mình có hay không một ngày đi lạc. Cho nên hắn tình nguyện khổ sở tu luyện cũng không muốn bái nhập môn hạ nào,vì không dính dấp tới một phần nhân quả này,cho dù hắn là kiếm thể*trời sinh.
*Kiếm thể: Thân thể thích hợp tu luyện kiếm,hay gọi là kiếm tu đó.
Nhưng Thẩm Huỳnh lại không giống như vậy,tu vi của nàng rõ ràng đã đạt tới trình độ người khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng lại tình nguyện ẩn cư ở rừng sâu núi thẳm này,thậm chí là ở gần lối vào Yêu giới.Không màng danh lợi, không sợ sinh tử, càng hiếm có là không gì có thể lay động đến tấm lòng lương thiện của nàng, bảo vệ một người không có bất kỳ quan hệ nào như hắn.Có thể kiên trì giữ tâm thế ban đầu như vậy,cho dù thành tiên thì nàng cũng đâu coi nó ra cái gì?
Lúc hắn biết được chân tướng, nội tâm của hắn liền kích động,người này phảng phất như thứ trong sạch nhất trên thế gian dơ bẩn này,là dòng suối trong duy nhất. Hắn cũng muốn giống như nàng, vĩnh viễn giữ phần tâm trong sạch, lại càng muốn mạnh mẽ giống như nàng. Lần đầu tiên trong đời hắn có ý tưởng bái sư, ngoại trừ việc tu hành thì bái nàng làm sư phụ chính là chuyện lần đầu tiên hắn cố chấp như vậy. Chẳng qua hắn lo nàng không muốn mà thôi.
"Tại hạ là thật lòng muốn theo ngài tu hành, xin tiền bối tác thành!"
"Ngươi là thực sự muốn?" Não người này thực sự có bệnh rồi, làm sao bây giờ? Thật là phiền phức a!
"Tấm lòng của Nghệ Thanh có nhật nguyệt ( mặt trời và mặt trăng) thấu hiểu,có thiên địa ( trời và đất) chứng giám!"
"Ha ha...." Khóe miệng Thẩm Huỳnh giật một cái, "Không thu!"
Nói xong nàng liền xoay người đi vào nhà,đóng cửa bịch một cái.
Thu đồ đệ cái gì? Nàng còn bị lưu ban tiểu học đến hai lần!
o(╯□╰)o
----------
"Thượng tiên,quý nhân đây là thế nào?" Thỏ Vương quả thực không nhịn được hỏi, bàn tay trắng chỉ chỉ ra ngoài phòng, "Ta thấy hắn quỳ đã ba ngày rồi."
"Quý nhân?" Thẩm Huỳnh sửng sốt một chút mới hiểu được người thỏ nói là Nghệ Thanh, "Còn có thể làm gì? Chẳng qua hắn đang không nghĩ ra thôi." Từ sau ngày đó,người này vẫn phí sức với nàng,sống chết phải làm đồ đệ nàng.Cho dù nàng đã tận tình khuyên bảo,thậm chí lắc lư cái gì cũng đem ra hết,thế nhưng mà hắn vẫn giữ vững quyết tâm muốn bái sư nàng,quỳ trong sân suốt ba ngày, sống chết không đứng lên. Hại cả giấc ngủ của nàng gần đây cũng không tốt.
Ai,sớm biết thế thì nàng đã nhét mấy củ cà rốt vào miệng hắn rồi, này thì hậu di chứng bệnh dị ứng.
"Đúng rồi,lần trước ta nói ngươi mang đồ cho ta,đồ đâu rồi?" Nàng kéo cái giỏ trong tay ra tìm tìm.
"Ta có mang theo." Thỏ Vương vội vàng gật đầu, "Chuyện thượng tiên phân phó ta nào dám quên?" Nói xong nó liền móc từ trong giỏ ra một đống thịt,thịt heo dê trâu đều đủ cả, "Đây là ta để cho mấy con thỏ đi suốt đêm đến trấn người phàm cách đây trăm dặm để lấy,còn mới mẻ lắm!"
"Trấn người phàm?" Thẩm Huỳnh quay đầu nhìn nó một cái.
Nhất thời Thỏ Vương có cảm giác hoa cúc căng thẳng [ hoa cúc căng thẳng =))))) ], "Bọn chúng hòa thành hình người,dùng ngọc trai yêu cấp cho để đổi lấy,không kinh động người thường."
"Ồ, cực khổ." Nàng xốc lên một miếng thịt,lập tức chạy đến nhà bếp ở phía sau,gặm cà rốt mấy ngày,rốt cuộc thì cũng có thịt ăn,vẫn là thịt heo nhà ăn ngon. Trong đầu của nàng nhất thời hiện ra từng món ăn với thịt, thịt xào hột tiêu, thịt kho, thịt hầm.... Suy nghĩ một chút liền chảy nước miếng.
Cho dù đề cử như vậy nhưng nàng cũng sẽ không xào thịt nha!
Cục cục ~~(╯﹏╰)
_____________
Chương 7: Cưỡng ép phong ấn.
Thẩm Huỳnh quấn quít hồi lâu, chỉ có thể giống như thường ngày, đem thịt hướng nước lạnh bên trong nấu nấu, chờ quen lại vớt lên trực tiếp ăn. Cắn xuống một cái, lại lãnh đạm vừa chát, cả miệng đều tê cứng. Tưởng tượng tươi đẹp đến mức nào, thực tế liền có bao nhiêu cốt cảm.
Nàng há mồm phun ra ngoài, phi phi phi, thật là khó ăn. Lúc trước vì lót dạ, tùy tiện nấu ăn vẫn không cảm giác được. Hiện tại có thỏ, giải quyết vấn đề no ấm, làm sao lại cảm thấy khó như vậy hạ khẩu?
Quả nhiên nấu nướng là môn học vấn cao thâm.
Nàng yên lặng quay đầu nhìn về phía mới nhậm chức sinh hoạt đảm đương thỏ, "Ngươi biết nấu cơm sao?"
Thỏ Vương run lên, lắc đầu thành trống bỏi, "Ta là ăn cỏ đấy! Chưa bao giờ nấu cơm. Hơn nữa ta... Ta sợ Hỏa a!"
Được rồi, nàng tuyệt vọng, xem ra là không ăn được một hồi bình thường thức ăn rồi, quả nhiên thành thạo một nghề rất trọng yếu, nàng đại học hẳn là trên mới Đông phương . Thẩm Huỳnh cả người đều héo đi xuống, làm sao bây giờ, thịt cũng lãng phí, nơi này lại không có đừng...
Nàng đột nhiên quầng sáng lóe lên, xoay người hướng phòng khách chạy, liền đẩy ra cánh cửa, hướng về phía trong viện quỳ người kia lớn tiếng nói, "Alô, người đó..."
Trong sân người sững sờ, thấy là nàng, lập tức ôm quyền nói, "Tại hạ Nghệ Thanh."
"Ồ, ngươi biết nấu cơm sao?"
Nghệ Thanh một mặt không hiểu, nhưng vẫn là trung thành trả lời, "Ban đầu luyện khí trước, còn chưa hoang vắng cốc thời điểm, làm qua một chút."
"Đó chính là sẽ La!" Thẩm Huỳnh vui mừng, đăng đăng đăng chạy ra ngoài.
"Đích xác sẽ... Một chút."
"Được!" Nàng dùng sức đánh một cái vai hắn, "Ta đáp ứng ngươi rồi."
"À?"
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là ta trù... A Phi!" Nàng tạm thời mở miệng, "Ngươi chính là đồ đệ của ta rồi!"
"..." Nghệ Thanh ngẩn ngơ, chốc lát mặt hiện lên to lớn mừng rỡ, thở gấp hai cái âm thanh, hướng về nàng dùng sức hạp ba cái đầu, "Đa tạ tiền bối tác thành, đồ nhi Nghệ Thanh, gặp qua sư phụ."
"Được rồi được rồi, đứng lên đi, người một nhà không cần khách khí!" Nàng ha ha cười đỡ dậy người, "Ta có chút đói, đi trước nấu cơm chứ?"
"Vâng!"
Hắn lập tức đứng lên, trên mặt vẫn là mang theo bộ kia kinh hỉ đi qua, không dám tin biểu tình, bước chân mang phiêu tiêu sái tiến vào phòng bếp.
----------
Sau một tiếng...
Đầy bàn thơm ngát thức ăn đã lên bàn.
"Sư phụ, học trò lần đầu tiên làm, chẳng biết có được không phù hợp ngài khẩu vị." Nghệ Thanh mang chút ít thấp thỏm hỏi.
Thẩm Huỳnh chỉ lo hướng trong miệng điên cuồng nhét thức ăn, nơi nào còn có thời gian trở về hắn, chỉ có thể vừa ăn vừa gật đầu, nửa ngày mới sắp xếp một chuỗi ý không rõ, "A a a a..."
Quá TM ăn ngon rồi, mặc dù chỉ là chút ít chuyện nhà thức ăn, nhưng người nào bị cho ăn nửa năm heo ăn cùng củ cà rốt, gặp phải một khối chao đều sẽ cảm giác đến phương mùi thơm khắp nơi . Huống chi cái này mấy món ăn, quả thật xào đến không tệ.
Thẩm Huỳnh gió cuốn mây tan một dạng quét sạch thức ăn trên bàn, mãi đến trong dạ dày lại cũng không chưa nổi, mới đánh một chuỗi liên hoàn bão cách ngừng lại.
Quá hạnh phúc, cảm giác dạ dày sống lại, nàng đây tuyệt đối là nhặt được cái bảo a.
Không nhịn được hài lòng quay đầu nhìn về phía bên cạnh tiện nghi học trò, lại phát hiện hắn từ đầu đến cuối, chẳng qua là an tĩnh ngồi ở bàn vừa nhìn nàng ăn, cả tay đều không nhấc một chút
"Ngươi làm sao không ăn? Không đói bụng sao?" Thật giống như nhớ đến hắn quỳ ba ngày này, một chút đồ vật cũng không ăn đi, liền nàng đưa tới củ cà rốt cải trắng, hắn cũng cự tuyệt. Còn tưởng rằng hắn muốn tuyệt thực kháng nghị đây? Lúc này nàng đều đã đáp ứng hắn, không đói bụng sao?
"Sư phụ, ta tại Trúc Cơ thời điểm, vậy lấy hoang vắng cốc. Huống chi phàm thực vật, đối với tu hành vô ích, cho nên ta..." Hắn lời đến một nửa lại dừng lại, như là đã phát hiện cái gì, ánh mắt sáng lên nói, "Chẳng lẽ sư phụ là muốn nói cho đồ nhi, ăn phàm thực vật, cũng là một loại tu hành?"
Nói xong hắn một mặt hưng phấn cầm đũa lên, liền muốn ăn.
"Không đúng!" Thẩm Huỳnh một cái gõ xuống hắn đũa, ta nào biết ngươi thì không cần ăn cơm a!"Ta với ngươi không giống nhau, ta ăn cơm là bởi vì đói, nhất định phải ăn. Nếu thức ăn đối với ngươi tu hành vô ích, liền chớ ăn." Vạn nhất thực sự ăn xấu bụng làm sao bây giờ?
Cho nên nói, hắn làm gì bái nàng loại này sư phụ? Chuyên nghiệp bất đối khẩu, hại chết người a!
"Vâng, sư phụ." Hắn không chậm trễ chút nào buông đũa xuống.
Thật vất vả ăn ngừng tốt , Thẩm Huỳnh cảm thấy nhân sinh đều viên mãn, toàn thân lần nữa lười đi xuống, liền xương đều mềm nhũn. Cả người giống như chỉ không có xương trùng một dạng, không có hình tượng chút nào nằm ở trên bàn, hơi nheo mắt lại mị nghĩ thầm mệt.
Mà Nghệ Thanh hiển nhiên đã thành thói quen nàng cái này tang dạng, ngược lại thu thập trên bàn chén đũa. Thẩm Huỳnh híp mắt nhìn lấy, có lòng muốn hỗ trợ một chút, dù sao mới vừa nấu cơm là hắn. Nhưng thật sự là lười đến động, yên lặng dòm hắn tiến vào phòng bếp, nhất thời dâng lên một loại -- có lẽ thu tên học trò cũng ý tưởng tốt.
"Sư phụ." Rửa chén xong đi ra ngoài Nghệ Thanh đột nhiên mở miệng.
"Ừ?" Nàng đáp một tiếng, quay đầu đổi một bên, tiếp tục quán ở trên bàn.
Nghệ Thanh do dự một hồi, mới tiếp tục hỏi, "Đồ nhi có chuyện, nghĩ vấn sư phụ."
"Ừm."
"Sư phụ có thể hay không báo cho đồ nhi, lần trước cùng ta giao thủ Ma tu Nhuế Mi ở nơi nào?" Hắn nhíu mày một cái, nói tiếp, "Hắn lấy sống nhân Hồn Phách tế luyện Phệ Hồn Phiên, trên tay nợ máu thật mệt mỏi. Hơn nữa hắn tu hành là cực kỳ âm độc ma công, toàn thân mang theo cự độc."
"Ồ, người kia a... Bị thỏ chở hàng thồ đi." Thẩm Huỳnh uể oải trả lời, "Thỏ nói rất thích hắn xác thịt, nói muốn kéo về đi ngâm củ cà rốt, ta liền cho hắn rồi." Cũng không thể lão ném ở trong sân.
"Như thế cho giỏi..." Nghệ Thanh thở phào nhẹ nhõm, lấy tu vi của Yêu Vương, cho dù người kia không chết, cũng không chiếm được tốt gì. Huống chi trên người của hắn cự độc đối với yêu khí cũng không dùng.
"Đúng rồi!" Nàng gối ở trên bàn đầu méo một chút, "Cái kia người thật giống như còn để lại món đồ..."
Thẩm Huỳnh suy nghĩ một chút, thở dài một cái mới chống giữ mặt bàn, chậm rãi đứng lên, xốc lên buồng trong rèm, đột nhiên úp sấp mép giường, đưa tay hướng dưới giường móc móc.
"Sư phụ?"
"Tìm được!" Nàng dùng sức kéo một cái, đột nhiên theo dưới giường lôi ra một mặt màu đen phiên kỳ, "Chính là cái này, thỏ chỉ dời đi thân thể của hắn, để lại cái này xuống, ngươi có muốn không?" Nàng đưa tay đưa tới.
"Phệ Hồn Phiên!" Nghệ Thanh cả kinh, nhận lấy lá cờ nhìn kỹ một chút, chỉ thấy cái kia trên mặt cờ hắc khí cuồn cuộn, mặt soạt trắng một cái rồi, "Không được, cái này Phiên ít đi chủ nhân khống chế, phía trên Phệ Hồn Trận liền muốn qua đời, bên trong lại tất cả đều là oán chết ác quỷ..." Hắn nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng thêm khó coi, lập tức bàn chân ngồi xuống, "Nhất định phải vội vàng phong ấn chúng nó."
Nói lấy hắn trực tiếp cưỡng ép điều động linh khí, kết ấn bày trận, trong tay trận pháp xuất hiện trong nháy mắt, trong cơ thể yêu khí lần nữa cắn trả trợ mạch, há mồm phù một tiếng, há miệng phun ra máu, đem vốn là dính vết máu quần áo, nhuộm đỏ hơn.
"Này này cho ăn, ngươi làm gì vậy, không có sao chứ?" Thẩm Huỳnh sợ hết hồn, hắn đây là làm cái gì a uy?
Nghệ Thanh không có trở về, mà là chịu đựng gân mạch bị yêu khí từng tấc từng tấc chặt đứt đau đớn, miễn cưỡng cầm trên tay trận pháp kết ấn hoàn toàn. Mãi đến trận pháp thành hình, đè lại trên mặt cờ vậy không đoạn dũng động hắc khí, mới ngừng lại, thân thể lệch một cái, lần nữa ngã trên đất.
________________
Chương 8: Yêu khí nhập thể.
"Này...." Thẩm Huỳnh đẩy nhẹ vào vai Nghệ Thanh, "Ngươi làm sao vậy? Này, đồ đệ, ngươi đừng làm ta sợ!"
"Sư phụ.... yên tâm! Ta... không sao!"
Không sao mới là lạ đó, đã hộc máu luôn rồi, mịa nó, vẫn còn đang ói ra máu kìa!
Thẩm Huỳnh có chút mơ hồ, nàng vừa mới thu đồ đệ, không lẽ hắn lại chết như vậy? Nhưng nàng chưa từng học y, lại với mấy thứ sáo lộ* ở thế giới này không phải là rất hiểu. Suy nghĩ một chút, nàng liền vọt vào bên trong rừng rậm, tiện tay bắt tiểu động vật Yêu giới vừa mới đi ra ngoài, để cho nó hỗ trợ nàng tìm Thỏ Vương đến xem một chút.
*sáo lộ: chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ làm quen, tiếp cận đối phương.
Đến lúc đó Thỏ Vương cũng tới rất nhanh, không tới 10 phút liền bật tới.
"Thượng tiên, ngài tìm ta sao?"
"Ta gọi ngươi tới vì muốn ngươi vào xem đầu bếp của ta.... Ách, đồ đệ của ta." Nàng vẫy vẫy tay.
Thỏ Vương vội vàng biến thành hình người đi vào phòng, quét mắt nhìn mặt đất một vòng chỉ thấy có một người, ở bên cạnh còn có một lá cờ đen, nó lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra.
"Thượng tiên, quý nhân vừa mới chữa trị kinh mạch,lại còn bị yêu khí nhập thể, hắn chưa kịp tống yêu khí ra khỏi cơ thể đã dùng linh khí phong ấn lá cờ đầy oán khí cho nên mới bị yêu khí cắn trả, dẫn tới việc phế phủ suy giảm,Kim Đan bị tổn thương."
Là ý gì? Nàng nghe không hiểu a.
"Vậy thì phải chữa thế nào?"
"Chuyện này....." Lỗ tai Thỏ Vương không nhịn được run lên một cái, "Yêu khí đối với người tu hành chẳng khác gì cực độc, yêu khí lại xâm nhập vào thân thể quý nhân đã lâu, muốn xua tan yêu khí thì ngoại trừ việc.... Dùng yêu đan mới có thể hút yêu khí trong người hắn ra."
"Yêu đan là cái gì?"
"Mỗi một yêu quái có thần trí đều tạo thành yêu đan trong cơ thể." Thỏ Vương chỉ chỉ cái bụng của mình, "Đó là căn nguyên để tu luyện của yêu tộc. Nhưbg mà không thể dùng yêu đan phổ thông được, chỉ có yêu đan từ bát giai trở lên mới có thể dùng."
"Như vậy..." Thẩm Huỳnh không rõ ý nghĩ mà nhìn vào bụng của Thỏ Vương.
Thỏ Vương sợ hãi đến cả người run lên, lập tức lùi lại mấy bước, "Thượng tiên,ta... Ta không được! Ta tuy là yêu đan cấp mười nhưng.... nếu như yêu đan rời khỏi thân thể thì ta sẽ chết."
"Ồ" Thẩm Huỳnh thần sắc thất vọng.
"Sư phụ không cần lo lắng cho ta." Nghệ Thanh một bên nhổ máu,một bên gấp rút mở miệng nói, "Do ta tự nguyện vận công che chắn lại Phệ Hồn Phiên,không liên quan đến ai.Trước khi chết có thể.... lạy người làm sư phụ,Nghệ Thanh.... vậy là đủ rồi!"
"Không được nói,đừng nói nữa." Thẩm Huỳnh thở dài ngồi bên cạnh hắn,bàn tay vỗ vỗ lưng hắn,giúp hắn thuận khí.Đột nhiên nàng như nghĩ tới cái gì,lập tức hướng về phía Thỏ Vương nói, "Thỏ,yêu đan của các ngươi có hình dạng gì?"
"Cái này cũng không nhất định." Thỏ Vương sợ hãi rụt người một cái, "Yêu loại chúng ta chủng tộc bất đồng,thuộc tính bất đồng thì hình dáng nội đan cũng sẽ không giống nhau,mặc dù đều là tròn nhưng màu sắc do thuộc tính cùng công pháp của yêu để biến thành."
"Ồ..." Nàng nghiêng đầu ngẩn ngơ, "Vậy chúng đều nằm trong bụng sao?"
Thỏ Vương gật gật đầu, "Chúng đều ở vị trí đan điền."
"Là như vậy a...." Trên mặt nàng lóe lên một tia sáng,nàng đột nhiên xoay người chui vào gầm giường,cả nửa người đều chui vào bên trong,chỉ còn hai cái chân ở bên ngoài.Bên trong vang lên vài tiếng cạch cạch,hồi lâu nàng mới ấp a ấp úng kéo ra một cái bao tải lớn,trực tiếp ném ra trước mặt thỏ.
"Thỏ,ngươi xem đi,có phải yêu đan là như vậy không?"
Thỏ Vương nghi ngờ kéo miệng túi ra,đột nhiên rào một tiếng đổ ra,trong lúc nhất thời từng viên hạt châu có lớn có nhỏ đùng đùng rơi ra đầy đất,đỏ,trắng,đen,xanh,màu gì cũng đều có.
"Yêu....yêu đan!" Thỏ Vương sợ tới ngây người, "Chuyện này....chuyện này...."
"Ồ,đây là do lúc trước ta đi bắt những động vật kia đột nhiên phát hiện nó có thể sáng nên liền đem về." Thẩm Huỳnh thuận miệng giải thích, "Ở chỗ này ta không có đèn cho nên muốn cầm mấy cái về dùng chiếu sáng. Nhưng những hạt châu này phần lớn đều chỉ có thể phát sáng tới một hai ngày,không thể sử dụng lại." Cho nên bất tri bất giác lấy luôn một nhóm.
Thỏ Vương: "..." Ngươi rốt cuộc đã giết bao nhiêu yêu a!
Nghĩ lại tình huống của vạn yêu ngày đó,nó dần bình tĩnh lại.
"Thế nào,những thứ này có thể sử dụng không?"
"Có thể,có thể!" Thỏ Vương vội vàng gật đầu,sao có thể sử dụng,tất nhiên là có thể sử dụng rồi.Nhiều Yêu đan như vậy,nó nhất thời kích động đến nỗi tay đều run lên.Phải biết trước giờ yêu loại cũng không có hòa bình,xưa nay đều giết chóc lẫn nhau vì ăn yêu đan của đối phương. Ăn yêu đan của yêu khác rất hữu dụng để tu luyện,nhưng yêu loại phần lớn tình nguyện tự bạo cũng sẽ không để loại yêu đan,hơn nữa nếu như yêu đó chết hơn một phút đồng hồ vẫn không lấy yêu đan ra thì yêu đan sẽ bị hư hại.Mà nó lại thấy ở chỗ này có yêu đan rơi đầy đất,lại còn toàn là yêu đan hoàn chỉnh.... Nhiều như vậy..... Nhiều như vậy!
Σ(°△°|||)︴
Thỏ Vương không khỏi đỏ mắt,nếu nó có thể lượm một viên cũng tốt a.Nó cưỡng ép đè lại trái tim tham lam,thuận tay nhặt lên một yêu đan bát giai đi tới gần Thẩm Huỳnh, "Thượng tiên, dùng cái này là được rồi." Nó nghiêm trang nói,khóe mắt lại nhịn không được liếc về phía yêu đan đầy đất.Cám dỗ này.... cũng quá lớn rồi đi.
"Phải làm sao?" Thẩm Huỳnh hỏi.
"Cởi quần áo xuống, đặt ở ngực là được rồi."
Thẩm Huỳnh vội vàng làm theo,nàng vừa đặt yêu đan xuống liền thấy từng tia khói xám giống như sương mù bay ra khỏi người Nghệ Thanh,tràn vào hạt châu.Không tới một khắc,yêu khí trong người hắn liền bị hút sạch sẽ.
Nghệ Thanh giật mình,hắn phát hiện không còn đau nữa rồi,linh khí trong cơ thể cũng đang bắt đầu vận chuyển,tự chữa trị kinh mạch.
"Đa tạ sư phụ!" Hắn lập tức quỳ xuống hành đại lễ.
Thẩm Huỳnh thở phào nhẹ nhõm,kéo hắn đứng dậy, "Không có việc gì là tốt rồi." Hù chết nàng, nàng còn tưởng sau này lại phải tiếp tục ăn thịt heo sống nữa chứ.
"Thượng tiên, nếu quý nhân đã không có việc gì, ta xin được cáo lui trước."
"Ồ,cực khổ ngươi rồi!"
"Làm phiền Yêu Vương rồi."
Thỏ Vương xoay người đi ra khỏi phòng,liều mạng nhịn không nhìn xuống dưới đất,dừng lại dừng lại,đây là đồ vật của thượng tiên,nó có mạng nhìn cũng không có mạng hưởng.
"Thỏ, chờ một chút!" Thẩm Huỳnh đột nhiên lên tiếng.
Thỏ Vương run lên,chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo,không thể nào,nó chỉ nhìn một chút thôi mà.
Thẩm Huỳnh khom người bốc một nắm hạt châu,kín đáo đưa cho Thỏ Vương, "Ta thấy ngươi rất thích mấy hạt châu này,vậy thì cho ngươi! Coi như đây là quà cảm ơn mấy ngày nay ngươi đưa thức ăn tới cho ta."
Thỏ Vương sững sờ,ngơ ngác nhìn mấy chục viên yêu đan phẩm cấp khác nhau trong tay Thẩm Huỳnh,tim thỏ đột nhiên ấm áp,nhất thời có chút cảm giác muốn khóc.
"Thượng..... thượng tiên..."
"Đã trễ lắm rồi,ngươi mau về ngủ đi chứ?" Thẩm Huỳnh vuốt vuốt lông thỏ, "Không phải ngươi muốn sinh thỏ con sao? Trở về nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Thượng tiên..." Thỏ Vương lòng tràn đầy cảm động,cọ xát mũi,không nhịn được bật thốt lên, "Thượng tiên,ngài thích thỏ con sao? Là loại vừa mới sinh đó.Nếu ngài muốn ta sẽ sinh cho ngài mấy con." Ngài không cần báo đáp,ta liền lấy thân báo đáp là được rồi.
"Ta không cần rồi." Nàng lắc đầu một cái,thuận tiện nói thêm một câu, "Ta thích ăn thỏ,nhưng không thích nuôi thỏ!"
"..."
-_-|||
Cảm giác cảm động vừa rồi nhất định là ảo giác! Ảo giác!
________________
Chương 9: Nguy cơ đầu tiên.
Sau buổi tối hôm đó, toàn bộ yêu khí trong cơ thể Nghệ Thanh đều đã rõ ràng, thương thế bên ngoài cũng coi như đã tốt hoàn toàn. Có lẽ nguyên nhân là bởi vì thường ngày hắn thường cố gắng đè yêu khí xuống, lúc này yêu khí lại ngày một rõ ràng, hắn có cảm giác tu vi chưa từng dãn ra của hắn hình như sắp đột phá.
Mà tất cả những thứ này, đều là do sư phụ cho hắn một viên yêu đan mới trở thành như vậy, hắn vui mừng lần nữa, hắn có thể có được người sư phụ lương thiên này thực tốt. Lời hắn dự định nói ra miệng cũng không nói ra nữa.
"Híc, đầu bếp.... Đồ đệ... Cái đó...." Thẩm Huỳnh đẩy người đang xào thức ăn một cái, "Ngươi.... không có sao chứ?"
Nghệ Thanh sững sờ, thần sắc vốn có chút áy náy lại càng áy náy thêm. Hắn buông cái xẻng cơm trong tay xuống, hướng nàng nói, "Người đã nhìn ra sao? Quả nhiên không có gì có thể giấu nổi ngài."
"...." Ách, nàng chẳng qua là nhìn thấy hắn một món ăn mà cho ba lần gia vị, chỉ là muốn hỏi hắn mặn như vậy còn có thể ăn không?
Sắc mặt hắn càng thêm áy náy, hắn do dự một hồi mới cắn răng nói, "Đồ nhi quả thật có một chuyện muốn thương lượng với người, mong sư phụ đồng ý!"
Thẩm Huỳnh nhìn vào trong nồi một cái, thuận miệng nói, "Có gì thì ngươi cứ nói." Ừ, cũng may là hắn đang nấu cà rốt, không phải là thịt.
"Đồ nhi biết sư phụ có lòng tốt cho nên mới thường xuyên sống ở biên giới này để phòng ngừa yêu tộc đi ra ngoài hại người."
"Ây..." Không phải,nàng chẳng qua là dân mù đường sợ không dám đi lung tung mà thôi.
"Chẳng qua là đồ nhi muốn yêu cầu một việc không tầm thường lại vội vàng trước mắt." Nói xong,tay hắn động một cái,lấy Phệ Hồn Phiên ra giải thích, "Cờ này là do tên Ma tu Nhuế Mi làm ra.Hắn đã tàn sát trăm ngàn người,lấy toàn bộ hồn phách của họ giam ở bên trong cờ,lại nuôi lệ khí ở bên trong huyết trì.Dẫn đến việc ác quỷ ở bên trong lá cờ chém giết lẫn nhau,hắn muốn nhân việc này tạo ra Quỷ Vương.Bây giờ bên trong cờ vẫn còn mấy chục ngàn linh hồn ác quỷ,tùy tiện thả ra một linh hồn đều sẽ dẫn đến sinh linh đồ thán*."
*Sinh linh đồ thán: Nói đến nỗi khổ của nhân dân,theo ta thì từ "muôn dân lầm than" cũng có trùng ý với từ này.
Nhớ tới việc tên Ma tu kia làm,lòng bàn tay hắn lại căng thẳng,hắn hít sâu một hơi mới tiếp tục nói, "Bây giờ cờ này đã không còn chủ nhân khống chế,ác quỷ bên trong nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này mà phá cờ để đi ra ngoài.Tối hôm qua tuy ta đã dùng pháp thuật tạm thời phong ấn cờ lại nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài,ngày trăng rằm là lúc có nhiều âm khí nhất,đợi đến ngày ấy ác quỷ nhất định sẽ phá phong ấn,ra ngoài làm hại nhân gian."
"Ồ..." Thẩm Huỳnh gật đầu một cái,hoàn toàn không nghe hiểu nói, "Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
"Cả trăm ngàn ác quỷ như vậy,ta sợ là không thể lấy sức lực của một người để áp chế." Hắn xiết chặt nắm đấm,vẻ mặt kiên định, "Cho nên...ta muốn đem cờ mang đến tiên môn,Huyền Thiên Tông.Vị trí linh mạch ở trên đó có thể dùng linh khí tẩy đi lệ khí của ác quỷ,nhờ đó mà siêu thoát trăm ngàn linh hồn ở bên trong.Chỉ là..."
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút do dự quay đầu nhìn Thẩm Huỳnh một cái, "Từ đây đi đến Huyền Thiên Tông đường xá rất xa,đệ tử tài sơ học thiển*(1),nếu như cờ này xảy ra biến cố gì, chỉ sợ là hữu tâm vô lực*(2)."
*Tài sơ học thiển: Bất tài,kém cỏi.
*Hữu tâm vô lực: Có lòng nhưng không có sức.
Đột nhiên hắn ôm quyền quỳ xuống trước mặt nàng, "Đệ tử cả gan mời sư phụ đi cùng ta đến Huyền Thiên Tông."
"Được!"
"Ta biết sư phụ ở chỗ này tu hành.Đột nhiên rời đi,sợ là sẽ... Ồ? Ồ! Sư....sư phụ,người đồng ý rồi!" Nghệ Thanh không dám tin trợn to hai mắt,hắn lại có cảm giác giống như là nghe nhầm. Dù sao người lựa chọn sống ở bên cạnh Yêu Giới nhất định là do tu vi gặp trở ngại lớn,có chút bất đắc dĩ.Mà việc tu hành,tối kỵ chính là bỏ dở giữa chừng.Nàng lại có thể đáp ứng dễ dàng dời đi như vậy!
"Đứng lên đi." Thẩm Huỳnh kéo Nghệ Thanh đứng dậy,ngươi nói ngươi biết đường từ sớm có phải tốt rồi không.Ở trong rừng sâu như vậy mấy tháng,nếu không phải do mấy tên thợ săn đó sống chết không chịu mang nàng ra ngoài,lại cộng thêm chính mình là dân mù đường nghiêm trọng,sợ là đến lúc đó cũng không cần tìm một cái nhà lá,nàng đã sớm phóng túng đi ra ngoài. Quả nhiên thu đồ đệ vẫn có chỗ tốt.
"Khi nào thì chúng ta đi a? Suy nghĩ không bằng hành động,không thì hiện giờ chúng ta liền xuất phát đi! Cơm trưa có thể bỏ túi mà."
"Sư phụ...." Nghệ Thanh cảm thấy mũi chua xót,lòng tràn đầy cảm động đến không còn chỗ chứa, sư phụ quả thật là người thiện lương,cuộc đời này hắn không thẹn vì đã vào sư môn.
"Ngớ ra làm gì?" Thẩm Huỳnh xoay người đi ra khỏi phòng bếp, vẫy vẫy tay, "Nhanh,đem cơm trưa bỏ vào túi đi,chúng ta vừa đi vừa ăn.Thời gian cấp bách,thức ăn trong nồi coi như xong." Ngược lại hắn đã rán rồi.
"Vâng!" Nghệ Thanh xoa xoa mũi,trấn áp con tim đầy cảm động,hắn xoay người tắt lửa,nghiêm trang bước ra ngoài,mơ hồ có loại đồ vật tên là "Sư môn kiêu ngạo" tuôn ra ngoài.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi rách nát này,Thẩm Huỳnh có chút hưng phấn,nhìn vào trong nhà suy nghĩ muốn thu dọn một chút,lại phát hiện nàng hình như không có gì để thu dọn.Suy nghĩ một chút,nàng xoay người viết một tờ giấy để lại cho thỏ.Nàng lại ra ngoài nhìn một cái,đồ đệ đầu bếp đã bỏ cơm trưa vào túi,đang đứng chờ nàng rồi.
"Được rồi." Nàng đi tới bên cạnh hắn,thuận miệng hỏi, "Đi bên nào?"
Nghệ Thanh đưa tay chỉ bên phải, "Đi về phía nam là được rồi."
"Vậy đi thôi!"
"Vâng." Hắn theo thói quen giương tay một cái,một thanh kiếm trống rỗng liền xuất hiện trước mặt,hắn đi lên phía trước một bước,ngự kiếm liền phi thân lên.Hắn đang định tăng tốc,quay đầu lại nhìn thấy người nào còn đang đứng tại chỗ,vì vậy hắn khẽ nhắc nhở một chút, "Sư phụ? Đi đến Huyền Thiên Tông từ đây rất xa,cần phải ngự kiếm mà đi."
Thẩm Huỳnh: "...." Ngự kiếm là cái công nghệ cao gì? Nếu nàng biết bay thì sẽ ở đây mệt nhọc 4 tháng sao?
"Sư phụ?"
"Ta không biết."
"A?" Nghệ Thanh còn tưởng là mình nghe lầm,lại thấy bộ dáng nàng cũng không giống như đùa giỡn,hắn mới thử dò xét hỏi, "Sư phụ.... Người có thói quen ngự khí mà đi?"
"Không có."
"Thế còn ngự phong?"
"Chưa từng nghe thấy."
"Thế còn độn hành?"
"Không biết."
"...."
Giải thích nhỏ: "ngự kiếm","ngự khí" và "ngự phong" tương ứng là sử dụng kiếm,không khí và gió để đi.Còn "độn hành" chính là kiểu đi siêu nhanh ý,là đi bộ trên đất nhưng rất nhanh,kiểu dịch chuyển tức thời giống như gió thổi qua thôi ý, hoặc thuật thấu di.
Nghệ Thanh trầm mặc suốt một phút mới mang bộ mặt phức tạp bay trở lại,do dự đưa tay ra trước mặt nàng,nói, "Vậy.... Ta có thể chở sư phụ một đoạn đường được không?"
"Hay lắm!" Đối phương lập tức trả lời,xoay người nhảy lên trên kiếm của hắn, "Cảm ơn,ta đứng vững rồi,lái xe đi."
Hắn nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng,thấy nàng có chút.... hưng phấn quá độ? Cực kỳ giống mấy tiểu đệ tử lần đầu tiên ngự kiếm của các môn phái.
Nghệ Thanh lắc đầu,ném ý tưởng hoang đường này đi,mang người lần nữa phi kiếm lên. Sư phụ lợi hại như vậy, làm sao có thể không biết ngự kiếm? Nhất định là có nguyên nhân khác. Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua,lúc diệt trừ yêu khí cho hắn,sư phụ bị nội thương gì? Để tránh cho hắn lo lắng nên người mới không nói cho hắn biết?
Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, không nhịn được liên tục quay đầu nhìn về phía Thẩm Huỳnh, sư phụ... Thật là quá thiện lương.
Thẩm Huỳnh lần đầu đi lên trời: "...." Ách, đầu bếp tiện nghi cứ nhìn nàng bằng ánh mắt thiếu nhi yêu mến là cái quỷ gì? Không phải là cùng bay với ngươi một cái thôi sao?
--------
Hai người cùng bay, ước chừng tốn 2 ngày.Ra khỏi rừng rậm yêu khí bao phủ,sau còn xuyên qua một mảnh cánh đồng hoang vu,mãi đến buổi chiều ngày thứ 3 bọn họ mới nhìn thấy một thành trì nhỏ,mơ hồ có thể nghe được tiếng người náo nhiệt.
"Sư phụ, đến rồi." Nghệ Thanh ngừng lại, thu hồi Linh Kiếm.
"Đây là Huyền Thiên tông?" Thẩm Huỳnh ngẩng đầu nhìn dòng chữ trước cửa thành,lại phát hiện nàng nhìn không rõ.
"Không phải." Nghệ Thanh lắc đầu một cái, "Đây là thành trì gần nhất. Huyền Thiên Tông đường xá quá xa, nếu chỉ ngự kiếm sợ rằng sẽ phải tốn nửa tháng mới đến được sơn môn. Trong thành có pháp trận truyền thống,có thể trực tiếp đến Huyền Thiên Tông."
"Ồ" Mặc dù nàng nghe không hiểu,nhưng chắc là nói thành này có đường tắt.
Nghệ Thanh mang người tiến vào thành, xuyên qua đường phố náo nhiệt,thẳng một đường đi đến trung tâm của nơi này.Mãi cho đến khi đi đến một quảng trường nhỏ có nhiều người nhất hắn mới dừng lại. Người ở đây rất nhiều,có người tụ ba tụ năm,cũng có người độc hành, từng người tiên phong đạo cốt* xếp thành một hàng,giống như đang đợi cái gì đó.
*Tiên phong đạo cốt: Có cốt cách dáng dấp của bậc tiên.
Nghệ Thanh mang Thẩm Huỳnh xếp vào đội ngũ sau cùng trước mặt,chỉ chỉ đằng trước nói, "Sư phụ, truyền tống trận ở phía trước,một lúc nữa chúng ta có thể đến Huyền Thiên Tông rồi."
"Ừm." Thẩm Huỳnh xoa xoa đầu,chút có mệt mỏi rã rời,không có tinh lực quan sát bốn phía.
Đội ngũ đi rất nhanh,không tới chốc lát bọn họ liền đứng lên đầu.Lúc này Thẩm Huỳnh mới thấy rõ,ở giữa mặt đất có một đồ án phát sáng lên,có chút giống như ma pháp trận trong anime, cột đá bốn phía đứng thẳng,trên đó viết cái gì nàng cũng không nhận ra.Nhưng người đi vào bên trong trận pháp liền biến mất.
Hóa ra đây là truyền thống trận nha! Thẩm Huỳnh có chút ít cảm giác chuyển kiếp thật thoải mái.
"Mỗi người năm mươi linh châu." Tu sĩ canh giữ ở trước truyền thống trận đưa tay ra trước mặt hai người.
Nghệ Thanh theo thói quen sờ túi trữ vật ở bên người,lại không sờ thấy,thân thể hắn cứng đờ, nhất thời biến sắc liếc sang bên cạnh.
"Sao vậy?" Thẩm Huỳnh nhìn hắn một cái.
Trên mặt Nghệ Thanh đã xanh càng thêm xanh,hắn thấp giọng nói, "Ta quên mất việc túi trữ vật bị rơi lúc đánh nhau cùng Nhuế Mi rồi,sư phụ.... Có mang linh châu không?"
"Linh châu là cái gì?"
Nghệ Thanh: "...."
Thủ vệ: "...."
Sau khi xuyên việt,Thẩm Huỳnh gặp phải nguy cơ đầu tiên -- không có tiền!
________________
Chương 10: Tạm thời làm công.
"Hai người các ngươi không đi liền nhường một chút, chớ cản trở người phía sau." Thủ vệ hơi không kiên nhẫn vung ra hai người, tiếp tục hướng về phía sau vươn tay. Đối phương móc ra một cái bán trong suốt hạt châu đưa tới, đi về phía đồ án trong.
"Sư phụ..." Nghệ Thanh một mặt áy náy, cùng Nhuế Mi trận chiến đó, có thể giữ được mạng cũng đã là cái kỳ tích, hắn là thực sự quên túi trữ vật ném đi chuyện, "Đều là đệ tử lỗi, nếu không phải là ta cuống cuồng tới đưa Phệ Hồn Phiên, cũng sẽ không làm hại sư phụ liền linh thạch cũng không mang."
"Ây..." Không, ta là thực sự không có tiền.
"Nếu không sư phụ ngài trước ở trong thành đi dạo một chút, năm mươi linh châu không nhiều. Ta đi trong thành tìm phần làm công nhật, chắc hẳn trước hừng đông sáng, liền có thể kiếm đủ truyền tống chi phí." Hắn nghiêm trang đề nghị.
"Được rồi, cùng nhau đi đi!" Thẩm Huỳnh gật đầu, "Hai cái kiếm được mau một chút." Nói xong không đợi hắn não bổ, trực tiếp kéo người rời đi quảng trường.
Nghệ Thanh thật giống như đối với loại sự tình này, rất có kinh nghiệm, ở trên đường nghe một hồi, liền mang theo nàng hướng về trong thành cao nhất một tòa nhà đi tới. Đợi đến chưởng sự trước mặt, ôm quyền nói, "Vị đạo hữu này, nghe nơi này yêu cầu hộ vệ."
Cái kia chưởng sự đến lúc đó khách khí, đáp lễ lại, quan sát hai người một cái mới nói, "Đích xác, ta châu bảo các giám bảo hội, yêu cầu vài tên tu vi cao mạnh mẽ hộ vệ. Không biết đạo hữu là?"
"Tại hạ là kiếm tu, tu vi Kim Đan."
"Kim Đan kiếm tu!" Chưởng sự vui mừng, một mặt hưng phấn lần nữa hành lễ, "Nguyên lai là vị đạo quân."
"Không biết đúng hay không phù hợp yêu cầu."
"Phù hợp, dĩ nhiên phù hợp!" Chưởng sự cười thành một đóa hoa, hôm nay trong tiệm bán đấu giá vật phẩm đặc thù, vốn chỉ muốn có thể tìm một cái Trúc Cơ tu sĩ cũng là không tệ rồi, không nghĩ tới tới một Kim Đan. Toàn bộ thuận với thành đều không tìm ra mấy cái Kim Đan tu sĩ, huống chi đây là kiếm tu, "Đạo quân chỉ cần tại giám bảo hội sau, hộ tống hôm nay người được bảo trở về liền có thể. Thù lao một chuyến hai khối linh thạch hạ phẩm, đạo quân cảm thấy thế nào?"
Nghệ Thanh suy nghĩ một chút, hỏi tiếp, "Ta hai người, một người hai khối linh thạch hạ phẩm sao?"
"Hai người?" Chưởng sự sững sờ, quay đầu hướng đối phương nhìn chung quanh bốn năm vòng, lúc này mới chú ý tới bên cạnh Thẩm Huỳnh. Ồ? Người này lúc nào ở nơi này , hắn mới vừa lại có thể không có chú ý tới. Mảnh nhỏ hơi đánh giá, đối phương không có nửa điểm linh khí, lại là một người phàm. Nhưng suy nghĩ một cái khác là Kim Đan, lại cảm thấy không có khả năng, hỏi, "Đạo hữu cũng là tới làm hộ vệ ? Thứ cho tại hạ mắt đào, không biết là tu vi gì?"
"Ta cũng không biết."
"..." Không biết, ngươi tới làm cái gì hộ vệ! Chưởng sự khóe miệng giật một cái, lại không tốt đắc tội một cái Kim Đan đạo quân, "Vậy... Hai người tổng cộng ba khối linh thạch hạ phẩm, như thế nào đây?"
"Được." Thẩm Huỳnh gật đầu, bỏ túi giới sao. Trước hiểu qua, một khối linh thạch hạ phẩm tương đương với một trăm viên linh châu, đã quá lộ phí rồi.
Nghệ Thanh đến miệng giải thích lại nuốt xuống, ừ, nhất định là sư phụ nghĩ giữ khiêm tốn.
"Hai vị mời đi theo ta." Chưởng sự mang theo hai người lên lầu hai, bọn họ lúc này mới phát hiện, bên trong đã ngồi đầy người, mơ hồ còn có thể nghe được kêu giá âm thanh. Nhìn lấy giống như là một cái cỡ nhỏ buổi đấu giá.
Chưởng sự để cho bọn họ tại một cái gian nhỏ cách bên trong chờ lấy. Nghệ Thanh cũng bắt đầu chủ động giải thích lên phần này thời gian ngắn công việc tính chất, nơi này là cái hiệu buôn, chỉ có tại thương gia đạt được khó gặp pháp bảo pháp khí hoặc là đan dược thời điểm, sẽ cử hành đấu giá. Ngay những lúc này, chủ quán sẽ tạm thời mời một ít đảm nhiệm tu sĩ, hộ tống chụp tới vật phẩm người trở về, cũng coi là bán hàng sau khi dịch vụ. Chỉ bất quá những hộ vệ này đều là Trúc Cơ tu sĩ, hơn nữa đều là tán tu.
"Đồ nhi lúc trước Trúc Cơ thời điểm, thường xuyên sẽ tiếp loại chuyện lặt vặt này tính toán. Sư phụ yên tâm, thành này quá nhỏ, địa vực không rộng, bình thường sẽ không quá xa, trước khi trời sáng liền có thể kết thúc, trì hoãn không được bao lâu."
"Ồ." Thẩm Huỳnh gật đầu, nói tóm lại, đây chính là một phần tỉnh thì tỉnh lực thời gian ngắn công việc, bất quá... Vì sao kêu 'Ở gà' ?
Bọn họ cái này nhất đẳng, chờ gần ba giờ. Trời đã tối rồi, bên ngoài kêu giá âm thanh mới chậm rãi ngừng nghỉ, lần lượt có người rời đi. Chưởng sự mang theo bọn họ đến một người tu sĩ trước mặt.
Nghệ Thanh nhìn một cái, đối phương mặc dù chỉ là một cái luyện khí chín tầng tu sĩ trẻ tuổi, lại người mặc cấp ba pháp y, chắc là tu Tiên thế gia công tử, trong tay còn bưng lấy một cái chiếc hộp màu đen, chắc là mới vừa vỗ tới pháp khí.
"Đạo quân, vị này Lục đạo hữu chính là hôm nay muốn hộ tống khách hàng. Ngài chỉ cần đưa hắn đến phía tây Lục phủ liền có thể."
Nghệ Thanh gật đầu một cái, mang theo người tuổi trẻ cùng đi ra cánh cửa. Đến là đối phương rất là khách khí, có lẽ là kinh ngạc với có Kim Đan tu sĩ đưa tiễn, một đường đều có vẻ hơi hưng phấn, vừa nói chính mình như thế nào chụp đưa tới tay bảo bối, một bên hướng thành tây đi tới.
Lục gia tại phương viên trăm dặm cũng coi là tính ra ra danh hiệu gia tộc, chẳng qua là cách thuận với thành còn có đoạn khoảng cách. Cộng thêm ra khỏi thành sau, phải trải qua một mảnh rừng trúc, rừng sâu Diệp Mậu lại nhiều chướng khí, không thích hợp ngự kiếm mà đi. Hắn lần này vỗ lại là khó được cấp bốn pháp khí, đối với trọng yếu như vậy khách hàng, Trân Bảo các tự nhiên mời người tốt nhất hộ tống, để ngừa có người giết người đoạt bảo.
Thẩm Huỳnh đối với đơn giản như vậy thể lực công tác không có ý kiến, chẳng qua là... Tại sao muốn kéo đến tối mới đi, thật là mệt a!
"Đạo quân, ra khỏi cánh rừng này, liền đến Lục phủ rồi." Họ Lục tu sĩ chỉ chỉ phía trước nói, "Một đường làm phiền đạo quân rồi."
"Chỗ chức trách, không nên khách khí." Nghệ Thanh nhìn chung quanh, "Nơi này rừng sâu e rằng có nguy hiểm."
"Đạo quân không cần phải lo lắng." Lục tu sĩ không thèm để ý lên tiếng nói, "Cái này thuận với thành mặc dù là xa xôi thành nhỏ, nhưng từ trước đến giờ thái bình, sẽ không xảy ra chuyện gì ."
"Vẫn cẩn thận là hơn, chỉ sợ vạn nhất."
"Đạo quân nói đùa, cánh rừng này mặc dù không thể ngự kiếm, nhưng ta thường xuyên đi, cũng không ra khỏi vấn đề gì." Lục tu sĩ vẫn là không thèm để ý nói, "Tất cả bởi vì cái kia Trân Bảo các chưởng sự nghĩ quá nhiều, không phải là muốn tìm người đến tiễn ta. Cấp bốn pháp khí ở chỗ này mặc dù khó gặp, bên ngoài mà nói cũng rất tầm thường, chẳng lẽ thật đúng là sẽ văng ra cá nhân tới..."
Hắn lời còn chưa nói hết, đột nhiên dưới chân bạch quang đại thịnh, trận pháp trong nháy mắt thành hình, mặt đất một trận đung đưa, chui ra mảng lớn bụi gai, hướng về họ Lục tu sĩ đánh ra.
Lục tu sĩ sợ hết hồn, trong tay mất thăng bằng, mới vừa còn đang bưng cái hộp liền rớt xuống, trực tiếp bị những thứ kia phong trường bụi gai cuốn vào.
"Ta pháp khí..."
"Cẩn thận!" Nghệ Thanh từng thanh người cho lôi trở lại, gọi ra Linh Kiếm hướng phía trước vung lên, kiếm khí bén nhọn, hướng về bụi gai quét tới, trong nháy mắt chém xuống mảng lớn. Nhưng sau một khắc dưới đất lại toát ra càng nhiều hơn bụi gai, hướng bọn họ vọt tới.
Nghệ Thanh chỉ đành phải đem người sau này đẩy một cái, rời đi phạm vi nguy hiểm, giao phó nói, "Đợi ở phía sau, không nên rời bỏ ta bên người sư phụ."
Lục tu sĩ sững sờ, sư phụ? Cái gì sư phụ? Hắn theo bản năng quay đầu tìm tìm, hồi lâu mới ở sau lưng nhìn thấy một cái màu xám quần áo nữ tử, sợ hết hồn.
Chuyện này... Người này lúc nào ở chỗ này? Mới vừa không phải là chỉ có hắn cùng đạo quân hai người lên đường sao? Lúc nào nhiều hơn một người?
(⊙ o ⊙)
Nhớ tới Nghệ Thanh giao phó, hắn lập tức đã đứng ở nữ tử bên cạnh. Có thể để cho một tên Kim Đan đạo quân kêu sư phụ, có lẽ nhất định có thể đảm bảo hắn bình an.
"Làm phiền đạo hữu." Hắn lễ phép lên tiếng chào, lại thấy đối phương thẳng tắp đứng yên, cúi đầu một chút phản ứng cũng không có. Cho là đối phương có chút tức giận trước hắn lạnh nhạt, hắn theo bản năng đứng gần một chút, "Là tại hạ sơ sót, đạo này cực khổ. Còn quên đạo hữu chớ trách. Đạo hữu, đạo hữu? Đạo hữu ngươi..."
Sau một khắc, hắn nghe được nhàn nhạt tiếng ngáy.
Đây là... Ngủ... Ngủ thiếp đi...
Σ(°△°|||)︴
"..." Cái này cũng có thể ngủ, ngươi TM trêu chọc ta ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro