Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sự khải huyền

Từ đầu năm đến giờ tuoitre123 luôn nung nấu trong đầu một ý tưởng viết một câu chuyện hành động , viễn tưởng , tình cảm về ngày tận thế của người Maya vào ngày 21/12/2012 này.

Nhưng nhiều lý do và lo đi kiếm đơn hàng xanh mặt nên chưa viết được. Tối nay rảnh nên quyết tâm viết một đoạn và sẽ cố gắng update đều đặn. 

Nội dung : 

Câu chuyện kể về một người thanh niên Việt Nam hết sức bình thường trong cuộc sống hàng ngày phải vật lộn để sống sót sau thảm họa vào ngày 21/12/2012 . Anh ta ( nhân vật "tôi' ) sẽ cùng những người sống sót khác vượt qua những mối nguy hiểm khác từ thiên nhiên, nhưng mối nguy hiểm nhất lại xuất phát chính từ bên trong nội tâm những người này. 

Không nói nhiều nữa, tuoitre123 mời các bạn thưởng thức: 

Chapter 1: Giấc mơ tiên tri 

« Những tiếng kêu gào thảm thiết, đau đớn giữa khung cảnh đổ nát của những tòa nhà. Máu hòa lẫn vào đất tạo nên một thứ sền sệt,mùi xác người phân hủy, mùi thịt người cháy khét trong những đám cháy rải rác tạo nên một bầu không khí nồng nặc quỷ ma đến khó thở. Tôi đứng đó, thẫn thở đến hoảng loạn trước khung cảnh tàn bạo ấy, tôi chỉ muốn bịt tai lại để khỏi nghe những tiếng la hét rên rỉ của những người bị thương hoặc đã trở nên điên loạn trước khung cảnh địa ngục trần thế, bỗng một cánh tay ngọ nguậy thò lên từ đống đổ nát của một căn nhà bên đường : « cứu tôi với… », tiếng rên nhỏ dần rồi tắt lịm. Vội vã, tôi lao đến, dùng hết sức để bớI đất cát , nắm cánh tay ấy dùng hết sức bình sinh hòng lôi lên người bị vùI dưới đống đất cát. Nhưng trờI ơi, cái xác người bật ra khỏi đống đất làm tôi ngã lăn, cái xác bật sát vào người tôi, khuôn mặt đã bị phân hủy nham nhở nở nụ cười thật ma quái mặt đối mặt với tôi. Sợ hãi, tôi hét lên rồi ngất lịm. »

Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt vẫn chưa tan hết nỗi hoảng sợ, tôi loạng choạng ngồi dậy. Tôi ngó ngoài trời qua cửa sổ, bầu trời còn âm u. Nhìn đồng hồ, mới chỉ có 3 :00 AM sáng. Tiếng quạt máy kêu xoành xoạch thổi những luồng gió nóng của tháng 12, nhưng sao tôi lại cảm thấy lạnh đến run người. Lồm cồm tìm đường xuống bếp rửa mặt , uống một ly nước cho tỉnh táo. Tôi trở lại, ngồi trên chiếu, thẫn thờ suy nghĩ. Tại sao lại như vậy ? Đã là lần thứ 3 liên tiếp tôi mơ thấy giấc mơ đáng sợ này, lần nào cũng những cảnh tượng khủng khiếp đó, và lần nào tôi cũng tỉnh lại vào giờ này bất kể tôi có đi ngủ sớm hơn bao nhiêu. Và lần nào tôi cũng không đi ngủ trở lại được, lần này cũng vậy. Tôi cứ ngồI đó, tôi sợ khi ngủ lại gặp lại những cảnh tượng đó. Tôi sợ, một nỗi sợ thật sự. 

Sáng sớm, tôi ngáp ngắn ngáp dài bò xuống nhà ăn sáng, húp vội tô mì mẹ tôi nấu vừa nghe bà mẹ thân yêu cằn nhằn : « mẹ đã bảo là đi ngủ sớm đi mà không nghe, ngày nào cũng 1,2h sáng mới ngủ thì thiếu ngủ là đúng rồi ». Ừ hử cho qua chuyện, tôi ăn cho xong rồi lại lên cái gác gỗ cọt kẹt. Tôi năm nay 25 tuổi, bề ngoài trung bình , gia cảnh trung bình , tốt nghiệp đại học trung bình, ngày vừa ra trường, tôi nộp cả chục hồ sơ mớI vào được một chỗ làm trung bình, mức lương trung bình nốt, chẳng có lấy một cô bạn gái…nói tóm lại tôi là một con người trung bình toàn diện, bản thân tôi cũng chẳng có ước mơ gì hơn ngoài một cuộc sống bình bình như mọi người khác. Nhưng khổ sở làm sao, tháng 8 năm 2012 vừa rồi , công ty gặp khó khăn, và tôi nằm trong danh sách bị ra khỏi biên chế và thế là tôi đã thất nghiệp trót trét đã 4 tháng , tính đến hôm nay đã là ngày 19/12/2012. 

Tôi lên mạng vào các trang tuyển dụng để xem có công việc nào phù hợp hay không ! Nghĩ lại mà buồn, tôi đã gửi biết bao hồ sơ lên các công việc trên trang này mà thần may mắn chưa mỉm cười với tôi. Mà tôi có mong muốn gì hơn đâu, chỉ một mức lương bình bình là vui rồi, chứ ăn bám bố mẹ thế này thật không ổn tý nào. Chán ! Tôi quay qua mở cái tivi, bản tin thế giớ buổi sáng chẳng có gì đặc biệt, vẫn tình hình Iran, Iraq, Syria.. Ngày nào cũng là đánh bom, nổi dậy, chết bao nhiêu, bị thương bao nhiêu… 

Tôi lắc đầu tính chuyển kênh, nhưng một tin làm tôi chú ý : « theo các nhà khoa học tại Nasa cho biết, hiện nay mặt trời đang có những hoạt động bất thường. Các vụ nổ trên mặt trời đang xảy ra với mật độ mạnh chưa từng thấy có khả năng tạo ra những trận bão từ trường ảnh hưởng đến trái đất và những tiểu hành tinh xung quanh thái dương hệ. Tuy nhiên các nhà khoa học cho rằng, hiện tượng trên chưa thể ảnh hưởng đến từ trường trái đất nhiều mà chỉ ảnh hưởng đến vệ tinh và thiết bị điện tử . » . Chẹp ! Chẹp ! Chết cha ! Tận thế đến nơi rồi ! Tôi mỉm cười trong đầu ! Ngày mốt lại là ngày người Maya dự đoán tận thế nữa chứ. Nhưng, rất nhanh chóng, tin tức đó biến mất trong đầu tôi mà không để lại một chút gợn sóng nào. 

Chapter 2 : Cuộc gặp gỡ 

“Tút , tút , tút…” , tiếng chuông điện thoại di động vang lên . Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, chẳng cần đợi đầu dây mở miệng , tôi đã ngoác miệng cười nói : “alo, mới sáng sớm gọi gì vậy mẩy” . Người gọi đến là thằng Đào béo - thằng bạn nối khố học chung từ lớp 6-12 đến giờ, từ lúc tắm mưa cở truồng cho đến lúc hai đứa cùng vào một trường đại học, hai đứa thân thân nhau tưởng chừng không bao giờ tách nhau ra được. 

Thằng Đào bảo “Đang rảnh không, tao rủ uống café sáng ?” . “Sao đột ngột dậy?” . Thằng Đào cười hềnh hệch: “ tao thấy mày qwerty lâu quá rồi nên bắt mối giúp mày một cô đây” . “ Tao đạp mày một cái bây giờ, có chuyện gì thì nói đi mày “. “ Mày còn nhớ con bé Ngọc ngày xưa lớp 12 đi du học Mỹ giữa học kỳ II không ? Nó mới về nước, hôm qua nó điện thoại nhờ tao họp mặt lớp cũ 12 lại mà tao chỉ còn chơi với mỗi mình mày, còn mấy đứa kia tao đâu có biết nên cho mới hỏi nó muốn gặp mày không thì nó bảo OK ! “ 

Vội lục lại trong trí nhớ nghèo nàn của tôi về Ngọc – tất cả chỉ là một con bé da đen nhẻm, mắt cận do học nhiều. Ngày đó tôi cũng dở, chẳng biết thế nào là yêu đương như đám 9x bây giờ, chỉ có kết bè đảng đi đá banh đá bong thôi. 

“Oài ! Gặp thì gặp, tao cũng đang rảnh. Ở đâu thế ? Mà mày gặp nó chưa ? “ “ Quán café L , trên đường Đ.T . Chưa gặp ! Hôm qua mới nói chuyện điện thoại hà ! Mày đến ngay nhé, tao hẹn con nhỏ đó đến uống nước bây giờ luôn”

“OK” . Tắt điện thoại, nhanh chóng chải mái tóc rễ tre, cộng với mặc cái quần Jean , áo thun quen thuộc , tôi đi xuống dưới nhà , dặn mẹ : “ Má ơi, con đi uống café với bạn, xong về ăn cơm” 

Nói rồi, phóng ra cửa, leo lên con Sirius , phóng nhanh đến chỗ hẹn. Vừa bước vào đã thấy thằng Đào ngoắc tay ra hiệu vị trí. “ Kêu nước gì chưa mày ? “ . “Chưa, đợi mày đấy ! “ “ Vậy uống café hết nhé ! Cho 2 café nóng đi em ơi “.

Chờ café bưng ra , tôi thắc mắc sao giờ này con bé đó chưa đến. Thằng Đào cũng tặc lưỡi bảo : “ai biết chắc nó đi taxi nên kẹt xe là chuyện thường !” . Hai đứa tán hưu tán vượn về công việc đến chính trị xã hội …bỗng tiếng chuông điện thoại reo, Ngọc đã tới , thằng Đào chỉ vị trí chúng tôi đang ngồi. 

Đang nói chuyện ngon lành, thằng Đào bỗng há hốc mồm suýt đánh rơi điện thoại, còn tôi thì ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ phía sau lưng. Ngoảnh mặt lại, thì mặt tôi chắc cũng giống như thằng Đào, nghệch ra trước một khuôn mặt xinh đẹp đến thoát tục, một làn da trắng hồng, một thân hình cân đối hài hòa, một nụ cười mỉm làm say lòng người. Tôi dám chắc rằng tất cả những nam nhân có mặt trong quán, từ đứa trẻ trâu đến phụ lão đều phải lén đưa mắt nhìn nàng một lần . 

Ngọc ngồi đối diện với tôi - Ảnh có tính chất minh họa. Các bố bên thread Gakky đừng có phản đối đấy nhé ! 

“Đào và Q. có phải không ? Mình xin lỗi vì kẹt xe nên đến muộn” . Thằng Đào vẫn ngơ ngác nhìn Ngọc trân trối làm tôi thấy phát thẹn. “ Cái thằng khỉ ! Tật mê gái vẫn chưa bỏ được” –Tôi rủa thầm. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, tôi vội mời Ngọc ngồi đối diện, ghế bên cạnh thằng Đào. Nhờ vậy, tôi mới có dịp quan sát Ngọc kỹ hơn : “Khỉ thật, đâu còn da đen, mắt cận nữa đâu. Đồ ăn bên Mỹ tốt thật” – Tôi nghĩ thầm trong bụng. 

Chúng tôi trò truyện rất vui vẻ, hỏi han đủ mọi thứ chuyện. Ngọc kỳ này về nước ngoài công việc ra thì mong gặp lại bạn bè cũ. Nên Ngọc nhờ tôi và Đào sắp xếp một cuộc gặp với cả lớp cũ do tôi vẫn còn lưu số của chúng bạn vào ngày 22/12 này. Tôi vui vẻ nhận lời , tiện thể ghi lại số điện thoại và địa chỉ khách sạn New World Ngọc đang ở để có gì liên lạc cho tiện. 

Chia tay , thằng Đào béo cứ chọc tôi : “ tao thấy mày cứ nhìn con nhỏ ấy miết nhé ! Kết rồi phải không ? “ . “ Thằng béo này ! Tao chỉ muốn giúp cuộc họp lớp thôi “ – Tôi mắng lại. Tuy vậy trong thâm tâm tôi, sắc đẹp nghiêng thùng đổ nước của Ngọc đã khiến trái tim tôi xao động. Và trong thâm tâm tôi mong sớm đến ngày 22/12 để gặp Ngọc lần nữa, nhưng quả thật, tôi không bao giờ ngờ rằng: cuộc đời tôi, Đào , Ngọc và những người khác chuẩn bị rẽ qua một ngã rẽ khác, một ngã rẽ khủng khiếp. 

Chapter 3 : Những tín hiệu cảnh báo. 

Trên đường về nhà, hai thằng vừa chạy song song vừa tán hưu tán vượn. Đến đường CMT8 , ngã tư bảy hiền thì bỗng tốc độ chậm dần rồi kẹt hẳn . 

Quái lạ, sao lại kẹt xe giờ này nhỉ ? Tôi nhủ thầm, bây giờ mới 10h00 AM sáng, giờ này khó có kẹt xe do mật độ ít . Nhưng bỗng những tiếng huyên náo cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, bỏ xe lại cho thằng Đào trông, tôi ráng chen lấn lên phía trước thì chứng kiến một cảnh tượng hết sức kỳ dị : từng đàn chuột cống tràn lên khắp mặt đường, chúng chạy cắt ngang qua đường thành từng đàn, khiến cho những người đi đường hoảng sợ. Quay trở lại với thằng Đào béo, kể nó xong nó cười ngoác mồm : “He he ! Ngược đời ! thời buổi chuột lên dọa người ! “. Nhưng có lẽ tôi và thằng Đào cũng không chú ý đến những con chó ở những ngôi nhà bên đường, chúng lồng lộn sủa cắn mặc cho người chủ hết sức đe nạt. 

Mất cả tiếng chen lấn mới bọc đường khác về nhà , đã 12h trưa, cũng là giờ cơm. Cả nhà tôi gồm 4 người gồm ba mẹ , tôi và đứa em trai, đứa em trai thì đã được học bổng sang Mỹ học nên nhà thường vắng lắm. Bữa cơm thường chỉ diễn ra 20 phút, vừa ăn vừa coi tin 12h trưa trên VTV1. Tôi kể cho ba mẹ nghe hiện tượng lạ vừa chứng kiến, cứ tưởng đó là chuyện hiếm gặp nhưng thật không ngờ trên TiVi , nét mặt anh chàng BTV không dấu nổi sự lo lắng khi công bố hiện tượng kỳ lạ này diễn ra trên khắp Việt Nam , không chỉ là chuột mà còn rất nhiều loại động vật khác như rắn, chim… không những thế, những vật nuôi trong nhà như phát điên khi lồng lộn cắn xé hòng trốn khỏi chuồng trại , xích … Bộ y tế cho rằng đây có thể là một dịch bệnh mới phát triển từ bệnh bò điên, khuyến nghị dân chúng hết sức bình tĩnh. Nhưng đến phần tin thế giới thì bản thân người BTV không dấu nổi sự hoảng sợ trên khuôn mặt khi đưa tin : 

“ Vào ngày hôm qua, một nhóm tôn giáo tự xưng con cháu người Maya cổ đã tự sát tập thể trước ngôi đền Maya cổ Palenque. Số lượng tự sát tập thể bằng thuốc độc lên đến 200 người. Trong đoạn video để lại, thủ lĩnh nhóm này cho rằng: tận thế hay còn gọi là Khải Huyền sắp đến, họ có nhiệm vụ đến với tổ tiên họ trước để chuẩn bị con đường đi cho những người theo sau sắp tới. Tuy nhiên, các nhà khoa học đều cho rằng không hề có bất kỳ sự kiện nào gọi là Khài Huyền vào ngày 21/12/2012, họ đề nghị dân chúng thế giới bình tĩnh. Tiếp theo sau đây là tin về tình hình bạo loạn Tân cương…” 

Ba mẹ và bản thân tôi đều cảm thấy lo lắng nhưng không ai nói ra vì thật sự điều đó thật quá hoang đường. Ba mẹ hỏi han tình hình công việc chút rồi dặn ăn uống , đi chợ giờ phải cẩn thận. 

Mệt mỏi, tôi leo lên gác, căn phòng buổi trưa nóng hầm hập, mở quạt máy thổi từng đợt gió nóng vào người, tôi bật máy tính xách tay cũ kỹ trâu bò lên mạng kiểm tra mail. Quái ! cái mạng Internet VNPT bữa nay bị sao ấy, cứ chập chà chập chờn, lúc vô được lúc không ! Chắc lại đứt cáp roài ! Tôi rủa thầm , nhưng may mắn làm sao tôi vào được cái Gmail. He he, may mắn quá ! Một công ty hẹn gặp phỏng vấn vào ngày 21/12 vào đúng vị trí mà tôi mong ước nữa chứ. Thật may quá ! Tôi gửi mail xác nhận cuộc hẹn lúc 9:00AM sáng 21/12/2012. Sau đó, thở phào nằm vật ra . Bữa nay thật kỳ lạ ! Gặp một cô bé thật dễ thương, gặp một đàn chuột băng qua đường, lại được hẹn phỏng vấn… Lẩm nhẩm trong đầu, tôi thiếp đi lúc nào không hay. 

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 740x740.

“Tôi đứng đó, giữa thế giới hoang tàn đổ nát, xác người phân hủy, mùi khét của thịt người cháy, bàn tay ngoi lên từ lòng đất, khuôn mặt phân hủy nỏ nụ cười ma quái “ 

Lại giật mình tỉnh giấc, thật khủng khiếp ! Tôi nhủ thầm. Chưa kịp định thần, tôi đã nghe những tiếng riết , tiếng gào bên nhà . Chạy vội ra ban công, tôi chứng kiến một cảnh tượng kỳ dị : từng đàn chim bay rợp trời, chưa bao giờ tơi thấy một đàn chim mà lớn và nhiều đến thế. Chúng bay ào ào qua mái nhà, dây điện, vội vã bay về phía Nam. Chuyện gì thế này ? Tôi thầm hỏi. Vội nhìn giờ trên chiếc điện thoại, đã 3:00 PM chiều. 

Đàn chim bay qua mất gần 20 phút mới hết , gọi vội cho thằng béo để kể cho nó nghe, điện thoại không kết nối được, hoàn toàn không có mạng. 

Tặc lưỡi thôi kệ, tôi xuống nhà, cất tiếng gọi : “má ơi có gì ăn không ? Con đói quá ! “. Không có tiếng trả lời ! Tôi đã không chú ý đến khuôn mặt ba mẹ tôi đang tái dại đi nhìn trân trối vào ti vi với vẻ sợ hãi. Ngạc nhiên, tôi nhìn vào màn hình Tivi. Chỉ một dòng thông báo khẩn màu đỏ nhấp nháy lập đi lập lại : “ BÁO ĐỘNG THẢM HỌA QUỐC GIA “ ! bíp ! “ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ DIỄN TẬP ” ! .

Tôi sững sờ : “ Chuyện gì đang xảy ra ? ”

Chap 4: 1 ngày trước khải huyền 

Sửng sốt với dòng thông báo khẩn, tôi chụp chiếc remote điều khiển bật sang các kênh khác , tất cả vẫn như vậy, chỉ một dòng thông báo nhấp nháy , đơn giản nhưng khủng bố nghẹt thở. “ Có chuyện gì vậy ba má ? “ – Tôi hỏi gấp . 

“ Ba má đang coi chương trình thời sự thì bỗng nhiên âm thanh rối loạn, rồi tất cả các kênh đều bị mất. 5 phút sau thì xuất hiện dòng thông báo này. Liệu có sự cố gì không ? Đây là lần đầu tiên trong đời ba thấy việc này . “ – Ba tôi trả lời. Tôi vội trấn an : “ Chắc họ bị lầm lẫn gì thôi . Ba má đừng…” . 

Đang trả lời, chiếc tivi bỗng xẹt xẹt tín hiệu lằn loẹt như bị nhiễu điện. Người BTV xuất hiện, với một giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh: “ thưa quý vị khán thính giả, chúng tôi xin được phép cắt ngang chương trình thường lệ để đưa đến quý vị thông báo khẩn cấp của Chính phủ về một thảm họa quốc gia sắp xảy ra. Chúng tôi đang cố gắng liên lạc với P.V Quang Hùng tại phòng phát ngôn chính phủ để tìm hiểu tình hình. Do hiện nay toàn bộ tín hiệu vệ tinh đều đã trong tình trạng không hoạt động được ,chúng tôi đang cố gắng thiết lập liên lạc qua đường dây khẩn cấp. Tuy nhiên tín hiệu sẽ không được rõ. Mong quý vị thông cảm. 

“Alo, Xin chào anh Quang Hùng, anh có nghe rõ chúng tôi … Tặt …tặt … “ Sau vài giây, người P.V trả lời: “ Alo, xin chào anh và quý vị khán thính giả, hiện nay tôi đang có mặt tại bộ nội vụ, có mặt với chúng tôi là rất đông phóng viên báo đài trong nước đang có mặt để theo dõi phát biểu của thủ tướng. Tất cả chúng tôi đều đang tìm hiểu tình hình về thảm họa khẩn cấp này… Hiện nay, chúng tôi đang … Ô thưa quý vị, thủ tướng Trần Hưng và các cố vấn đã xuất hiện trong phòng họp báo.”

Trái ngược với vẻ mặt tái nhợt của các cố vấn bên cạnh, khuôn mặt thủ tướng Trần Hưng vẫn giữ được nét bình tĩnh cương nghị. Không rườm rà, ông bắt đầu thông báo của chính phủ :

“ Thưa đồng bào, nhân dân cả nước… tôi thay mặt chính phủ xin gửi đến đồng bào thông báo khẩn cấp về thảm họa quốc gia. Thưa đồng bào, theo thông báo từ cơ quan thàm họa của Liên Hiệp Quốc , hiện nay trái đất của chúng ta đang bị đe dọa hủy diệt trực tiếp bởi đám mây thiên thạch mang số hiệu DA14 . Đám mây thiên thạch này bao gồm 3 tiểu thiên thạch lớn có kích thước trung bình 245m và các thiên thạch nhỏ hơn đang tiến thẳng trực tiếp đến trái đất.

Đáng lẽ , quỹ đạo của đám mây thiên thạch đó quanh Mặt trời sẽ đưa nó tiến gần bề mặt Trái đất hơn 3,2 lần bán kính Trái đất vào ngày 20/12/2012 và sẽ hoàn toàn trượt qua trái đất của chúng ta mà không gây hại. Nhưng vụ nổ mặt trời hôm 18/12 đã tác động trực tiếp đến quỹ đạo chuyển động của thiên thạch và thay đổi hướng đi của chúng, hướng thẳng đến trái đất, dự kiến sẽ vào chiều ngày mai 20/12/2012, tức 24 tiếng nữa . 

Bất kỳ tiểu thiên thạch nào va vào trái đất sẽ gây ra vụ nổ tương tương 700 ngàn Megaton, tương đương với 35 triệu quả bom nguyên tử đã ném xuống Hiroshima và Nagashaki tại Nhật. Các nhà khoa học đang tính toán vị trí va chạm, dự kiến sẽ tập trung vào bắc mỹ, châu âu và châu á. 

Dù rơi vào đất liền hay đại dương, chúng tôi đều lo ngại sẽ gây nên những thảm họa cực kỳ khủng khiếp mà chúng tôi khó hình dung được, hoặc có thể dẫn đến sự tuyệt diệt của loài người. Chúng tôi đang hợp tác khẩn cùng các chính phủ trên toàn thế giới nhằm ngăn chặn thảm họa này xảy ra. Chúng tôi kêu gọi đồng bào hãy hết sức bình tĩnh, hãy ở nhà, dự trữ lương thực hoặc tìm nơi trú ẩn sâu nhất có thể để tránh trường hợp xấu nhất xảy ra. Xin cảm ơn “

Lặng đi trong phút chốc, những người phóng viên hoảng hốt đặt câu hỏi bằng giọng nói to nhất có thể : “ thưa ngài, hiện giờ bộ chính trị và chính phủ đang ở đâu ? “ Thưa ngài, đã có phương án tiêu diệt các tiểu hành tinh hay chưa? “ ‘” Thưa ngài…” 

Chậm rãi, thủ tướng Trần Hưng trả lời : “ Hiện nay tôi đã yêu cầu sơ tán bộ chính trị, quốc hội và nội các chính phủ đến nơi trú ẩn khẩn cấp và sẽ điều hành đất nước tạm thời tại đó. Riêng tôi, tôi sẽ ở đây cùng các cố vấn trực tiếp chỉ huy từ xa chiến dịch tiêu diệt các tiểu thiên thạch bằng các máy bay tiêm kích SU30MK, tên lửa đất đối không, và pháo phòng không… các đơn vị phòng không không quân sẽ được triển khai trên toàn đất nước nhằm hạn chế tối đa các tiểu thiên thạch nhỏ.

Đối với 3 thiên thạch lớn , các nước Mỹ, TQ, Nga đã hợp tác sử dụng tên lửa hạt nhân nhằm đánh chặn ngay khi thiên thạch tiếp cận trái đất. Các tên lửa hạt nhân sẽ được phóng từ Hạm đội 7 của Mỹ hiện đang đóng tại Yokosuka, Nhật Bản . Nga sẽ điều hạm đội biến đen trực chiến tại Địa Trung hải. Riêng Trung Quốc sẽ phóng tên lửa chiến lược của họ từ các căn cứ tại Nội Mông, cả 3 nước hy vọng họ có thể tiêu diệt 3 thiên thạch này cùng một lúc. 

Đó là phương án quyết định cuối cùng được họp tại Liên Hiệp Quốc. Bây giờ,tôi xin phép trở về thảo luận phương án tác chiến với các tướng sư đoàn phòng không“

Im lặng , một bầu không khí sợ hãi bao trùm khắp phòng họp báo, trên khắp Việt Nam và có lẽ khắp thế giới. Tôi cảm thấy miệng đắng nghét, không thể tin vào những gì nghe thấy được nữa. Chẳng lẽ tôi chỉ còn sống được 24 giờ nữa thôi sao ? Chẳng lẽ đây là khải huyền của người Maya ? Nhưng người Maya dự đoán phải đến 21/12 mới đúng, tại sao lại sớm hơn một ngày ? Liệu đây có phải là thảm họa họ dự báo dẫn đến sự tận diệt của loài người ? 

Chap 5: Hoảng loạn 

Thủ tướng Trần Hưng quay trở lại phòng họp gặp các tướng lĩnh của mình. Cuộc họp kết thúc nhanh chóng và các tướng lĩnh bắt đầu thực hiện các nhiệm vụ điều quân theo các công văn hỏa tốc. Thủ tướng quay trở lại phòng làm việc riêng, trong phòng bức ảnh vị cha già của dân tộc, chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn uy nghi lặng lẽ dõi theo ông làm ông cảm thấy khó thở. 

Tại sao ? Đơn giản bởi vì ông và những người đồng cấp từ các nước khác vừa chỉ thông báo một nửa sự thật và che dấu bí mật còn lại sâu dưới tảng băng chìm. Hơn 100 tr người dân Việt Nam và hơn 3 tỷ người dân trên thế giới sẽ không bao giờ biết bí mật đó. Bản thân ông cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ chính trị. 

Thình lình, điện thoại trên đường dây khẩn nhấp nháy đèn hiệu. Ông nhấc máy, một giọng nói khan bí ẩn cất lên : “ Ngài đã làm tốt lắm ! Chúng tôi đã đưa gia đình ngài tới nơi an toàn theo như thỏa thuận của chúng ta. Máy bay sẽ đến đón ngài trong tối nay. Ngài sẽ rời khỏi phủ thủ tướng trong vòng 5 tiếng nữa. Xin hãy chuẩn bị “ . 

Thẫn thờ, thủ tướng Trần Hưng gác máy. Trên góc cao của bức tường, chân dung chủ tịch Hồ vẫn đang nhìn ông như ra vẻ trách móc lẫn vẻ khinh miệt . Ông đã phản bội lại 100 tr người dân đã tin tưởng vào ông . Thở dài, thủ tướng bấm mã số ngăn kéo bí mật, ông nhìn trân trối vào một tập hồ sơ được đóng dấu tuyệt mật từ năm 2010 mang tên : CHƯƠNG TRÌNH TÁI SINH NOAH 

Con người là một giống loài được ghép từ phần “con” và phần “người” . Và có lẽ khi người ta đối mặt với tình huống nguy hiểm đến bản thân, cận kề cái chết thì phần con bao giờ cũng thắng thế. Sự im lặng sau bài phát biểu của thủ tướng chỉ kéo dài vài giây, sau đó khắp nơi trong thành phố vang đầy lên những tiếng kêu gào ầm ĩ. Người ta lao ra ngoài chợ, siêu thị… vơ vét tất cả những gì liên quan đến nhu yếu phẩm. Mức độ cướp bóc càng lúc càng gia tăng , càng lúc càng tàn bạo hơn. Công an, quân đội họ phải nổ súng trấn áp, tiếng súng rền vang khắp thành phố . 

Từng đoàn xe quân sự kéo về chạy rầm rập, cơ man vũ khí phòng không tên lửa, người ta nghe tiếng máy bay tiêm kích gầm rú tại Tân Sơn Nhất mỗi lúc một nhiều hơn. Những người lính cũng có gia đình, họ chỉ muốn vứt bỏ tất cả để trở về lo cho gia đình, trong số họ có những người đã đào ngũ chạy trốn về với ba mẹ, vợ con. Nhưng đa số đều ở lại vì quân lệnh và vì trách nhiệm của một người chiến sĩ. Họ nhanh chóng triển khai các khẩu đội phòng không trên các tòa nhà cao tầng của thành phố. 

Trong lúc đó, dân chúng càng lúc càng kéo ra đường đông hơn, khắp các con đường chật nghẹt xe máy, xe hơi… tiếng còi inh ỏi. Người ta chửi rủa chen lấn, đấm đá nhau vì va chạm, cuối cùng dồn cục thành một đống. Không thể chờ được nữa, từng đoàn người bỏ xe cộ lại rồng rắn dắt díu nhau rời khỏi thành phố , tìm về các khu vực miền núi hang hốc để lần tránh tác động va chạm. Tất cả chỉ mong một thứ duy nhất : sống sót. 

Tôi ngồi đó, chết điếng vì sợ hãi sau khi nghe thông báo của thủ tướng. Ba mẹ tôi cũng vậy. Im lặng, sự im lặng bao trùm. Mẹ tôi phá vỡ sự im lặng ấy bằng một giọng run run : “ Bây giờ tính sao đây bố nó ? “. Ba tôi lắc đầu cúi mặt. Vốn là một sĩ quan quân đội ngày trước, cuộc đời ông đã trải qua biết bao trận chiến đẫm máu đối diện với cái chết từng giờ từng phút , nhưng tôi biết chưa khi nào ba tôi lại thấy bất lực như vậy. Tôi cũng thế, bất lực trước lưỡi hái tử thần đang từ từ kề sát cổ cả gia đình mình. Ba tôi từ từ đáp: “ giờ có trốn đi đâu cũng không thoát được, còn 24 tiếng nữa thôi thì biết trốn đi đâu. Bà nó này, tôi chỉ lo cho thằng út nhà mình bên Mỹ. Nó chỉ có một thân một mình bên đó thì biết làm sao.” 

Bừng tĩnh , tôi lật đật mở điện thoại bàn, di động ráng gọi cho em nó. Nhưng tất cả đều chỉ là những tín hiệu tút tút …vô nghĩa, Internet cũng không hoạt động được. Mẹ tôi khóc, nước mắt đau khổ; Tôi trong lòng bấn loạn, em tôi , thằng Đào béo, cả Ngọc nữa… không biết tình hình họ ra sao rồi. 

Ba tôi kiên quyết : “Q. này, con mang cuốc xẻng ra sau nhà. Mình phải đào hầm trong nhà ngay lập tức. Còn mẹ nó thì lấy hết tiền ra chợ, siêu thị đầu ngõ mua thức ăn, mang hết về đây. Tôi ra cửa tiễn mẹ, thì thấy những người hàng xóm anh ba thím tư .. đang tất cả vác hành lý chất lên xe máy, tôi hét lớn : “ mấy cô chú đi trốn không kịp đâu, mau đào hầm trú đi”. Nhưng họ không trả lời mà phóng đi vội vã như bị ma ám. Thoáng chốc, khu xóm nhà tôi vốn đông đúc trở nên hoang vắng và chỉ còn lại 2, 3 gia đình ở lại. 

Tôi và ba đào miệt mài một căn hầm dã chiến, kinh nghiệm trong những tháng chiến tranh đã cho ba tôi sức khỏe và kiến thức để tạo nên một căn hầm an toàn. Chúng tôi vừa đào vừa mở ti vi lắng nghe tình hình . Những người phóng viên, BTV vẫn ở lại đài truyền hình, quyết đưa những tin tức có thể là cuối cùng của lịch sử loài người. Tình hình cho biết phóng viên các nước đã tập trung tại phòng họp báo tại mũi phóng Canaveral của Mỹ để theo dõi quá trình phá hủy 3 thiên thạch lớn dự kiến sẽ xảy ra trong vòng 18 tiếng nữa. Phóng viên thường trú tại Mỹ liên tục đưa những tin tức về quá trình chuyển quân của Mỹ, Nga, TQ… trong lúc đó, quá trình bố trí các sư đoàn phòng không của Việt Nam cũng đang được tiến hành rất khẩn trương. Nhưng tôi tự hỏi , liệu có chút hy vọng nào không ? 

Căn cứ không quân Việt Nam – Tân sơn nhất, 8:00 PM ngày 19/12/2012 

Đã 5 giờ trôi qua, từ báo phát biểu của thủ tướng. Trung úy Hoàng Long vội vã bước vào phòng sư đoàn trưởng phòng không hiện đang đóng tại phi trường Tân Sơn Nhất. Hoàng Long , 30 tuổi là tinh anh của lực lượng không quân Việt Nam, là người duy nhất của lực lượng đạt trên 3000 giờ bay. Anh đã tham gia nhiều chiến dịch bí mật của Việt Nam tại các nước. Hoàng Long được vội vã triệu về trong vòng 3 tiếng đồng hồ từ Cambodia để tham gia chiến dịch bảo vệ bầu trời tại Hồ Chí Minh. Hoàng Long đã biết về thảm họa sắp tới và anh đang tới để họp với sư trưởng về vấn đề này. Anh cũng đã mường tượng về khó khăn trước mắt , và chuẩn bị tinh thần để quyết tử với các đồng đội trên bầu trời tổ quốc. 

Theo kế hoạch, Hoàng Long sẽ dẫn đầu một phi đội SU30MK gồm 5 chiếc trực chiến tại phía Tây Bắc Hồ Chí Minh ( đó chính là khu vực nhà tôi ) nhằm triệt hạ các thiên thạch khu vực này. Hoàng Long nhận nhiệm vụ và trở về chiếc máy bay của mình kiểm tra, trong phòng lái, anh lôi ra vuốt ve tấm ảnh : một gia đình bé nhỏ, có vợ anh, con anh … đang sống tại Hồ Chí Minh mà giờ này anh không biết họ ra sao . Anh thở dài, thầm nhủ : “Hãy ráng sống, rồi chúng ta sẽ đoàn tụ” . 

Bỗng tiếng còi hú báo động rền vang, đợt mảnh thiên thạch con đầu tiên đã tiếp cận bầu khí quyển.

Chap 6: Chiến đấu để tồn tại (phần 1) 

Trên màn hình ra đa đài quan sát, vị chỉ huy trưởng tác chiến há hốc mồm . Mỗi chấm màu đỏ là một tiểu thiên thạch, ông biết thế. Ông dụi mắt hai lần rồi nhưng trên màn hình vẫn là chi chit những chấm đỏ quanh khu vực Hồ Chí Minh. Ông chỉ muốn bỏ chạy khỏi vị trí vì kinh nghiệm cho ông biết rằng lưới lửa phòng không sẽ chỉ ngăn được 40% số lượng này. Trong số 60% còn lại, có những chấm đỏ đang rơi thẳng xuống khu vực Tân Sơn Nhất mà quân đoàn ông đang đóng quân. Nhưng danh dự một người lính không cho phép ông rút lui, bằng giọng lạnh lẽo , người chỉ huy ra lệnh: “tất cả các đơn vị xuất kích” . 

“ Chỉ huy 1 nhận lệnh xuất kích . Hết “ “ Chỉ huy 2 nhận lệnh xuất kích. Hết ” “ Chỉ huy 3 nhận lệnh xuất kích. Hết” . “ Chỉ huy 4 nhận lệnh xuất kích. Hết”. 

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 1024x735.

Phi đội 4 của Hoàng Long được điều khiển bởi 5 người chiến hữu thân thiết với nhau, chỉ huy các chiếc SU30MK mang mật danh T1, T2, T3, T4,T5 : . Họ đã cùng trải qua nhiều nhiệm vụ cùng nhau nên đây là biên đội xuất sắc của lực lượng không quân Việt Nam. Viên phó biên đội biết tình cảnh gia đình Hoàng Long liền an ủi : “ Mày đừng có lo, cô ấy chắc chắn sẽ thoát mà. Mày biết tính cô ấy là giỏi lo xa mà. Tao chắc giờ này cô ấy và thằng nhóc đang trú ở cái hang hốc nào đấy chờ mày về đấy. “ . 

Hoàng Long cười khó khăn : “ cũng hy vọng vậy. Tao có gì cũng không sao . Nhưng lỡ cô ấy và con có bề gì thì tao hối hận suốt đời” . “ Oài, mày đừng lo, chúng ta, những đại bàng xanh của bầu trời chưa bao giờ biết mùi chiến bại. và lần này, chúng ta cũng sẽ chiến thắng. Còn mày sẽ cùng cô ấy có thêm thằng cu nữa” . “ Ha Ha ha “ . Cả phi đội cùng cười. Nhưng nụ cười chưa kịp dứt, tiếng đài chỉ huy đã vang lên : “Biên đội 4, các đồng chí sẽ tiếp cận các thiên thạch trong vòng 10s nữa” . 

“ Chỉ huy, chúng tôi vẫn chưa thấy mục tiêu. Mây quá dày đặc, xin được phép lên cao 7000 m ” Vừa dứt lời, biên đội phóng vút lên cao , vừa đạt độ cao 6600 m, Hoàng Long nhận thấy hai tảng thiên thạch đang lao vút xuống trong tầm khai hỏa của phi đội. Hoàng Long hét lớn: “T4 tách sườn tiêu diệt mục tiêu hướng 12 giờ. T1 sẽ tiêu diệt mục tiêu hướng 7 giờ Hết“ . “ T4 nghe rõ . Hết “ 

Chiếc máy bay T4 phóng vút lên xòe cánh, đưa tốc độ lên mức tối đa , tiếng động cơ rú vang trời . T4 đưa được tên lửa lọt vào tầm ngắm và khai hỏa . Quả tên lửa R-27R1 phóng vút tới va chạm thiên thạch tạo nên một tiếng nổ oành trên bầu trời. “ T4 báo cáo: mục tiệu bị tiêu diệt hoàn toàn”. Hoàng Long hét “ làm tốt lắm, đồng chí”. Trong lúc đó , T1 của Hoàng Long đang bám sát thiên thạch thứ 2 ở góc khá hẹp. Mục tiêu có kích thước khá nhỏ. Để tiết kiệm tên lửa, anh quyết định dùng súng liên thanh GS-31 để tiêu diệt mục tiêu. Chiếc máy bay gầm lên lao vút xuống đuổi theo mục tiêu tai vị trí thích hợp. Hoàng Loang khai hỏa, chỉ sau đợt đạn đầu thiên thạch nhỏ đã biết mất khỏi ra đa . 

Viên đội phó cười hể hả : “ Tốt quá đồng chí ! Cứ thế này thì chúng nó rụng như … “. Cười chưa dứt, viên đội phó chuyển từ cười sang chết sững khi hệ thống cảnh báo nhấp nháy liên tục: mưa thiên thạch đã bao phủ một vùng rộng lớn khu vực với đủ kích cỡ, đang ập xuống trên đầu phi đội. Hoàng Long chỉ kịp hét : “ Phi đội tách ra, hướng 6 giờ, hỏa lực rối đa ”. “ Bắn đi “ “ Trễ mất rồi “ .” T2 bị đánh trúng rồi “ ” Rút mau T5 “. “T3, T4 coi chừng “. “ Trời ơi” . “Khôngggggg…..” 

….

Vừa đào xong cái hầm rộng 2m x 2 m, cao 1.5m trong vòng 5 tiếng đồng hồ, tôi mệt bã người. Chân tay nhấc lên không nổi nữa, ba tôi chắc cũng thế. Cả hai vừa thở dốc vừa lắp các cây đà ngang phủ lên trên nắp hầm. Mẹ tôi về nhà cách đây cũng 3 tiếng, bà lắc đầu chép miệng : “Con người ta điên loạn hết rồi. Họ cướp, họ phá , họ vơ vét giành giật nhau từng lon nước ngọt, đấm đá nhau loạn xà ngầu ngoài kia. Tôi đi ngoài chợ thấy họ đâm chém nhau chết người vì tranh giành thức ăn ngoài đó. Ra siêu thị thì thấy cũng chả khá hơn là mấy, người ta phá cửa đập nát đồ đạc , cướp bóc trong đó. Hãi quá nên tôi quay về thôi, trong nhà mình vẫn còn 2 thùng mì gói mới mua hôm qua. Cũng ăn được 2 tuần. “

“ Mẹ nó tính cũng ổn , an toàn là trên hết. Q. , con ra khóa cửa nẻo lại hết cho an toàn” . Nói rồi bố tôi quay lưng đi tiếp tục chất vài bao đất xung quanh . Mẹ tôi chép miệng: “ nhớ ngày xưa giải phóng mới vào, pháo kích sân bay hàng đêm, nhà cũng có căn hầm cỡ này. Hòa bình rồi, cứ tưởng kiếp này sẽ không còn cảnh sợ hãi rúc trong hầm nữa. Ai mà ngờ…! Không biết bên Mỹ có giống vậy không ? Rồi thằng út nhà mình ra sao đây ? …Ba và tôi im lặng không biết nói sao. Lau vội nước mắt, mẹ tôi quay đi : “Thôi hai cha con lên rửa tay ăn cơm“ .

Và vội bát cơm vào miệng, ba tôi an ủi : “ Thằng út nhà mình khôn lắm, chắc không sao đâu. Chờ mọi việc qua, Internet, điện thoại có lại, nó sẽ liên hệ lại với mình ngay . Bà an tâm đi “ 

Trên tivi , phóng viên thường trú VTV tại mũi Canaveral liên tục cập nhật thông tin : “ Thưa quý vị, tình hình vẫn hết sức căn thẳng, theo thông tin mới nhất, bạo loạn đã xảy ra khắp nơi trên thế giới. Hiện nay số người chết và bị thương đang vượt ngoài tầm kiểm soát. Các bệnh viện cũng đóng cửa do bác sĩ và y tá đều đã chạy trốn. Những người bị thương bị bỏ mặc trên đường phố cho đến chết. Chính phủ Mỹ, Nga, TQ đã ban bố lệnh giới nghiêm trên toàn quốc nhưng đều vô tác dụng với dòng người đang hoảng loạn. 

Trong lúc đó, hạm đội 7 của Mỹ đã sẵn sang bắn chặn thiên thạch số 1. Nga và TQ đang chuẩn bị hoàn thành nốt công tác của mình. Trả lời phỏng vấn từ địa điểm bí mật tại Mỹ, tổng thống Obama cho rằng : trong trường hợp TQ, Nga không hành động đúng lúc và kịp thời hoặc không hiệu quả, quân đội Mỹ sẽ triển khai tấn công thay thế cho vai trò hai nước này mà không báo trước nhằm đảm bảo sự tồn vong của loài người. Nga và TQ đã chỉ trích phát ngôn này và cho rằng họ có đủ sức mạnh để giải quyết vấn đề mà không cần Mỹ. 

Hiện nay, phóng viên các nước đang rất lo lắng trông chờ vào thời hạn cuối cho việc hợp đồng tác chiến phóng tên lửa tiếp nối nhau của 3 nước này vào 4 tiếng nữa. Tên lửa sẽ mất 7 giờ tiếp cận thiên thạch tại vùng không gian cách trái đất 1908km. Đó là giới hạn cuối cùng để phân tán tàn dư thiên thạch ra không gian. Nếu quá giới hạn trên, các mảnh vỡ sẽ nhắm thẳng trái đất, gây hậu quả nặng nề gấp nhiều lần. 

Theo thông tin mới nhất, hạm đội 7 đã tiếp cận được vị trí thích hợp tại Vùng biển Thái Bình Dương và họ sẽ triển khai bắn tên lửa đầu nhằm tiêu diệt thiên thạch số 1 mà không chờ hành động của Nga và TQ nếu hai nước này triển khai không đúng giới hạn thời gian sau 2 tiếng nữa. Chúng tôi sẽ cố gắng tải …..tặt .. tặt …”Bụp” “ Bụp” “

Chương trình bỗng tắt hẳn và chuyển sang dòng thông báo cùng lời báo động : “ đồng bào chú ý, đồng bào chú ý, hiện nay mưa thiên thạch đã xuất hiện trên tầng khí quyển nước ta. Đồng bào xin vào chỗ trú ẩn an toàn. Các đơn vị phòng không lập tức vào vị trí chiến đấu”. 

Tiếp theo đó là tiếng còi báo động không kích vang lên khắp thành phố “ Ò Ò Ò Ò….”. Ba tôi hét lớn : “ đội mũ bảo hiểm và vào hầm ngay “. Vội vã đội mũ bảo hiểm vào, cả nhà chúng tôi co ro trong căn hầm bé xíu vừa đào. Kiến lửa bò lên cắn khắp người, nhưng nỗi sợ trong tôi lấn át cả cơn ngứa ngáy. Đây là lần đầu tiên tôi biết không kích là gì ! Bên ngoài ánh chớp lặp lòe chớp sáng chớp tối tạo nên một bữa tiệc ánh sáng đầy chết chóc và ma quái. Tôi nghe những tiếng ầm ầm công phá của thiên thạch từ khắp nơi vang vọng về. Rồi tiếng súng , tiếng gầm thét của vô số vũ khí mà tôi không biết tên. Sợ hãi ! Một nỗi sợ hãi bao trùm. 

…..

Bên ngoài, cuộc chiến đấu để tồn tại đang diễn ra hết sức ác liệt, các tên lửa Sam, Tor, Buk và S-300 thi nhau gầm thét trên nền trời. Lực lượng pháo cao xạ tầm cao , tầm thấp liên tiếp đan xen nhau tạo thành những lưới lửa nhằm ngăn không cho thiên thạch rơi xuống thành phố. Chỉ huy trưởng cánh phòng thủ tây bắc đang ra sức điều khiển các phân đội phòng thủ, nhưng chính bản thân ông cũng biết rằng thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian khi cơ số đạn và tên lửa đang giảm dần. Ông liên tục đánh điện cho các chỉ huy trưởng các phân khu khác nhờ các phi đội Su đến giúp đỡ, nhưng tất cả các nơi đều hết sức nguy cấp. Ông hiểu điều đó, bản thân ông cũng đã không còn liên lạc được với phi đội Su 30MK đang chiến đấu trên khu vực Tây Bắc. Ông không rõ tình hình phi đội thế nào rồi. 

Cách đó không xa, tiểu đội trưởng khẩu đội pháo cao xạ đóng tại tòa tháp cao nhất thành phố - thápTài chính Bitexco đang cảm thấy run rẩy trước những đợt thiên thạch liên tiếp giáng vào khu vực xung quanh tòa tháp. Dù trong tiếng đạn pháo ầm ĩ, nhưng dường như anh ta vẫn nghe rõ tiếng la hét của người dân sống xung quanh, những người bị thương… đang kêu gào bên dưới. Anh ta muốn bỏ chạy , nhưng anh ta không thể bỏ đồng đội đang chiến đấu bên mâm pháo. Thét lớn, lá cờ đỏ trong tay liên tục phất chỉ vị trí thiên thạch rơi…chiếc mâm pháo xoay tít theo hướng lá cờ. “Vèo” – Một mảnh thiên thạch nhỏ bay xuyên qua người vị chỉ huy trẻ tuổi, anh ta đã ngã xuống, tay vẫn nắm chặt lá cờ. ChỈ ít lâu sau, một thiên thạch cỡ lớn đã phá hủy chân tháp. Tháp Bitexco sau 35 phút chống trả ác liệt, đã sụp đổ hoàn toàn.

Tiếng còi báo động rú vang sắp sân bay Tân Sơn Nhất, thiên thạch đang ào ạt rơi xuống khu vực sân bay, phá hủy nhiều chiếc máy bay dân dụng; Các dàn tên lửa đã bắn liên tục 300 quả, tiêu diệt tương đương số lượng thiên thạch, nhưng vẫn không thể ngăn được cơ man thiên thạch đang ập tới. Hệ thống tên lửa trống không và người điều khiển nó bị vùi lấp trong bão lữa kinh hoàng . Các mâm pháo ra sức kháng cự , nhưng những họng pháo bé nhỏ sao so sánh được sự công phá của thiên thạch. Tất cả bị bao trùm trong bão lửa. Tiếng thét đau đớn của những người lính trẻ khi bị ngọn lửa thiêu cháy, xác người nằm la liệt. Khung cảnh tận thế của trần gian đang diễn ra trước mắt họ. 

“ Alo ! Bộ chỉ huy đây, Cứ điểm Sam A1, A2 , A3 báo cáo trả lời “ Không một âm thanh đáp trả. “ Cứ điểm pháo cao xạ B1, B2, B3.. nghe rõ trả lời” “ Alo , toàn đơn vị nghe rõ trả lời” . Không còn ánh sáng chớp bắn của súng hay tên lửa trên bầu trời nữa. Người chỉ huy chỉ còn nghe tiếng gào rít của thiên thạch xung quanh. 

Người thuộc cấp của viên sư đoàn trưởng vội vã kéo ông : “ đồng chí sư trưởng , đồng chí xin hãy thoát mau” . Gỡ bỏ cánh tay người thuộc cấp, từ từ bước ra khỏi khoang chỉ huy, nhìn thẳng chớp lửa to lớn từ bầu trời đang hướng thẳng đến mình, người chỉ huy trưởng mỉm cười hỏi người thuộc cấp: “ Hôm nay là một ngày đẹp trời để chết phải không đồng chí ? ” . Người thuộc cấp lặng lẽ đứng nghiêm trang gật đầu. “Oành “ Sân bay Tân Sơn Nhất hoàn toàn chìm trong biển lửa.

Chap 7: Chiến đấu để tồn tại (phần 2) 

“T3 đừng bóp cò, đừng bóp cò” ( “bóp cò” : thuật ngữ để chỉ tăng tốc tối đa ở góc nghiêng cánh tối thiểu) – Hoàng Long hét lớn. Phi đội của anh đã thiệt hại nặng nề : T2,T4, T5 đã bị đánh trúng sau khi bức màn thiên thạch đầu tiên lướt qua,và anh không thấy cánh dù nào bung ra cả. 3 người bạn của anh đã hy sinh. Chỉ còn lại T1 của anh với phó phi đội T3 đang vật lộn tránh né từ đợt thiên thạch nhỏ lao xuống thân máy bay. Do sóng xung kích gây ra bởi các thiên thạch, hệ thống sóng liên lạc đã không còn hoạt động được. Anh không thể liên lạc với bộ chỉ huy được nữa. 

Anh và T3 đã bắn hết số tên lửa được trang bị và chỉ còn biết trộng cậy vào khả năng tránh né của mình hòng thoát khỏi những tia lửa từ trên trời rơi xuống. T3 trong lúc tránh né phải thực hiện động tác bóp cò, nhưng điều đó gây ra sự cố nghiêm trọng. “T1, tôi không… thở… được… nữa…. ” Áp suất tăng vọt do tăng tốc ở góc qua hẹp khiến cho người phó phi đội không chịu đựng được. Anh ta tháo mặt nợ thở hổn hển. “ T3 mau đeo mặt nạ vào nếu không anh sẽ ngất“ “ Tôi không thở được” “ T3 coi chừng, hướng 15 giờ” “ Không” – Hoàng Long đau xót thét lên. Thiếu oxy, không xử lý được nữa , viên phó phi đội đành để mặc chiếc máy bay Su 30MK trôi đi, một thiên thạch nhỏ bay xuyên qua chính giữa máy bay cắt nó ra làm đôi. Một quả cầu lửa bừng cháy trên bầu trời. 

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 1366x738.

Hoàng Long quá đau đớn. Anh vừa chứng kiến sự ra đi của những người bạn thân đã cùng mình chiến đấu suốt bao năm trời. “Phi đội 4 giờ còn mình ta” – Anh muốn quay máy bay lại đâm thẳng vào một thiên thạch đang lao đến trên đầu, nhưng nhìn tấm hình vợ con, anh cắn chặt răng. “ Phải thoát ra khỏi đây. Không thể chết ở đây được. Các bạn hãy chờ, mình sẽ đến cùng các bạn, nhưng không phải là lúc này” . Chiếc máy bay Su30MK lồng lên tăng hết tốc lực thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm, ngoái lại sau lưng, một vùng rộng lớn khu vực Tây Bắc Hồ Chí Minh chìm trong biển lửa kinh hoàng. 

….

Đã 1 tiếng trôi qua kể từ lúc tôi cùng ba mẹ nhảy vào hầm tránh không kích. Tôi nghe rõ từng tiếng gầm thét của thiên thạch đang đánh xuống trong khu vực Tây Bắc Hồ Chí Minh. Điện đã tắt hẳn từ lúc nào, không còn bất kỳ tiếng súng nào nữa. Dần dần nỗi sợ đi qua, nhường chỗ lại cho sự hiếu kỳ : “ Tại sao họ không bắn nữa vậy ba? Bộ đội rút hết rồI sao nhỉ ? “ “ Có vẻ không phải vậy. ” – Ba tôi lắc đầu. “ Ông nó ơi, không biết nó có rơi trúng khu vực nhà ta không nữa? “ “ Ba ơi, trong hầm tối qua, không thấy gì hết, kiến cắn đau hết cả lưng, con lên lấy ít nến thắp” . “ Ở lại đây hết, không ai được …”. “ RẦM…” . Thình lình một thiên thạch cỡ nhỏ rơi trong khu vực xóm tôi ( sau này mới biết là nhà thím bảy, cách nhà tôi 5 căn) . Một luồng áp lực khủng khiếp thổi bay các căn nhà xung quanh. Bức tường mong manh trong nhà tôi vốn chỉ làm bằng 1 lớp gạch, không chịu đựng được nữa bị thổi bay như một tấm bìa carton, toàn bộ căn nhà đổ sập lên căn hầm chúng tôi đang trú ngụ. Ba tôi hét lên “ Coi chừng” . Thanh đà chịu không nổi sức nặng nữa, rắc rắc rồi gãy ập xuống. Có ai đó đẩy tôi vào sát mép hầm. Mắt tôi hoa lên tai tôi ù đi, tất cả trở nên im ắng, tôi bất tỉnh nhân sự. 

“ Máu, một bể máu tràn ngập thân thể tôi, tôi đang lềnh bềnh trôi trên một bể máu, từ dưới vô số cánh tay máu bấu lấy hòng lôi tôi xuống chìm xuống bể máu. Bỗng có một bàn tay, ấm áp nắm chặt lấy tôi, kéo tôi ra khỏi bể máu , bàn tay ấm quá, bàn tay của mẹ, mẹ nhìn tôi mỉm cười và dần dần lùi ra xa, xa dần. Tôi chạy vội tới , nhưng không thể kịp, tôi hét lên gọi : “Má ơi…” 

“Q. …con tỉnh… dậy đi ! Q. con… tỉnh …dậy đi” . Có tiếng người thì thào bên tai tôi, càng lúc càng rõ dần. Tiếng ba tôi. Tôi từ từ mở mắt. Rào rào, trời đang mưa và thiên thạch đã ngừng rơi chẳng biết từ lúc nào. Căn hầm của chúng tôi đã không chống lại được sức nặng của khối đất đá đè lên nên các thanh đà đã gãy hoàn toàn. Dòng nước đã ngập đến đến mang tai tôi, tay tôi vẫn đang nắm chặt lấy tay mẹ. Nhưng sao tay mẹ lạnh quá, lau vội đôi mắt khỏi dòng nước làm cay xè, tôi đau đớn thét lên : “ Ba má “ . 

Thanh đà , đất cát đã đổ sập xuống đè lên hơn nữa thân thể ba mẹ tôi. Mẹ tôi đã ngừng thở từ lúc nào trong vòng tay ba tôi. Tôi như điên dại vùng dậy đào bới đất cát, đào bới bằng đôi bàn tay trần cho đến khi các móng tay bật máu…” Cứu với” “ Có ai không cứu với” . Gạt tấm tốn trên đầu, tôi đưa bàn tay đẩy đất đá qua lỗ hổng phía trên , thò đầu và vai ra ngoài ra sức hét . Nhưng tất cả chỉ là tiếng mưa, là khói là bụi . Nước mưa càng lúc càng nặng hạt, chảy xuống trong hầm càng lúc càng dâng cao dần dần dâng qua khỏi mang tai ba tôi, tôi cố sức dùng vật kê đầu ba tôi lên cao , nhưng ông đau và không cử động cổ được nữa. Ba tôi đã bị liệt. 

” Q. .. dừng lại… đi con” “ Không được… nữa rồi…” “ Rời …khỏi …đây” “ Để ba …với má ….lại đây” . “ Không ! không !” Tôi hét lớn . Nước mắt chảy từ bao giờ , tôi như điên dại khi bất lực chứng kiến hai người thân yêu đang từ từ chết dần. Nước mưa đã dâng lên đến mũi ba tôi, ráng hết sức bình sinh, ba tôi mất máy môi : “ Tìm… tìm.. em..con.. “…Nhanh chóng , dòng nước vô tình dâng cao, nhấn chìm 2 người thân yêu nhất trong sự bất lực của tôi đến cùng cực. 

Điên cuồng , đau đớn như hàng vạn mũi tên châm, tôi gào thét: “ TRỜI ƠI ! SAO TÀN NHẪN THẾ ?” .

Chap 8: Chiến đấu để tồn tại ( phần 3 ) 

Phòng họp chiến lược - Căn cứ tuyệt mật George Washington – Độ sâu 120 m, Sa mạc Black Rock, Nevada , Mỹ - 3:00 AM 20/12/2012

“Rầm”. Tham mưu trưởng quân đội Mỹ đập mạnh bàn tay lên bàn, ông ta đang tranh cãi cực kỳ gay gắt với ngoại trưởng Mỹ Hilarry Clinton . “ Madame, it is ridiculous to believe Chinese and Russian can handle this disaster”. ( thưa bà, thật lố bịch khi tin rằng người Nga và TQ có thể xứ lý thảm họa này) – Để dễ theo dõi sau sẽ bằng tiếng việt chữ in nghiêng . 

Bằng một giọng đanh thép nhất, ông không do dự “ Thưa tổng thống, chúng ta phải hành động ngay. Thời gian đang rất quý báu. Chỉ còn 1 tiếng nữa là đến thời hạn cuối cùng để phóng tên lửa nhưng theo nguồn tin của CIA , chúng tôi rất nghi ngờ năng lực của Nga và TQ trong việc giải quyết vấn đề này. Chúng tôi đề nghị quân đội Mỹ phải lập tức hành động. Hạm đội 7 đã mang theo cơ số tên lửa hạt nhân cần thiết để tiêu diệt thiên thạch tấn công Châu Á và Châu Âu này, riêng lực lượng tên lửa chiến lược hiện đang có tại đất nước của chúng ta có đủ khả năng tiêu diệt thiên thạch đang hướng đến trực tiếp Bắc Mỹ. Xin ngài hãy lập tức ra lệnh ngay” 

Tổng thống Obama im lặng, là người nắm giữ sinh mệnh của hơn 300 triệu người dân Mỹ, ông đang đứng trước một áp lực rất lớn. Bất cứ sự do dự thiếu quyết đoán nào của ông cũng có thể dẫn đến một thảm họa cho dân Mỹ của ông, cũng như cho toàn nhân loại.

Sẽ ra sao nếu chậm trễ ? Nước Mỹ thậm chí cả TG sẽ suy vong do sự do dự của ông . Không ! Không thể để điều đó xảy ra bởi sự chậm trê của Nga và TQ, ông tin rằng quân đội Mỹ sẽ thành công trong việc chặn đánh cả 3 thiên thạch. Nếu thất bại , Nga và TQ có thể sẽ phóng tên lửa tiếp theo cũng chưa muộn. Nắm chặt bàn tay một cách quyết đoán, ông đã quyết định: “ Với tư cách tổng tư lệnh quân đội Hoa Kỳ, tôi ra lệnh hạm đội 7 được phép kích hoạt hệ thống tấn công hạt nhân ”. 

Những người sĩ quan sau lưng tổng thống lập tức hành động, vali hạt nhân được mở. Bằng 2 chiếc chìa khóa bí mật, hệ thống xác nhận được khởi động. Tổng thống đưa bàn tay xác nhận, kiểm tra mắt, giọng nói. Mã số hạt nhân bí mật xuất hiện : “W M A Z 3 D H F 2 1 1” sẵn sang được truyền đến tàu ngầm hạt nhân của Hạm đội 7. Chiếc vali đã được hoàn toàn đưa vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Tổng thống Obama nhắm mắt, hít một hơi dài , tự nhủ thầm : “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” 

……………

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 766x499.

Tàu ngầm hạt nhân USS Oklahoma – Hạm đội 7 Thái Bình Dương , - 3:30 AM 20/12/2012

Jim, mau vào cọ nhà vệ sinh cho sạch. Mày làm gì mà ngồi đó? ” viên trung sĩ khoang tàu to béo hét lớn với người thuộc cấp của anh ta. Bản tính ưa bắt nạt của anh ta đặc biết nặng nề với những kẻ cao hơn mình. Trong số đó có Jim – một người lính cao to trong số hơn chục người vừa luân chuyển vào các bộ phận trên tàu chỉ vừa vài tuần trước. Tuy nhiên, dù anh ta có bắt nạt thế nào,Jim cũng không một lần hé răng phản đối. Anh ta chỉ lo cun cút làm công việc của mình. Chính điều đó càng khiến viên trung sĩ ra sức bắt nạt anh ta hơn. Nhưng hôm nay, Jim chỉ ngồi im lặng không trả lời, cầm con dao lính chơi đùa với nó. Khiến viên trung úy trở nên điên tiếc.

“ Jim, mày điếc àh ?” Viên trung sĩ hùng hổ sấn tới. “ Đứng lên ngay nếu không tao…” “Vù”. Trong thoát chốc viên trung sĩ cảm thấy có một luồng khí lạnh lướt qua, một phần nghìn giây sau, máu từ cổ anh ta phun ra tung tóe . Viên trung sĩ ôm chặt lấy cổ quơ bàn tay trong không trung như muốn níu kéo sự sống trong vô vọng. Anh ta ngã lăn ra, tắt thở.

Jim lạnh lùng đứng dậy, trong thoáng chốc anh ta đã biến thành người khác, một sát thủ thật sự. Anh ta bước ra khỏi buồng, bên ngoài hơn chục người lính cùng luân chuyển với anh ta đã đứng đợi ngoài đó từ lúc nào. Jim lạnh lùng bước đi dẫn đầu, hướng thẳng tới khoang chứa vũ khí quân dụng. 

Trên khoang chỉ huy, viên thuyền trưởng đang thưởng thức tách café cho tỉnh táo đầu óc sau thời gian dài trực chiến căng thẳng. Ông ta hiểu rõ tầm nghiêm trọng của sứ mệnh này và không được phép lơ là. Bên cạnh, viên thuyền phó Peter đang ghi ghi chép chép số liệu. “ Còn bao nhiêu thời gian nữa ?” Ông hỏi . “ Còn 30 phút nữa là thời hạn cuối cùng để phóng tên lửa.” Viên thuyền phó trả lời . 

Viên thuyền trưởng thở dài : “Vợ cậu còn mấy tháng nữa thì sinh nhỉ ? Vẫn khỏe chứ ? “ “ Còn khoảng 2 tháng nữa thì sinh, vẫn khỏe cảm ơn thuyền trưởng ! “ “ Ừ, xong việc lần này là cậu sẽ được về với vợ thôi” “ Tôi cũng mong thế, thưa…” “ Bíp …bíp… “ Thưa ngài, có liên lạc từ bộ chỉ huy” . “ USS Oklahoma, các anh được phép triển khai tác chiến ngay lập tức. Hết”. “ Rõ. Hết”

Viên thuyền trưởng cùng người thuyền phó tra chìa khóa an toàn và cùng vặn. “Hệ thống đã khỏi động.” “ Xin vui lòng, nhập mã an toàn” ““W M A Z 3 D H F 2 1 1”.” Xác nhận” . “Hệ thống đã được triển khai toàn bộ, sẵn sang bắn. Lập tức bật …” Viên thuyền trưởng chưa kịp nói hết câu , ông chỉ cảm nhận được một họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào đầu ông, một tiếng nổ chát chúa vang lên. Ngã vật xuống, có lẽ ông vẫn chưa biết vì sao mình chết. “ Rất hân hạnh được làm việc cùng ông thưa thuyền trưởng” - Viên thuyền phó lạnh lùng thu súng lại . Đúng lúc ấy, toán của Jim ập vào tay lăm lăm các khẩu tự động nhả đạn vào tất cả, trừ thuyền phó. 

Gạt xác người lính liên lạc qua một bên, viên thuyền phó lạnh lùng liên lạc qua một tần số bí mật : “ Demon đã hoàn thành bước 1. Sẵn sàng hành động bước 2” .

Chap 9: Chiến đấu để tồn tại ( phần 4 ) 

Ngoài trời mưa đã tạnh từ lúc nào, tôi vẫn ngồi đó , thẫn thờ ngắm nhìn thân thể hai người thân yêu của mình chìm trong làn nước đục ngầu. Tất cả trong tôi chỉ còn là sự trống rỗng, tôi không còn sức để khóc nữa. Một sự chán nản, mệt mỏi đến cùng cực. Sự mất mát đã đả kích cực lớn trong tâm tưởng tôi, một kẻ yếu đuối. “ Mình phải làm gì đây ?” “ Mình còn sống trên đời này còn ý nghĩa gì ?” . Tôi chỉ muốn chết. Thẫn thờ, tôi cầm một mảnh kính vỡ, đặt lên cổ tay mình. 

“ Tìm… tìm.. em ..con” – Lời thì thào trong tâm thức như một tiếng sét phá vỡ sự u uất trong tâm hồn tôi. Em trai tôi, thằng em chỉ vừa 19 tuổi của tôi bây giờ còn lưu lạc bên Mỹ không biết sống chết. “Đúng, phải đi tìm em nó an ủi vong hồn ba mẹ. Cho đến khi tìm được em nó, mình không thể chết ” – Tôi nghiến răng quăng mạnh mảnh thủy tinh đi. Nhẹ nhàng đắp đất cát che phủ lên thân thể ba mẹ ,. “ Ba mẹ an tâm , con sẽ tìm được thằng út nhà mình, dù phải đổi bất cứ giá nào ! “.

Tôi ráng sức men theo lỗ hổng để leo ra khỏi đống gạch , tôn… phủ trên đầu. Loạng choạng bước ra, tôi bần thần đứng trước cảnh đổ nát hoang tàn của khu xóm. Tất cả chỉ còn lại những đống gạch đá đang âm ỉ khói, không còn dấu hiệu của con người, của sự sống. Chỉ cách đây 2,3 ngày, nơi đây còn rộn vang tiếng cười của lũ trẻ con hàng xóm. Mà giờ đây, tất cả chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát. Tôi thẫn thờ, đi như người mất hồn giữa khung cảnh địa ngục trần gian.

“Q., phải mày không ? “ . Một tiếng hét lớn. Quay đầu lại , thằng Đào béo đang chạy như ma đuổi đến chỗ tôi. Nó ôm chầm lấy tôi, lắc lắc : “? Ha ha , Mày còn sống ah ? , thằng quỷ ”. “ Tao thấy khu nhà mày bị phá nát cả. Cứ tưởng mày tiêu rồi chứ.“. Tôi đứng yên lặng, thẫn thờ nhìn nó. Nhận ra vẻ khác thường trên khuôn mặt tôi, “ ba má mày đâu ? “ nó hỏi gấp . Như một mũi tên đâm xuyên qua ngực, tôi đổ quỵ : “ Chết.. chết hết rồi” .

………………..

“ Ăn đi cháu “ Ba thằng Đào béo nhìn tôi thương cảm dúi vào tay tôi bát cơm trắng. Gia đình thằng Đào béo với tôi như người thân, tôi qua nhà nó chơi từ hồi lớp 6 đến giờ.. “Đừng buồn nữa cháu ah, ba mẹ cháu lên thiên đàng thấy cháu như vậy cũng không vui đâu” . Tôi cám ơn và lặng lẽ và bát cơm vào miệng. Thở dài, chú chép miệng “ Thật không ngờ, đất nước chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh này”. Thằng Đào béo hỏi : “ nãy giờ có tin gì không ba ?” Ba nó lắc đầu :” đến tiếng con người, ba còn chưa nghe thấy huống chi tin tức gì ! Chẳng có điện, chẳng có sóng ,radio , điện thoại cũng tiêu hết rồi… giờ thành phố này chắc thành thành phố chết rồi” . 

Sau đó ba nó nhìn tôi :” Q. con giờ không còn ai ! Con cứ ở đây với gia đình chú, đừng có lo lắng gì cả . “ “ Con cảm ơn chú nhiều lắm , nhưng con không ở được, con phải đi tìm em con bên Mỹ”. “ Giờ này bên Mỹ cũng đang loạn lắm, với lại làm sao con từ Việt Nam mà qua Mỹ được chứ ? “ Máy bay đâu còn đâu mà đi ?” .” Con sẽ tìm ra cách, dù phải trả bất cứ giá nào con cũng phải tìm cho ra em con. Đây là di nguyện cuối cùng của ba mẹ con ! “ . Ba thằng Đào béo nhìn tôi thở dài : “ Thôi chú không cản nữa, nhưng nếu con thấy vô vọng thì trở về đây . Nhà chú sẽ ở lại đây, không đi đâu cả” . “ Con cám ơn chú “ - Tôi cảm kích nói. 

Thằng Đào lặng lẽ hết nhìn tôi đến nhìn ba nó, nó cắn răng nói: “ Ba, con xin phép ba cho con đi cùng thằng Q” “ Hả ?” – Cả nhà nó cùng thốt lên. “ Ba, ở nhà mình còn ba , má, anh Hai, anh ba , em tư , nhiều người đỡ đần nhau được. Còn thằng Q. chỉ có một mình, giờ đi một mình thÌ biết xoay xở ra sao ? Con với nó chơi với nhau từ nhỏ như anh em, giờ gia cảnh nó lâm nạn chẳng lẽ con bỏ mặc. Con cũng xem thằng em nó như em con, giờ em nó đang lưu lạc, con …”. Má nó vội ngăn: “ Đào, Con nói bậy bạ gì đó”. “ Đào , không cần phải thế đâu, tao đi một mình cũng được” – Tôi vội đỡ lời, nhưng thật sự cảm thấy cảm động vì thằng Đào lắm. 

Ba nó suy tư dữ lắm, cuối cùng chú nói: “ Con năm nay cũng như thằng Q đã 25 tuổi rồi, con đã đủ lông cánh để tự quyết định và chịu trách nhiệm với hành động của mình. Đi hay không đi với thằng Q là quyết định của con. “ Quay ra với má nó, ông ôn tồn bảo : “ Má nó đừng buồn, thằng Đào bây giờ nó đã trưởng thành, má nó phải mừng mới đúng chứ” . “ Nhưng…” “ Đừng lo, tôi tin chúng nó sẽ không sao đâu. “. Quay trở lại hai đứa chúng tôi , ông nói : “ Ăn cho no đi, xong lên đường cho sớm. Ráng nương nhau mà sống, có thấy gì khó khăn quá thì quay về đây”. 

Vừa ăn, thằng Đào béo liếc mắc hỏi tôi: “ ăn xong đi đâu đầu tiên hả mẩy ? “. Ngẫm nghĩ, tôi mỉm cười : “ muốn đến Mỹ thì phải kiếm nơi nào có nhiều người Mỹ tại HCM này. Nơi đó mới có máy bay di tản. Hiện giờ còn chỗ nào đông hơn chỗ tổng lãnh sự quán Hoa kỳ tại Saigon này ? 

……………..

Lãnh sự quán Hoa Kỳ tại HCM, lúc 3:30 AM 20/12/2012

Ngọc khẽ co mình , đã gần trọn 1 ngày kể từ lúc Nàng rời khách sạn Rex trong đêm 18/12 và di tản đến lãnh sự quán này sau khi nghe thông báo khẩn cấp qua điện thoại dành cho công dân Mỹ tại Việt nam. Nàng đã nếm trải một đêm hãi hùng sau trận không kích bởi thiên thạch tối hôm qua, rất may mắn tòa nhà của họ chưa bị đánh trúng. Xung quanh Ngọc, những người Mỹ khác cũng đang tuyệt vọng mong chờ thông báo chính thức di tản của nhân viên lãnh sự, nhưng dường như không có ai biết chuyện gì đang xảy ra cả. 

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 731x800.

Tuy nhiên, điều đó chưa khiến Nàng lo lắng bằng tình trạng cướp bóc đang xảy ra một lúc một nghiêm trọng hơn sau vụ không kích, không còn quân đội hoặc cảnh sát, chỉ còn dòng người bị thương, đói khát, những kẻ cướp hoặc cảnh sát, lính biến chất với vũ khí trong tay đang ra sức chém giết và cướp bóc.Số người sống sót trong khu vực Saigon càng lúc càng tụ tập đông hơn trước lãnh sự quán. Không còn cảnh sát Việt Nam bảo vệ. Chỉ còn lại vài người lính thủy đánh bộ trú đóng, họ đang ra sức khép chặn cánh cửa chận lối vào. Nhưng những tiếng la hét, gào thét đòi mở cửa càng lúc càng to hơn, sự xô đẩy càng lúc mạnh hơn. Chỉ cần một đốm lửa nhen nhóm, đám đông bên ngoài sẽ biến thành bạo loạn , phá nát cánh cổng này.

“Tạch tạch tạch …” Họ không phải đợi lâu, một tốp toán cướp đeo súng AK lái xe máy hướng thẳng đến tòa nhà và bắt đầu nã súng bừa bãi. Viên cảnh vệ trưởng lãnh sự thét lớn: “Tất cả nằm xuống mau”. 

Một cuộc chiến không cân sức, không giống như trong phim hành động thường thấy , các nhân viên an ninh tại lãnh sự quán không hề có các vũ khí mạnh như súng M4 hoặc М16А2 trong lãnh sự quán ở HCM do gần như công tác an ninh được cảnh sát Việt Nam đảm bảo. Họ chỉ có các khẩu súng lục nhẹ, chỉ có thể chống trả một cách yếu ớt. “ Rầm” . Một quả đạn B40 đã xé nát cánh cổng sứ quán. Như một cơn lốc, họ tràn vào trong tòa nhà. Những người Mỹ la hét xô đẩy nhau chạy trốn, tiếng súng nổ khắp nơi.

Chap 10 : Khải Huyền ( phần 1) 

Tôi và thằng Đào khởi hành sau một hồi bịn rịn chia tay gia đình thằng bạn. Mang theo ít gạo, bình nước, quần áo, đèn pin… trong balo và đặc biệt là một con dao găm lính dù mà ba thằng Đào sưu tập được, trong chuôi dao có sẵn dây câu cá, lưỡi câu, la bàn nhỏ...Chúng tôi đi bộ qua những con đường hoang tàn đổ nát, chỉ thấy những dãy xe máy, xe hơi nằm kín trên đường không ai quan tâm, nếu mà là ngày xưa thì chắc chỉ trong 30s , đống xe cộ này đã được trộm dọn dẹp sạch sẽ. Lựa một chiếc xe máy còn xăng , tôi đèo thằng Đào chạy bon bon qua những con đường vắng bóng người. Thỉnh thoảng tôi lại thấy lác đác những người sống sót vội vàng chạy như ma đuổi trên đường, tiếng súng cũng lác đác vang lên. 

Đường ngoại thành còn đôi chút thông thoáng, nhưng càng gần đến khu trung tâm Saigon, Q1 thì càng lúc càng khó đi do xe cộ để trên đường quá nhiều. Do trời còn tờ mờ sáng nên chúng tôi phải bỏ xe lại để tránh gặp tai nạn, nhưng có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi tránh gây chú ý tới những toán cướp trên đường. Men theo con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, cuối cùng chúng tôi đã đển được đường Lê Duẩn , vị trí tổng lãnh sự. 

Nhưng thời điểm chúng tôi đến, cũng là lúc bọn cướp đang bắn phá sứ quán,vộ vàng nấp vào sân trước một ngôi nhà trong khu vực để tránh lạc đạn, hai đứa tôi nhìn nhau :” giờ làm sao đây ta? “ “ Chờ coi như thế nào, chứ giờ vào đó nguy hiểm quá” “ Không khéo ,tụi nó làm cỏ hết đại sứ quán thì lấy người đâu để hỏi thông tin” “ Giờ làm sao đây ta ? “ Bỗng, một cô gái từ trong sứ quán chạy ra hướng đến vị trí chúng tôi. Đạn bắn xối xả phía sau. “Nấp mau Đào” – tôi khẽ gắt. Cô gái chạy qua chỗ chúng tôi thì ngã xuống, còn một tên nữa đang từ từ tiến đến chỗ cô. “ Giờ tính sao hả mẩy ? Con nhỏ đó chết mất” Tôi và thằng Đào run bắn người. “ Nó làm gì con nhỏ kìa” . Liếc nhìn, tôi hiểu ngay ý định của tên cướp. “ Thằng chó “ . máu nóng trên người bốc lên đỉnh đầu, nhặc lấy một miếng gạch bê tông vỡ, từ đằng sau, tôi lao tới giáng thật mạnh vào đầu, thằng Đào cũng giáng một cú đấm bồi vào mang tai tên cướp. Máu phun ra xối xả ướt bàn tay tôi, tôi thẫn thờ buông rơi viên gạch. Phải có tiếng gọi của cô gái tôi mới giật mình. Hai đứa tôi nhìn nhau chưng hửng: “ Là Ngọc ! “ . 

“ Tụi mình giết người rồi” Tôi và thằng Đào run run nhìn nhau. Vội trấn tĩnh, tôi dìu Ngọc đứng dậy. “ Trốn mau thôi, không thì đồng bọn chúng nó ra thấy mất”. Vừa nói, thằng Đào nhặt vội khẩu súng CKC mà tên cướp đã quăng ra bên cạnh. Lục soát thêm được 3 băng đạn, cùng với một khẩu súng côn. “Chắc thằng này nó chôm từ quân sự phường nào đó ra”.

CKC - Chú thích cho bạn nào chưa biết CKC là cái gì ! 

Nói ra thì xấu hổ , tôi và Đào béo ngày xưa vì trốn nghĩa vụ để ở nhà đi làm, phải tham gia lực lượng dân quân trên phường cũng gần 4 năm nên cũng được huấn luyện tương đối kỹ về cấu tạo, tháo lắp súng này, cũng tham gia đi bắn đạn thật hai lần nên thấy cũng quen quen. Quăng tôi khẩu súng côn, thằng Đào lăm lăm khẩu CKC hỏi :” Giờ đi đâu hả mày ? “ “ Lãnh sự quán còn ai không Ngọc ? “ Tôi hỏi, “ Lúc Ngọc chạy ra hình như vẫn còn nghe tiếng súng bắn nhau ở phía văn phòng ông tổng lãnh sự. Vẫn còn cảnh vệ , ông lãnh sự và vài người Mỹ ở đó “. “ Ngọc cứ ở đây, tụi Q. phải vào cứu ông tổng lãnh sự “. “ Mày điên à ? Bọn cướp còn trong đó ! “ – Thằng béo trợn mắt nhìn tôi . “Phải cứu cho được thằng cha lãnh sự đó . Vé thông hành đến Mỹ của tụi mình đó ! “ Vừa nói , tôi vừa chạy đến cánh cổng của lãnh sự quán. Sau lưng, thằng Đào béo vừa lầm rầm chửi , vừa mếu vừa chạy theo.

……………………….

Tàu ngầm hạt nhân USS Oklahoma – Hạm đội 7 Thái Bình Dương , 3:40 AM 20/12/2012

Jim lạnh lùng đứng nhìn quang cảnh đầy máu và xác người bị bắn trong phòng chỉ huy tàu ngầm, là sát thủ hàng đầu mang bí số 006 của lực lượng sát thủ Demon, Jim đã quá quen với những hành động mang tính chất cực mật này. Ngay từ lúc sinh ra, người mẹ mà hắn chưa từng biết mặt đã bỏ lại hắn không muốn chút thương xót trong một thùng rác bên đường. May mắn sống sót do được phát hiện bởi những người công nhân vệ sinh, hắn đã trải qua biết bao trận đòn roi trong trại tế bần. Người ta xa lánh, khinh miệt, sỉ nhục , đánh đập hắn ngay từ khi hắn biết cảm nhận thế nào là nỗi đau trên thân thể và tâm hồn. Càng ngày hắn càng quen dần với những trận đòn đó, càng ngày hắn lại trở nên lầm lì hơn. 

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 1200x900.

Jim - Sát thủ mạnh nhất mang bí số 006 của lực lượng Demon

Tuy nhiên càng kìm nén, sự nhẫn nhịn của Jim cũng có ngày qua mức chịu đựng và bùng phát như núi lửa phun trào. Hắn đã ra tay giết thằng chung phòng một cách không thương xót, người mà hay bắt nạt hắn, bằng một cái thìa kim loại đã được mài nhọn đầu. Kê chiếc thìa nhọn vào tai của kẻ đang ngủ mà hắn muốn giết, “chỉ cần ấn nhẹ xuống thôi là xong”- Jim thầm nghĩ. Cho đến cả khi trở thành một sát thủ hàng đầu với đủ món trang bị trên người, cái thìa kim loại mài nhọn đó vẫn là cách giết người mà hắn ưa thích. Sau cái chết của thằng chung phòng, hắn đã bỏ trốn khỏi trại tế bần, lang thang trên đường phố, sống những ngày tháng đói rách, bệnh tật … có lẽ cuộc đời của hắn chỉ có thể như vậy cho đến khi chết, nhưng ông trời đã cho hắn một ngã rẽ khác trong một đêm mưa gió. Hắn đã gặp “Ngài ” ( Sir ) ấy. “Ngài” đã cứu vớt cuộc đời,cho hắn cái ăn cái mặc, cho hắn gia nhập tổ chức, cho người huấn luyện hắn võ thuật vũ khí để trở thành một sát thủ mạnh mẽ nhất trong lực lượng Demon. Với Jim, “Ngài” ( Sir ) là người cha đã tái sinh lại cuộc đời hắn, “ trung thành với Ngài cho đến chết “ đó là lời tâm niệm trong đầu của Jim.

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 1024x768.

Peter - Điệp viên mang bí số 007 của lực lượng sát thủ Demon 

Jim ngước nhìn Peter, viên thuyền phó, điệp viên mang bí số 007 của tổ chức đang thản nhiên thả những làn khói từ điếu xì gà cháy dở. Trái ngược hẳn với Jim, Peter lại xuất thân từ một gia đình quyền thế. Tiếp nối một truyền thống vẻ vang của gia đình gồm ông nội và cha đều là những thuyền trưởng hiển hạch của lực lượng Hải Quân Hoa Kỳ, Peter nghiễm nhiên được thừa hưởng một gương mặt điển trai, một hệ gen và trí thông minh xuất chúng với một chế độ giáo dục tốt nhất cho các con cháu của tướng lĩnh. Gia nhập hải quân từ năm 22 tuổi, chỉ trong vòng 7 năm, bằng chính thực lực của mình, từ một người lính thuyền viên bình thường, Peter đã trở thành thuyền phó của tàu ngầm hạt nhân USS, và có thể trong nay mai sẽ trở thành thuyền trưởng tàu ngầm trẻ nhất trong lịch sử quân đội Mỹ. Có thể nói, con đường đi của Peter cực kỳ sáng lạng. Nhưng tại sao hắn lại cam tâm làm việc phản bội lại đất nước ? Phá hủy đi danh dự và truyền thống hiển hách của cả dòng tộc mình ? Đó là một bí mật của riêng Peter mà chỉ riêng bản thân Peter mới có thể trả lời được ! 

Trong lực lượng sát thủ Demon, không ai biết ai. đó là nguyên tắc cơ bản của tổ chức. Đây là lần đầu Jim gặp Peter. Tất cả những gì hắn nhận được là chỉ thị hỗ trợ người của Demon trong phòng chỉ huy sau khi nghe mật hiệu là một phát súng. Nhìn gã sát thủ đang đứng nhìn mình lạnh lẽo, Peter cười mỉm: “ 006, rất vui được hợp tác với anh trong nhiệm vụ này.” . Jim không trả lời, hắn chỉ kẽ gật đầu. Việc kết thân hoặc biết quá nhiều về một người trong tổ chức là điều tối kỵ với hắn. Peter chẳng lấy làm giận vì hắn đang rất tự hài lòng vì sự trôi chảy của điệp vụ cho đến thời điểm này. “ Bíp..Bíp” . “ 007, có liên lạc từ trung tâm” “Demon, tọa độ mục tiêu đang được chuyển đến cho các anh. Đang truyền dữ liệu… Hết” Một giọng nói qua tần số bí ẩn vang lên. Cho đến thời điểm này, dù thông minh đến mấy, Peter cũng không hiểu hết mục đích của điệp vụ lần này mà “Ngài” đã giao cho hắn, nhưng hắn biết hắn không được phép thất bại. Nhìn kết quả hiển thị tọa độ trên màn hình máy tính, khuôn mặt Peter tắt hẳn nụ cười. Nhưng rất nhanh chóng hắn lại cười, một nụ cười mãn nguyện của loài quỷ dữ. 

Nhập hết dữ liệu vào màn hình,” Tên lửa 1 đã sẵn sàng bắn” “ Bắn” “ Tên lửa 2 đã sẵn sàng bắn” “ Bắn”. Mãn nguyện nhìn quỹ đạo 2 tên lửa di chuyển trên màn hình, Peter mỉm cười: “Anh biết không 006, anh nên tự hào khi có mặt tại đây. Vì chúng ta chính là người sẽ tạo ra KHẢI HUYỂN” 

Ngọc không dám thở mạnh. Nàng đang trốn dưới góc tủ của bàn tiếp tân đại sứ quán. Bên ngoài , các cảnh vệ đều đã chết nằm la liệt khắp nơi, họ cũng đã hạ được vài tên cướp nhưng không thể làm gì với lực lượng mỏng manh. Khi tên cướp cuối cùng bước qua quầy tiếp tân, Ngọc lấy hết can đảm chạy ra cánh cổng, nhưng vô tình Nàng đã gây ra tiếng động, một tên nghe thấy liền quay lại và thấy Nàng. Dùng hết sức mình, Ngọc vội vã chạy ra phía cánh cổng. “Tạch tạch…” từng đợt đạn ào về phía Nàng nhưng thật may mắn không trúng đích. Hổn hển, vừa chạy vừa ngoái lại Nàng vẫn thấy tên cướp đang theo sát mình. Một viên đạn sướt qua chân Ngọc, nàng vấp té. “ He he, cô em xinh đẹp, đừng chạy nữa” – Tên cướp vừa bước tới chĩa súng vào Ngọc. 

Đưa cặp mắt thèm thuồng ngắm nghía thân hình , khuôn mặt… nhục dục trong hắn tăng cao, quăng khẩu súng sang một bên, hắn ập xuống trên người nàng như con sói vồ mồi. “Không ! Không !” Mặc cho tiếng la hét van nài, đôi bàn tay thô bạo ra sức sờ soạn khắp người nàng hòng xé bỏ lớp áo mong manh… Nhưng, “ Bốp” . Một tảng bê tông đập thẳng vào đầu tên cướp từ một trong hai người thanh niên xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào. Tên cướp gục hẳn, máu túa ra lênh láng từ đầu hắn. Hắn đã chết. Ngọc mở mắt hoảng sợ , khi định thần, Ngọc vui mừng kêu lên : “ Hai bạn…” . Chính là tôi và Đào béo.

Chap 11 : Khải Huyền ( phần 2) 

Hoàng Long mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Đã gần 3 tiếng đồng hồ kể từ lúc anh đánh tín hiệu cấp cứu về căn cứ không quân Tân Sơn Nhất và tất cả các tần số sóng liên lạc khẩn cấp có thể liên lạc được. Nhưng tất cả chỉ là sự im lặng. Không một âm thanh phản hồi, thậm chí anh cũng chẳng thấy một bong người xuất hiện. Sau trận chiến kinh hoàng ấy, Hoàng Long dùng hết sức lực của mình để đưa máy bay tránh né khỏi những đợt mưa thiên thạch khủng khiếp. Anh cũng đã ráng sức bay trở lại quanh căn cứ Tân Sơn Nhất, nhưng chỉ thấy một màu đỏ của lửa và khói bụi. Nhưng hoàn toàn không còn dấu hiệu sự sống nào nữa. 

Chiếc đèn báo hiệu hết nhiên liệu nhấp nháy, không còn cách nào khác, Hoàng Long phải thoát khỏi khu vực và cho đáp máy bay khẩn cấp xuống một đoạn đường trống của Xa lộ Hà Nội và đánh tín hiệu cấp cứu, hy vọng sẽ có ai đó còn sống sót nhận được tín hiệu sẽ đến cứu hộ, nhưng 3 tiếng đã trôi qua và tất cả là sự chờ đợi vô vọng. Trách nhiệm của một người phi công là phải bảo vệ chiếc máy bay SU30MK – tài sản quý giá của quân đội, nhưng Hoàng Long không thể tiếp tục chờ được nữa. Anh phải đi tìm quân đoàn để tìm hiểu tình hình. 

Tìm một chiếc xe máy còn hoạt động, anh chạy về Sân bay Tân Sơn Nhất trong đêm nhập nhoạng tối. Bước vào cánh cổng tan hoang, anh chỉ thấy một màu đen của khói bụi, xác máy bay cháy, hệ thống phòng không cháy nham nhở xen lẫn với những xác người nằm la liệt, không còn phân biệt được ai nữa. Hoàng Long thẫn thờ bước tới khoang chỉ huy, chỉ còn là một cái hố sâu hoắc do tác động của thiên thạch, anh dẫm phải chiếc cầu vai 4 sao còn dính ít vải vụn của người sư đoàn trưởng, “ Tất cả đã chết, chỉ còn mình ta” . Đổ sụp như một thân cây trốc gốc, anh khóc, nước mắt của một người lính bại trận. 

Hoàng Long nằm xuống đất, mặc cho những giọt mưa lại rơi lấm tấm trên khuôn mặt sạm vì khói đen của mình. “ Bây giờ ta phải làm gì ? “ “Căn cứ không còn, đồng đội chết cả. Ta phải làm gì ? “ . Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã 3:40 AM ngày 20/12/2012, chỉ còn hơn 10 tiếng nữa, thiên thạch DA14 sẽ đâm vào trái đất. Đặt tay lên ngực áo, rút ra tấm ảnh, nhìn vào khuôn mặt người vợ hiền và đứa con thơ, anh biết anh phải làm gì ! Anh sẽ ở bên gia đình, dù chỉ vài giây ngắn ngủi . 

………………………………………………….

Lãnh sự quán Hoa Kỳ tại HCM, lúc 3:40 AM 20/12/2012

“ Lẹ lên mày” –Thằng Đào gắt. Mới nãy nó còn rủa tôi thế mà giờ lại hăng hái xung phong đi về phía trước. Tôi tròn mắt. Thằng này ham bạo lực thật, nhớ ngày xưa, nó là chuyên gia đánh nhau trong lớp. Chỉ cần thân hình béo của nó lăn qua lăn lại là đối thủ dẹp như con tép. “ Từ từ, Đào. Để tao quan sát coi còn thằng nào không? “ Tôi nói nhỏ. Tôi đảo mắt xung quanh và ghê sợ khi thấy xác người nằm khắp nơi đủ mọi tư thế bị bắn gục trong khi trốn chạy.

“ Đoàng, đoàng đoàng” . 3 tiếng súng liên tiếp vang vọng làm tôi giật nảy người, vội vàng hụp xuống. “Không phải, hình như xuất phát từ trên lầu” – Thằng Đào thì thào. “ Mẹ cha nó, sợ thật”. Tôi giương khẩu súng côn thẳng tay, bỏ chốt an toàn, chầm chậm bước lên trên cầu thang; Nói thật, tôi run lắm, hai chân cứ run bắn lên . nếu không vì tấm vé thông hành đến Mỹ là ông đại sứ thì có cho vàng tôi cũng chẳng dám lên. Sau lưng thằng Đào giương khẩu CKC sau lưng yểm hộ. âm thầm cài chế độ liên thanh .

Thật may mắn, đường lên cầu thang không gặp phải tên cướp nào cả. Có 3 tên đang tập trung quanh hai bên cửa căn phòng của ông lãnh sự. Vẫn còn người ở đó chống trả rất ác liệt nên bọn cướp không tiến lên được. Vô hình chung, bọn chúng bị kẹt giữa hỏa lực của nhóm tôi , Đào béo và người trong phòng. Nhẹ nhàng, tôi và Đào béo tiến sát bọn cướp từ phía sau. Chúng tôi nấp sau bức tường ngã rẽ cầu thang. 

Đang tính bàn mưu tính kế với thằng Đào, tôi nhác thấy một tên trong bọn rút ra một quả lựu đạn mỏ vịt. “Chết ! Chúng nó mà ném vào thì người trong phòng chết hết”. Chẳng kịp suy nghĩ, tôi thét lớn : “ Bắn nó ” . Nhào tay ra khỏi bức tường, chúng tôi khai hỏa không do dự . Thật lạ, khi chưa nghe tiếng súng tôi thật sự run lắm, nhưng khi bóp cò tiếng đoàng đoàng vang lên thì tôi và Đào béo như hăng tiết vịt, không sợ gì cả. Có điều, trình độ bắn của chúng tôi thì dở tệ, thằng Đào bóp cò một tràng liên thanh chưa được 10 giây thì hết sạch băng đạn 20 viên mà chỉ làm bị thương được 1 đứa, còn lại là bay lên trời hay trúng xung quanh. Còn tôi thì tệ hơn. Chẳng trúng phát nào. 

Nhưng chính vì loạt đạn của chúng tôi, 2 tên còn lại bị bất ngờ không còn cách nào khác là phải di chuyển tránh đạn như một phản xạ tự nhiên, vô tình để lộ thân thể cho người trong phòng nhắm bắn. “ Đoàng Đoàng “ – 2 phát đạn khô khốc vang lên và tôi nghe tiếng người đổ xuống huỳnh huỵch . Sau đó là một sự im lặng. Chỉ còn tiếng lạch cạch của thằng Đào béo đang cố gắng thay băng đạn mà đút mãi vẫn chưa vô khớp được ổ đạn. Hé đầu ra nhìn, chỉ còn tên cướp bị thương vùng bụng đang rên rỉ. Chắc mẩm an toàn, tôi và Đào béo men theo mép tường tiến sát đến phòng ông lãnh sự, thằng Đào béo tước vũ khí của tên cướp bị thương, tôi thì mon men đến phòng lãnh sự. 

Bước vào trong phòng, tôi nhận thấy một người đàn ông nước ngoài khoảng hơn 50 tuổi, mặc áo vét , dường như là tổng lãnh sự, bị thương ở tay đang chĩa súng vào tôi. Hoảng sợ, tôi giơ hai tay bập bẹ: “ Má ơi … hello …don’t …sho..ot… Tôi tới… cứu ” Hoảng sợ tiếng Anh xọ tiếng Việt lung tung cả, nhưng chắc có vẻ ông ta hiểu và hạ súng xuống. Từ từ, ông ta đứng lên, tiến đến chỗ tôi … “ Đoàng ” một tiếng súng chát chúa , người đàn ông sững sờ nhìn viên đạn xuyên qua phổi mình, máu tuôn ra xối xả, thì ra 1 trong 2 tên chỉ bị thương , giả bộ chết và ra tay ám toán bất ngờ. Nhanh như chớp , hắn chĩa súng thẳng vào người tôi. “ Đoàng” viên đạn bay sướt qua mặt chảy máu.Tức giận đến cùng cực, tôi đá văng khẩu súng, chĩa thẳng súng vào đầu tên cướp và bóp cò. 

Tôi vội quỳ xuống, đỡ người đàn ông trên tay. Tôi nhoài người đi tính kiếm bông băng y tế gì để cầm máu. Ông ta lắc đầu, khò khè bấu chặt tay tôi, cố gắng đút tay vào túi áo lấy ra một chiếc thẻ nhớ nhỏ dúi vào tay tôi. “ Demon…Noah… Apocalypse…” ”Sir Virus” …“ Give ..to …my president…” , và tắt thở. “ Này ông, tỉnh dậy đi, máy bay di tản ở đâu . Này ông …” Tôi hét lớn. “ Bỏ đi, ông ta chết rồi”; Đào béo thở dài nói. “ Hướng về tên cướp bị thương ngoài kia: “ Giờ tính sao với nó ?” . Bước tới gần, tôi hỏi : “Mày là ai ? Tại sao lại cướp chỗ này “ . Hắn không trả lời. Tôi và Đào béo chưa từng tra tấn ai nên chúng tôi thật sự không có kinh nghiệm gì về việc tra hỏi này. 

Hôm nay là một ngày quá sức đối với tôi, tôi vừa giết đến 2 mạng người. Dù tất cả bọn chúng đều đáng chết nhưng vẫn có gì đó khó chịu trong lòng. “ Thôi kệ nó, nó cũng sắp chết rồi. Vết thương nặng quá.” Quá mỏi mệt, tôi cũng chẳng có ý muốn tra hỏi hắn thêm nữa. Nhưng dường như đang có chuyện gì đó với hắn, hắn co giật dữ dội , trong giây lát tắt thở, miệng trào bọt trắng . Tôi nhìn thằng Đào kinh hãi : “ thuốc độc “. Hóa ra trong cơn đau đớn của vế thương, hắn đã cắn thuốc độc dấu trong kẽ răng để chết nhanh , thoát khỏi đau đớn kéo dài.

Lục soát đồ đạc và thu lượm súng đạn, chúng tôi thu được nhiều thứ : bản đồ, súng AK 47, lựu đạn, ống nhòm nhìn đêm, dao găm, máy laptop mini và đặc biệt là một chiếc điện thoại vệ tinh. “Đây chẳng giống tụi cướp cạn chút nào cả” Tôi chưng hửng nhìn thằng Đào.

………………………………………………….

Phòng họp chiến lược - Căn cứ tuyệt mật George Washington – Độ sâu 120 m, Sa mạc Black Rock, Nevada , Mỹ - 3:45 AM 20/12/2012

Tổng thống Obama đang nhắm mắt ! Ông đang cầu nguyện, đây là lần đầu tiên kể từ ngày đặt chân vào nhà trắng, ông cảm thấy vô vọng mất niềm tin vào bản thân đến như vậy. Ông đã từng nghĩ, không gì có thể khiến ông – người đàn ông quyền lực nhất hành tinh, cảm thấy sợ hãi. Nhưng giờ đây, ông đang sợ hãi và linh cảm có một vấn đề nghiêm trọng gì đó sắp xảy ra . 

Trong lúc đó, các thuộc cấp của ông đang bận rộn cố gắng liên lạc đến USS Oklahoma. Con tàu đã bất ngờ dừng liên lạc với bộ chỉ huy từ cách đây 10 phút, mặc dù người lính liên lạc đã dùng đủ phương cách , kể cả tín hiệu Morse.

Bỗng có tiếng “Bíp … bíp “ trên màn hình hiển thị, các tướng lĩnh chỉ kịp nhận thấy hai quỹ đạo tín hiệu tên lửa xuất hiện đột ngột. “ Tên lửa đã bắn” – Chưa kịp vui mừng , vị tư lệnh hải quân há hốc mồm quay sang tổng thống Obama mấp máy môi . Ông cũng nhận thấy sự chết sững trên khuôn mặt của những người trong phòng. “ Sao lại có thể như vậy được ? Sao lại có thể như vậy được” “Bíp bíp”. “Mục tiêu 1: cơ sở hạt nhân chiến lược Nội Mông TQ” "Thời gian va chạm 4 phút đến mục tiêu" “ Bíp bíp” “ Mục tiêu 2 : Cơ sở hạt nhân chiến lược Nga” “ Thời điểm va chạm 5 phút đến mục tiêu”. Tổng thống Obama hét lớn : “ Hủy ngay tên lửa ! Tôi ra lệnh hủy ngay” . “ Không được thưa tổng thống. Chỉ có Oklahoma mới có hệ thống hủy lệnh. Chúng ta vẫn mất liên lạc với USS Oklahoma, thưa ngài “ - Viên chỉ huy hải quân run rẩy. 

“Bíp bíp “ “ Thưa ngài, có tín hiệu liên lạc lạ trên tần số khẩn. Hắn tự xưng là chỉ huy của tổ chức Demon, lực lượng đã chiếm tàu USS Oklahoma” “ Cho hiển thị lên” . “…Xoẹt …xoẹt” “ Một gương mặt xuất hiện. “ Xin chào tổng thống “ Tổng thống Obama sợ hãi ngồi phịch xuống ghế : “Sao lại thế được ? Là Ông sao ? Chẳng phải ông đã chết rồi ah ? Chính tay tôi đã đọc điếu văn cho ông mà“

Trên màn hình, không ai khác chính là Steve Works – Tỷ phú tập đoàn công nghệ hàng đầu thế giới Orange, vốn tưởng đã qua đời đầu năm 2012 – Người tài trợ vốn trực tiếp cho chương trình tái sinh Noah – hay còn được biết dưới cái tên “Ngài” ( Sir) – chỉ huy trưởng tổ chức Demon. 

Chap 12 : Khải Huyền ( phần 3) 

Trung tâm nghiên cứu vũ khí sinh học bí mật – Tập đoàn Orange – USA, 3:45 AM 20/12/2012

“ Hề hề, để cha xem các con ta hôm nay thế nào rồi ! ” – Vừa cười một cách quái dị, nhà bác học điên Röhm bước chậm rãi đến những chiếc lồng quái dị trong trung tâm nghiên cứu. Ernst Röhm – Nhà khoa học gốc Đức, chủ nhiệm chính chương trình vũ khí sinh học của Đức quốc xã. Dưới thời Hitler, ông ta là thiên tài trong việc chế tạp ra những vũ khí sinh học quái dị , đặc biệt chính là vũ khí sinh hóa virus, thứ đã làm khiếp đảm quân đội Liên Xô và đồng Minh trong những năm chiến tranh TG thứ II .

Sau khi Berlin sụp đổ, Rohm đã nhanh chân trốn thoát khỏi sự truy lùng của hồng quân Liên Xô, và lẩn trốn khắp nơi. Cho đến khi ông ta bị lực lượng mật thám Hoa Kỳ bắt tại một nước thứ 3. Nhanh chóng nhận ra tài năng của Rohm, chính phủ Mỹ tung tin ông ta đã bị giết khi đang chạy trốn và bí mật đưa về trung tâm nghiên cứu bí mật nhằm khai thác những kiến thức bất tận của bộ óc siêu việt này. Nhưng càng ngày, Rohm càng trở nên hoang tưởng với những thứ vũ khí quá sức điên rồ và vượt khỏi ranh giới chấp nhận được của quân đội Mỹ nên ông ta bị loại bỏ khỏi trung tâm nghiên cứu. Cuộc đời Rohm có lẽ chỉ là những tháng ngày tẻ nhạt cuối đời cho đến khi ông ta được tổ chức Demon thu dụng, và đồng ý tiến hành những thứ điên rồ trong đầu Rohm. Với tầm quan trọng của mình, Rohm được mang bí danh 003 của tổ chức Demon. 

Từ năm 2010, Rohm được chỉ huy 001 “Sir” tiến hành nghiên cứu tạo ra một thứ vũ khí sinh học mới để phục vụ cho kế hoạch Khải Huyền. Rohm đã không phụ lòng “Sir”. Ông ta đã tạo ra một thứ vũ khí đáng sợ nhất từ trước đến nay từ quá trình cấy virus lên cơ thể người sống, để tạo ra một giống mới, Rohm đặt tên cho những sinh vật này là : “Sự trừng phạt của Chúa”

Mỗi ngày, Rohm lại đến để xem những đứa con tinh thần của ông ta phát triển ra sao và đặc biệt là màn ăn uống của bọn chúng. Bước vào khu vực chứa chuồng, Rohm đưa mắc nhìn người thuộc cấp : “các con ta hôm nay thế nào ? “ “ Tất cả các mẫu thí nghiệm đều rất mạnh, riêng mẫu thí nghiệm đời GP1 có sức mạnh và sự khát máu vượt trội so với các đời GP sau. Thường ngày GP1 cần cung cấp gấp đôi lượng máu người so với bình thường“ . Rohm gật đầu. “ Mở khoang quan sát” . Tấm màn sắt được kéo lên, hiện ra trước mắt Rohm là những sinh vật mang vóc dáng hình hài con người nhưng hoàn toàn không phải người. Gồm nam có , nữ có… nhưng nhìn vào mắt chúng thì đó là đôi mắt của loài quỷ dữ. 

Rohm nhìn chúng trìu mến, các GP cũng nhìn Rohm ... một cách đầy thèm khát. “ Rầm rầm…” Tấm kính chịu lực đặc biệt dày gần 0.5 m rung lên bần bật , đạn B40 cũng chẳng thể xuyên thủng nó , nhưng Rohm thầm thán phục khi thấy GP1 đang húc đầu điên cuồng vào tấm kính như muốn phá vỡ nó ra. Ngay lập tức, lực lượng cảnh vệ xuất hiện, nhưng Rohm khoát tay ngăn : “ Con của ta đói rồi phải không ? Ta sẽ mang cho con bữa ăn nhẹ ngay” . Dứt lời, ông ta bấm nút. Trong lồng , một ô sàn nứt ra, đưa lên một khung sắt. Như đã quá quen với cảnh tượng đó, GP1 lùi lại. Một người trong bộ quần áo tù đang nằm trong khung sắt. Anh ta như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta ra sức gào thét, dẫy dụa… lồng sắt bật mở, người tù bị rơi ra ngoài, đối diện với GP1. 

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 828x1000.

GP1 - Sự trừng phạt của chúa.

Như một con thú rình mồi trong hình dạng của một con người, GP1 chăm chú quan sát anh ta. Người tù sợ hãi hét lớn: “ đừng đến gần ! đừng đến gần” . Nhưng đúng lúc ấy, anh ta chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp: răng nanh của GP1 trở nên dài ra , nhọn hoắc , toàn thân GP1 biến đổi: móng vuốt trở nên dàI hơn và nhọn hơn, những lớp da xuất hiện nối cánh ta với lưng thành đôi cánh. Người tù sợ hãi, liên tục đập vào tấm kính chịu lực van nài thả anh ta ra, đó là tất cả là những điều anh ta làm được trước khi GP1 cắn cổ hút máu cho đến khi lớp da trên cổ người tù trở thành một thứ bầy nhầy. Những người cảnh vệ xung quanh rùng mình trước hình ảnh này, nhưng Rohm thì khác, hắn ta đang cười mãn nguyện: “ Lấy thêm một cái lồng, hôm nay chúng ta có thêm một GP khác “. 

Đúng vậy, chỉ ít phút nữa thôi, người tù đã chết bị hút hết máu ấy sẽ bị virus trong răng nanh của GP1 truyền qua tác động vào thần kinh và sẽ sống dậy, và trở thành một quái vật tương tự như vậy, anh ta chỉ còn biết nhu cầu cơ bản hút máu càng nhiều càng tốt để duy trì sự sống mà thôi. 

Rohm nhìn “đứa con” của hắn âu yếm: “ Chỉ vài tiếng nữa thôi, con sẽ được uống dòng máu sạch sẽ của con người, chứ không phải là dòng máu dơ bẩn của tên kia. “ 

……………………..

Phòng họp chiến lược - Căn cứ tuyệt mật George Washington – Độ sâu 120 m, Sa mạc Black Rock, Nevada , Mỹ - 3:46 AM 20/12/2012

Phải chăng đó là Steve Works – người mà ông ta đã đọc điếu văn, tổng thống Obama chớp mắt nhìn kỹ. Không phải, đó chỉ là khuôn mặt của Steve được tái tạo lại qua hình ảnh 3D một các sống động và quá giống mà thôi. Trấn tĩnh, tổng thống Obama hỏi : “ ông là ai ? Tại sao lại giả danh Steve ? Tại sao lại chiếm tàu USS Oklahoma ? “ “ Chúng tôi là ai không quan trọng.” – Một giọng nói điện tử cất lên không phân biết được nam hay nữ -“ Trong vài phút nữa, đại chiến thế giới thứ 3 sẽ bắt đầu sau đó là thiên thạch và cuối cùng là món quà sự trừng phạt của chúa sẽ quét rửa sạch sẽ hành tình này.” . 

Tổng thống sững sờ, ông không ngờ những điều Sir nói ra lại ngông cuồng như vậy. “Hãy hủy bỏ tên lửa hạt nhân ngay lập tức! Nếu có điều kiện gì chúng ta có thể thương lượng “ . “ Chúng tôi không gọi đến đến thương lượng, việc tẩy rửa hành tinh này đó là ý Chúa . Chúng tôi không chống lại ý của người. Việc chúng tôi gọi đến chỉ để thông báo cho ngài và nội các biết rằng, các ngài sẽ không thể làm gì để ngăn chúng tôi được nữa. Vì Ngài là người được chúng tôi lựa chọn để lãnh đạo loài người tái thiết lại một kỷ nguyên mới dưới sự bảo hộ của chúng tôi. Do vậy, hãy lên Noah ngay lập tức trước khi Chiến Tranh hạt nhân xảy ra. Đó là cách đảm bảo mạng sống cho Ngài. Các nhà lãnh đạo các nước khác đã được đưa lên Noah an toàn. Quyền lựa chọn sống hay chết thuộc vào quyết định của Ngài. ”. 

Obama cảm thấy nghẹt thở trước thông điệp của “Sir”. Ông không thể tin rằng mọi chuyện lại thay đổi theo chiều hướng xấu đến như vậy. “ Tại sao ? Tại sao các người làm vậy ? Ai đã tiếp tay cho các người“ 

“ Ha ha, không phải là tại chúng tôi . Mà chính là do sự nóng vội của Ngài. Đáng lý ra kế hoạch Khải Huyền của chúng tôi sẽ rất khó thành công nếu như Ngài có lòng tin vào Nga và TQ . Nếu ngài đợi họ cùng hành động và không ra lệnh tấn công sớm thì việc này sẽ không xảy ra. Thực tế, nếu cả ba nước đồng thời tấn công thiên thạch như đã định trước cùng một lúc thì dù chúng tôi có chiếm được USS Oklahoma, thì khi đó Nga và TQ đã kịp phóng tên lửa tiêu hủy thiên thạch hướng đến Châu Á, Châu Âu và các cơ sở chiến lược tại Mỹ sẽ đủ khả năng tiêu diệt thiên thạch còn lại hướng tới Châu Mỹ. Dù chúng tôi có phóng tên lửa hạt nhân sau đó từ Oklahoma vào TQ và Nga thì chỉ cần Ngài đích thân giải thích với hai nước kia về việc này thì có thể đại chiến sẽ không xảy ra. Nhưng giờ đây, khi chúng tôi phá hủy cơ sở hạt nhân chiến lược của họ thì họ sẽ không còn đủ khả năng ngăn chặn thiên thạch khi hệ thống phòng thủ hạt nhân chiến lược bị tiêu diệt, lập tức họ sẽ nghi ngờ Ngài muốn nhân cơ hội này mà diệt trừ họ bằng thiên thạch , thì chắc chắc họ sẽ cho tàu ngầm hạt nhân áp sát bắn hạt nhân vào nước Mỹ để trả thù. Khi đó, đại chiến hạt nhân sẽ xảy ra. Dù cho Ngài có ngay lập tức gọi điện giải thích cho Nga, TQ thì chưa chắc họ tin và dù có tin thì cũng đã qua thời hạn cuối để tiêu diệt 3 thiên thạch đang hướng thẳng đến trái. Nói tóm lại, trái đất bị hủy diệt bởi chính sai lầm của Ngài.”

Im lặng ! Một sự im lặng bao trùm ! Obama ôm đầu ! Chính sai lầm của ông đã gây ra thảm họa này .

 Ngài tổng thống” – Sir tiếp tục – “ Ước tính của chúng tôi sẽ chỉ còn 1% loài người sống sót sau đại chiến và thiên thạch tấn công, khi đó vũ khí “ sự trừng phạt của Chúa” sẽ được tung ra. Và sẽ diệt tất cả số người sống sót trong vòng 1 năm theo ước tính của chúng tôi . Sau 2 năm, sự trừng phạt của Chúa sẽ tự tiêu hủy lẫn nhau. Khi đó sẽ là thời điểm để kế hoạch tái sinh Noah được hoàn thành. Ngài sẽ lãnh đạo loài người xây dựng cuộc sống sau Khải Huyền dưới sự bảo hộ của chúng tôi, lực lượng Demon” 

“ Tại sao ? Tại sao các người lại làm như vậy ? Hủy diệt hết loài người có lợi ích gì ? “ 

“ Không có lợi ích với chúng tôi ! Đó là ý Chúa !” – Sir nói- “Từ lâu, loài người đã quá ngông cuồng coi nhẹ sự cảnh báo của Chúa. Loài người đã tự gây chiến, chém giết lẫn nhau, tự cho mình cái quyền đàn áp người khác, phá hoại mẹ tư nhiên, coi lợi ích bản thân lên trên hết…Những gì chúng tôi làm là thực thi ý nguyện Chúa” 

Một tia sát lóe lên trong đầu tổng thống , đó chẳng phải là những lời Steve nói với ông trước khi chết hay sao ? Phải chăng người đang nói chuyện với ông chính là Steve .

“ Steve, phải ông không ? Tôi biết đó là ông. Vì Chúa, Steve..Xin hãy hủy tên lửa ngay lập tức. »

Im lặng trong thoáng chốc, một giọng cười lạnh lẽo vang lên : « Ta không phải là Steve. Nhưng Steve chính là ta » . Sau đó là sự im lặng. Sir đã tắt liên lạc. 

“Bíp bíp “ “ Mục tiêu hạt nhân chiến lược Nội Mông – TQ đã bị tiêu diệt hoàn toàn” . “Bíp bíp” “ Mục tiêu hạt nhân chiến lược Nga đã bị tiêu diệt hoàn toàn “. Trên màn hình , 2 chấm tròn xuất hiện ở 2 châu lục và lớn dần ra. Ngay lập tức , chỉ sau 15 phút , hàng loạt quỹ đạo tên lửa xuất phát từ Nga, TQ bắt đầu xuất hiện trên màn hình.”Bíp bíp “ “ phát hiện tên lửa. Mục tiêu : Washington DC, New York , California, Oklahoma …” Danh sách càng lúc càng nối dài hơn. 

Obama hiểu, ngày tận thế loài người đã đến. Và ông sẽ không thể làm gì. Ông hoàn toàn sụp đổ . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: