Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tôi đang thích một người.

Tôi đang thích một người.

Gió đìu hiu từ ngoài khung cửa sổ tràn vào lớp học tĩnh lặng như mặt nước, len lỏi đâu đó là hương hoa sữa xen lẫn mùi đất ẩm thấp. Đầu óc tôi ngẩn ngơ phiêu du đâu tận tít trời mây, dạo gần đây tôi thấy tâm tư mình lạ lẫm quá đỗi, hình như có thứ gì đó lặng lẽ chớm nở trong tâm hồn mơ mộng thơ ngây của thiếu nữ tuổi mười lăm.

Gần đây, tôi thường xuyên nghĩ đến cậu ấy.

Dù không gặp mặt thường xuyên nhưng hình bóng mờ nhạt của người đó cứ lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống thường nhật của tôi. Dẫu rằng chẳng có câu trả lời thực sự cho trạng thái kỳ lạ mấy ngày nay nhưng có lẽ, tôi đã cảm nắng người ta rồi.

Chẳng có câu chuyện cổ tích nào về nàng công chúa trót đắm say chàng hoàng tử ngay lần gặp đầu tiên, cũng chẳng có cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào về cuộc gặp gỡ định mệnh của hai nhân vật chính. Tôi thích người đó, chỉ vì cậu ta đẹp trai mà thôi.

"Quỳnh. Hương Quỳnh!"

"Bùi - Hạ - Hương - Quỳnh!"

"Con ngáo đá kia, cô gọi mày kìa."

Giấc mộng ngắn ngủi chợt tắt ngúm trong phút chốc, tôi choàng tỉnh sau cơn mơ màng. Ngơ ngơ chẳng biết đâu là thực, đâu là mơ.

"Chị Quỳnh hay quá nhỉ? Chị giỏi giang đến mức không cần nghe tôi giảng bài nữa đúng không? Ngồi học không được thì chị đứng lên đi." Cô giáo dạy văn bực nhọc nạt nộ, trên gương mặt nghiêm nghị thường ngày của cô lộ rõ vẻ tức giận.

Tôi giật bắn mình đứng phắt dậy, lặng lẽ nuốt nước bọt trước thái độ không hài lòng từ cô.

"Giờ chị trả lời được câu này tôi cho ngồi xuống. Chị biết gì về nhà thơ Xuân Quỳnh thì phát biểu cho cả lớp xem nào?"

Tôi vội đánh mắt cầu xin sự giúp đỡ từ người bên cạnh - Bảo Phương - bạn thân tôi, nó nén tiếng thở dài ngao ngán trước tình thế oái oăm này, con bé chọc vào khuỷu tay tôi, lắc đầu ngán ngẩm.

"Lần này thì hết cứu rồi, mày tự sinh tự diệt đi."

Trán tôi đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô văn kiêm giáo viên chủ nhiệm rất khắt khe với học sinh, đặc biệt cô chúa ghét những đứa không chịu lắng nghe khi cô giảng bài. Tôi cảm giác như tuổi thọ của mình giảm đi một nửa, giờ không trả lời được chỉ có nước chôn chân đứng đến cuối tiết.

Thôi, đâm lao thì phải theo lao.

Xuân Quỳnh, Xuân Quỳnh, Xuân... cứ cảm giác cái tên này quen quen làm sao.

Xuân...

Rồi não tôi đột nhiên được khai sáng, trước mặt cô và cả lớp, tôi tự tin, dõng dạc, trịnh trọng tuyên bố.

"Dạ thưa cô, Xuân Quỳnh là em gái Xuân Diệu ạ!"

Tôi khịt mũi, bỗng dưng thấy mình thông minh ghê gớm. Đấy, phải gặp hoạn nạn con người mới phát huy được hết tư duy của mình.

Cả lớp học tĩnh lặng bỗng chốc vang lên những tiếng cười nắc nẻ, có đứa không nhịn được mà cười đến mặt mày đỏ tía tai, tôi ngơ ngơ như bò đeo nơ, tiếng thở dài thườn thượt của Bảo Phương lần nữa khiến tôi hoài nghi về câu trả lời của mình.

Tôi thì thầm với nó: "Bộ tao nói sai hả mày? Sao chúng nó cười ghê vậy."

Sợ Phương không hiểu ý mình, tôi còn bổ sung thêm: "Tao thấy Xuân Quỳnh với Xuân Diệu cùng chữ Xuân đấy, chắc hai người đó cũng có anh em họ hàng gì chứ."

Câu trả lời dở hơi của tôi vô tình lọt vào tai đứa ngồi bàn trên, nó nén nụ cười trên môi, giải thích.

"Nói như mày thì ba ông Nguyễn Huệ, Nguyễn Du, Nguyễn Trãi cũng cùng họ Nguyễn đấy, chẳng lẽ ba ông ấy cũng là anh em à? Ngốc vừa thôi Quỳnh ơi, tao cười chết mất." Rồi nó ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Này, tôi là trò đùa của các cậu à?

Khác với không khí náo nhiệt và nhộn nhịp của lớp học, cô giáo đứng trên bục mặt mũi tối sầm lại, tôi cảm nhận được cơ thể mình trì trệ hẳn đi, tựa như có đám mây mịt mù trĩu nặng sắp đổ mưa trên đầu mình.

Cô văn gõ lạch cạch ba tiếng thước lên bản để ổn định lại lớp học. Giọng nói ấm áp mà tàn nhẫn đâm thẳng vào màng nhĩ tôi.

"CHỊ ĐỨNG HẾT TIẾT CHO TÔI!"

Ào ào những giọt mưa rơi cùng sấm chớp đùng đoàng giáng lên thân thể bé nhỏ của tôi. Tiếng quát tháo của cô vang vọng khắp phòng học, văng vẳng bên tai tôi.

"Năm cuối cấp rồi mà các anh chị còn có thái độ nhởn nhơ với học hành như thế kia à? Chưa đầy 4 tháng nữa là các anh chị ngồi đây bước vào kì thi tuyển sinh lớp 10, một kì thi rất quan trọng đánh dấu bước ngoặt trong tương lai mà đến kiến thức cơ bản cũng không nắm được. Học hành thì lôm côm, điểm chát lẹt đẹt, đòi thi điểm chín điểm mười ở đâu? Lên cấp ba cũng không có ai rảnh rỗi uốn nắn quát nạt các anh chị học hành đâu. Không tự thân vận động sau này hối hận muộn màng cũng không kịp."

Tôi cúi đầu, lặng thinh lắng nghe. Cảm giác xấu hổ trôi nổi trong cái đầu nặng trĩu của tôi. Bên cạnh đâu đó vẫn loáng thoáng tiếng cười thì thầm của đám bạn, tôi ngượng nghịu cúi đầu xin lỗi cô và hứa lần sau sẽ chú ý học tập hơn. Cũng may cô văn không tàn nhẫn đến mức để tôi đứng đến cuối tiết, cô răn đe và dặn dò vài câu rồi đề nghị ngồi xuống.

Buổi học cuối cùng cũng kết thúc trong sự ngại ngùng của tôi. Tôi lững thững bước ra khỏi lớp học ngột ngạt, tay chống cằm, lâu lâu lại thở dài nghiền ngẫm, mắt lơ đễnh ngắm nhìn sân trường tựa như người có trăm muộn phiền với cuộc sống.

"Con điên!"

Tiếng chửi lạnh lẽo phá tan bầu không khí tĩnh mịch, tôi ngoái đầu lại nhìn điểm xuất phát của âm thanh. Võ Huỳnh Bảo Phương nhìn tôi bằng ánh mắt ba phần bất lực bảy phần như ba, nó nhếch mép nở nụ cười quỷ dị như muốn nói rằng "Ngu thì chịu."

Tôi đá mạnh một phát vào mông của nó, con bé kêu đau oai oái. Căm phẫn nhìn, tôi chất vấn:

"Bạn bè kiểu gì vậy? Thấy bạn gặp nạn mà không giúp này."

"Mày còn đủ tư cách để nói ra câu đó hả? Nhớ lại xem, hôm qua mày đã làm gì tao?"

Tôi giật thót, hôm qua tôi say sưa ngắm nhìn người ấy chơi bóng rổ nên quên béng mất phải đón Bảo Phương về, báo hại nó đợi hơn một tiếng ở chỗ học thêm mới lếch xác về được nhà.

"Hừ, mắt thấy trai thì sáng như đèn pha ô tô, quên luôn cả con này cơ mà." Giọng Phương đay nghiến, còn cố tình nhấn mạnh từng câu chữ để gợi nhớ lại câu chuyện mê trai bỏ bạn của tôi.

Tôi rén, biết là do mình sai trước, đành chịu thua: "Thôi mà, tao lỡ thôi, đảm bảo không có lần sau. Anh yêu Hương Quỳnh mua trà sữa chuộc lỗi cho bé mà chưa chịu hết giận à."

"Ừ tao cũng có quan trọng bằng crush của mày đâu."

"Thôi em yêu đừng giận anh nữa, anh hứa lần sau sẽ không như thế nữa đâu."

"Còn lần sau là biết tay tao."

"Dạ, nhớ rồi, yêu bé nhiều." Tôi cười xuề xòa, bỗng dưng thấy không còn buồn vì bị cô mắng nữa, tôi tét một phát vào mông Phương.

"Con chó! Mày đúng là cái thứ không có văn hóa!"

"Chịu thôi, tao học dốt cả văn và hóa mà."

Tôi và Phương vừa đi vừa chọc ghẹo nhau, trở lại dáng vẻ thân thiết thường ngày. Đột nhiên nhớ ra hôm nay mình học hoá, người ấy của tôi học chung lớp học thêm hóa, dù gì cũng là con gái, phải nhanh về nhà "sửa soạn" để gặp crush mới được, hôm nào cũng rề rà đi chơi đâu chứ hôm nay nhất định không được.

Tôi vội vàng chào tạm biệt Phương, dắt con chiến mã điện của mình nhanh chóng chạy về nhà.

Phương đi sau chỉ thở dài bất lực.

"Đúng là người đang yêu làm gì cũng bận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro