Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương mười sáu: Diễn kịch


Theo thông lệ hàng năm, ngày thứ bảy cuối tháng sáu là tiệc của Hội Thương Nghiệp Thu Lệ, được tổ chức trong phòng đại tiệc của khách sạn Tân Thiên Vương. Đó là ngày không chỉ tập trung thương gia Thu Lệ trở về từ các nơi trao đổi với nhau chuyện làm ăn, mà còn là ngày tập trung của cánh nhà báo đổ dồn về Thu Lệ săn tin lá cải. Ca sĩ nào cặp với đại gia nào, diễn viên nào vừa "cướp" được người yêu của người mẫu nào, hoặc là ai sẽ là "tiểu tam" "tiểu tứ", tất cả đều sẽ được lộ rõ trong đêm nay. Vì vậy, không chỉ đám hóng lá cải của Thu Lệ, mà còn có cả đám hóng lá cải toàn quốc đều chờ mong 'tin nóng'.

Bảy giờ tối, từng chiếc xe sang tiến vào đậu trước đại sảnh của khách sạn, từng cặp đôi bước xuống, nắm tay nhau đi vào hội trường. Cánh nhà báo bắt đầu điểm danh, đại gia này cặp với chân dài nọ, nữ đại gia kia vừa tuyển được máy bay mới, cho đến Trần Thụy Quang, tất cả khá là kinh ngạc, bởi vì cậu trai đi theo Trần Thụy Quang trông khá là bình thường, ăn mặc cũng rất bình thường, như một cậu sinh viên chưa tốt nghiệp.

Trả lời cánh phóng viên, Trần Thụy Quang thẳng thắng nói: "Tiệc của Hội Thương Nghiệp cũng không phải là tiệc để khoe chân dài, cần tạo điều kiện cho giới trẻ tham gia học hỏi và tìm cơ hội hợp tác! Chẳng hạn như chàng trai này..." Trần Thụy Quang vỗ vai Tô Bân: "Xuất phát điểm là một đứa trẻ mồ côi, nhưng rất cầu tiến, vì vậy tôi đang suy nghĩ có nên tuyển chọn cậu ta làm cánh tay mặt của tôi trong tương lai không? Cho nên các bạn trẻ, các bạn không cần thất vọng, chỉ cần cố gắng, cơ hội luôn chờ đón các bạn ở phía trước!"

Bài phát biểu rất hùng hồn, nhưng cánh phóng viên thì tiu nghỉu, bởi vì không cách nào "giật tít" được, thế là toàn bộ cánh phóng viên phải chỉa mũi dùi sang những người đang tiến vào phía sau Trần Thụy Quang. Trần Thụy Quang dẫn Tô Bân vào đại sảnh, dắt cậu đi một vòng chào hỏi mọi người, Tô Bân tay cầm một chiếc hộp có vẻ nặng, hơi rụt rè, nhưng chào hỏi rất lễ phép, cho nên cũng không làm mất lòng ai, còn gợi thêm không ít tò mò từ cánh thương gia.

Gần bảy giờ ba mươi, tiệc sắp sửa bắt đầu, Trần Thụy Quang đưa Tô Bân lên lầu, nhưng không dắt Tô Bân vào phòng tiệc ngay, mà dắt cậu vào dãy phòng nghỉ ngơi nằm bên hông phòng tiệc. Dãy phòng nghỉ ngơi này dành phục vụ cho các thương gia tham dự tiệc, cho nên ngoài các thương gia và người đi cùng, không ai được phép tiến vào. Đầu bên kia dãy phòng dẫn thẳng vào phòng tiệc, vì vậy cũng không cần tiếp xúc với cánh phóng viên. Trần Thụy Quang dắt Tô Bân vào một căn phòng, một lát sau, một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, cậu khiến tất cả mọi người phải trố mắt trầm trồ.

Trên người cậu không phải là quần áo sơ mi bình thường như lúc đứng ở bên ngoài đại sảnh, mà toàn thân cũng chỉ có mỗi một cái quần trắng nhỏ xíu đủ che đi thằng nhỏ, còn lại là dây mảnh chéo ngang mông, tăng thêm sức hấp dẫn của cặp mông căng tròn lồ lộ. Một chiếc 'áo" được đan bằng những sợi vàng thật mảnh, thả hửng hờ từ hai vai xuống đến nửa bắp đùi, một sợi dây vàng choàng qua cổ để giữ "chiếc áo", và thêm hai khoen đeo ở đầu vú giữ lại. Trên mỗi khoen đeo một viên lục bảo đủ to để không chì đầu vú xuống, đồng thời thêm sắc cho đầu vú quyến rũ hơn. Ngay vị trí từ phía trên rốn cho đến đầu cuống thằng nhỏ khoét một lỗ to, đủ để người khác nhìn thấy hai viên hồng ngọc cỡ lớn, một đính trên vòng khoen đeo ở rốn và một trên vòng khoen ở đầu cuống thằng nhỏ. Hai cổ tay, phía trên hai đầu gối, và hai cổ chân đeo những sợi vàng mỏng thiết kế cầu kỳ, Tô Bân đi chân không, càng gợi thêm cho người khác cảm giác cậu chính là một vật phẩm dùng trong buổi lễ tế thần của một dân tộc thời xa xưa nào đó.

"Đây chính là bộ sưu tập mà cậu gọi là Vật Tế Thần do chính tay cậu thiết kế đấy à?" Một thương gia luống tuổi tiến đến gần, nhìn Tô Bân từ đầu đến chân: "Đúng là tay nghề cậu vẫn chưa xuống dốc! Từ một thanh niên bình thường lúc nãy tôi gặp, cậu có thể biến cậu ta thành một cá thể hấp dẫn đến mức ai nhìn thấy cũng muốn đưa lên giường thưởng thức!" Luồng tay xuống dưới "chiếc áo" ngắn củng cỡn, ve vuốt mông trần của Tô Bân, vị thương gia hỏi: "Đêm nay có thể thưởng thức cậu ta cùng với bộ quần áo bằng vàng này không?"

Tô Bân chợt nhớ lúc nãy cậu vừa chào hỏi vị thương gia này trong bộ dạng sinh viên, moi óc, Tô Bân nhớ ra, đây là Đinh Vụ, tổng giám đốc một công ty chuyên về sắt thép công trình.

Trần Thụy Quang mỉm cười: "Nếu anh là người trả giá cao nhất cho bộ quần áo này trong đêm nay thì có thể." Vòng tay qua eo Tô Bân, kéo cậu sát vào người mình, Trần Thụy Quang nói tiếp: "Hiện tại cậu ta là 'chàng thơ' của tôi, luôn gợi mở những sáng kiến không ngờ từ tôi, vì vậy thông cảm, tôi chỉ có thể nhường đêm nay thôi!"

"Một đêm là cũng đủ rồi!" Đinh Vụ bật cười: "Hi vọng bên trong cậu ta cũng 'ngon lành' như 'chiếc áo' cậu ta đang mặc!"

"Thử sẽ biết!" Trần Thụy Quang cười, khẽ đẩy Tô Bân về phía vị thương gia: "Đi cùng bác Vụ 'chào hàng' giúp chú nào!"

"Dạ vâng!" Tô Bân bẽn lẽn nói, bước lên phía trước, kéo cánh tay Đinh Vụ đặt lên mông mình: "Xin nhờ bác Vụ giúp đỡ!", người dựa hẳn vào Đinh Vụ, còn cố ý cọ xát thân thể.

Đinh Vụ không khách sáo, tay vén "áo" của Tô Bân lên, vò bóp đôi gờ mông của cậu: "Trông chú mày cũng khá chuyên nghiệp! Vào nghề bao lâu rồi?"

"Dạ, một năm!" Tô Bân nhỏ nhẹ trả lời.

"Do ai dẫn dắt?" Ngón tay lần mò đến lỗ nhỏ, "Tương đối rộng!", Đinh Vụ nghĩ thầm, "Có lẽ đã được nới rộng mỗi đêm!"

"Dạ, anh Hạ Chí!"

Đinh Vụ cười phá lên: "Hóa ra do thằng nhóc đó đào tạo! Cũng tốt đấy, rất đáng thử!"

"Gì mà đáng thử vậy?"

Tô Bân và Đinh Vụ nghe giọng nói đều quay lại. Tô Bân nhận ra người mới nói, Khổng Hải, chủ tịch hội đồng quản trị công ty du lịch tàu biển Cánh Buồm Trắng, đồng thời là cha của Khổng Quang Hiển, một thành viên trong Hội Chia Sẻ.

Khổng Hải nhìn Tô Bân, bật cười: "Thì ra là cháu Bân, ăn mặc sáng chói quá chú nhận không ra!"

Đinh Vụ hỏi: "Cậu quen nó à?"

"Có 'ăn ké' với bọn nhỏ vài lần, tuy không tốt bằng Diệu Huyền, nhưng cũng giải trí lắm!" Khổng Hải ôm eo cô người mẫu đi bên cạnh, âu yếm hỏi: "Trông có thích 'chiếc áo' này không?"

Cô người mẫu nguýt mỏ: "Trông tục tĩu quá!", nhưng lại lẩm bẩm khe khẽ: "Nhưng đúng là hấp dẫn thật!"

"Các chú các bác có chuyện gì mà đông vui thế?"

Tô Bân nhìn sang, người vừa lên tiếng hỏi là Lý Hải Đăng, năm nay ba mươi mốt, là một doanh nhân trẻ tuổi chuyên kinh doanh trà và cà phê.

"Chà chà, trông hấp dẫn quá!" Lý Hải Đăng nhìn Tô Bân khen, hỏi Đinh Vụ: "Cháu sờ được không?"

"Tự nhiên đi!" Đinh Vụ bật cười: "Đêm nay cậu Quang thả thằng nhỏ này đi 'chào hàng' đấy? Đẹp không?"

"Nhìn kỹ cậu ta không hấp dẫn lắm!" Lý Hải Đăng nhìn lên nhìn xuống Tô Bân: "Nhưng khoác 'chiếc áo' này lên người quả là hấp dẫn thật!" Đưa hai tay vén 'chiếc áo' Tô Bân lên sờ nắn người cậu, Lý Hải Đăng nói: "Cơ thể dẻo dai thế này, xem ra thích hợp với đám còn trẻ như cháu hơn là các chú, các bác!"

Khổng Hải cười phá lên: "Chú mày dám cười vào năng lực của các bác các chú à?"

"Sắp xuống lỗ rồi, sức đâu mà cạnh tranh với bọn nhỏ!" Một nữ đại gia chừng hơn năm mươi đi đến, nhìn lên nhìn xuống Tô Bân, nói với chàng diễn viên đi bên cạnh: "Cậu mặc 'chiếc áo' này vào trông sẽ hấp dẫn hơn cậu ta đó!"

Cậu diễn viên ưỡn ngực tự hào: "Tất nhiên rồi!"

Trần Thụy Quang đứng lui vào một góc tương đối vắng, vừa nhấp rượu, mắt vừa dõi theo Tô Bân, mỉm cười hài lòng. Huỳnh Tố Phượng cầm một ly rượu tiến đến, đứng tựa vào bình phong trang trí, nói với Trần Thụy Quang: "Tình nhân của anh bị người khác ve vãn mà anh không giận nhỉ?"

Trần Thụy Quang cười lòa xòa: "Giận làm gì? Cậu ta làm rất tốt công việc mà anh giao cho, mang tác phẩm của anh giới thiệu cho mọi người trước khi đấu giá!"

"Anh đấu giá 'chiếc áo' đó đêm nay à?" Huỳnh Tố Phượng hỏi.

Trần Thụy Quang chỉ lên sân khấu: "Món đầu tiên của đêm nay!"

Huỳnh Tố Phượng nhìn theo ngón tay của Trần Thụy Quang, trên sân khấu, màn đấu giá "lấy hên" thường niên đã bắt đầu, và món đầu tiên hiện lên màn hình lớn, quả thật là "chiếc áo" Vật Tế Thần do Trần Thụy Quang thiết kế.

MC mời Tô Bân lên sân khấu, đầu tiên là giới thiệu kỹ lưỡng về "chiếc áo", sau đó chốt bằng một câu: "Thậm chí nếu có nhu cầu, 'chàng thơ' này sẵn sàng dâng hiến một đêm của mình cho người mua chiếc áo!"

Mọi người bắt đầu trả giá, Đinh Vụ cũng tham gia, có vẻ rất hăng hái, nhưng kết quả cuối cùng lại thuộc về Lý Hải Đăng. Huỳnh Tố Phượng nhìn qua Trần Thụy Quang, thấy Trần Thụy Quang chỉ mỉm cười rồi nhấp rượu, không nói gì.

"Không ghen à?" Huỳnh Tố Phượng hỏi, "Nghe nói anh rất thích thằng bé đó mà?"

"Nó rất giỏi chiều chuộng!" Trần Thụy Quang hớp một ngụm rượu, trả lời: "Nhưng 'đồ chơi' thì vẫn là 'đồ chơi' thôi, không cần phải quan trọng hóa vấn đề lên như thế!"

Theo như yêu cầu của Lý Hải Đăng là "muốn nhận hàng ngay", Tô Bân đồng ý tạm thời rời buổi tiệc, đi theo Lý Hải Đăng vào phòng nghỉ của hắn, làm một phát nhanh gọn nhưng cũng đủ cho Lý Hải Đăng say lòng. Xong xuôi rồi, cậu để lại "chiếc áo" Vật Tế Thần cho Lý Hải Đăng, bản thân mặc lại bộ quần áo sinh viên, vừa định quay về phòng tiệc, Lý Hải Đăng đã chận cậu lại, nhét năm tờ một trăm được gấp tư gọn ghẽ vào quần lót của cậu, chà xát vào thằng nhỏ.

"Kỹ thuật cậu không tệ, ở với lão già kia uổng lắm!" Dúi danh thiếp vào tay Tô Bân, Lý Hải Đăng nói nhỏ: "Nếu cảm thấy cô đơn thì điện thoại cho tôi!"

"Cảm ơn anh!"

Tô Bân gật nhẹ đầu, mở cửa đi ra ngoài, trở lại phòng tiệc, tìm đến Trần Thụy Quang, xà vào lòng ông.

Trần Thụy Quang ôm Tô Bân bằng một tay, một tay vuốt ve tóc cậu: "Làm tốt lắm! Trở về chú sẽ thưởng!"

Cọ xát thân thể vào người Trần Thụy Quang, Tô Bân nũng nịu: "Cháu muốn ba ngày không xuống giường!", kéo tay Trần Thụy Quang vuốt ve thằng nhỏ của cậu, cách hai lớp quần.

Trần Thụy Quang bật cười: "Được rồi!"

Huỳnh Tố Phượng liếc mắt nhìn cảnh này, không khỏi khó chịu, lẩm bẩm: "Đĩ đực!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro