Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Người mẹ mỹ nhân và chị

Núi La Sơn ở biển Đông là ngọn núi cao nhất nước Thanh Dương.

La Sơn bắt nguồn từ biển, cao hai vạn trượng. Muốn lên đỉnh núi cần phải trải qua hải thị thận lâu, sau đó lại phải vượt ngàn trượng vực sâu. Tương truyền: không phải cảnh giới Thánh giả, khó mà lên núi La Sơn.

Trên sườn núi mây mù bao phủ cả ngày đêm. Kỳ hoa dị thảo trải rộng đỉnh núi. Xa xa mơ hồ nhìn thấy tường đỏ ngói đen.

Dưới ngói đen, trong phòng tràn ngập ánh nến. Ngọn nến trắng sắp thành một vòng tròn nhỏ. Đến gần bàn, những ngọn nến dài hơn chiếu sáng một bức hoạ cổ xưa treo trên bàn.

Các góc giấy bị ố vàng, như là bị dính nước nên ố màu. Những chiếc nẹp cố định bị loang ra. Vì thế, chỉ có thể thấy trong tranh đầy màu sắc rực rỡ, nhưng lại không thể biết tranh vẽ cảnh gì.

Ban đêm, ánh trăng trên mái hắt xuống, ngừng lại ở bàn tay trái trong nôi. Đứa trẻ quấn tã mới sinh vừa vặn mở đôi mắt ngây thơ đón ánh trăng.

Một tháng.

Suốt một tháng, Ngu Tuế mới từ từ chấp nhận sự thật rằng mình đã biến thành trẻ con.

Trong hình hài trẻ con, năng lượng của Ngu Tuế rất hạn chế, không phải ngủ chính là ngủ. Thời gian tỉnh táo rất ít.

Lúc này, nàng vừa tỉnh dậy. Tròng mắt đen chậm rãi đảo quanh. Nàng phát hiện mình lúc nãy vẫn còn ở trong căn phòng âm trầm quỷ dị.

Ngoài phòng vẫn luôn có thị nữ canh giữ, thỉnh thoảng sẽ mở cửa đi vào xem xét trạng thái của Ngu Tuế. Khi thị nữ thấy Ngu Tuế mở mắt liền đi xin chỉ thị của Tố phu nhân.

Tố phu nhân là mẫu thân của nàng, chỉ khi Ngu Tuế thức giấc mới tới xem nàng.

Tố phu nhân đẩy cửa bước vào, dáng người tựa liễu, tóc dài như thác nước buông xuống trên bộ váy tơ lụa màu trắng. Nàng có một đôi mắt rất đen, trên làn da tái nhợt cùng dáng người yếu ớt tạo thành đôi mắt yêu mê hoặc lòng người.

Tố phu nhân chỉ yên tĩnh nhìn Ngu Tuế, không thường nói gì.

Ngu Tuế nỗ lực giả làm một đứa trẻ chân chính. Nàng giả ngây giả dại với ý đồ đùa giỡn với Tố phu nhân. Bao gồm nhưng không giới hạn ở cười ngây ngô, chảy nước miếng, bốn chân giơ lên trời.

Nàng muốn nhìn thấy biểu hiện vui vẻ của người làm mẹ từ gương mặt tuyệt sắc kia.

Nhưng Tố phu nhân vẫn duy trì biểu hiện lãnh đạm bình tĩnh. Hôm nay bà cũng chỉ vội vàng liếc nhìn nàng một cái liền đi.

Ngu Tuế tiếc nuối mà nhéo nhéo nắm tay nhỏ của mình.

Những lúc thế này, nàng đều hoài nghi, rốt cuộc mình có phải là con của Tố phu nhân hay không.

Cũng may tuy rằng nàng không biết được suy nghĩ của mẫu thân, nhưng nàng còn có một người chị 3 tuổi.

Chị Thanh Quỳ cũng thích đến thăm Ngu Tuế khi nàng thức dậy. Chị thường nói linh tinh với nàng, lấy hoa mà chị hái được bên ngoài đưa sát vào khuôn mặt nhỏ của muội muội. Nàng trông thấy Ngu Tuế cười khanh khách ra tiếng cũng sẽ vui vẻ cười theo.

Khi Tố phu nhân đi khỏi một lúc, có một bé gái nhỏ mặc váy hồng, trang điểm tinh xảo bước vào. Thanh Quỳ thật cẩn thận tránh đi vòng nền dưới đất mà đến cạnh nôi. Nàng phải bước lên ghế, nhón chân mới có thể thấy Ngu Tuế trong nôi.

"Hoa hoa."

Thanh Quỳ đụng nhẹ bông hoa mai còn mang theo giọt sương lên mặt Ngu Tuế.

Ngu Tuế cười trở về, Thanh Quỳ cũng nhìn nàng cười.

Tuy rằng không phân biệt được rốt cuộc là nàng đang chơi cùng trẻ nhỏ, hay là tiểu hài tử đang chơi với nàng. Nhưng Ngu Tuế rất nhanh lại cảm thấy mệt mỏi nên liền nhắm mắt lại ngủ.

*

Theo lý thuyết sau nửa đêm Ngu Tuế sẽ không tỉnh lại. Nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy rất nóng, như là bị đặt trên bếp lửa mà nướng. Nàng nhịn không được mà vặn vẹo trong tã lót, giơ đôi tay giơ lên quạt mát. Rồi lại cảm thấy không có tác dụng, bất đắc dĩ mà mệt mỏi mở mắt.

Ánh trăng như cũ hắt xuống ở căn phòng tối tăm. Những tia sáng như chiếu rọi chỉ vì nàng. Đôi mắt đen của Ngu Tuế phản chiếu ánh sáng, bỗng thấy có chút kỳ quái.

Trong chùm tia sáng có bụi bay khắp nơi, này cũng không phải việc lạ.

Nhưng giờ phút này, những hạt bụi lại có màu sắc, tốc độ bay cũng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường. Dần dần trong mắt Ngu Tuế hóa thành những đốm lửa.

Kỳ quái, thế mà nàng không cảm thấy sợ hãi chút nào.

Đốm lửa trong chùm tia sáng rơi xuống người nàng, vậy mà nàng không cảm thấy có chút đau đớn nào do bị bỏng. Trong đầu Ngu Tuế xuất hiện cảnh tượng vô số thiên thạch vỡ vụn:

Trên bầu trơi rơi xuống vô số thiên thạch, ngọn lửa vĩnh viễn không tắt thiêu đốt tất cả mọi thứ trong trời đất này.

Vạn vật kêu gào thảm thiết, những tòa lầu cao sụp xuống, đất đai nứt toạc. Ánh mắt có thể thấy được khắp nơi đều là cảnh tượng như luyện ngục.

Trong tinh hỏa có tro tàn màu đen nhảy múa. Ngàn ngàn vạn vạn tro tàn liên tiếp hóa thành vô số sợi xích dài đuổi theo bóng dáng năm người trong biển lửa.

Bên tai Ngu Tuế truyền đến tiếng đứt quãng, như âm thanh của ác quỷ vặn vẹo dữ tợn:

"Diệt thế giả."

"Dị hỏa."

"Ngươi."

"Đuổi tận giết tuyệt."

Ngu Tuế hoàn hồn, chớp mắt một cái. Ánh trăng như cũ, trong chùm tia sáng không có đốm lửa. Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng sâu trong trí óc nàng có một ngọn lửa đang cháy, nó nói cho nàng rằng tất cả đều là sự thật.

...... Không, không phải đâu?

Ngu Tuế chậm rãi chuyển động tròng mắt, ý đồ tìm kiếm cái gì đó quanh mình. Nội tâm nàng có chút hoảng hốt.

Bắt đầu từ số 0 ở dị thế giới đã rất khó tiếp nhận rồi, bỗng nhiên bây giờ lại được báo rằng thân phận của ngươi kỳ thật là đại ma đầu sẽ hủy diệt thế giới. Là kẻ mà toàn thế giới đang đuổi giết -- nhưng ta vẫn chỉ là một đứa bé mới vừa tròn một tháng tuổi nha!

Ngu Tuế nhéo nhéo nắm tay nhỏ của mình. Ta dựa vào cái gì mà hủy diệt thế giới? Dựa vào nắm tay trẻ con này của ta sao?

Không tốt lắm đâu.

Ngu Tuế đang tự hỏi thì nghe phanh một tiếng thật lớn khiến nàng sợ tới mức lông tơ cả người nổi lên. Nàng rướn người nhìn về phía cửa.

Trên cửa có hai vết máu, máu loãng chảy vào phòng theo kẹt cửa. Cả người thì nữ canh gác đều máu, lặng yên không một tiếng động trượt theo cạnh cửa rồi ngã xuống đất.

Ngu Tuế nghe thấy tiếng trường đao rời khỏi vỏ.

Đứa trẻ mới sinh trong phòng không dám thở mạnh, động cũng không dám động.

Lúc này nàng mới vừa biết chính mình là diệt thế giả. Kẻ truy sát liền kéo đến tận nhà?

Ngu Tuế đang lo lắng không biết có nên kêu Tố phu nhân đến cứu mạng hay không thì nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Tố phu nhân truyền từ ngoài cửa đến:

"Không phải Thánh giả, với cảnh giới mười ba cũng muốn mạnh mẽ vượt lên đỉnh núi La Sơn. Xem ra may mắn của ngươi thật tốt, có thể chống đỡ đến nơi này mà còn chưa chết."

Ngu Tuế nhìn không thấy tình huống bên ngoài nên vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.

Nam nhân ngoài phòng ho khan hai tiếng, giọng khàn khàn nói: "Ngươi cũng ở cảnh giới mười ba, không phải cũng ở trên La Sơn?"

Tố phu nhân nói: "Ta có thể sống, ngươi không thể."

Lão giả áo đen giơ tay lau đi vết máu bên khóe miệng, một tay rút kiếm, bóng dáng trên mặt đất có chút lay động. Hắn đứng dưới ánh trăng trong viện, nhìn chằm chằm vào Tố phu nhân đang đứng trước cửa phòng mà nói: "Khó nói, ta đã có thể tới này thì ngươi cho rằng những người khác sẽ tới không được sao? Chỉ cần các con ngươi còn sống liền sẽ luôn có người tới."

"Thiên hạ này, người đạt Cửu lưu mười ba cảnh chỉ nhiều chứ không ít."

Trong phòng, Ngu Tuế đảo mắt. Nghe ra thì không phải thân phận diệt thế giả của nàng bị lộ mới đưa tới họa sát thân. Vấn đề nằm ở Tố phu nhân.

Đôi mắt đen của Tố phu nhân trong bóng đêm đặc biệt sáng ngời lộng lẫy, tựa như ngọn lửa rực cháy. Giờ đây, nàng không còn sự bình tĩnh xa cách của ban ngày mà thay thế chính là sát ý lạnh lùng.

Nàng nói: "Đáng tiếc, với tuổi của ngươi nếu không tới nơi này có lẽ còn có thể nhập Thánh."

Ngu Tuế lại nghe thấy tiếng rút đao. Sau đó là âm thanh va chạm, thanh thanh thanh thúy, mang theo sức mạnh cuồng cuộn, dường như đang chém trời bổ đất.

Tố phu nhân ngoài miệng thì nói đáng tiếc, tay thì lại tung ra sát chiêu, một chút cũng không có vẻ đáng tiếc vì người khác. Trong phòng ánh nến leo lắt, còn ngoài phòng hai bóng người đánh nhau phản chiếu trên cửa sổ, bóng người biến hóa rất nhanh khiến người xem hoa cả mắt.

Ngu Tuế cũng muốn nhìn một chút, tiếc thay lòng nàng có dư mà lực thì không đủ. Chính nàng xoay người còn khó khăn.

Bên tai nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng gió, tiếng gió mãnh liệt gõ vang cửa phòng. Lão giả áo đen ý đồ vòng qua Tố phu nhân để phá cửa, lại bị ngăn ở bên ngoài không thể đi tới một bước.

Lão giả áo đen với cảnh giới mười ba này vượt qua hải thị thận lâu, ngàn vạn trượng vực sâu. Lúc đến đỉnh núi La Sơn đã sớm bị trọng thương dưới sương mù lạnh lẽo. Thế nhưng y cũng không màng sinh tử, liều mạng một hơi cuối cùng cũng muốn hoàn thành sứ mệnh.

Hai bóng người đã đến trước cửa. Cửa phòng chưa mở nhưng ánh nến trong phòng đã bị áp nghiêng về một bên, ngọn lửa sắp rơi xuống thì đột nhiên tắt.

Tiếng đao kiếm giòn vang phảng phất ở bê tai Ngu Tuế. Cửa phòng bị phá, có người té ngã trên đất, hộc máu không ngừng.

Bóng người mảnh khảnh áo trắng đứng ở cửa cúi đầu nhìn xuống.

Hai mắt lão giả áo đen dần dần mất đi ánh sáng. Khi y há mồm thì máu chảy không ngừng, tựa hồ hắn muốn nói gì đó, lại cái gì cũng không có thể nói ra.

Ngu Tuế an an tĩnh tĩnh, không dám nhúc nhích.

Hình như mọi chuyện đã kết thúc.

Làm một đứa trẻ mới một tháng tuổi, khi đối mặt với loại tình huống này nên làm thế nào?

Ngu Tuế do do dự dự rồi gào hai tiếng, tỏ vẻ đứa bé bị dọa rồi.

Tố phu nhân nghe thấy tiếng hài tử kêu khóc, ánh mắt từ lão giả áo đen chuyển dời về phía Ngu Tuế. Khi vào phòng, nàng giơ tay ôm hoa, châm lại ánh nền dưới đất.

Trong phòng khôi phục ánh sáng, Ngu Tuế thấy Tố phu nhân đến bên người bèn nhếch miệng cười cười. Không biết đã lần thứ bao nhiêu tỏ vẻ thân cận với vị mẫu thân này.

Tố phu nhân nhìn chằm chằm nàng thật lâu. Ở lúc Ngu Tuế ngây ngô cười liền chậm rãi vươn tay về phía nàng.

Ngu Tuế cho rằng Tố phu nhân muốn bồng nàng.

Nàng duy trì gương mặt tươi cười, mắt thấy ngón tay ngọc ngà xanh nhạt tới gần, rơi xuống trên cổ nàng.

-- A?

Tố phu nhân vươn tay bóp chặt cổ Ngu Tuế.

-- ai!

Đôi mắt thanh minh của Tố phu nhân lộ rõ sự quyết tâm, năm ngón tay dùng sức muốn bóp gãy cổ Ngu Tuế. Đúng vào lúc này, hai người đều nghe thấy tiếng Thanh Quỳ từ ngoài truyền tới: "Nương!"

"Hoa hoa!"

"Ta cho tiểu muội hoa hoa!"

Khi Thanh Quỳ xuất hiện ở ngoài cửa, Tố phu nhân nháy mắt thu tay lại. Trong mắt phản chiếu hình ảnh tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác đi đến bên cạnh cửa, nháy mắt hoảng hốt.

"Lại, có người chết?" Thanh Quỳ ở cửa không dám vào.

Tố phu nhân đi về phía nàng, giọng nói là sự ôn nhu mà Ngu Tuế chưa bao giờ có: "Quỳ Nhi, đi, đừng ở chỗ này."

Thanh Quỳ ngây thơ mờ mịt mà nắm tay Tố phu nhân rời đi.

Hai người đều không quay đầu lại.

Tố phu nhân nghe nữ nhi tò mò hỏi lần này lại là ai chết, thần sắc lại có vài phần hoảng hốt. Trong đầu hiện lên một màn trước đó:

Khi nàng bóp chặt hài tử kia, đôi mắt đen vẫn đang cười như trước, hoàn toàn không biết chính mình sắp chết.

Thị nữ mới tới mang xác thị nữ đã chết đi. Sau khi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Ngu Tuế.

Khi ánh nền lần nữa lay động, trên mặt đất hiện lên từng vòng lửa, xâm chiếm lão giả áo đen, biến ông ta thành tro tàn.

Ngu Tuế nhìn ánh trăng, thong thả chớp mắt. Không người có thể đoán được bất kỳ tâm tư tình cảm nào từ đôi mắt ấy.

Nàng tưởng:

Cổ đau quá.

*

Tố phu nhân đã một tháng không đến thăm Ngu Tuế, cũng không gặp ám sát nữa. Ngay cả Thanh Quỳ cũng không đến thường xuyên nữa.

Ngu Tuế nhân lúc bản thân thanh tỉnh, cố gắng làm rõ tình hình hiện tại:

Từ vụ ám sát đêm đó. Nàng biết được mình đang ở tại nơi có tên là đỉnh La Sơn. Người tới ám sát đạt cảnh giới Cửu lưu mười ba cảnh, mục tiêu là giết các con của Tố phu nhân.

Tức là không cần giết Tố phu nhân.

Nhưng Tố phu nhân vì cái gì muốn giết ta?

Nếu không phải ngày sinh ra nàng liền thấy Tố phu nhân, xác định quan hệ máu mủ thì dựa theo cách đối xử khác nhau của Tố phu nhân với nàng và Thanh Quỳ. Ắt hẳn Ngu Tuế sẽ hoài nghi bản thân không phải con ruột của Tố phu nhân.

Nếu không phải con ruột thì về tình cảm có thể tha thứ.

Nhưng đối với con gái ruột cũng quyết tâm ra tay tàn nhẫn, vậy nguyên nhân là cái gì?

Ngu Tuế nghĩ không ra, nàng hiện tại chỉ là một em bé, năng lực tự bảo vệ mình bằng không. Liền tính Tố phu nhân muốn giết nàng thì nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể nằm yên chờ véo.

Nàng nghĩ nghĩ cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng nói thầm: Một đứa trẻ tùy tiền véo một cái liền chết như ta. Bàn tay vàng một chút đều không có, cả hào quang nhân vật chính cũng không có, còn là diệt thế giả?

Có bệnh!

Hào quang nhân vật chính liền tính, giả thiết này của ta, vừa thấy chính là vai ác cuối cùng mà vai chính chính nghĩa muốn đánh bại nha.

Ngu Tuế nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngưng thần, tróc ý thức ra, dùng thị giác từ bên ngoài xem bên trong, thấy được trong ngọn lửa vĩnh viễn không tắt, lớn ước chừng một móng tay ở sâu trong óc.

Tuy rằng này ngoạn ý thoạt nhìn giống bàn tay vàng, nhưng trừ bỏ có thể thấy, vô pháp chạm đến, triệu hoán, câu thông, tạm thời còn vô pháp biết được nó có ích lợi gì.

Ngu Tuế thậm chí không thể xác định nó có phải "Dị hỏa" diệt thế hay không.

So với bàn tay vàng, nó càng như là một loại ấn ký.

Nếu là dị hỏa, vậy phải triệu hoán như thế nào, kích hoạt diệt thế ra sao?

Cẩn thận ngẫm lại, diệt thế giả tổng cộng có năm người. Nói cách khác trừ nàng ra còn có bốn kẻ xui xẻo. Vậy diệt thế giả có phương thức liên hệ đặc thù nào không?

Có lẽ đơn đả độc đấu không được, cần gom đủ năm người mới có thể kích phát diệt thế.

Ngu Tuế ngáp một cái, trước khi lâm vào ngủ say bỗng nhiên thấy ngọn lửa kia chợt lóe. Trung ánh lửa xuất hiện một điểm đen nhỏ chậm rãi chuyển động.

Trong đầu nàng vang lên mấy giọng nói:

"Nha, lại là kẻ xui xẻo nào muốn chết?"

"Sao không chút nào cẩn thận."

"Khụ khụ......"

Ngu Tuế nháy mắt thanh tỉnh, cưỡng bách bản thân không được ngủ.

Có vẻ trạng thái của giọng nam ho khan khàn khàn không phải thực tốt, hắn khụ một hồi lâu mới ách giọng nói nói: "Các ngươi...... Là ai?"

Giọng nam cà lơ phất phơ ban đầu nói: "Diệt thế giả nha."

Giọng thứ hai là một lão giả ôn nhu: "Khi diệt thế giả chết sẽ cộng minh với hỏa linh cầu."

Giọng thứ tư khó phân biệt nam nữ nói: "Ngươi sẽ chết như thế nào?"

Giọng nam khàn khàn cười nhẹ nói: "...... Bị thiêu chết."

"Mẹ!" Giọng nam thứ nhất nói, "Lão tử bên này không có nước!"

Ngu Tuế còn không kịp hỏi hai người này có quan hệ gì thì cảm giác bị đốt cháy không hề báo trước buông xuống. Lúc đầu đại não chưa phản ứng, sau đó là tiếng trẻ con kêu khóc thảm thiết vang vọng khắp nhà.

Thị nữ canh giữ ngoài cửa cuống quít tiến vào xem xét.

Xương cốt huyêt nhục cả người Ngu Tuế đều bị liệt hỏa chưng nướng, vô pháp áp chế thống khổ này, chỉ có thể làm càn mà kêu khóc thảm thiết.

Đau!

Đau đau đau!

Đau đau đau đau đau đau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: