Chương 1: Một mũi tên xuyên tim
Ban đêm gió mát miên man, Tuyết Nhan duỗi duỗi cái eo, mở ra cửa sổ khách điếm, nhìn ra phía xa xa.
Tối nay là sinh thần của Mộ Dung lão gia, trong phủ giăng đèn kết hoa, chiêng trống gõ vang trời, ngựa xe như nước, không khí vui mừng dào dạt.
Hiện giờ Tuyết Nhan cùng Mộ Dung thế gia Đại công tử đính hôn, một phần tặng lễ tất nhiên không thể thiếu được, nhưng là, mừng thọ, mừng thọ! Con dâu xấu này chẳng những sẽ gặp cha mẹ chồng tương lai, còn sẽ nhìn thấy nhân vật quý tộc nổi tiếng trong hoàng thành!
Nghe nói giới quý tộc rất hay trông mặt mà bắt hình dong! Kết quả là, Tuyết Nhan tiêu một ngàn lượng bạc trắng, mua được nghê thường phường lụa mỏng vũ y quý nhất, nhờ người từ trong hoàng cung mang đến son phấn của Quý Phi nương nương, dùng số tiền lớn mời sư phó chải đầu nổi danh nhất kinh thành, búi cho nàng búi tóc Phi Yến thiên hạ vô song, thậm chí phái người đem hoa khôi đang cùng khách XX tới, vì nàng dán hoa vàng lên giữa trán. Trang điểm xong, Tuyết Nhan lấy gương ra soi, trong gương, giai nhân vòng eo tinh tế, da thịt trắng nõn, hai mắt lộng lẫy ánh sao trời, quyến rũ tuyệt mỹ, tươi đẹp đầy trời, khuynh quốc phong hoa, dung mạo vô song.
Tuyết Nhan lộ ra răng ngọc tuyết trắng, tươi cười xinh đẹp, quay đầu nhìn lại hai nữ tử trong phòng: "Đương Quy, Bạch Thuật, các ngươi nói ta có đẹp không?"
"Cực kỳ xinh đẹp ——" Đương Quy cùng Bạch Thuật trăm miệng một lời khen ngợi.
"Đẹp bao nhiêu?"
"So với linh chi ngàn năm còn xinh hơn!"
"So với nhân sâm ngàn năm còn đẹp hơn!"
Tuyết Nhan cười cười, thầm nghĩ thật đúng là những câu không rời nghề, không hổ là đệ tử đệ nhất y quán, ánh mắt độc đáo!
Nói đến "Thiên hạ đệ nhất y quán", không ai không biết không người không hiểu! Hiện giờ "Thiên hạ đệ nhất y quán" đã bao quát năm châu đại lục, một ngàn cửa hàng hiệu thuốc, hai trăm gian dược đường, danh y ngàn người, đệ tử bình thường vạn người, từ thủ tịch thái y Thái Y Viện , cho tới đại phu nông thôn, có thể nói là đào lý khắp thiên hạ.
Thiên hạ đệ nhất y quán có danh vọng như thế, lại có rất ít người biết được gương mặt thật của đệ nhất y quán quán chủ, cái này cùng Tuyết Nhan không phải không có quan hệ, rốt cuộc phụ thân Tuyết Nhan là quán chủ tiền nhiệm, hành y cứu thế, y thuật siêu phàm, đáng tiếc nam đinh trong nhà đơn bạc, thúc phụ đang ở tuổi trung niên, nhưng tính cách chẳng khác gì trẻ con, mà Tuyết Nhan lúc sinh ra tay cầm đan dược, từ nhỏ đã tài giỏi xuất chúng, thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu học, đã gặp qua là không quên được, nhưng phụ thân không muốn cho nàng xuất đầu lộ diện, Tuyết Nhan chỉ có thể nữ giả nam trang, lén lút làm nghề y, trị hết không ít các loại bệnh phức tạp, sau khi phụ thân qua đời, nàng liền danh chính ngôn thuận mà kế thừa đệ nhất y quán.
Nhưng trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, Tuyết Nhan đã bất tri bất giác tới tuổi thành hôn.
Quản gia cố ý từ trong các nơi mai mối trong kinh mang về bức họa của nam nhân, chọn lựa kỹ, Tuyết Nhan tuy lười nhác đáp ứng, không ngờ ở trong chồng bức họa, thế nhưng liếc mắt nhìn một cái liền nhìn trúng Mộ Dung thế gia Đại công tử - Mộ Dung Thanh Ca.
Thanh Ca công tử, quân tử như ngọc, nghĩ đến Mộ Dung Thanh Ca, Tuyết Nhân nhịn không được sờ sờ gò má của mình, ẩn ẩn có một tia nóng lên!
"Các ngươi nói xem Mộ Dung Thanh Ca nhìn thấy ta, sẽ thấy như thế nào?" Tuyết Nhan có chút khẩn trương.
"Đương nhiên sẽ mê muội!"
"Ngay cả chúng ta còn mê muội, Mộ Dung công tử khẳng định sẽ thích."
"Quán chủ muốn dung mạo có dung mạo, muốn tiền tài có tiền tài, ai lại không thích?"
"Cô nương nếu về sau cứ ăn mặc như vậy, chỉ sợ sẽ có vô số nợ phong lưu, làm Mộ Dung thiếu gia thương tâm!"
"Được rồi, được rồi!" Tuyết Nhan nhịn không được trừng một cái, hai cái nha đầu này ở phương diện y thuật không có bao nhiêu tiến bộ, nhưng càng ngày càng biết cách vuốt mông ngựa! Bĩu môi nói: "Các ngươi đã thay ta chuẩn bị tốt lễ vật tặng cho Mộ Dung lão gia chưa?"
"Đã chuẩn bị tốt, mời quán chủ xem qua."
Đương Quy cùng Bạch Thuật từ phía sau dọn ra một cái hộp gấm khảm đá quý, mở ra nhìn, bên trong hiện ra đàn cổ có một không hai. Dao Cầm, vật trân ái của Hoàng Phi tiền triều! Từ khi nghe nói Mộ Dung lão gia yêu sâu sắc đối với cầm kỳ thi họa, yêu thích sưu tầm danh phẩm đương thời, lại duy nhất thiếu mất cái đàn cổ, đàn này là do Tuyết Nhân mướn người lặn lội trên núi dưới biển, từ bên trong lăng mộ Đông Hải tìm thấy là vật bồi táng, ngay cả bội sức nho nhỏ treo ở đàn, cũng là từ từng viên trân châu biển sâu mà thành, giá trị xa xỉ.
Danh tác như thế, vừa lúc biết được giá trị con người của nàng như thế nào!
Thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ phú địch quốc, vốn là đối tượng nam nhi trong thiên hạ mơ ước, nhưng nàng lại càng hy vọng phu quân chính mình thành tâm đối đãi, cho nên, Tuyết Nhân đối mặt với thân phận Mộ Dung Thanh Ca cũng khó tiếp thu được.
Rốt cuộc, gia định giàu có nơi nơi giấu diếm ý đồ xấu xa, vì để tránh thân phận đệ nhất y quán quán chủ bị người ngoài lợi dụng, Tuyết Nhan đơn giản bịa đặt một thân thế khác.
Mộ Dung thế gia chỉ biết Tuyết Nhan là nữ nhi phú thương, lại có máu mủ với quý tộc, ra tay rộng rãi, liền đáp ứng cửa hôn sự này.
Trăng sáng nhô cao, mây bay nhàn nhã.
Ngay khi Tuyết Nhan bước vào khách đường Mộ Dung thế gia, tức khắc đưa tới vô số ánh mắt kinh diễm, sau đó Tuyết Nhan lại mang ra đàn cổ tuyệt thế, bên tai lại nghe thấy cảm thán không thể tin được từ tân khách. Mộ Dung lão gia tất nhiên đắc ý vô cùng, lập tức nói ra Tuyết Nhan là con dâu tương lai của Mộ Dung thế gia, lời khen ngợi tức khắc như nước sông cuồn cuộn mà đến, Tuyết Nhan mỉm cười mà đứng, nhưng trong mắt không hề có ý cười, phảng phất tất cả đều cùng nàng không có quan hệ.
Mọi người đứng dậy kính rượu, Tuyết Nhan lặng yên lắc mình, đi đến hậu viện tìm kiếm Mộ Dung Thanh Ca.
Hoa viên Mộ Dung phủ, khắp nơi đều là thúy trúc xanh biếc, cành lá sum suê, xanh um tươi tốt.
Tuyết Nhan vòng quanh hoa viên vài vòng, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Mộ Dung Thanh Ca, tức khắc mặt mày hiện lên vẻ thấy vọng, bỗng nhiên nghe được tiếng sáo du dương, thân hình dừng lại, nhìn thấy trên đỉnh núi giả ở hậu viện là một thiếu niên phấn điêu ngọc trác tuyệt sắc.
Thiếu niên khoảng trên dưới mười bốn tuổi, ánh mắt ẩn ẩn cất giấu tia ngạo khí.
Nàng chăm chú nhìn lên, thì ra là Mộ Dung thế gia Tiểu thiếu gia, đệ đệ Mộ Dung Thanh Ca.
Đuôi mắt thiếu niên nhướng lên, con ngươi đen láy lóng lánh, dường như là viên đá quý đen tuyệt mỹ khó tìm ở thế gian, đôi mắt mị sắc thiên thành, câu hồn đoạt phách, Tuyết Nhan không khỏi than nhẹ, thật là một thiếu niên tuấn tú, ngay cả Mộ Dung Thanh Ca cũng kém hắn ba phần. Nàng ngơ ngẩn nhìn thiếu niên, thế nhưng nhất thời quên mất ý đồ của chính mình, thiếu niên thấy nàng ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, không khỏi nhíu chặt chân mày.
"Ngươi là ai?" Môi mỏng ắn khẽ mở, tiếng nói thanh lãnh rất là dễ nghe.
"Ngươi không biết ta?" Tuyết Nhan đi về phía trước hai bước.
"Tại sao ta phải biết ngươi?"
"Không biết cũng không sao, dù sao sớm muộn gì cũng biết."
"A? Đáng tiếc... Ta đối với vũ công không có hứng thú! Đặc biệt là loại không có tư sắc giống ngươi!"
Nghe ra châm chọc trong lời nói, Tuyết Nhan thản nhiên nói: "Tối nay sinh thần cha ngươi, ta chính là khách quý trong phủ." Nàng đem hai chữ "Khách quý" nhấn mạnh vài phần.
"Khách quý?" Thiếu niên cười lạnh một tiếng: "Thì ra là khách quý, thất lễ! Hôm nay vừa thấy, các hạ cư nhiên lại trang điểm giống hồ ly tinh, trên mặt còn trét hai cân phấn trắng?" Lông mi Tuyết Nhan cong lên, đôi mắt mỹ lệ trợn lên, thiếu niên trước mặt giơ tay nhấc chân mang theo vẻ cao quý, thế nhưng đầu lưỡi có gai, răng nanh có độc, Mộ Dung thế gia làm sao lại dạy ra một thiếu niên như thế? Thật là không có gia giáo! Nhưng nàng nể hắn là tiểu bối, không nghĩ muốn so đo.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy Mộ Dung Thanh Ca không?"
"Ngươi tìm ca ca ta?"
"Không sai."
"Ngươi họ Tuyết?"
"A? Ngươi nhớ rõ ta?"
"Đương nhiên nhớ rõ...... Ngươi chính là lão bà không gả được, có đúng hay không?" Thiếu niên mắt hơi nhấc, liếc xéo nàng.
Lão bà không gả được? Đây là chuyện quỷ quái gì? Tuyết Nhan hít hà một hơi, nàng bận nghiên cứu về y thuật, trì hoãn mấy năm thanh xuân, bất quá chỉ mới mười chín tuổi, lại bị một thiếu niên kém nàng bốn năm tuổi châm chọc vì già, công bằng ở đâu a?
Thiếu niên nhấc môi, không nặng không nhẹ nói: "Ta khuyên ngươi vẫn đừng nên ôm nhiều hy vọng đối với với đại ca ta! Nếu không hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn!"
Tuyết Nhan ưu nhã nhìn hắn, cảm thấy lời nói của hắn có chút kỳ quái: "Lời này là có ý gì?"
Thiếu từng chữ nói: "Ngươi muốn biết?"
Thanh âm Tuyết Nhan có chút trầm tư: "Ngươi biết được cái gì?"
Thiếu niên cười như cũ: "Nếu ngươi muốn biết nguyên nhân, thì đi theo ta!"
Tuyết Nhan chần chờ một chút, chân tiến về phía trước nửa bước.
"Lão bà...... Bây giờ hối hận còn kịp!" Thiếu niên bỗng nhiên quay đầu lại , bên môi lộ một tia không rõ hàm xúc.
"Ta làm việc chưa bao giờ hối hận." Tuyết Nhan nhìn hắn chăm chú, phỏng đoán trong túi hắn có chứa loại thuốc gì?
Thiếu niên lại khẽ cười một tiếng, mang theo Tuyết Nhan tiến vào viện bị bỏ hoang của Mộ Dung phủ, viện này vốn đã bị bỏ mười năm, ngay cả bọn hạ nhân cũng không tới chỗ này, hai người xuyên qua hoa Phất Điệp, bước qua bụi cỏ, thiếu niên ngẫu nhiên liếc nhìn bóng dáng Tuyết Nhan, bên môi mang nụ cười quỷ dị.
Gió Bắc phất qua cành lá, một tòa nhà cỏ ánh vào trong mắt.
Hai người đi lại kế cửa sổ, trong phòng truyền đến thanh âm rên rỉ của đôi nam nữ.
"Đây, đại ca ta ở bên trong."
"Hắn ở bên trong?" Tuyết Nhan hơi hơi chần chừ, vẻ mặt trầm xuống.
"Không tin thì ngươi xem đi."
Thiếu niên cười nhạt, ngón tay ở trên cửa sổ chọc một cái lỗ, quay đầu mỉn cười, nụ cười mê chết người không đèn mạng, Tuyết Nhan lại không có tâm thưởng thức, vội bước tiến lên, trong khoảng khắc không khí trầm tĩnh sinh ra làm người hít thở không thông, đôi mắt lập lòe lạnh lẽo, trông thấy thấy màn mông lung ở bên trong, hai thân thể trắng như tuyết gắt gao ôm nhau, nữ tử thanh âm kiều mị như chim oanh, trong thống khổ mang theo vui thích, thanh thanh kiều diễm, còn hơn cả gió xuân mười dặm say lòng người. Tuyết Nhan tuy rằng chưa từng làm, nhưng không phải không hiểu gì! Hóa ra...... Đây là cái mà thiếu niên kia gọi là thất vọng! Mộ Dung Thanh Ca cùng nha hoàn thông phòng lưỡng tình tương duyệt, ấm độ trần thương, chuyện này ở Mộ Dung phủ không phải là chuyện bí mật.
Triền miên qua đi, hai người gắt gao dựa sát vào nhau, "Thanh Ca, qua một tháng nữa, chàng liền phải cưới nữ nhân kia! Thiếp thực sợ hãi!"
"Nàng sợ cái gì?"
"Thiếp sợ, chàng chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc."
"Yên tâm, ta sẽ không thích nàng ta."
"Thật?"
"Thật, ta thề chỉ yêu một mình nàng, vĩnh viễn không chạm vào nàng ta."
"Thanh Ca...... Chàng...... Thật tốt......" Trong phòng đôi tình nhân lại lần nữa uyên ương quấn quýt, thân ảnh dây dưa, thở dốc liên tục.
Hay cho cái tình duyên sông cạn đá mòn, tình ý triền miên, tình cảm thật sâu, tình chàng ý thiếp! Thiếu niên ghé mắt, nữ tử trước mắt ánh mắt trầm tĩnh, tinh ttế đoan trang, kế tiếp nàng sẽ làm như thế nào? Có thể giống người đàn bà đanh đá mà mắng hay không? Lại thấy Tuyết Nhan nheo đôi mắt lại, mặt không biểu tình nhìn đôi nam nữ si cuồng trong phòng. Thật lâu sau, cười lạnh một cái, xoay người, rời đi.
Thiếu niên giật mình, đuổi theo, nhướng mày nói: "Ngươi không tức giận?"
Tức giận? Tức giận ai? Tuyết Nhan cảm thấy buồn cười, nhún vai, thành hôn sắp tới, hôn sự của nàng cùng Mộ Dung Thanh Ca chỉ là biểu hiện giả dối, tùy thời có thể một vỗ hai khen, huống chi bọn họ cũng không có lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, nàng vì sao phải tức giận? Nàng cùng Mộ Dung Thanh Ca chỉ gặp mặt một lần, chỉ bằng mai mối, lời nói phiến diện, sao có thể chân chính hiểu biết đối phương! Nàng thế nào không biết, nữ nhân cổ đại cùng hiện đại ở hôn nhân thương mại khác biệt rất lớn! Nàng nguyền rủa lễ giáo thời phong kiến chết tiệt này, hại không biết bao nhiêu đôi nam nữ!
Nàng cùng Mộ Dung Thanh Ca quen biết cũng không có cảm tình, cũng không tồn tại phản bội, huống chi làm nghề y, lòng dạ xưa nay rộng rãi, Tuyết Nhan mỉm cười xoay người, đáy mắt lại không có chút ý cười nào, vỗ vỗ bả vai thiếu niên, ôn nhu nói: "Mộ Dung Tiểu công tử, ta nhờ ngươi một việc!"
"Việc gì?"
"Trở về nói với ca ca ngươi, nói hôn ước của ta cùng với hắn hủy bỏ, nhớ rõ chúc bọn họ hữu tình nhân chung thành quyến chúc*!"
(*Dịch ra có nghĩa là có tình yêu sẽ thành ngươi thân, ý chúc chị đó sẽ được cho một danh phận thỏa đáng đi theo anh)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro