Chương 2
Ban đầu anh không ngủ được, giấc mơ cứ thay đổi liên tục, lúc thì thấy sân vận động cửa trường dưới cái nắng như thiêu đốt, lúc thì là con hẻm đổ nát trong mùa đông buốt giá.
Anh núp sau thùng rác trong ngõ, nhìn Tần Vũ đang tìm kiếm mình, lại không thể phát ra bất cứ âm thành nào đành nhìn cậu rời đi.
Miệng anh như bị thứ gì đó bịt kín không thể nói chuyện rồi dần dần việc thở cũng trở nên khó khăn. Sở Thạch đột nhiên mở mắt ra, trước mặt anh là một bóng đen đang phóng tới, vẽ một đường parabol trên không trung, rồi cuối cùng đáp xuống bụng anh.
Sở Thạch nhìn con mèo xém chút nữa đã gi.ết ch.ết mình trong giấc mơ, anh sững sờ một lúc rồi đưa tay chạm vào chiếc điện thoại dưới gối.
Bây giờ đã là sáu giờ tối, căn phòng rất yên tĩnh, Đậu Đậu đang ngồi ở một bên liếm lông, thứ duy nhất có thể nghe thấy là tiếng hít thở nặng nề của chính anh.
Sở Thạch chợt cảm thấy chán nản vô cớ, anh thường ngủ một giấc dài vào buổi trưa, khi tỉnh dậy và đối mặt với hoàng hôn, anh như bị bỏ rơi bên ngoài thế giới.
Anh quyết định tìm việc gì đó để làm, bên cạch phòng ngủ là thư phòng, Sở Thạch mơ hồ nhớ tớ cuốn sách mình mới đọc được một nửa trước khi đi. Vì vậy anh pha một tách cà phê, cầm cốc đẩy cửa thư phòng.
Mùi thuốc lá và rượu như mong đợi đều không xuất hiện, căn phòng sạch sẽ, trên bàn có một chiếc bút không nắp được anh đặt sẵn trên bàn trên khi đi.
Xem ra trong khoảng thời gian này Tần Vũ không vào thư phòng. Tần Sở nhớ tới năm thứ nhất đại học, khi đó anh phải ra nước ngoài học tập nửa năm.
Sau khi trở về, Tần Vũ ôm lấy anh như một chú cún dù có làm thế nào cũng không chịu buông, cậu đáng thương nói rằng lúc nhớ anh sẽ vào thư phòng vì nơi này có mùi của giống anh.
Ban đầu, anh luôn cảm thấy khó chịu trước sự thẳng thắn của cậu nên chỉ lúng túng nói: "Được rồi, em đi đi anh còn phải sắp xếp lại hành lý."
Thế là Tần Vũ bám theo anh như một chiếc đuôi, anh đi tới đâu cậu cũng đi theo sau, thỉnh thoảng lỡ giẫm phải chân cậu sẽ bĩu môi, giả vờ đau khổ, làm nũng đòi anh ôm.
Tách cà phê được nhẹ nhàng đặt lên bàn, đáy cốc va chạm với mặt bàn bằng gỗ, phát ra âm thanh nhẹ. Anh cầm cuốn sách lên muốn đọc nó nhưng đã lâu anh không đọc một chữ nào, trong đầu anh bất chợt nhớ về Tần Vũ của bây giờ không còn thích bám lấy anh, cũng không bộc lộ cảm xúc với anh mà không có bất kỳ vỏ bọc nào.
Kim đồng hồ trong thư phòng dần duy chuyển đến tám giờ, Sở Thạch đặt quyển sách trên tay xuống, đi đến tủ sách lấy ra một cuốn sách khác, cuốn sách rất cũ, mép sách xù xì cuộn tròn ở hai đầu gáy, dường như đã được đọc qua rất nhiều lần.
Anh cầm cuốn sách và mở ra, một tấm ảnh rơi ra từ trong đó, xoay trái xoay phải trên không trung rồi đáp xuống đất.
Anh nhặt tấm ảnh lên, tiêu điểm trong đó là một chàng trai mặc áo đấu màu đen vàng, cậu nhảy lên và thảy bóng vào rổ dưới ánh nắng mùa hè rực rỡ.
—
Nếu phải dùng một từ để miêu tả bản thân trong hai năm đầu đại học thì Sở Thạch sẽ dùng từ " tầm thường".Chuyên ngành của anh là vật liệu môi trường sinh hoá* , thành tích của anh chỉ thuộc dạng trung bình, không thường hay giao lưu với người khác, anh dành phần lớn thời gian trong ngày để duy chuyển từ toà nhà dạy học, ký túc xá và thư viện, không có nửa điểm khác biệt với thời trung học.
gốc là "生化环材" mình không rõ là ngành gì nên để tạm là vật liệu môi trường sinh hoá nha.
Hoạt động câu lạc bộ đầy màu sắc, tình yêu thanh xuân vườn trường và những cuộc phiêu lưu kích thích khác nhau không liên quan gì đến anh, anh từng bước làm những gì mà hầu hết mọi người làm, anh không xuất sắc nhưng không thua kém bất kỳ những người cùng tuổi nào.
Có lẽ sở thích duy nhất trong cuộc sống buồn tẻ của anh là chụp ảnh.
Vào những buổi chiều không có tiết học, Sở Thạch thường cầm máy ảnh đi lang thang quanh khuôn viên trường, ngẫu nhiên chụp lại những gì anh thấy, rồi dành cả buổi tối để chỉnh sửa những bức ảnh trước khi đăng chúng lên weibo của mình.
Anh biết rằng kỹ năng của mình không tốt lắm, có lẽ vì anh chụp phong cảnh trường học nên dần dần tích luỹ được một số người hâm mộ, hầu hết đều là sinh viên cùng trường, họ sẽ để lại tin nhắn dưới ảnh, nói rằng họ không để ý nơi họ đi qua thường ngày lại đẹp thế này.
Bài đăng được yêu thích nhất trên weibo của anh là bộ ảnh chụp một sân bóng rổ, có vẻ như đây là trận đấu giữa hai trường đại học, các thiếu niên tràn đầy sức sống đang chạy trên sân, cả người họ đầy mồ hôi, quả bóng rổ xuyên qua tay những người khác nhau, cuối chùng bị một người chặn lại, quả bóng rơi vào tay cậu trai đó. Sau khi vượt qua mấy người cậu thực hiện một cú ba bước layup.
Sở Thạch đột nhiên cảm nhận được sức sống mãnh liệt vào lúc này, đây là điều mà trước đây anh chưa từng trải qua.
Từ khi còn nhỏ anh luôn là con ngoan trò giỏi trong mắt bố mẹ và thầy cô, anh không gây rắc rối hay nổi bật mà chỉ cúi đầu làm việc của mình một cách lặng lẽ. Anh không thích tiếng vỗ tay hay sự ồn ào, anh chưa chưa bao giờ chạy hết sức như thế này trên sân đấu.
Vì vậy, anh đã đã giơ máy lên và chụp cảnh cậu trai đang ghi điểm.
Tiếng máy chụp ảnh bị át đi trong tiếng hò reo bùng lên từ trên sân, chàng trai giành được hai điểm mỉm cười hếch cằm về phía sân rồi đưa tay và giơ ngón giữa về phía đối phương - một hành động khiêu khích, nhưng chàng trai đó rất đẹp trai, biểu cảm trên khuôn mặt không có ác ý, cậu ta nhăn mũi còn trông rất đáng yêu.
Trên sân lại một lần nữa náo loạn, các cô gái cười lớn, hét tên chàng trai trước mặt mọi người.
——Tần Vũ.
Buổi chiều Sở Thạch chụp được gần trăm tấm ảnh, tối về ký túc xá anh nhìn chằm chằm vào phần mềm chỉnh ảnh trên máy tính - sao anh có thể chụp nhiều ảnh về sân vận động như vậy?
Chẳng phải anh chỉ thích chụp những thứ yên tĩnh, chẳng hạn như các toà nhà, hoa và cỏ,những chú mèo già đang ngủ trưa... Những sân vận động chật cứng hay những trận đấu căng thẳng chưa bao giờ xuất hiện trong album ảnh của anh.
Với tâm lý không thể giải thích rõ ràng, anh xoá những tấm ảnh ấy đi, cuối cùng giữ lại chín bức ảnh sửa lại rồi đăng lên weibo. Ngay sau khi anh đăng lên, đã có rất nhiều người bình luận bên dưới.
——Đây không phải là cuộc so tài giữa Trường Quản lý Kinh tế và Trường Luật lúc chiều nay sao, bên nào thắng vậy?
——Quản lý Kinh tế, Tần Vũ quá bá, người bên Trường Luật đấu không lại.
——Chàng trai mang số 24 áo đen vàng đứng kế người số 9 là ai vậy? Đẹp trai quá!
——Đó là Tần Vũ, có ai muốn thông tin liên lạc của cậu ấy không? Cậu ấy rất đẹp trai và là người tốt bụng nên nếu bạn được làm bạn gái cậu ấy thì cũng không lỗ đâu.
...
Cái weibo này kể từ lúc lập ra đã được rất nhiều người yêu thích, thậm chí có một số người không cùng trường với anh còn chia sẻ bài viết, tổng cộng có hơn 200 bình luận, trong đó một nửa là đang thảo luận về Tần Vũ.
Ban đầu anh chụp ảnh không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ anh cảm thấy mình quá thiếu suy nghĩ, anh đăng ảnh của người khác lên mà không xin phép sẽ gây ảnh hưởng phiền toái.
Nghĩ vậy Sở Thạch định sửa bài đăng thành chỉ mình nhìn thấy, nhưng vừa đăng nhập anh đã thấy có người gửi tin nhắn riêng cho mình.
——Xin chào, tôi là sinh viên số 9 trường Quản lý Kinh tế, người trong bức ảnh thứ 3, ảnh bạn chụp rất đẹp, chúng tôi nhờ bạn một việc được không?
Sở Thạch xem xong tin nhắn này thì do dự một lúc rồi nhấn vào hộp trò chuyện gõ phím.
——Xin lỗi nếu nó gây rắc rối cho bạn tôi sẽ xoá nó.
Anh vừa gửi thì nhanh chóng nhận được câu trả lời của đối phương.
——Không, không sao. Tuần sau đội bóng rổ trường chúng ta sẽ có trận đấu với trường khác. Chúng tôi muốn nhờ bạn chụp vài bức ảnh cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả tiền, được chứ?
Sở Thạch không trả lời ngay, anh không quá tự tin vào kĩ năng của mình và cũng không thích chụp hình cho người khác.
Ngón trỏ Sở Thạch vuốt ve khung điện thoại, lẽ ra anh nên từ chối, nhưng lúc này không biết anh đang do dự điều gì.
Anh thoát ra khỏi tang trò chuyện, mở weibo lên và xem bài đăng hôm nay của mình, trong bức ảnh thứ 3, thiếu niên số 9 đang ngẩng đầu uống nước, còn Tần Vũ thì đặt tay lên vai anh cười rạng rỡ.
Năm phút sau anh trả lời tin nhắn của đối phương.
——Được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro