Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Bạn thân.

Cứ ngỡ như được nghỉ học nguyên một ngày sẽ thích thú lắm, ai ngờ cũng chỉ có mình tôi lủi thủi một mình trong căn nhà vắng tanh. Tôi bay nhảy nhót khắp nhà, hết quậy cái này đến quậy cái kia, dù trong người vẫn chưa khoẻ hẳn nhưng thà vận động như thế còn hơn nằm liệt giường trên phòng.

Cứ đi loanh quanh trong nhà cũng buồn, cuối cùng tôi lại nằm dài lên giường, nghĩ về đủ thứ chuyện linh tinh tào lao trên đời, nào là tối nay mẹ nấu món gì? Có nên đi làm bài tập không? Hay đi ngủ cho đỡ chán? Làm sao để giàu chỉ sau một đêm? Cách để lấy chồng đại gia trong tương lai?

Nghĩ lơ ngơ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thế rồi cuối cùng lại nghĩ đến câu nói "Quỳnh kỳ lạ thật." của Hoàng.

Tôi nghĩ đủ kiểu cũng không biết câu nói đó có ý gì. Kì là kì như nào? Tự nhiên ném cho người ta câu nói kì quặc như vậy, Hoàng mới là người kì đấy!

Thôi không nghĩ nữa, chán quá chẳng có gì làm.

Thật ra là còn một đống bài tập chưa làm.

Tôi lấy điện thoại ra nghịch, vô thức lại vào trang cá nhân của Nguyễn Nhật Khánh Hoàng, thật ra là tôi đã stalk nát cái facebook của cậu rồi nhưng mà lâu lâu lại vào một lần, quả là người bị tình yêu che mù mắt, cái gì của crush cũng muốn bản thân biết đầu tiên trước cơ, đến mức, thói quen vô thức và trang cá nhân của cậu lâu dần đã trở thành một loại sở thích của tôi lúc nào không hay. Nhìn lời mời kết bạn của mình hơn một năm mà vẫn chưa được chấp nhận, tôi buồn hiu tỉu nghiu như cái bánh bị thiu. Trang cá nhân của cậu ấy chẳng có gì, chỉ có cái ảnh đại diện trắng trơn. Bạn bè chỉ có hơn hai mươi bạn mà tận năm trăm người theo dõi. Cậu ấy nổi tiếng thật! Tôi cảm thán.

Một ngày bình thường cũng trôi qua. Hôm sau tôi đi học lại bình thường, đám bạn nhao nhao hỏi thăm đủ kiểu. Ôi thương chúng nó ghê, tôi trả lời qua loa về lý do ốm rồi cũng về chỗ ngồi. Nhưng làm sao tôi có thể qua mặt được đôi mắt nghi ngờ của Bảo Phương về cái lí do nghỉ học củ chuối vớ va vớ vẩn đó chứ? Đúng là bạn thân chơi hẳn với nhau hơn tám năm mà. Nó liếc đôi mắt tam bạch như dao sắc nhìn tôi, đợi hẳn mấy đứa trong lớp đi hết mới lên tiếng.

"Mày có chắc là đợi trời mưa lâu quá nên mới chạy về không?" Phương nhẹ giọng hỏi dò, ánh nhìn ngờ vực nó dành cho tôi không mấy hòa nhã thì phải.

"Chứ sao má. Mày không tin tao?" Tôi trả lời chắc nịch.

Phương nheo nheo đôi mắt ngờ vực, xoa trán: "Tin hay không là việc của tao. Mày quên rồi à?"

"Quên... gì?" Tôi nuốt nước miếng, sao hôm nay con nhỏ này tỏ ra nguy hiểm quá vậy.

"Chuyện hồi cấp một đấy, mày từng để bị dính mưa rồi sống dở chết dở với cơn sốt hoành hành, có lần còn bắt tao đợi gần hai tiếng tạnh mưa mới được về nhà."

Phương cao giọng: "Sao hôm đó mới đợi chưa được ba mươi phút đã về nhà rồi?"

Đôi mắt tam bạch của nó nhìn chằm chằm vào tôi như thể nhìn thấu cả tâm can. Tôi chột dạ, bấm bụng nghĩ suy xem có thể thành thật với nhỏ không.

"Nói thật đi! Không qua mắt tao được đâu."

Cảm xúc căng thẳng của tôi dâng trào lên khi nghe nó chất vấn, biết là không thể qua mắt được con nhỏ kĩ tính này, tôi đành thấp thỏm giải thích đầu đuôi mọi chuyện.

Phương nghe xong có hơi tức giận. Nó chồm người qua gõ mạnh vào trán tôi một cái rõ đau.

"Con ngốc này, mày dại trai vừa thôi, chỉ vì thế mà mày bất chấp bệnh tật của mình mà đội mưa đó hả? Lại đi mê tít cái thằng uất ơ nào chỉ được cái vẻ bề ngoài chứ gì?"

Phương ôm trán, trầm giọng quở trách tôi, trong ánh nhìn thất vọng ánh tên sự tức giận rõ rệt.

"Đến khi nào mày mới trưởng thành được đây? Mày đã quên rồi à? Quên mất chỉ mới năm ngoái thôi mày đã từng trải qua những điều khủng khiếp gì? Quên đi mày đã từng chật vật khi đối mặt với vô số lời gièm pha dè bỉu? Quên rằng mày đã từng bị sỉ nhục như thế nào khi cứ bấu víu vào cái thứ tình yêu màu hồng của mày à? Ha... khi nào mới chịu tỉnh ngộ đây, mê cho lắm vào rồi lại bị lừa." Phương tức đến mức đỏ mặt, thế nhưng giọng nói hùng hồn đang mắng mỏ lại hoàn toàn trái ngược với cơ thể run lẩy bẩy của nó.

Tôi lặng thinh nhìn vào đôi mắt tam bạch bất lực kia, tâm can hổ thẹn đến mức cúi gầm mặt xuống, hiện tại đầu óc rối ren đủ đường, đến khi gần như chết chìm trong sự xấu hổ, tôi mới từ tốn đáp lại lời nó.

"Cậu ấy không phải người như vậy đâu. Tao vội vàng đến mức ngã nhào vào lòng người ta mà cậu ấy cũng không mảy may oán trách, lúc thấy người ta bị thương tao hoảng quá nên mới chạy đi mua băng cá nhân."

Tôi nói thật chậm, như thể muốn Phương hiểu hết ý trong lời nói của tôi.

"Đúng thực là tao từng gặp phải kẻ không tử tế, nhưng không phải ai có vẻ ngoài đẹp cũng được quy vào người xấu đâu. Từ đầu đến cuối Hoàng không có lỗi gì cả, mày đừng vội đánh giá người ta như thế."

"Tao biết, bởi vì trong đôi mắt sâu thẳm đó của cậu ấy, chẳng có một chút ý trêu đùa nào cả."

Tôi biết Phương đang lo lắng cho mình, bởi chính nó đã từng cùng tôi trải qua những ngày tồi tệ khi ấy, nhưng khi nghe nó nhắc đến Hoàng bằng giọng điệu oán trách, lòng tôi cồn cào không chịu được. Phương có thể mắng tôi ngu cũng được, nhưng đừng hiểu lầm Hoàng là con người tồi tệ như thế, cậu ấy không có lỗi gì cả.

Phương nhìn con bé gương mặt đang rũ rượi kia, đôi mắt tôi cụp xuống, bĩu môi bày tỏ ấm ức. Có vẻ con bé nghe thấy cũng hạ hoả, chắc nó biết nó cũng hơi quá lời, đành dịu giọng lại.

Phương dùng tay xoa đầu tôi như mẹ hiền dỗ dành con nhỏ.

"Xin lỗi... Tao quá lời rồi, từ khi vụ đó xảy ra, tao đâm ra ghét những thằng chỉ được cái vẻ hào nhoáng bên ngoài. Tao thật sự rất sợ..."

Phương ngập ngừng, con bé hạ tông giọng thấp xuống nhất có thể, chỉ để cho hai đứa nghe thấy.

"... Mày lại bị tổn thương như hồi đó."

Không khí ngột ngạt lặng thinh đến mức khó thở, tôi chẳng còn nghe được bất cứ tạp âm nhộn nhịp nào bên ngoài. Gió đông giá rét tràn vào từ ngoài cửa sổ, thổi lên trên khắp đường gân thớ thịt khiến tôi run rẩy, tôi cảm tưởng như từng ngọn gió là từng cây roi quất lên trên lớp da thịt của mình, đau nhói vô cùng. Không, dường như tôi không đau ngoài thể xác, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra người bạn trước mặt trân trọng tôi tới nhường nào.

Tôi phải may mắn bao nhiêu mới có được cô bạn thân đáng yêu thế này chỉ!

Lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ủ rũ của Phương, tôi hiểu nỗi bất an trong lòng con bé, lúc nào nó cũng cặn kẽ bên cạnh tôi, những ngày tuyệt vọng nhất cũng chính nó là người đã đồng hành cùng tôi vượt qua nỗi buồn. Mảnh kí ức xấu hổ năm lớp tám ấy, tôi sẽ chẳng bao giờ muốn nhắc lại, quá khứ không tốt thì vẫn nên bỏ qua, để còn hướng đến cái tốt đẹp trong tương lai nhỉ?

Tôi khẽ phì cười, ừ lúc nào tôi cũng may mắn như thế mà.

"Mày cười cái gì?" Phương nhìn gương mặt ngu ngơ của tôi, giọng đầy nghi vấn hỏi.

Tôi sà vào lòng nó thủ thỉ.

"Cảm ơn mày lúc nào cũng ở cạnh tao."

Phương hơi ngượng, nó ngại ngùng đẩy tôi ra.

"Tao chỉ nói vậy thôi... chứ không có ý gì đâu. Mà giờ còn thằng nào khiến mày suy sụp như hồi đó nữa thì tao sẽ không tha đâu, ít nhất không xử được thì cũng phải bẻ cho què tứ chi nó."

Tôi cười lớn, vỗ mạnh vào lưng Phương: "Ha ha, tao không còn là đứa yếu đuối chỉ biết khóc lóc như hồi đó nữa đâu, khỏi cần mẹ Phương lo, con gái Hương Quỳnh cũng tự xử được."

Thấy Phương không còn vẻ tức giận như lúc đầu nữa, tôi mới nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhưng mà mày đừng nhắc chuyện nữa, chuyện của quá khứ. Bốn năm rồi, phải để quá khứ xấu hổ đó trôi vào dĩ vãng thôi."

Đến bây giờ khuôn mặt Phương mới giãn ra phần nào, đôi mắt tam bạch của nó chớp chớp vài cái, tôi biết đây là thói quen của nó. Bình thường mỗi lần nó vượt qua căng thẳng là sẽ chớp mắt nhiều lần. Tôi yên tâm hơn phần nào, có lẽ cảm thấy hơi có lỗi vì để bạn lo lắng cho mình như thế, tôi hớn hở quay sang Phương, lên tiếng rủ rê con nhỏ.

"Ê chiều nay đi ăn xiên bẩn với tao không? Quán vỉa hè gần quảng trường mình hay ăn ấy."

"Bài vở chất đống ở nhà không lo, toàn nghĩ đến ba cái chuyện ăn uống là giỏi."

"Đi đi, tao bao."

"Nhớ cái mồm, tao đi! Bố mày sẽ ăn sạch xiên bẩn ở quảng trường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro