Chương bảy: Phục vụ
Tất cả tiến triển thuận lợi hơn Tô Bân nghĩ.
Ban đầu khi nghe Mạnh Khang nói, Tô Bân cứ chắc mẫn rằng cậu sẽ không đủ điều kiện trở thành "đồ chơi" của Hạ Chí. Nhưng khi phát hiện Hạ Chí do đánh rơi chìa khóa nên quay trở lại quán ăn, Mạnh Khang ra lệnh cậu phải "diễn" cùng ông chủ quán, không ngờ việc này lại dẫn đến một chuỗi phản ứng sau đó, cậu trở thành người tạm thời "xả stress" cho Trần Thụy Quang, rồi tiến thẳng đến việc trở thành "đồ chơi" mà Hạ Chí huấn luyện.
Nhìn điện thoại báo mười ngàn vừa được chuyển đến, Tô Bân vui trong bụng, lập tức xóa tin nhắn, thu xếp tập vở trên bàn, cùng các sinh viên khác đi ra giảng đường. Hôm nay là một ngày quan trọng đối với cậu, bởi vì tối nay Hạ Chí sẽ dắt cậu ra mắt "hội" của hắn.
Về "hội" của Hạ Chí, Mạnh Khang yêu cầu Tô Bân phải điều tra cặn kẽ, bởi vì ngoài việc ông ta cần xác định trong "hội" bao gồm những ai, còn cần phải biết cá tính và thói quen của từng người.
Tô Bân từng hỏi Mạnh Khang vì sao lại cần điều tra cặn kẽ bọn cậu ấm? Mạnh Khang chỉ nói là có việc dùng cho sau này! Tô Bân suy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi rốt cuộc Mạnh Khang định dùng cái bọn chân yếu tay mềm, chẳng biết làm gì ngoài ăn chơi này vào chuyện gì, chẳng lẽ muốn đẩy bọn chúng đi phục vụ "nhu cầu" của quân đội?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Tô Bân vẫn ghi nhớ tất cả những lời Mạnh Khang căn dặn, còn việc viết báo cáo? Không cần, bởi vì tất cả đã được "nghe" qua con chip nhỏ gắn bên trong lỗ tai cậu.
Sờ sờ lỗ tai, không phát hiện sự tồn tại của con chip, Tô Bân nghĩ thầm: cậu thật ra cũng giống điệp viên lắm chứ! 007 lên giường với gái để moi thông tin, thì cậu cũng lên giường với trai rồi còn gì! Mặc dù "trai" của cậu hiện giờ chỉ là một ông chú gần năm mươi tuổi, và một tên thích dùng "dụng cụ" hơn là đưa thằng nhỏ trực tiếp vào người cậu.
Nhớ đến Hạ Chí, Tô Bân không khỏi cảm thấy lạ lùng. Là đàn ông, Hạ Chí đúng ra cũng phải có "nhu cầu" như Trần Thụy Quang, nhưng rõ ràng "nhu cầu" của hắn dường như chỉ cần nhìn cậu dùng "dụng cụ" là đủ, số lần Hạ Chí tiến vào người cậu thật ra rất ít.
Hạ Chí từng nói, bởi vì hắn thích trai "zin", mà cậu thứ nhất đã không còn "zin", chẳng những vậy, mỗi tuần còn lên giường với Trần Thụy Quang một lần nữa. Khi báo cáo điều này với Mạnh Khang, Mạnh Khang nói là vì Hạ Chí thuộc loại 'ở sạch', khiến Tô Bân không khỏi ngẩng ra.
"Xem ra 'chú Quang' vẫn tốt hơn!" Tô Bân bật cười.
Sau lần chiến đấu nhanh chóng chưa đầy ba mươi phút với Trần Thụy Quang, những lần sau, Trần Thụy Quang tương đối nhã nhặn từ tốn, còn dạy bảo cậu làm cách nào khiến đối phương của cậu cảm thấy sảng khoái, thấy cậu tiếp thu tốt, Trần Thụy Quang cảm thấy rất hài lòng.
Tiếp xúc Trần Thụy Quang một thời gian, Tô Bân cảm thấy làm người giàu thực ra cũng không sung sướng gì cho lắm. Chẳng hạn như Trần Thụy Quang, những lúc được yêu cầu ở lại qua đêm, cậu mới biết ông ta mỗi ngày có khi ngủ chỉ khoảng ba tiếng, còn lại là làm việc, cho nên trung bình một ngày Trần Thụy Quang làm việc gần hai mươi tiếng đồng hồ.
"Thật khác xa với người bình thường!" Tô Bân nghĩ.
Người bình thường, tám tiếng làm việc ở công sở, sau đó ai siêng mới làm thêm một việc nữa, còn đa phần là xà đi nhậu nhẹt, cà phê cà pháo, dẫn đến tiền chi thì nhiều tiền thu thì ít. Còn những người như Trần Thụy Quang, thật ra thì cũng chắc chỉ vợ con ông ta là sống vô tư thoải mái thôi, còn như ông ta nói, nếu ông ta ngưng làm việc hoặc làm việc ít, có khi công ty sẽ xập tiệm sớm, tiền không có, còn dẫn đến hàng loạt người do công ty phá sản mà thất nghiệp.
"Đó là trách nhiệm của một kẻ giàu!" Trần Thụy Quang nói như vậy, Tô Bân cảm thấy thật khác hẳn với những gì mà cậu biết được.
Chẳng phải người giàu thường hay bóc lột sao? Chẳng phải họ dùng tiền bóc lột để chơi bời xả láng sao? Tô Bân nghĩ, có lẽ cũng tùy người, chứ nếu Trần Thụy Quang cũng ăn chơi xả láng, thì đúng là công ty ông ta banh sớm thật!
Nhưng Trần Viên Quý thì đúng là một tên ăn chơi xả láng! Tô Bân kết luận như vậy!
Trần Viên Quý là con trai độc nhất của Trần Thụy Quang, Tô Bân không ít lần chạm trán hắn ở nhà Trần Thụy Quang, hắn luôn nhìn cậu chỉ bằng nửa con mắt, chẳng chút che giấu sự khinh miệt.
Nhưng Tô Bân không để bụng, bởi vì cậu hiện tại dù sao cũng là "món đồ" tiêu khiển của cha hắn mà!
"Chuẩn bị xong chưa?" Hạ Chí hỏi, cài lại nút cổ tay chiếc áo sơ mi khoác ngoài.
"Xong rồi!" Tô Bân nói, xoay qua xoay lại nhìn ảnh mình phản chiếu trông gương, nhủ thầm "dù mặc đồ hiệu trông cũng còn hơi quê quê!"
"Tôi hỏi là 'chuẩn bị tinh thần'?" Hạ Chí cốc đầu cậu: "Đừng quên cậu lên giường cùng lúc chín người, không phải là với chú Quang hay cái tên chủ quán kia đâu!"
"Chắc là được mà!" Tô Bân nhe răng cười.
"Thấy không được thì cứ lên tiếng, tôi sẽ ở bên cạnh cậu!" Hạ Chí dịu dàng nói.
Tô Bân nghĩ, hắn luôn dịu dàng như thế, giống như lúc giảng bài cho cậu, nhưng thật ra... hắn rất biến thái! Tô Bân chắc mẫm điều đó.
Đã hai tháng trôi qua kể từ lúc Hạ Chí "huấn luyện" cậu, Tô Bân ăn đủ mọi trò biến thái mà Hạ Chí yêu cầu, từ bịt mắt, buộc tay, sử dụng dụng cụ, cho đến việc để sáp nến chảy vào lỗ nhỏ, hoặc là treo cậu trên một bếp lửa than, còn Hạ Chí thì ung dung nướng BBQ bên dưới. Tô Bân nghĩ, hình như chỉ còn mấy trò gây chảy máu và bẩn thiểu như tiểu vào miệng là Hạ Chí chưa chơi, xem ra Hạ Chí vẫn còn "nhân đạo" chán!
Nhưng những tên khác sẽ không "nhân đạo" như vậy! Tô Bân hiểu rõ điều đó. Hạ Chí cũng nói với cậu, nếu là người do hắn "dẫn đến", hắn có thể đảm bảo không chết, nhưng là những người khác, hắn không đảm bảo, và tất nhiên "hội đó" không ít lần làm chết người! Hạ Chí nói: "Là bởi vì bọn họ nể mặt tôi!", Tô Bân cũng hy vọng vậy!
"Hi vọng mình sẽ không chết!" Tô Bân thầm nhủ, hít sâu một hơi, nói với Hạ Chí: "Tôi sẵn sàng rồi!"
Hôm nay "hội" họp mặt ở biệt thự riêng của anh cả của "hội", Tô Bân gặp mặt mới biết, hóa ra chính là shark Lê Vũ Phong nổi tiếng trên ti vi với chương trình "Hỗ Trợ Khởi Nghiệp". Trẻ tuổi, đẹp trai, tài cao, và đặc biệt GIÀU, là đối tượng của hội chị em cả nước, Tô Bân không khỏi kinh ngạc.
Hạ Chí vỗ vai cậu, cười nói: "Khi nào bọn trẻ của cậu muốn 'khởi nghiệp', có thể liên hệ với ảnh."
Tô Bân cũng cười: "Tất nhiên rồi!"
Lê Vũ Phong nhìn lên nhìn xuống Tô Bân, cười nói: "Có hơi kém sắc hơn cậu trước, chả trách Quý nó chê!" Tô Bân lúc này mới phát hiện, trong chín người, có cả Trần Viên Quý.
Hạ Chí cười hì hì: "Bù lại sức chịu đựng dẻo dai hơn, đừng lo, tôi thử rồi, anh an tâm đi, lần này có thể chơi BBQ cả buổi đó!"
"Thế thì chơi BBQ ngay đi!" Lê Vũ Phong nói, "Dù sao mọi người cũng đang nướng BBQ ở trong!"
"Anh có dây chứ?" Hạ Chí hỏi.
"Đồ nghề đầy đủ!" Lê Vũ Phong nhe răng ra cười.
Và thế là dưới dàn nho bằng khung sắt chịu lực, Tô Bân bị treo lên cho mọi người nướng BBQ bên dưới.
"Lần này khác với lần trước..." Hạ Chí vừa cười gian tà vừa nói, "Tôi muốn thử nghiệm một 'kiểu' tôi mới vừa nghĩ ra!"
Trong lúc Tô Bân còn đang thắc mắc Hạ Chí đã nghĩ ra trò gì, đã thấy hắn buộc cánh gà vào một sợi vải, nói với Lê Vũ Phong: "Anh bắt đầu đi!"
Lê Vũ Phong đứng ở phía sau, tay cầm sẵn "đồ chơi" nhét vào lỗ nhỏ của Tô Bân, ấn nút chạy tự động. Thằng nhỏ của Tô Bân bị kích thích, bắt đầu cứng cáp lên, Hạ Chí buột đầu còn lại của sợi vải vào.
"Cố gắng đừng để cho nó rớt!" Hạ Chí cười gian, vỗ vai Tô Bân nói, cậu chỉ biết cười khổ.
Bữa tiệc diễn ra trong vui vẻ, tất nhiên người không chút vui vẻ là Tô Bân, bởi vì suốt quá trình, cậu bị treo lên, còn bọn họ nướng BBQ bên dưới và ăn, cậu chỉ được ăn mỗi cánh gà nướng bằng thằng nhỏ của cậu.
Ăn tiệc xong, Hạ Chí vỗ tay ba cái tập trung sự chú ý, hỏi những người khác: "Bây giờ muốn chơi kiểu 'treo' hay là thoải mái trên giường?"
Lê Vũ Phong nói: "Chắc để sau, trên giường cùng lúc là lễ chào sân dành cho người mới từ lúc thành lập hội đến giờ rồi." Lê Vũ Phong quay đầu nhìn những người khác: "Các cậu thấy thế nào?"
Trần Viên Quý nói nhanh: "Tôi thì sao cũng được! Không quan tâm!"
Những người còn lại đều đồng ý theo cách của Lê Vũ Phong, vì vậy Hạ Chí tháo dây, thả Tô Bân xuống.
Dịu dàng đỡ Tô Bân ngồi xuống ghế, Hạ Chí vừa xoa bóp tay chân cho cậu, vừa hỏi: "Thấy thế nào? Có bị khó chịu ở đâu không?"
"Cơ bản là ổn!" Tô Bân cười khổ, "Gần một tiếng đồng hồ đó!"
"Vẫn ít hơn lần trước tôi thử nghiệm!" Hạ Chí nghe răng cười, nhìn vào cái giường lớn kê trong căn phòng giải trí bên cạnh khu vườn BBQ: "Để tôi bồng cậu vào trong."
Rồi rất nhẹ nhàng, Hạ Chí bồng Tô Bân lên, đi vào trong đặt xuống giường, những người khác cũng tiến vào, đứng xung quanh giường.
Tô Bân nhìn chín người, nuốt nước miếng, níu tay Hạ Chí: "Anh... có thể ở bên cạnh không? Tôi cảm thấy cũng... hơi sợ!"
Hạ Chí bật cười, ngồi lên giường, đỡ đầu Tô Bân đặt lên đùi mình, mỉm cười dịu dàng, trấn an: "Sẽ không sao đâu!"
Chín người bắt đầu tiến hành xâm phạm, ban đầu là Lê Vũ Phong, sau đó là những người khác, tùy theo sở thích mà mạnh nhẹ khác nhau. Hạ Chí làm Tô Bân vơi bớt nỗi sợ bằng cách hôn lên môi cậu, cho cậu không nhìn thấy ai đang xâm phạm mình. Nhưng cho dù như vậy, khi kết thúc lượt cuối cùng, đón nhận một lược xâu xé tập thể, Tô Bân vẫn ngất đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro