Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương mười bảy: Chia tay

Kết thúc buổi tiệc, Tô Bân theo Trần Thụy Quang ra xe, trên xe không ngừng hôn hít Trần Thụy Quang, khiến tài xế ít nhiều cũng bực mình. Trần Thụy Quang hiểu ý, dỗ ngọt tài xế: "Là do tôi bắt nó lên giường với người khác nên giận lẫy đó!"

"Chú này! Người ta quả thật không muốn mà!" Tô Bân nũng nịu.

"Thôi được rồi, cho chú xin lỗi!" Vỗ mông Tô Bân, Trần Thụy Quang nói: "Lần sau chú tự đi tiếp thị được chưa?"

Tô Bân nguýt mỏ: "Ai mà thèm lên giường với chú chứ!"

Nói đến đây cuối cùng cũng về đến nhà Tô Bân, Trần Thụy Quang thông báo hôm nay hắn ngủ lại đây, bảo tài xế lái xe về nghỉ ngơi, ngày mai đón. Tài xế ngần ngừ định nói gì đó, Trần Thụy Quang hiểu ý, trấn an: "Tôi tuy mê thằng bé này nhưng không sao nhãng việc công ty đâu, chú đừng lo!"

"Tôi không phải có ý đó!" Tài xế nói: "Ông chủ giữ gìn sức khỏe!", sau đó lái xe rời đi.

Nhìn bóng xe chạy xa, Tô Bân nhỏ giọng hỏi: "Ông ta đứng về phía bên kia?"

Trần Thụy Quang gật đầu: "Ăn cơm nhà, nhưng muốn làm con chó của thiên hạ, suốt đời không ngóc đầu lên nổi!" Vỗ vai Tô Bân, Trần Thụy Quang nói: "Lên nhà thôi!"

Vừa mở cửa vào nhà, Tô Bân đã mệt rũ ngã lăn ra xô-pha: "Sao cha có thể duy trì trạng thái 'diễn kịch' suốt vậy? Mệt chết được!"

"Cuộc sống bắt buộc thôi!" Trần Thụy Quang mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện, nhìn Tô Bân: "Tay nghề thằng nhóc Hải Đăng thế nào?"

"Mạnh mẽ! Chơi xộp!" Thò tay vào quần lót móc ra năm trăm đặt lên bàn, Tô Bân nói: "Quả đúng là đối tượng thích hợp để quyến rũ 'tình nhân' của cha!"

Trần Thụy Quang bật cười: "Thế bây giờ con muốn thế nào?"

Tô Bân không trả lời, mà hỏi lại: "Cha vẫn muốn con tiếp tục lên giường với hắn?"

Trần Thụy Quang gật đầu: "Điều đó cũng tốt! Làm tình với người khác có thể giảm bớt sự bức bối trong lòng con hiện giờ!"

Tô Bân nhắm mắt lại, gác cánh tay lên ngang mắt, im lặng hồi lâu mới nói: "Có lẽ cha nói đúng!" Ngẫm nghĩ một lúc, cậu hỏi: "Cha nghĩ con có thể yêu người khác không?"

"Cũng có thể!" Trần Thụy Quang từ tốn nói: "Con cứ thử, nếu cảm thấy không được thì quay về bên cha, cha luôn ở bên cạnh con!"

"Thực ra thì..." Tô Bân bỏ cánh tay đang che mắt xuống, quay sang nhìn Trần Thụy Quang: "Cha là một 'tình nhân' rất tốt! Tốt đến mức con gần như không muốn thay đổi người khác! Nhưng ở cạnh cha..." Cậu ngập ngừng, "Con vẫn khó có thể bỏ qua vấn đề đạo đức, nó cứ lởn vởn trong đầu mãi!"

"Nếu không bỏ qua được thì cứ để đó!" Trần Thụy Quang đi qua, xoa đầu Tô Bân, hôn lên trán cậu: "Làm một việc khác, tạm quên nó đi! Lên giường với người khác cũng là một cách!"

Nhìn Trần Thụy Quang, Tô Bân hỏi: "Sắp tới cha có bận không?"

Trần Thụy Quang gật đầu: "Rất bận! Có lẽ sẽ không ở Thu Lệ khoảng nửa tháng!"

"Vậy thì được rồi!" Tô Bân ngồi dậy, hôn lên môi Trần Thụy Quang: "Có lẽ con cũng nên nghe lời cha, tìm nguồn vui nơi khác, thử xua đi sự bực bội ở trong lòng!"

"Nhớ dùng bao cao su!" Trần Thụy Quang cười gian tà, "Cha không muốn phải chi tiền cho con chữa các bệnh về đường tình dục đâu!"

"Cha này..." Tô Bân xô Trần Thụy Quang, đứng dậy: "Con đi tắm! Lâu rồi không làm tình với người khác, làm lại cảm thấy bản thân không sạch sẽ!"

Trần Thụy Quang nhìn theo bóng lưng Tô Bân khuất sau cánh cửa phòng tắm, lẩm bẩm: "Hi vọng tinh thần của nó có thể ổn định trở lại!"

***

Ba ngày sau, Trần Thụy Quang quả thật phải đi công tác ở Nam Phổ, đến trưa ngày thứ tư, Lý Hải Đăng nhận được tin nhắn của Tô Bân. Lý Hải Đăng cực kỳ vui mừng, nhưng Tô Bân lại nói với hắn rằng cậu muốn lén lút.

"Cũng được! Như thế càng thích!" Lý Hải Đăng trả lời, gửi kèm địa chỉ một khách sạn.

Tối hôm đó, Tô Bân có mặt trên giường của Lý Hải Đăng, sau một hồi mây mưa, Lý Hải Đăng hỏi: "Vẫn không có ý định chia tay lão già ấy, đi theo anh à?"

Tô Bân lắc đầu: "Chú Quang rất giàu, cho em nhiều thứ, còn rất yêu em, rất tốt với em!"

"Vậy tại sao em còn đến tìm anh?" Lý Hải Đăng bẹo má Tô Bân.

"Bởi vì..." Tô Bân làm bộ ngượng nghịu, "Ông ấy không đủ làm em thỏa mãn!"

Lý Hải Đăng bật cười, bẹo má Tô Bân: "Nghe nói trước đây em từng phục vụ Hội Chia Sẻ?"

Tô Bân gật đầu: "Nhưng bây giờ bọn họ chán em rồi!"

"Vậy có muốn chơi nhiều người nữa không?" Lý Hải Đăng hồ hởi hỏi: "Anh cũng có quen một hội đông người!"

Tô Bân lắc đầu: "Phục vụ đông người mệt lắm, em không làm nữa đâu!"

"Vậy tiếc quá!" Lý Hải Đăng làm bộ chặc lưỡi, đưa tay mơn trớn thằng nhỏ của Tô Bân, "Vậy khi nào em đến với anh nữa?"

Tô Bân nhỏ nhẹ nói: "Chú Quang đi công tác, hơn tuần nữa mới về!"

"Cho nên muốn ăn vụn!" Lý Hải Đăng khều cằm Tô Bân, "Vậy ngày mai nữa nhé?"

Tô Bân khe khẽ gật đầu.

Sờ viên hồng ngọc đeo trên đầu cuống thằng nhỏ của Tô Bân, Lý Hải Đăng đột nhiên hỏi: "Ông ta tặng em à?"

Tô Bân gật đầu: "Tự tay chú Quang đeo cho em, là bằng chứng chú ấy yêu em, cho nên em chưa từng tháo nó ra..." Đưa tay sờ viên hồng ngọc, Tô Bân cúi đầu nói: "Thật ra em cũng rất yêu chú ấy!"

Lý Hải Đăng nghe Tô Bân nói, giả bộ ôm tim: "Em làm anh đau lòng đấy?"

Tô Bân cười bẽn lẽn: "Em cũng chỉ là nói thật suy nghĩ của mình thôi!"

Mặc quần áo vào, Tô Bân chào Lý Hải Đăng ra về. Chờ cậu đóng cửa đi thật lâu rồi, Lý Hải Đăng lấy điện thoại ra gọi.

"Đơn giản chỉ là một thằng nhỏ hám tiền thôi!" Lý Hải Đăng nói với giọng khinh miệt: "Không đủ hấp dẫn, qua tay nhiều người rồi, tôi nghĩ ông chồng cũ của bà cũng không duy trì được lâu đâu, không cần phải phá lớn!"

"Thế à?"

Huỳnh Tố Phượng hỏi thêm vài câu nữa rồi gác máy. Trần Viên Quý lại bóp vai cho mẹ hắn, thong thả nói: "Con nói rồi mà mẹ không tin con? Thằng đó cũng chỉ là một thằng đĩ đực thôi! Bọn con chơi SM với nó, nó còn rất khoái nữa là khác!"

Nhưng linh tính phụ nữ lại báo cho Huỳnh Tố Phượng có gì đó không ổn, được một lúc, Huỳnh Tố Phượng lại quay sang hỏi Trần Viên Quý: "Con nói ông ta quen thằng nhỏ được bao lâu rồi?"

Trần Viên Quý suy nghĩ một chút, trả lời: "Hơn nửa năm. Con nhớ người làm nói Hạ Chí dắt thằng đó đến cho ông ta làm tình là độ khoảng tháng mười năm trước!"

Huỳnh Tố Phượng nhíu mày: "Cha con... ông ta chưa bao giờ lên giường với ai quá ba tháng, kể cả... mẹ! Xem ra bên trong quả thật có vấn đề gì rồi!"

Nhưng khi Huỳnh Tố Phượng vẫn chưa nghĩ ra vấn đề là ở đâu, Lý Hải Đăng đã báo với bà ta hắn bỏ cuộc, vì sự thật Tô Bân cũng chẳng có gì giữ chân hắn lâu hơn thế, kỹ thuật trên giường hấp dẫn đó, nhưng bên ngoài vẫn còn có những kẻ hấp dẫn hơn. Song có một điều mà Lý Hải Đăng có thể khẳng định, Tô Bân rõ ràng có tình cảm sâu sắc với Trần Thụy Quang, không đơn giản chỉ là vì tiền mà đeo bám.

"Thằng nhỏ yêu ông ta thật ư?" Huỳnh Tố Phượng siết nắm tay, "Cho nên ông ta mới... yêu nó? Như vậy không được!" Huỳnh Tố Phượng lẩm bẩm: "Phải nhờ người phá đám mới được!"

***

Trần Thụy Quang trở về Thu Lệ được hai ngày sau chuyến công tác xa, sáng ngày thứ ba, một gói bưu phẩm gửi thẳng đến công ty, bên trên ghi đích danh ông. Đó là một gói phong bì khá dày, vì để an toàn, trợ lý đeo bao tay vào rồi mới dùng kéo mở phong bì, xổ thứ bên trong ra mặt bàn. Bên trong phong bì không có vật nguy hiểm, chỉ có một xấp ảnh. Trợ lý tinh mắt phát hiện, dường như các tấm ảnh đều chụp cậu trai được đồn đại là tình nhân của ông chủ, nhưng trong hình rõ ràng cậu ta đang làm tình với người khác, mặc dù không chụp rõ mặt đối phương. Trợ lý len lén nhìn Trần Thụy Quang, phát hiện sắc mặt Trần Thụy Quang tối xầm, vội vã mượn cớ chạy thoát khỏi phòng tổng giám đốc.

Trần Thụy Quang không nói gì, lẳng lặng gom hết hình cho lại vào túi phong bì, tiếp tục làm việc.

Chiều hôm đó, tài xế chở Trần Thụy Quang đến nhà Tô Bân, nhưng khác với thường lệ, Trần Thụy Quang bảo tài xế chờ ông ở dưới nhà. Trần Thụy Quang đi lên lầu, nửa tiếng sau quay xuống, ngồi lên xe nói với tài xế: "Không cần đến đây nữa!", xe lăn bánh chạy đi.

Tô Bân đứng trên lầu, nhìn bóng xe Trần Thụy Quang khuất dần, thở dài, quay đầu nhìn lại xấp hình đặt trên mặt bàn.

"Vở kịch" đã hoàn tất, kết thúc "vở kịch" là cậu chia tay Trần Thụy Quang, người ngoài nhìn vào tưởng vì cậu "ngoại tình" mới khiến Trần Thụy Quang tức giận bỏ rơi cậu, nhưng sự thật chỉ hai người bọn họ biết, chia tay là để an toàn, và cũng đồng thời là để Tô Bân có thời gian nghĩ thông suốt về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Như Trần Thụy Quang đã nói, cậu cứ quen người khác, nếu cảm thấy không yêu được thì quay trở lại bên ông, ông luôn chờ đợi cậu. Nhưng Tô Bân biết, có lẽ suốt đời này, khó ai có thể thay thế hình ảnh Trần Thụy Quang trong tim cậu được. Dịu dàng, tử tế, còn có quan hệ máu thịt, đó là sự nghiệt ngã, cũng là sự khắn khít không dễ gì cắt đứt.

Cởi quần áo ra, nhìn viên hồng ngọc hình trái tim đeo phía trên cuốn thằng nhỏ lung linh trong ánh chiều tà, Tô Bân nhắm mắt, lấy tay sờ, lại nhớ đến cảm giác khi Trần Thụy Quang đeo lên cho cậu.

Khi đó, Trần Thụy Quang hôn lên vị trí này rất lâu trước khi xỏ lỗ, khiến Tô Bân không khỏi ngại ngùng, chân dang rộng nhưng mặt quay đi, che giấu sự xấu hổ. Trần Thụy Quang khi đó nói, đây chính là nơi ông ta cảm thấy quyến rũ nhất ở cậu, khiến ông ta không thể xa rời.

"Cha..."

Vuốt ve vị trí đeo khuyên, rồi vuốt ve thằng nhỏ, Tô Bân nhớ lại hình ảnh Trần Thụy Quang trong đầu, tay nhàu nặn thằng nhỏ của mình để tìm sự giải thoát. Cho đến khi bắn ra, Tô Bân mệt rũ, ngồi thụp xuống dựa lưng vào tường, lẩm bẩm: "Đến lúc nào đó, khi đã thực sự chấp nhận được mối tình nghiệt ngã này, con sẽ quay trở lại bên cha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro